Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 422: trốn thoát, phá hồn kỹ linh lực (nguyên lý thần hồn sinh ra)

Chương 422: trốn thoát, phá hồn kỹ linh lực (nguyên lý thần hồn sinh ra)


“Đánh hắn!”

Tuấn là người lao lên trước tiên, với thân hình đã hoá sói của hắn, chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt Thắng.

Tốc độ cực nhanh.

Gã dơ cao tay, để lộ những chiếc móng vuốt sắc nhọn đang ẩn dưới lớp lông trắng muốt, toan vả lát mặt kẻ địch.

Trước khi hoá sói, Tuấn vốn chỉ là một tên cấp linh đỉnh phong, nhưng sau khi kích hoạt pháp tắc, biến đổi toàn bộ mã gen, hắn liền đột phá lên tới cấp sư trung kỳ.

Tất cả, từ tốc độ, sức mạnh, cho tới khả năng kháng công của hắn lúc này đều mạnh hơn đồng cấp rất nhiều.

Nếu Thắng dính phải cú tát này, Tuấn dám khẳng định bản thân sẽ là người chiến thắng, bởi hắn tin tưởng trước sức mạnh tuyệt đối của loài sói, một con c·h·ó nhỏ bé như chihuahua không thể phản kháng chứ đừng nói phản công.

Vuốt sắc ngày một gần, là người đứng trước chịu công, Thắng có thể nghe thấy một mùi hôi thối nồng nàn đang đánh úp tới.

Phỉ nhổ!

Tên này hẳn là cào cấu kẻ địch nhiều, không thèm vệ sinh móng sói nên đọng lại vi khuẩn, khiến bộ móng uy mãnh kia mang theo toàn mùi thối rữa.

Chán ghét!

Hắn nhăn mặt, khuôn mặt vốn đã ít lông lá lại dễ dàng để lộ ra các đường nếp nhăn, đôi mắt trố lồi hơi co lại, hai tai dựng đứng hơi xụp xuống trông có vẻ như đang sợ hãi.

Thấy cảnh này, Tuấn lại càng tự đắc, thầm nghĩ Thắng đang kinh sợ trước thế công của bản thân.

Cũng phải, nếu xét theo huyết mạch, mã gen. Loài sói trắng là cỡ lớn động vật ăn thịt, độ hung dữ và sức mạnh đều hơn hẳn chihuahua.

Nếu thực sự gặp nhau, loài c·h·ó như chihuahua chắc chắn sẽ cụp đuôi trước sói trắng, đừng nói là cắn trả, chạy được đã là may mắn rồi!

“Thối bỏ mẹ ra, cút con mẹ mày đi!”

Dường như đã chịu hết nổi cái mùi thối rữa này, Thắng tức giận gầm lên, thân thể nhỏ bé thoắt cái đã biến mất.

Trong chớp mắt đó, hắn liền thình lình xuất hiện tại trên không, phần hông hơi vặn vẹo, tựa như sắp tung ra một cú đá đầy uy lực.

“Anh Tuấn, cẩn thận!”

Ngay khi tiếng hô này vang lên cũng là lúc cước đá của Thắng hoàn toàn dáng vào đầu sói trắng.

Oanh -! !

Như một đạo tên lửa được khai phóng, thân thể to lớn của loài sói trắng lập tức bị đánh bay ra xa, mất hình, chỉ để lại trong không khí một chút hương thối rữa còn quanh quẩn chưa tan.

Nơi xa, những kiến trúc nhà ở đơn sơ đang yên ắng bỗng vang lên vài tiếng “ầm ầm” đổ nát, một thân thể lực luong, lại trắng muốt cứ thế nằm rạp trong đống phế tích, không rõ sống c·h·ế·t ra sao.

“Cái quái gì!?” Lan kinh dị rên lên một tiếng, sợ hãi nhìn thân ảnh to lớn đang nằm nơi xa, rồi lại bất khả tư nghị nhìn con chihuahua nhỏ bé đang thủ thế ở phía trước.

“Thật đáng sợ thể thuật!” Mạnh cũng sợ hãi than.

