Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 371: Tiên nhân

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 371: Tiên nhân


Hắn cũng mới biết vào sáng hôm nay, sau khi thành công vượt biên về nước.

Nhưng không ngờ tới, lão lại gặp phải ngay ông cụ non này.

Phải đâu đó khoảng 10 phút, cảm nhận luồng khí tức mạnh mẽ, thanh mát đang dần rút dần đi. Lão già mới mở mắt, hơi nghiêng đầu trộm liếc Thắng.

Hắn đâu có đe doạ gì lão? Hắn chỉ là muốn chữa thương cho lão, sau đó nhờ lão bảo kê mối tình ăn cơm trước kẻng khỏi hai ông già đang đứng bên cạnh này. Chứ đâu có ác ý gì!

“Tạ ơn lời khuyên của ngài, nếu ta rời chiến trường thì có khác nào lính đào ngũ!? Với lại, nhân dân đang chịu cảnh khổ cực, đang thắt bụng, gồng lưng cho cách mạng chống ngoại xâm. Nếu tôi rời đi, e là sẽ có lỗi với đất nước, có lỗi với đảng và với dân tộc mình!”

Vừa rồi hai bên chào hỏi qua, hắn đã nghe được một vài từ khoá.

Nhưng nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, có một thằng cháu rể là tiên nhân... chậc, chậc... các vị cổ nhân chưa chắc đã dám nghĩ... ha,ha,ha... (đọc tại Qidian-VP.com)

Từ giờ cho tới lúc đó, cố mà tìm cho ra tiên nhân...”

Mấy người xung quanh thì ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Không dám tin nhìn lão già.

Ngồi im trên ghế, lão cảm giác như bản thân đang ngồi trên đống gai nhọn, thật sự là sợ hãi.

Tin này thực sự sốc, còn sốc hơn là dự án của ông bị thua lỗ.

“Bố vợ, sao bố không báo trước cho con một câu, để con ra đón?” Ông Quang cũng nhanh nhảu đi tới, đưa tay nâng đỡ lão già kia.

Giờ nhớ lại cảnh tượng khi đó, lão già vẫn bùi ngùi xúc động.

Không khí đương căng thẳng, thì phía ngoài cửa lại đi vào một tốp năm người.

Bình thường tiên nhân không mấy hứng thú với phàm nhân, dù nữ nhân xinh đẹp đến mấy cũng không vào nổi pháp nhãn của đám người này.

Trở lại với thực tại.

Sau khi c·hiến t·ranh kết thúc, hãy cố gắng tu luyện thứ công pháp này. Tuy nó không thể chữa thương cho ngươi, nhưng giúp ngươi kéo dài sinh mạng đến năm 75 tuổi vẫn là làm được.

Đúng vậy, theo như lão nghĩ, tiên nhân đều có hơn trăm tuổi thọ. Và chàng thanh niên đang đứng bên cạnh đây cũng là một lão quái vật hơn trăm tuổi tiên nhân. Nên vô hình, lão đã coi Thắng là một lão nhân gia hơn trăm tuổi, có thể gọi bằng cụ được rồi. Nhưng vì dung nhan trẻ trung, thêm chữ non là hợp lý.

‘Ông không cần phải làm vậy, chúng ta rồi sẽ thành người nhà!’

‘Đây... đây là truyền âm pháp thuật! Sư phụ (vị bán tiên đã cứu lão) từng dùng qua, người thanh niên này đích thị là tiên nhân 110%!’

Theo sau lão, mấy người còn lại thì nhìn nhau mỉm cười, cùng nhau hướng ông Quang đùa nói.

Thắng gật đầu, nói phải.

Càng nghĩ, lão càng hãi hùng. Để một vị tiên nhân bóp vai? Cái này đến cả cổ nhân cũng không dám tận hưởng, thế mà giờ đây lão lại được!

Việc lão già nổi điên, mắng chửi, thậm chí là cho người bắt nhốt tên này lại đã nằm trong dự tính của ông Quang cùng lão Hải. Nhưng để bọn họ không thể ngờ tới là lão già này vậy mà cười cười với người thanh niên kia.

