Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 386: Huyết ngải cương thi (ngoại truyện)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 386: Huyết ngải cương thi (ngoại truyện)


Bình thường cương thi sẽ không ăn mấy thứ này...”

Chỉ thấy nó treo túi thơm lên 1 cành cây, vừa hay thõng xuống ngang mặt nó. Sau khi thấy ổn, nó liền nhàn nhã dựa lưng vào thân cây, chân vắt chéo rung đùi, một bên cánh thì buông thõng, một bên khác thì thò vào trong túi thơm chọc chọc. Được một hồi, nó lôi từ bên trong ra một viên đan dược thơm ngát, thoả thích vất vào trong miệng.

Chỉ thấy nó căm hận, gầm gừ tiến về phía Bảo, như chuẩn bị ra tay, c·ướp đoạt sinh mệnh của hắn vậy.

Đầu gà trống gật gù, đập cánh bay lên cành cây, quanh quẩn tìm một cái chạc lớn mà nằm tại đó. Không biết từ đâu nó lôi ra cái túi thơm, nếu Bảo thấy cái túi này chắc chắn sẽ nhận ra, đây chính là chiếc túi sư phụ đưa hắn trước khi rời đi.

“Thực ngon... ra ngoài vui thế này, biết vậy đồng ý từ sớm. Cục cục...”

Nắm đấm vừa vung, một quyền thủ (nắm đấm) màu vàng lấp loé, đánh trực diện vào đầu cương thi. Vì quá bất ngờ, lại thêm coi thường đối phương, đầu cương thi này đã ăn trọn một quyền đầy uy lực.

Loại tự sinh có làn da trắng xám, sau khi tiến vào đại cương thi cấp bậc sẽ thành tử sắc. Đến tinh anh, màu da sẽ hoá bạch kim. Còn trên nữa thì ta không biết.

Đối diện bọn họ, tên đại cương thi kia tuy không chật vật, nhưng quần áo khắp nơi đã bị cháy khét, để lộ ra tầng da thịt tím đen.

Nam không phải người ngu, liền gật đầu đồng ý, nhanh chóng hướng phương của nhóm Chân Nhân lão quái phóng đi.

“Cháu biết rồi!”

(Chúi đầu: đồng nghĩa với từ Cắm đầu)

“Là... là huyết ngải cương thi... không ổn, đầu cương thi này do người luyện chế mà thành!”

“Nói vậy... là có người cố tình cấy vào đầu cương thi kia hạt huyết độc ngải?”

Dù sao ngài cũng chủ tu cận chiến, vừa hay rất hợp với chiếc găng này. Thay vì để ta cầm, tặng không cho ngài cũng chả sao.”

Bảo kiên quyết dúi vào tay vị đại sư kia chiếc găng da thú.

Lương theo đó, tứ tượng trận mới vừa hình thành không lâu đã ngay lập tức biến chuyển. Âm dương trong vòng tròn cũng bắt đầu chuyển di, tám lá cờ có in tám chữ khác nhau cũng liên tục phấp phới.

“Cái gì?”

“Thầy yên tâm, tôi tuy không có pháp lực như các thầy, nhưng thân thủ cũng không kém a!”

Thấy vậy, vị cao tăng này mới gật đầu, miễn cưỡng thu chiếc găng tay.

Ngay sau khi lão già Trần gia hô hào thì ngay bên dưới mặt đất, nơi bọn họ đang đứng bỗng xuất hiện một vòng tròn lớn, gồm trắng và đen.

Nếu đó là zombie, chắc chắn đ·ã c·hết ba lần. Nhưng khổ nỗi, đây lại là một đại cương thi, một loại sinh vật có cơ thể còn cứng rắn hơn cả sắt thép. S·ú·n·g ống, đ·ạ·n dược bình thường khó mà đả thương được nó, thế nên ba phát vừa rồi hoàn toàn không thể làm nó b·ị t·hương, trái lại, còn làm nó phát điên.

Sau khi ăn phải thiệt thòi từ đôi sáo thủ của cao tăng cùng phù văn của Bảo, đầu đại cương thi này liền thông minh hơn rất nhiều. Thay vì cùng hai người cường công, nó liền chọn phương thức vừa đánh vừa lùi khiến hai người không thể đánh trúng, thể lực cũng vì vậy mà hao hụt nghiêm trọng.

