Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 23: Mắt c·h·ó nhìn người

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23: Mắt c·h·ó nhìn người


Lăng Tiêu Diệp xuất hiện trước mắt Thượng Lục, áo giáp sáng chói dưới ánh mặt trời. Nàng đứng chắn giữa Thượng Lục và tên chủ quán, ánh mắt sắc bén quét qua, như muốn phán xét tình hình.

Thượng Lục nhìn hắn một cách lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như dao, khiến tên chủ quán cảm thấy như b·ị đ·âm thẳng vào tim. Cảm giác hối hận và sợ hãi khiến hắn không thể đứng vững.

"Không ai có thể đánh bại ta," Lăng Tiêu Diệp thốt lên, nhưng giọng nàng bị bóp nghẹt bởi bàn tay của Thượng Lục. Không chút nể nang, y nắm cổ nàng và quăng thẳng vào một góc, tạo nên cảnh tượng đổ nát thảm hại xung quanh.

Không gian yên bình của đêm không gì có thể phá vỡ được. Thượng Lục tập trung hái những cây dược thảo quý giá, từng chiếc lá, từng cánh hoa đều được y cẩn thận lựa chọn và cất vào túi. Sau khi đã hái đủ số lượng cần thiết, y quay trở về, từng bước chân lấp lánh trong ánh sáng dịu dàng của quả cầu phát sáng. Khi công việc đã hoàn tất, thân ảnh của Thượng Lục tan biến vào màn đêm, y rời khỏi khu rừng đầm lầy, để lại sau lưng một đám mây hương thơm mềm mại lan tỏa trong không khí.

"Tới đúng lúc lắm," tên chủ tiệm cười khẩy, vẻ mặt đắc ý.

Chưởng quầy, khi thấy Thượng Lục, liền tỏ vẻ vui vẻ kính cẩn mời vào quán. Nhưng khi ánh mắt ông ta chạm đến chiếc váy rách cùng gương mặt quê mùa của Lilia, biểu hiện của ông ta trở nên nghiêm túc và lạnh lùng. Ánh mắt quét qua cô bé với vẻ chán ghét, và sau đó ông nói với giọng lạnh nhạt: "Xin lỗi, chúng ta không phục vụ những người ăn xin."

Ánh mắt Thượng Lục rực lên sự cảnh cáo, khiến Lăng Tiêu Diệp không thể thốt lên lời. Nàng cảm nhận được sức mạnh và uy quyền tỏa ra từ y, làm cho nàng phải cắn răng chịu đựng, không dám phản kháng.

Không chỉ sở hữu tài năng chiến đấu vượt trội với thanh kiếm mạnh mẽ, Lăng Tiêu Diệp còn nổi tiếng với tư duy tình báo sắc bén. Tuy nhiên, thái độ ngông cuồng và khinh người của nàng khiến nhiều người phải kiêng nể. Bất cứ ai có ý thức đến sự khác biệt trong địa vị đều phải chịu đựng ánh nhìn kiêu căng và lời lẽ chua chát của nàng.

Y kéo tay Lilia, quay lưng bước ra khỏi tiệm. Lilia nắm chặt tay Thượng Lục, ánh mắt nàng lộ rõ sự buồn bã và thất vọng.

Thấy Lilia đi theo, Thượng Lục quay lại nhìn nàng, giọng y nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: "Muội qua phía kia chờ ta một lát, ta có việc cần làm một chút." Lilia nghe xong, vâng lời tiến đến chiếc ghế gỗ, ngồi đợi cho tới khi y xong việc.

Cảnh tượng trước mắt làm cô không khỏi kinh ngạc. Cô bé, người đã sống trong rừng núi từ nhỏ, bước từ bóng cây mát rợp ra khỏi rừng. Mắt cô mở to, giật mình trước hình ảnh một cánh cổng lớn mở ra một thế giới hoàn toàn mới. Trước mặt cô, một thị trấn hiện lên như một ảo ảnh từ trang sách cổ tích.

