Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Kế hoạch biết trước
Ánh mắt Thượng Lục tràn đầy niềm tự hào: "Tỷ tỷ của ta sao? Một từ 'đẹp' là không đủ để miêu tả!"
"Thượng công tử, ngài thực sự là nam nhân sao? Nếu không phải qua sự giới thiệu bản thân, thì lần đầu tiên gặp ngài, ta đã nghĩ ngài là một tiểu thư xinh đẹp, khuynh nước khuynh thành rồi. Quả thực, dung mạo tuyệt sắc như công tử cũng không nhiều," Hán Đường nhìn Thượng Lục, ánh mắt đầy ngỡ ngàng lẫn ngưỡng mộ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người đang than vãn đó không ai khác chính là lão trưởng làng. Giờ đây, lão không còn mang dáng vẻ của một ông lão già nua mà đã trẻ ra nhiều. Hình dạng hiện tại có lẽ là bản thể thật của lão, một người đại hán chừng bốn mươi tuổi với thân hình cao gần ba mét, cơ bắp cuồn cuộn và khí thế mạnh mẽ như ngọn núi sừng sững. Khuôn mặt lão ta sắc lạnh và cứng cáp, mang nét giống với những đại tướng đã chinh chiến nhiều trận mạc, đầy vẻ đáng sợ và uy nghiêm.
Trên con đường mòn quanh co của khu rừng rậm, những tia nắng hiếm hoi lọt qua lớp lá rậm rạp, tạo ra những mảng bóng tối chập chờn. Khí hậu trong khu rừng tối tăm c·hết chóc này luôn ẩm ướt và ngột ngạt, khiến không gian thêm phần u ám. Không có âm thanh nào khác ngoài tiếng gió rít qua những cành cây, tạo nên một bầu không khí rùng rợn.
"Phiền huynh," Thượng Lục đáp lại, ánh mắt vẫn dịu dàng, thấu hiểu.
Không chút do dự, lão quỷ tự tin trả lời: “Không sao! Ta tự có cách hạ hắn.” Nụ cười đầy thâm hiểm và c·hết chóc nở trên môi hắn, khiến không gian xung quanh như lạnh thêm vài phần.
Thượng Lục khẽ cười, ánh mắt lấp lánh dưới ánh đèn dầu: "Cảm ơn tỷ đã lo lắng. Thực ra, ta đã quen với những v·ết t·hương như thế này rồi. Đối với ta, chúng chỉ như những vết xước nhỏ mà thôi."
Những con ma thú hoang dã lẩn khuất trong bóng tối, chỉ có tiếng rên rỉ và hơi thở khẽ khàng của chúng vang lên từ xa. Những cây cối cao v·út, với tán lá um tùm, che khuất hoàn toàn bầu trời. Những cành cây đổ nát và vỏ cây sần sùi như đang thổn thức, kể lể những câu chuyện kinh dị về quá khứ, khiến bất kỳ ai bước vào đây đều cảm thấy rợn người.
“Đa tạ Hán huynh!” Thượng Lục nói, giọng đầy khó khăn.
Lão nhìn quanh khu rừng, đôi mắt đầy sự cảnh giác và quyết tâm. Bóng tối bao phủ, nhưng lão biết rằng chỉ có ánh sáng của sức mạnh mới có thể chiếu rọi và xua tan mọi sợ hãi. Trận chiến với Thượng Lục chỉ mới bắt đầu, và lão biết rằng, để đánh bại kẻ địch này, lão phải trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
"Phải tìm cách mạnh hơn... phải tìm cách đối phó với hắn..." Lão tự nhủ, ánh mắt lóe lên tia nhìn kiên quyết. Lão biết rằng để sống sót và bảo vệ vị trí của mình, lão cần phải vượt qua nỗi sợ hãi và tìm ra cách đối phó với kẻ địch mạnh mẽ này. Nhưng sâu trong lòng, lão cũng hiểu rằng, trận chiến tiếp theo sẽ không dễ dàng.
Lão quỷ đáp, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự nguy hiểm: “Ta thấy con nhỏ đó có chút thú vị, chỉ vậy thôi!”
