Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 377: Nguy Hiểm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 377: Nguy Hiểm


Chỉ thấy nó nhỏ bé bằng một đứa con nít, hai tay thì dài nhọn quắp lại như liêm đao, đôi chân thô cứng gai đen xạm, trông ác cảm vô cùng.

Nghe vậy, Thắng liền nhíu mày trầm tư.

Kẻ biến gia đình bà Hồng thành bốn cỗ cương thi cùng đám cương thi xuất hiện tại đây là do một người tạo thành. Chính là cái gì Mo Lang thầy pháp.

Nhưng sau khi biết Ánh cũng như đại sư huynh, chỉ sau vài tháng nàng ta đã dễ dàng đột phá cấp linh. Hắn liền sinh ra hoài nghi chính mình, liệu có phải bản thân là một tên phế vật trong truyền thuyết?

Dù ngộ tính có cao, nhưng thân thể không tốt thì cũng chỉ dừng lại ở mức trung trung mà thôi...

Thắng giận dữ, gầm lên trong lòng.

Bảo lắc đầu, nói: “Có một gia đình gặp phải mấy thứ không sạch sẽ, muốn nhờ con qua đó trừ tà.”

Gào! Nó lao tới định công kích Sát Quỷ, nhưng vì tốc độ không nhanh bằng nên đã để Sát Quỷ tránh thoát.

Lúc này, cơn đau buốt từ phần chân đã mất mới oanh tạc vào lão bộ A Lử, khiến y đau đến nhăn nhó mặt mày, liên tục hít vào phổi những ngụm khí lạnh, gào rú.

Khi đó công an có vào cuộc nhưng không ăn thua, thứ thi sống này hoàn toàn không sợ s·ú·n·g ống...”

“Em không biết...” Với lắc, dừng lại một chút, cậu lại nói tiếp: “Nhưng nghe chị Ánh kể thì chúng trông giống cha mẹ em khi bị hóa cương thi!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ám kình sinh ra khi một vị cổ võ tu luyện tới đại võ sư. Trước đại võ sư, các võ nhân đều chỉ có nội lực, sau khi tiến vào cấp đại võ sư chúng mới tiến giai thành ám kình.

Nếu đám cương thi đó có trạng thái thối rữa, thi khí liên tục thả ra bên ngoài thì đúng là zombie. Còn nếu chúng lành lặn như người thường thì chắc chắn là xác sống do người luyện thành.

“Ôi Giàng ơi, đau quá Giàng ơi!!!”

Bộp, bộp, bộp...!

Sau khi quan chiến, thấy được sức mạnh của Với cùng uy lực phù văn của Bảo, hắn thật sự kinh ngạc về tốc độ phát triển của hai người.

Khoảng cách còn khá xa để tới đối phương, động tác này của Với như trượt tay hụt vậy.

“A Lử!” Mo Lang lao tới, đỡ người đồng bạn.

Lương theo đó, chục lá bùa kết thành một đạo bình phong, chắn tại trước mặt Bảo.

Với nắm tay lại thành quyền, huy động thân thể phóng về phía trước. Linh lực tràn vào lòng bàn tay, phả ra chút sóng nhiệt.

C·h·ó c·hết Mo Lang, đừng để tao gặp được mày. Nếu không tao sẽ xé xác mày ra thành từng mảnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Với dựa vào cơ thể bá đạo của mình mà liên tục cường công, Bảo thì lại dựa vào phù thuật liên tục thả ra công kích.

Còn tại sao đối phương lại có mặt ở đây. Không nghĩ cũng biết, đây rõ ràng là đang tìm hắn trả thù.

Lúc đầu còn tự nhủ đối phương là một thiên tài, ngàn năm mới có một. Trên đời sẽ không còn ai như thế, nghĩ vậy hắn mới lấy lại chút tự tin.

Quá đau đớn, không suy nghĩ nhiều, A Lử đã há mồm lốc hết toàn bộ thứ nước kia.

“Ôi Giàng ơi, là Sát Quỷ!” Mo Lang sợ rú lên.

Thắng lẩm bẩm, tự nhủ trong lòng mà không hề hay biết, kẻ mà hắn muốn bắt đã cao chạy xa bay, không còn tại Quảng Ninh quanh quẩn. Hiện tại tên đó đang làm chuột chũi, chui rúc bên dưới lòng đất Quảng Bình đây.

Mo Lang cùng A Lử chật vật né tránh công kích từ một loài dị thú không biết tên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Theo thế tiến công, Với đấm ra một quyền uy mãnh về phía Bảo.

Có thể nói, hắn biết rõ, hiểu rõ cách hoạ phù cấp 2. Nhưng lại không thể hoạ, bởi linh lực của hắn hiện tại mới ở luyện khí nhị trọng, chỉ có thể hoạ mấy tấm cấp thấp, còn trên hơn thì lực bất tòng tâm.