"Chỉ là mấy cái bánh thôi mà, nếu muội muốn mua cả cái cửa tiệm đó, ca ca ta đây cũng sẽ mua cho muội, chỉ cần muội vui là được!" Thượng Lục tự tin đáp, nụ cười rạng ngời trên gương mặt.

Thượng Lục mỉm cười, cúi đầu cảm tạ rồi dẫn Lilia tiếp tục bước đi. Cô bé vẫn còn ngỡ ngàng trước sự rộng lớn và tấp nập của thị trấn, nhưng với bàn tay ấm áp của Thượng Lục nắm chặt, cô cảm thấy an tâm và háo hức khám phá những điều mới mẻ trước mắt.

Lính canh giữ vững vẻ nghiêm túc, giọng điệu đầy uy quyền, "Tên kia, dừng lại cho ta. Cho ta xem giấy thông hành của hai người."

"Yên tâm," Thượng Lục mỉm cười, ánh mắt lấp lánh sự tự tin. "Ta có cách để chúng ta đến đó nhanh chóng mà không mất chút sức lực nào."

Thượng Lục đứng yên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào kẻ vừa ra tay. Lăng Tiêu Diệp đứng đó, thanh kiếm trong tay lấp lánh dưới ánh mặt trời, gương mặt lạnh lùng, kiêu ngạo. Nàng liếc nhìn tên chưởng quầy đang cố gắng tỏ ra là n·ạn n·hân, rồi quay lại đối diện với Thượng Lục.

"Thơm quá!" Lilia bỗng nhắm mắt lại, cảm nhận mùi hương xa xa phảng phất bay tới. Biết tiểu muội từ sáng chưa ăn gì, Thượng Lục liền kéo tay nàng đến nơi tỏa ra mùi thơm đó.

"Đúng là mắt c·h·ó nhìn người!" Thượng Lục cắn răng, nắm chặt tay lại, tức giận nhìn Lilia đang sắp khóc. Y nói, giọng đầy căm phẫn, rồi tiến thẳng đến cửa hàng bánh mì.

Họ tiếp tục bước đi, tay trong tay, lòng đầy quyết tâm tìm kiếm một nơi khác, nơi mà họ sẽ được đón nhận và phục vụ tận tình.

Thượng Lục, với đôi mắt lạnh lùng và sắc bén, tiến sát hơn, giọng nói trầm đục như tiếng sấm: "Ngươi nói ai là ăn mày?"

Giọng cười của hắn ta vang lên đầy khinh bỉ, như muốn đè bẹp tất cả sự tự tin và kiêu ngạo của Thượng Lục. Ánh mắt đầy ác ý của hắn chuyển sang Thượng Lục, tưởng rằng y sẽ sợ hãi trước hắn.

Trọng lực khủng kh·iếp ấy không chỉ là áp lực vật lý mà còn mang theo sự hủy diệt từ bên trong. Máu từ thất khiếu bọn chúng bắt đầu rỉ ra, từng giọt từng giọt nhuốm đỏ mặt đất. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cả bốn người đều bị ép c·hết ngay tại chỗ, không kịp thốt lên một tiếng nào.

"Ngươi tính làm gì ta!" Tên chủ quán bánh mì lùi lại vài bước, giọng run rẩy.

Lăng Tiêu Diệp cảm thấy bản thân bị đe dọa một cách nghiêm trọng. Lòng tự cao của nàng trỗi dậy, chuẩn bị chiến đấu trở lại, nhưng ngay lập tức, một cơn gió thổi qua, làm mũ trùm đầu của Thượng Lục bay xuống, để lộ đôi mắt sắc lạnh đến rùng mình. Ánh mắt ấy khiến Lăng Tiêu Diệp bất giác kinh sợ, cắn răng chịu đựng và yên vị một chỗ, không dám hành động. Nàng biết rằng nếu tiếp tục hành động ngu xuẩn, cái mạng nhỏ của bản thân khó mà giữ được.

