Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 349: Hoàng đế (1)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 349: Hoàng đế (1)


Dẫn tới thiên đạo không phục, chúng nhân u mê.

Theo như những gì mà hắn được biết thông qua quá trình giá·m s·át sự phát triển của nền văn minh nơi đây, đám nhân tộc này sau khi liên minh các bộ lạc với nhau đã đánh thắng yêu tộc và trở thành chúa tể tại phía đông.

“Sư phụ. Nơi đây... hình như không có người sống.” Linh Tử đảo mắt qua bốn phía, không có lấy một tia sinh khí, xung quanh chỉ toàn tử khí cùng xác c·hết la liệt.

Các thủ lĩnh sau đó đã tách riêng bộ lạc mình ra khỏi liên minh. Quay về khu vực mình sinh sống.

Đấng toàn năng, Hỗn Độn đạo tổ đã cử Thụ giới xuống thế gian, ban phát sinh mệnh trụ cột. Đó là bộ tộc thụ thần, với nhiệm vụ chống đỡ thượng thiên.

Phải có công đức vô lượng cùng lòng dạ nhân nghĩa thì mới kéo được một kẻ ngu dốt hoá thành tiên nhân.

Im lặng một hồi, bỗng thằnh nhóc mở miệng hỏi Thắng một câu. “Sư phụ...”

Vì lòng nhân từ, các vị thượng cổ lão nhân đã tha cho yêu tộc một con đường sống. Đầy đám sinh vật hung ác này về phía tây, nơi có thung lũng giới toạ lạc, gần với lục địa Tây Phương.

Những cái xác mà Thắng và Linh Tử vừa nhìn thấy đều là tác phẩm của những bộ lạc khác gây nên.

Yêu tộc rất mạnh, mạnh về thể chất lẫn khả năng sinh sản. Nhưng vì trí tuệ không được xuất sắc cho lắm nên tốc độ tu luyện khá là chậm chạp, không bằng nhân tộc.

Các hạt mầm đó sinh sôi nảy nở thành đủ loại muôn loài. Trong đó, nổi bật nhất chính là hai loài: Yêu tộc và nhân tộc.

Thắng lắc đầu, thở dài. “Khó lắm...”

Linh Tử nghe vậy liền chớp mắt, ngây thơ hỏi: “Sư phụ, sao ngài nói ăn được ngủ được là tiên? Con thấy bọn họ ngủ rất ngon a! Bọn họ không phải đang tu tiên sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tiên đâu mà tiên, đây rõ ràng là những xác c·hết, không phải người sống đang ngủ...

Thắng nhíu mày, bế khí, ngăn không cho khứu giác hoạt động. Tránh hít phải chỗ uế khí này vào người, nói.

Mấy năm vừa rồi hắn chủ yếu ngao du, xem phong cảnh cùng dạy bảo đồ đệ, cũng không bận tâm nhiều đến phàm nhân.

“Con mẹ nó, cái đám nhân tộc này cũng thực biết xuyên tạc. Cái gì gieo mầm? Rõ ràng là nữ oa tiểu nữ nặn đất tạo người. Còn cái gì tự ngộ pháp? Công pháp này rõ ràng là do ta để lại, giúp bọn này tìm một đường lui.

Mà đã u mê thì khó mà đủ trí tuệ để ngộ đạo, đã không ngộ được đạo thì đừng nghĩ tới việc tu tiên. Đã không tu được thành tiên thì đừng mong tiểu hành tinh này tấn cấp.

Sau khi trời đất ổn định, Hỗn Độn đạo tổ lại sai xử các vị thiên nhân giáng lâm gieo trồng mầm sống.

Nếu hiện tại quy các bộ lạc này vào thành một mối, để hoàng đế nắm quyền, thao túng tất cả hẳn là sẽ không có trường hợp đánh nhau triền miên đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Có, vẫn có cách. Nhưng... bắt buộc phải đổ máu thì hoà bình mới giáng lâm!”