“Ồ, giờ cậu còn làm cả chân đạo sĩ sao?” Thắng kinh ngạc.

Nhưng cũng đừng vì đống phù văn này cấp một mà nghĩ nó yếu. Nếu xét theo phía cạnh đồng cấp, phù văn mà Thắng hoạ uy lực cũng chỉ bằng 50% phù văn của Bảo hoạ ra.

“Đi tìm bạn gái sao?” Thắng hào hứng nhìn tên nhị đệ tử này.

Thế mới nói, tên nhị đệ tử này cũng thật có tài, ngộ tính phải nói là hơn hẳn Với... đáng tiếc, tên này không phải thiên tài tu luyện, luyện mãi vẫn chỉ loay hoay ở luyện khí tầng hai. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thấy vậy, lão Mo Lang mới nhanh chóng bỏ nắp bình thủy tinh ra, rắc lên phần chân cụt của A Lử một chút bột phấn.

Nếu có một tên tông sư tại đây nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn sẽ sợ hãi kinh hô: “Ám kình ngoại phóng!”

Có thể nói, phù văn do Thắng hoạ ra là bình thường phẩm chất, còn phù văn do Bảo hoạ lại là siêu việt phẩm chất.

Nên ngay khi được Thắng khen ngợi, hắn liền có chút xấu hổ, không dám nhận lời khen.

Còn Bảo thì ngược lại. Tên này hoàn toàn không có phương diện này tố chất, mọi vui thú của hắn đều đổ dồn vào phù văn.

Vừa tiến vào sân biệt thự, Thắng liền thấy đại đệ tử Với đang cùng tên nhị đệ tử Bảo luận bàn.

Nghe thấy tiếng vỗ tay cùng âm thanh quen thuộc, Với cùng Bảo đều vô thức liếc mắt nhìn qua.

Ngay khi tấm chắn vô hình xuất hiện, từ trong hư không đánh lên bề mặt tấm chắn một dấu tay to lớn.

Với thuần tu thể chất, nên mọi công kích mà tên nhóc này sử dụng đều là quyền kình. Hiểu rõ phù triệt, nhưng phù thuật chỉ là tiểu đạo để thằng nhóc làm cho chiêu thức phong phú thêm mà thôi, không phải chủ tu. Đạo thống mà tên nhóc này theo học vẫn là thể thuật, lấy cương mãnh làm chủ mà t·ấn c·ông địch nhân.

Khi thấy người tới là Thắng, liền vui mừng đồng thanh.

Sâu trong hang động Sơn Đoòng.

“Sư phụ cứ đùa, nếu so với đại sư huynh, con còn không bằng một góc!” Bảo gãi đầu, có chút xấu hổ.

Giờ không lo làm kiểm lâm lại đi ra ngoài làm đạo sĩ, thực khiến hắn kinh ngạc.

Thấy vậy, Mo Lang liền lấy ra từ trong túi khóm một bình nước màu đỏ cùng một lọ thủy tinh.

“Sư phụ, có khi là để hôm khác. Hôm nay con lỡ có hẹn, nên là...” Bảo khó khăn nói.

Cũng nhờ sự chăm chỉ cùng niềm khát khao với phù văn đạo, hắn đã thành công đốn ngộ được phù văn cấp hai chỉ trong vòng vài tháng. Thành công đuổi kịp Với trong đạo phù văn.

“Đám cương thi đó trông thế nào?” Thắng nghiêng đầu nhìn Với.

Với tại một bên cũng chen vào.

Toàn bộ hộ phù bị Với đánh cho nát tan, dư âm không giảm vọt về phía Bảo.

Quá nhanh, nhanh đến mức hắn không thể thấy được thân ảnh cũng như đòn đánh của đối phương. Cứ vậy cụt mất một chân.

Một cảm giác lạnh lẽo truyền tới, chân phải hắn đang thế dơ lên không biết từ khi nào đã rơi bịch xuống đất.

“Sư phụ lại không biết... sau khi người đi không lâu, nơi này liên tiếp sảy ra những hiện tượng kỳ dị...

Bên Bắc Sơn B không biết từ đâu xuất hiện vài đầu thi sống. Chúng t·ấn c·ông dân bản địa, khiến nhiều người t·hiệt m·ạng oan.

Thi sống? Zombie? không thể nào, bọn quái vật này phải sau khi d·ịch b·ệnh bùng phát mới xuất hiện. Giờ đương thời bình, sao có thể xuất hiện tại đây được? Nếu có xuất hiện thì cũng chỉ lởn vởn tại biên giới Việt-Trung, không thể nào có mặt tại mảnh đất này.

Nghe đến đây Thắng liền nghĩ ngay tới một khả năng.