Nghĩ tới đây, lão càng thêm ủy khuất cho cháu gái mình.

Vừa rồi đối phương thái độ rất bình thản, không coi ai ra gì. Mới chỉ cái chớp mắt đã thành một con người khác, khiến hai người bọn họ không theo kịp bước chân.

Mấy người vừa tới gần bàn gỗ, đều không hẹn mà nhìn về phía Thắng. Lão già đi trước đảo mắt qua ông Quang, nghi hoặc hỏi.

Nhưng vì lực tay của Thắng quá mạnh, khiến lão không thể động đậy. Cùng lúc đó, trong đầu lão cũng vang lên một âm thanh.

“Anh Hùng nói phải.” Ông Quang gật đầu, sau đó thủ thế mời mấy người vào trong.

Cái quỷ gì? Cháu gái mình đã có thai!? Và tên đầu sỏ gây lên chính là do thằng nhóc này!? (đọc tại Qidian-VP.com)

Bố vợ... đúng vậy, lão già gần đất xa trời kia chắc chắn là ông ngoại của Ánh. Nhìn cách hành xử của bố vợ tương lai với ông ngoại, hắn liền biết tiếng nói của ai có trọng lượng hơn.

Nhất là ông Quang, phải đơ một lúc ông ta mới lấy lại được sự bình ổn.

Lão thực sợ đối phương tự nhiên cảm thấy khó chịu, ra tay đập nát đầu mình thì đúng là mệnh khổ nha! Sống đến 74 tuổi, còn 1 năm nữa mới c·hết theo lời sư phụ, lão thực không muốn c·hết sớm.

Cho tiền lão cũng không dám phản kháng chứ đừng nói biếu dâng cái mạng già này. Có tuổi rồi, thực có chút s·ợ c·hết!

Lão già chấn kinh nhìn hắn.

Tất cả mọi người tại trong đại sảnh đều không dám hó hé nửa câu, chỉ dám tròn mắt, chôn chân tại chỗ mà nhìn.

“Ông ngoại...” Hắn hạ tông giọng, nhẹ nhàng nói.

Thái độ hoàn toàn khác với lúc vừa rồi khiến cho lão Hải cùng ông Quang đều ngơ ngác.

Thắng hơi nhìn ông Quang một chút, thầm nghĩ. ‘Nếu đã không tán được bố vợ, vậy thì chuyển qua tán ông ngoại cũng được.’

Nghe được lời nói này, lão vô thức nhìn qua Thắng. Khi thấy đối phương chỉ mỉm cười nhẹ, giúp mình lắn bóp vai liền càng thêm chấn kinh.

Nếu là hôn sự do thằng con rể Vũ Đình Quang cầu nối thì lão còn dám mạnh mẽ can thiệp, nhưng kẻ đang gọi lão là ông ngoại, tự nhận là chồng tương lai của cháu gái mình kia lại là tiên nhân nha!

Sau khi xác định được trăm phần trăm kẻ trước mặt là tiên nhân, lão già còn định quỳ xuống hướng đối phương bái ba vái đây.

Phê.... chữ ê kéo dài!!!

Ông Quang nghe vậy liền điếng người, c·hết trân tại chỗ, miệng há ra nói không thành lời.

“Ngươi thực sự muốn hi sinh bản thân như vậy sao!?”

“Tên nhóc này là...?”

Nhưng ngay tại đây, vị tiên nhân này lại muốn cùnh cháu gái lão kết phu thê, bên trong hẳn là có ẩn tình sâu sắc.

Chương 371: Tiên nhân

“Là... là...” ông Quang ấp úng, đang không biết trả lời ra sao thì thằng nhóc khốn nạn kia đã dành nói trước.

“Nhưng Ánh đang mang thai nha!”

Khi đó tuổi còn trẻ, lại có lòng tự tôn dân tộc, yêu nước nồng nàn. Dù biết cơ thể không được tốt, lão vẫn muốn liều mình vì nhân dân.

Bởi chỉ có tiên nhân mới có thể làm ra những thao tác này.

