Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13: Tên trưởng làng kì quái
Ánh sáng ấy phát ra từ một vật thần bí – đóa Thất Sắc Liên Hoa. Khi Thượng Lục vừa đưa tay ra, đóa hoa ngay lập tức bay lên, nhẹ nhàng đáp vào lòng bàn tay y. Ngắm nhìn bông hoa kỳ diệu với sự tỏa sáng lung linh, Thượng Lục cảm nhận được sức mạnh và vẻ đẹp huyền bí của nó. Sau một lúc chiêm ngưỡng, hắn quyết định cất giữ bảo vật này vào Giới Không. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Không Gian Định Thân!" Thượng Lục hô lên, ngay lập tức toàn bộ không gian xung quanh bị dừng lại, mọi thứ như đông cứng lại trong khoảnh khắc.
"Khổ cực là vậy, nhưng nếu họ vượt qua được những khó khăn đó thì thành quả mang lại không hề nhỏ, thậm chí vượt xa sự tưởng tượng." Thượng Lục nhìn Hán Đường, ánh mắt sáng lên niềm hy vọng và quyết tâm.
Càng tiến sâu vào trong, cảnh sắc càng trở nên tĩnh mịch. Tiếng tim đập của Thượng Lục giờ đây cũng rõ mồn một. Từng chiếc lá vàng úa nhẹ rơi xuống mặt đất cũng có thể tạo ra âm thanh khiến người ta phải nín thở. Tốc độ di chuyển trên những cành cây cao của Thượng Lục lúc này tựa như cơn gió, vừa nhanh vừa nhẹ, lướt qua các cành lá.
"Dù sao thì lần này ta cũng phải tiến vào sâu trong khu rừng, dù Hán huynh có cản ta ra sao đi nữa," Thượng Lục nhấn giọng, ánh mắt kiên quyết, không một chút do dự.
"Công tử cứ gọi ta là Hán Đường!" Người đàn ông đáp lời, giọng nói trầm ấm và dễ mến.
Trong khu rừng rậm rạp, tĩnh lặng. Ánh nắng mặt trời vụt qua tán cây xanh um, tạo nên những bóng râm kỳ ảo. Tiếng rì rào của lá cây, hòa quyện với hơi thở của gió, tạo nên một bản hòa nhạc tự nhiên, êm dịu và trầm lắng. Cảnh vật nơi đây như một thế giới khác, xa rời khỏi những xô bồ và ồn ào của cuộc sống thường nhật.
Thượng Lục chỉ khẽ chỉnh lại mái tóc, đứng bất động nhìn lão trưởng làng với ánh mắt lạnh lùng, như thể lão chỉ là một trò hề đang cố gắng diễn xuất trước mặt y. Nụ cười nhạt trên môi Thượng Lục càng khiến lão trưởng làng thêm phần tức giận, càng làm bạo khí của lão bùng phát dữ dội hơn.
"Tiểu tử, ngươi khá lắm! Để lão phu xem nụ cười kia còn duy trì được bao lâu!" Lão trưởng làng gầm lên, âm thanh như sấm rền vang dội, làm rung chuyển cả khu rừng, khiến cây cối xung quanh cũng phải run rẩy trước sự cuồng nộ của lão.
Hán Đường nở nụ cười, dù trong lòng không khỏi có chút thất vọng, "Không sao đâu. Ta nghĩ khu vực nhỏ bé này cũng chẳng làm khó được một vị luyện thần sư như công tử. Có ta đi cùng e cũng chỉ tổn vướng tay vướng chân công tử mà thôi." Bề ngoài cười nói vậy, nhưng trong lòng Hán Đường không khỏi tự ti khi so sánh bản thân với nhân vật trước mắt.
Thượng Lục không nói gì, chỉ đứng yên, ánh mắt đầy thách thức. Y biết rằng trận chiến này sẽ là một cuộc đối đầu sinh tử, nhưng hắn không hề nao núng. Trong ánh mắt kiên định của Thượng Lục, lão trưởng làng thấy rõ sự quyết tâm và lạnh lùng đáng sợ.
Không gian xung quanh như chao đảo trước sự biến hình đầy uy lực của lão. Lão trưởng làng giờ đây không còn là một người bình thường, mà trở thành một sinh vật nửa người nửa thú, với những cơ bắp cuồn cuộn và móng vuốt sắc nhọn. Ánh mắt của lão hiện lên tia sáng đỏ rực, đầy hung hãn và sát khí.