Đó là cách dễ nhất để có thể đưa một tên phàm nhân tiến vào con đường tu luyện. Giúp trái đất phát triển cấp bậc.

“Đúng vậy!” Thắng gật đầu.

Đây là một trong những châu lục có nền văn minh phát triển thứ hai, chỉ sau mỗi Tây Phương thần châu.

Gọi là làng cho oai, chứ thực ra nơi đây không khác nào một cái xóm nhỏ. Nhà dân không nhiều, chỉ lác đác vài hộ với nhau, khoảng cách giữa chúng cũng không phải quá xa. Cứ vài chục mét mới có một hộ dân sinh sống.

Minh Châu đại lục, hay còn được biết tới cái tên Đông Phương thần châu, là một lục địa rộng lớn nằm tại phía đông của lam tinh cầu.

Nhưng vì dạo gần đây hắn bắt đầu có dấu hiệu nhàm chán nên đã tiến vào những thành trấn gần nhất, tìm mua mấy cuốn kỳ thư về đọc. Nghiên cứu xem đám nhân tộc này viết gì cho đời sau.

“Sư phụ, người sao vậy?” Linh Tử thúc nghé con đi tới, căng tròn hai mắt ngây thơ dò hỏi.

“Đồng loại? Tức là nhân tộc sao ạ?”

Muốn thăng cấp, chỉ mong sao trong số lũ phàm nhân này sinh ra một người giống như đức Phật Tất Đạt Đa vậy, tự mình đi tìm chân lý, mở ra đạo của chính mình mới được.

Chính vì vậy mà tình hình n·ội c·hiến tại Minh Châu đại lục hiện rất căng thẳng.

Cũng chính vì lý do này mà Thắng buồn lòng, và cũng hiểu rõ lý do tại sao trái đất đang một đường đột phá lên tới tiểu thiên thế giới cấp một đỉnh phong liền ngừng lại. Chính là do đám nhân tộc này không chịu tiếp tục phát triển, mải trầm mê trong chiến thắng của quá khứ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng may mắn thay, đến giai đoạn giữa của thời kỳ thượng cổ. Các vị thượng cổ tộc nhân đã khai mở trí tuệ, tự ngộ ra một bộ công pháp, gọi là Thánh Thể pháp thân.

Để tu luyện thành tiên, thành phật. Bắt buộc phải thấu hiểu chính mình, thấu hiểu nhân sinh thì mới chạm được tới đại đạo.

Nhìn đi, trên cơ thể bọn họ vẫn còn đang lúc nhúc dòi bọ, chính tỏ đ·ã c·hết được một đoạn thời gian... bọn họ cũng chỉ là những kẻ đáng thương bị chính đồng loại của mình hại c·hết!”

Còn hiện tại thì khác, đám nhân tộc này đã có khả năng chống lại các sinh vật cấp cao.

“Hả?” Thắng nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn tên đệ tử thứ hai này.

“Bọn họ là bị chính đồng loại mình g·iết...”

“Haizzz... ta chỉ là có hơi khó chịu về bản tính của nhân loại... lịch sử chính thống lại bị đám người này xuyên tạc lung tung, tự nâng tộc loại mình lên, rồi lại hạ tộc khác xuống.

“Người c·hết...?” Linh Tử nghiêng đầu, đôi mắt long lanh nhìn mấy cái xác còn đang phân hủy.

Nhưng giờ nhìn xem, nhân loại tại phương thế giới này sau khi đánh thắng yêu tộc đã sinh lòng tự kiêu, tự đắc. Không coi trời đất ra gì, tự ý xuyên tạc lịch sử kỳ văn bằng những văn án không đúng.

Hai thầy trò nhà hắn lững thững đi về phía trước, ngày càng tiến sâu vào làng nhỏ.

Linh Tử lấy làm khó hiểu mà vấn. “Sao lại thế được sư phụ? Chẳng phải nhân tộc rất hoà thuận và đoàn kết sao? Yêu tộc b·ị đ·ánh cho bại lui cũng là nhờ các bộ tộc nhân loại chung tay đoàn kết a!”