Tuy cậu là thức tỉnh giả thể chất, lại tu luyện qua cường thân quyết, nhưng không dám tự phụ có thể một cước đá bay Tuấn, đưa đối phương đánh bất tỉnh như tên trước mặt.

Cái này chỉ có thể đổ thừa cho đối phương quá mạnh mẽ, không nói đến việc dị năng của người nọ cao cấp hay không, nhưng riêng thể thuật mà đối phương nắm giữ, hoàn toàn có thể treo bốn người bọn họ lên đánh nếu vẫn giữ được tốc độ cùng sức mạnh như vầy.

“Hừ, mạnh hơn nữa cũng chỉ có một người. Ta không tin ba người cùng lên lại không làm được gì hắn! Lên, cùng nhau áp chế hắn, đừng khinh địch như thằng ngu kia!”

Lan nghiến răng ken két, hai tay liên tục vận sức, tích tụ khí độc vào lòng bàn tay.

Mạnh cùng tên đội trưởng còn lại cũng gật đầu, lập tức vào thế tiến công, không dám khinh thường kẻ trước mặt.

Vừa rồi một kích trông có vẻ nhẹ nhàng, uyển chuyển, nhưng thực tế đó là một sát chiêu tốn kém rất nhiều thể năng.

Để có thể một cước đánh ngã Tuấn, Thắng đã sử dụng hết toàn bộ sức mạnh cơ bắp cùng linh lực trong cơ thể, khiến phần dây chằng nơi bắp chân vì chịu quá tải mà chấn thương không nhẹ.

Dựa vào sinh mệnh pháp tắc hắn hoàn toàn có thể phục hồi trong thời gian ngắn, nhưng hiện tại tinh thần lực không thể điều động, hắn chỉ có thể dựa vào khả năng hồi phục của trạng thái hoá hình mà tiến hành chữa thương.

Nhưng khổ, tuy ở trong trạng thái này khả năng hồi phục của hắn đã cao hơn rất nhiều so với trạng thái nhân loại, nhưng về chất vẫn không thể bằng nguyên gốc sinh mệnh pháp tắc, vẫn cần tới một tiếng để có thể phục hồi về trạng thái hoàn hảo.

Hiện tại trông hắn có vẻ nhẹ nhàng là vậy, nhưng thực tế lại không thể tiếp tục dùng chiêu thức vừa rồi để hạ gục một tên khác, hắn lúc này mà tiếp tục đánh giáp lá cà, sợ là đối phương sẽ phát hiện ra điểm bất lợi này mà liên tục cường công.

Đến lúc đó hắn xác định thua thảm!

May sao mấy tên này tính đề phòng rất cao, tuy miệng hét lớn tấn công nhưng cả ba lại quay về thủ thế, không dám lao lên cùng hắn chơi giáp lá cà, có vẻ như một kích vừa rồi của hắn không những hạ được một tên, mà còn hạ được cả uy phong của bọn chúng.

Cứ vậy dây dưa, ba tên đổi trưởng đổi sang kế hoạch mèo vờn chuột, ý đồ làm giảm sức lực của hắn.

Đánh kiểu này nghe chừng khá có lợi cho hắn, câu kéo dài thời gian sẽ tạo thuận lợi cho việc phục hồi vết thương.

Chỉ là trước mặt hắn lúc này không chỉ có ba tên đội trưởng, trên đỉnh đầu còn một tên thủ lĩnh đây, cứ tiếp tục vờn nhau như vậy, sợ là khó thoát khỏi nơi này.

“Ừm? Hắn đâu rồi!?” Lan đứng bên ngoài vận chuyển khí độc đánh úp vào trong chỗ Thắng, thấy đối phương bất ngờ biến mất, nàng liền thất thố hô lên.

“Hắn lại dùng loại thân pháp vừa rồi, cẩn thận hắn đánh lén!”

Mạnh dự cảm không ổn.

Vừa rồi chiến đấu giữa Thắng và Tuấn, hắn cũng thấy đối phương thình lình biến mất, sau đó bất ngờ xuất hiện trước mặt Tuấn, rồi giáng một kích thật mạnh vào của đầu y, khiến y bất tỉnh.