Bạch Vạn Sơn không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý. Trong lòng hắn vẫn còn đầy những toan tính và hoài nghi, nhưng hắn hiểu rằng lúc này không còn lựa chọn nào khác. Hắn cần lão quỷ, và lão quỷ cũng cần hắn. Trong sự u ám của khu rừng, hai kẻ đầy mưu mô này cùng nhau chuẩn bị cho kế hoạch lớn, một kế hoạch đầy máu và nguy hiểm đang chờ đợi phía trước.
Thượng Lục, đứng lặng giữa không gian kỳ bí này, như một bóng ma giữa cảnh tượng đầy huyền ảo. Gương mặt hắn trầm tư, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía xa, nơi bóng dáng Bạch Vạn Sơn vừa biến mất. Trong ánh trăng mờ ảo, bóng hình Thượng Lục lúc ẩn lúc hiện có phần ma mị đáng sợ.
Bạch Vạn Sơn cảm thấy sự ngờ vực trong giọng nói của lão quỷ, nhưng không thể phủ nhận rằng có lẽ hắn đã đúng. Hắn bắt đầu bình tĩnh lại, sắc mặt dần trở nên tốt hơn. Hắn ngước lên nhìn lão quỷ, giọng nói trầm tĩnh hơn: "Ngươi nói đúng. Có lẽ hắn đã dùng một Thuật kỹ cao cấp nào đó để bộc phát sức mạnh tạm thời hoặc cũng có thể cắn nuốt thần dược. Điều này giải thích tại sao hắn có thể mạnh đến vậy trong khoảnh khắc đó."
"Hắn... hắn không dùng Thuật kỹ! Cái thứ quái vật gì vậy, tên này..." Lão thì thầm, giọng nói run rẩy đầy sợ hãi và bất lực. Trong đôi mắt sâu thẳm của lão, ánh lên tia nhìn hoang mang và tuyệt vọng. Những hình ảnh của Thượng Lục, với sức mạnh kinh người, không ngừng hiện lên, như một lời nhắc nhở tàn nhẫn về sự yếu kém của lão.
"Ta nghĩ không sai thì hắn có thể đã đạt đến cảnh giới đó... Nếu ta không nhanh chân thì e rằng đã m·ất m·ạng ở đó rồi."
Khu rừng chìm trong tĩnh lặng đáng sợ, chỉ có tiếng gió rít qua những tán cây đen kịt. Ánh mắt của Lão Quỷ lấp lánh, toát lên vẻ tò mò và hứng thú: "Một tiểu tử như thế mà lại có thể làm ngươi ra nông nỗi này sao? Thật thú vị. Có lẽ hắn không đơn giản như vẻ bề ngoài."
Những tia ánh sáng xanh lạ mắt từ ánh trăng làm cho mọi thứ trở nên lạ lẫm, nhưng cũng đầy mê hoặc. Ánh sáng ấy tỏa ra, phản chiếu trên những giọt sương đọng lại trên lá cây, tạo thành những viên ngọc lấp lánh trong đêm.
"Rầm!" Lão trưởng làng, vẻ mặt tức giận và không cam chịu, dùng cánh tay trái vạm vỡ còn lành lặn đấm mạnh vào một thân cây lớn trước mặt. Cú đấm ấy làm toàn bộ xung quanh rung chấn nhẹ, như thể cả khu rừng cũng đang kinh hãi trước cơn thịnh nộ của lão.
"Ta đã đánh đổi mọi thứ để có được thực lực như hiện tại, vậy mà suýt chút nữa c·hết dưới tay một tên nhãi ranh miệng còn hôi sữa!"
Yuna nhìn Thượng Lục, lòng không khỏi khâm phục và cảm động trước sự kiên cường của Y. "Công tử thật mạnh mẽ. Ta chưa từng gặp ai như công tử," cô nói, giọng tràn đầy cảm phục.
