Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 24: Tiệm Y phục

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 24: Tiệm Y phục


Thượng Lục nhìn Lăng Tiêu Diệp, ánh mắt đầy sự ngạc nhiên và khâm phục. “Nếu cô thực sự có thể làm được điều đó, ta sẽ không có lý do gì để từ chối lời mời của cô.”

Chủ tiệm cúi đầu, vẻ mặt đầy khó xử: "Phiền ngài ra ngoài một chút? Tiểu nhân đang tiếp hai vị khách này sắp xong rồi, chỉ cần một lúc nữa là sẽ xong!"

Bàn làm việc bằng gỗ sồi sang trọng được đặt ở giữa phòng, trên đó bày biện những bức tranh nghệ thuật và hoa văn tinh xảo. Những tấm gương lớn phản chiếu ánh sáng, tạo nên không gian rộng rãi và thoáng đãng, khiến khách hàng có thể thoải mái ngắm nhìn và lựa chọn trang phục.

Người chủ tiệm bước ra khỏi phòng VIP, để lại Thượng Lục và Lilia trong không gian sang trọng và ấm cúng. Một khoảng thời gian ngắn trôi qua, ông ta quay lại với bước đi tự tin và sự chăm sóc rõ ràng trong ánh mắt. Bàn tay ông ta mở rộng, tạo ra sự chào đón nồng hậu. Theo sau ông, hai nữ nhân viên kính cẩn, mang theo những bộ y phục đa dạng cho cả thiếu niên và thiếu nữ.

"Ông chủ, chiếc váy nhỏ kia giá bao nhiêu? Ta rất có hứng thú với nó!" Thượng Lục chỉ tay về phía chiếc váy đặc biệt, giọng nói đầy quyết tâm.

Thượng Lục nhẹ nhàng bỏ mũ chùm đầu xuống, hai tay y nâng niu khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, lau nhẹ giọt nước mắt còn vấn đọng trên má. "Muội không sao chứ?" Thượng Lục hỏi, giọng nói đầy lo lắng và yêu thương.

Chủ tiệm nhìn theo hướng tay Thượng Lục chỉ, rồi nhẹ nhàng đáp: "Tiểu thư, thành thật xin lỗi, nhưng chiếc váy đó đã được người khác đặt trước rồi. Ở đây vẫn còn rất nhiều bộ đẹp không hề thua kém, tiểu thư có thể xem qua."

Chưởng quầy nhìn túi tiền vàng, ánh mắt hiện lên sự khó xử. Ông ta biết rằng từ chối khách hàng quý giá như thế này sẽ rất nguy hiểm, nhưng cũng không thể phá vỡ lời hứa đã đưa ra trước đó. Những giây phút căng thẳng trôi qua, căn phòng lặng thinh như đang chờ đợi quyết định của ông ta.

Trước mặt nàng là một người với dung mạo khiến người ta lầm tưởng là nữ tử. Gương mặt Thượng Lục thanh tú và trang nhã, như được điêu khắc tạc họa. Đôi mắt sáng lấp lánh như hai viên ngọc, chứa đựng sự hiền lành và quý phái.

Thượng Lục, không còn kiên nhẫn, liền lấy ra một túi tiền vàng lớn, đặt lên mặt bàn một cách mạnh mẽ. Tiếng v·a c·hạm của những đồng tiền vàng vang lên, sáng lấp lánh dưới ánh đèn. "Như thế này đã đủ chưa?" y nói, ánh mắt kiên quyết, biểu lộ rõ ràng rằng y nhất định phải có chiếc váy này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thượng Lục không bận tâm, tiếp tục đặt thêm tiền vàng lên mặt bàn. Chủ tiệm toát mồ hôi, không biết phải xử lý tình huống này ra sao. Đang lúc căng thẳng, một tiếng động lớn từ phía bên ngoài vang lên, khiến cuộc mua bán của họ tạm thời đình trệ.

Lăng Tiêu Diệp cúi đầu, giọng đầy ngượng ngùng: "Thật ngại quá, ta nhận nhầm người."

Thượng Lục tiếp tục cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng mang theo chút uy nghiêm. Y biết rằng sự việc đã lắng xuống, nhưng y cũng hiểu rằng từ giờ phải cẩn trọng hơn. Lăng Tiêu Diệp đứng thẳng, ánh mắt vẫn giữ vẻ tôn trọng, biết rằng trước mặt nàng là một người không tầm thường, một người mà nàng không thể đùa cợt hay xem thường.

Ánh đèn vàng dịu dàng tỏa sáng t·ừ t·rần nhà, nhấn nhá vào các sản phẩm thời trang cao cấp, làm bừng lên vẻ đẹp lôi cuốn của từng bộ trang phục. Trên các giá treo, những chiếc váy lụa mềm mại, áo choàng lông thú và áo dài thướt tha được trưng bày như những tác phẩm nghệ thuật, mỗi chiếc đều được may đo tỉ mỉ và tinh tế.

