Sáng Thế Chi Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 378: Sống sót...
Lương theo đó, một tảng đá lớn từ dưới mặt đất mọc lên, tạo thành một bức tường, ngăn chặn cuộc tập kích bất ngờ.
Hai tên này đều giống nhau, đều hại lão thảm như vậy, hỏi sao lão không nhớ rõ mặt cho được.
Thạnh nhớ rõ khi mới tiến vào trong hang là ba người lành lặn đi vào. Giờ đi ra lại chỉ có hai người, lại còn một người thương thế khắp thân, chân mất một cái khiến cậu ta không khỏi rét lạnh sống lưng, đôi mắt vô thức nhìn về phía hang sâu hun hút đen ngòm đằng trước một cái.
Mystogan a, Mystogan... chỉ là đấu giải thôi, ngươi có cần đem ta đi g·iết luôn không!?”
Những cây con này có thân gỗ gồ ghề, không lá. Để mà dễ hình dung thì giống các loại cây có tuổi đang và đ·ã c·hết già.
“Giờ làm sao?” A Lử nhịn cơn đau, quay qua hỏi Mo Lang già.
Đáng sợ nhất là vừa tới, liền không biết từ đâu bay tới một viên đ·ạ·n ma pháp, phá hủy hết toàn bộ nơi này...
Những nhánh cây khúc khuỷu xum xuê lá nay đã thay thế bằng những rặng cây gai bao bọc, thô ráp đến rợn người.
“Tên khốn đó... đáng ra mình không nên dạy nó quá nhiều mới phải....” Lão cắn răng ken két, tức giận khi nghĩ tới khuôn mặt của Thắng điên cùng Thắng.
Cũng may, đầu quái vật hung tợn tại gian thứ nhất không thấy, không rõ nó đi đâu. Nhưng vừa hay giúp bọn họ tránh khỏi lần nữa chiến đấu.
“Con mẹ nó, sao đầu Sát Quỷ này lại mạnh như vậy!? Rõ ràng trong điển tịch nói đây là loài quỷ thú yếu nhược nhất a!” Chống đỡ cơ thể thương tật, A Lử lết lên một tảng đá, thều thào, than vãn.
“Đi thôi... chúng ta đi trở về... đợi tao luyện chế thêm vài đầu cương thi, sẽ quay lại đây phục thù!” Mo Lang căm giận nhìn về hốc hang sâu đen ngòm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuy thân cây cùng các cành lá đã bị ngọn lửa hơn ngàn độ c của đ·ạ·n h·ạt n·hân t·hiêu r·ụi, nhưng phần lõi, phần sinh mệnh hừng hực của thụ thần vẫn như vậy khí thế phong quang.
Chạy được khoảng đâu đấy tầm một cây số, thấy phía sau không có dấu hiệu Sát Quỷ đuổi theo, hai người mới dừng chân lại, kiếm một phiến đá tạm thời nghỉ ngơi.
Người thanh niên vừa ứng đối cuộc tập kích của thần thụ, vừa há mồm gào lớn.
Dõi mắt vào hang sâu, Thạnh có chút kinh sợ hô lên một tiếng.
Thụ thần tại trung tâm tiếp nhận toàn bộ năng lượng từ các thần thụ non cung cấp, nhanh chóng biến dị.
“Đừng nhắc đến thằng c·h·ó c·hết ấy, nếu không phải tại nó thì tụi tao đâu đến nỗi này! Mau, chúng ta mau rời khỏi đây!”
Thu xếp một chút đồ đạc, ba người nhanh chóng rút lui khỏi hang Sơn Đoòng.
“Vâng, con ra ngay...”
Vù!
Chúng như những con cự xà, ngẩng cao đầu đung đưa trên không trung, sau đó lại thu về thân dưới, bao phủ toàn bộ những bọc mủ vào trong như sợ ai đó sẽ đem những thứ ghê tởm này c·ướp đi vậy.
Trước khi rời đi, Thạnh có chút ý vị nhìn vào màn đêm đen đặc của hang động. Đôi mắt lay động linh quang, như có gì đó ẩn ý...
Quả không hổ danh là thụ thần của nhẫn giới. Mặc dù bị ăn trọn một quả t·ên l·ửa h·ạt n·hân vẫn có thể sừng sững giữa trung tâm v·ụ n·ổ.
Phía bắc trung quốc, nơi bị chính nhà nước Trung Hoa thả bom nguyên tử, Hải Tây thành phố lúc này...
“Thầy!”