Nhìn lão già ngoan ngoãn như cún, Thắng thực không biết phải làm sao.

“Khỏi, ta tuy già nhưng chưa đến mức dặt dẹo, cần người ra tận sân đón vào như vậy...” Lão già khua tay, tự mình đi vào trong.

Ông Quang nhăn mặt, vội vàng nói. “Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói linh tinh. Tôi còn chưa đồng ý cậu với Ánh lấy...”

Tất cả bọn họ đều rất rõ ràng, ông già này trông vậy chứ rất khó tính, cổ hủ. Riêng việc dựng vợ gả chồng cũng rất khắt khe, chứ đừng nói tới việc tên nhóc trước mặt còn dám khoe bản thân đã cùng đứa cháu gái ăn cơm trước kẻng.

Lúc mới vào cửa, lão chỉ đảo mắt qua đối phương. Thấy một thân rằn ri cũ nát, thêm khuôn mặt lấm lem nên không mấy để tâm.

Linh lực cũng theo những thao tác của hắn thuận lợi tiến vào cơ thể ông lão, bắt đầu bồi bổ thêm sinh mệnh pháp tắc vào trong lục phủ ngũ tạng.

Không biết là vị bán tiên này dùng mạng đổi mạng, hay vận dụng một loại thần thông nào dẫn tới hao tổn sinh mệnh bản thân. Chỉ biết sau khi cứu giúp người lính yêu nước, vị bán tiên này cũng theo gió hoá thành cát bụi, bay đi.

Oanh!

Lúc này, trong cơ thể gầy yếu của lão đang có một luồng khí tức mát mẻ truyền vào bên trong từ chính cánh tay được tên nhóc đối diện cầm nắm.

Quyết tử để tổ quốc quyết sinh!”

Bên ngoài thì trông bẩn bẩn, nát nát. Nhưng bên trong rõ ràng sáng rực như quang minh. Nhất là đối mắt kia, hữu thần, có lực.

Nhưng vì thương thế quá nặng, vị bán tiên kia chỉ có thể cứu lão sống. Còn thương tật đi theo lại không thể chữa khỏi hoàn toàn.

Dù đã xác định mối quan hệ người nhà, nhưng khó tránh khỏi việc lão sợ hãi hắn. Nên khi nhìn, lão chỉ dám trộm liếc mà thôi.

“Chẳng nhẽ không còn cách nào khác?”

Nghe vậy, hai lão già đều sầm mặt lại.

“Ta sẽ giúp ngươi bình ổn lại thương thế, tạm thời dùng tiên khí để dưỡng uẩn kinh lạc. Xong sau đó ta sẽ truyền thụ cho ngươi một bộ công pháp khí công của tiên gia, thứ đó sẽ giúp ngươi trấn áp thương thế, làm giảm tốc độ nứt vỡ kinh lạc.

“Ám thương tuy đã được linh lực chữa trị hoàn toàn, nhưng vì thương tổn đã lâu, dẫn tới độ dẻo dai trong kinh mạch bị mất! Lát rảnh, con truyền cho người một bộ tâm pháp luyện thân.” Thắng chuyển rời vị trí, đưa tay ấn nhẹ vào các tiểu kinh lạc phía sau lưng.

Lúc đầu nghe được tin này, Thắng cũng chấn động cực kỳ. Không ngờ cái thai này đã có được bốn tháng, vượt ngoài dự tính của y.

Quá con mẹ nó mặt dày!

Lão Hải thì nhíu mày, nhìn Thắng.

Người bình thường có thể không tin tiên nhân tồn tại, nhưng lão thì tin chắc một trăm phần trăm. Bởi lão từng gặp một vị bán tiên người thực, việc thực.

Lão rất yêu thương, chiều chuộng cháu gái. Việc hệ trọng có liên quan đến nửa đời người như vậy lão chắc chắn sẽ không bỏ qua. Chính bởi vậy nên hôm nay lão mới tới đây, để ngăn cản cái gọi là thông gia Vũ-Hoàng hai nhà.

