Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 38: Hạ quốc diệt vong

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 38: Hạ quốc diệt vong


Dòng người đứng xem bắt đầu xì xào, ánh mắt của họ chứa đựng sự kính phục và bi thương. Họ biết rõ, Dương Địch Long là một người trung nghĩa, người đã cống hiến hết mình cho đất nước và triều đình, nhưng giờ đây lại phải chịu oan khuất vì lòng tham và sự mù quáng của hoàng đế.

"Hoàng đế Hạ Tuyên, ngươi nghĩ diệt Dương gia ta thì bản thân sẽ sống yên ổn sao?" Dương Địch Long cười lớn, tiếng cười của hắn vang vọng khắp pháp trường, như tiếng sấm giữa trời quang. "Ngươi thật sự tin rằng sự tàn bạo của ngươi có thể dập tắt được tinh thần bất khuất của những người trung nghĩa?"

"Thần linh hạ phàm, đại lục sắc đỏ!" Dương Địch Long hét lớn, giọng hắn vang vọng như tiếng chuông báo hiệu sự trừng phạt đang đến gần. Ngay lúc đó, đao phủ giơ cao lưỡi đao, ánh sáng mặt trời phản chiếu trên lưỡi đao sắc lạnh làm nó lấp lánh một cách đáng sợ.

"Ta tuyên bố, từ nay, Nguyệt Nhi sẽ là Hoàng Đế của Hạ Quốc. Tên nước sẽ được đổi thành Thần Quốc."

Hạ Tuyên Đế, một kẻ hoang d·â·m vô độ, suốt ngày đêm tổ chức yến tiệc, mời gọi mỹ nữ, không ngừng chìm đắm trong rượu ngon và nhạc hay. Cung điện trở thành nơi diễn ra những cuộc vui thâu đêm suốt sáng, những kẻ nịnh thần bao quanh hoàng đế, không ai dám nói một lời thật lòng vì sợ mất đi ân sủng. Hạ Tuyên Đế hoàn toàn mù quáng trước sự suy tàn của đất nước, không một lần nghĩ đến việc cải cách hay nghe theo lời khuyên của các trung thần.

Lời đồn thổi thời gian qua vẫn vang vọng trong tâm trí mọi người: mỗi khi Thượng Thần xuất hiện, đất nước đó chắc chắn sẽ bị xóa sổ. Những lời đồn đại ấy không phải không có căn cứ, và lần này, cả Hạ Quốc cũng tin rằng vận mệnh của mình đang bị định đoạt. Toàn bộ chúng sinh bên dưới như đang nín thở để chờ đợi sự thanh trừng từ Thượng Thần. Không gian ngập tràn nỗi lo âu và sợ hãi, chẳng ai dám cử động hay phát ra âm thanh.

Thượng Ngũ khẽ cười, nhưng nụ cười ấy mang chút bí ẩn. Lúc này, thân phận của Thượng Ngũ mới bắt đầu lộ diện. Thực chất, hình dạng hiện tại của Thượng Ngũ chính là do Thượng Lục hóa thành theo lời dặn của vị đại tỷ hắn để thực hiện nhiệm vụ này. Thượng Lục nhìn Nguyệt Nhi, ánh mắt không còn che giấu, y thở dài nhẹ nhàng rồi nói, "Ta cũng chỉ làm theo đại tỷ thôi. Thành thật mà nói, bộ dạng này ta vẫn chưa quen lắm. Nhưng cũng không quá tệ!"

Nguyệt Nhi nhìn theo hướng Thượng Lục vừa biến mất, trong lòng nàng tràn đầy sự quyết tâm. Nàng biết, từ đây, mình sẽ phải gánh vác trọng trách lớn lao, nhưng với niềm tin và sự ủng hộ của Thượng Lục, nàng tin rằng mình sẽ làm được.

"Trẫm nghe theo lời tấu trình của Lý Phúc, nhận thấy Dương gia có m·ưu đ·ồ phản nghịch, kết giao với ngoại bang, âm mưu lật đổ ngai vàng. Trẫm quyết định tuyên án chu di tam tộc đối với Dương gia, không để lại hậu họa cho triều đình và đất nước." Giọng nói của hoàng đế vang lên mạnh mẽ, sắc lạnh, như một lưỡi dao cắt qua không khí trong đại điện.

Thượng Lục nghe nàng nói, vẻ mặt thoáng chốc hiện lên chút ngượng ngùng, nhưng y nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm nghị, "Ngươi nói gì vậy!? Bỏ qua chuyện này đi, ta có chuyện giao cho ngươi làm đây."

Giữa sân lớn hoàng cung, một đại thần trung nghĩa quỳ xuống hét lớn, giọng nói vang vọng khắp hoàng cung: "Thượng Thần giáng thế, chúng sinh như hoa kính trời."