Thượng Lục bình tĩnh bước lên trước, tay khẽ nắm chặt tay Lilia như để trấn an. "Xin chào, chúng ta chỉ là lữ khách đi qua, không có ý định gây rối. Đây là giấy thông hành của chúng ta." (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi bước đi trên con đường mòn, Thượng Lục chợt dừng lại, nhìn xuống cô bé Lilia. "Lilia, muội có biết con đường nào gần hơn để ra ngoài rừng không?" y hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự lo lắng.

Thượng Lục tiến gần, ánh mắt lạnh lùng như băng giá, sẵn sàng cho tên chủ tiệm kia một trận. Nhưng bất chợt, bốn tên lạ mặt khác từ đâu lao tới, bao vây y từ bốn phía.

"Có một con đường tắt dẫn ra ngoài bìa rừng," Lilia khẽ nói, ánh mắt ánh lên vẻ e dè. "Nhưng mà... muội nghe cha mẹ kể rằng ra ngoài rừng rất nguy hiểm." Sự ngờ vực hiện rõ trong đôi mắt Lilia khi nhìn Thượng Lục.

Nụ cười rạng ngời trên môi, Lilia mở cửa phòng với ánh nhìn ân cần, giọng nói trong trẻo vang lên như những dòng suối nhỏ. "Ca ca, dậy đi, hôm nay chúng ta sẽ có một ngày thú vị lắm!"

Lời lẽ đó như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim Lilia, khiến nàng cúi gằm mặt xuống, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt sắp trào ra. Từ trước đến nay, Lilia chưa từng bị đối xử nặng lời đến mức này. Quả thực, ngay cả Thượng Lục cũng không chịu nổi sự bất công đó.

Tên chưởng quầy khi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này, mặt mày tái mét, toàn thân run rẩy không ngừng. Hắn không thể tin vào mắt mình, sự sợ hãi và hối hận tràn ngập trong tâm trí, khiến hắn không dám nhìn thẳng vào Thượng Lục nữa. Hắn lùi lại vài bước, đôi chân như muốn khụy xuống, ánh mắt hoảng loạn, miệng lắp bắp không nên lời.

"Ngươi... ngươi muốn làm gì ta!?" Tên chủ quán hoảng sợ, tay cầm dao run rẩy, chĩa vào Thượng Lục.

Thượng Lục, cảm nhận được sự khó chịu và bất ngờ trước sự thay đổi tính cách chóng mặt của chưởng quầy, đôi mắt y thoáng chốc trở nên lạnh lùng. Y nhìn thẳng vào mắt chưởng quầy, không chút nao núng. "Ngươi nói gì? Nghĩ chúng ta không có tiền trả sao?"

Lilia vẻ mặt đầy hoài nghi, hỏi lại, "Vậy cách mà huynh nói là gì? Ở nơi đây cũng đâu có thứ gì đặc biệt như vậy."

"Nếu còn tiến thêm bước nữa thì đừng trách ta không báo trước."

Trong chớp mắt Lăng Tiêu Diệp bị nâng cổ lên. Một bóng dáng đen bí ẩn, mạnh mẽ, đang nắm chặt cổ nàng, nâng nàng lên cao. Hiện tượng kỳ lạ này khiến cả khu vực trở nên căng thẳng, đầy uẩn khúc.

Chưởng quầy không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của Thượng Lục, lúng túng đáp: "Ngươi tự biết!''

Khi Thượng Lục chuẩn bị ra tay với tên chưởng quầy, một đường kiếm khí bất ngờ chém đến từ phía sau khiến y phải dùng tay đỡ lấy. Kiếm khí mạnh mẽ v·a c·hạm với cánh tay của Thượng Lục, tạo ra một tiếng động lớn và làn khói bụi bay tứ tung. Tên chưởng quầy ngã ngồi xuống đất, mắt hắn lóe lên tia hy vọng khi thấy người đến cứu.