Nhưng đáp lại người thanh niên là một khoảng không vô định cùng thành phố c·hết chóc, hoang vu.
“Còn làm sao? Tất nhiên là rút lui khỏi đây! Huyết cương thi của tao đã bị đầu s·ú·c sinh kia bắt. Hai món thánh vật hiện đã không tại, cũng chẳng biết thằng c·h·ó kia đã chạy đi đâu... giờ mò vào bên trong khác gì cống mạng cho đám quỷ thú.” Mo Lang gằn giọng, đáp.
Chỉ thấy các phần rễ cây đang bị cháy đen bỗng nhanh chóng phục hồi, chúng đung đưa qua lại trên không, xong sau đó cắm thật mạnh xuống nền đất cứng.
Cả hai đều là kẻ khốn nạn dồn lão tới bờ vực của sự thảm hại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặc kệ tên đồng hương than vãn, lão mo già mếu máo nhìn vào hang sâu, lẩm bẩm. “Con ta... gia tài của ta... Huyết nhân ngải trăm năm của ta...”
Chắc chắn là vậy, ta nhớ được trước khi tới đây. Ta đang cùng Mystogan chiến đấu tại đại hội phép thuật... không rõ lý do gì lại bị mắc kẹt tại một thế giới xa lạ.
Nếu Thắng ở đây, hắn sẽ thấy trên thân thể của thụ thần đang phát ra một luồng lam quang nhỏ bé. Chúng phát tán, tản ra xung quanh.
...
Khắp nơi đều là tàn tích tan hoang, nhà tầng sụp đổ, cùng hoa cỏ lụi tàn.
(đừng ai hỏi tại sao Thắng cùng Ánh không biết mặt 2 thầy trò mo lang, còn hai người đó lại biết rõ Ánh và Thắng. Đơn giản là trong lần nhập xác điều khiển cương thi tại đêm hôm đó, lão đã nhớ kỹ mặt mấy người bọn họ qua tầm mắt cương thi. Một chiêu đồng thị)
Y vốn định nuôi dưỡng nó thành một đầu cương thi tinh, để thay bản thân trả thù mấy người dám phá hỏng chuyện của lão tại trên bản làng. Nhưng đáng tiếc, trái ngọt chưa chín, thù oán chưa trả xong đã mất toi đại bảo vật quý giá, huyết cương thi.
Chúng chỉ giống nhau ở chỗ đều là kết tinh của thụ thần. Một bên là quả chakra, một bên lại là... chất phóng xạ.
Những cây con này rất quỷ dị. Thân thể chúng nhỏ bé, không lớn như cây mẹ. Chỉ bằng một cây thông chục năm.
Nghe vậy, A Lử liền thở dài. “Cũng phải, mới chỉ là gian thứ hai đã xuất hiện một con Sát Quỷ mạnh mẽ... nếu đi sâu vào trong, sợ là còn có thứ đáng sợ hơn tồn tại...”
Càng nhắc đến tên thằng c·h·ó kia, lại càng khiến lão thêm tức giận. Mẹ nó, nếu không phải tên khốn đó c·ướp mất hai thánh vật, sợ là lúc này bọn họ đã có mặt tại trước cổng quỷ môn, mở ra quỷ giới rồi.
Đang đưa mắt đánh giá xung quanh, bỗng bên tai vang lên một âm thanh xé gió. Người thanh niên đã ngay lập tức di chuyển thân hình, lách sang một bên, duỗi ngón tay giữa ra hô.
“Đi thôi, chúng ta mau ra khỏi đây!” Mo Lang không nói nhiều, liền ngay lập tức ra lệnh cho Thạch đỡ A Lử.
Oanh Oanh!
Năng lượng từ đống tro tàn lương theo rễ cây, đi qua cây non mà chuyển thẳng tới thụ thần.
Nơi đó sâu hoắm, đen kịt, thi thoảng lại có luồng âm phong mang theo lượng lớn quỷ khí phả ra. Trông như một cái miệng lớn của loài hung thú nào đó đang há ra phì phò vậy, hung tợn cực kỳ.
Nếu Kaguya hoặc zetsu mấy người tại đây, chắc chắn sẽ nhận ra bọc mủ này rất giống quả chakra tại thế giới bọn họ. Nhưng khác là thứ này tà ác hơn, lại kết trái thành bọc mủ, không phải quả chakra mà bọn họ thường biết. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn đầu cương thi mà mình yêu thích bị con Sát Quỷ hung dữ cắn xé loạn chơi, lão đau lòng lắm. Nhưng vì bảo mệnh quan trọng, lão chẳng thể làm gì khác hơn ngoài việc bỏ nó lại mà thế mạng cho mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có chăng cũng chỉ còn Thần Thụ là trụ được tại trung tâm thành phố.
