Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21: Trận chiến trong khu rừng cấm
Cảm nhận được ánh mắt đang theo dõi theo, nàng quay đầu lại, đôi mắt trong veo nhưng sắc sảo quét qua khu rừng rậm. Thượng Lục, từ trên cành cây cao, có thể cảm nhận rõ ràng ánh nhìn sắc bén đó. Y không rời mắt khỏi nàng, nhưng cũng không dám làm gì hơn ngoài việc âm thầm quan sát.
Dưới ánh trăng nhấp nhô qua tán cây, Lilia đứng bên cạnh Thượng Lục, ngay rìa của khu rừng cấm. Ánh sáng mờ ảo của trăng làm cho đôi mắt Thượng Lục lấp lánh, như những vì sao trên bầu trời đêm. Trên vai y là chiếc giỏ trống rỗng, sau khi đã chuyển hết dược thảo vào giỏ của Lilia.
"Ừm," Thượng Lục đáp ngắn gọn, ánh mắt y vẫn giữ sự lạnh lùng như lúc trước.
Lilia đứng ngoài lề của rừng cấm, ánh mắt trằn trọc nhìn vào bức tường cây xanh kỳ ảo. Từ giữa dải tối của rừng, tiếng rì rào của gió mang theo âm thanh đáng sợ, như là lời thách thức từ những linh hồn ẩn sau tán lá.
Đôi mắt nàng lóe lên ánh sáng nguy hiểm, "Hắc Dạ Trảo," cô gái thì thầm, tập trung năng lượng tối tăm vào móng vuốt. Chúng biến thành một mảng tối đen hắc hiểm, tạo ra những vệt sáng đen bao phủ không gian. Khi nàng đánh vào không gian, những vệt sáng đen này nuốt chửng mọi ánh sáng xung quanh, như một màn đêm đột ngột kéo đến. Nhưng ngay cả trong bóng tối tuyệt đối này, Thượng Lục vẫn tránh né một cách hoàn hảo, khiến nàng cảm thấy thất bại và bực bội.
Ánh mắt của Thượng Lục dõi theo bóng dáng nhỏ bé đó cho tới khi hoàn toàn biến mất. Y thở dài, rồi đột nhiên, người Thượng Lục phân ra làm hai. Một thân ảnh thật và một thân ảnh được y tạo ra từ sức mạnh của bản thân. Thân ảnh kia không cần nói một lời, ngay lập tức đuổi theo hướng đi của Lilia, với mục đích duy nhất là bảo vệ nàng cho đến khi y về tới nhà.
Dưới ánh trăng mờ ảo, cô gái xuất hiện như một bóng ma, bộ trang phục đen như lụa bóng hòa quyện với bóng đêm.
Lilia bỗng nhiên vẻ mặt lo lắng hỏi lại: "Thượng Lục ca, huynh đi một mình như vậy liệu có ổn hay không? Nơi đó rất nguy hiểm."
Dưới tán lá rậm rạp của khu rừng cấm, một cô gái xinh đẹp đang tắm dưới dòng suối nhỏ. Ánh sáng của trăng tròn qua tán cây, tạo nên những đốm sáng lấp lánh trên làn da trắng mịn của nàng. Nước suối chảy như những dải lụa mỏng manh, làm nổi bật vẻ quyến rũ tự nhiên của nàng thiếu nữ.
Chương 21: Trận chiến trong khu rừng cấm
Bước chân nhẹ nhàng của nàng lướt qua những cành cây khô gãy dưới chân, tạo ra những âm thanh nhỏ bé nhưng rõ ràng trong không gian tĩnh lặng. Mùi đất ẩm và cây cỏ mục nát hòa quyện trong không khí, đem lại cảm giác rừng sâu thẳm và xa lạ.
"Xong việc rồi!" Thượng Lục thản nhiên nói.
"Nếu ngươi đã muốn g·iết ta như vậy, ta đây cũng không đứng yên chịu c·hết." Nàng nói, giọng đầy thách thức. "Đúng là nữ nhân càng đẹp thì càng độc ác!"