Chương 386: Huyết ngải cương thi (ngoại truyện)

“Hộc, hộc... thầy Bảo, có chuyện gì vậy?” Nam thở dốc, hỏi.

“Cái này... quá quý giá đi, bần tăng thực không dám nhận.”

Oanh!

Oanh! Tiếng nổ vang rền, phá tan bầu không khí âm u tịnh mịch trong đêm. Những đoàn lôi điện tí tách xuất hiện, đốt cháy bụi cây đang che dấu chủ nhân của đôi bàn tay vừa rồi.

Đoàng, Đoàng, Đoàng!

Hẳn là vì người phụ nữ nhà họ Trần khi nãy, chắc do thấy nhan sắc người ta đẹp quá mà sinh lòng ngưỡng mộ, khiến trong đầu chỉ toàn v·ú với đít nên mới quên đi vị đại năng đang một bên quan chiến, gật gù cục cục.

“Người thường như cậu không thể n·hạy c·ảm như tu sĩ bọn tôi... trong không khí này, có dày đặc mùi máu... rất nồng, hẳn là vừa có một trận huyết chiến... sợ là những người tới đây trước chúng ta đã thành t·hi t·hể. Tệ hơn nữa là hoá thi...”

Chân Nhân lão quái nuốt một ngụm nước bọt, giải thích.

Lúc này, trái ngược với sự hưởng lạc của thần kê, Bảo và cao tăng mật tông đang chật vật cùng đại cương thi đối chiến.

“Đại sư, chuyện gì vậy?” Nam khó hiểu hỏi.

“Rõ rồi!” Nam cùng vị cao tăng mật tông đều gật đầu, theo sau Bảo tiến về phía mùi máu tanh đậm đặc.

“Quả thực là có đấy!” Đại sư mật tông đặt tay lên vai Nam, kéo gã về sau mình, như muốn bảo vệ cái mạng nhỏ của gã.

“Mùi máu thật nồng!” Bảo đi phía trước, nhíu mày lẩm bẩm.

“Là nó! Nó chính là đầu đại cương thi mà chúng ta tìm kiếm!” Bảo đề phòng, hướng vị cao tăng bên cạnh giải thích.

Tuy đối phương là cảnh sát, có nghiệp vụ điều tra hiện trường. Nhưng hiện tại xung quanh bốn bề vắng lặng, thứ chờ đợi họ chính là đại cương thi.

Nam nghe vậy liền kinh hãi, vội lôi khẩu s·ú·n·g từ bên hông ra, chĩa về màn đêm tịnh mịch, hắc ám.

Cơ thể nó như diều đứt dây, bay ngược ra sau.

Đại cương thi thì có gì đáng sợ? Từ thời cụ tổ nhà lão hành nghề, đã biết bao lần trấn áp đủ loại yêu ma, cương thi cũng chỉ là một trong số đó, vậy có gì lão phải lo lắng đây.

Một loại trang bị có thể mượn nhờ thiên địa lực lượng đã được xem là pháp bảo trong chốn tu tiên, vốn loại này khí giới đã bị thất truyền từ hàng ngàn năm về trước, mọi thứ tồn lại chỉ còn là truyền thuyết qua miệng thế nhân.

Chờ cho hai người bọn họ trang bị xong v·ũ k·hí, Bảo mới nói.

Trong khi đó gã là một vị cao tăng, tham sân si mạn nghi vẫn còn một chút trong người, gã sợ sau khi tiếp nhận, sở hữu nó, sẽ đem lòng tham giải phóng ra, như vậy, mọi khổ tu coi như là công cốc.

“Cái này có đáng là gì, chỉ là một cái găng tay có khắc phù văn mà thôi.

Bảo tại phía sau, nhanh chóng lao vọt tới, cầm trên tay một tấm hệ lôi phù, ném thật mạnh về phía bàn tay sắc nhọn kia.

“Tốt, quả không hổ là đệ tử của đại nhân. Gặp kẻ địch mạnh hơn vẫn không cầu ta giúp, thực đáng coi trọng.”

Nam âm thầm kinh hãi nhìn hai tên tu sĩ trước mặt. Hai tên này thật đáng sợ, mùi máu tươi cách hẳn trăm mét mà vẫn ngửi thấy, cái thính giác này còn nhạy hơn cả cảnh khuyển được đào tạo.