Thượng Lục nghe vậy liền đáp: "Tốt!" Thấy Thượng Lục có ý định chuẩn bị rời đi, Nguyệt Nhi bỗng lên tiếng: "Ngài định đi đâu thưa chủ nhân?"

Hoàng đế Hạ Tuyên Đế, kẻ hoang d·â·m vô độ và mù quáng bởi những lời dối trá của đám gian thần, ngồi trên ngai vàng trong đại điện, xung quanh là những kẻ nịnh bợ, trong đó có tên gian thần Lý Phúc, kẻ đã bày mưu hãm hại Dương gia. Lý Phúc là kẻ thủ đoạn, luôn tìm cách loại bỏ những người trung nghĩa để củng cố quyền lực cho bản thân. (đọc tại Qidian-VP.com)

Người lính cúi đầu thấp hơn, dường như không dám nhìn thẳng vào mắt hoàng đế. "Vâng, bệ hạ. Thượng Thần đã xuất hiện trên bầu trời. Cảnh tượng thật đáng sợ, toàn bộ triều đình đều đã quỳ rạp xuống đất."

Nguyệt Nhi khẽ cúi đầu, ánh mắt tràn đầy sự tôn kính. "Chủ nhân yên tâm, Nguyệt Nhi sẽ gây dựng Thần Quốc lớn mạnh, không phụ vào lòng tin của ngài."

Trước tình cảnh này, những người trung nghĩa, những bậc hiền tài còn sót lại trong triều đình và nhân dân bắt đầu tìm kiếm giải pháp để cứu vãn đất nước. Họ hiểu rằng nếu không có một cuộc cải cách toàn diện, Hạ Quốc sẽ không tránh khỏi cảnh diệt vong. Nhưng để thay đổi, cần phải đối mặt với sự chống đối mạnh mẽ từ bọn quan lại thối nát và cả sự vô tri của hoàng đế. Họ biết rằng con đường phía trước đầy chông gai và hiểm nguy, nhưng vì sự tồn vong của đất nước, họ quyết tâm đấu tranh đến cùng.

Toàn bộ các đại thần và dân chúng cũng theo đó lần lượt hô vang, tạo thành một âm thanh vĩ đại, đồng loạt quỳ rạp xuống đất. Nguyệt Nhi đứng trên cao, đôi tay nàng giơ ra, rang rộng, giọng nói thanh thoát vang lên:

Thượng Thần Ngũ, mái tóc bạch kim tỏa sáng lấp lánh, gương mặt đẹp đến nao lòng nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, như băng giá của mùa đông.

Ngay sau khi đầu của Dương Địch Long rơi xuống chưa đầy một canh giờ, bầu trời Hạ Quốc bắt đầu thay đổi một cách đột ngột và kỳ lạ. Những đám mây đen kịt từ đâu kéo đến, phủ kín cả bầu trời. Không khí nặng nề và ngột ngạt, từng cơn gió bão thổi điên cuồng, gào rú như tiếng thét của những linh hồn oan khuất. Sấm chớp lóe lên liên tục, những tia lôi quang xé rách màn đêm, chiếu sáng cả một vùng trời. Tiếng sấm ầm ầm như tiếng trống trận, vang vọng khắp nơi, tạo nên một cảnh tượng vừa uy nghiêm vừa đáng sợ.

Điều đặc biệt ở nàng là đôi tai nhọn, nhỏ gọn, tạo nên vẻ kỳ ảo và thanh thoát. Khi nàng mở miệng, hai chiếc răng nanh trắng nhọn hiện ra, càng làm tăng thêm vẻ bí ẩn và cuốn hút của nàng. Thạch Nguyệt Nhi đứng đó, tỏa sáng giữa bầu trời, vẻ đẹp không thể chối cãi, khiến mọi người không thể rời mắt.

Hạ Tuyên cố gắng đứng dậy, nhưng đôi chân ông ta run rẩy không ngừng, không thể giữ vững. Ông ta ngã quỵ xuống, đôi mắt tràn ngập nỗi sợ hãi và tuyệt vọng. "Ta... ta phải làm gì đây? Làm sao để thoát khỏi cơn thịnh nộ của Thượng Thần?"

Nguyệt Nhi đứng thẳng người, ánh mắt nghiêm túc, "Vâng, chủ nhân. Xin ngài chỉ dạy."

Toàn bộ thần dân Hạ Quốc ngước nhìn lên, ánh mắt long lanh đầy xúc động mãnh liệt. Họ không thể tin vào tai mình, sự sợ hãi và tuyệt vọng phút chốc biến thành niềm hy vọng và cảm kích vô bờ bến. Tiếng hô vang lớn đến mức khiến không gian cũng phải trấn động theo, "Thượng Thần vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế...!"