Cô bé không dám bước chân vào rừng, ánh sáng trăng soi rọi lên gương mặt nhỏ bé đầy lo lắng, khiến đám mây ám u trên đầu nàng trở nên dày đặc hơn. Sự sợ hãi và sự hứng thú xen kẽ nhau, làm cho bước đi của nàng chần chừ, giữa ranh giới mong manh giữa thế giới hiện thực và bí ẩn của rừng cấm.
Thượng Lục cười lạnh, ánh mắt không chút cảm xúc. "Ta đây cũng rất thích g·iết c·hết những nữ nhân xinh đẹp ác độc như ngươi, để lột da mặt xem có khác người thường là mấy không?"
Dưới ánh trăng mờ ảo, khu rừng cấm hiện lên với vẻ u tối và đầy bí ẩn. Những cây cổ thụ cao lớn, vươn mình như muốn chạm tới bầu trời, nhưng chỉ có ánh sáng trăng yếu ớt lọt qua tán lá rậm rạp, tạo ra những bóng đen lờ mờ trên mặt đất. Tiếng rì rào của lá cây và tiếng gió xuyên qua các khe hở tạo nên bản giao hưởng ma mị, như lời thì thầm của những linh hồn bị lãng quên.
"Ngươi muốn g·iết ta thì làm nhanh đi, coi như hôm nay số ta gặp phải một nữ nhân độc ác không có lý lẽ như ngươi!" Giọng nàng cười khinh bỉ, nhưng trong đôi mắt long lanh ấy hiện rõ sự tuyệt vọng.
Hai thân ảnh giao nhau trong không trung, tạo nên những làn sóng xung quanh. Cả khu rừng cấm như rung chuyển, tiếng vang từ cuộc chiến giữa hai Đế Hoàng làm cho các sinh vật xung quanh phải trốn tránh. Cây cối rung động, lá cây rơi lả tả, như chứng kiến cuộc chiến giữa hai thiên tài võ học. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không khí trong rừng đặc quánh, lạnh lẽo và tĩnh mịch. Thượng Lục bước đi cẩn trọng, đôi mắt sắc bén quét qua từng tán lá, từng bóng cây. Y cảm nhận rõ ràng sự nguy hiểm đang rình rập ở mỗi góc khuất. Tiếng côn trùng kêu rả rích như những tiếng chuông báo hiệu, nhắc nhở về sự tồn tại của một thế giới khác, một thế giới mà chỉ những kẻ gan dạ dạ nhất mới dám đối diện.
Dưới ánh trăng mờ ảo của khu rừng cấm, Thượng Lục đứng trên cành cây cao, ánh mắt lạnh lùng và kiên định nhìn xuống cô gái trước mặt. Ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt y, tạo nên vẻ đẹp huyền bí và tàn nhẫn.
Dưới ánh trăng bạc cô gái, sau khi đã dồn hết sức lực cuối cùng vào những đòn t·ấn c·ông, từ từ hạ xuống mặt đất. Toàn thân nàng đau nhói, v·ết t·hương trên người làm nàng mất sức, bàn tay run rẩy ôm lấy v·ết t·hương và lau vội v·ết m·áu nơi khóe miệng.
Thượng Lục chờ cho đến khi hơi thở cuối cùng của nàng tắt lịm, y từ từ dùng thuật lực chữa lành v·ết t·hương. Bàn tay Thượng Lục phát sáng, ánh sáng dịu dàng bao quanh thân thể cô gái, từng v·ết t·hương dần biến mất. Thuật hồi sinh mạnh mẽ khiến cho cơ thể nàng khôi phục lại hoàn toàn, như chưa từng b·ị t·hương tổn. Khi Thượng Lục hoàn thành, cô gái dần dần tỉnh lại, đôi mắt ngơ ngác mở ra.
Cô gái, vẫn đứng dưới dòng suối, không một mảnh vải che thân, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Thượng Lục. Sự kiêu ngạo và ngạo mạn trong ánh mắt y khiến nàng cảm thấy khó chịu.