Lần này đối phương lại biến mất, hẳn là định một kích tất sát, đánh bại một trong ba người bọn họ.

Mạnh và Vương đều tu luyện thể thuật, tuy không hẳn có thể đón đỡ một cước toàn lực của đối phương, nhưng để không bị đánh ngất như Tuấn vẫn là cố gắng chịu được, dù sao Tuấn bị đánh bại cũng là do sơ suất, khinh định nên mới thảm hại như vậy. Chỉ cần hai người họ chú ý, chắc chắn sẽ đỡ được cước pháp của người đàn ông kia, không quá đáng lo...

Chỉ là trong ba người bọn họ, Lan có nhục thân yếu nhất, sức mạnh của ả chủ yếu là nguyên tố loại hình, không phải cận chiến, bất ngờ ăn một đòn vừa rồi sợ là sẽ mất mạng.

Không được!

Mạnh thầm hô, tức mình vận toàn bộ lực lượng vào hai đùi, phóng vụt về hậu phương nơi Lan đang thừ người đứng đấy.

Khoảng cách gần với Thắng nhất, Vương, tên này tuy có hơi kinh ngạc khi Thắng biến mất nhưng rất nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Hắn không phải kẻ ngu, đầu tuy có sừng nhưng não bộ vẫn hoạt động rất tốt, ngay khi thấy Thắng biến mất, Mạnh rút lui về bên Lan, hắn liền hiểu Lan đang là mục tiêu của kẻ địch.

Thân thể quá cỡ của hắn mặc dầu rắn chắc, tràn trề sức mạnh, nhưng yếu điểm lại là tốc độ, không thể gia tốc hay kịp thời cứu viện đồng đội đang gặp nguy hiểm tại nơi xa.

Biết dù có lao đi cũng vô vọng, dẫu sao Mạnh cũng đã đi trước hắn một bước, an nguy của Lan cũng đã có đối phương tới bảo đảm, việc hắn cần làm bây giờ là quấy rối kẻ địch.

Hắn xoay thân, dơ lên tấm khiên hướng về phía hai người kia, chờ đợi Thắng xuất hiện sẽ ngay lập tức kích hoạt pháp tắc hào quang trong tấm khiên để làm choáng, từ đó chiếm lấy tiên cơ.

Chỉ là... hắn cùng Mạnh đã nghĩ nhiều rồi!

“Tên mập, chú ý phía sau ngươi!” Bất thình lình đội trưởng Lan hét lớn, khiến Vương ngơ ngác khó hiểu, Mạnh cũng là nghi hoặc ngoái đầu lại nhìn.

Vương hơi nghiêng đầu ra sau, vừa hay thấy một thân ảnh nhỏ bé, mắt trố mõm thụt, đang nhe răng nhếch miệng hướng hắn toe toét.

Không ổn!

Vương tuy kinh hãi, nhưng vẫn ngay lập tức làm ra phản ứng.

Thân thể xoay chuyển, kéo mạnh tấm khiên dơ về phía trước, ý đồ ngăn cản cuộc tập kích bất ngờ từ đối phương.

Bong -! !

Một thanh âm trầm thấp vang lên, nhẹ nhàng mà từ tốn, không hề có hiện tượng dội lực hay chấn động như hắn đã nghĩ.

Là hư chiêu sao?

Một kích của đối phương có thể đánh bay Tuấn, làm đổ vỡ mấy bức tường bê tông cốt thép, không thể nhẹ nhàng như vậy, nhìn thấy dư chấn không có, chắc hẳn là hư chiêu của đối phương, vậy công kích thật sự là phía sau ót rồi.

Bộ não vận động xoay chuyển, Vương âm thầm quả đoán là vậy.

Không kịp nghĩ ngợi, hắn vội vàng chuyển khiên quang minh ra sau lưng, ý định ngăn cản kế hoạch của kẻ địch.

Hử? Tay ta sao thế này!?

Tấm khiên vừa mới thu về phía sau được lưng chừng liền lạch cạch rơi xuống đất, cách tay đang cầm khiên của hắn không biết từ khi nào đã vô lực rủ xuống, mất toàn bộ tri giác.

