Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29: Rời Trấn
Người mẹ ruột của Tuyết Nhi đã q·ua đ·ời khi sinh nàng, để lại đứa con gái nhỏ bơ vơ giữa lòng thế giới lạnh lẽo. Tuyết Nhi, dù xinh đẹp như bông hoa tinh khiết, nhưng lại mang theo nỗi ám ảnh và tội lỗi vì c·ái c·hết của mẫu thân. Sự ghẻ lạnh và xa cách từ gia đình khiến cuộc sống của nàng trở nên cô đơn và đen tối.
Mẹ kế của Tuyết Nhi là một người đàn bà lòng đầy ghen tị và cay nghiệt. Bà ta mang theo một đứa con gái thứ hai, và mối quan hệ giữa họ với Tuyết Nhi lúc nào cũng căng thẳng. Đứa em gái, dù chưa hiểu rõ tình hình, nhưng cũng đã dần thấm nhuần bản tính cay nghiệt của người mẹ mà ra sức chà đạp Tuyết Nhi.
Khi Thượng Lục đưa tay lên để tạm biệt, mọi người đều im lặng dõi theo, ánh mắt họ tràn đầy cảm xúc. Đột nhiên, Lăng Tiêu Diệp từ trong đám đông lao đến, nàng không kiềm chế được cảm xúc mà ôm chầm lấy y. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng đặt một nụ hôn nhẹ lên má y, làm Thượng Lục không khỏi bất ngờ. Cảm giác mềm mại từ đôi môi nàng để lại một dấu ấn khó phai trong lòng y.
Ông chủ tiệm nhìn viên đá trong tay Thượng Lục, nụ cười trên môi hơi co lại. "Viên này là một trong những viên đá quý hiếm của tiệm chúng tôi, giá của nó là 500 lượng bạc." (đọc tại Qidian-VP.com)
Thượng Lục liếc nhìn túi đá vụn, nét mặt không biến sắc. "Ngươi nói dối. Ta đã trả tiền đầy đủ cho ngươi."
"Ca ca không để sáng sớm mai mới đi sao?" Lilia buồn bã nhìn Thượng Lục, đôi mắt to tròn chứa đầy nước mắt khi nàng nhìn y cầm túi hành lý chuẩn bị rời đi.
"Trước khi ta rời đi, ta muốn nhờ cô chăm sóc, bảo vệ và dạy cô bé đó một số Thuật Kỹ đơn giản."
Những lời này từ ông lão khiến những người dân từ ngôi làng trong rừng Jura trước đó không thể im lặng thêm nữa. Họ đồng loạt tiến tới, mỗi người một câu, tất cả đều bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc và mong muốn Thượng Lục ở lại thêm một thời gian.
Tuyết Nhi, trong sự cô đơn và bất lực, ngày càng mất đi nụ cười. Nàng là ngọn đèn yếu ớt giữa bóng tối, hy sinh từng giọt hạnh phúc để nuôi lớn tình yêu bất diệt trong trái tim chật chội.
"Ông Lin nói đúng đấy, mong đại nhân có thể ở lại cho chúng ta thêm một khoảng thời gian để có cơ hội đền đáp ân đức này từ người."
Trong một ngôi nhà bề ngoài có vẻ yên bình, bóng tối của đau đớn và đố kỵ lan tỏa từ bàn tay độc ác của người mẹ kế. Ánh sáng dường như không bao giờ chạm vào gương mặt của Tuyết Nhi, con riêng của trượng phu. Cứ như một lời nguyền, ánh mắt của người mẹ kế khắc sâu nỗi đau vào tâm hồn vô tội của Tuyết Nhi.
"Muội ấy nói đúng," Lăng Tiêu Diệp lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự lo lắng. "Ngài sáng sớm mai hẵng đi, có phải thuận tiện hơn không?"
Cuối cùng, khi tất cả đám thuộc hạ đã nằm la liệt trên sàn, Thượng Lục nhẹ nhàng rút ra một thanh kiếm sắc tím từ không gian bên cạnh, thanh kiếm phát ra ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ. Y vung kiếm một cách điêu luyện, chém ngang dọc vào không khí bên trong cửa tiệm, tạo ra những luồng sóng khí mạnh mẽ. Mỗi đường kiếm đều mang theo sức mạnh khủng kh·iếp, làm nát bươm các kệ hàng, tủ kính, và cả tường gỗ của cửa tiệm. Đá quý, mảnh vỡ bay tứ tung, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn và đổ nát.
