Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Những bí ẩn
Bữa ăn giản dị bao gồm bánh mì, một ít bánh làm từ bột loại cây gì đó, trái cây và một ít thịt, cùng một bát súp nóng tỏa khói nghi ngút, hương thơm lan tỏa khắp căn phòng. Với hoàn cảnh sống hiện tại của họ, Thượng Lục đoán đây chính là bữa ăn tốt nhất mà họ có thể chuẩn bị. Cảm nhận cơn đói càng lúc càng cồn cào, y không khách sáo nữa mà cầm lấy một chiếc bánh mì trước mặt lên ăn.
Người đàn ông đứng bên cạnh quan sát, không giấu được chút ngạc nhiên khi thấy Thượng Lục ngồi yên trên giường mà không một lời phàn nàn. Người đàn ông nghĩ đến cả ngày dài trị bệnh đầy vất vả, chắc hẳn Thượng Lục không tránh khỏi cảm giác đói và mệt. Thấu hiểu, người đàn ông lặng lẽ bước ra khỏi phòng, nhưng trước khi rời đi, người đàn ông quay lại nói vọng vào:
Trước mắt Thượng Lục là một lão giả phúc hậu và thân thiện. Ông ta có dáng người nhỏ người, đôi mắt to và sáng phản ánh sự sâu sắc và trí tuệ. Gương mặt lão giả trầm tĩnh và tự tin, với nụ cười ấm áp và ánh mắt lấp lánh. Mái tóc bạc phơ, dài và uốn cong. Trên người lão giả mặc một bộ trường bào truyền thống, thể hiện sự trang nghiêm và quý phái nhưng cũng toát lên vẻ mềm mại và hiền hòa. Trên tay lão cầm một cây trượng chống xuống mặt đất để thuận tiện đi lại, lưng hơi còng do tuổi già. Với nụ cười thân thiện thay cho lời chào, lão giả khẽ cúi đầu trước Thượng Lục:
Trước mặt y là một bàn ăn với khá nhiều đồ ăn, nhưng đa phần đều là những món đơn giản, không quá cầu kỳ. Tuy vậy, so với những bữa ăn tạm bợ trong rừng suốt tuần qua, bữa ăn này thật sự là một bữa tiệc thịnh soạn.
Sau đó, Thượng Lục từ từ nằm xuống, kéo chiếc chăn mỏng phủ lên người. Cảm giác mệt mỏi len lỏi khắp cơ thể, không khác gì một người thường khi phải trải qua những ngày vất vả. Đôi mắt dần khép lại, Thượng Lục chìm vào giấc ngủ, hy vọng sự nghỉ ngơi sẽ xua tan mọi nhọc nhằn.
Thượng Lục từ từ ngồi dậy, đôi mắt còn hơi nhíu lại vì chưa đủ giấc. Với đôi chân trần, Thượng Lục nhón bước xuống giường rồi từ từ tiến về phía cửa sổ, khẽ mở ra.
Sáng hôm sau...
Thượng Lục lặng lẽ lắng nghe, trong lòng dâng lên nỗi cảm thông. Người đàn ông tiếp tục, giọng nói trĩu nặng: "Giá như chúng ta cũng gặp được người tốt như vậy thu nhận. Cảnh sống rừng sâu nước độc này quá mức khổ cực. Điều đáng sợ nhất là người dân trong làng thường xuyên m·ất t·ích một cách vô cớ mỗi khi màn đêm buông xuống, đặc biệt là những đêm trăng rằm sáng tỏ."
"Nếu cậu còn ở đây, lần sau ta muốn cùng cậu hàn huyên thêm đôi chút," lão giả vỗ vai Thượng Lục, nụ cười thân thiện nhưng ánh mắt lại ẩn chứa nhiều toan tính.
Cả hai liền quay vào trong, ánh mắt đầy hi vọng và cảm kích. Không gian bỗng chốc nhẹ nhõm hơn, nhưng lời nhắc nhở của Thượng Lục vẫn lơ lửng trong không khí, như một lời cảnh tỉnh về trách nhiệm và nghĩa vụ mà bọn họ đã cam kết.
Người phụ nữ lúng túng nhìn sang phu quân, rồi khẽ đáp: “Chúng ta biết hôm qua công tử đã nhịn đói để cứu tiểu nữ, coi như bữa ăn này là sự đền đáp của chúng ta cho những vất vả mà công tử đã chịu đựng.”