Mất đi tấm khiên phòng thủ, hắn như trơ trọi trước mặt người đàn ông kia.

Lại đến một cước.

Lần này công kích là quét chân trụ của hắn, vẫn vậy, không hề truyền tới đau đớn hay chấn động như Tuấn đã bị, thay vào đó là cảm giác mất đi tri giác, những nơi bị đối phương đánh qua.

Sao thế này? Cơ thể ta hoàn toàn mất đi cảm giác, không chút liên hệ...

Vương nằm vật trên đất, chân tay thử động đậy, nhưng không được, cảm giác như toàn bộ dây thần kinh đã bị chặt đứt vậy.

“Anh Vương!”

Lúc này Mạnh đã nhanh chóng đuổi tới, lo lắng ngồi xuống kiểm tra qua thân thể của Vương, bỏ mặc con chihuahua đang ăng ẳng chạy xuống núi.

Cố cử động ngón tay, vẫn không được, Vương ngơ ngác nhìn khuôn mặt trẻ trung của Mạnh, thẫn thờ hỏi.

“Mạnh, cơ thể anh...?”

“Hoàn toàn không bị thương.” Mạnh kiểm tra qua, thấy không có gì bất thường, liền thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng tại sao anh không thể cảm nhận được tứ chi tồn tại? Cứ như đã bị chặt đứt hoàn toàn vậy...” Vương méo mó.

Tận thế, sợ nhất là tàn tật.

Mạnh cũng nhíu chặt lông mày, cố gắng kiểm tra qua thân thể của Vương, nhưng lạ thay, không thấy chút ám thương hay bất thường nào tiềm ẩn.

“Cậu ta không sao đâu!”

Một thanh âm lạnh nhạt vang lên, khiến cả ba vô thức đưa mắt về một phía.

“Thủ lĩnh!”

“Cậu ta không sao, chỉ là tổn thương thần hồn, dùng chút tài bảo cùng tu luyện thiền định là phục hồi lại ngay.”

“Tổn thương thần hồn? Không lẽ ngoài khả năng hoá hình, tên này còn thức tỉnh dị năng liên quan đến linh hồn sao?” Lan sợ hãi thán.

“Có một số chuyện các ngươi không cần biết nhiều, chỉ cần biết đối phương rất mạnh, hơn hẳn những gì các ngươi vừa thấy, nếu hắn ở thời toàn thịnh, sợ là các ngươi đã c·h·ế·t mất xác!”

“Mạnh như vậy?”

“Được rồi, mau đưa cậu ta về dưỡng thương... các ngươi cũng thế, về nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại ta sẽ tự giải quyết.”

Dứt lời, người thần bí lập tức đạp không mà đi, không chút quay đầu.

...

Ở một nơi nào đó, cách ngọn núi Thanh Đằng mười hai cây số về hướng tây nam, có một thân ảnh nửa người nửa c·h·ó đang hồng hộc chạy thục mạng, bốn cẳng vắt lên tới đầu, khói bụi mịt mù đằng sau.

Chạy thêm được một quãng, khoảng đâu đấy hai cây số, tốc độ nó mới dần chậm lại.

Nó ngó nghiêng đầu, xác định không có người đuổi theo, mới tìm chỗ rúc, tạm nghỉ chân.

Ngồi trong một căn nhà xập xệ, đã bị đổ nát hết nửa già, nó há mồm cắn nuốt từng ngụm khí.

Chiếc mõm nhỏ bé há hốc để lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn, chiếc lưỡi đỏ hồng, không xương, mềm oặt vắt sang một bên, nước dãi nước nhớt cứ như đê vỡ, òng ọc tuôn ra lênh láng.

Chắc là do quá mệt, đôi mắt nó lồi hẳn cả ra, lộ ra những vệt tơ máu hằn rõ trong đó, đỏ ngàu.

Nếu có một nhà thú y ở đây, chắc chắn sẽ kinh hãi, hô lên hai tiếng “c·h·ó dại” sau đó bắt nó đem đi tiêu hủy.

Con c·h·ó nhỏ thở hồng hộc một lúc, phải đâu đấy hai phút đồng hồ mới ổn định trở lại, nó há miệng, vậy mà bập bẹ phát ra tiếng người.