"Quá yếu!" Thượng Lục khinh miệt thốt lên, rồi chỉ cần một cú búng ngón tay, lão trưởng làng bay xa cả trăm mét, tạo thành một đường dài trên mặt đất. Thân thể lão đâm sầm vào các chướng ngại, lăn lộn và ngừng lại chỉ khi va vào một thân cây lớn. Thân thể đầy thương tích, lão nhận ra đối phương trước mắt là một cao thủ thực sự đang cố che giấu thực lực. Biết rằng nếu đối đầu trực diện, lão sẽ chỉ chịu thiệt, lão trưởng làng khó khăn bò dậy, ánh mắt hoảng loạn nhìn xung quanh tìm đường thoát.
"Thất Sắc Liên Hoa, quả nhiên là tiên thảo hiếm có! Nếu để trang trí trong phòng ngủ thì chắc chắn sẽ rất đẹp." Vẻ mặt đầy hào hứng, Thượng Lục lao thẳng tới Thất Sắc Liên Hoa, không hề nhận ra có một thứ gì đó đang bám theo phía sau với tốc độ không kém.
Thấy Hán Đường đang thương xót cho những sinh linh bất hạnh kia, Thượng Lục bật cười lớn, tiếng cười lạnh lùng vang vọng, khiến không khí xung quanh như ngưng đọng.
Tuy thân hình bề ngoài của lão trưởng làng vô cùng cồng kềnh và nặng nề, tốc độ của lão lại nhanh đến kinh người. Trong một chớp mắt, lão đã đứng ngay phía sau Thượng Lục, cánh tay với vuốt sắc nhọn chém ngang người y. Cú tấn công kinh hoàng khiến đất đá bắn tung tóe, tạo thành một hố sâu vài mét. Trong thoáng chốc, lão trưởng làng cười đắc ý, tin rằng mình đã hạ gục được đối thủ. Nhưng, một giọng nói lạnh lẽo, rợn tóc gáy vang lên từ sau lưng, khiến lão chấn động, mặt mày tái nhợt.
Lão trưởng làng tuy lao tới tấn công rất nhanh, nhưng thứ lão đánh trúng lại chỉ là một khoảng không trống trải. Nhận ra bản thân đã bị vượt qua về tốc độ, lão nhanh chóng quay người lại, chắp hai móc sắt trước ngực, tạo ra thế thủ toàn diện. Nhưng có lẽ động tác này đã trở nên vô nghĩa khi bóng hình của Thượng Lục đứng xa nhìn lão, không thèm tấn công.
Biết được bản thân đã bị đối phương trước mặt trêu đùa, lão trưởng làng tức giận thực sự. Toàn thân lão bắt đầu biến đổi.
Khi mặt đất dần khép lại, những vết nứt biến mất, Thượng Lục cũng tức thì biến mất khỏi hiện trường. Trước mắt chỉ còn lại một cảnh tượng hoang tàn, ngổn ngang đầy đổ nát, như chưa từng có ai xuất hiện nơi đây, chỉ còn dư âm của một trận chiến và sự hiện diện thoáng qua của một nhân vật đầy bí ẩn.
“À... à... Vãn bối... vãn bối tình cờ lạc vào đây mà thôi, không ngờ lại lạc xa đến mức này.”
Không gian xung quanh như chững lại, chỉ còn tiếng gió thổi qua, mang theo mùi đất và lá cây. Những tia nắng xuyên qua tán lá tạo nên những mảng sáng tối, chiếu lên hai kẻ đối đầu, tạo nên một khung cảnh huyền bí và căng thẳng. Trận chiến giữa họ chuẩn bị bùng nổ, và số phận của cả hai sẽ được định đoạt trong những khoảnh khắc sắp tới.
"Hán Đường! Ta sẽ nhớ tên huynh." Thượng Lục nhẩm đi nhẩm lại cái tên ấy, như muốn khắc sâu vào tâm trí.
"Hán huynh có lẽ không biết, những người có phẩm chất tu luyện kém như ta cần rất nhiều ngoại vật để tăng cao thực lực. Trong đó, được thảo là quan trọng nhất!" Câu cuối Thượng Lục nhấn mạnh, ánh mắt kiên quyết.