Khuyên nhủ xong, Thượng Lục quay lưng bước đi, bóng dáng y dần biến mất theo cơn gió, để lại một cảm giác rợn ngợp và sợ hãi trong lòng mọi người chứng kiến. Cả khu phố chìm trong sự im lặng, chỉ còn tiếng rên rỉ của tên trưởng quầy và ánh mắt đầy sợ hãi của những người xung quanh. Bóng dáng Thượng Lục mờ dần, nhưng sự hiện diện của y vẫn còn đọng lại, khắc sâu trong tâm trí những người đã chứng kiến cảnh tượng đó.

Thượng Lục tiến về phía hắn, ánh mắt lạnh lùng không chút do dự. "Ta muốn làm gì sao?!"

Thượng Lục mỉm cười, nhẹ nhàng nói, "Ta biết đây là lần đầu tiên muội được tận mắt chứng kiến quang cảnh bên ngoài khu rừng. Sự ngạc nhiên là chuyện không thể tránh khỏi. Nhưng muội cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên khám phá thế giới bên ngoài, thấy được cảnh sắc ra sao."

Trong giới quý tộc, Lăng Tiêu Diệp tỏ ra như một bóng ma quyến rũ, luôn giữ vững vị thế của mình trong các gia tộc lớn. Lần này, nàng đến thị trấn này theo lệnh từ đức vua, với nhiệm vụ dò la tin tức tình báo từ phía Thiên Không quốc, bởi thị trấn này nằm ở biên giới, sát với Thiên Không quốc.

Tưởng chừng như mọi chuyện đã qua, bỗng tên chưởng quầy cất giọng khiêu khích: "Ăn mày mà cũng đòi ăn ở chỗ sang trọng này của ta, vừa sáng sớm đã bị con bé ăn mày này ám quẻ!"

Lúc thấy có người đến giúp, tên chưởng quầy liền hét lên, "Tướng quân Lăng Tiêu Diệp! Thật may mắn khi ngài đến kịp thời! Tên tiểu tử này muốn g·iết ta, hắn không có tiền mua bánh, bị ta đuổi đi nên oán hận! Thật đáng sợ, mong ngài xử lý cho ta chuyện này!"

Bức tường đá hoa cương cổ kính cao v·út, những cánh cổng lớn mở ra như lời mời gọi khám phá. Lilia chập chững bước, chân trần của cô cảm nhận sự mềm mại của đá cổ xưa. Đám cỏ dại nhảy múa bên lề con đường mòn, tạo nên một dải màu xanh tươi bên cạnh những họa tiết nghệ thuật trên bức tường.

"Đúng rồi, đêm hôm qua trong lúc kể truyện cho muội ngủ ta đã đã hứa ngày hôm nay sẽ dẫn muội đi chơi! Không ngờ bản thân lại ngủ muộn đến vậy!" Thượng Lục bắt đầu từ từ ngồi dậy, ánh sáng bình minh làm nổi bật những đường nét trên khuôn mặt y. Bên cạnh y, giọng nói nhẹ nhàng của Lilia vang lên như làn gió nhẹ mùa xuân.

Quay sang Lăng Tiêu Diệp, Thượng Lục ném ánh mắt sắc như dao về phía nàng. "Còn cô, nếu vẫn còn cái tính khinh người đó thì ta chắc chắn cô cũng sẽ không sống được lâu nữa đâu. Với sức mạnh đạt Thuật Sư Nhị cấp của ngươi, cũng chỉ là con mồi cho kẻ khác nhắm đến mà thôi.''

Lúc này, tên trưởng quầy tiệm bánh mì, không còn ai giúp đỡ nữa, bắt đầu tỏ ra sợ hãi và hối lỗi. Hắn ta quỳ xuống, run rẩy, ánh mắt đầy hoảng loạn nhìn Thượng Lục.

Thượng Lục đứng giữa bốn kẻ địch, bình tĩnh nhưng từ sâu thẳm phát ra một sức mạnh đầy đáng sợ. Cuộc đối đầu nhanh chóng bắt đầu khi bốn người vòng lại quanh y như bầy sói săn đuổi con mồi.