Tuy đã tự nhủ không còn ngại ngùng nữa, nhưng khi nhìn lại thân hình và khuôn mặt đẹp không góc c·hết của Thượng Lục, Hán Đường không thể giấu được cảm xúc thật sự của mình. Mặt hắn đỏ ửng, quay phắt đi, không muốn nhìn thêm. Ngũ Thượng Thần, hội tụ của mọi vẻ đẹp hoàn hảo nhất của nữ sắc, được Thượng Lục mang theo vẻ đẹp đó, thì nam nhân nào chịu đựng nổi? Ngay cả nữ nhân e rằng cũng khó mà kiềm chế được trước vẻ đẹp hút hồn này.
Bạch Vạn Sơn nhìn theo bóng lão quỷ biến mất, khuôn mặt hắn đanh lại trong cơn giận dữ, hận thù bừng bừng trong ánh mắt. “Lỗi nhục ngày hôm nay lão phu chắc chắn sẽ trả lại cho ngươi gấp mười lần,” hắn lẩm bẩm, nắm tay siết chặt đến trắng bệch, rồi nhanh chóng rời khỏi khu rừng, bóng dáng to lớn của hắn nhanh chóng hòa vào màn đêm u tối.
Lão quỷ nghiêm giọng nói: “Nhưng nói trước với ngươi, chỉ khi g·iết được tên kia, ngươi mới có thể thuận lợi đoạt xá của cô bé đó được!” Giọng hắn đầy sự cảnh báo, như muốn nhấn mạnh mức độ nguy hiểm của kẻ địch.
Suốt đêm, Yuna chăm sóc Thượng Lục, bôi thuốc và băng bó v·ết t·hương. Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn dầu, những cử chỉ nhẹ nhàng của Yuna và sự bình thản của Thượng Lục tạo nên một bầu không khí yên bình, dù ngoài kia, đêm vẫn đen kịt và lạnh lẽo. Mỗi lần nhìn vào gương mặt thanh tú và thân hình mảnh mai của Thượng Lục, Yuna lại không thể không thán phục vẻ đẹp và sức mạnh tinh thần của Y. Trong lòng nàng, Thượng Lục đã trở thành một hình tượng của sự kiên cường và nghị lực, khiến cô không thể nào quên.
Tên bóng đen thần bí bay lại gần, vẻ mặt đầy vẻ quan tâm và an ủi. Bạch Vạn Sơn, lão trưởng làng, đáp lại với sự tức giận, nhưng giọng nói vẫn lộ rõ nét sợ hãi: "Lão quỷ! Ngươi nghĩ con ma thú đó có thể làm ta ra nông nỗi này sao? Thứ s·ú·c sinh đó còn lâu mới có đủ thực lực đó." (đọc tại Qidian-VP.com)
Hán Đường ngạc nhiên, hỏi tiếp: ''Công tử còn có tỷ tỷ sao? Vậy chắc tiểu thư phải đẹp lắm?"
"Là một tên tiểu tử chưa đầy hai mươi tuổi, thân hình gầy gò ốm yếu, làn da trắng như nữ nhân. Bề ngoài hắn chẳng khác người thường là mấy, nhưng chính vì thế mà ta đã coi thường hắn, thành ra mới b·ị đ·ánh bại thảm hại thế này." Bạch Vạn Sơn nói, giọng đầy cay đắng và hối hận.
Lão trưởng làng, toàn thân bất động, mắt mở to kinh hoàng. Kẻ mới đến, với giọng nói trầm đục như từ cõi âm vọng về, lên tiếng: "Bạch Vạn Sơn, sao ngươi lại ra nông nỗi này? Hay lại đánh nhau với con Lang Phong Nha đó nữa rồi? Ta đã nói, khi ta có được thân xác của đứa nhỏ đó, ta sẽ giúp ngươi hạ g·iết con s·ú·c sinh ấy và đoạt lấy ma hạch tâm."
Tuy nhiên, bộ dạng hiện giờ của lão rất thảm hại. Toàn thân lão đầy thương tích và máu me, khí thế uy mãnh đã giảm đi phần nào. Một cánh tay rũ xuống, gãy gập một cách đáng thương, khiến lão trông yếu đuối hơn bao giờ hết. Mỗi bước chạy của lão khiến mặt đất rung chuyển, nhưng cũng lộ rõ sự đau đớn và bất lực.