“Sao tiền bối lại không tin vãn bối chứ! Vãn bối nói thật mà, chỉ là lạc tới đây thôi.” Thượng Lục ra sức giải thích, giọng càng lúc càng gấp gáp.
“Là tại hạ!” Tiếng Thượng Lục từ trong làn bụi mù mịt vang lên, giọng khàn khàn do ho khan, y từ từ bước ra, hai tay ôm miệng bịt mũi.
“Khai ra đi, rốt cuộc ngươi là ai? Lão phu không tin thực lực của ngươi không dưới Thuật Sư cấp.” Lão trưởng làng bỗng thủ thế tấn công, vẻ mặt đầy sát khí quát lớn.
Thượng Lục mỉm cười trấn an, "Hán huynh nói gì vậy? Huynh cũng biết ta là Luyện thần sư chuyên về luyện thuốc, Lần này ta ra ngoài là để kiếm tìm một số dược thảo xung quanh. Theo cảm nhận của ta, khu vực này rất thích hợp cho dược thảo phát triển."
“Thật sự, một Luyện Thần Sư cấp thấp như vãn bối quả nhiên là vẫn là con mồi béo bở của những kẻ mạnh. Ông trời sao lại bất công với vãn bối đến vậy, luôn sắp đặt ta cùng những cao thủ ác ý.” Thượng Lục tỏ ra đáng thương, than khóc, giọng nói như chứa đựng nỗi niềm đau khổ.
"Hán huynh, huynh vẫn chưa hiểu sao? Đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh là kẻ quyết định tất cả. Còn về những luyện thần sư, họ còn đáng thương hơn những sinh linh mà huynh vừa nhắc đến nhiều. Chỉ vì trong người có lõi thuật lực, họ đã phải đánh đổi rất nhiều thứ, thậm chí là cả tính mạng. Huynh có biết không, chỉ vì một cuốn Thuật Kỹ mà hàng chục luyện thần sư đã phải bỏ mạng. Những trường hợp như thế này rất nhiều, thậm chí họ còn thường xuyên bị săn g·i·ế·t bởi những kẻ mạnh hơn, những kẻ đoạt hồn, cưỡng ép hấp thụ để tu luyện... Nếu để kể hết nguy hiểm của một luyện thần sư so với người thường, ta nghĩ cũng khó có thể kể hết được!"
Dứt lời, từ hai tay lão trưởng làng xuất hiện hai chiếc móc sắt lớn, sắc nhọn và sáng loáng. Chúng lao về phía Thượng Lục với khí thế điên cuồng, tựa như muốn cắn xé đối phương. Khi móc sắt vừa kịp móc thẳng vào phần cổ của Thượng Lục, một nụ cười đầy âm hiểm c·h·ế·t chóc hiện lên trên khuôn mặt .
"Tên này khá thật, dùng thuật ẩn giấu như vậy mà vẫn nhận ra được! Quả nhiên không phải kẻ tầm thường!" Thượng Lục thầm nghĩ, ánh mắt nhìn lão trưởng làng đánh giá kỹ lưỡng.
"Ra vậy! Nếu Hán huynh không nhắc, ta cũng đã quên mất chuyện này. Đúng là rất nguy hiểm, nhưng phần thưởng mang lại cũng rất xứng đáng. Chuyện gì cũng cần phải có sự đánh đổi cả."
Vốn là Thuật Thể Lục cấp, nhưng sau khi biến hình, lão trưởng làng đã sở hữu sức mạnh của một Thuật Sư Thất cấp, thậm chí tiệm cận đến cấp Huyền Sư. Sự biến đổi này khiến lão trở nên vô cùng nguy hiểm, bạo khí phát ra từ thân hình đồ sộ của lão như một luồng sóng vô hình, làm cho không khí xung quanh trở nên ngột ngạt. Sự uy áp từ lão khiến tóc Thượng Lục bay ngược ra phía sau, tạo nên hình ảnh lạ lẫm và có phần khó coi.
Thượng Lục đứng ngẩn ra một lúc, rồi nhẹ nhàng mở lời, "Đa tạ Hán huynh, nhưng có lẽ ta phải từ chối lòng tốt này của huynh rồi. Thành thật xin lỗi."
"Ta không nghĩ luyện thần sư lại gian nan khổ cực đến vậy." Hán Đường cúi gằm mặt, miệng lẩm bẩm, giọng nói nặng nề, từng chữ như nặng trĩu trong lòng.
“Thú hóa biến!”