Thấy được vẻ sốt sắng muốn đi chơi của Lilia, Thượng Lục cũng không lề mề thêm nữa. Y bắt đầu chuẩn bị mọi thứ cần thiết, thực chất cũng chỉ là khoác lên mình chiếc áo rồi cúi mình xoa xoa đầu Lilia, sau đó chuẩn bị đi ngay.

Thượng Lục lắng nghe lời nói của Lilia, ánh mắt y bình thản nhưng kiên định. "Muội đừng lo. Có ta ở đây con s·ú·c sinh đấy cũng chẳng làm gì hại đến muội được đâu." (đọc tại Qidian-VP.com)

Thượng Lục, bất ngờ b·ị đ·ánh thức, từ từ mở mắt, cố gắng rũ bỏ cơn buồn ngủ. Bức tranh tươi sáng của cảnh một tiểu cô nương đứng đó, đầy năng động và hồn nhiên, tạo nên một khung cảnh đáng yêu và ấm cúng. Lilia như một tia nắng ấm áp, mang đến sự sống động cho căn phòng.

"Ngươi dám gây rối ở đây?" Giọng nàng lạnh như băng, đôi mắt xanh biếc ánh lên sự thách thức và khinh bỉ.

Nữ tướng quân kia nâng kiếm lên, sắc đỏ huyết bắt đầu phủ lên lưỡi kiếm như lửa hỏa rực cháy chém tới một đường. Tuy nhiên, ngay trước khi đòn t·ấn c·ông của nàng chạm đến Thượng Lục, thân ảnh của y bỗng nhiên tan biến trong không khí, nhanh như cơn gió thoảng qua.

Nghe theo lời Thượng Lục, Lilia từ từ nhắm chặt đôi mắt lại rồi bắt đầu đếm. Nhưng khi cô bé chỉ mới đếm đến hai, cô đã cảm nhận được một cơn gió nhẹ lùa qua người, se se lạnh. Ở nơi rừng này làm gì có cơn gió nào cơ chứ, cô bé nghĩ. Tò mò, cô bắt đầu mở mắt ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 23: Mắt c·h·ó nhìn người

"Ta tha mạng cho nhà ngươi lần này, coi như đôi mắt c·h·ó này của ngươi chuộc lại lỗi lầm trước đó đối với muội ấy," Thượng Lục nói, giọng đầy uy quyền và lạnh lẽo.

"Muội nhắm mắt lại đi," Thượng Lục gợi ý, "Đếm đến ba rồi hãy mở mắt ra."

"Muội không cần phải làm như vậy đâu," Thượng Lục nhẹ nhàng nói, ánh mắt đầy vẻ bí ẩn. "Đến nơi đó, ta sẽ tiếp đãi muội những món ăn ngon. Không cần lo lắng chuyện đó."

Ánh sáng mặt trời buổi sáng chiếu rọi lên các mái nhà, làm nổi bật những chi tiết kiến trúc tinh tế. Các bức tranh màu sắc trên cửa sổ nhìn như những viên ngọc lấp lánh, tạo nên một bức tranh tuyệt vời giữa sự kỳ bí của thị trấn. Mái ngói đỏ tươi nổi bật dưới ánh nắng ban mai, tạo ra những điểm nhấn rực rỡ trong không gian cổ điển này.

Bình minh ban mai, ánh nắng mặt trời len lỏi qua ô cửa sổ không đóng kín, tạo nên không gian ấm áp trong căn phòng nhỏ. Lilia bước nhẹ đến cửa phòng của Thượng Lục, ánh mắt tràn đầy hứng khởi và niềm vui. Chiếc áo dài màu xanh nhạt có chút rách nát, tóc dài xõa xuống vai, cô bé trông như một nhân vật bước ra từ trang sách cổ tích.

"Nhưng mà đoạn đường đó rất xa," Lilia thở dài, giọng điệu vẫn đầy lo lắng.