"Tiểu bối đến từ Hạ quốc, chẳng may lưu lạc đến đây. May mắn, gặp được gia đình tốt bụng cưu mang trong lúc hoạn nạn, nếu không e rằng..." Thượng Lục kể, giọng điệu đầy vẻ cảm kích.
Thượng Lục đáp lớn, giọng vẫn còn vương chút ngái ngủ: "Ta ra ngay đây!"
Thượng Lục chau mày, gặng hỏi: "Vậy sao các người không đi kiếm một nơi tốt hơn để sinh sống, thay vì ở lại đây với bao rắc rối và nguy hiểm luôn rình rập?"
Thượng Lục ngạc nhiên hỏi: "Vị trưởng lão đó là ai? Là người quen của hai vị sao?"
Người đàn ông nhìn Thượng Lục, vẻ mặt dần thả lỏng, rồi khẽ cúi đầu: "Công tử đã nói vậy, chúng ta cũng an tâm hơn. Mời công tử ngồi xuống ăn cùng chúng ta."
Thượng Lục nở một nụ cười nhẹ, ngồi xuống lại chỗ của mình: "Như vậy trước có phải tốt hơn không? Thật là làm khó nhau!"
"Công tử nghỉ ngơi một lúc, lát nữa ta sẽ mang bữa tối vào cho ngài."
Ánh mắt Thượng Lục hiện lên tia nhìn quỷ mị, nụ cười gian xảo nở trên môi. Khi lão giả vừa bước ra khỏi cửa, một luồng khí đen nghi ngút bắt đầu tỏa ra từ người lão giả đang đi, tựa như bóng đêm dần dần lan tỏa. Y nhìn theo bóng dáng lão giả, như một con thú săn mồi chăm chú vào con mồi trước mặt.
Phòng ăn mà hắn tiến tới cũng chính là gian ngoài, nơi Y đã nghỉ chân khi vừa vào ngôi nhà này. Khi vừa đến nơi, Thượng Lục bắt gặp đôi vợ chồng đã chờ sẵn, trên bàn bày biện rất nhiều thức ăn. Thấy Thượng Lục tới, đôi vợ chồng kính cẩn mời y ngồi vào ghế đã chuẩn bị sẵn: "Mời công tử." Người đàn ông khách sáo nói.
Trong căn phòng nhỏ hẹp, Thượng Lục bắt đầu cúi xuống, nhẹ nhàng tháo hai chiếc giày khỏi chân. Động tác chậm rãi và cẩn trọng, như thể mỗi cử chỉ đều chứa đựng sự mệt mỏi tích tụ từ cả ngày dài. Khi đôi giày đã được đặt gọn gàng bên cạnh, y cầm lấy chiếc gối nhỏ, chỉnh lại vị trí cho ngay ngắn ở giữa giường.
Nhìn qua khung cửa sổ nhỏ, trời tối đen mù mịt. Ánh sáng từ những tia sét chớp tắt liên hồi, mưa phùn bay phảng phất kèm theo tiếng gió thổi "ken két" qua những khe cửa nhỏ, làm cho bầu không khí càng thêm ảm đạm và lạnh lẽo. Thượng Lục nhẹ giọng: "Trời cũng đã khuya, mong huynh có thể cho ta ngủ nhờ một đêm được không?"
"Cho ta hỏi..." Thượng Lục đang định hỏi thêm người đàn ông về những chuyện ở ngôi làng thì bỗng một bóng hình ông lão xuất hiện, khiến câu hỏi của hắn dừng lại giữa chừng.
Cắn một miếng lớn, Thượng Lục mới nhận ra đôi vợ chồng bên cạnh vẫn không đụng đũa, chỉ ngồi e dè nhìn y mà không nói một lời. Sự im lặng ấy khiến y có phần bối rối và khó chịu, miếng bánh trong miệng cũng vì thế mà nghẹn ứ lại nơi cổ họng. Thượng Lục ngước lên nhìn họ, cố gắng tìm kiếm sự thoải mái trong ánh mắt ngại ngùng của đôi vợ chồng.
"Đây chắc là vị Luyện Dược Sư đã cứu Lilia, rất hân hạnh được gặp ngài. Trẻ như này mà đã luyện tới Tam cấp Thuật Sư, đúng là tuổi trẻ tài cao, ha ha ha," lão giả ngửa mặt lên trời cười lớn, vẻ mặt phấn khích hiện rõ.
