Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: Bí ẩn lộ diện
Chưa kịp bình tĩnh trở lại sau cú sốc vừa rồi, phía xa thuộc địa phận rừng Dạ Trì, một cột sáng năng lượng khổng lồ bất ngờ lao thẳng lên bầu trời, tạo ra một cơn đại địa chấn làm cả vùng rộng lớn trong đêm tối tĩnh mịch chấn động mạnh.
Chương 12: Bí ẩn lộ diện
Người thuộc hạ nhìn quanh một hồi, rồi từ từ bước tới gần chỗ ngồi của Tướng quân Địch Long, cúi đầu, thì thầm vào tai y những thông tin quan trọng. Sắc mặt của Địch Long ngay lập tức biến đổi, từ sự điềm tĩnh chuyển sang vẻ căng thẳng khó tin.
"Sao tên đó bảo con Phong Lang Nha này đã b·ị t·hương nặng." Một hắc y nhân run rẩy, ánh mắt hắn đầy kinh hãi khi nhìn chằm chằm vào con ma thú trước mặt. Sự sợ hãi hiện rõ trong từng lời nói, từng cử động.
Thành Thiên Trì, một thành lớn nằm ở vùng biên giới phía bắc của Hạ Quốc, nổi tiếng với vị lãnh đạo tài ba là tướng quân biên ải Địch Long, thuộc Dương tộc.
Địch Long đứng trên đài cao, ánh mắt sắc bén hướng về phía cột sáng, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Y biết rằng, sự xuất hiện của một cao thủ Đế Hoàng Cấp sẽ làm thay đổi cục diện, mang đến những biến động khó lường. Trong lòng y, vừa có sự lo lắng, vừa có sự quyết tâm. Bất kể thế sự ra sao, y vẫn phải bảo vệ dân chúng, gánh vác trách nhiệm của Dương tộc.
Tiếng gió thổi nhẹ qua khung cửa sổ mở hé, mang theo hương thơm dịu nhẹ của những bông hoa dại nở rộ ngoài vườn. Ánh nến nhảy múa theo từng cơn gió, tạo nên những vệt sáng tối chập chờn trên khuôn mặt điển trai của Địch Long. Trong lòng y, một cơn bão cảm xúc đang cuộn trào. Trách nhiệm của một người đứng đầu, tình yêu thương dành cho dân chúng, và cả sự mâu thuẫn với các thế lực khác trong triều đình, tất cả đều khiến y cảm thấy áp lực đè nặng.
Phong Lang Nha biết rằng nó không thể chạy thoát khỏi những kẻ truy đuổi này. Một cảm giác bất lực và tuyệt vọng thoáng qua trong ánh mắt đỏ rực lửa của nó. Nhưng ngay lập tức, đôi mắt ấy trở lên kiên quyết. Nó đột ngột dừng lại, tạo nên một vệt dài trên mặt đất khi cơ thể khổng lồ của nó kéo lê xa cả chục mét. Đất đá và bụi bay mù mịt, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn.
Không gian xung quanh đột nhiên trở nên ngột ngạt, áp lực tăng lên từng giây. Những tia sáng xanh lấp lánh hiện lên trên bầu trời, tạo thành một kết giới vững chắc. Sự tuyệt vọng bắt đầu lan tỏa trong lòng từng người. Lý Hạo nhìn thấy sự hoảng hốt trong mắt đồng đội, nhưng ánh mắt hắn lại sáng rực lên với một niềm kiên quyết không lay chuyển.
"Có lẽ lần này chúng ta đã bị tính toán trước, biến thành mồi cho con s·ú·c sinh này rồi," một hắc y nhân cất tiếng, giọng nói ngập tràn sự phẫn nộ và cay đắng. Hắn nhận ra rằng bản thân và những người ở đây đã rơi vào một cái bẫy được dựng sẵn, và kẻ đứng sau chắc chắn có ý đồ tàn độc.