"Chúng ta rất biết ơn sự giúp đỡ lớn lao này của đại nhân, nếu không có ngài, có lẽ chúng ta đ·ã c·hết mòn ở ngôi làng đó rồi." Một ông lão khom lưng tiến tới chỗ Thượng Lục, giọng nói run run nhưng đầy biết ơn. Những người còn lại cũng không giấu được tâm tư, ánh mắt họ hiện lên sự kính trọng và biết ơn sâu sắc.
✾ ✽ ✼ ✠ ☆ ★ ✡ ✴ ✺ ☼ ☸ ❋ ✽
Thượng Lục không hề nao núng, y đứng thẳng người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tên chủ tiệm. "Ngươi định giở trò gì?"
Hai tháng trôi qua nhanh như một cái chớp mắt đối với Thượng Lục, nhưng đối với dân làng từ rừng Jura và những người sống trong thị trấn do Lăng Tiêu Diệp cai quản tạm thời, đó là một khoảng thời gian đầy biến đổi và hy vọng. Thượng Lục đã dùng quyền năng và tài năng của mình để giúp toàn bộ dân làng từ rừng Jura di chuyển an toàn đến thị trấn. Công việc không dễ dàng, nhưng với sự tổ chức và quyết tâm của Lăng Tiêu Diệp cùng sự hỗ trợ của Thượng Lục, mọi thứ đã diễn ra suôn sẻ.
Các gian hàng bày biện những viên đá quý từ khắp nơi trên đại lục . Những viên hồng ngọc đỏ rực, ngọc bích xanh biếc, kim cương trong suốt và đá mặt trăng lấp lánh ánh xanh dịu dàng. Mỗi viên đá quý đều mang theo một câu chuyện, một lịch sử riêng, và Thượng Lục dường như có thể cảm nhận được tất cả những điều đó chỉ qua cái chạm nhẹ của mình.
Hắc Nham Thành là một nơi nổi tiếng với các khu chợ đá quý, nổi bật giữa bối cảnh mờ ảo của núi đá và ánh đèn lập lòe trong màn đêm. Nơi đây, ánh sáng từ những viên đá quý lấp lánh tạo nên một khung cảnh rực rỡ đầy mê hoặc.
Tên chủ tiệm nhìn thấy tình hình không như mình tính toán, mặt mày biến sắc. Nhưng hắn vẫn không chịu thua, ra hiệu cho đám thuộc hạ tiếp tục t·ấn c·ông. "Ngươi không trả tiền thì đừng hòng rời khỏi đây!"
Thượng Lục quay lại, ánh mắt sắc lạnh. "Ý ngươi là sao đây?" Y hỏi, giọng điệu bình thản nhưng đầy uy lực. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mọi người xung quanh đều ngỡ ngàng trước cảnh tượng đó, cảm giác mất mát và tiếc nuối tràn ngập trong lòng họ. Lăng Tiêu Diệp đứng yên tại chỗ, mắt dõi theo nơi Thượng Lục vừa biến mất, lòng nàng tràn đầy cảm xúc.
Thượng Lục biết rằng nhiệm vụ này sẽ chiếm hết thời gian của y, không chỉ vì những khó khăn và nguy hiểm mà y sẽ đối mặt, mà còn vì sự tìm kiếm "Tâm Thiện Nữ" sẽ đòi hỏi y phải đi khắp nơi, gặp gỡ và kiểm tra nhiều người để chắc chắn về tâm hồn và phẩm chất của họ. Dù y rất muốn ở lại thị trấn, nơi mà y đã gắn bó và cảm thấy an bình, nhưng trách nhiệm và sứ mệnh của y không cho phép.
Cuối cùng, Thượng Lục đứng thẳng dậy, ánh mắt quét qua một lần nữa khu chợ đá quý đầy màu sắc và ánh sáng. Y rời đi, để lại phía sau những ánh mắt tò mò và những lời xì xào bàn tán. Áo bào đen của y bay lượn trong gió.
Khu chợ đá quý tại Hắc Nham Thành không giống bất kỳ nơi nào khác. Các gian hàng xếp thành hàng dài, mỗi gian đều bày bán những viên đá quý thô, từ những mẩu đá nhỏ lấp lánh đến những khối đá lớn đầy màu sắc. Ánh sáng phản chiếu từ các viên đá tạo nên một biển màu sắc lấp lánh, như một vũ điệu ánh sáng giữa bóng tối.
Ông chủ tiệm bắt đầu cảm thấy sốt ruột khi Thượng Lục toàn chọn đúng những viên đá có giá trị thực sự. "Khách quan, những viên đá này đều là những báu vật quý hiếm, giá cả không hề rẻ..."
