Sáng Thế Chi Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 78: Bạo Ngược c·h·ế·t!
Một đầu tam giác long mang cấp tông đỉnh phong, uy mãnh vậy mà dễ dàng c·hết ở đây, thật khiến hắn khó tin.
“Nhóc con, con muốn làm mặt trời cho ta sao? Muốn ta nhìn nhiều hơn sao?”
Những t·iếng n·ổ vang lớn oanh động, kèm theo đó là cơ thể của lũ Velociraptor vỡ nát, Thắng hoàn toàn sử dụng nhục thân để diệt sát toàn bộ hung thú.
Lúc này Bạo Ngược lại nằm đây c·hết, thật khiến Thắng không thể chấp nhận được sự thật tàn khốc này, tim hắn cứ vậy lại bị cứa thêm một vết xước lớn lên trên.
Vì hắn sợ cơ thể vào trong tiểu thế giới sẽ thoái hóa theo thời gian gia tốc nên vẫn luôn để nhục thân ở ngoài, nhưng hắn đâu có biết, bản thân hắn từ khi có sinh mệnh pháp tắc cũng đã được coi như bất tử rồi, việc gia tốc thời gian không hề làm hắn già hoá được.
Hiện tại, hình thể hắn đã thuế biến từ bốn thước lên tới bốn thước năm (1m80) cao hơn hẳn hai tấc. Trọng lượng cũng lên tới trăm cân và không hề xồ xề, trái lại cơ thể hắn lại rất thon gọn, rắn chắc.
Thi thoảng lại có một đầu Velociraptor đang nằm dưới nền đất bỗng điên cuồng nhảy lên đòi cắn xé hắn, nhưng tất cả đều bị hắn dễ dàng hạ sát.
“Cha! Cẩn thận!”
Lúc này mọi thứ xung quanh Thắng gần như là mờ đi, mọi chú ý chỉ đổ dồn về phía xác tiểu Hoả.
Bạo Ngược!
Không cần tiểu Thổ cảnh báo, Thắng cũng có thể cảm nhận một luồng hơi thở h·ôi t·hối đang bao phủ phía mình.
Trên bàn tay Thắng, có một cái lỗ đen xuất hiện, nó bắt đầu lớn dần ra, hướng phía tiểu Hoả bao bọc tới.
Oanh!
Không suy nghĩ nhiều, hắn liền lấy tốc độ nhanh nhất mà phóng đi, hướng con Velociraptor kia đánh tới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đàn ông, rất khó để rơi lệ, chỉ khi nào tận cùng nhất của lỗi đau, thất vọng thì họ mới yếu đuối như vậy mà thôi.
...
Lúc này Thắng đang hướng về phía lãnh thổ của lũ Velociraptor đi tới, vì không để kẻ địch phát giác, hắn đã ẩn mình trong những bụi cỏ lớn, dùng tốc độ thật nhanh lao qua.
Oanh!
Tên cự đại này dẫu gì cũng cùng Minh Vương đi theo hầu hắn một thời gian, tuy tính tình ngang bướng một chút, lười một chút nhưng rất quan tâm Minh Vương và hắn.
“Từ giờ... con sẽ cùng ta chinh chiến, và sẽ trở thành mặt trời cho ta!”
Hiện tại hối hận cũng đã muộn, mọi sự lỗi lầm không thể nào cứu vãn, n·gười c·hết thì không thể nào sống lại, trừ khi hắn nắm bắt được hoàn toàn thời gian pháp tắc hoặc linh hồn pháp tắc.
Vì tất cả bọn chúng đều là cấp tông trung kì nên dễ dàng bị hắn diệt sát.
Khi ngũ linh xuất thế, nhận hắn làm cha, với tư duy thanh niên như hắn thật không muốn lên cái chức này.
Mọi thù hận trong tâm của hắn cứ vậy mà bị chuyển giao hết cho bọn Velociraptor, giờ muốn diệt tâm ma, chấp niệm thì chỉ có tàn sát tộc đàn Velociraptor thì hắn mới hả dạ.
Lại một con Velociraptor cấp tông nhẹ nhàng bị Thắng tiêu diệt, máu thịt bắn tứ tung nhưng không hề làm Thắng chú ý mảy may.
Nhìn trông rất nhẹ nhàng, hời hợt nhưng bên trong nắm đấm đó lại bao hàm toàn bộ sự tức giận của Thắng.
Hắn thực hận a! Hắn hận bản thân sao lại yếu kém như vậy! Sao lại để mấy đứa nhóc này ở phía ngoài mà không thu vào trong? Ở trong tiểu thế giới tu luyện cũng được mà? Đủ loại câu hỏi từ bên trong phát ra, liên tục đánh vào tâm trí hắn.
Trong vùng thảo nguyên cổ đại, có một thân hình lưng hùm vai gấu đang nhanh chóng lách mình, xé gió mà lao nhanh qua, thoắt ẩn, thoắt hiện.
Một tiếng oanh minh vang dội, đầu Velociraptor vậy mà nổ nát, không ra hình thù.
Quyền mãnh uy phong, xé rách không khí mà đổ bộ lên đầu con Velociraptor này.
Vù!
Cầm tiểu Thổ trên tay, Thắng hướng thằng nhóc này nói nhỏ:
Vù!