Thân thể của lão trưởng làng theo tiếng quát lớn đanh thép càng lúc càng to ra, những mạch máu nổi rõ trên khuôn mặt và thân thể, trông thật quái dị. Bộ quần áo của lão do không chịu đựng được sự biến đổi của cơ thể mà rách toác ra từng mảnh. Sau một lúc gồng mình gào thét, dạng biến hình của lão cũng đã hoàn tất.
"Thiên Di Ảnh!" Chỉ trong nháy mắt, Thượng Lục đã dịch chuyển đến đứng ngay cạnh lão trưởng làng, kẻ đang bất động trong tư thế chạy trốn. Với một động tác nhanh như chớp, y đưa một vật vào cơ thể của lão rồi ngay lập tức quay trở lại vị trí cũ. Không gian dần trở lại bình thường, thời gian như thể tiếp tục chảy.
Một con Bích Xà Hỏa Dực, bay nhanh như xé gió với đôi cánh rực lửa, lao thẳng về phía y. Khi đã tiếp cận đủ gần, ma thú Bích Xà Hỏa Dực há miệng, để lộ hai chiếc răng nanh nhọn hoắt, chứa đầy nọc độc, chuẩn bị tấn công. Nhưng thật tiếc cho con Bích Xà Hỏa Dực, lần này nó đã chọn sai mục tiêu. Từ cánh tay phải của Thượng Lục, một thanh kiếm dần hiện ra, ánh sáng lạnh lùng lóe lên.
Không có tiếng ca hát của các loài chim, không có tiếng kêu gọi của các loài thú. Khu rừng trở nên yên tĩnh đến lạ thường, như một cõi thiên đường tĩnh lặng, nơi thời gian như ngừng lại và tất cả chìm đắm trong vẻ đẹp huyền bí của tự nhiên. Đối với những kẻ chưa từng đặt chân tới đây, nơi này hẳn như một sứ sở thần tiên đáng sống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cú đấm toàn lực của lão trưởng làng lao thẳng vào Thượng Lục, nhưng bị chặn đứng bởi một thứ cứng hơn cả sắt thép. Lớp khói bụi từ vụ nổ dần lắng xuống, lộ ra cảnh tượng khiến lão trưởng làng kinh hãi đến mức đôi mắt trợn trừng. Thượng Lục, chỉ dùng một ngón tay, đã dễ dàng chống đỡ cú đấm khủng khiếp ấy mà không hề tốn chút sức lực nào.
"Xin hỏi huynh danh tính là gì để tiện việc xưng hô?" Thượng Lục cởi mở hỏi, ánh mắt sáng ngời và nụ cười thân thiện.
"S·ú·c sinh nhiều chuyện!" Một đường kiếm mượt mà, không tì vết, phát ra từ tay Thượng Lục, khiến con Bích Xà Hỏa Dực bị cắt đôi, rơi xuống mặt đất. Với sức sống dẻo dai cuối cùng, nó vùng vẫy thêm vài giây trước khi bất động hoàn toàn.
“Ngươi đừng có đùa lão phu! Từ bên ngoài lạc vào làng đã khó tin rồi, còn chuyện lạc tới nơi xa như thế này thì quả thực không thể nào. Lão phu nào phải đứa trẻ đâu mà để ngươi dắt mũi.”
Chương 13: Tên trưởng làng kì quái (đọc tại Qidian-VP.com)
"Yên tâm, ta tự có chuẩn mực. Nếu gặp nguy hiểm ta nhất định sẽ thoát được, không có một kẻ ngu ngốc nào ngông cuồng xông vào hiểm nguy mà không có chuẩn bị!" Thượng Lục nghiêng mặt nhìn Hán Đường, ánh mắt kiên định, giọng nói an ủi. Sau đó, Y tiếp tục thẳng bước, đi sâu vào khu rừng rậm rạp.
Những bụi cỏ xanh mơn mởn trải dài, chứng tỏ dấu vết của những loài ma thú đã từng đi qua nơi này. Những bông hoa màu hồng nhạt nở rộ, điểm xuyến cho cảnh sắc hoang sơ và tự do như một bức họa thiên nhiên kỳ ảo. Bầu trời xanh thăm thẳm, những tia nắng mỏng manh xuyên qua tán lá, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt đất phủ rêu phong.