Người người hoảng hốt, kẻ ẩn dật phải ló mặt, cả thế gian như bị cuốn vào cơn lốc điên cuồng của sự đột phá. Đột phá Đế Hoàng cấp - một cảnh giới mà bao người mơ ước, giờ đây hiện thực hóa trước mắt, khiến cho ai nấy đều không khỏi rung động.
Cột sáng đỏ rực vẫn không ngừng bốc lên, tựa như muốn xé toạc cả bầu trời. Ánh sáng đỏ ngầu lan tỏa, biến cả vùng trời trở nên huyết sắc. Những luồng năng lượng mạnh mẽ tỏa ra, mang theo uy lực kinh hoàng, làm r·úng đ·ộng cả thiên địa. Từng đợt gió cuốn bụi mù mịt, cây cối trong rừng Dạ Trì bị bẻ gãy, đá tảng vỡ vụn dưới sức mạnh vô hình.
Một hồi lâu, trấn động lớn cũng dừng lại hẳn, cột sáng đỏ bắt đầu biến mất, để lại một bầu trời yên tĩnh với ánh trăng mờ. Khi những luyện thần sư tiến tới, họ không còn cảm nhận được khí tức mãnh liệt nữa. Tất cả đều lắc đầu tiếc nuối, nghĩ rằng nhân vật lớn kia đã rời đi. Ở một góc khuất nhỏ mà bọn họ không để ý, một thân hình bé nhỏ nằm im bất động, thân thể đầy thương tích.
"Đây là bức thư mà tiểu nhân phải trải qua muôn vàn khó khăn mới lấy được. Phiền đại nhân đọc qua thử!" Người thuộc hạ cung kính đưa ra một bức thư.
"Nhưng bọn chúng nói không sai. Chúng ta không có phần thắng với con ma thú này, sức mạnh giữa chúng ta và nó quá chênh lệch," một tên khác cất giọng, đầy lo lắng và sự bất an.
"Nhất Đao Phá Thiên!" Một trong ba người hét lên, thanh đao trong tay hắn vung mạnh, tạo ra một luồng khí mạnh mẽ như muốn xé toạc không gian.
"Chuyện này là thật chứ?" Tướng quân Địch Long khó tin hỏi lại, giọng nói mang đầy sự nghiêm trọng.
Trong căn phòng tối, ánh nến lung linh tạo nên không gian mờ ảo, bóng dáng của một nam tử trẻ tuổi hiện ra. Y vô cùng điển trai, phong trần, khoác trên mình bộ trang phục lịch lãm được điểm xuyến bằng ngọc quý và hoa sen, thể hiện rõ sự quý phái và quyền lực. Trước mặt nam tử là một đống giấy tờ báo cáo từ các cấp dưới. Y cầm lấy một bản báo cáo, đọc lướt qua rồi ngay lập tức tỏ rõ sự khó chịu, bực dọc. Tờ báo cáo bị ném mạnh vào góc phòng, thêm vào đống giấy tờ ngổn ngang xung quanh, khiến căn phòng trở nên bừa bộn hơn.
"Những tên này, đúng là ức h·iếp người quá đáng!" Địch Long quát lớn, giọng nói đầy phẫn nộ vang vọng trong căn phòng. Tuy nhiên, dù trong lòng đang bốc hỏa, y vẫn cố gắng kiềm chế, tiếp tục ngồi đọc đống giấy tờ báo cáo chất chồng trước mặt.
''Dừng lại...!'' Tiếng hét lớn của một hắc y nhân khác vang lên, đầy sự hoảng hốt và lo sợ. Nhưng đã quá muộn, Phong Lang Nha, với bản năng sinh tồn mạnh mẽ, phóng ra một đạo kình phong sắc bén như lưỡi kiếm. Kình phong xé toạc không gian, đâm xuyên qua kẻ t·ấn c·ông. Trong khoảng khắc, tên đó bị cắt làm đôi, máu và cơ thể phân tách, rơi xuống đất một cách vô hồn.
