Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 372: Con rể!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 372: Con rể!


Nhìn bố vợ tương lai hào sảng như vậy, Thắng híp mắt lại cười.

Là người thích đào, lại chơi bằng cả mạng sống. Nên khi thấy dáng đào kỳ lạ, lại thêm bonsai các thứ... ông Quang liền c·h·ế·t mê.

Để tránh việc này sảy ra, lão chỉ có thể đánh phủ đầu bằng cách tâng bốc vị tiên nhân kia, rồi hạ mã uy nhà họ Vũ xuống.

Hắn thừa nhận bản thân đúng là mỹ nam tử, một kẻ xuất chúng nhất trong nhân loại. Nhưng bình thường hắn sống khiêm tốn đã quen, nay được lão già này lôi ra nói thực khiến hắn xấu hổ, ngượng ngùng. Thầm nghĩ.

Khi đó, ông Quang đã rất phấn khích. Liên tục vo ve bên hắn khen ngợi, xít xoa. Sau đó lại mân mê, sờ soạng cây đào như thể đối phương là một vị mỹ nhân xuất chúng vậy. Khiến cả đám người lẫn lão cha vợ cũng phải ghen tị. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngôi nhà có sáu tầng, mỗi tầng đều được lắp đặt thang máy mini cỡ nhỏ.

Nhìn lên trên nữa là tầng sáu. Trên tầng này chả có gì ngoài cái ban công view đẹp ra thì chỉ còn lại một gian phòng thờ tại góc trái. Không đoán cũng biết đây là nơi thờ phụng tổ tiên của gia đình nhà họ Vũ.

Thấy vậy, ông Quang liền trừng lớn mắt quát: “Cái thằng quỷ này, sợ cái gì? Lát ngủ qua đêm tại đây thì có làm sao? Yên tâm, bố bảo kê hết!”

Tuy lần trước có gặp mấy cảnh quỷ dị tại Uông Bí, nhưng gã vẫn không thực tin vào truyện thần tiên. vẫn khăng khăng đó chỉ là chiêu trò lừa người.

Đúng là lòng người, chỉ cần thoả mãn được d·ụ·c vọng của đối phương là sẽ bắt được cái gọi là thiện chí.

Chột dạ, gã liền cụp đầu xuống, không dám ngẩng lên.

Thắng chưa lên xem từng phòng ra sao, nhưng với thiên nhãn thông hắn vẫn có thể thấy được đại khái.

Ấy vậy mà đối phương có thể không một cái chớp mắt, biếu tặng bố vợ tương lai đến chục tỷ giá trị món quà, đủ thấy cái lực của đối phương cũng không phải dạng tầm thường. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng khổ, tên con rể đâu có hiểu cho lão.

“Tại sao vị tiên... chàng trai này không thể lấy cháu gái ta chứ!? Từ phong thái, diện mạo... ta đều thấy có sự hơn người. Nếu để so sánh thì cái tên lưu manh cái gì Khải Khải ấy sao có thể bằng một góc của vị thiếu niên đây!!!”

“Nhìn xem, phong thái đĩnh đạc... oai phong như thế này, cháu gái ta mà được bước vào nhà đối phương làm dâu chính là phúc ba đời tu dưỡng....”

Lên tầng hai, tầng ba, tầng bốn thì là phòng ngủ của gia đình bọn họ. Mỗi người đều sở hữu riêng một tầng, không chung chạ với ai.

Cũng vì có sự tồn tại của lão, bộ máy nhà nước mới được bình ổn phát triển, không bị đám sâu mọt tham ô, vơ vét của dân. Giúp cho dân chúng có một cuộc sống ấm no, hạnh phúc...

Quá kinh hãi, thật làm nhân tâm lão già liên tục loạn nhịp.

Lão già đã đoán được thân phận của Thắng thì không mấy ngạc nhiên, chỉ có đám người đi cạnh lão cùng tên Hoàng Hải là nghi hoặc, tò mò về gia thế của chàng thiếu niên trẻ tuổi này. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Bố, không được! Tên nhóc này không thể lấy con gái nhà chúng ta!” Ông Quang đứng bên cạnh cuống quýt.

Trong bộ máy nhà nước, ai cũng biết kẻ nắm bắt toàn bộ quyền hành đều là lão già đây. Việc người con nuôi được bầu làm chủ tịch nước chỉ là cái mác cho dân chúng nhìn.

... (đọc tại Qidian-VP.com)

Chửi thì chửi, cũng chỉ thấy có lỗi với con gái cùng hai đứa cháu gái mà thôi. Còn tên rể này ấy hả, lão không cho mặt mũi.

Gã Hoàng Hải, cha của Minh Khải cũng đồng tình. Nhưng vì đây là chuyện riêng nhà người ta, gã cũng không dám can thiệp quá sâu.