"Tốt," Thượng Lục đáp, môi nở một nụ cười thích thú nhưng cũng đầy bí ẩn.
"Hai vị có thể vào trong xem tình hình hiện tại của cô bé. Tuy nhiên, vẫn cần thêm vài ngày nữa để cô bé hoàn toàn tỉnh lại," Thượng Lục tiếp lời, ánh mắt lấp lánh sự tự tin.
Thượng Lục gật đầu, ánh mắt thoáng suy tư: "Vậy ra các vị là người từ nơi khác đến đây lánh nạn?"
Người đàn ông, với vẻ mặt tràn đầy vui sướng, nắm chặt tay Thượng Lục, hỏi dồn: "Công tử nói thật chứ? Con gái ta thực sự đã được chữa khỏi rồi sao?"
"Thỉnh mời công tử đi theo ta," Người đàn ông đáp, ánh mắt vẫn còn vương vấn sự lo lắng. Người đàn ông đưa tay ra hiệu cho Thượng Lục đi theo mình. Bước chân của họ vang lên những tiếng cọt kẹt trên sàn gỗ cũ kỹ, hòa cùng tiếng mưa rơi ngoài kia.
Người đàn ông vội vã lên tiếng, vẻ mặt đầy áy náy: "Chúng ta hiểu rồi, mong công tử thứ lỗi chuyện vừa rồi! Thành thật xin lỗi vì chúng ta cứ ngỡ những người có thân phận cao quý như công tử đây sẽ không muốn ăn chung cùng với những kẻ thấp kém như chúng ta. Vì thế..." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đa tạ." Thượng Lục khẽ gật đầu một cái rồi ngập ngừng ngồi vào chiếc ghế đã được chuẩn bị sẵn.
Người đàn ông kính cẩn đáp: "Đó là trưởng lão của thôn, nhờ ngài mà chúng ta mới có nơi trú ẩn yên bình. Nếu không có trưởng lão, e rằng chúng ta đã bị q·uân đ·ội của Vạn Quốc tiêu diệt từ lâu. Chúng ta vô cùng biết ơn và tôn kính ngài."
"Ngài sao vậy?" Thượng Lục đánh thức lão giả khỏi dòng suy nghĩ.
Người đàn ông gật đầu, ánh mắt hiện lên sự cảm thông. "Nếu vậy thì ta không làm phiền công tử nữa. Chúc công tử ngon giấc. Tạm biệt!"
"Thê tử, nàng ra tiễn ngài ấy một đoạn," người đàn ông nói với vợ.
Chưa kịp để người đàn ông gõ tay vào cánh cửa thì cánh cửa đã tự động mở ra. Người bước ra không ai khác chính là Thượng Lục. Nhìn thấy người đàn ông đứng trước cửa với hành động chưa kịp thực hiện, Thượng Lục đã phần nào đoán được sự lo lắng của bọn họ. Y mở lời trước để trấn an: "Hai vị đừng lo lắng, cô bé đã được ta chữa trị khỏi hoàn toàn rồi."
Không khí trong phòng dần trở nên ấm áp hơn. Bữa ăn tuy giản dị nhưng tràn đầy sự chân thành, từ bánh mì, trái cây đến súp nóng, đều mang lại hương vị thân thuộc và ấm cúng. Thượng Lục cảm nhận được sự chân tình và lòng biết ơn từ đôi vợ chồng. Ánh mắt họ chứa đựng nhiều điều, từ sự kính trọng, cảm kích đến lòng hiếu khách.
Thượng Lục gật đầu, ánh mắt chợt hiểu: "Hóa ra là vậy. Ta luôn thắc mắc tại sao lại có một ngôi làng nằm lọt thỏm giữa khu rừng đầy dẫy ma thú nguy hiểm thế này."
Bên trong căn phòng không mấy tiện nghi, có thể nói là tối giản hết mức. Ở góc trong cùng, một chiếc giường gỗ đơn sơ nằm im lìm. Ánh sáng mờ nhạt từ chiếc cửa sổ duy nhất trong phòng lọt qua, chiếu nhẹ lên những bức vách gỗ bao quanh, tạo nên một không gian tĩnh lặng và có phần cô quạnh. Thượng Lục bước vào phòng, đôi mắt lướt qua từng chi tiết nhỏ, rồi chậm rãi tiến đến chiếc giường gỗ. Y ngồi bệt xuống, cảm nhận sự cứng cáp nhưng lạnh lẽo của nó dưới cơ thể mệt mỏi.