"Kết... kết giới? Sao ta không phát hiện ra được? Từ lúc nào?!" Một hắc y nhân hoảng hốt, giọng nói đầy sự bối rối và kinh ngạc. Ánh mắt hắn lướt khắp không gian, nhìn những tia sáng xanh lập lòe tạo thành một kết giới vững chắc bao quanh họ.
Không gian xung quanh càng trở nên ngột ngạt, áp lực từ kết giới và sự hiện diện của Phong Lang Nha làm không khí như đông đặc lại. Ánh sáng xanh của kết giới lấp lánh, phản chiếu trên khuôn mặt căng thẳng của những hắc y nhân. Họ đứng giữa vòng vây, lòng tràn ngập sự tuyệt vọng, sợ hãi và phẫn nộ.
Những hắc y nhân phía sau cũng nhanh chóng dừng lại, lập tức bao vây thành một hình tròn chặt chẽ quanh con ma thú. Tất cả nắm chặt v·ũ k·hí, ánh mắt đầy quyết tâm và cẩn trọng. Một trong số họ không thể kìm nén được sự hưng phấn và tham vọng chiến thắng, từ trên cành cây lao thẳng xuống, mũi kiếm nhắm vào con ma thú với niềm tin tuyệt đối rằng sẽ kết liễu được nó.
Ánh mắt Địch Long trở nên kiên định, quyết tâm sắt đá. Y thầm nhủ rằng, dù có phải đối mặt với bao nhiêu thử thách, y cũng sẽ không bao giờ từ bỏ sứ mệnh bảo vệ dân chúng mà Dương tộc đã truyền lại. Đại họa đang đến, và y phải chuẩn bị tất cả để đối phó với nó.
Nhưng dù phải đối diện với c·ái c·hết trước mắt, cả ba hắc y nhân vẫn không một chút sợ hãi. Trong lòng họ chỉ tràn đầy tiếc nuối cho số phận của nhau bị rơi vào hiểm cảnh. Những kẻ vừa tháo chạy, số phận cũng chẳng khá hơn, tất cả đều c·hết thảm bởi nhiều cạm bẫy giăng khắp nơi. Những kẻ đi săn giờ đây trở thành con mồi, tiếng hét thảm của đám người bị Phong Lang Nha vồ lấy vang vọng khắp khu rừng. Khung cảnh trở nên vô cùng hỗn độn, xác c·hết vương vãi khắp nơi, nhuốm đỏ cả mặt đất.
"Dù sao thì cũng là ma thú tam giai," Địch Long thở dài, đôi mắt sắc lạnh nhìn xuống người thuộc hạ đang quỳ dưới sàn. "Đúng như ta nghĩ."
"Khi trở về, ta nhất định sẽ băm tên kia ra làm nhiều mảnh để hả dạ!" Một trong ba tên mạnh nhất, đôi mắt đỏ ngầu vì giận dữ, gầm lên. Hai tay hắn nắm chặt đến mức móng tay đâm vào lòng bàn tay, máu rỉ ra từng giọt.
“Đế Hoàng xuất thế, thiên địa b·ạo l·oạn…” lời này vừa dứt, cả không gian như nín lặng trong sự chờ đợi và sợ hãi.
Mặc dù tư tưởng ấy không làm hài lòng hoàng thượng và các quý tộc khác, họ không thể phủ nhận tầm quan trọng của Dương tộc, bởi nếu không có họ, Hạ Quốc có lẽ đã suy sụp từ lâu. Dương tộc là gia tộc duy nhất đi lên từ tầng lớp dân thường để trở thành dòng dõi quý tộc, điều này khiến họ không được lòng các gia tộc hoàng gia khác.