"Cho ta hỏi tiểu thư xuất thân từ gia tộc nào?" Lăng Tiêu Diệp lên tiếng, giọng điệu đầy vẻ quan tâm nhưng không giấu nổi sự ngạo mạn.

Trước cửa hàng, một tấm biển gỗ được chạm khắc tỉ mỉ treo lủng lẳng, trên đó ghi tên cửa hàng bằng những nét chữ tinh tế, làm nổi bật sự sang trọng. Cửa kính lớn với khung viền bằng đồng sáng loáng mở ra, bên trên là một chiếc chuông nhỏ kêu leng keng mỗi khi có người bước vào, tạo cảm giác chào đón và ấm áp.

“Vậy ta còn cách nào mời tiểu thư đến chơi nữa không?” Lăng Tiêu Diệp lo lắng nhìn Thượng Lục, lòng đầy tâm trạng bồi hồi. Có lẽ nàng đã yêu y quá mức nên không khỏi sốt ruột khi thấy y chuẩn bị rời đi, có thể sẽ không gặp lại nàng nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không khí trong phòng như đông cứng lại, từng ánh mắt đều đổ dồn về phía chủ tiệm, người đang đứng trước ngã ba đường khó khăn. Quyết định của ông sẽ định đoạt liệu chiếc váy kia có thuộc về Thượng Lục hay không.

Lăng Tiêu Diệp lặng người, cảm nhận sâu sắc sự khó khăn và nỗi lòng của Thượng Lục và Lilia. Cảm giác bất lực và tiếc nuối tràn ngập trong lòng nàng.

"Lăng tiểu thư...!"

Ánh sáng từ những bộ y phục sang trọng mà người chủ tiệm đang cầm vô cùng quý phái, ông ta mời gọi hai người nhân viên tài năng đến để giới thiệu những kiệt tác thời trang mới nhất.

Thượng Lục không chịu nhượng bộ: "Ta không muốn nhận không từ người khác! tiểu thư mau ra giá đi. Nếu không, ta dù rất muốn lấy nó cũng đành phải chối từ món quà này."

"Không cần đâu. Chiếc váy này coi như ta tạm thời nhận lấy." Thượng Lục nhìn chiếc váy nhỏ rồi quay sang nhìn Lilia, ánh mắt chứa đựng sự ân cần.

“Vậy muội thích gì, ta sẽ đáp ứng mọi thứ! Chỉ cần muội đồng ý đến chỗ ta chơi mà thôi!” Lăng Tiêu Diệp nài nỉ, ánh mắt tràn đầy hy vọng.

"Tạm biệt, năm ngày sau ta sẽ đến tìm cô," Thượng Lục nói, giọng trầm ấm.

"Không cần đâu, chúng ta tự về được. Còn đồ đạc các ngươi cứ để gọn lại đây." Thượng Lục từ chối, ánh mắt kiên định.

“Muội muội có đồng ý đến dinh thự của ta chơi ít ngày không? Ở đó có rất nhiều y phục đẹp và đồ ăn ngon!”

"Ngài ấy đang bên trong phòng tiếp hai vị khách quý."

Những bộ trang phục tuyệt đẹp khác tiếp tục được giới thiệu một cách chu đáo và cẩn thận, mỗi thiết kế đều toát lên vẻ tinh tế và sự sang trọng đặc trưng của cửa tiệm.

Thượng Lục bên cạnh, ánh mắt ấm áp và hài lòng khi thấy Lilia hạnh phúc.

Nhìn vào chiếc váy cũ kỹ rách nát đã ngả màu trên người Lilia, Thượng Lục không khỏi thương xót. Vẻ mặt y cau lại, lòng đầy đau xót và quyết tâm. Bỗng, y đứng dậy, nắm chặt tay Lilia, sự quyết đoán hiện rõ trong từng cử chỉ.

Thượng Lục không bận tâm đến lời giải thích, ánh mắt y vẫn dừng lại ở chiếc váy đó. "Hãy cho ta một mức giá!" y nói, giọng dứt khoát và kiên định.

Nhìn thoáng qua bên trong, không gian của cửa hàng hiện ra trước mắt với một sự hài hòa và tinh tế. Bên trong, không gian được chia thành các khu vực riêng biệt cho nam và nữ, mỗi khu vực đều được chiếu sáng bởi những ánh đèn mềm mại, làm nổi bật các bộ trang phục độc đáo.

Ánh mắt của Lăng Tiêu Diệp liếc nhìn qua phía Thượng Lục và Lilia, khiến nàng bất giác đứng hình.

Thượng Lục quay lại, nụ cười vẫn trên môi: "Không có gì đâu. Chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ thôi." Y nắm tay Lilia, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định, trấn an cô bé.