Thượng Lục không hề nao núng, ánh mắt y sáng rực lên sự kiên quyết và quyết tâm. Trong lòng y, không có chỗ cho sự sợ hãi hay nhục nhã. Y nhớ đến Lilia, nhớ đến những giọt nước mắt và ánh mắt ngây thơ của nàng.

Tên chưởng quầy nhìn Thượng Lục đứng trước mặt, vẫn là hình ảnh quen thuộc với chiếc mũ trùm đầu che nửa khuôn mặt. Nhưng lần này, ông ta cảm nhận được một thứ sức mạnh vô hình đáng sợ toát ra từ Thượng Lục, khiến ông ta bất giác run rẩy, không ngừng sợ hãi.

Thượng Lục đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo, cả thân hình y như một ngọn núi đứng vững giữa bãi chiến trường. Không gian xung quanh trở nên im lặng đến đáng sợ, như thể thời gian ngưng đọng lại trong sự kinh hoàng và kính nể.

Chưa kịp để bọn chúng định thần lại, một sức mạnh vô hình, như ngọn núi đè nặng, lập tức áp lên cơ thể chúng. Trọng lực vô hình này mạnh mẽ đến mức khiến bọn chúng cảm nhận được từng cơ bắp, từng khớp xương bị nghiền nát. Cả bốn kẻ đều cảm thấy như có hàng ngàn cân nặng đè lên, làm cho chúng hoàn toàn bất lực, không thể cử động.

"Được rồi, ta sẽ dẫn muội đến một nơi cực kỳ náo nhiệt, có được không?"

Lilia nhìn Thượng Lục, đôi mắt nàng lấp lánh sự tin tưởng và ngưỡng mộ. "Vâng, muội sẽ nghe theo ca ca."

Ánh mắt Thượng Lục, ban đầu mơ hồ từ giấc ngủ, bắt đầu rõ ràng và tràn đầy sự sống động khi nhìn thấy hình ảnh của tiểu cô nương Lilia. Gương mặt y tỏ ra ngạc nhiên và hạnh phúc, vẻ mặt chuyển từ giấc mơ sang thế giới hiện thực. Y thoáng chốc nắm bắt tinh thần và bật dậy, chuẩn bị cho một ngày mới tràn đầy năng lượng và sự kỳ vọng của những cuộc dạo chơi bên tiểu cô nương đáng yêu này.

Lilia nhìn Thượng Lục, đôi mắt ngập tràn sự thắc mắc. "Huynh muốn ra ngoài khu rừng thật sao? Có một con ma thú canh giữ ở đoạn đường đó rất nguy hiểm. Huynh nên suy nghĩ lại..."

Những người chứng kiến cảnh tượng đó không ai dám thở mạnh, chỉ có thể nhìn y với ánh mắt sợ hãi và kính phục.

"Không muốn c·hết thì ta khuyên ngươi ở yên đó," Thượng Lục lạnh lùng nói, giọng y như lưỡi dao cắt vào lòng kiêu hãnh của Lăng Tiêu Diệp.

"Lần này ngươi phải trả giá cho thái độ ngông cuồng hống hách vừa nãy, đúng là tên nhãi ranh thích thể hiện. Các ngươi, lên đ·ánh c·hết hắn cho ta! Còn về c·ái c·hết của hắn, ta chắc chắn sẽ có cách lo liệu. Dù sao cũng chỉ là một tên ăn mày không chút giá trị."

Không để hắn nói thêm lời nào, Thượng Lục lao nhanh đến chỗ hắn, đôi mắt lạnh lùng không chút cảm xúc. Trong nháy mắt, y móc hai mắt của tên trưởng quầy ra, khiến toàn bộ những ai có mặt ở đó kinh hãi. Một số người không kìm được, nôn ngay tại chỗ vì cảnh tượng quá khủng kh·iếp. Tên trưởng quầy đau đớn la hét như một con thú bị chọc tiết, tiếng hét của hắn vang vọng khắp khu phố, rợn người. (đọc tại Qidian-VP.com)

Y rút ra một tấm thẻ nhỏ, ánh sáng mặt trời phản chiếu lên bề mặt làm lấp lánh ánh bạc. Lính canh cầm lấy, nhìn kỹ một lúc rồi gật đầu, "Được rồi, hai người có thể qua. Nhưng hãy nhớ, không được gây rối trong thị trấn này."

