Sáng Thế Chi Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 387: Chiến đấu 1(ngoại truyện)
“Con bé kia, còn không mau qua giúp ông già này? Ngồi đấy làm gì!?”
Đáng tiếc, cấp bậc chênh nhau quá lớn. Dù trong tay cầm lắm bảo vật đi chăng nữa, vẫn không thể đánh thắng được huyết ngải cương thi.
Thiếu không khí, Linh chỉ có thể dãy dụa trong bất lực.
Mặc kệ, thích c·hết thì tự c·hết một mình đi, ta còn muốn sống thêm mấy năm.
Mà đàn ông trưởng thành lại chính là mẫu người của nàng ta, khó tránh khỏi việc nhịp tim đập loạn.
Tiếng nghiến răng kèn kẹt của nó làm cho cô nàng bất giác lạnh hết cả sống lưng. Trong vô thức, Linh hơi lùi bước về sau, toan bỏ chạy, thì nó bất ngờ đưa tay qua, tóm lấy cổ rồi nhấc lên.
Biết vậy, lão đã theo chân tên Chân Nhân kia bỏ mặc nơi này, cùng cháu gái rời đi rồi. Tự nhiên lại ngựa ngựa muốn cùng đầu cương thi kia sống c·hết, giờ hay rồi, không những bản thân m·ất m·ạng, mà ngay cả đứa cháu gái thân yêu nhất cũng sắp vì lão mà bỏ mạng tại đây.
“Giữ nó cẩn thận, lát sau khi kết thúc chiến đấu, hãy mang trả vị đại sư kia!”
Bảo cùng Linh đều là đau đáu nhìn nhau, đôi mắt long lanh ướt át, chỉ thiếu chút nữa là đá lưỡi nhau.
Nếu đổi lại vài phút trước, lão sẽ không to mồm, tự tin vào bản thân như vậy. Nhưng sau khi phục dụng hồi hoàn đan, không những ám thương được chữa khỏi mà còn giúp bản thân đột phá tu vi, lão mới phấn khích mà tự tin như vậy.
Huyết ngải cương thi đứng trong ngọn lửa lớn mà vùng vẫy, hất văng những đám lửa trên thân ra xung quanh, khiến cây cỏ bốn phía cũng vì vậy mà b·ị b·ắt lửa.
“A, đây là hồi hoàn đan... cô, cô mau mang qua cho Trần đại sư dùng... tôi phải qua bên kia giúp Kim Cang đại tăng chiến đấu...”
Ặc... ặc...
Thấy vậy, Bảo cũng nhanh chóng hành động.
“Cảm... cảm ơn anh.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vâng.” Linh gật đầu, e thẹn.
“Không được, Linh!” Ông Trần hét lớn muốn đưa tay bắt lại cháu gái mình, nhưng đã muộn. Con bé đã tới bên cạnh đầu cương thi.
Oanh!
“Trong khi đó... chúng ta mới chỉ là luyện khí tứ trọng... sao đánh thắng được người đó! Trần lão, chúng ta rút lui thôi, đầu cương thi này không bắt nữa!”
(Đại sư ở đây là kính ngữ, không phải cấp bậc trong pháp sư đạo thuật.)
Cảm nhận cơ thể đang nhanh chóng bình phục, Trần lão gia tử khoái chí nắm lại hai tay, một cỗ linh lực hùng hồn toả ra bốn phía.
Lúc này, Bảo đang cùng Kim Cang đại sư song kiếm hợp bích ứng đối huyết ngải cương thi.
Khi lão còn đang bất lực nằm khóc thì bỗng phía sau đầu cương thi đó bay tới một đạo phù văn.
Một chuỗi thanh âm lanh lảnh vang lên, ngay khi lưỡi kiếm chạm vào da thịt huyết ngải cương thi, nó liền toé ra một hồi tia lửa, sau đó đứt gãy, rơi xuống nền đất.
“Đó là đương nhiên, đây là hồi hoàn đan do sư phụ ta luyện chế, nó phải khác biệt chứ! Ngài đi cầm chân nó, tôi qua cho Trần đại sư phục dụng đan dược.”
“Không, cháu không bỏ ông lại đâu!” Linh lắc đầu kiên quyết.
Linh lúc này mới hoàn hồn, mặt đỏ như gấc qua bên ông nội, giúp ông uống thuốc.
Nhưng mà... con bé này thật ngốc, nó vậy mà không chạy, trái lại còn lao tới đầu cương thi đang bị khốn. Nó, tính làm gì?
(Mẹ, tác chưa yêu, sao viết đoạn này thấy khó chịu vãi đ·ạ·n!)
“Cô... không sao chứ?”
“Để dưỡng được huyết ngải cương thi, e là tu vi của đối phương không thấp... ít nhất cũng phải luyện khí thất trọng.”
“Khốn nạn, đầu cương thi này thật quái dị. Biết né tránh phù văn của ta!” Bảo nhăn mặt, tính toán.
Người ta nói, tiếng sét ái tình chỉ xuất hiện khi bản thân thấy được nửa đời sau của mình. Phải chăng cái cảm giác tim đập, chân run này là do hai ta có duyên phu thê!?