"Thế nào, huynh còn nghĩ luyện thần sư tàn ác nữa không?" Thượng Lục cười hỏi, ánh mắt chứa đựng chút châm biếm nhưng cũng không giấu được nỗi niềm.
Thượng Lục đứng trước cửa, cảm nhận hơi nóng hừng hực của buổi sáng sớm, đôi mắt vẫn chưa quen với ánh sáng mạnh. Bên ngoài, khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp nhưng cũng không kém phần khắc nghiệt hiện ra trước mắt. Những tán cây xanh rì, những con đường mòn uốn lượn, tất cả đều bị nhuộm một màu vàng rực của nắng.
Tưởng chừng như có thể chắc chắn lấy được Thất Sắc Liên Hoa, Thượng Lục bỗng dừng lại khi nhận ra bóng hình quen thuộc phía trước. Là lão trưởng thôn, người mà y đã gặp không lâu trước đó, cùng với ba thân hình nam nhân nằm bất động. Thượng Lục cẩn trọng tiến lại gần, ánh mắt không rời khỏi lão trưởng thôn và những xác người.
"Công tử định ra ngoài vào tiết trời oi ả thế này sao? Nếu không ngại, ta có thể dẫn công tử đi khám phá xung quanh. Dù sao ta cũng là người ở đây, rất thông thuộc đường xá!" Hán Đường tiến đến gần Thượng Lục, giọng nói tràn đầy nhiệt tình và thân thiện.
"Chính vì thế ta muốn vào sâu bên trong khu rừng để tìm một số loại dược thảo cần thiết."
Hán Đường nhìn Thượng Lục, thấy rõ sự quyết tâm không gì lay chuyển được trong ánh mắt ấy. Hắn biết mình không thể thay đổi ý định của Thượng Lục, nhưng lòng vẫn trĩu nặng lo lắng. Khu rừng trước mặt như một con quái vật khổng lồ, ẩn chứa bao điều bí ẩn và nguy hiểm, nhưng Thượng Lục đã quyết, thì không gì có thể ngăn cản được.
Phía trước, trong tầm mắt, Thượng Lục thấy một thứ ánh sáng bảy sắc đang tỏa ra, khiến niềm vui mừng khó giấu hiện rõ trên gương mặt. Y tiến lên, từng bước chân cẩn trọng nhưng trong lòng tràn đầy hy vọng. Thứ ánh sáng đó như một ngọn hải đăng giữa khu rừng tăm tối, dẫn lối cho Y.
"Chuyện này ta nghĩ Thượng công tử phải rõ hơn ai hết chứ!" Thấy Thượng Lục vẫn chưa hiểu vấn đề, Hán Đường thở dài nói tiếp: "Ây... da, là những con ma thú cấp cao chứ còn gì nữa. Tuy công tử rất mạnh, nhưng so với những con quái vật đó thì thực sự không đáng nhắc đến."
Hán Đường trầm ngâm một lúc, rồi chậm rãi nói, "Có lẽ những người phàm tục như chúng ta không hiểu biết nhiều về chuyện tu luyện của luyện thần sư, nhưng ta cũng biết rằng, để đạt được thứ sức mạnh to lớn đó, rất nhiều sinh linh đã phải bỏ mạng thay cho tham vọng của họ."
“Lão phu nghĩ đó chỉ là cái cớ để ngươi đến đây với mục đích khác! Chuyện như thế này lão phu từng trải qua không ít, sao không biết chứ!”
"Thực lực của ngươi chỉ nhiêu đây mà đòi tấn công ta sao? Tiếp đi!" Thượng Lục nhếch môi cười nhạt, vẻ mặt đầy thách thức khiêu khích. Ánh mắt sắc bén của y như lưỡi dao cắt thẳng vào tâm can lão trưởng làng. Hai hàng răng sắc nhọn của lão nghiến chặt, phát ra âm thanh ken két. Lão gầm lên, cơn cuồng bạo trỗi dậy, lao tới chỗ Thượng Lục mà không chút do dự.
"Nhưng để đánh đổi cả mạng sống chỉ vì một vài cây dược thảo liệu có đáng không?" Hán Đường vỗ tay vào nhau vài cái, tỏ vẻ không đồng tình với quan điểm của Thượng Lục.
“Đừng nhiều lời nữa, ra tay đi. Làm gì có tên Thuật Thể Sư tam cấp nào mà có tốc độ nhanh như ngươi. Lão phu e ngươi còn là cường giả cấp bậc Huyền Sư!” Lão trưởng làng nhìn Thượng Lục, ánh mắt nghi ngờ không giảm, sẵn sàng cho một trận chiến.