Lăng Tiêu Diệp nổi bật với dung mạo thanh tú, mái tóc dài đen nhánh như bóng đêm, và đôi mắt xanh bí ẩn chứa đựng lời thách thức. Trên đỉnh đầu, mũ giáp vàng óng lấp lánh như một biểu tượng của quyền lực và sự uy nghiêm.

Thượng Lục dẫn cô bé vào trong một cửa tiệm bánh mì, nơi mùi hương ngọt ngào của bánh nướng nồng nàn trong không khí ấm cúng. Họ mong đợi tìm thấy sự ấm áp và bữa ăn cho ngày mới.

Khi đám bốn người kia lao tới, Thượng Lục hét lên một từ duy nhất: "Cút!" Ngay lập tức, từ cơ thể y phát ra một cỗ kình lực mạnh mẽ, khiến bốn kẻ địch b·ị b·ắn ra tứ phía như những con rối bị giật dây đứt.

"Đại nhân, xin ngài tha mạng, là ta có mắt như mù khi không biết hai vị là khách quý. Nếu ngài tha cho ta lần này chắc chắn ta sẽ..."

Lilia mỉm cười rạng rỡ, mắt sáng lên. "Dạ được, ca ca!"

"Nhưng mà..." Lilia có chút ngượng ngại, giọng nàng nhỏ nhẹ.

Thượng Lục nhếch môi cười, nụ cười mang theo chút khinh thường. "Được lắm."

Nhìn thấy sự tự tin và quyết tâm trong ánh mắt của Thượng Lục, Lilia dần yên tâm hơn một phần, dù trong lòng vẫn còn chút lo lắng. "Nếu Thượng Lục ca ca đã nói vậy, muội sẽ tin tưởng huynh lần này."

"Chúng ta đến đó mua thứ gì đó ăn tạm!" y nói, giọng đầy quyết tâm.

"Đừng buồn, Lilia," Thượng Lục nhẹ nhàng nói, giọng y ấm áp và an ủi. "Chúng ta sẽ tìm một chỗ khác, nơi mà người ta biết trân trọng khách hàng của mình hơn."

Khi Thượng Lục và Lilia bước vào thị trấn, họ như lạc vào một bức tranh sống động và rực rỡ. Các ngôi nhà cổ kính nằm dọc hai bên con đường đá cũ, tạo nên một không gian huyền bí với các mái nhà theo kiến trúc cổ điển và cửa sổ đính kèm hàng cây lá xanh tươi. Những ngôi nhà bằng đá và gỗ, với những bức tường phủ đầy rêu phong, tạo nên một vẻ đẹp cổ kính mà vẫn rất sống động.

Trong ánh sáng mờ ảo của đêm, Thượng Lục lặng lẽ tiến bước vào khu đầm lầy, nơi bóng tối hòa quyện với ánh trăng nhạt nhòa. Bóng dáng của y mờ mờ ảo ảo dưới tán cây rừng rậm rạp, từng bước chân như tan vào màn đêm tĩnh lặng. Quả cầu phát sáng trong tay y tỏa ra ánh sáng lẻ loi, chiếu rọi lên những loài thảo mộc phát sáng yếu ớt dưới ánh trăng. Đôi tay nhỏ khéo léo của Thượng Lục nhẹ nhàng chạm vào những bông hoa kỳ lạ, cảm nhận sự mềm mại và tinh tế của từng cánh hoa.