"Nếu Hán huynh đã không còn ngại ngùng với thân thể này của ta nữa, thì phiền huynh..." Thượng Lục nói, rồi khẽ kéo tà áo tuột xuống, để lộ bờ vai trắng mịn cùng với phần xương quai xanh hiện rõ. Dáng người thon thả, nét nữ tính càng làm tăng thêm vẻ đẹp lạ thường của Thượng Lục, khiến Hán Đường không khỏi khẽ run tay khi định bôi thuốc.
Nắm đấm của lão hằn sâu lên thân cây, tạo ra một vết lõm sâu hoắm. Sau cú đấm đó, lão bỗng cúi mặt xuống, trầm tư yên lặng. Khuôn mặt lão hiện rõ nét mệt mỏi và ám ảnh, những cảnh tượng kinh hoàng mà Thượng Lục mang lại vẫn hiện hữu trong tâm trí lão, như một cơn ác mộng không dứt.
Thấy Hán Đường ái ngại nhìn cơ thể mình, Thượng Lục khẽ nói: “Không sao đâu, thân thể của ta tuy có chút khác biệt nhưng vẫn là nam nhân, Hán huynh đừng lo!”
Trong suốt cả đêm đó, Thượng Lục được Yuna, vợ của Hán Đường, chữa thương. Nàng nhẹ nhàng bôi thuốc lên từng v·ết t·hương sâu, điều làm Yuna kì lạ là Thượng Lục không kêu la đau đớn, dù v·ết t·hương rất nặng. Nhìn thân thể hoàn hảo của Thượng Lục, Yuna không khỏi cảm thấy sốc. Nàng thậm chí còn có phần ghen tị không thôi.
Lão quỷ nghe vậy, không thể tin nổi: "Ngươi nói hắn đã đạt tới cấp Huyền sư? Ngươi đang đùa ta phải không? Những kẻ đạt tới cấp bậc đó làm gì xuất hiện ở nơi này. Cả ba nước Hạ Quốc, Thanh Không Quốc, Thiên Nham Quốc cộng lại cũng không có quá năm người ở cấp bậc này, mà họ đều là những lão già sống lâu. Sao có thể là tên nhóc ngươi nói được...?!"
"Không sao, ai làm cũng được cả thôi," Thượng Lục hiền từ đáp, nụ cười nhẹ nhàng hiện trên khuôn mặt.
Thượng Lục cười cười, giọng điệu vui vẻ: "Cũng là do ta quá giống tỷ tỷ mà thôi. Dù sao, chúng ta cũng là song sinh ."
“Ta đến đây còn chuyện khác muốn nói với ngươi!” Lão quỷ tiếp tục, giọng điệu trầm đục đầy vẻ bí ẩn.
Trong lúc tâm trí còn đang hỗn loạn vì sức mạnh khủng kh·iếp của Thượng Lục, lão trưởng làng bỗng nhận thấy từ phía trên những cành cây cao, những đám khí đen dày đặc bắt đầu di chuyển một cách quỷ dị, tụ lại từ mọi hướng. Khí đen cuộn xoáy, tạo thành một hình dáng ma mị với đôi mắt đỏ như máu, phát sáng trong bóng tối. Hình bóng mờ ảo của kẻ đó xuất hiện, toát lên vẻ quỷ dị và đáng sợ. Một luồng sát khí c·hết chóc lan tỏa từ hắn, khiến cây cối và sinh vật sống xung quanh c·hết một cách bất đắc kỳ tử.
Trong nháy mắt, Thượng Lục đã xuất hiện trước cửa nhà Hán Đường. Tiếng động nhẹ vang lên giữa đêm khuya yên tĩnh, làm cánh cửa gỗ nhanh chóng được mở toang. Ánh sáng ấm áp từ bên trong nhà chiếu ra, hiện rõ bóng dáng người đàn ông hao gầy đứng thẳng trước cửa. Không ai khác, đó chính là Hán Đường. Vẻ mặt Hán Đường đầy lo lắng và hoảng hốt khi thấy Thượng Lục trong tình trạng thảm hại, quần áo tả tơi, bê bết máu, dáng đứng chực chờ ngã.