Ánh trăng rọi xuống tạo nên bức tranh tương phản rõ nét giữa bóng tối và ánh sáng. Mỗi lần Thượng Lục né tránh, ánh sáng và bóng tối lại giao thoa, tạo nên cảnh tượng huyền ảo giữa khu rừng cấm. Dưới ánh trăng, cuộc chiến giữa hai người tiếp tục diễn ra, mỗi chiêu thức của cô gái đều mang theo sự tuyệt vọng và quyết tâm, nhưng Thượng Lục vẫn đứng vững như một ngọn núi, không gì lay chuyển được.
"Ta đến đây để lấy mạng ngươi!" Thượng Lục nói, giọng nói sắc lạnh như băng. "Vì không muốn ngươi c·hết một cách ấm ức, ta sẽ tự hạ thực lực của bản thân xuống, giống như ngươi là Đế Hoàng Nhị cấp và sẽ không dùng đến bất cứ Thuật kỹ nào, dù là cấp thấp."
Thượng Lục mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự tự tin, nhẹ nhàng xoa đầu nàng: "Muội đừng lo lắng. Chuyện nhỏ như vậy sao có thể làm khó được ta? Huống hồ, muội cũng đã tận mắt chứng kiến sức mạnh thật sự của ta rồi còn gì."
Bầu trời đêm rực rỡ với những ngôi sao lấp lánh, làm nổi bật hình ảnh của họ giữa đám cây mịn màng. Khi Lilia bắt đầu rời đi, bóng dáng nhỏ bé của nàng dần tan biến vào bóng tối, chỉ còn lại âm thanh nhẹ nhàng của cây cỏ và tiếng gió thì thầm, như một lời chia tay cuối cùng giữa nàng và Thượng Lục. (đọc tại Qidian-VP.com)
Gió tiếp tục thổi qua, mang theo tiếng rì rào như lời thì thầm của rừng, như đang mời gọi nàng tiến sâu hơn vào những bí ẩn chưa được khám phá. Ánh trăng nhạt nhòa, như lạc lối giữa biển lá xanh rì, chiếu lên những giọt sương long lanh trên cánh lá, tạo nên một khung cảnh huyền ảo và mơ màng.
Khi đã lo liệu xong mọi việc, Thượng Lục mới quay lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào khu rừng cấm. Bóng đêm như đang chào đón y, những tiếng thì thầm của rừng cấm như lời mời gọi không thể cưỡng lại. Với một cú nhảy mạnh mẽ, Thượng Lục bay thẳng vào khu rừng, quyết đoán và không chút do dự, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào đang chờ đợi phía trước.
Biết rằng bản thân đã bị phát hiện, Thượng Lục không còn lý do gì để ẩn nấp nữa. Y ngay lập tức dịch chuyển đến gần bờ suối, đối diện với thiếu nữ.
Ánh sáng trăng rơi lạc giữa những gốc cây, làm bóng dáng linh hồn trở nên đầy ám ảnh. Lilia cảm thấy hơi lạnh lan tỏa từ lòng đất, làm rơi vào tâm hồn nhỏ bé của mình một cảm giác hoảng sợ, nhưng đồng thời cũng là sự tò mò khó cưỡng.
Thượng Lục và Lilia bước qua những bức tường cây, ánh mắt cảnh giác và cẩn trọng. Không gian trở nên u ám và tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió nhẹ rì rào qua những tán lá cổ thụ. Những cành cây xoắn xuýt như những cánh tay vươn ra, che khuất lối đi.
"Trời cũng đã muộn, không còn sớm nữa, muội hãy về trước đi, mọi chuyện ở đây cứ giao lại cho ta." Thượng Lục nhìn lên mặt trăng mờ ảo đã treo l·ên đ·ỉnh đầu, những đám mây mờ bay hờ hững qua lại, làm cho bầu không khí thêm phần kỳ bí.