Cũng may hắn cho Ánh tu luyện Thanh Linh Công pháp cùng để lại Cốt tiên phù văn. Nếu không có mấy thứ này, sợ là Ánh đã không toàn mạng.

Oanh! Bảo b·ị đ·ánh bay ra xa, lăn lộn trên nền đất.

Hắn biết tên Bảo này rất có tài luyện phù, chỉ mất có vài tháng đã thấu triệt phù văn. Nhưng dẫu sao đối phương cũng là người nhà nước, giữ cái chân bảo vệ rừng.

Ám kình chia làm ba tầng. Tầng một, nội kình. Tầng hai, bám thân. Và tầng ba, ngoại phóng.

Cấp bậc chênh lệch nhau quá lớn. Với hiện tại đã là cao thủ cấp linh, tương đương với nhất đại tông sư cổ võ. Trong khi đó Bảo mới chỉ là luyện khí nhị trọng bé nhỏ tu sĩ, mặc cho đối phương có hạ thấp chiến lực nhưng hắn vẫn không thể đối cứng đòn đánh này.

“Theo điển tịch, loài quỷ này tuy tốc độ nhanh, nhưng sức sát thương...” A Lử một bên phòng bị, một bên nhắc nhở Mo Lang. Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, con quỷ kia đã biến mất. Ngay sau đó xuất hiện tại bên cạnh hắn ta.

Nhưng vì khả năng luyện khí quá kém, linh lực trong thân chỉ dừng lại ở mức luyện khí nhị trọng. Không thể tùy ý sử dụng phù văn cấp hai.

Thắng bước xuống xe, vỗ tay bôm bốp, cười cười nói.

Chương 377: Nguy Hiểm

Mấy hôm cùng Với đối luyện, hắn từng tâm sự qua. Có hỏi dò qua thời gian sư huynh đi theo sư phụ, khi biết được đối phương chỉ vào trước mình có ba tháng, nội công các thứ đã đột phá cấp linh.

Vậy nên những tấm phù mà hiện giờ hắn sử dụng để đấu luyện với đại sư huynh chủ yếu là cấp 1 phù văn.

“Đúng vậy đấy, sư phụ! Khi người đi không lâu, chị Ánh có cùng mấy người lạ mặt rời đi biệt thự, thấy chị ấy kể có gặp đám cương thi.”

Xoẹt!

“Hai người các ngươi khá lắm, cứ vậy mà cố gắng tu luyện, chẳng mấy chốc là thành đại cao thủ, mạnh hơn cả ta!”

Lúc này, tại trong sân. Cuộc thí luyện cũng tới mức cao trào.

“Sư phụ....”

Tên này là ngại tiền ít, nên ra ngoài đi làm thêm sao?

Trong khi đó hắn tu luyện đến tháng thứ năm rồi, vẫn còn chập chững tại luyện khí nhị trọng.

Liêm đao dơ cao toan chém xuống cổ A Lử thì không biết từ đâu phi ra một đầu xác sống.

Oanh!

Không trúng đích, chân hắn đá hoàn toàn vào vách hang.

Đây là một loại chiêu thức phổ biến của giới tu võ cổ truyền. Chỉ xuất hiện tại các cao thủ tông sư trở lên.

“Hai người các ngươi tiến bộ thật nhanh!”

Thần kì thay, phần chân cụt đang chảy huyết ầm ầm sau khi được chỗ bột phấn kia phủ lên liền có thể dùng mắt thường thấy được phần da thịt đang nhanh chóng keo lại, máu tươi cũng theo đó đông kết, bao bọc toàn bộ v·ết t·hương vào trong. Thành công ngăn trở xuất huyết.

Phải nói rằng tên này ngộ tính cực cao, dù cho không có Thắng chỉ đạo đàng hoàng. Nhưng với quấn sổ tay kinh nghiệm mà hắn lấy được từ sư phụ mình, Bảo vẫn có thể mầy mò ra phương pháp tu luyện cho bản thân.

Sau khi chặt được chân A Lử, Sát Quỷ đã ngay lập tức xuất hiện tại trước mặt anh ta.

Mẹ nó, ông đây còn chưa tìm mày, mày đã tự vác xác tới cửa!

Lông gáy dựng đứng, A Lử làm theo bản năng lấy chân quét qua một cước. (đọc tại Qidian-VP.com)

Loại quyền mà Với vừa sử dụng chính là ngoại phóng ám kình. Mặc kệ đối phương có bao xa, chỉ cần ám kình đủ mạnh vẫn có thể đánh lên thân đối phương.

“Lâu ngày không gặp nhau, chúng ta làm một bữa chứ nhỉ?” Thắng khoác vai bảo, vỗ vỗ.

Nhưng đối diện Với, Bảo lại không hề coi thường. Trái lại còn kéo căng tinh thần, vất liên tục chục lá bùa vào hư không mà quát lớn: “Hộ phù!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 377: Nguy Hiểm