Đúng là luyên thuyên!”

Công trình tại đây chủ yếu là nhà tranh vách lá, thi thoảng mới có vài hộ khấm khá hơn đôi chút, có vách đất làm tường.

Tuy hắn không ghét bỏ, trái lại còn rất đồng cảm với những người đ·ã c·hết. Nhưng đống xác này đang trong quá trình phân hủy, thực sự là quá thối, hắn không muốn dừng lại quá lâu nếu không mũi hắn sẽ vì chỗ xú uế này mà sặc c·hết mất.

Hắn đã ở đây được bảy năm, nhưng suốt bảy năm này hắn chưa từng xem qua sách vở hay ký sự của đám nhân tộc tại phương thế giới này.

Dừng lại một chút, Linh Tử lại hướng về phía sư phụ mình hỏi. “Sư phụ, bọn họ là làm sao c·hết?”

Rồi đánh lên thiên đạo đá để truyền thừa lại cho con cháu sau này.

Đoạn, thằng nhóc đưa cánh tay nhỏ bé chỉ về phía trước.

Giờ đây bọn họ đã siêu việt khi trước, đã trở thành vua của chuỗi thức ăn, cũng vì thế mà nhân tộc cực nhanh phát triển. Theo thế đó, lượng tài nguyên ngày càng bị hao mòn, cung không đủ cầu, dẫn tới các bộ tộc dần chia rẽ nhau, mở ra các cuộc chiến lớn nhằm tranh c·ướp tài nguyên.”

Những cái hay, cái đẹp thì nhận. Còn cái xấu thì chê, không dám nhận là của mình... haizzz, khi nào đám người này mới có thể tu luyện thành tiên đây...” Thắng thất vọng lắc đầu.

Sau bọn họ phát triển đến mức dư thừa dân số, tài nguyên cùng đất đai cũng không có đủ để nuôi dưỡng bọn họ. Các thủ lĩnh bộ lạc thấy vậy, mới quyết định ra tay, chiếm tài nguyên và đất đai của bộ lạc khác nhằm cung cấp nguồn sống cho bộ lạc mình.

Dù khi đó vẫn sẽ lẻ tẻ đấu tranh nội bộ, nhưng không mấy đáng kể. Ít nhất vẫn hạn chế được lượng lớn n·gười c·hết, lại còn có lợi cho việc đào tạo lượng lớn người tu tiên.

Thắng bất lực gào rú trong lòng. Hắn thực muốn bắt lũ ngu ngốc này lại, giáo huấn bọn ngu xuẩn này một phen. Nhưng nghĩ lại bản thân là kẻ sáng thế, nếu quá can thiệp vào sự phát triển tại đây sợ là trái đất khó mà thăng cấp được.

Nói chung với cơ sở kỹ thuật chưa được phát triển, lại còn là thời thượng cổ hồng hoang. Dựng lên được những căn nhà có vách đất cũng đủ thấy khá rồi.

Nhưng hắn đâu có ngờ, đám nhân tộc này thực mặt dày. Xuyên tạc bố láo, viết mười phần thì chỉ có ba phần đúng, bảy phần sai. Thực con mẹ nó tức anh ách. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc đầu hắn còn tưởng kỳ văn về thời kỳ Nữ oa sáng tạo sinh mệnh, sau đó là quá trình vượt khó của nhân loại, từ khổ như c·h·ó cho tới vấn đỉnh nhân sinh.

Nơi đó là một đống rơm, đang có vài người phụ nữ nằm sấp, quần áo bẩn nhem, đen đúa; xung quanh là đàn ruồi trâu vo ve qua lại, thi thoảng còn bốc lên một mùi h·ôi t·hối, đậm vị tử khí lan tỏa ra.

Chỉ là... kiếm tên nào có đủ tố chất để làm hoàng đế đây? Mục đích thì có, nhưng để thực hiện được thì có vẻ khó.