Không chần chừ thêm, cô gái hét lớn, "Đừng nhiều lời nữa, ra tay đi!"
"Rừng cấm!"
Mỗi bước chân của Thượng Lục trên con đường rừng như đang đánh thức những hồn ma lạc lõng. Tiếng rên rỉ và giọng nói vọng lại trong gió tạo ra những âm thanh ma quái, làm cho trái tim của người dũng cảm nhất cũng phải rung động. Rừng cấm tỏ ra sống động trong đêm tối, nhưng không phải là sự sống động mà bất kỳ ai muốn trải qua.
Trên đường trở về, cả hai đi qua một khu rừng kỳ lạ, được ngăn cách bởi những cánh cây cổ thụ dày đặc. Những bức tường cây xanh mạnh mẽ này không phải ngẫu nhiên mà được hình thành, chắc hẳn có thế lực nào đó đứng sau. Một màn sương mờ bao quanh khu rừng, làm cho người thường khó mà nhìn sâu vào bên trong.
"Huynh hãy cẩn thận," Lilia thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chất chứa lo lắng. Thượng Lục khẽ gật đầu, ánh mắt kiên định. "Muội yên tâm, huynh sẽ trở về trước nửa đêm." (đọc tại Qidian-VP.com)
Theo dấu sức mạnh to lớn từ một cá thể độc lập mạnh mẽ nhất trong khu rừng cấm, Thượng Lục đã được dẫn tới trung tâm của khu rừng. Trước mắt y lúc này là một cảnh tượng có phần n·hạy c·ảm, khiến y chỉ có thể đứng ở một cành cây cao gần đó mà ngắm nhìn.
"Là người Thượng Giới."
"Xin hỏi tiền bối, cơn gió nào đã đưa ngài tới rừng sâu nước độc này vậy?" Thiếu nữ, với thái độ cung kính, chắp tay đáp lời. Đôi mắt nàng lấp lánh dưới ánh trăng, chứa đựng sự tò mò và sự kính trọng.
Cảm nhận được một bóng hình bí ẩn đứng cách không xa, ánh mắt lạnh lùng nhưng hết sức nguy hiểm, đang âm thầm quan sát. Khuôn mặt kẻ đó ẩn sau bóng tối, nhưng ánh sáng trăng vẫn làm lộ ra những đường nét quyến rũ không thể chối từ. Cảm giác lạ lùng này khiến thiếu nữ trở nên nhạy bén hơn, nhưng cũng bừng lên lòng tò mò trong trái tim nàng, thôi thúc nàng đối diện với điều bí ẩn ngoài kia.
Bỗng nhiên, một cảm giác lạ lùng chạm vào tâm hồn n·hạy c·ảm của cô gái. Nàng dừng lại, đôi mắt khẽ nheo lại như đang cố lắng nghe một điều gì đó từ xa. Trong khoảnh khắc ấy, nàng nhớ lại bức tranh cổ điển về nàng tiên tắm suối, nhưng không giống câu chuyện cổ tích, cảm giác lạ lùng này không phải là sự thần kỳ mà là sự hiện diện của một người lạ.
"Lilia, muội sao vậy?" Thượng Lục vẻ mặt vô cùng lo lắng khi nhìn vào sắc mặt của nàng, thấy rõ sự sợ hãi trong đôi mắt nàng.
Lilia ngước nhìn Thượng Lục, ánh mắt đầy hiếu kỳ và lưỡng lự. Nàng cảm nhận sự ấm áp từ bờ vai của y, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy cánh tay của Thượng Lục, như muốn ghi nhớ mọi cảm xúc trong từng khoảnh khắc này. Gió nhẹ thoảng qua, mang theo tiếng rì rào của lá cây, tạo nên một bản hòa nhạc tự nhiên cho cuộc chia tay. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặt đất dưới chân nàng nứt ra vì nhiệt lượng từ móng vuốt. Không bỏ cuộc, cô gái thi triển chiêu thức khác, "Quang Ảnh Vũ Trảo." Nàng nhảy qua không gian như một tia sáng, nhấp nhô linh hoạt từ vị trí này sang vị trí khác. Móng vuốt của nàng sắc nhọn lóe sáng trong đêm tối, mỗi bước nhảy đều mang theo ánh sáng lấp lánh. Nhưng mỗi lần t·ấn c·ông, nàng chỉ chạm vào không khí đánh xuyên qua tàn ảnh, Thượng Lục luôn tránh được trong gang tấc.