Giữa đám đông người mua kẻ bán, một thân ảnh mặc áo bào đen cùng với mũ chùm đầu lướt qua các gian hàng, chẳng để lộ danh tính. Đó chính là Thượng Lục. Áo bào đen của y hòa lẫn với bóng đêm, chỉ có đôi mắt sắc lạnh lấp lánh ánh sáng từ những viên đá quý phản chiếu, tạo nên một vẻ bí ẩn và quyền lực.
"Khoan đã! Ngươi chưa trả tiền!" Ông chủ tiệm hét lớn, thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Thanh Nhi cúi đầu, lòng đầy biết ơn và quyết tâm. "Ngài yên tâm, tiểu nữ sẽ hoàn thành nhiệm vụ và chăm sóc tốt cho cô bé đó."
Thượng Lục cúi xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng. "Ca ca sẽ luôn ở bên cạnh muội, dù ta có ở đâu. Khi muội đủ hai mươi tuổi, ta sẽ quay lại và đón muội. Hãy mạnh mẽ và chăm chỉ, Lilia. Ta tin muội sẽ làm được."
Ông chủ tiệm không giấu nổi vẻ lo lắng khi tính tổng giá trị của những viên đá mà Thượng Lục đã chọn. Tuy nhiên, ông ta cũng không dám từ chối vị khách bí ẩn này. Thượng Lục trả tiền một cách dứt khoát, rồi cẩn thận gói những viên đá quý lại.
"Lão đừng làm thế, ta sao dám nỡ rời đi khi biết mọi người cảm kích thế này," Thượng Lục nói, đỡ ông lão dậy khi ông khẩn thiết cúi mình xuống cầu xin. Ánh mắt y dịu dàng, giọng nói tràn đầy sự chân thành và cảm thông. Tuy nhiên, y vẫn giữ vững quyết tâm rời đi, biết rằng nhiệm vụ của mình còn nhiều phía trước.
Nhưng y biết rằng thời gian của mình ở đây sắp hết. Hai tháng nghe có vẻ là thời gian rất dài, nhưng với y, cũng đáng vào đâu. Thượng Lục đã chuẩn bị tâm lý cho cuộc hành trình sắp tới, và y cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho việc rời xa thị trấn. Y tin rằng Lăng Tiêu Diệp sẽ tiếp tục công việc tốt đẹp mà họ đã bắt đầu, và thị trấn sẽ ngày càng phát triển dưới sự lãnh đạo của nàng.
Mỗi lời nói của bà ta như những m·ũi d·ao sắc bén đâm thẳng vào trái tim nhỏ bé của nàng. Tuyết Nhi cảm thấy mình mất đi sự yêu thương, thay vào đó là những cảm giác tự ti và tuyệt vọng. Mẹ kế không chỉ là một người giữ nhà, mà còn là một kẻ chủ mưu, sáng tạo ra vũ trụ riêng của mình, nơi niềm vui của Tuyết Nhi là điều cấm kỵ.
Ông chủ tiệm giơ cao túi đá vụn, ném xuống trước mặt Thượng Lục. "Ngươi nghĩ ngươi có thể lừa ta sao? Đây là túi tiền mà ngươi trả. Chỉ toàn là đá vụn!"
Một ông chủ tiệm với vẻ ngoài lịch lãm, râu tóc bạc phơ nhưng gương mặt vẫn sắc sảo, tiến tới chào đón. Ánh mắt ông ta ánh lên vẻ hiếu kỳ khi nhìn thấy Thượng Lục, người mặc áo bào đen với mũ chùm đầu, tạo nên một vẻ huyền bí khó lường.
Thượng Lục vừa định rời khỏi cửa tiệm thì bỗng nghe tiếng gọi gấp gáp từ phía sau. Tên chủ tiệm, với vẻ mặt nghiêm nghị và đôi mắt lóe lên sự gian xảo, đứng chắn trước cửa ra vào, tay nắm chặt một túi đá vụn.
Thượng Lục chỉ mỉm cười, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn những viên đá quý. Không cần lời đáp, y đưa tay chạm vào một viên đá màu tím sẫm, cảm nhận sự rung động tinh tế từ nó. Lão già khẽ nhướng mày, nhận ra ngay sự khác biệt ở vị khách đặc biệt này.
Thượng Lục quay sang nhìn Lăng Tiêu Diệp, rồi lại nhìn Lilia. Y cảm nhận được sự lo lắng và tình cảm chân thành từ họ. Đôi mắt y trở nên dịu dàng, nhưng quyết tâm vẫn hiện rõ trong ánh nhìn. Thượng Lục biết rằng việc rời đi là không thể trì hoãn, bởi nhiệm vụ phía trước còn nhiều khó khăn và trách nhiệm lớn lao.
“Hãy bảo vệ thị trấn này và những người dân.”