Dị tượng thiên địa không ngừng xuất hiện. Cả một vùng trời ngập tràn thứ năng lượng màu đỏ kỳ dị, không ngừng cuộn trào như một vòng tâm bão sắc đỏ c·hết chóc điên loạn. Thứ năng lượng này mỗi lúc một bùng phát mạnh mẽ, khiến những người chứng kiến đều kinh hãi tột độ. Ngay cả những cao thủ đang ẩn dật tu luyện cũng phải chú ý đến sự kiện này và không khỏi khó tin vào mắt mình.
"Ta cũng chỉ vừa mới phát hiện ra thôi," một hắc y nhân khác đáp lại, giọng đầy lo lắng. "Nhưng người có thể tạo ra kết giới này, thực lực không dưới Thuật Sư Lục cấp!"
"Đúng là những tên phế vật. Phần thưởng dễ lấy đâu đến lượt các ngươi..." Một trong ba tên hắc y nhân mạnh nhất cười khẩy, ánh mắt khinh miệt nhìn về phía những kẻ vừa bỏ chạy.
Ba hắc y nhân lao nhanh như cắt, từng bước chân của họ đều rút ngắn khoảng cách với con mồi trước mặt. Cả ba tung chiêu tạo thành một cơn mưa công kích không ngừng nghỉ, những đường kiếm khí sắc bén, cầu lửa, tên băng...Tất cả nhắm vào Phong Lang Nha trước mặt đang cố gắng chạy chốn. Cảnh vật xung quanh chìm trong không khí ngột ngạt, tiếng gió rít và tiếng cây cối đổ rạp không ngừng vang lên.
"Phong Lang Nha đang hướng về phía ta!" Một nhóm khoảng hơn hai mươi tên, toàn thân mặc y phục màu đen, đeo mặt nạ, ra sức hô hào truy đuổi. Con ma thú đang cố gắng chạy thoát, nhưng tốc độ của đám người này lại thua xa hoàn toàn. Chỉ có vài kẻ mới thực sự đủ khả năng bám theo.
Địch Long cầm lấy bức thư, mở ra đọc. Nội dung bên trong chỉ vỏn vẹn vài dòng: "Thần linh giáng thế, đại lục sắc đỏ." Bên dưới là chữ ký và dấu ấn của một đại thần cao cấp thuộc Thanh Không Quốc.
Tiếng gừ gừ của con ma thú, cùng với cái miệng đầy răng nhọn hoắt đang chảy dãi, hướng ánh mắt khát máu về phía ba người còn lại trên cành cây cao trước mặt. Cả ba hiểu rõ, họ đã trở thành mục tiêu cuối cùng của con thú điên cuồng này. Không cần nói một lời, họ gật đầu ra hiệu với nhau, rồi ngay lập tức lao vào cuộc hỗn chiến.
"Thuật sư?!" Một tiếng thốt lên đầy kinh ngạc và sợ hãi. Cả nhóm hiểu rằng Thuật Sư Lục cấp đáng sợ đến mức nào.
“Cường giả Đế Hoàng...” một người khác thì thầm, ánh mắt không giấu nổi sự ngưỡng mộ pha lẫn lo âu.
"Ta cũng vậy," một tên nữa đồng tình, giọng nói đầy bất lực. "Vật đấy tuy quý thật nhưng chắc gì còn sống mà được hưởng. Thật vô nghĩa, tạm biệt các ngươi."
Địch Long, với đôi mắt sắc lạnh, đứng dậy và bước tới cửa sổ, nhìn ra xa xăm. Trách nhiệm của một người lãnh đạo, tình yêu thương dành cho dân chúng, và sự mâu thuẫn với các thế lực khác trong triều đình, tất cả đan xen tạo nên một gánh nặng vô hình đè nặng lên vai y. Nhưng Địch Long biết rằng, dù con đường phía trước có khó khăn đến đâu, y vẫn phải bước tiếp, vì y không chỉ là một tướng quân, mà còn là niềm hy vọng của biết bao người dân thường.