Bóng tối dày đặc như một màn sương đen, che khuất mọi dấu vết của ánh sáng. Những bóng cây đung đưa nhấp nhô, tựa như những bàn tay ma quỷ sẵn sàng bắt giữ bất cứ kẻ liều lĩnh nào dám đặt chân vào lãnh địa cấm kỵ này. Đôi mắt lạnh lẽo của những con thú đêm lấp lánh trong ánh đèn lờ mờ, tạo nên cảm giác hỗn loạn và bí ẩn.
"Tốc độ này... không lẽ là Đế Hoàng Lục cấp! Hơn nữa lại còn là một nữ nhân, không thể tin được lại có người tài sắc vẹn toàn hơn cả ta!" Thiếu nữ trước mặt Thượng Lục, vẻ mặt không khỏi đầy ngạc nhiên khi nhìn vào người lạ mặt trước mắt.
Thượng Lục, với ánh mắt lạnh lùng, lao thẳng tới cô gái. Nàng nhắm mắt lại, chờ đợi c·ái c·hết. Bàn tay của Thượng Lục khép lại, tạo thành một mũi kiếm sắc bén, đâm thẳng qua ngực nàng. Máu tươi phun ra từ miệng cô gái, ánh mắt nàng dần mờ đi, đôi mi khép lại, lịm dần vào cơn đau đớn tột cùng.
"Ma Vuốt Vũ Điệu," cô gái thầm thì, thân hình nàng lao lên như một cơn gió, di chuyển với tốc độ ánh sáng. Những chiếc móng vuốt tạo ra dải ánh sáng xanh biếc, như những tia laser cắt qua không khí với độ chính xác tuyệt đối. Tuy nhiên, điều nàng cắt qua chỉ là tàn ảnh mà Thượng Lục để lại. Y đứng ở một nơi khác, khoanh tay nhìn, ánh mắt đầy thách thức và điềm tĩnh.
Nghe đến đây, cô gái đứng sững lại, đôi mắt mở to, tràn ngập sự kinh ngạc. "Người... Thượng Giới?" Giọng nàng nghẹn ngào, tay ôm miệng như không thể tin vào những gì vừa nghe thấy.
Những ánh sáng xanh kỳ lạ lóe lên từ các đám lửa ma quái, tạo nên hiệu ứng ánh sáng chập chờn giữa khu rừng đen thui. Đó có lẽ là những chiếc đèn lồng của các linh hồn đã mất, đang lang thang trong sự hỗn loạn của bóng tối vô tận. Những ánh sáng này nhấp nhô, phản chiếu trên mặt đất.
Nhờ có sự hiện diện mạnh mẽ và bảo vệ vững chắc của Thượng Lục, Lilia đã thu thập đủ bốn loại dược thảo một cách thuận lợi. Không những thế, Thượng Lục còn giúp nàng tìm thêm một số loại dược thảo có tuổi thọ lên đến cả trăm năm, vô cùng quý hiếm. Mặc dù có một số con ma thú canh giữ những loại dược thảo này, tất cả chúng đều đã chạy đi hết trước khi hai người đến, cảm nhận được cỗ sức mạnh c·hết chóc từ Thượng Lục.
"Đây là khu rừng mà muội từng lạc vào trước đó mà muội đã kể với huynh! Bỗng nhiên nhớ lại khiến muội có chút sợ hãi!" Nàng ánh mắt bỗng trở nên kiên định khi nhìn vào khu rừng trước mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Cô gái hỏi, giọng nàng đầy sự hiếu kỳ và hoang mang.