Nàng không giấu được nỗi lo lắng và đau lòng trong ánh mắt. Thượng Lục khẽ mỉm cười, ánh mắt y tràn đầy sự dịu dàng và an ủi. "Tiêu Diệp, ngươi làm như này thật làm khó ta. Nhưng ngươi yên tâm, ta và ngươi vẫn sẽ còn gặp lại."
"Tiểu nữ sao dám nhận vật quý như này của ngài!" Thanh Nhi ngỡ ngàng, vừa mới ngẩng đầu lên thì thấy Thượng Lục đã biến mất. Chỉ còn cuốn trục đang phát sáng bay lơ lửng trước mặt, chờ nàng nhận lấy.
“Thượng tiểu thư,” Lăng Tiêu Diệp gọi nhẹ, giọng nàng run rẩy như một cánh hoa mỏng manh trong gió. “Ngài thật sự phải đi sao?”
Dù lòng ai cũng không nỡ, cuối cùng mọi người cũng phải chấp nhận sự ra đi của Thượng Lục. Trước khi chia tay, họ tặng cho y rất nhiều đồ, đặc biệt là thức ăn, như một cách để bày tỏ lòng biết ơn. Thượng Lục cảm kích nhận lấy, thu hết vào bên trong Giới Không của mình.
✾ ✽ ✼ ✠ ☆ ★ ✡ ✴ ✺ ☼ ☸ ❋ ✽ (đọc tại Qidian-VP.com)
Thượng Lục mỉm cười, ánh mắt y trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết. Y khẽ gật đầu, lời nói không cần thiết nữa vì ánh mắt đã nói lên tất cả. Ngay sau đó, thân ảnh y khẽ động, rồi biến mất tại chỗ, như một làn khói mỏng tan biến trong không gian.
Trong suốt thời gian này, toàn bộ Thuật Giới chìm trong sự hoảng loạn và bất an. Các quốc gia khác không dám phản kháng, chỉ biết tuân theo quy tắc mà Thần Linh đã đặt ra. Họ biết rằng phán quyết của Thượng Lục là không thể tránh khỏi, và sự chống đối chỉ mang lại diệt vong.
Những ngày tháng tiếp theo, những lời đồn đại về Thượng Lục và sức mạnh của y lan rộng khắp nơi. Các quốc gia còn lại không dám làm trái luật, cố gắng cải thiện cuộc sống của nhân dân mình để tránh khỏi phán quyết nghiêm khắc. Trong mắt mọi người, Thượng Lục không chỉ là kẻ hủy diệt, mà còn là vị cứu tinh, mang lại trật tự và công bằng cho toàn bộ đại lục.
"Ngài có việc gì căn dặn cứ việc giao cho tiểu nữ, chỉ cần tiểu nữ làm được chắc chắn sẽ làm." Thanh Nhi hai tay chắp lại, cúi người kính lễ trước Thượng Lục, chờ đợi nhận lệnh. Nàng đứng đó, dáng vẻ thanh thoát nhưng không kém phần kiên cường, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm và lòng trung thành.
Ngay lúc đó, vài tên thuộc hạ của tên chủ tiệm lao tới, vây quanh Thượng Lục. "Bắt hắn lại!" Tên chủ tiệm ra lệnh, ánh mắt lóe lên sự tham lam.
Thượng Lục xuất hiện lần đầu tiên tại Linh Sơn Đế Quốc, nơi mà những kẻ thống trị đã đẩy nhân dân vào cảnh đói khổ cùng cực. Ngày phán quyết, bầu trời trở nên âm u, mây đen cuồn cuộn kéo đến, gió lốc thổi mạnh. Thượng Lục đứng trên không, áo choàng bay phấp phới, mắt nhìn xuống cảnh tượng thê lương bên dưới. Với một cái phẩy tay nhẹ, sóng khí từ cơ thể y tỏa ra, tạo thành một cơn bão năng lượng. Từ điểm y đứng, toàn bộ vương quốc Lý Đạo bị san phẳng, không còn lại gì ngoài cát bụi.
"Khách quan có hứng thú với loại đá nào?" Ông chủ tiệm hỏi, giọng nói lịch sự nhưng không giấu nổi sự tò mò.
Những người xung quanh chứng kiến cảnh chia tay không thốt ra một âm thanh nào, chỉ có những ánh mắt đầy nghẹn ngào và sự thấu hiểu từ đám đông.
Chương 29: Rời Trấn
"Ta đã trả tiền đầy đủ cho ngươi. Ngươi đổi túi tiền của ta và vu khống ta là kẻ l·ừa đ·ảo. Ngươi muốn gì đây?" Thượng Lục nói, giọng điệu lạnh lùng nhưng đầy uy lực.