Khi mà lão già này còn đang khoái chí khoe khoang với Chân Nhân lão quái về trận đồ Trần gia thì tại trung tâm đồ án, con đại cương thi kia vậy mà phát sinh biến dị.

“Được! Trận đồ Trần gia, tứ tượng!”

Lúc này, Bảo mới nhanh chóng tới bên Nam vì gã chữa trị.

“Anh mau tìm Chân Nhân lão quái cùng Trần gia lão tử (ông già họ Trần) tới đây. Đầu cương thi này đã tiến giai thành đại cương thi, chỉ với hai người bọn tôi thì khó mà chế phục được nó! Vì vậy tôi cần anh mau tìm hai người bọn họ tới đây, như vậy mới có thể tiêu diệt được đại cương thi!”

(Tứ tượng là: thái dương, thiếu dương, thái âm, thiếu âm; không phải thần thú tứ tượng. Hình của nó chính là thái cực âm dương đang xoay vần, không có bát quái xung quanh)

Nhưng đáng tiếc, người đời lại có câu ‘nói trước bước không qua’ ‘ tính không bằng trời tính’ cũng là có cái lý của nó.

“Ta ngửi thấy mùi máu tươi!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cương thi có hai loại, một là tự sinh hai là được dưỡng thành.

Tuy đã kịp thời né tránh, nhưng ngón tay của đối phương quá dài và sắc nhọn, dẫn đến nơi cổ xuất hiện một v·ết t·hương nhỏ.

Gào!

“Vậy còn thí chủ?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đoạn, cố gái đó đã ngay lập tức vất lên không trung tám lá cờ, phía trên thêu tám loại chữ khác nhau; phân biệt là khảm, cấn, chấn, tốn, ly, khôn, đoài, càn. Tất cả bọn chúng khi rơi xuống vậy mà đều cắm vào rìa trận đồ, cách nhau một khoảng vừa vặn, không quá xa, cũng chẳng quá hẹp, vừa đủ cho bát quái âm dương.

“Nơi này mới sảy ra chiến đấu không lâu... máu vẫn còn ấm, chưa khô...” Vị tăng sĩ ngồi xổm xuống, đưa tay chạm nhẹ vào vũng máu ứ đọng tại trên mặt đất, xoa xoa kiểm tra độ dính.

Lúc này, Bảo cùng cao tăng mật tông đã hoàn toàn kiệt sức, cả hai đều mệt mỏi nằm mỗi người một nơi.

Không biết nguyên nhân vì sao, làn da của nó đang dần chuyển biến, từ tử sắc u ám sang màu đỏ đặc tím đen. Từ trên thân nó, một làn sương mù màu đen chầm chậm bốc lên, h·ôi t·hối.

“Anh Nam, cẩn thận xung quanh. Đừng có đi loạn!”

Nam tự tin đạo, sau đó liền đi tới một bụi cỏ gần đó xem xét.

Bảo vất cho Nam một con dao bằng gỗ đào, nhỏ, dài khoảng mười centimet, trên thân có khắc đủ loại phù văn kì dị, trông khá là bắt mắt.

Còn loại được dưỡng thành cương thi lại có màu da ngăm đỏ, đến đại cương thi màu sẽ đậm hơn.

Ngài thuần tu cận chiến, chắc hẳn sẽ cần tới thứ này!”

Mỗi ô cờ tại rìa ngoài trận đồ, lại xuất hiện vài tầng nét đứt, có liền, có rời rạc khác nhau, phân biệt cho từng ô cờ bát quái. Dần dần, hình thành một bát trận đồ to lớn, đồ sộ, rộng đến hàng chục mét vuông, bao bọc bọn họ lẫn cương thi vào trong.

“Máu tươi?” Nam nghi hoặc, đảo mắt nhìn quanh, xong sau đó lại liên tục hít hà xem có thực như Bảo nói hay không.

Đương lúc ngàn cân treo sợi tóc thì nơi xa, Nam đã thành công tìm tới Chân Nhân lão quái cùng Trần gia mấy người. Bọn họ đang nhanh chóng vượt qua những gai góc của rừng già mà phóng tới bên đây.

Tuy thể lực của hắn khá tốt, nhưng dẫu sao cũng là người phàm, không thể sánh ngang với Bảo được.