Thượng Lục mỉm cười, xoa nhẹ mái tóc Lilia, giọng dịu dàng: "Muội yên tâm đi. Đã cất công đến tận đây rồi thì cũng phải mua cho muội thứ gì đó thật tốt. Quả thực chiếc váy này được muội mặc vào sẽ rất đẹp."

Thấy được vẻ uy quyền hung hăng của nữ nhân có tên Lăng Tiêu Diệp, người canh cửa bên ngoài cửa hàng không khỏi nhún nhường mà miễn cưỡng trả lời:

Sau một khoảng thời gian đi bộ trên những con phố lát đá cổ kính, cuối cùng Thượng Lục và Lilia cũng đến trước một cửa hàng y phục sang trọng. Cửa hàng tọa lạc tại một góc phố yên tĩnh, tường ngoài được xây bằng gạch đỏ, phía trên có những dây leo xanh biếc bò lên, tạo nên một cảnh tượng vừa cổ kính vừa thanh nhã.

“Chỉ cần ngắm nhìn dung nhan của Lệnh tiểu thư, ta đã rất hạnh phúc rồi. Quả thực, không gì sánh nổi khi được ngắm nhìn Lệnh tiểu thư!” Lăng Tiêu Diệp nói, ánh mắt lấp lánh sự thích thú và vui sướng.

Lăng Tiêu Diệp giật mình tỉnh lại từ cơn mê mẩn: "Nữ nhân này... ngươi biết là ai không? Nàng chắc chắn ta sẽ rước về làm hôn thê!"

Thượng Lục ngồi xuống bên cạnh nàng, giữ chặt tay cô trong tay mình, như muốn truyền thêm sự ấm áp và an toàn. "Ta nhất định không để ai làm tổn thương muội.''

Người chủ tiệm nghe vậy, vẻ mặt căng thẳng và bối rối, nói nhỏ giọng: "Vị tiểu thư này, ngài làm như vậy thì chả khác nào bức c·hết tiểu nhân! Chiếc váy này đã được người khác đặt trước, tiểu nhân thật sự không thể phá vỡ lời hứa."

Nguyệt Nhi, trong chiếc váy lụa mượt mà được trang trí bằng ren tinh tế, tỏa sáng như một viên ngọc lấp lánh. "Bộ váy này là sự kết hợp giữa vẻ đẹp nữ tính và sự tinh tế, hoàn hảo cho các dịp quan trọng," nàng nói, làm tôn lên đường cong quyến rũ.

Lăng Tiêu Diệp vừa nghe xong, ngay lập tức tiến vào phía bên trong phòng VIP. Vừa bước vào, nàng đã lớn tiếng, không thèm để ý đến những người xung quanh ngoại trừ người chủ quán đang bối rối và rụt rè:

Người chủ tiệm cúi đầu thêm một lần nữa, rồi nhanh chóng chỉ đạo nhân viên mang những bộ trang phục đắt giá nhất ra trưng bày. Thượng Lục ngồi xuống ghế, ánh mắt sắc lạnh nhưng tràn đầy tự tin, trong khi Lilia ngồi bên cạnh, ánh mắt sáng lên với niềm vui và sự phấn khích.

"Với khí chất này của tiểu thư, không thể nào là nhân vật tầm thường được. Ta cũng chỉ muốn biết để có thể kết thân mà thôi, không hề có ý đồ xấu khác."

Thượng Lục vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Lilia, ánh mắt y tràn đầy sự quan tâm và bảo vệ. ''Đối với ta, muội vẫn luôn là cô bé xinh đẹp nhất.''

Giọng nói quyền uy từ bên ngoài vang lên: "Lăng tiểu thư bên trong đang có khách quý, phiền ngài đợi ở bên ngoài một chút!"

Thượng Lục ngạc nhiên hỏi lại: "Như vậy cũng được sao?"

Lilia ngồi đợi trên chiếc ghế gỗ, vẻ mặt lo lắng giờ đã chuyển thành sự bình tâm khi thấy Thượng Lục trở về. Nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt tròn xoe nhìn y với ánh nhìn tràn đầy sự nhung nhớ.

Thượng Lục mỉm cười ngượng, huơ huơ hai tay: "Có lẽ tiểu thư đã nhầm ta với ai rồi thì phải?! Ta với tiểu thư đây lần đầu gặp mặt, sao có thể quen biết trước đó được chứ."

"Người đâu, gói gọn lại toàn bộ đưa lên xe ngựa và chở tiểu thư đây cùng tiểu muội đây về nhà an toàn!" Lăng Tiêu Diệp dùng chất giọng đanh thép và uy quyền ra lệnh lớn, tiếng vang vọng ra phía bên ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)

Người chủ tiệm, sau khi lau xong, tiến tới cúi mình trước Thượng Lục, thái độ kính cẩn rõ ràng: "Tiểu nhân có mắt như mù, mong tiểu thư rộng lượng bỏ quá cho. Xin mời tiểu thư và tiểu cô nương vào nơi tiếp khách quý!" Dứt lời, hắn đưa tay chỉ về phía một căn phòng sang trọng đối diện, mời hai người vào.