"Thì đây là một cái bẫy đã được chuẩn bị kỹ lưỡng sẵn rồi. Ngươi vẫn chưa hiểu tình hình sao?" Lý Hạo nhếch mép cười khẩy. Thấy đồng bạn mình vẫn ngơ ngác chưa hiểu, hắn không buồn giải thích thêm mà chỉ đánh một chưởng thẳng lên bầu trời. Ngay lập tức, chưởng lực bị chặn lại bởi một lớp chắn vô hình.
"Nhưng muốn rút lui bây giờ thì cũng đã quá muộn rồi!" Một tên trong ba tên mạnh nhất, Lý Hạo, nói bằng giọng điệu sắc bén.
Chỉ với vài dòng ngắn gọn, nhưng sức nặng của chúng khiến cánh tay của tướng quân Địch Long không thể kiểm soát được mà run lên bần bật. Sắc mặt y tối sầm lại, ánh mắt đanh lại đầy lo lắng và bất an.
Địch Long, với đôi mắt sắc lạnh, nhìn đăm đăm vào đống giấy tờ, trong đầu y đầy những suy nghĩ rối bời. Đất nước đang đối mặt với nhiều thách thức, và trách nhiệm bảo vệ dân thường, gánh nặng truyền thống của Dương tộc, đặt nặng trên vai y. Nhưng giữa lòng trung thành với dân chúng và sự xung đột với các quý tộc khác, Địch Long phải đối mặt với những lựa chọn khó khăn, những quyết định có thể thay đổi vận mệnh của cả một vùng biên giới và xa hơn, là cả Hạ Quốc.
Mỗi cú v·a c·hạm giữa kiếm và móng vuốt, giữa đao và da thịt, đều tạo nên những tia lửa và tiếng động chát chúa. Mặt đất rung chuyển, không khí trở nên đặc quánh với mùi máu và mồ hôi. Cả ba hắc y nhân không ngừng di chuyển, tận dụng mọi kẽ hở để t·ấn c·ông và né tránh. Họ biết rằng chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến họ m·ất m·ạng.
Trận chiến diễn ra ác liệt, từng nhát chém, từng đòn t·ấn c·ông không ngừng nghỉ. Cả ba hắc y nhân hợp lực, t·ấn c·ông vào Phong Lang Nha với tất cả sức mạnh và Thuật Kỹ của mình. Con ma thú khổng lồ gầm lên, đôi mắt đỏ rực lóe lên sự điên cuồng. Những móng vuốt sắc nhọn của nó xé toạc không khí, nhắm thẳng vào kẻ thù trước mặt.
"Rầm!" Cú chém uy lực v·a c·hạm với sức mạnh của Phong Lang Nha, tạo ra một t·iếng n·ổ lớn. Cây cối xung quanh rung chuyển, lá bay tứ tung trong không trung, hòa lẫn với mùi máu tanh nồng.
Người thuộc hạ nhìn thấy phản ứng đầy khó coi của y, không khỏi bàng hoàng và thắc mắc. "Đại nhân, có chuyện gì nghiêm trọng đến vậy sao?"
Những tiếng bàn tán của những người có máu mặt xung quanh khu vực chứng kiến hiện tượng đáng sợ trước mắt không ngừng vang lên. Bọn họ ai nấy đều tỏ ra kinh hãi, một số người không tự chủ được ngã khụy xuống mặt đất, miệng không ngừng lẩm bẩm. Một số luyện thần sư, thấy cảnh tượng này, lại vui mừng ra mặt, rồi cấp tốc lao đến điểm dị tượng xuất hiện để có thể bái kiến, theo hầu cao nhân. Những thân ảnh cưỡi ma thú bay ngập trời, không ngừng lao tới hướng ánh sáng đỏ đang phát ra kia.
Địch Long không trả lời ngay, ánh mắt y vẫn dán chặt vào bức thư, như thể cố gắng tìm ra ý nghĩa ẩn sau từng con chữ. Sau một hồi im lặng, y chậm rãi nói, giọng trầm thấp nhưng đầy quyết tâm: " Có lẽ chúng ta đang đối mặt với một mối nguy hiểm khôn lường. Hãy chuẩn bị tất cả mọi thứ, không được để bất kỳ sai sót nào xảy ra. Đại họa đang đến gần hơn bao giờ hết."