Cùng lúc đó, đầu hắn như bị một ngọn núi ngàn cân đè ép, chúi về phía trước.

“Ngự lôi phù!”

“Quả là tiên khí thần binh!” Cao tăng lấy làm kinh hãi, nhìn đôi sáo thủ đang phát ra dị tượng. (Sáo thủ: có thể hiểu là một đôi găng tay)

Từ những vết tích để lại, máu dính lên lá cây, cộng thêm phần nền cỏ bị dẫm đạp, hắn dám chắc kẻ địch đã đi hướng bên này.

Không biết là do áp lực từ cương thi mang lại, hay là do hắn não cá vàng. Rõ ràng bên cạnh hắn có một tên cao thủ luyện khí cửu trọng đỉnh phong luôn dòm và bảo vệ, vậy mà giờ đây lại quên mất đối phương tồn tại, chỉ nhớ tới Trần gia đám người.

“Lần trước đối đầu với tên cương thi kia, anh còn chưa rút kinh nghiệm sao?

“Đây là kim cương găng, một loại găng tay được may bằng da thú rừng, có khắc sẵn kim hệ phù văn. Khi kích hoạt, có thể mượn nhờ thiên nhiên năng lượng hệ kim, giúp ta tăng cường công kích lẫn phòng thủ.

Chân Nhân lão quái kịnh dị nhìn tràng cảnh trước mặt, sợ hãi lui về sau một bước.

Đây, cầm lấy mấy tấm phù này. Khi nào cương thi t·ấn c·ông thì nhỏ máu lên nó, chắc chắn sẽ hữu ích hơn cây s·ú·n·g kia!”

Nam không nghĩ ngợi nhiều, dơ lên khẩu s·ú·n·g lục bên hông bắn ba phát vào đầu não đại cương thi.

“Cẩn thận!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tốt lắm, cháu gái ta!” Ông già họ Trần cười khằng khặc, khen ngợi vài câu. Rồi sau đó liếc mắt nhìn tên đại cương thi mà nghiêm nghị quát.

Sau khi giúp Nam cầm máu, bình ổn v·ết t·hương. Bảo mới nhờ Nam đi tìm người, trước khi đi, hắn không quên đưa cho gã một sấp phù văn phòng thân.

Bảo đảo mắt nhìn quanh, thấy Nam không yên phận, muốn tới ngoài rìa khu vực xem xét, liền không nhịn được mà nhắc nhở.

Nhưng con cương thi này lúc đầu rõ ràng là tử sắc, một đại cương thi bình thường. Ấy vậy mà bây giờ lại thay đổi màu sắc da, biến dị... Tám, chín phần trong người nó có hạt của huyết độc ngải (đọc tại Qidian-VP.com)

Mùi thơm ngào ngạt của tiên đan khiến nó vui sướng, vỗ cánh bộp bộp.

“Không tốt!” Bảo đi phía trước, phát hiện có mùi tanh của máu trong không khí liền kinh nghi dừng lại.

“Huyết ngải cương thi? Là dòng cương thi gì?” Lão Trần nghi hoặc, nhìn Chân Nhân mà hỏi.

Đại cương thi tức giận quay đầu, mặc kệ hai người Bảo, phóng thật nhanh tới chỗ Nam. Đôi bàn tay sắc nhọn, đen kịt đầy thi khí chĩa thẳng về mi tâm hắn.

Nếu đem hai tên này về, huấn luyện một chút, có khi nào thành siêu cảnh khuyển không?

“Đâu có đâu, hay thầy nghe (ngửi) nhầm?”

“Được rồi, chúng ta qua bên đó xem sao... hai người nhớ cẩn thận!”

“Hừ, nghiệt s·ú·c! Một khi ngươi đã bị Trần gia trận đồ vây khốn, dù có thần tiên giáng thế cũng không cứu được ngươi!”

Kẻ địch trong tối, còn họ ngoài sáng. Nếu bất cẩn, chắc chắn sẽ c·hết không thể nghi ngờ.

Bảo đi trước, tấm dẫn đường khi trước đã được thay thế bởi một quang minh văn. Nó phát sáng, chiếu rọi toàn khu vực xung quanh trong bán kính chục mét đổ về.