“Sau này, ta với ngươi cùng vài tên khác vây bắt hắn, chắc chắn sẽ không thiếu lợi ích lớn. Thậm chí còn có thể chiếm đoạt Thuật kỹ cao cấp, nếu có nó thì ta cũng chẳng còn sợ mấy lão già kia nữa,” Bạch Vạn Sơn nói, giọng hắn đầy vẻ tính toán.
Bạch Vạn Sơn thở dài, nét mặt lộ rõ sự đau khổ và bất lực: "Nếu là mấy lão đó ra tay thì đã đành, đằng này lại trúng phải một tên quái vật."
Phía tây rừng Jura là địa phận u tối nhất của toàn bộ khu rừng, nơi đây còn có tên gọi khác là "Rừng Máu." Khu vực này nổi tiếng với những câu chuyện kinh hoàng về những sinh vật khát máu và những hiện tượng siêu nhiên không thể lý giải. Chính sự nguy hiểm và bí ẩn này đã thu hút không ít những kẻ tìm kiếm cảm giác mạnh, nhưng cũng chính nơi đây đã c·hôn v·ùi bao nhiêu sinh mạng, biến họ thành một phần của những truyền thuyết kinh dị của khu rừng.
Khi mặt trời lặn, khu rừng này càng trở nên u ám hơn. Ánh trăng mờ ảo chiếu qua những tán cây, tạo ra những bóng ma dài và kỳ quái. Tiếng róc rách của những dòng suối ẩn mình và tiếng động mơ hồ của những sinh vật vô hình khiến không gian trở nên vừa huyền bí vừa kinh dị. Những người vô tình đi ngang qua đây đều cảm nhận được sự rùng mình, như thể có hàng trăm ánh mắt đang dõi theo từng bước chân của họ.
“Không ngờ ngươi lại nhận lời của ta nhanh như vậy. Đúng là bằng hữu tốt ta có thể tin tưởng.” Bạch Vạn Sơn thoáng chút ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại thấy yên tâm phần nào.
Trung tâm - Rừng máu...
Trong ánh sáng ấm áp của ngọn đèn dầu, hai người nói chuyện thêm một lúc, dần dần trở nên thân thiết hơn. Sự ngượng ngùng trong ánh mắt Hán Đường cũng dần tan biến, thay vào đó là sự cảm thông và tôn trọng. Hán Đường nhận ra, dù Thượng Lục có vẻ ngoài đặc biệt, y vẫn là nam nhân chân chính, và bất kể giới tính, y đều xứng đáng được đối xử công bằng và tôn trọng. Thượng Lục cũng biết Hán Đường đã vượt qua được cảm giác bối rối ban đầu, nên y quyết định mở lòng hơn.
Lão trưởng làng hít một hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh lại. Lão biết rằng không thể để nỗi sợ chi phối mình. Nhưng dù có cố gắng thế nào, hình ảnh Thượng Lục với nụ cười lạnh lẽo và sức mạnh vượt trội vẫn không ngừng ám ảnh lão. Lão cảm thấy như mình đang bị đẩy vào một góc, không có lối thoát.
Hán Đường dìu Thượng Lục ngồi vào chiếc ghế gỗ, rồi bắt đầu tiến hành trị thương ngoài da cho y. Khi khẽ cởi lớp áo ngoài của Thượng Lục ra, Hán Đường bất ngờ khi thấy trước mắt là một thân hình mảnh mai, trắng nõn như thiếu nữ. Sự ngại ngùng hiện rõ trên khuôn mặt, làm hắn hoang mang đến đỏ mặt.
Chương 14: Kế hoạch biết trước
“Ngươi đúng là tên kỳ quái,” Bạch Vạn Sơn đáp lại, nhưng trong lòng vẫn chưa hết hoang mang.
“Thượng công tử! ngài b·ị t·hương nặng quá! Ta đã dự đoán chuyện này có thể xảy ra, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy. Chúng ta vào trong nhà trước, ngoài này lạnh lắm!” Hán Đường tiến tới, đôi mắt hắn cau lại thương cảm khi nhìn thấy những v·ết t·hương khắp người Thượng Lục. Hắn nhanh chóng khoác tay Thượng Lục, dìu y vào trong nhà. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Huynh là ân nhân của tiểu nữ, không cần phải khách sáo như vậy!” Hán đường đáp, giọng tràn đầy sự biết ơn.