Đột phá từ cấp Đế Hoàng trở đi có thể tạo ra dị tượng thiên địa, cấp càng cao, dị tượng càng mạnh. Thế nhưng, trong bóng tối của rừng Dạ Trì, sự kiện đột phá này đã để lại dấu ấn kinh hoàng trong lòng người chứng kiến.
Người thuộc hạ cúi đầu thật thấp, nhận lệnh với sự nghiêm túc tuyệt đối, rồi rút lui nhanh chóng để thực hiện nhiệm vụ. Trong căn phòng, chỉ còn lại Địch Long, với những suy nghĩ nặng nề và một quyết tâm sắt đá phải đối mặt với đại họa sắp tới. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ngươi nghĩ bản thân có thể sống sót thoát ra khỏi đây để đi báo thù sao?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên, chứa đựng sự hoài nghi và hiện thực tàn khốc.
Phía tây rừng Jura, một tháng trước...
Ánh sáng mờ nhạt của buổi chiều tà xuyên qua tán lá, chiếu xuống cảnh tượng đầy hỗn loạn. Tiếng gió rít qua từng cành cây, mang theo mùi của đất và máu. Phong Lang Nha chạy như điên cuồng, mỗi bước chân của nó như đập vào mặt đất, tạo ra những âm thanh vang dội. Bóng đen của nó lao đi, mang theo sự hủy diệt. Đôi mắt đỏ rực như hai ngọn lửa ma quái, ánh lên sự sợ hãi và căm hờn.
✫ ✪ ✩ ✬ ☸ ❋✱ ❊ ❉ ✽ ✻ ❆ ۞ ✽ ✼
Người thuộc hạ run rẩy, cố gắng giữ bình tĩnh trước áp lực từ ánh mắt của chủ nhân. "Tiểu nhân đã thu thập được một số manh mối, nhưng cần thêm thời gian để điều tra kỹ lưỡng hơn."
Đang đọc dở chừng thì một bóng đen bất ngờ xuất hiện giữa căn phòng, như từ hư không mà ra. "Dương tướng quân," giọng nói khẽ vang lên, "hai mươi tên Luyện Thần Sư thuật thể cấp mà ngài kêu tiểu nhân theo dõi đã bị ma thú Phong Lang Nha g·iết hết toàn bộ, không chừa một tên! Đằng sau việc này có một kẻ đứng sau ám hại bọn họ."
Bên ngoài, ánh nến lung linh phản chiếu lên những bức tường đá lạnh lẽo, tạo nên một không gian vừa u ám vừa huyền bí. Gió thổi nhẹ qua khung cửa sổ, mang theo hương thơm của những bông hoa dại nở rộ ngoài vườn, nhưng lòng Địch Long lại ngập tràn lo lắng và căng thẳng. Tiếng gió như thì thầm, như nhắc nhở về những biến động lớn lao sắp đến.
Cứ như vậy, khoảng năm đến sáu tên lặng lẽ bỏ chạy, tốc độ của chúng khi rút lui còn nhanh hơn cả khi truy đuổi con mồi. Nỗi sợ hãi lấn át mọi lòng tham, khiến chúng không còn màng đến phần thưởng nữa. Phong Lang Nha đứng đó, đôi mắt đỏ rực đầy thách thức, chứng kiến sự tháo chạy của kẻ thù trong im lặng. Những kẻ còn lại, dù không bỏ chạy, nhưng trong lòng cũng không khỏi run sợ trước sức mạnh khủng kh·iếp của con ma thú. Không gian xung quanh bao trùm một sự tĩnh lặng đầy căng thẳng, như thể báo hiệu cuộc chiến đấu sinh tử vẫn chưa kết thúc.