Thượng Lục nhìn lão giả, thầm nghĩ: "Lão già này che giấu khí tức, giả dạng người thường, đúng là kỳ quái. Thường thì người ta hay phô trương thanh thế, tên này lại làm ngược lại!"
"Ngài đi thông thả!" Đôi vợ chồng đồng thanh cung kính nói.
Thượng Lục nhíu mày, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng: "Ta không phải loại người như vậy, hai vị yên tâm. Ta cũng giống như hai vị, không ưa gì những kẻ cậy quyền làm càn."
Thượng Lục vươn vai, cảm nhận làn gió mát lạnh và hương thơm của đất trời. Nhìn khung cảnh trước mắt, Y không khỏi mỉm cười, lòng tràn đầy sự sảng khoái và bình yên. Rồi Y quay người, bước về phía cửa, sẵn sàng cho một ngày mới đầy hứa hẹn.
"Chờ khi con bé tỉnh dậy, hai người bọn ta sẽ làm theo nguyện vọng của công tử đề ra," người đàn ông trầm mặc, giọng nói đầy quyết tâm.
Người đàn ông chua xót, giọng nghẹn ngào: "Chúng ta cũng muốn vậy, nhưng những thanh niên trong làng từng ra ngoài mở đường đều bị một con ma thú có tên Cự Lang Phong Nha g·iết c·hết." Người đàn ông nhìn vào bức ảnh trên tay, hai mắt đỏ hoe như muốn khóc. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ngay cả đó là c·ái c·hết?" Thượng Lục nhấn mạnh, ánh mắt lóe lên sự sắc bén, không bỏ sót chút do dự nào.
Người đàn ông thở dài, gật đầu đáp: "Đúng vậy, trước đây chúng ta là dân của An Khương quốc. Nhưng giờ nơi đó không còn là quê hương của chúng ta nữa..." Trong giọng nói không giấu nổi nỗi buồn, gương mặt biến đổi liên tục khi nghĩ về bi kịch trước kia.
Tiếng gõ cửa liên hồi vang lên từ bên ngoài, khiến Thượng Lục đang say giấc phải tỉnh dậy. Tiếng của người đàn ông hôm qua vang lên sau cánh cửa: "Công tử, ngài có ở bên trong không? Đồ ăn phu nhân ta đã chuẩn bị sẵn, mời ngài ra dùng bữa cùng chúng ta." (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 11: Những bí ẩn
"Tuổi trẻ mà khiêm tốn như vậy quả thực hiếm thấy. Cho ta hỏi, cậu từ đâu tới đây?" Lão giả dò xét, ánh mắt như muốn xuyên thấu qua từng lớp ngụy trang của Thượng Lục, trong lòng không giấu nổi sự tham lam và toan tính.
Người đàn ông thở dài, đôi mắt xa xăm, giọng nói trầm lắng: "Những người ở ngôi làng này, đa phần đều là những kẻ vô gia cư, b·ị t·ruy s·át không nơi nương tựa. Nhà cửa của chúng ta bị tàn phá, chúng ta phải bỏ trốn, tìm đến nơi hoang vu này để ẩn náu."
Người đàn ông dừng lại, đôi mắt ánh lên nỗi lo âu: "Đến bây giờ, đã hơn mười hai người m·ất t·ích như vậy rồi. Thật đáng sợ." Người đàn ông đưa tay lên mặt bàn, thở dài một hơi nặng nề.
Nói xong, người đàn ông lặng lẽ khép cửa và rời đi, để lại Thượng Lục một mình trong không gian yên tĩnh của căn phòng. Ánh sáng từ cửa sổ dần nhạt đi, nhường chỗ cho bóng tối lấn chiếm, mang theo sự yên bình đến với sự mệt mỏi.
Ở bên ngoài, hai bóng hình không ngừng đi qua đi lại, cúi gằm xuống mặt đất, vẻ mặt bồn chồn lo lắng. Một tiếng động lớn vang lên từ bên trong khiến cả hai giật mình, hoảng hốt nhìn về phía cánh cửa ngăn cách giữa bên ngoài và trong căn phòng.