“Thật không ngờ, người trẻ như cậu cũng am hiểu về đào... nhìn những thế đào này, tôi dám chắc phải xuất từ một vị nghệ nhân lành nghề nuôi dưỡng... không! Một nghệ nhân lâu năm cũng chưa chắc làm ra được. Chỉ có những bậc kỳ nhân mới có thể làm ra đến!”

Cái gì cái, khi chủ tịch tức giận thì tốt nhất đừng có lại gần. Bởi người rất hung.

Lão thao thao bất tuyệt, mặc cho ông Quang cùng lão Hải nhăn nhó mặt mày.

Ông Quang từ trước tới nay không tin vào truyện thần thánh. Cái gì tiên nhân đặc biệt không tin chứ đừng nói là gặp. Trước có nghe bố vợ kẻ về vị bán tiên kia, nhưng gã hoàn toàn không tin tưởng.

Dù cho đối phương có ghét mình như c·h·ó, nhưng chỉ cần tặng chút quà mà người ta cần, thì cái thái độ ác cảm cũng ngay lập tức quay 360 độ thành niềm nở, hào hứng.

Đến tầng thứ năm thì lại như một cái thư viện thu nhỏ, rất nhiều giá sách đặt xen kẽ nhau, giữa trung tâm là một cái bàn gỗ lớn, trông khá sang trọng. Đây hẳn là nơi để chủ nhân đọc sách.

Ở tầng một, tức gian chính. Sẽ được tận dụng làm nơi đón tiếp khách khứa.

Nào là uy phong lẫm liệt, rồi cái thế oai hùng. Diện mạo như tiên, xuất chúng nam tử... vân vân và mây mây.

“Nhưng...” Ông Quang định biện minh cái gì đó thì ngay lập tức bị lão già ném cái chén vô đầu. Mấy vị khách đi theo lão tới đây vừa thấy cảnh này liền sợ đến vãi cả mồ hôi hột, nhanh chóng lui hết ra ngoài sân.

Sĩ diện có thể mất, nhưng mạng thì không!

Có thể cả nước Việt Nam không ai biết lão già đó là ai, nhưng những kẻ sống trên tầng lớp chính trị lại biết rõ ràng.

Dù gã thực muốn cùng ông Quang kết làm thông gia, nhưng gã lại sợ đắc tội lão già trước mặt này.

Lão tưởng Thắng đang tức giận vì thằng con rể có già mà không có khôn kia, nên sắc mặt mới đỏ bừng như vậy.

Trở lại với hiện tại.

Chỉ nghĩ lão già này mê tín dị đoan lại thêm có tuổi nên đầu óc có chút vấn đề. Giờ lại khăng khăng muốn nhận tên nhóc này là cháu rể, khiến gã càng thêm chắc nịch ông bố vợ này già rồi mới không minh mẫn, nhìn nhầm một tên vùng núi thành một xuất chúng nam nhân.

Nghĩ như vậy, gã càng muốn phản đối tên cha vợ này. Nhưng vì cấp bậc cũng như vai vế đều tại trên gã, nên chỉ có thể dùng chút khuyên nhủ để lung lay đối phương.

Tưởng rằng lần này khó mà thành toàn hôn sự của mình với Ánh, đương muốn c·h·ó cùng dứt giậu. Tuyên bố sẽ cùng Ánh trốn đi giống các cặp đôi trên truyền hình hay làm mỗi khi bị gia đình ngăn cấm thì cũng là lúc người chở đào giao tới tận nhà.

Thắng trầm ngâm suy nghĩ, không biết phòng ngủ của Ánh ở đâu.

Cùng thằng con rể tranh cãi, lão già không quên lia mắt nhìn vị tiên nhân đang đứng bên cạnh. Khi thấy mặt đối phương đỏ bừng, lão liền sợ đến xanh mặt.

Theo như ông ta thấy thì tên nhóc này hoàn toàn không có cửa xứng với cô con gái ngọc nữ kiêu sa nhà mình. Nhìn cách ăn mặc lẫn phong thái nói chuyện xem, hoàn toàn là một tên nông thôn đần độn. Không có cái gì gọi là tri thức, kém Hoàng Minh Khải một khoảng cách xa.

Bốn cây đào này trông vậy chứ rất giá trị, nếu bán cả bốn cây ra ngoài thì ít nhất giá cũng phải cỡ vài chục tỷ là ít.

Vừa nói, lão vừa đảo mắt qua nhìn Thắng. xem đối phương có biểu hiện gì lạ hay không. Lão thực sợ vị tiên nhân này sẽ vì lời nói của thằng con rể ngu ngốc làm cho tức giận, một tay chụp c·h·ế·t đối phương.

Nhưng thực sự lại không phải thế, tất cả chỉ do lão tự suy diễn mà thôi.

Căn biệt thự nhà Ánh rất lớn, có diện tích đâu đấy khoảng ngàn mét vuông. Ngoài phía trước nhà là một khoảng sân lớn với nhiều loại cây cảnh ra thì bên trong nội thất cũng rộng không kém cạnh.

Muốn an ổn sống tại Hà thành, lại còn an toàn trong bộ máy nhà nước thì tốt nhất không nên trêu chọc lão ta.