“May mắn, tự nhiên nhớ ra bản thân còn phá hồn kỹ, nếu không khó mà đánh gục cái tệ to xác kia. Con mẹ nó, đã to xác lại còn dùng khiên, thật là hết nói nổi!”

Đúng vậy, cái con c·h·ó vừa xấu vừa lùn đang oán than trời này không phải ai khác mà chính là Thắng, kẻ vừa thoát khỏi Hắc Dạ thế lực.

Nghĩ lại mà thấy sợ, nếu không phải hắn nhớ bản thân còn một môn tuyệt kỹ phá hồn, khả năng cao giờ vẫn đang cùng mấy người đó vờn nhau như mèo vờn chuột.

Ban đầu cũng là định đánh phủ đầu, hạ người phụ nữ kia trước. Nhưng ngay khi chuyển thân, hắn thấy tên nhóc kia thế mà tinh ý, bắt được ý định của mình, nên mới vội vàng đổi hướng mục tiêu.

Vừa hay thấy tên to con sơ ý, hắn định bụng hạ luôn đối phương.

Là một trong bốn tên đội trưởng, thực lực của đối phương thật không tầm thường, có thể kịp thời làm ra phản ứng ngay khi hắn xuất hiện.

Cũng may khi đó tỉnh táo, nhớ ra bản thân còn một môn bí kỹ có thể đánh trực tiếp vào linh hồn địch nhân, bỏ qua phòng thủ, nhờ vậy hắn mới chiếm được tiên cơ, thành công hạ gục đối phương, mở cho mình một con đường sống, nhờ vậy mà trốn thoát.

Sau khi cơ thể đã bình ổn, thể lực cũng hồi được tám thành, hắn liền dịch chuyển thân thể qua bên thành vách, hơi ló cái đầu c·h·ó nhỏ qua khe tường xi măng đã bị đổ bể từ trước mà dòm ngó xung quanh, cái mũi hồng hồng hích hích về bốn hướng, như đang tìm kiếm cái gì đó.

Được một lúc, hắn mới thu đầu về, tán thán.

“Không có ai truy đuổi, hẳn là không thể truy được ta... Chậc, thú hoá tuy xấu, nhưng được cái tốc độ lẫn sức mạnh đều tăng lên đáng kể, nếu Với mà thức tỉnh loại pháp tắc này, khả năng cao có thể cùng cấp tông đại chiến.”

Thời gian trôi qua đã được một năm, trong khoảng thời gian này hắn chưa từng được gặp Với, không rõ giờ cảnh giới của thằng nhóc ra sao.

Hiện tại hắn tính toán là lấy cấp linh đỉnh phong, khi mà bản thân còn bên cạnh thằng nhóc tới phỏng đoán, lúc đó Với mà thức tỉnh loại này thể chất pháp tắc sợ là thế giới không ai địch lại.

“Haiz... cũng chẳng biết Ánh hiện tại thế nào...” Hắn thở dài, tâm trạng buồn bã.

Vợ bị bắt, không rõ tình hình ra sao, đứa con trong bụng nàng ta thế nào, nhưng qua lời kể của tên kia thì thật sự không phải tin tốt.

Mới nghĩ tới đây, hắn liền nghiến răng ken két.

Cũng chỉ tại hắn quá yếu, nếu hắn mạnh mẽ hơn trước, đủ khả năng đánh bại mọi kẻ thù thì những người thân yên bên cạnh cũng không đến nỗi gặp phải nguy hiểm.

Đúng vậy, tất cả là tại hắn chủ quan.

Hiện tại muốn đánh bại đối phương bắt buộc hắn phải mạnh lên, toàn bộ thế giới trong thức hải cần được tấn cấp, như vậy tu vi của hắn mới thăng tiến được, chỉ có như vậy mới có thể cứu được Ánh ra khỏi Hắc Dạ thế lực.

Chỉ là hiện tại thần hồn hắn bị phong bế, Wolf lại đang suy nhược nằm trong thức hải, không đủ khả năng để phá bỏ phong ấn. Giờ muốn phá phong, bắt buộc Wolf phải thay hắn công phá, nhưng với tình trạng suy kiệt như vậy, Wolf cũng lực bất tòng tâm.