Trước mặt Thượng Lục lúc này là một con quái vật khổng lồ, với từng cơ bắp cuồn cuộn như thép rắn, da thịt kết hợp ghê tởm giữa người và sói. Đôi mắt nó phát ra ánh lửa hoang dã, sáng bóng với những chiếc răng nanh sắc nhọn như kiếm, tỏa ra sự c·h·ế·t chóc.
Bỗng nhiên, Thượng Lục từ ghế ngồi bật dậy, bước nhanh ra phía cửa nhà. Ánh nắng ban mai từ bên ngoài xuyên qua ô cửa, chiếu rọi trực tiếp vào khuôn mặt khiến Thượng Lục phải đưa tay lên che mắt. Ánh nắng chói chang như muốn đốt cháy mọi thứ nó chạm vào. Dù vẫn còn là buổi sáng, nắng đã gay gắt, bao phủ khắp không gian. Nếu không có những tán cây xanh mướt che phủ, nhiệt lượng ở đây chắc chắn sẽ còn khắc nghiệt hơn nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngược lại, lão trưởng làng với hình dạng quái vật, từng mạch máu nổi rõ trên khuôn mặt và thân thể, lộ rõ sự tức giận và khát khao tiêu diệt kẻ địch. Lão không thể ngờ rằng một tên trẻ tuổi như Thượng Lục lại có thể đứng vững trước uy áp của mình. Sự nhục nhã này làm lão thêm quyết tâm xé nát kẻ trước mặt.
"Thượng công tử thấy thế nào?" Hán Đường đứng một bên, ánh mắt đầy hy vọng chờ đợi câu trả lời từ Thượng Lục.
"Nếu là một luyện thần sư cấp thấp, ta thà làm người thường còn tốt hơn."
“Đừng giả vờ nữa, ngươi biết lão phu đang nói gì mà. Nếu không, trận chiến giữa hai ta là chuyện không thể tránh khỏi.”
"Phong Lang Thần Hành!" Lão trưởng làng hét lớn, sử dụng thuật kỹ gia tốc, biến thành một luồng gió và trong chớp mắt, lão đã biến mất khỏi hiện trường.
"Sao vậy?" Thượng Lục tò mò hỏi lại, ánh mắt lóe lên sự hiếu kỳ.
Trái tim Thượng Lục đập mạnh, nhưng không phải vì sợ hãi, mà vì sự phấn khích. Y cảm nhận được từng giọt máu nóng chảy trong cơ thể, từng cơ bắp căng cứng sẵn sàng cho những cú đánh mạnh mẽ. Môi Y nhếch lên một nụ cười đầy thách thức, ánh mắt lấp lánh sự tự kiểu của một kẻ làm chủ thế cục.
Thượng Lục cứ vậy bước qua người Hán Đường, lòng đầy quyết tâm. Hán Đường vì không muốn ân nhân cứu con gái mình gặp nguy hiểm nên đã với tay định kéo Thượng Lục lại, nhưng rồi đột nhiên dừng lại, hạ xuống khi nhớ đến những câu nói vừa rồi. Gương mặt của Hán Đường lúc này vô cùng khó xử, không biết bản thân nên làm sao cho đúng.
"Ai đó! Nếu còn không xuất hiện, đừng trách lão phu ra tay độc ác."
Sau khi biến đổi, lão trưởng làng hiện lên với hình dạng đầy hung dữ. Lưng cong, cơ bắp tràn đầy sức mạnh, bộ lông đen dày bao phủ toàn thân như áo giáp, tạo nên hình ảnh đáng sợ của một con sói khổng lồ kết hợp với con người. Mỗi bước chân của lão làm đất rung chuyển, khiến các ma thú xung quanh hoảng sợ chạy toán loạn, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn đầy kinh hoàng.
“Ngươi đã dám đùa giỡn với lão phu! Vậy để lão phu xem bản lĩnh thực sự của ngươi đến đâu.” Lão gầm lên, tiếng nói như vang vọng khắp khu rừng, khiến bầu không khí trở nên căng thẳng và nghẹt thở.