“Cái... cái này...” Cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể, lão già chấn kinh lần hai, đôi mắt trừng lớn nhìn thật kỹ Thắng.

“Chủ tịch, ngài tốt!” Hoàng Hải khi thấy lão già này, liền vội vàng đứng dậy cung kính. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không biết chàng trai trẻ trước mặt là ai lại có thể nghịch thiên đưa bản thân mình trẻ hoá như vậy. Nhưng có một điều lão dám khẳng định, người trẻ tuổi trước mặt này rất có khả năng là người trong giới kỳ môn. Loại người được các kỳ nhân xưng thần, xưng thánh... chính là tiên nhân.

“Là bọn con ván đã đóng thuyền thưa ông, ông sắp lên làm cụ rồi...” Thắng toe toét mỉm cười, đi tới bên người lão già bắt tay như thật, sau đó không thèm để ý thái độ của đối phương, cứ vậy dìu tới ghế, nói. “Chúc mừng, chúc mừng!”

Nghĩ tới đây, cơ mặt lão liền dãn ra không ít.

“Haiz, nhưng hiện tại toàn bộ kinh mạch đã bị rạn nứt. Ngươi là người luyện võ thì chắc hiểu. Kinh mạch khi đã bị tổn thương nghiêm trọng chắc chắn sẽ không thể vận dụng nội lực trong thân, nếu kiên quyết vận chuyển chúng. Các đốt kinh mạch sẽ không chịu được sự cuồng loạn của nội lực, dẫn tới nứt bể! Nhẹ thì tàn phế, nặng thì vỡ nát toàn bộ kinh lạc, xuất huyết, không thể cầm máu. Mà ngươi cũng biết, không thể cầm máu thì cái mạng ngươi cách c·ái c·hết cũng không xa!”

“Haiz, thương thế của ngươi... ta không thể hoàn toàn chữa hết. Chỉ có thể giúp ngươi kéo một cái mạng nhỏ về, tránh xuống quỷ môn quan...” Dừng lại một chút, vị bán tiên kia lại nói tiếp. “Với thương thế như này... e là phần đời còn lại, ngươi không thể luyện võ công. Tránh thương tật thêm nặng, ta khuyên ngươi nên rời đi chiến trường!”

Một cảm giác thư sướng đánh lên toàn bộ các giác quan trên cơ thể. Khiến lão cảm tưởng như bản thân đang được ngâm trong suối nước nóng, cùng các cô thiếu nữ nội y vui đùa.

Nghĩ tới đây, lão liền nhăn nhó mặt mày, quay người chuẩn bị chất vấn, hỏi cung.

Khi đó, lão chỉ biết cười khổ, nói: “Chờ tìm được tiên nhân trong truyền thuyết thì còn nghĩa lý gì? Sợ là khi đó giặc ngoại xâm đã đánh chiếm được toàn bộ Việt Nam...”

“Cậu... cậu nói cái gì!?” Ông Quang vô thức hỏi. “Ánh đã có thai với cậu?”

Khi lão đang định mở mồm quát mắng thì bỗng nhiên trợn ngược con ngươi, á khẩu không nói lên lời.

Nhưng đập vào tai lão già lại như là đang đe doạ vậy.

Nói xong, cũng là lúc vị bán tiên kia hoàn thành việc dưỡng uẩn kinh lạc cùng truyền thụ công pháp cho lão.

Lão già khoan khoái, thư thái nhắm mắt, nói. “Tốt, thực tốt...”

“Cháu chào ông ngoại, chào tất cả các bác! Cháu là bạn trai Ánh, tương lai cũng là chồng sắp cưới luôn. Lần này tới đây ngoài việc mừng thọ bác trai, cháu là muốn thăm hỏi, ra mắt gia đình nội ngoại!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“A... cháu rể...” Lão nhẹ nhàng đáp, không dám lớn tiếng như khi vừa gặp thằng con rể Đình Quang.