Thượng Lục khẽ gật đầu, ánh mắt dịu dàng hướng về Lilia. Lilia nhìn những bộ y phục trước mặt, ánh mắt sáng lên với sự hứng khởi. Lần đầu tiên trong đời, nàng được trải nghiệm cảm giác được lựa chọn những bộ y phục đẹp nhất, trong một không gian sang trọng và được phục vụ tận tâm.

Thượng Lục nhìn quanh, thấy dáng vẻ bàng hoàng của đám người, trong đó có cả Lilia, y không khỏi có phần bối rối. Y tiến tới nâng Lăng Tiêu Diệp dậy, nhỏ giọng thì thầm vào tai cô ta: "Ngươi làm trò gì vậy? Đứng dậy mau. Đừng để cô bé bên kia biết được ta đã ra tay móc mắt tên chủ tiệm bánh mì giúp ta! Ngươi hãy giả vờ nhận nhầm người để tránh xảy ra chuyện phiền toái cho ta!"

Người chủ tiệm cúi đầu, giọng điệu đầy vẻ bối rối: "Tiểu nhân cũng không biết vị tiểu thư kia là ai, chỉ biết được ngài ấy rất hào phóng. Có lẽ là một tiểu thư danh gia vọng tộc nào đó đang trốn khỏi nhà để khám phá thế giới bên ngoài."

Thấy mức độ hoang phí của Thượng Lục, Lilia nhỏ giọng nói: "Như này là đã quá đủ rồi, ca ca. Muội không cần thêm nữa đâu." nàng kéo nhẹ tay áo Thượng Lục, ánh mắt lo lắng, tỏ rõ ý ngăn cản Thượng Lục mua chiếc váy đó.

Ông chủ tiệm giới thiệu những bộ váy nhẹ nhàng nhưng không kém phần phong cách, với màu sắc tươi sáng và hoa văn ngộ nghĩnh. "Những thiết kế này không chỉ để trang trí, mà còn để thể hiện sự tự tin và niềm vui của các tiểu cô nương tuổi mới lớn," ông ta chia sẻ, nhấn mạnh tầm quan trọng của việc thực sự "đẹp" là như thế nào.

Lăng Tiêu Diệp không nghĩ ngợi gì, lập tức đồng ý, ánh mắt rực rỡ niềm vui. “Chuyện nhỏ như vậy đối với ta quá dễ dàng, ta đồng ý với tư cách là người của Lăng tộc, đồng ý thỏa thuận này.”

Ngay lập tức, một đám người trang bị mũ giáp đầy đủ tiến vào bên trong, theo hàng nối đuôi nhau một cách trật tự. Không ai nói một lời, họ cẩn thận gom toàn bộ trang phục, quần áo và váy lại.

Lilia ngước lên, đôi mắt rạng ngời, nụ cười yếu ớt nhưng ấm áp: "Muội không sao. Huynh đã quay lại tìm người đó phải không?"

“Muội không thể.” Lilia từ chối thẳng thừng mà không chút do dự, khiến nụ cười trên khuôn mặt Lăng Tiêu Diệp cứng đờ lại.

“Gia đình muội ấy xuất thân từ một đất nước bại trận và đã lưu lạc đến khu rừng phía bắc, cách thị trấn này khoảng một ngày đường đi xe ngựa. Vì vậy, ý định đến chơi chỗ cô lần này, ta đành phải từ chối,” Thượng Lục giải thích, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên quyết.

Tưởng chừng như cô bé sẽ thích thú mà vâng lời, Lăng Tiêu Diệp không ngờ lại nhận được một câu trả lời khiến nàng ngỡ ngàng.

Không đợi thêm, Lăng Tiêu Diệp quay sang người chủ cửa hàng, giọng đanh thép đầy uy quyền: "Ngươi mang chiếc váy này gói gọn cho ta." Người chủ cửa hàng không chậm trễ, lập tức kêu người cẩn thận đưa chiếc váy nhỏ ra ngoài.

Nàng cúi người xuống, nở một nụ cười thân thiện không kém phần xinh đẹp, nhìn cô bé với ánh mắt ấm áp. Sự dịu dàng và tình cảm trong ánh mắt của Lăng Tiêu Diệp khiến không gian xung quanh trở nên mềm mại hơn, nhưng Lilia lại có chút ngượng ngùng, ánh mắt không dám nhìn thẳng lại đối phương.

Lại là ánh mắt sắc lạnh của Thượng Lục hiện lên, khiến Lăng Tiêu Diệp sợ hãi.

"Phải...phải!" Lăng Tiêu Diệp gật đầu liền mấy cái, vẻ mặt bối rối pha chút háo hức.