Một tên thuộc hạ tiến tới, tay cầm chắc một thanh gậy gỗ, định đánh vào Thượng Lục. Nhưng trước khi hắn kịp ra tay, Thượng Lục đã nhanh chóng né sang một bên, rồi bằng một động tác nhanh gọn, y hạ gục tên thuộc hạ chỉ trong tích tắc.
Thượng Lục nhìn tên chủ tiệm, nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên gương mặt. "Ta hiểu. Ta sẽ lấy vài viên này. Khi nào quay trở lại đó, ta sẽ làm quà tặng cho Lilia và Lăng Tiêu Diệp. Có lẽ họ sẽ rất thích."
Mỗi cú đòn của Thượng Lục đều như sấm vang chớp giật. Một tên bị hất văng ra ngoài cửa, đập mạnh vào tường khiến kệ đá quý rơi tung tóe. Một tên khác lao vào từ phía sau, nhưng bị Thượng Lục xoay người, đấm thẳng vào mặt, khiến hắn bay ngược lại, va vào quầy thu ngân, làm quầy gãy đôi. Cảnh tượng này khiến những người chứng kiến không khỏi kinh hãi, mắt trợn tròn trước sự lợi hại của y.
Người đứng chờ sẵn trước mặt nàng là Thượng Lục, đang hoà mình vào không gian yên tĩnh của đỉnh núi, ánh mắt hướng về nơi xa xăm vô định như đang suy tư về điều gì đó. Khi nhận thấy sự hiện diện của Lam Nhi, y khẽ quay đầu, phá vỡ sự tĩnh lặng bằng một câu hỏi.
"Đây là cuốn Thuật Kỹ Thượng cấp ta tặng cho ngươi coi như là món quà cảm ơn vì ngươi đã giúp ta chuyện này." Trên tay Thượng Lục xuất hiện một quyển trục phát ra kim quang sáng chói một vùng. Y đưa cuốn bí chương cho Lam Nhi.
Đột nhiên, tiếng bước chân vụng trộm vang lên, và bóng hình đen của mẹ kế hiện lên. Trong tay bà ta là một đĩa nhỏ đầy thức ăn thừa, nhưng ánh đèn vàng nến phản chiếu trên khuôn mặt lạnh lùng của bà ta, tạo nên bóng dáng ma quái.
Thượng Lục khẽ động, ánh mắt y nhìn Lăng Tiêu Diệp, có chút ngỡ ngàng. Nàng nhìn y với ánh mắt sâu lắng, dường như muốn nói bao điều nhưng không thể thốt lên lời. Ánh sáng từ đèn đường phản chiếu trên gương mặt nàng, làm nổi bật nét đẹp kiêu sa và nỗi buồn khôn nguôi.
Lăng Tiêu Diệp không kìm được, nàng bước tới, nắm chặt tay y. "Nhưng... tiểu nhân không muốn người rời đi. Tiểu nhân sợ rằng đời này sẽ không còn cơ hội gặp lại ngài nữa."
Trong khoảng thời gian một năm rưỡi, Thượng Lục với phán quyết của thần linh trong tay đã sát phạt 46 quốc gia. Hành động của y đã khiến toàn bộ Thuật Giới đứng ngồi không yên, nhưng không ai dám chống lại, chỉ biết tuân theo quy tắc của thần linh đặt ra.
"Mong đại nhân có thể ở lại đây thêm ít thời gian để chúng ta có thể báo đáp một phần nào đó ân đức của người," ông lão tiếp tục, giọng nói khẩn thiết.
Thượng Lục bước đi chậm rãi, ánh mắt quét qua từng gian hàng. Mỗi bước đi của y đều mang theo sự uy nghiêm và tĩnh lặng, khiến những người xung quanh không khỏi liếc nhìn với sự tò mò. Bàn tay của y thỉnh thoảng vươn ra, chạm nhẹ vào một viên đá quý thô, cảm nhận năng lượng tinh khiết từ chúng.
Nói xong, Thượng Lục quay lưng bước ra khỏi cửa tiệm. Ánh nắng buổi chiều chiếu lên lưng y, tạo nên một hình ảnh uy nghiêm và đầy bí ẩn. Những người xung quanh, chứng kiến toàn bộ sự việc, đều nhìn Thượng Lục với ánh mắt kính nể và e sợ. Không ai dám ngăn cản hay nói lời gì, chỉ lặng lẽ tránh đường, để y rời đi trong yên lặng.