"Không cần phiền hà, ta vẫn còn khỏe mạnh lắm," lão giả ra hiệu từ chối rồi tiếp tục đi.
Cả ba người nhìn nhau, nụ cười ngượng ngập hòa vào không khí ấm áp của bữa sáng đơn giản. Họ bắt đầu thưởng thức những món ăn trên bàn, tận hưởng hương vị giản dị nhưng đầy chân thành. Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc từ bên ngoài vọng vào, khiến đôi vợ chồng chủ nhà dừng bữa đột ngột, ánh mắt đổ dồn về phía cửa.
"Đúng vậy!" Người đàn ông gật đầu, không chút do dự. Trong ánh mắt hiện lên sự kiên định, như thể mọi lời hứa hẹn đều đã được khắc sâu vào tâm trí.
Thượng Lục khẽ lắc đầu, giọng trầm xuống: “Hai vị quên rằng vẫn còn nợ ta một lời hứa sao? Nếu không cùng ta dùng bữa, thì đâu thể gọi là giúp đỡ?”
"Thời tiết hôm nay thật đẹp. Đã lâu rồi ta chưa cảm nhận được tiết trời như thế này. Thật đáng để ra ngoài đi dạo." Nói xong, Thượng Lục chỉnh lại y phục cho chỉnh tề, rồi tiến bước ra khỏi phòng để đến chỗ đôi vợ chồng chủ nhà đang chờ hắn dùng bữa sáng. Gần một ngày không ăn gì, lúc này Thượng Lục cảm nhận rõ rệt cơn đói đang ập tới.
“Không sao đâu, công tử cứ dùng tự nhiên, phu thê bọn ta đã ăn trước rồi.” Người phụ nữ cố tỏ ra tự nhiên, nhưng tiếng bụng nàng sôi ùng ục lại không thể che giấu. Người đàn ông bên cạnh cũng lộ vẻ ngại ngùng, cúi đầu xuống.
"Thật không dám giấu, vãn bối bị một con ma thú cấp cao t·ruy s·át nên lưu lạc đến đây. Nghĩ lại vẫn còn thấy kinh hãi!" Thượng Lục khẽ rùng mình, vẻ mặt tỏ ra hoảng sợ khiến lão giả không mảy may nghi ngờ Y chuyện vừa bịa đặt.
Thượng Lục nhìn đôi vợ chồng trước mặt, lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Đã lâu rồi y mới cảm nhận được sự gần gũi và ấm áp đến vậy.
"Nếu vẫn còn nghi ngờ, hai vị có thể vào trong kiểm chứng. Nhưng trước khi vui mừng quá sớm, hai vị cũng nên nhớ đến chuyện đã hứa trước đó," Thượng Lục nhắc nhở, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ta biết hai vị đang rất đói, cứ ăn đi. Một kẻ làm khách như ta sao có thể nuốt trôi khi chủ nhà lại chịu đói? Nếu hai vị không ăn, tại hạ cũng chẳng thể.”
"Tiểu bối đã khiến lão trượng phải chê cười rồi. Cũng chỉ là may mắn gặp chút cơ duyên, nên mới đạt được chút thành tựu nhỏ nhoi," Thượng Lục chắp tay cung kính cúi đầu, giọng điệu khiêm tốn nhưng không thiếu phần tự tin.
"Không có gì," lão giả mỉm cười ngượng ngập, tay chống gậy tay kia vẫy vẫy. "Ta chợt nhận ra còn việc gấp nên không tiện ở lại trò chuyện được thêm nữa. Lần sau ta sẽ tới thăm Lilia. Đây là một ít quà ta tặng cho con bé, mong hai người nhận lấy." Lão giả rút từ trong áo ra một hộp gỗ nhỏ, trao cho đôi vợ chồng đang cung kính cúi mình nhận lấy.
"Không thể tin tưởng hắn được. Dù sao bất quá hắn cũng chỉ mới hai mươi tuổi, làm sao có thể là những người đó?" Vẻ mặt người đàn ông bắt đầu mất kiên nhẫn. Ông ta đứng trước cánh cửa gỗ, đưa tay lên định gõ. Mồ hôi lấm tấm trên trán, ánh mắt lóe lên sự nghi hoặc và lo lắng.