Không khí trong cửa hàng đột ngột trở nên tĩnh lặng, sự im lặng đầy kinh ngạc. Những người lính gần như ngã quỵ xuống vì kinh hãi, không thể tin vào những gì vừa xảy ra. Lăng Tiêu Diệp vẻ mặt vẫn chưa hết kinh ngạc, không nói nên lời. Ánh mắt nàng dõi theo nơi Thượng Lục và Lilia vừa biến mất, lòng dâng tràn một cảm giác lẫn lộn giữa sự kính phục và tiếc nuối.

"Ta sao?" Thượng Lục nhẹ nhàng đưa ngón tay thon dài chỉ vào bản thân, giọng nói thanh thoát vang lên như tiếng chuông bạc.

Những người lính nghe thấy lời Thượng Lục thì bất chợt dừng mọi hoạt động lại. Lăng Tiêu Diệp, vẻ mặt có phần khó hiểu, thoáng buồn khi nghĩ rằng Thượng Lục không chấp nhận lòng tốt của bản thân.

"Ta chỉ là một người bình thường, hôm nay đi đến thị trấn này dạo chơi cùng tiểu muội muội mà thôi. Quả thực thân phận tầm thường, không đáng nhắc đến."

Một giọng nữ kiêu ngạo đáp lại: "Ngay cả ta mà ngươi cũng chặn lại sao? Thật to gan."

Lăng Tiêu Diệp ái ngại đáp lời: "Tiểu thư nói gì vậy, đây là tấm lòng thành ta tặng tiểu muội! Sao có thể nhận tiền được cơ chứ!"

Cánh cửa của căn phòng mở ra, mang theo vẻ lộng lẫy và tinh tế, khiến Lilia không khỏi tròn mắt ngạc nhiên. Người chủ tiệm cúi mình, mời Thượng Lục và Lilia bước vào căn phòng dành riêng cho khách VIP. Sàn nhà trải thảm nhung dày, mỗi bước chân nhẹ nhàng như chạm vào mây. Không gian của sự đặc biệt hiện hữu rõ rệt, tạo nên một bầu không khí vừa ấm cúng, vừa quý phái.

Nói xong, Thượng Lục đưa tay ra, thu gọn toàn bộ đồ đạc vào bên trong Giới Không. Hành động này nhanh chóng và đầy uyển chuyển, khiến mọi người xung quanh chỉ kịp tròn mắt kinh ngạc. Rồi y nhẹ nhàng chạm vào người Lilia, cả hai lập tức biến mất ngay trước mắt mọi người.

Những bộ váy lụa mịn màng, áo choàng lông thú, và áo cưới được trưng bày như những tác phẩm nghệ thuật, treo trên các giá gỗ chạm khắc tinh xảo. Mỗi chiếc váy đều kết hợp những đường may tỉ mỉ và chi tiết thủ công, thể hiện sự tinh tế và sang trọng của thời trang.

“Vậy để ta hỏi thử tiểu muội muội xem sao?” Lăng Tiêu Diệp đáp, quyết định tiến tới chỗ của Lilia.

Người chủ tiệm, với nụ cười tận tụy, cung kính giới thiệu về sự riêng tư và dịch vụ chăm sóc khách hàng cao cấp của cửa tiệm. Ghế Người chủ quán, với nụ cười tận tụy, cung kính giới thiệu về sự riêng tư và dịch vụ chăm sóc khách hàng cao cấp của cửa tiệm.

"Lăng tiểu thư... ngài bị làm sao vậy?" Người chủ tiệm đưa tay lay nhẹ vai nàng.

“Cách thì vẫn còn, nhưng ta e rằng hơi phức tạp.” Thượng Lục trả lời, ánh mắt thoáng chút suy tư.

"Y phục này, ánh mắt này. Chẳng nhẽ là..."

“Cách nào? Tiểu thư cứ nói! Ta nhất định làm được.” Lăng Tiêu Diệp vui mừng khi nghe rằng vẫn còn hy vọng.

"Được rồi, ta sẽ dẫn muội tới chỗ mua vài bộ y phục mới, hợp với một cô bé đáng yêu như muội!" Thượng Lục nói, giọng y đầy quyết tâm.

Lilia lúng túng, nhẹ nhàng nói: "Nhưng ở nhà muội vẫn còn hai bộ nữa mà, không cần phải tốn kém vậy đâu!"

Giọng nói quen thuộc ấy khiến Lăng Tiêu Diệp cảm nhận được một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Ánh mắt cô ta mở to, sắc mặt tái đi, lùi lại vài bước, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

"Đẹp quá, nữ nhân này rốt cuộc là ai...!?" Lăng Tiêu Diệp thầm nghĩ, ánh mắt không thể rời khỏi Thượng Lục.

Lăng Tiêu Diệp khó hiểu quay sang nhìn Thượng Lục, người đang theo dõi cuộc trò chuyện với sự quan tâm.