Ở Hạ Quốc, xuất hiện một tướng quân trẻ tuổi tên là Lăng Tiêu Diệp - người thừa kế của gia tộc họ Lăng, nổi tiếng với sự kiêu hãnh và thái độ tự cao không giới hạn.

Lilia cười tươi, ánh mắt long lanh đầy hứng khởi. "Thật đẹp và nhộn nhịp! Muội chưa từng thấy nơi nào như thế này."

Thượng Lục dẫn Lilia ra khỏi căn nhà nhỏ, ánh nắng ban mai nhẹ nhàng rọi xuống, tạo nên khung cảnh yên bình và tươi sáng. Bước ra khỏi rừng, họ đi qua những con đường mòn nhỏ, ngắm nhìn cảnh sắc thiên nhiên xanh tươi. Tiếng chim hót vang lên như những bản nhạc dịu dàng, khiến cho không gian xung quanh trở nên sống động và tràn đầy sức sống.

"Lilia ngạc nhiên đến mức không thể thốt nên lời, chỉ đứng lặng, mắt mở to nhìn cảnh tượng trước mắt.

"Ngươi nghĩ vài tên vô danh này có thể làm khó ta sao?" Thượng Lục cười nhạt, giọng nói trầm lặng nhưng đầy uy lực.

Dòng người qua lại trên con đường đá lát gạch, trong bộ trang phục thời trung cổ. Những người bán hàng rong mời gọi khách qua đường, các quán hàng mở cửa sớm, những chợ phiên với các sản phẩm đặc sắc bày bán khắp nơi. Tiếng chuông nhà thờ vang lên từ xa, hòa quyện với tiếng nói cười của người dân, tạo nên một bản hòa âm nhộn nhịp và sôi động.

Hai người bước đi trên con đường lát đá, những tia nắng bình minh tạo ra bóng cây dài dần trên mặt đất, làm nổi bật sự tĩnh lặng của thị trấn phía trước. Dòng người qua lại tấp nập, người buôn bán với những hàng hóa đầy xe, người lao động chuẩn b·ị b·ắt đầu một ngày mới. Những ngôi nhà cổ kính, các cửa hàng nhỏ với những biển hiệu gỗ đung đưa trong gió, tất cả đều tạo nên một bức tranh sống động và rực rỡ.

Khi họ tiến gần cổng lớn, lính canh bất ngờ xuất hiện từ phía đằng xa tiến tới. Bộ áo giáp bóng loáng phản chiếu ánh nắng sớm ban mai, tạo nên một khung cảnh uy nghiêm. Thượng Lục dừng lại, nhìn chằm chằm vào lính canh, trong khi Lilia tỏ ra kinh ngạc nhìn xung quanh, mắt lấp lánh sự tò mò và háo hức.

Tuy nhiên, trước khi khởi hành, Lilia bỗng nhớ ra điều gì đó và ngập ngừng nói, "Thượng Lục ca ca, đường rất xa, chúng ta cần chuẩn bị chút gì đó để ăn trên đường. Ca chờ muội ở đây một lát."

"Đi nào, chúng ta cùng đi thôi!" Nói xong, Thượng Lục cầm tay Lilia rồi tiến bước. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thượng Lục và Lilia bước chậm rãi, hòa mình vào bức tranh sống động này. Họ cảm nhận hương thơm của lò nướng bánh mì từ một tiệm bánh gần đó, mùi hương ngọt ngào lan tỏa khắp không gian. Tiếng tiệc tùng từ một quán rượu vang lên vui vẻ, làm cho không khí thêm phần náo nhiệt. Những đứa trẻ chơi đùa trên con đường, tiếng cười trong trẻo vang lên như những nốt nhạc vui tươi trong buổi sáng tươi đẹp.

"Đây là..." Cô bé lắp bắp, giọng nói lạc đi vì kinh ngạc.

Thượng Lục nhìn quanh, thấy ánh mắt Lilia sáng rực với niềm vui và sự tò mò. "Muội thấy thế nào?" y hỏi, giọng nói trầm ấm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23: Mắt c·h·ó nhìn người