“Mười ngày sau ta sẽ quay lại chỗ này gặp ngươi, còn giờ...” Không nói hết câu, bóng đen thần bí biến mất trong làn gió, để lại một cỗ kình phong nhẹ nhàng lan tỏa khắp khu rừng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Những người dũng cảm và phiêu lưu đã từng đặt chân vào khu rừng này, nhưng không ai từng trở về để kể lại câu chuyện của mình. Có lẽ, những bí mật và nguy hiểm của khu rừng tối tăm c·hết chóc này đã c·hôn v·ùi biết bao nhiêu cuộc đời và bao nhiêu bí ẩn, vẫn đang chờ đợi để được khám phá.
"Thật đen đủi, đúng là gặp quỷ thật rồi!" Một người đại hán thân hình khổng lồ, đầy thương tích và máu đỏ loang lổ khắp người, đang không ngừng chạy tiến về phía trước. Một tay gã ôm lấy v·ết t·hương sâu hoắm trên ngực, vừa tức giận vừa hoảng sợ lẩm bẩm chửi đổng.
"Có lẽ việc này nên để nương tử của ta đảm nhận, thực sự ta không thể làm được," Hán Đường nói, giọng ái ngại, quay mặt ra hướng khác.
Trong lúc này, Thượng Lục đứng bất động giữa khu rừng yên tĩnh, vắng lặng. Ánh trăng mờ chiếu sáng qua những tán cây rậm rạp, tạo ra những bóng ma dài và kỳ quái trên mặt đất. Khí hậu trong khu rừng trở nên yên bình, chỉ còn tiếng rì rào của lá cây và tiếng róc rách của động vật hoang dã.
"Chỉ là ta đã trải qua nhiều chuyện, nên mới trở nên như vậy," Thượng Lục đáp, ánh mắt dường như ẩn chứa nhiều bí mật.
Trong lòng lão quỷ, một suy nghĩ khác hoàn toàn: “Thuật kỹ cao cấp như này vào tay ngươi đúng là phí phạm, mà hơn hết ngươi nghĩ ta và mấy tên kia để cho ngươi đơn giản độc chiếm chắc? Đúng là tên đần độn óc heo, nhưng cũng thật cảm ơn ngươi vì đã chỉ ta chỗ có thuật kỹ cao cấp,” hắn thầm nghĩ, nụ cười đầy thâm hiểm.
"Quái vật...?" Lão quỷ ngạc nhiên, giọng đầy vẻ khó hiểu.
"Công tử không thấy đau sao? Vết thương này rất nặng mà," Yuna hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.
Khu rừng quanh lão trưởng làng trở nên âm u, tăm tối hơn bao giờ hết. Những tán cây cao lớn như những bàn tay đen kịt vươn ra từ bóng tối, tạo nên một bức tranh rùng rợn và đầy áp lực. Gió thổi qua, mang theo tiếng rít rợn người và mùi ẩm mốc của cỏ cây, như thể cả khu rừng đang dõi theo từng bước đi của lão.
“Ta biết rồi, thân xác của đứa bé đó đã được tên kia chữa khỏi hoàn toàn rồi. Mà sao ngươi lại có hứng thú với thân xác đó như thế? Vẫn còn nhiều thân xác tốt hơn cho ngươi chọn lựa!” Bạch Vạn Sơn tỏ vẻ khó hiểu, ánh mắt nghi hoặc nhìn lão quỷ.
"Thật cảm ơn công tử. Phiền công tử kéo áo lên chờ ta một lát, ta sẽ đi gọi nàng," Hán Đường nói rồi vội vã rời đi, trong lòng không khỏi xấu hổ và bất lực.
Lão quỷ cười nhạt, ánh mắt đỏ rực lóe lên sự mưu mô: “Chuyện đó sau này ta chắc chắn sẽ giúp ngươi!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lão quỷ, kẻ thần bí, ngạc nhiên hỏi: "Vậy thì là những lão già đó sao? Nhưng bọn họ cũng độc ác quá rồi!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.