Lão chính là cha nuôi của vị chủ tịch đương nhiệm, Trần Đại Việt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 372: Con rể!

“Con rể tương lai! Nào, làm một ly!”

...

Dù biết rõ ràng là vậy nhưng không ai dám đứng ra vạch mặt, tất cả đều giả mù sa mưa.

Mục đích đã thành, vậy là đêm nay được xoã!

“Con mẹ nó, im ngay!” Lão già trừng mắt nhìn thằng con rể.

lý do mà Thắng đỏ mặt đơn giản là vì xấu hổ. Đúng vậy, hắn đang xấu hổ vì những lời tâng bốc của ông ngoại vợ tương lai.

Mẹ nó, lão đã cố gắng giúp đối phương giữ mạng rồi, dùng hết lời xu nịnh để khen ngợi vị tiên nhân bên cạnh. Dù có hơi dối lòng, không thích. Nhưng lão vẫn phải mặt dày nói ra những lời lẽ hoa mỹ mà đến ngay cả lão cũng thấy ngượng mồm.

Tuy lão già đó đáng gờm là vậy, nhưng được cái lão sống rất liêm khiết, chính trực và ngay thẳng. Chưa bao giờ lão dùng tới quyền lực để phô trương bản thân, trái lại còn rất an ổn, bình dị sống trong một căn nhà nhỏ tại Hà thành.

Khi ông Quang biết đây là quà Thắng muốn biếu tặng, thái độ liền biến hoá đến 360 độ.

Hắn không chần chờ, lập tức nhấc lên cốc bia lốc trăm phần trăm.

Mà dù sao họ Vũ cũng có phải họ nhà lão đâu, họ lão là họ Trần kia mà. Nếu xét theo phía cạnh huyết mạch thì chả có tí thân thích, nhưng xét theo góc độ cháu gái mình thì đó là họ của thằng con rể.

Cái gì chứ mấy cái thứ bia rượu này hắn không sợ. Với cơ thể cấp linh, dăm ba cái men say này không đủ hắn choáng váng. Cái cớ vừa dùng chỉ đơn giản là đào hố để ông Quang tự nguyện nhảy vào mà thôi.

Trong khi lão đương cố gắng gồng gánh như vậy, thì tên con rể kia lại muốn đạp đổ mọi công sức của lão. Thì hỏi sao không tức cho được!

Nhưng nhìn tình cảnh này... có vẻ vô kế khả thi!

Hoàng Hải len lén nhìn ông Quang, xong sau đó trộm liếc lão già đang ngồi tại trên ghế. Vừa hay gã thấy ông già đó đang đăm chiêu nhìn mình.

Đừng nói là ông Quang, ngay cả lão già chủ tịch cũng là long lanh đôi mắt, sáng rực nhìn tứ linh cây đào.

“Bố vợ, con không uống được! Nếu uống thêm sợ là lát không tự đi về được nha...” Thắng híp mắt, đẩy ly rượu ra xa, từ chối.

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn được người khác tâng bốc như vậy, nâng hẳn tận chín tầng mây xanh.

Lúc đầu ông Quang biết là quà mà Thắng muốn tặng, liền khinh thường tỏ ý không thèm. Nhưng khi bốn cây đào có hình tứ linh thú được chuyển khỏi xe, ông ta liền rạng ngời hai mắt.

Ông Quang vẫn tỏ rõ thái độ khó chịu ra mặt, đúng kiểu muốn róc xương, chặt xác hắn ra khi biết con gái rượu bị người ta ăn mất.

‘Ông ngoại vợ thật có mắt nhìn người, vừa thấy ta liền biết là xuất chúng nam nhân. Một người đàn ông có thể đỉnh thiên lập địa... đến ta còn không rõ được điểm này, ấy vậy mà ông ngoại có thể thấy... đúng là càng sống lâu, càng có mắt nhìn người!’

Nhìn ông Quang hào sảng nịnh nọt như vậy, Thắng âm thầm phỉ nhổ.

Kiểu gì thì kiểu, hôm nay thế nào hắn cũng phải lên một trong ba tầng này qua đêm một bữa. Bởi bố vợ tương lai của hắn đang rất nhiệt tình đây.

Mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, không ai hiểu ai.

Nhớ lại nửa tiếng trước, khi mà hai bố con nhà lão già cãi nhau.

Ngồi một bên hai người, lão già đang cười cười liền cứng đơ cả mặt. Sợ hãi nhìn thằng con rể đang khoác vai, mắng chửi tiên nhân.

Nhưng khi thấy vị tiên nhân kia không hề tức giận, trái lại còn nhẹ nhàng đối đáp mới khiến lão thở ra một hơi, lẩm bẩm. ‘Hôm nay sang mừng thọ cho nó, cảm giác như già thêm vài tuổi... ngày nào cũng như này, sợ là không sớm thì muộn cũng c·h·ế·t vì bệnh tim!’

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 372: Con rể!