Thượng Lục chuẩn bị đuổi theo thì đột nhiên bị ba tên đàn ông lạ mặt, vốn là những xác c·h·ế·t vô hồn, khóa chặt chân và người lại. Nhìn thấy những đôi mắt trống rỗng và những động tác cứng đờ của chúng, Thượng Lục không hề nao núng. Y thẳng thừng phát ra một đạo kình lực từ bên trong cơ thể, khiến cả ba xác c·h·ế·t nổ tung thành từng mảnh, máu thịt bắn tung tóe khắp nơi.
Nghe vậy, Hán Đường mới hoang mang hỏi lại, "Thượng công tử tính tiến sâu vào rừng sao? Ta khuyên huynh không nên đi quá sâu."
Không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng đến kỳ lạ, chỉ còn lại những mảnh vỡ và dấu vết của trận chiến. Thượng Lục đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt sắc bén nhìn về hướng lão trưởng làng vừa chạy trốn.
Thực chất, lão trưởng làng phát hiện ra Thượng Lục chỉ là tình cờ. Khi Thượng Lục dừng lại bất chợt, tạo ra một chấn động nhẹ làm cành cây khẽ rung, lão ta chú ý và cảnh giác. Tuy vậy, với bản chất đa nghi sẵn có, lão vẫn quyết định đánh một chưởng thẳng về phía Thượng Lục đang ẩn nấp. Ngay lập tức, một vụ nổ uy trấn rung chuyển nhẹ cả khu rừng, cành cây nơi Thượng Lục đứng lập tức bị phá hủy, lá cây bay tán loạn trong không trung.
Ngay giữa điểm va chạm, một luồng kình phong bạo liệt bùng phát, tỏa ra không ngừng, xé nát mọi thứ xung quanh. Cây cối gãy vụn bay tứ tung, không khí như bị rách toạc bởi sức mạnh kinh hồn. Thượng Lục đứng đó, ung dung như thể đang chơi vui với một đứa trẻ. Trái tim lão trưởng làng đập loạn, nỗi sợ hãi và sự bất lực hiện rõ trong ánh mắt lão. Chưa bao giờ, lão lại cảm thấy khoảng cách giữa hai người lớn lao đến thế. Bối cảnh xung quanh tựa hồ biến thành một chiến trường tan hoang, chỉ còn lại hai bóng hình đối đầu giữa cơn bão táp sức mạnh.
“Là lão ép ta phải ra tay!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Sao lại là ngươi? Sao ngươi lại vào được tới đây?” Lão trưởng làng nhìn Thượng Lục, gương mặt tràn đầy khó tin, những câu hỏi dồn dập khiến Thượng Lục ấp úng, cố nghĩ ra câu trả lời.
"Lão nhân này sao lại xuất hiện ở nơi đây? Chẳng lẽ lão cũng đã cảm nhận được khí tức của Thất Sắc Liên Hoa? Không đúng, Thất Sắc Liên Hoa nằm sâu dưới mặt đất gần cả nghìn trượng, làm sao lão có thể cảm nhận được." Thượng Lục còn đang thắc mắc, ánh mắt của lão trưởng làng đã nhanh chóng liếc lên cành cây cao nơi hắn đang đứng, ánh nhìn sắc lạnh khiến Thượng Lục bất giác cảm thấy một luồng hàn khí chạy dọc sống lưng.
“Tiền bối đừng đùa như thế, vãn bối chỉ là một Thuật Thể Sư Tam cấp, sao có thể đối địch lại với tiền bối!?” Thượng Lục tỏ ra sợ hãi, lùi bước, cố gắng tỏ vẻ yếu đuối.
Lão trưởng làng tiếp tục lao đi nhưng chỉ sau vài bước, thân thể lão khựng lại, cảm giác có điều gì đó khác lạ trong cơ thể mình, nhưng vẫn cố gắng chạy vì sợ hãi.
"Tất cả đều không thể lựa chọn số phận của bản thân," Thượng Lục bỗng nhiên thoáng buồn, ánh mắt nhìn xa xăm vào khoảng không trước mặt, như lạc vào dòng suy tư vô tận.
Nhìn về phía xa, theo hướng trước mặt Thượng Lục, mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội. Những vết nứt lớn xuất hiện, kéo dài và mở rộng, tạo ra một vực thẳm sâu hun hút không thấy đáy. Từ dưới vực thẳm tối tăm, một ánh sáng rực rỡ bất ngờ bùng lên, chiếu sáng cả một vùng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.