"Ta không muốn c·hết," một tên khác lên tiếng, giọng nói pha lẫn sự hoảng loạn và tuyệt vọng. "Các ngươi ai muốn lấy phần thưởng ấy thì cứ việc ở lại, ta đây xin cáo từ!" Nói xong, hắn quay lưng bỏ chạy, không dám quay lại nhìn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Y nhìn chằm chằm vào thuộc hạ, ánh mắt nghiêm nghị. "Việc kia ta giao cho ngươi đã làm tới đâu rồi?"
"Đừng để con s·ú·c sinh này chạy thoát!" Một giọng hét vang lên từ một hắc y nhân, thanh kiếm trong tay hắn chĩa thẳng về phía trước. Trước mắt, một thứ gì đó khổng lồ vụt chạy như cơn gió, cây cối trên đoạn đường phía trước đổ gãy, rẽ ra hai bên tạo thành một lối thẳng tắp.
Kích thước của nó rất lớn, chiều cao khoảng 4,5 mét và nặng đến vài tấn. Sức mạnh của Phong Lang Nha nằm ở thuộc tính phong, với các kỹ năng đặc trưng gồm Bạo Phong Chi Nộ và Phong Lang Thần Hành. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dương tộc là một trong năm gia tộc có quyền lực nhất ở Hạ Quốc, với nhiều thế hệ đã cống hiến to lớn cho đất nước. Hoàng thượng hết mực coi trọng gia tộc này, không chỉ vì sức mạnh mà họ nắm giữ, mà còn vì sự tận tụy không ngừng nghỉ của họ trong việc bảo vệ dân thường. Điều này khác biệt với các quý tộc khác, những người thường đặt lợi ích của hoàng thượng và giới quý tộc lên hàng đầu.
“Đế Hoàng, là Đế Hoàng…!” tiếng xôn xao lan truyền, mỗi lời nói đều mang theo sự chấn động. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đột phá Đế Hoàng!?” một người kinh ngạc thốt lên, giọng nói đầy sự sợ hãi và kính nể. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong khoảnh khắc ấy, khu rừng trở nên im lặng lạ thường, chỉ còn lại tiếng gầm gừ của Phong Lang Nha và tiếng v·ũ k·hí v·a c·hạm. Bóng tối của đêm dần bao phủ, nhưng ánh sáng từ những đòn t·ấn c·ông của họ vẫn rực sáng, như những ngọn lửa không bao giờ tắt, kiên định chiến đấu đến cùng.
"Lý Hạo! Ý huynh là sao?" Một tên khác, mặt mày lo lắng, vội hỏi lại.
Không khí đột ngột lặng đi, như thể thời gian đã dừng lại. Những hắc y nhân còn lại nín thở, cảm nhận sự kinh hoàng và sợ hãi đang bao trùm, Cảnh vật xung quanh trở nên tĩnh nặng đến đáng sợ, chỉ còn lại những tiếng gió rít qua những tán cây. Ánh mắt đỏ rực của Phong Lang Nha lóe lên sự quyết liệt và thách thức, như muốn nói rằng nó sẽ chiến đấu đến cùng, dù phải đối mặt với bất kỳ ai hay bất kì điều gì.
Phong Lang Nha bị dồn vào thế khó, nhưng sự điên cuồng và sức mạnh khủng kh·iếp của nó không hề giảm sút. Cuộc chiến trở nên căng thẳng và quyết liệt, từng giây phút trôi qua đều có thể là giây phút cuối cùng của cả ba hắc y nhân. Nhưng họ không lùi bước, không run sợ. Sự sống và c·ái c·hết giờ đây chỉ còn cách nhau một đường kiếm mỏng manh.
"Ta biết sao được." Một tên khác đáp lời, sắc mặt hắn nặng nề, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn vào cái xác không nguyên vẹn của đồng đội nằm dưới đất. Cảnh tượng kinh hoàng này khiến lòng can đảm của hắn tan biến.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.