“Đành vậy, chờ đợi thêm chút thời gian, đợi Wolf hoàn toàn bình phục, khi đó ta điên cuồng tu luyện cũng không muộn!”

Chỉ cần thần hồn được thả ra, hắn liền có thể dùng tới phệ hồn pháp điên cuồng thôn phệ oán khí lẫn linh hồn của thế giới này, khi đó vũ trụ trong thức hải sẽ phát triển một cách mạnh mẽ.

Nếu đổi lại lúc trước, hắn sẽ không dám nghĩ tới việc điên cuồng hấp thụ loại năng lượng này, nhưng sau khi toàn bộ vũ trụ trong thức hải được xây dựng lại từ đầu, cấu trúc kiên cố hơn, cùng với đó là các chư thần được tuyển bạt, hắn có thừa tự tin việc vũ trụ sẽ dễ dàng thăng cấp mà không gặp bất kỳ biến động nào nguy hại.

Nhưng đó là khi thần hồn cùng nhục thân có thể liên kết với nhau trở lại một thể, hiện tại mối liên kết đã bị chặt đứt, hắn không thể tiến vào thức hải chứ đừng nói đến việc hấp thụ năng lượng xung quanh.

Thần hồn hay thần thức, là loại năng lượng sinh ra từ linh hồn, được tu sĩ hấp thụ khí trong thiên địa, vận chuyển chu thiên qua hai mạch nhâm đốc đi thẳng vào thượng đan điền, từ đấy khai phá ra thức hải, từ trong thức hải sẽ dưỡng d·ụ·c ra hồn lực (thần thức, thần hồn).

Tương tự như linh lực, đều là dạng khí trong cơ thể, chỉ khác là một cái phục vụ nhục thân, một cái phục vụ tinh thần.

Một người phải có linh lực thì mới có thể thi triển các loại kỹ pháp, võ công, hoặc các loại đạo gia tiên khí.

Giống vậy, hồn lực được sử dụng để kêu gọi các loại pháp tắc, phép thuật từ trong hư không, kết nối tâm linh, đánh thẳng vào linh hồn.

Kẻ tu linh lực không tu hồn lực chỉ có thể làm võ giả, kẻ tu hồn lực không tu linh lực cũng chỉ là lũ pháp sư cấp thấp.

Chỉ khi tu luyện cả hai đồng đều mới được coi là người của tiên gia, luyện khí.

Hiện tại Thắng hoàn toàn bị phong cấm kinh mạch thông lên thượng đan điền, dẫn tới hồn lực có cũng như không, chẳng thể sử dụng.

Việc vận chuyển phệ hồn pháp tuy không bị cản trở, nhưng các loại năng lượng do phệ hồn thu về chủ yếu là hồn lực, đường tới thượng đan điền đã bị chặn, năng lượng được hấp thu chắc chắn không thể truyền tới thức hải, vậy việc tu luyện phệ hồn pháp trong lúc này là vô ích.

Nhưng may mắn, quyền kỹ trong phệ hồn pháp tuy là công pháp cho loại hồn lực, nhưng phá hồn kỹ của nó lại không đòi hỏi người dùng phải có thần hồn, chỉ cần có năng lượng duy trì là nó có thể công kích linh hồn đối phương, mặc cho đó là linh lực.

Thắng lúc này cùng võ giả không khác là bao, chỉ có nhục thân kiên cố cùng kỹ pháp đã học. Các loại pháp tắc như sáng tạo, sinh mệnh, hay không gian và thời gian... đều không thể sử dụng, những lá bài tẩy khi trước hoàn toàn phế, nếu không phải điều kiện vận dụng phá hồn kỹ dễ dãi, hắn thật sự yếu đến đáng thương.

Hiện tại thứ hắn có thể sử dụng chỉ còn các bài quyền cước trong phệ hồn pháp cùng chút kỹ xảo trong cường thân quyết mà thôi.

Chương 422: trốn thoát, phá hồn kỹ linh lực (nguyên lý thần hồn sinh ra)