Quả bom nguyên tử vừa rồi oanh tạc vào thành phố đã khiến toàn bộ nơi đây bị sụp đổ hoàn toàn. Cây cỏ, hoa lá, hay đến cả xác c·hết của nhân loại cũng chẳng thể chịu nổi. Chúng hoàn toàn bị t·hiêu r·ụi, chỉ để lại nơi đây những đống tro tàn như bột phấn rải rác xung quanh.
Đầu cương thi vừa rồi là một con huyết cương thi do tự tay lão chế luyện ra từ một loại ngải, gọi là huyết nhân ngải, thứ này đã tồn tại được hơn trăm năm, quý giá vô cùng.
Một không khí c·hết chóc bao phủ toàn bộ vùng đất nơi đây, không có lấy một tia sinh cơ hiện diện.
“Đây là đâu?” Người thanh niên lẩm bẩm, tự hỏi chính mình.
Thắng thì làm lão mất một cỗ t·hi t·hể mạnh mẽ, còn tên khốn Thắng điên kia thì lại hại lão mất cả một đầu huyết thi lẫn hai thánh vật quỷ tộc.
“Thầy, thế còn Thắng...?”
“Cái thứ c·hết tiệt gì đây? Đang yên đang lành, tự nhiên lại tới một nơi quái quỷ như này... không lẽ đây là pháp thuật của Mystogan?
Thần thụ đang bình ổn bỗng phát sinh dị biến.
Ngoại hình thần thụ bắt đầu biến hoá, không như mới khi tới trái đất. Sau khi cắn nuốt lượng lớn phóng xạ, toàn bộ phần thân cây dần dần sinh ra các bọc mủ màu đỏ h·ôi t·hối như xác c·hết đã phân hủy nhiều năm.
Thấy Mo Lang tức giận như vậy, Thạnh cũng không dám nói thêm gì nhiều. Nhanh chóng tiến tới đỡ người A Lử, theo sau Mo Lang, chuẩn bị rời đi.
Chỉ thấy những cây con này sau khi mọc lên liền như có linh tính, chúng lung lay thân thể, vươn ra những sợi rễ nhỏ bé mới mọc cắm vào đất đá, tìm tới các mảnh tro tàn đang vương vãi trên mặt đất.
“Mystogan, ta nhận thua. Trận này hội Fairy Tail thắng! Thả ta về thế giới cũ a! Nơi này thực sự quá quỷ dị nha!”
Tiếng Mo Lang vọng lại, khiến Thạnh lập tức thay đổi sắc mặt, trở lại cái vẻ non nớt ngày thường.
Những sợi dây gai to bằng cột đình liên tục oanh tạc vào tường đá, khiến bề mặt bức tường nhanh chóng nứt ra, vỡ vụn.
Bên trong đấy sảy ra cái gì... (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai người không tiếp tục nán lại quá lâu, sau khi quyết định rời khỏi, liền dìu nhau đi ra bên ngoài.
Bình thường, một cây thông như vậy đã được coi là to lớn, nhưng để so với thần thụ thì vẫn chỉ như một tiểu hài tử đứng cạnh đầu voi già không đáng nhắc tới.
Khoảng đâu đấy năm đến bảy phút, xung quanh thụ thần tầm 600 mét bán kính, mọc lên một rừng cây nhỏ.
“Thạnh, mau đi thôi! Mày muốn ở lại chờ c·hết à?”
Lợi dụng lúc Sát Quỷ đang mải mê cùng đầu cương thi chạy loạn trong hang, Mo Lang đã thừa cơ đỡ A Lử chạy khỏi nơi này.
“Thầy, chú A Lử... hai người...”
Lúc này, tại dưới nền đất khô cứng bỗng nhô ra một người đàn ông... không, nói đúng hơn là một tên thanh niên trẻ tuổi, thân mang quân phục, mặt mũi lấm lem ráo rác nhìn quanh.
Ba người cứ vậy rời đi, để lại phía sau một màn đêm cô đặc, u ám, ẩm thấp...
Như có linh tính, những sợi quang mang này đang dịu nhẹ bỗng hoá thành một trảo thủ, tóm một lượng lớn chất phóng xạ thu lại trong thân.
“Gan Tetsu Heki, Iron Rock Wall (Thiết Thạch Tường)!”
Mo Lang gằn giọng, quát lớn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.