Đi trước đoàn người là một lão già lớn tuổi, tóc hoa râm, da nhăn nheo co lại. Chỉ thấy lão già này tuy nhỏ bé, gầy guộc, ốm yếu nhưng mỗi bước chân đi lại rất vững chắc, giống như một vị đại nhân vật đang bị tuổi già sức yếu đeo bám, dày vò. Trông dặt dẹo là vậy, nhưng vẫn không thể che giấu nổi cái uy thế từ trên người lão thả ra.

Cơ thể già dặn, yếu nhược như ngọn lửa lung lay trong gió của lão bỗng bùng lên dữ dội, sinh cơ đang sói mòn cũng theo đó hừng hực lên không ít.

“Chủ tịch tuy đã có tuổi, nhưng ngày nào ông ấy cũng luyện khí công, sức khỏe có khi còn hơn cả chú. Chú cứ lo lắng thừa!”

Đang yên đang lành, tự nhiên lại thành ông ngoại. Khốn nạn nhất là... gã đã nhận đối tác làm ông thông gia, giờ thì hay rồi, con gái đi ăn nằm với người khác để rồi mang bầu. Hôn sự này tính sao đây? Mặt mũi này còn đâu nữa mà gặp người!

Con mẹ nó, cũng quá trực tiếp đi! Ta nhận ngươi là con rể từ bao giờ?

Hắn không hề chém gió. Quả thực Ánh đã có thai.

‘Đúng thực là tiên nhân, khí chất cùng cốt cách đều không phải thường nhân có thể sánh kịp!’ Lão thầm nhủ trong lòng.

Giờ để ý kỹ lại, lão mới thấy được từ trên người đối phương có một loại khí chất siêu phàm không phải ai cũng có...

Nếu không phải đối diện còn có tên bố vợ khó tính, phía sau là pháp luật hiện hành thì cái tên Hoàng Hải này đã thành đồ chơi cho đám bạo trư rồi.

“Vâng, vì độc lập, tự do và hạnh phúc. Thì dù có hiến dâng cái mạng nhỏ này cho cách mạng, tôi cũng muốn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi đó vị bán tiên kia có nói mấy câu khiến lão nhớ tới tận bây giờ.

“Có đấy... nếu ngươi gặp được tiên nhân, toàn bộ ám thương của ngươi sẽ được chữa khỏi.”

Sau khi cảm nhận được toàn bộ thương thế trên thân biến mất, kinh lạc không những được chữa khỏi mà còn rắn rỏi hơn xưa. Khiến lão già vui sướng cực độ, đôi mắt long lanh, ướt át mà nhìn Thắng.

“Để chú phải nhọc lòng rồi...” Thắng lắc đầu, nói tiếp. “Tôi sắp sửa cùng Ánh thành vợ chồng, nếu cậu Khải thành con nuôi của bố vợ tôi thì cũng coi như tôi là anh rể của hắn... Nếu khi đó có việc gì cần giúp đỡ, tôi nhất định sẽ nhờ em vợ một phen!”

Đây là cảm xúc của một tên thương tật khi lấy lại được một cơ thể lành lặn, không phải là cảm xúc đực rựa với đực rựa có tình cảm với nhau! Anh em độc giả nên tỉnh táo, và bỏ tay ra khỏi đũng quần!

“Nhà gì mà quạnh quẽ như chùa bà đanh thể này!?.” (một ngôi chùa quạnh quẽ, không mấy người tới thăm)

Trước đây, khi còn là lính tại ngũ. Tham gia chiến trường đánh giặc, lão đã từng mang trọng thương, suýt m·ất m·ạng. May nhờ có vị bán tiên kia cứu, vớt được mạng lão trở về.

“Sao... sao có thể...” Ông Quang run run giọng, không dám tin nói. “Cậu đang nói hươu nói vượn gì vậy!?”

Vị bán tiên thấy vậy liền thở dài, xong sau đó đánh lên thân lão một chưởng ấn.

Thế giới tiên gia có cái gọi là lô đỉnh, lấy giao hợp để tu luyện. Đối phương muốn lấy cháu gái mình, chắc chắn là vì thể chất đặc biệt trong truyền thuyết.

Không đợi ông Quang mở miệng, Thắng đã nhanh nhảu lễ phép đáp.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 371: Tiên nhân