“Còn về chiếc váy, ta đành để lại vậy.” Thượng Lục nói, vẻ mặt không giấu nổi sự tiếc nuối khi nhìn lại chiếc váy nhỏ đã được chuẩn bị cẩn thận, đặt trên bàn. Mỗi đường kim, mũi chỉ trên chiếc váy đều như đang tỏa ra ánh sáng, lấp lánh dưới ánh đèn.

Trời ban mai, ánh nắng mặt trời êm dịu len lỏi qua những tán lá cây, làm cho chiếc ghế gỗ nơi Lilia đang ngồi trở nên ấm áp. Những tia nắng sớm mai phản chiếu trên khuôn mặt bé nhỏ của nàng, làm nổi bật đôi má ửng hồng. Bất ngờ, bước chân nhẹ nhàng của Thượng Lục xuất hiện từ phía sau, mang theo một luồng gió mát lành.

Chương 24: Tiệm Y phục

Thượng Lục tiến thêm một bước, ánh mắt sắc lạnh nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng, thì thầm bên tai Lăng Tiêu Diệp: "Cô thực sự không nhận ra ta sao?"

Những bộ y phục được sắp xếp gọn gàng trên các móc, mỗi chiếc đều phản ánh xu hướng và phong cách đương đại. Các nhân viên với sự tận tâm, cẩn thận đặt những bộ y phục như những tác phẩm nghệ thuật lên các kệ. Họ sẵn sàng tư vấn và hỗ trợ khách hàng trong quá trình chọn lựa, ánh mắt đầy thiện cảm và niềm nở.

Thượng Lục nhìn qua Lilia, thấy cô bé như đang suy nghĩ điều gì đó. Ngay lúc ấy, Lăng Tiêu Diệp tiếp tục: "Nếu tiểu muội không chê, ta có thể tặng chiếc váy xinh đẹp này cho muội làm món quà kỷ niệm gặp mặt."

Thượng Lục và Lilia bước vào cửa hàng, sự chênh lệch về đẳng cấp và địa vị dường như không thể che giấu trước ánh nhìn của những người bên trong. Trưởng quầy, với ánh mắt sắc bén, thoáng nhìn qua họ với vẻ khó chịu, nhưng không nói gì. Những nhân viên phục vụ cũng không thể che giấu sự ngạc nhiên trước sự xuất hiện của hai người trong bộ dạng giản dị.

"Thưa hai vị quý nhân, tiểu nhân sẽ mang ra một số mẫu y phục tốt nhất để hai vị dễ dàng tham khảo!" Người chủ quán nói, giọng đầy kính cẩn và trân trọng.

Bất chấp ánh nhìn khinh bỉ và sự đánh giá từ những người xung quanh, Thượng Lục vẫn giữ vững vẻ bình tĩnh và kiên định. Y nắm chặt tay Lilia, dẫn nàng bước qua những ánh mắt dò xét để tiến tới những bộ trang phục đẹp nhất. Trong lòng Thượng Lục, y đã hạ quyết tâm rằng hôm nay sẽ không để ai hay bất cứ điều gì làm tổn thương lòng tự trọng của Lilia.

"Mời tiểu thư xem qua!" Người chủ tiệm cung kính nói, rồi nhẹ nhàng đưa tay giới thiệu các bộ trang phục.

Lăng Tiêu Diệp mỉm cười, ánh mắt chứa đựng niềm vui và sự quyết tâm. “Ta sẽ làm tất cả những gì có thể để giúp đỡ gia đình muội ấy. Chỉ cần tiểu thư và tiểu muội đồng ý đến nhà ta chơi, ta sẽ đảm bảo mọi thứ được sắp xếp chu đáo.”

"Vậy làm sao ta biết được chỗ ở của gia đình tiểu muội?" Lăng Tiêu Diệp hỏi, ánh mắt đầy lo lắng và quan tâm.

Không thể che giấu sự hứng thú, Thượng Lục ngồi thẳng dậy, ánh mắt không rời khỏi chiếc váy đặc biệt kia. Biểu lộ mong muốn sở hữu chiếc váy này, y không ngần ngại bộc lộ sự say mê.

"Mời tiểu thư đi theo ta ra ngoài xe ngựa!" Một người trong đám cận vệ nói với giọng cung kính, hướng dẫn Thượng Lục và Lilia.

Những người xung quanh há hốc mồm, không hiểu được sự tình. Lăng Tiêu Diệp, người luôn tỏ ra uy quyền, nay lại cúi đầu nhận lỗi, thái độ hết sức tôn kính và sợ hãi trước Thượng Lục, một tiểu thư mà họ tưởng chừng chỉ là khách qua đường.

“Xin lỗi tỷ, nhưng muội phải về sớm trong ngày hôm nay. Muội không muốn cha mẹ ở nhà lo lắng cho muội,” Lilia đáp, giọng nhỏ nhẹ nhưng kiên định.