Tiếp đến, hắn lại đưa cho Nam một sấp giấy vàng, không cần nói cũng biết đó là phù triệt. Bảo nhắc nhở cẩn thận, chỉ dạy cách sử dụng cho Nam, sau khi chắc chắn có thể sử dụng chúng, hắn mới qua bên vị tăng sĩ kia đưa đồ.

Lão già họ Trần tự tin mười phần, híp mắt nhìn đầu cương thi đang vẫy vùng tại trung tâm trận pháp mà cười cười.

Thấy Nam đã rời đi, Bảo mới vọt tới chiến trường, cùng cao tăng mật tông song kiếm hợp bích t·ấn c·ông đại cương thi.

Đi được khoảng trăm mét, hắn mới nghe thấy chút tanh tưởi thoang thoảng xung quanh. “Thật là mùi máu tươi!”

Gần như là theo bản năng, Nam nhanh chóng ngả người về sau. Khi cơ thể còn đang nghiêng góc một trăm độ, từ trong bụi cỏ lập tức lộ ra một đôi bàn tay nhọn hoắt, lia qua cổ Nam.

“Đúng vậy... Khả năng cao đầu cương thi này được nhân loại nuôi dưỡng...”

“Cẩn thận, không t·hấy x·ác c·hết!”

“Tứ tượng sinh bát quái, khảm, cấn, chấn, tốn, ly, khôn, đoài, càn. Thành trận!”

Dù là có, cũng toàn là tàn dư, phế hỏng, sao có thể so được cái thứ mà chàng thanh niên trước mặt này đưa được!

“Là lúc này, lão già họ Trần!”

Còn đang suy luận, thì bỗng bên tai vang lên một âm thanh xé gió, cùng lúc đó, phía sau hắn, Bảo cũng lớn tiếng nhắc nhở.

Chẳng mất bao lâu, ba người một gà đã chạy tới vị trí của đồng chí Thanh cùng bốn tên tu sĩ.

“Thì ra là nó!” Vị cao tăng mật tông sau khi biết được đó là con quái vật mà bọn họ cần trấn áp, liền nhanh chóng thôi động pháp lực truyền vào đôi găng tay. Hai cánh tay của người này cũng ngay lập tức phát sáng, hoá thành một đôi cự đại trảo thủ với nhiều kỳ văn chạy quanh.

Người thường không có pháp lực cùng pháp bảo phòng thân, nhưng chỉ cần có 1 cây s·ú·n·g bên thân là sẽ an tâm hơn rất nhiều.

“Cúi xuống!”

Nghĩ đến lưng chừng, hắn liền lắc đầu gạt phăng cái suy nghĩ bất kính. Dù sao đối phương cũng là tu sĩ, pháp sư, không thể đem ra so sánh với c·h·ó được!

“Hừ, yêu nghiệt! Dám cả gan náo loạn dương gian, xem bần tăng trị ngươi thế nào!”

“Đại sư, nó t·ấn c·ông!” Bảo đứng phía sau Nam, dồn hết sự chú ý vào đầu cương thi, khi thấy nó định qua bên này công kích, liền vội vàng nhắc nhở vị đại sư bên cạnh này.

Còn đang kinh hãi trước tốc độ của đại cương thi, Nam liền nghe được bên tai một âm thanh trầm thấp.

Nói xong, hắn liền dơ ra trước mặt vị đại sư một cây kiếm gỗ có khắc đủ loại kỳ văn cùng chiếc balo có đống phù chú trong đó.

Gào!

Vị cao tăng mật tông kia thì nhăn mặt, đề phòng bốn phía, chỉ có Nam là cố hít hà, ngửi xem cái mùi máu mà hai người này nói đang ở đâu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu còn tiếp tục chiến đấu bọn họ chắc chắn sẽ c·hết.

Nói xong, vị cao tăng này liền tự tin mười phần, cầm theo đôi kim thủ (đôi bàn tay màu vàng) đối đầu trực diện với cương thi.

Cao tăng lắc đầu lia lịa, không dám tiếp nhận chiếc găng da.

Sau khi trận thành, lão già liền hướng cô gái bên cạnh hô. “Linh!”

“Yên tâm, ta đã có kiếm gỗ đào cùng một balo đựng phù triệt.”

“Thầy Bảo!” Nam xông qua bụi gai, tiến vào phạm vi quang phù chiếu sáng mà hô hào.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 386: Huyết ngải cương thi (ngoại truyện)