Một con Velociraptor cấp tông, trên người toàn là thương thế đang lao nhanh hướng chỗ tiểu Hoả, miệng há ra tính ăn trọn cái xác.
“Vào trong tiểu thế giới chữa thương, tiện thông báo cho mọi người... tiểu Hoả c·hết rồi!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Oanh!
Tiểu Thổ một bên vừa được Thắng cứu chữa đã có thể hoạt động chút thân, khi thấy có mấy đầu Velociraptor lao tới cắn lén thằng bé vội kinh hãi hô to.
Nhìn thân thể bé nhỏ đang dần biến mất tại trên lòng bàn tay, Thắng thủ thỉ thầm nói nhỏ như sợ đây là lần cuối cùng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 78: Bạo Ngược c·h·ế·t!
Cái cơ thể luôn hừng hực lửa cháy giờ đây đã lạnh ngắt, tuy vẫn còn vài tia pháp tắc tồn đọng nhưng vẫn không thể làm ấm cái thân thể nhỏ bé này.
Chính vì sự hiểu biết thấp kém đó mới dẫn tới việc tiểu Hoả bị hại c·hết.
Thắng có chút âm u, phất tay thu tiểu Thổ vào tiểu thế giới, một mình hướng phía trước lang thang.
Nhưng gọi nhiều thành quen, vô hình hắn cũng đã coi ngũ linh trở thành con của mình mà đối đãi.
Nhìn cái thân hình quen thuộc này, không cần xem chính diện Thắng cũng biết đó là tên nào.
Trước đây, hình thể của Thắng được coi là khá nhỏ bé, với thân hình cao bốn thước (1m60) trọng tải năm mươi cân, so với mặt bằng chung thì khá nhỏ con, nhưng từ khi sinh hoạt tại phương thế giới này, trong lúc vô tình đã tự nhiên phát d·ụ·c đến khó mà tin nổi.
Nhanh như chớp, chỉ thấy Thắng đưa tay về phía sau đánh ra một quyền.
Đi được một lúc, Thắng thấy có một thân hình to lớn nằm đó, khí tức đã không còn và đang bị lũ Velociraptor bên cạnh cắn xé.
Và con đường mà Thắng đang đi này cũng là do Bá thể tiên đề xuất, bởi khi đi cứu Minh Vương, Bá thể tiên đã phát hiện ra nơi đây có địa hình trung, không gồ ghề khó đi, trái lại đi rất dễ, không những thế còn có các cây cỏ cao quá đầu che người, hoàn hảo để xâm nhập vào tộc địa của chúng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thắng nở một nụ cười, nụ cười đó thật là khó coi, ánh mắt hắn long lanh cứ vậy mà tuôn ra một hạt lệ.
Nhìn thằng bé c·hết không nhắm mắt, mắt vẫn trừng lớn về phía trước, thật khiến lòng Thắng bất giác quặn đau.
Nhưng cả hai thứ đó hắn đều không có, vậy nên việc cứu sống tiểu Hoả là vô vọng.
Tuy bọn chúng đã bị tiểu Thổ ba người tàn sát rất nhiều, nhưng vì quân số quá đông nên khi trận chiến đã kết thúc thì chúng vẫn còn khoảng đâu đó tầm hai chục đầu, có cả cấp tông lẫn cấp sư.
Người này không phải ai xa lạ, y chính là Thắng!
Thắng hạ thấp người xuống, đưa cái xác nhỏ bé của tiểu Hoả cầm vào trong lòng bàn tay.
Cuộc sống này dù có khổ đau, thì cũng phải cố gắng mà vượn qua để sống tiếp một đời, với tư tưởng đó, Thắng cũng đã nhanh chóng chuyển biến tâm mình.
Trước khi xuất phát, hắn đã kịp gọi Bá thể tiên ra hỏi đường, dù gì tên này trước đây cũng đã đi cứu Minh Vương, tiến vào địa bàn của lũ Velociraptor một lần nên y chắc chắn phải biết không thể nghi ngờ.
Ánh mắt đầy sự căm thù hướng lũ Velociraptor gần đó đi tới, trước mắt Thắng muốn sử dụng bọn này làm vật hiến tế cho tiểu Hoả cùng Bạo Ngược, sau đó mới tiến đánh, tàn sát tộc Velociraptor.
Nếu không phải nó một mình lao lên ôm hết lượng lớn địch nhân, làm giảm thiểu áp lực cho mình cùng Minh Vương thì giờ này chắc hắn cũng không còn mệnh.
Cầm thân ảnh bé nhỏ trên tay, Thắng nhẹ nhàng vuốt đôi mi thanh tú của tiểu Hoả, cho thằng bé được nhắm mắt an nghỉ.
Hiện tại có một đứa cứ vậy mà c·hết đi, lại còn c·hết do chính bản thân hắn gây ra thì hỷ lạc cỡ nào cũng không thể xóa nhòa, định nào cũng khó mà cứu vớt hắn khỏi nỗi đau.
Nơi xa, không biết từ đâu lại có hàng hà sa số con Velociraptor kéo tới, chúng như điên dại mà phi tới đây như bay.
Còn đang ngồi đấy thẫn thờ, Thắng vội vàng bừng tỉnh, đôi mắt theo đó mà long lên sòng sọc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ùynh, uỳnh!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.