"Vậy sao được? Đoạn đường xa như vậy, ta sợ tiểu thư mệt mỏi khi đi một quãng đường dài như vậy. Chỗ ta có một con ma thú biết bay, có thể làm phương tiện di chuyển. Nếu tiểu thư không ngại, ta sẽ tặng nó cho cô." Lăng Tiêu Diệp nói, lo lắng hiện rõ trong đôi mắt.

"Chiếc váy mà ta đã kêu ông làm riêng cho tiểu muội ta, ông đã làm đến đâu rồi!"

"Huynh không cần phải làm đến mức đấy đâu," Lilia nói, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng chân thành. "Ông ta tuy rằng đã làm sai nhưng vẫn có thể tha thứ được. Dù sao thì chả ai ưa những cô bé nghèo và xấu xí như muội, nhưng cho dù vậy thì muội vẫn vui vẻ với cuộc sống này."

“Cha mẹ của muội không ở trong thị trấn này, họ ở xa lắm,” Lilia trả lời, giọng buồn buồn.

“Vậy cha mẹ muội ở đâu trong thị trấn này? Ta sẽ kêu người mời họ đến tiếp đón như khách quý!” Lăng Tiêu Diệp hỏi, không giấu được sự mong muốn kết thân.

Vẫn là cái phong cách tự tin, phong thái mạnh mẽ và hào phóng đó, y kéo tay Lilia, khiến nàng chỉ biết nghe theo mà không phản kháng.

Chủ tiệm lúng túng, cố gắng giữ vững lập trường: "Quả thực không thể được, tiểu thư."

Người chủ tiệm tiến lên vài bước, định ngăn cản Lăng Diệp nhưng rồi bỗng chững lại, không dám cản đường. Lăng Tiêu Diệp nhanh chóng tiến về phía Thượng Lục, ánh mắt đầy tò mò và kiêu ngạo.

"Thay cho lời xin lỗi trước đó, ta có thể mời tiểu thư đến dinh thự ở vài hôm được không? Mong tiểu thư hãy chấp nhận lời đề nghị chân thành này của ta," Lăng Tiêu Diệp nói, ánh mắt lấp lánh niềm hy vọng và sự chờ đợi.

Thượng Lục nhìn thấy, ánh mắt sáng lên, nhưng y vẫn kiên quyết: "Chiếc váy này, ngươi hãy cho ta một con số. Ta nhất định sẽ trả không thiếu một đồng!"

“Cô phải làm người bảo hộ cho gia đình muội ấy vào đây sinh sống, và tạo công ăn việc làm, chỗ ở cho họ,” Thượng Lục nói, giọng điềm tĩnh nhưng kiên định. “Nếu cô làm được điều này, khả năng lớn ta sẽ đáp ứng nguyện vọng của cô. Cô thấy sao?”

"Vất vả cho muội rồi," Thượng Lục nói với giọng dịu dàng như cơn gió nhẹ, đôi mắt ánh lên sự quan tâm. Bàn tay y chạm nhẹ vào vai cô bé, truyền thêm sự an ủi và bảo vệ.

Lăng Tiêu Diệp cúi đầu, giọng nói run rẩy đầy thành khẩn: "Vãn bối trước đó đã điều tra kỹ vụ việc và biết rằng tên chủ tiệm bánh ban nãy là người đã sai, nên đã có chút không phải với ngài. Mong ngài thứ lỗi cho tiểu bối nhất thời nông nổi, không hiểu rõ sự việc."

Lăng Tiêu Diệp nhìn chằm chằm, giọng đầy tức giận: "Ngay cả ta mà ông cũng dám ra lệnh!"

''Chủ của các ngươi đang đâu, gọi ra đây cho ta.''

"Đây là những bộ váy đẹp nhất chúng ta có, mong rằng tiểu thư sẽ hài lòng," người chủ nói với nụ cười chân thành, ánh mắt tràn đầy hy vọng.

"Đây là Nguyệt Nhi và Thiên Vũ, đội ngũ thiết kế và phục vụ của chúng ta," người chủ trình bày với sự tự tin và hào hứng. "Họ đang mặc những bản thiết kế mới nhất từ bộ sưu tập này, thật vinh dự khi có thể giới thiệu đến tiểu thư đây."

Ngay khi lời nói vừa dứt, Thượng Lục kéo mũ trùm đầu xuống, để lộ một khuôn mặt tuyệt mỹ, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại cuốn hút vô cùng. Y đặt lên bàn một bọc tiền vàng lớn, ánh sáng lấp lánh của những đồng tiền khiến người chủ quán lập tức toát mồ hôi, tay run run vội lau vầng trán ướt đẫm.

Lúc này, Lilia tiến lại gần, ánh mắt tò mò pha lẫn chút lo lắng. "Thượng Lục ca ca, có chuyện gì vậy?"