Trong hai tháng qua, Thượng Lục đã cố gắng hết sức để giúp thị trấn ổn định và phát triển. Y đã dùng tài năng của mình để cải thiện cơ sở hạ tầng, tăng cường an ninh và tạo ra những cơ hội mới cho dân chúng trong thị trấn. Y cũng dành thời gian để hướng dẫn và đào tạo Lăng Tiêu Diệp, giúp nàng trở thành một người lãnh đạo mạnh mẽ và sáng suốt. Lăng Tiêu Diệp không chỉ học hỏi mà còn chứng tỏ khả năng xuất sắc của mình, nàng trở thành một điểm tựa vững chắc cho dân chúng .
Lăng Tiêu Diệp cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay y, nhưng nỗi buồn vẫn đọng lại trong lòng. Nàng biết rằng không thể níu giữ y lại, nhưng cũng không thể ngăn được những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Thượng Lục bước vào bên trong cửa hàng, không gian bên trong rộng rãi và được trang trí cầu kỳ. Các kệ trưng bày được làm bằng gỗ gụ bóng loáng, trên đó bày biện hàng loạt viên đá quý với đủ màu sắc và kích cỡ.
Những lời nói chân thành và cảm động không ngừng vang lên, tạo thành một làn sóng cảm xúc lan tỏa khắp không gian. Mọi ánh mắt đều dồn về phía Thượng Lục, chứa đựng sự kính trọng và biết ơn vô hạn.
Trong Thành Cổ Nham này, có một gia đình thương gia khá giả. Gia chủ là một người đàn ông khá biết cách làm ăn, sở hữu một dinh thự lớn lộng lẫy. Gia đình này có bốn thành viên, nhưng chỉ duy nhất người con gái đầu không được đối xử công bằng. Nàng tên là Tuyết Nhi.
Thượng Lục bước đến gần một kệ trưng bày, đôi mắt sắc lạnh của y dừng lại trên một viên đá thô màu tím sẫm. Y cầm viên đá lên, cảm nhận sự rung động tinh tế từ nó, rồi hỏi: "Viên đá này giá bao nhiêu?"
Trong hành trình của mình, Thượng Lục không chỉ là người phán quyết, mà còn là biểu tượng của công lý và quyền lực tuyệt đối. Mỗi bước đi của y đều mang theo sự kính sợ và sự tôn trọng của toàn bộ Thuật Giới. Nhưng hơn hết, y là hiện thân của sự trừng phạt dành cho những kẻ độc ác, mang lại hy vọng cho những người bị áp bức.
"Lần sau, có lẽ ngươi sẽ không còn tốt số như này đâu. Nhớ kỹ."
Thượng Lục quay lại, ánh mắt ấm áp nhìn nàng. "Đúng vậy, Tiêu Diệp. Ta có nhiệm vụ phải hoàn thành, không thể ở lại lâu hơn."
Tên chủ tiệm, lúc này đã hoảng sợ đến mức không nói nên lời, đứng run rẩy giữa đ·ống đ·ổ n·át. Thượng Lục tiến tới gần hắn, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén như kiếm. Y nói, giọng nói mang theo uy lực không thể kháng cự:
Lăng Tiêu Diệp vẫn đứng lặng lẽ dưới ánh trăng mờ ảo. Nàng không thể kìm lòng, bước nhanh tới chỗ Thượng Lục đang chuẩn bị rời đi. Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương thơm của đêm hè, nhưng trong lòng nàng chỉ thấy trống rỗng và luyến tiếc.
Trong bóng tối của nhà kho lạnh lẽo, Tuyết Nhi nằm nghiêng trên đống thảm cũ kỹ. Ánh sáng mờ nhòe qua các khe cửa chỉ làm nổi bật thêm vẻ ảm đạm của không gian. Cơ thể nàng bọc trong lớp áo rách nát, đôi tay xanh lạnh ôm chặt bản thân như để chống đỡ cảm giác cô đơn.
"Mẫu thân, người có ở trên đó không? Con rất nhớ người!" Tuyết Nhi nhìn ra ngoài ô cửa sổ nhỏ như ngục giam, mắt hướng lên bầu trời đêm đầy sao. Nước mắt không kìm được rơi lã chã, tạo nên những vệt dài trên gương mặt thanh tú nhưng đầy u buồn.
Núi Phong sơn...
Nỗi đau từ sự phân biệt đối xử không chỉ là lời nói. Bà ta còn tạo ra những tình huống đau lòng, đẩy Tuyết Nhi vào góc tối của tâm trí. Sự ghen tị và thù hận như những bóng ma luôn bám theo bước chân của nàng, khiến cho bức tranh gia đình trở nên mờ ám và đau khổ trong mắt nàng.