Đoạn, hắn liền ba chân bốn cẳng phóng về phía huyết ngải cương thi.
Linh mê mẩn nhìn bóng lưng vững vàng kia, đôi mắt không nhịn được mà mê luyến.
Nằm vật trên đất, Linh há mồm hồng hộc nuốt vào từng ngụm oxi.
Đầu này cương thi thật mạnh, tốc độ lại nhanh. Dù hai người liên tục ra đòn hiểm vẫn bị nó xảo diệu né tránh.
“Khà khà khà... Thí chủ, viên thuốc của cậu quả thực là tiên đan. Chỉ cần uống một viên, toàn bộ thương thế, thể lực đều được hồi phục về trạng thái ban đầu!”
Trần lão nằm tại nơi xa, mếu máo nhìn đứa cháu gái thân yêu đang ngày một suy yếu.
Kim Cang đại sư phấn khởi, hai tay huy quyền vỗ ngực.
Ông Trần tặc lưỡi, không dám tin nhìn đứa cháu gái này.
Chân Nhân lão quái đâu còn một bộ thánh nhân tiên cốt như lúc trước, hiện tại cả khuôn mặt lão chỉ còn hoảng sợ cùng lo lắng nhìn đầu cương thi đang vẫy vùng tại trung tâm trận đồ.
“Ngu ngốc, đầu này cương thi không phải yêu ma bình thường. Cháu mau chạy đi, về báo với mọi người, chuẩn bị đồ đạc tới đây diệt trừ nó.
“Không cần, hiện tại ta thấy bản thân đang rất khỏe. Cảm giác như trẻ lại mười tuổi vậy, khà khà!” Ông Trần khoái chí, vung lắc hai bên tay, rồi lại nắm quyền.
Tuy trên mặt nàng có chút sợ hãi, nhưng phần nhiều vẫn là sự kiên định, thấy c·hết không sờn.
Lúc này Linh đã phục hồi lại vài phần, nhẹ nhàng nằm trong vòng tay Bảo mà líu ríu.
Luyện khí ngũ trọng sơ kỳ.
Leng keng, lẻng xẻng!
“Ta... ta vậy mà đột phá!” Lão già kinh hô, sợ hãi nhìn bình đan dược còn sót lại một viên cuối cùng, liền chân quý đậy nắp lại, đưa cho cháu gái, dặn.
Ông ta có thể cảm nhận được, đầu cương thi kia đang ngày một mạnh lên. Bát quái trận đồ của ông ta không thể tiếp tục trấn áp, việc nó thoát khỏi trận pháp chỉ còn là vấn đề thời gian. Hiện tại việc ông ta có thể làm đó là cố gắng kéo dài thời gian, để cháu gái mình chạy trốn.
Một ngọn lửa to lớn bùng lên, nuốt trọn huyết ngải cương thi vào trong, khiến nó bất ngờ, vô thức thả Linh xuống.
Còn miền bắc: nhiều nghĩa hơn, tùy thuộc vào cảm xúc kiểu trêu trêu, lố bịch.)
“Thiết cương quyền!”
“Mau chạy!” Cùng lúc đó, tại phía sau nàng. Ông Trần cũng đã hao hết linh lực, sợ hãi hướng cô cháu gái gào lên.
Được cái Bảo cũng không phải xấu, khuôn mặt cũng coi như dễ nhìn, và đặc biệt sau khi cùng Với chung đụng một thời gian. Nhiễm chút nét chính trực, nam nhân cương mãnh của đại sư huynh. Nên giờ đây, khi Linh nhìn Bảo lại thấy được đôi nét của người đàn ông trưởng thành, chính trực.
Vừa rồi đối phương như anh hùng vậy, giải cứu nàng chỉ trong tích tắc. Nếu không có người ta, sợ là nàng thành ma tám kiếp rồi. Nói gì thì nói, trái tim của một người con gái khi gặp nguy mà được một chàng trai tuấn tú cứu mạng ắt sẽ sinh lòng cảm mến, muốn lấy thân báo ân kiếp này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đương lúc huyết ngải cương thi vùng vẫy, muốn loại bỏ toàn bộ đám lửa trên thân thì một thân ảnh kim quang lao tới, đấm thật mạnh vào bụng nó, khiến nó bay ngược ra sau.
Nhanh, ta không thể giữ nó lâu hơn đâu!”
Đám người này cũng thuộc dạng s·ợ c·hết, vừa thấy Chân Nhân lão quái bỏ chạy liền rục rịch nội tâm, nhao nhao cáo từ Trần lão mà theo chân đối phương, bỏ chạy.
Nói là qua cho Trần đại sư dùng thuốc, nhưng Bảo lại lượn qua bên người cháu gái trước tiên.
Nhưng khổ nỗi, đối phương đâu có ngu mà ngồi im cho hắn quăng phù trúng. Tất cả phù trú hắn vất ra đều bay tán loạn, không trúng mục tiêu. Thành ra chỉ có dùng đào mộc kiếm cùng nó đánh sáp lá cà mới có chút hiệu quả.