Chưa để người phụ nữ nói hết, Thượng Lục đã chen ngang: "Đừng nhưng nhị gì nữa, ăn đi. Ta không tốt như hai người nghĩ đâu. Nếu hai người vẫn không ăn, thì ta đây cũng xin phép." Nói xong, y đặt chiếc bánh mì còn đang cắn dở xuống bàn, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Sau cơn mưa, khung cảnh bên ngoài cửa sổ hiện lên thật tươi mới và yên bình. Khu rừng phía bên ngoài trông như được khoác lên một chiếc áo mới, xanh tươi và rạng rỡ. Cây cối và cỏ non dường như được tưới tắm kỹ lưỡng, những giọt nước mưa còn lấp lánh trên lá và cành, phản chiếu ánh nắng mặt trời đang ló dần qua những đám mây tan chảy. Ánh sáng và bóng râm tạo ra những mảng màu sắc rực rỡ trên mặt đất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bên ngoài cửa sổ, từ khe hở nhỏ, một đôi mắt đỏ ngầu, đầy sát khí lặng lẽ dõi vào căn phòng. Ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu bức tường gỗ mỏng manh, tập trung vào Thượng Lục đang ngủ yên. Sau một hồi lâu, cặp mắt đáng sợ ấy đột ngột biến mất, như chưa từng tồn tại.
“Hai vị sao cứ nhìn chằm chằm tại hạ vậy chứ? Có phải tại hạ đã làm gì không đúng rồi sao?” Thượng Lục nhíu mày, lên tiếng hỏi, trong lòng cảm thấy bối rối.
Người đàn ông bất chợt dừng lại trước một căn phòng nhỏ, mở nhẹ hai cánh cửa, để lộ ra một không gian yên bình nhưng có phần bụi bặm. "Đây là căn phòng mà chúng ta dành riêng cho những vị khách quý ở lại qua đêm. Cũng đã rất lâu rồi chưa có ai ở trong phòng này, nên có phần hơi bụi bặm một chút, mong công tử thông cảm."
Thượng Lục ngẩng đầu, nhẹ nhàng đáp: "Cảm ơn huynh, nhưng có lẽ ta đành phải từ chối rồi. Mong huynh thông cảm."
Người đàn ông ngước lên, ánh mắt cảm kích nhưng vẫn còn chút do dự: “Nhưng mà…”
"Với thực lực như hiện tại, sao lại có chuyện vô duyên vô cớ bị lưu lạc đến mức này?" Lão giả hoài nghi, ánh mắt sắc bén dò xét từng lời nói của Thượng Lục.
Người đàn ông tiếp lời: "Không phải chúng ta xây dựng nên nơi này. Trước khi trưởng làng đưa chúng tôi đến đây, những ngôi nhà này đã tồn tại rồi, không khác gì bây giờ. Về những người từng sống ở đây, không ai biết rõ. Theo lời trưởng làng, họ đã được một quý tộc bảo hộ, đưa sang Hạ quốc và trở thành dân của đất nước đó."
Người đàn ông nhẹ giọng nói với vợ: "Nương tử, nàng ra ngoài mời trưởng lão vào đi. Ta sẽ ở đây tiếp công tử."
"Không còn nhiều thời gian, ta xin phép về trước," lão giả chống gậy xoay người tiến ra cửa.
Tiếng chim hót vang lên từ xa, hòa cùng tiếng nước róc rách từ những dòng suối nhỏ chảy qua rừng, tạo nên một bản hòa tấu tự nhiên tuyệt vời. Không khí trong lành và mát mẻ, mang theo hương thơm của đất ẩm và cây cỏ, khiến lòng người cảm thấy sảng khoái. Những con vật nhỏ như sóc và chim chích chòe đang vui đùa trong rừng sau cơn mưa, thêm vào đó là hình ảnh những bông hoa dại nở rộ, tạo nên một bức tranh thiên nhiên sống động và đầy sức sống. Cảnh sắc tự nhiên sau cơn mưa mang lại cảm giác tĩnh lặng và yên bình, tạo nên một hình ảnh tuyệt vời và thư giãn cho người nhìn.
"Chẳng lẽ tên đó đã ra bên ngoài rồi..." Lão giả trầm tư, đôi mắt xa xăm như đang suy ngẫm điều gì sâu xa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.