Thái bình thịnh thế, mở lớp học khắp nơi thì sợ gì không có kỳ tài. Đến khi đó hắn lại tiến vào, ngân nga cho đám nhân tộc một bài thơ có đầy ý cảnh của ngoại giới là được rồi. Kiểu gì với đầu óc được học tập đầu đủ chẳng tìm được tân đạo thống.

Khi xưa, lúc mà thiên địa mới vừa hình thành, thời kỳ thượng cổ còn chưa sinh ra, mọi thứ vẫn còn trong hỗn độn xoay vần.

Cũng nhờ vậy mà nhân tộc lại tiếp tục hùng mạnh trở lại, đánh cho yêu tộc liên tục bại lui.

“Chẳng lẽ lại không có cách sao? Sư phụ?” Linh Tử buồn rầu.

Với lại lúc đầu khi mới sinh ra, đám người này có sức cùng đám yêu tộc tranh phong sao? Ta nhớ không nhầm thì lúc đó nhân tộc đang là chuỗi thức ăn cấp thấp nha. Từ khi nào bọn này bá đạo như vậy? Khiến cho yêu tộc cũng phải ghen ăn tức ở đi diệt nhân loại?

Theo như hắn thấy thì đám nhân loại hiện tại đánh nhau là do lãnh thổ riêng biệt, cùng văn hoá và hệ thống nội bộ khác nhau dẫn tới bài xích, mới dẫn đến việc đánh nhau tranh giành đất đai và tài nguyên.

Đi phía trước, Thắng hơi híp lại ánh mắt, những nếp nhăn trên khuôn mặt cũng theo đó co rúm lại với nhau. Y hít một hơi thật sâu rồi mới thở hắt ra, trầm thấp trả lời.

Thấy vậy, Linh Tử cũng thúc nghé con theo sau.

“Lũ ngu ngốc này. Nếu dân số nhiều sao không tập trung dìu dắt nhau hướng con đường tu đạo? Lại chọn cách s·át h·ại nhau, khiến con đường đi tới đại đạo bị chính đám ngu xuẩn này bịt kín.

“Làm sao để ngăn lại đám người này t·ấn c·ông lẫn nhau? Để bọn họ quay lại thời kỳ đầu, cùng nhau chung sống?” Linh Tử giương đôi mắt long lanh lên nhìn hắn, bên trong tràn đầy sự chờ mong.

Chương 349: Hoàng đế (1)

Mẹ nó, chỉ còn một chút thôi... chỉ cần có tân đạo thống được đốn ngộ, trái đất sẽ thăng hoa, tiến vào ngụy tiểu thiên thế giới cấp 2 a!”

“Là cách gì thưa sư phụ!?” Linh Tử ngồi trên lưng nghé con, hào hứng chồm về phía trước gặng hỏi.

Nhân tộc tuy vừa sinh ra đã mang thể chất yếu đuối, nhưng lại sở hữu trí tuệ siêu việt yêu tộc. Với khả năng của mình, nhân tộc thời kỳ này đã phát triển đến mức cực thịnh, có thể cùng với yêu tộc sánh ngang.

“Đúng, là n·gười c·hết!” Thắng gật đầu, sau đó thúc vào bụng trâu ra hiệu nó mau chóng rời đi.

“Không, không phải như vậy!” Thắng lắc đầu, nói. “Đoàn kết là có, nhưng đó là khi nhân tộc vẫn còn trong thời kỳ yếu đuối, chỉ tồn tại như một dạng thức ăn cấp thấp mà thôi.

Đọc đến đây, Thắng ngán ngẩm lắc đầu.

“Phải có hoàng đế xuất thế, thì may ra thế gian mới có được hoà bình.” Thắng không chắc, gãi gãi đầu trả lời.

Thấy nhân tộc ngày càng bành trướng, phát triển. E sợ tộc mình sẽ yếu thế trước đối phương. Nên yêu tộc đã đem yêu chúng đi truy g·iết. Khiến nhân tộc rơi vào suy tàn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 349: Hoàng đế (1)