Quốc gia thứ ba là Vạn Kiếm Quốc, nổi tiếng với sự tàn ác và tham lam của hoàng tộc. Ngày phán quyết, dân chúng đứng nhìn lên, lo sợ và hy vọng. Thượng Lục đứng giữa không trung, áo choàng tung bay, mắt lạnh lùng nhìn xuống. Sóng khí từ cơ thể y tỏa ra như ngập tràn cảnh tận thế. Với một cái nhắm mắt, y tạo ra một cơn bão năng lượng, quét sạch toàn bộ Vạn Kiếm Quốc, không để lại dấu vết.
"Khách quan, những viên đá này là báu vật hiếm có. Ngài có hứng thú không?" Lão già cất tiếng, giọng nói đầy bí hiểm và mời gọi.
Lilia nghẹn ngào, nàng bước tới gần hơn, ánh mắt chứa đầy hy vọng và nỗi buồn. "Nhưng... ca ca đã hứa sẽ ở lại với muội thêm một đêm mà..."
Khi đám thuộc hạ lao tới, Thượng Lục nhanh chóng sử dụng thân thủ nhanh nhẹn và chính xác của mình. Y hạ từng tên một, mỗi cú đấm, cú đá đều mạnh mẽ và uy lực, khiến từng tên bay văng ra xa, va vào các kệ hàng, tủ trưng bày đá quý, làm nát bươm từng phần của cửa tiệm.
Ánh sáng từ cuốn bí chương lấp lánh, như một lời chúc phúc và lòng tin tưởng mà Thượng Lục gửi gắm vào Lam Nhi. Nàng đưa tay nhận lấy, cảm nhận được năng lượng mạnh mẽ tỏa ra từ cuốn trục. Trên đỉnh núi, gió vẫn thổi lạnh buốt, nhưng lòng nàng lại ấm áp hơn bao giờ hết.
Thượng Lục không biểu lộ cảm xúc, chỉ gật đầu rồi đặt viên đá xuống. Y tiếp tục dạo quanh tiệm, ánh mắt liên tục dừng lại trên những viên đá thô khác. Y lần lượt chọn ra vài viên đá quý với màu sắc và hình dạng đặc biệt, mỗi viên đều toát lên vẻ đẹp riêng biệt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thượng Lục đã rời đi, nhưng những gì y để lại không chỉ là nhiệm vụ và quà tặng, mà còn là niềm tin và hy vọng. Lam Nhi nhìn về phía xa, nơi ánh bình minh đang dần lên cao, lòng tràn đầy quyết tâm và khát vọng.
Tiếp theo là Băng Tinh Quốc, nơi mà những kẻ cầm quyền tham lam đã bóc lột và đàn áp dân chúng không thương tiếc. Thượng Lục xuất hiện trong bầu không khí căng thẳng, dân chúng tụ tập nhìn lên bầu trời, nơi y đang đứng. Áo choàng đen tuyền của y bay lượn theo gió, như một bóng đêm bao phủ. Thượng Lục nhắm mắt lại, từ điểm y đứng, một luồng sáng mạnh mẽ bùng lên, lan tỏa khắp nơi. Băng Tinh Quốc biến mất trong một cái chớp mắt, chỉ còn lại một vùng đất hoang tàn.
Sau hơn hai tháng tiếp xúc, Lilia đã coi Thượng Lục như người ca ca mà nàng luôn mong ước. Y cũng biết tâm tư này của nàng và đã hứa rằng khi nàng đủ hai mươi tuổi, y sẽ đón nàng lên chỗ mình sống.
Lam Nhi nhìn Thượng Lục, lòng tràn đầy kính trọng và trung thành. "Chỉ cần ngươi nói rằng ngươi là bằng hữu của ta, bọn họ sẽ tự hiểu. Đây là chiếc vòng mà ta hay đeo, ngươi cầm lấy đưa cho họ làm vật tin." Thượng Lục nói, tháo chiếc vòng từ cổ mình và đưa cho Lam Nhi.
Một gian hàng đặc biệt thu hút sự chú ý của Thượng Lục. Trên bàn là những viên đá quý thô chưa qua chế tác, nhưng ánh sáng từ chúng phát ra một thứ năng lượng kỳ lạ, khiến y dừng chân. Người bán hàng, một lão già với đôi mắt sắc sảo và nụ cười bí ẩn, nhanh chóng tiến tới.
Trong ánh sáng dịu dàng của buổi tối, Thượng Lục đứng giữa đám đông, đôi mắt chứa đựng bao nỗi niềm. Người dân xung quanh nhìn y với ánh mắt đầy kính trọng và biết ơn, không ai dám thốt ra lời nào, chỉ có những ánh nhìn thấu hiểu và nghẹn ngào.