"Là ai!?" Thiếu nữ quát lớn vào khoảng không trước mặt, âm vang trong không gian yên tĩnh của khu rừng cấm.
"Huynh nhất định phải về trước nửa đêm đấy nhé. Nếu không thấy huynh trở về, muội sẽ tự mình đi đến đó tìm huynh." Dù đã nghe những lời trấn an, nhưng sự lo lắng vẫn không ngừng trỗi dậy trong lòng Lilia. Nàng biết, dù Thượng Lục có mạnh mẽ đến đâu, nguy hiểm bất ngờ vẫn luôn rình rập và không thể lường trước được.
Ngay lập tức, Thượng Lục lao thẳng tới, như một mũi tên sắc bén xuyên qua màn đêm. Cô gái cũng không kém cạnh, ngay khi Thượng Lục lao tới, nàng tự tạo y phục trên cơ thể, từ mặt nước bay lên đối diện đòn t·ấn c·ông.
Mái tóc dài của nàng hòa quyện cùng dòng nước, tạo nên một hình ảnh thơ mộng và hoang sơ. Những giọt nước lấp lánh trên làn da trắng như ngọc, khiến bức tranh trở nên tinh tế trong sự yên tĩnh của khu rừng. Những đốm sáng lung linh, những tiếng nước chảy róc rách, tất cả hòa quyện lại, vẽ nên một khung cảnh vừa huyền ảo vừa chân thực.
Bóng tối bao phủ những góc khuất, làm nổi bật sự ma quái ở nơi đây. Cây cổ thụ cao v·út như những ngón tay ma thuật nâng đỡ bức tường không gian vô hình. Lilia nhìn thấy những bóng ma mờ mịt, từng đám mây sương dày đặc như màn đêm đen tối.
Những cánh lá rụng xuống như lá mờ ám của một bí mật, và cô bé có cảm giác như có những đôi mắt vô hình đang theo dõi mỗi bước chân của mình. Khi gió thổi qua, những tiếng kêu rùng mình của loài động vật huyền bí làm tăng thêm bầu không khí kỳ ảo và khó lý giải.
Cô gái ngồi dậy, kinh ngạc nhìn thân thể mình không một vết xước. "Ngươi... đã cứu ta sao?" Nàng ngờ vực hỏi, ánh mắt lấp lánh sự không tin.
Ánh trăng xuyên qua những tán lá, tạo nên những bóng đổ dài trên mặt đất, nơi cuộc chiến diễn ra. Sự kiêu ngạo trong ánh mắt Thượng Lục khiến cô gái thêm phần khó chịu. "Liệt Hỏa Trảo," nàng hét lên, nâng cao năng lượng từ bên trong. Đôi móng vuốt phát ra ánh sáng đỏ rực, mỗi đường nét châm ngòi cho sự đau đớn và nguy hiểm. Những vệt sáng rực rỡ tạo ra vẻ đẹp quyến rũ c·hết người, nhưng Thượng Lục lại né tránh một cách dễ dàng, khiến nàng càng thêm bực tức.
"Có lẽ cô ấy đã an toàn rời khỏi đó rồi." Thượng Lục nhỏ giọng an ủi, đặt tay lên vai nàng, truyền cho nàng sự bình tĩnh.
Khi nghe Lilia kể về khu đầm lầy đầy nguy hiểm, Thượng Lục quyết định tự mình đi đến đó để thu thập một số loại tảo và dược thảo cần thiết. Trời đã bắt đầu tối dần, ánh sáng yếu ớt của mặt trời cũng dần biến mất. Ban đầu, Lilia có chút do dự và không đồng ý, nhưng cuối cùng, nàng cũng chấp nhận khi Thượng Lục hứa chắc chắn sẽ trở về trước nửa đêm và kể chuyện cho nàng nghe trước khi ngủ.
"Không biết tỷ tỷ còn ở trong đó không? Muội mong rằng tỷ ấy đã thoát ra khỏi cái nơi đáng sợ này!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.