"Đây là những mẫu y phục mới nhất của tiệm," người chủ quán tiếp tục, giọng nói mượt mà và ấm áp. "Xin mời tiểu thư và tiểu cô nương chiêm ngưỡng, lựa chọn theo sở thích của mình. Chúng tôi sẵn sàng hỗ trợ bất cứ lúc nào."

Thượng Lục đang ngồi nghe giới thiệu về những bộ trang phục thì bỗng nhiên, ánh mắt y lấp lánh khi nhìn thấy một bộ váy nhỏ từ xa. Bộ váy được bố trí một cách tinh tế và nâng niu, như một tác phẩm nghệ thuật nổi bật giữa không gian cửa tiệm. Ánh sáng mềm mại nhấn nhá vào chiếc váy, làm nổi bật vẻ đẹp tinh tế và dễ thương của nó.

"Và đặc biệt, chúng ta không quên sự quan trọng của phong cách cho vị tiểu thư nhỏ," người chủ tiệm nói với vẻ hào hứng, chuyển sự chú ý đến bộ sưu tập dành cho bé gái.

Với vẻ đẹp quốc sắc thiên hương, Thượng Lục trong mắt đám người đã là một vị đại tiểu thư đài cát, khí chất ngút trời, như một nữ nhân thực thụ. Chính vì vậy, không ít người đã lầm tưởng y là một tiểu thư quý tộc.

"Năm ngày sau ta sẽ đến tìm cô." Thượng Lục đáp lời, giọng nói nhẹ nhàng.

"Phiền hai vị chờ đợi một chút, tiểu nhân sẽ mang tới ngay!"

Lăng Tiêu Diệp nhìn Thượng Lục, ánh mắt tràn đầy sự kiên định và quyết tâm. Nàng thở dài, rồi mỉm cười: "Ta cũng không thiếu tiền, nên nếu tiểu thư cùng tiểu muội đây đến chỗ ta chơi thì coi như thay cho số tiền của chiếc váy này, như vậy có được không?"

Thượng Lục cười nhẹ, đôi mắt sáng ngời, "Chỉ là vài bộ y phục thôi mà. Dù có mua cả cái tiệm đó cho muội, ta đây cũng không tiếc mà mua cho muội!"

"Đương nhiên là được," Lăng Tiêu Diệp cười, ánh mắt rạng rỡ như hoa nở.

Thượng Lục đang chăm chú nhìn chiếc váy nhỏ, đột nhiên nghe tiếng gọi phía sau, y quay lại, ánh mắt lấp lánh, khiến cho Lăng Tiêu Diệp thoáng chốc đỏ mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Vãn bối đã biết, mong ngài yên tâm!" Nàng đáp lời, giọng đầy kính sợ.

Mái tóc dài đen óng của y, tựa như một dải lụa mềm mại theo gió, tạo nên vẻ đẹp thuần khiết và tinh tế. Nụ cười của Thượng Lục, như ánh dương chiếu rọi trên cánh đồng lúa mùa hạ, ấm áp và tràn đầy năng lượng tích cực. Bước chân y nhẹ nhàng và duyên dáng, như những bước nhảy của tiên nữ trong truyền thuyết, làm cho không gian xung quanh trở nên tinh tế và trân quý.

Lăng Tiêu Diệp nghe vậy, trong lòng càng thêm chắc chắn về quyết định của mình. Nàng không biết rằng người mình đang nhìn chăm chú lại là một người không có giới tính nhất định, không phải một tiểu thư như nàng vẫn tưởng. Thượng Lục, với vẻ đẹp như trong tranh vẽ, đã khiến cho Lăng Tiêu Diệp say đắm ngay từ cái nhìn đầu tiên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Các nhân viên phục vụ trong trang phục trang lịch lãm đứng sẵn sàng giúp đỡ khách hàng. Không khí trong cửa hàng ngập tràn hương thơm của nến và mùi da mới, mang đến một trải nghiệm mua sắm sang trọng và độc đáo. Những chiếc gương lớn phản chiếu ánh sáng, tạo nên một không gian rộng rãi và thoáng đãng, khiến khách hàng có thể thoải mái ngắm nhìn và lựa chọn.

Lilia, đôi mắt long lanh, ngắm nhìn những bộ váy trước mắt mình, không khỏi cảm thấy lòng tràn đầy niềm vui và sự hào hứng. Nàng cảm nhận được sự quan tâm và chăm sóc mà cửa tiệm dành cho mình, khiến nàng thấy mình như một vị tiểu thư thật sự.

"Mang hết những bộ trang phục đắt nhất trong cửa tiệm này ra đây cho ta!" Thượng Lục cất giọng, âm điệu đầy uy nghiêm và kiên quyết.

“Đúng là một cô bé ngoan.” Lăng Tiêu Diệp cảm thán, lòng thầm ngưỡng mộ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 24: Tiệm Y phục