Trong khi lướt qua khu chợ đá quý, ánh mắt của Thượng Lục bỗng nhiên bị thu hút bởi một cửa hàng lớn nằm ở góc khuất của con phố. Cửa hàng này có bảng hiệu được làm bằng gỗ cổ kính, trên đó khắc chữ "Bảo Ngọc Trai" một cách tinh xảo. Ánh sáng từ những viên đá quý bày biện bên trong cửa hàng phản chiếu ra ngoài, tỏa ra những tia sáng lấp lánh mê hoặc.
Y nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu nàng, cử chỉ âu yếm và thân mật như người anh trai đối với em gái.
Ngày Thượng Lục phải rời khỏi thị trấn đã đến. Tất cả mọi người trong thị trấn đều đến đông đủ để tiễn biệt y. Thượng Lục đứng giữa đám đông, ánh đèn dịu dàng chiếu lên khuôn mặt y. Ánh sáng từ đèn đường khu vực phố phường làm nổi bật nét buồn bã trên gương mặt khi Thượng Lục khi nói lời chia tay. Trời vừa tối, nước mắt của Lilia nhẹ nhàng rơi xuống, tạo ra những vệt ẩm trên đôi má hồng hào.
Thanh Nhi nhận lấy sợi dây chuyền từ tay Thượng Lục rồi ân cần bỏ vào người. "Tiểu nữ sẽ không phụ lòng ngài, xin hãy yên tâm."
Tên chủ tiệm cười gằn, bước tới gần hơn. "Ngươi đã lấy nhiều đá quý của ta mà không trả đủ tiền. Ta không thể để ngươi đi dễ dàng như vậy."
Trong khoảng khắc trên đường trở về thị trấn hai tháng trước, Thượng Lục đã nhận được liên lạc từ Thượng Ngũ. Thượng Ngũ đã giao cho y một nhiệm vụ mới, một nhiệm vụ quan trọng và đầy thách thức. Y phải xử lý những quốc gia bất ổn chính trị, những nơi mà nhân dân đang chịu đựng cảnh khốn cùng và đói khổ. Điều quan trọng nhất là y phải tìm cho Thượng Ngũ ba nữ tử có tâm hồn trong sáng và lương thiện, những người được gọi là "Tâm Thiện Nữ".
Mọi sự yên bình bỗng chốc bị phá vỡ khi bà ta ném đĩa thức ăn xuống đất, tiếng động vang lên lạnh lùng trên sàn nhà kho. Những lời mắng chửi đổ xuống như mưa đá, làm cho cả không gian trở nên đau đớn hơn. Tuyết Nhi, giữa giấc ngủ mong manh, nhận ra rằng thậm chí cả giấc mơ của mình cũng không thoát khỏi ác mộng này.
"Thượng tiểu thư, hãy giữ gìn sức khỏe. Ta sẽ luôn nhớ về người," Lăng Tiêu Diệp thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đựng bao tình cảm.
Thị trấn, vốn dĩ yên bình và không quá đông đúc, bỗng chốc trở nên sôi động với sự xuất hiện của dân làng mới. Những người từ rừng Jura mang theo những nét văn hóa và phong tục riêng, hòa quyện với nhịp sống của thị trấn, tạo nên một bầu không khí đa dạng và phong phú. Các ngôi nhà mới được dựng lên, các khu chợ sầm uất, và tiếng cười nói rộn ràng khắp nơi. Mọi người đều bận rộn xây dựng cuộc sống mới, nhưng trong lòng ai cũng ngập tràn hy vọng và lòng biết ơn đối với Thượng Lục và Lăng Tiêu Diệp.
"Ta biết rằng việc rời đi lúc này khiến mọi người lo lắng," Thượng Lục nói, giọng nói trầm ấm và đầy chắc chắn. "Nhưng ta có nhiệm vụ phải hoàn thành. Mỗi khoảnh khắc đều quý giá và ta không thể chần chừ."
Trên đỉnh núi cao, nơi tận cùng của sương mù và gió lạnh buốt, hai bóng hình mờ ảo hiện lên trong màn sương sớm. Ánh bình minh chói lọi, toả ra những tia nắng ấm áp trên bề mặt tuyết trắng tinh khôi. Một nữ nhân trẻ, mặc một bộ y phục váy xanh, với đôi mắt xanh lam sáng bóng, bước đi giữa không gian vô tận của đỉnh núi. Nàng chính là Hồ Thanh Nhi, người mà Thượng Lục đã gặp trong rừng cấm cách đây hơn hai tháng.
"Vâng! Tiểu nữ đến đây theo lệnh của ngài," Thanh Nhi đáp, giọng nói nhẹ nhàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.