“Có được không? Con cương thi kia rất mạnh, hay để cháu phụ ông bố trí trận pháp như lúc nãy?”
“A!”
Lão thật hận a! Hận bản thân, hận tuổi già! Nếu lão trẻ hơn vài tuổi, chắc chắn sẽ không yếu tới mức này. Chỉ là do tuổi tác đã cao, trận đồ lão bố trí chỉ được có một cái liền hao cạn linh lực. Thật sự không khác nào sasuke baba. (đọc tại Qidian-VP.com)
“C·hết đi nghiệt s·ú·c!”
Tiếng kêu đau đớn của Kim Cang đại sư bất ngờ vang lên, kéo tỉnh hai con người đang trầm mê trong tình ái hoàn hồn lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai người chỉ có thể chật vật ứng đối, cố gắng kéo dài thời gian, chờ cho lão già họ Trần hồi phục, cùng bọn họ tham gia chiến đấu thì mới thay đổi được cục diện lúc này.
(ngựa ngựa: ám chỉ gái chảnh, điệu, hay trau chuốt hình thức. Người miền Nam đặc biệt rất hay dùng từ này.
“Cái... cái gì?” Linh kinh ngạc, không dám tin nhìn thần khí gia truyền nhà mình.
“Được rồi, cháu ở đây cùng anh ta, để ta qua đó phụ hai người bọn họ !” Ông Trần nhìn qua Nam đang ngất lịm trên mặt đất, vừa rồi bị lão quái ấn xuống đất tránh cương thi, lại thêm trận pháp tác động, khiến tên cảnh sát này đầu đánh xuống đất dẫn tới b·ất t·ỉnh.
Ngay khi Linh kịp định thần thì đã quá muộn, đầu cương thi này đã thành công phá bỏ trận pháp. Nó lạnh lùng, ngoan độc nhìn Linh.
Ta đi trước!”
Chương 387: Chiến đấu 1(ngoại truyện)
“Quả là thần kỳ tiên đan...”
Sau khi nhắc nhở Linh, lão ta liền đạp mạnh vào đại địa, lấy đà phi vào cuộc chiến.
Hắn mạnh nhất không phải cận chiến, mà là phù văn chi đạo. Việc vượt cấp mà chiến với hắn không hề khó khăn, miễn sao phù văn của hắn có thể được dùng.
“Linh, con cũng đi đi!” Nhìn đám người kết bè đi xa, lão Trần mới nhăn nhó mặt mày hướng cháu gái mình nói nhỏ.
Ông Trần là tu sĩ, vừa rồi cuộc đối thoại của Bảo với đứa cháu gái ông ta nghe rất rõ ràng. Tuy không biết hồi hoàn đan mà đối phương nói tới là cái gì, tác dụng ra sao, nhưng thấy đối phương có thể từ trong suy yếu bình phục lại cũng liền đoán đây không phải loại đan dược bình thường. Vậy nên lão mới thúc giục đứa cháu, mau mang thuốc qua để lão dùng.
Ken két... ken két... gru..!
“Tốt!” Nói xong, Kim Cang đại sư liền như lão hổ xuống núi, phóng thật nhanh về phía huyết ngải cương thi mà liên tục ra quyền, không cho nó có thời gian phục hồi tinh thần.
“Lão già khốn nạn, ông đang nói cái gì vậy? Nếu chúng ta không trấn áp nó, thu phục nó, để nó ra ngoài hại thế nhân, vậy pháp sư chúng ta chỉ là lũ nói mồm thôi sao!?”
“Cái rắm danh dự, c·hết đến nơi rồi còn sĩ diện cái quỷ! Ông già, ông có biết phía sau đầu cương thi này là ai hay không!? Là một tên cao thủ thất trọng đấy, lão điên! Dù lão có nhiều lá bài tẩy cũng chưa chắc đối đầu được với kẻ đó!
Lưỡi kiếm tuy đã han rỉ, không còn sắc bén. Nhưng từ trên thân kiếm, vẫn có thể thấy được chút hàn mang từ nó phát ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Linh gầm lên, dơ cao bảo vật gia truyền nhà họ Trần, chém xuống đầu huyết ngải cương thi đang bị trói buộc trong trận pháp. Đó là một cây cổ kiếm bằng đồng, phía trên có khắc hình thanh long, cùng một chữ trấn kiểu hán ngữ tại cán kiếm.
Đoạn, Chân Nhân lão quái liền như mọc thêm chân, phóng bạt mạng vào trong khu rừng, bỏ lại Trần lão gia tử cùng mấy tên tu sĩ.
‘C·hết thật, cháu gái ta mang tiếng là băng phong nữ nhân, mấy năm nay có hàng ngàn người theo đuổi, nhưng chưa ưng một ai. Ta còn tưởng nó có vấn đề đây, vậy mà giờ lại động lòng trước Bảo đại sư, thật sự khó mà tin nổi!’
Trần lão một bên gắng gượng bảo trụ trận pháp, ngăn không cho huyết ngải cương thi thành công thoát ra, một bên nhíu mày nhìn Chân Nhân lão quái, hỏi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.