Chương 38: Hạ quốc diệt vong

Trước khi Thượng Lục rời đi, ánh mắt y bỗng nhiên dừng lại, nhìn thấy một bóng hình quen thuộc bên dưới đang theo dõi theo y. Người này không ai khác chính là Lăng Tiêu Diệp. Nàng đứng đó, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ và lưu luyến. Thượng Lục nhìn nàng, rồi khẽ gật đầu một cái. Lăng Tiêu Diệp hiểu được ý, cũng gật đầu theo, biểu hiện lòng tôn kính.

Nguyệt Nhi nghe vậy, cúi đầu, giọng nói đầy lưu luyến: "Nếu vậy thuộc hạ cũng không làm khó ngài nữa. Nhưng ngài nhớ lời hứa vừa rồi."

Ánh nắng ban mai chiếu rọi khắp pháp trường, nơi từng chiếc đầu người đã bị xử trảm. Bụi đất mù mịt, không khí ngột ngạt, dòng người tập trung xung quanh đầy vẻ bất an. Họ đến để chứng kiến sự sụp đổ của một gia tộc từng lừng lẫy, nhưng không ai dám lên tiếng phản đối. Giữa những ánh mắt tò mò, lo lắng và đau đớn, Dương Địch Long, tướng quân trẻ của Dương gia, bị áp giải lên đài cao.

Cuộc sống khốn khổ đã đẩy nhiều người dân vào con đường cùng, họ buộc phải c·ướp b·óc, t·rộm c·ắp để sinh tồn. Những cuộc nổi dậy lẻ tẻ diễn ra khắp nơi, các nhóm nông dân, thợ thủ công cùng nhau đứng lên chống lại sự áp bức, nhưng tất cả đều bị triều đình đàn áp dã man. Máu chảy thành sông, những cuộc tàn sát không ngừng diễn ra, tạo nên một cảnh tượng địa ngục trần gian.

Trong cung điện lộng lẫy của Hạ Tuyên đế, tiếng cười nói vẫn vang lên không ngớt. Hoàng đế đang đuổi bắt vui đùa cùng các phi tần trong hậu cung, không hề biết rằng bên ngoài, thiên nhiên đang nổi giận. Bàn ăn trước mặt ông ta tràn đầy những mỹ vị nhân gian hiếm có, ánh sáng từ những ngọn đèn lồng lấp lánh phản chiếu lên những món ăn ngon lành. Đột nhiên, một tiếng sấm lớn vang lên, làm rung chuyển cả cung điện. Các phi tần hoảng sợ, ngừng cười đùa, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hạ Tuyên đế cũng dừng lại, đôi mắt lóe lên sự bực tức vì bị quấy rầy. "Chuyện gì xảy ra ngoài kia?" ông ta gầm lên.

Những con quỷ từ hố sâu địa ngục nắm chặt chân Tuyên Đế, khiến hắn ta không ngừng la hét đến khản cả giọng. Gương mặt hắn tràn ngập sự kinh hoàng, nước mắt rớm rứa đầy khuôn mặt. Một con quỷ trồi hẳn lên, dùng tay đâm thẳng vào bụng hắn, lôi ra toàn bộ lục phủ ngũ tạng. Máu chảy thành dòng, thấm đẫm mặt đất. Mắt Tuyên Đế trợn trắng, gục xuống không còn sự sống.

Hạ Quốc, một thời từng là quốc gia hùng mạnh với văn hóa rực rỡ và quân sự kiên cường, giờ đây đang chìm trong cảnh hỗn loạn và suy tàn. Trong cung điện xa hoa, Hạ Tuyên Đế, người đứng đầu vương triều, chỉ biết đến hưởng thụ xa hoa và lạc thú, hoàn toàn không quan tâm đến sự đau khổ của nhân dân hay vận mệnh đất nước.

"Thượng Thần... Thượng Thần thật sự đã giáng thế?" Hạ Tuyên thì thầm, giọng nói không còn chút uy quyền nào. Ông ta run rẩy, cả người không còn chút sức lực.

Dương Địch Long đứng thẳng, ánh mắt kiên định, không chút sợ hãi. Hắn nhìn quanh, như muốn khắc sâu hình ảnh của mọi người vào tâm trí trước khi t·ừ g·iã c·õi đ·ời. Trên người hắn, những v·ết t·hương do t·ra t·ấn vẫn còn rỉ máu, nhưng nỗi đau thể xác chẳng thể làm lung lay tinh thần kiên định của hắn. Đao phủ đứng bên cạnh, tay cầm lưỡi đao sắc lạnh, chờ lệnh để thi hành bản án. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thạch Nguyệt Nhi chậm rãi tiến lại gần, đôi mắt nàng ánh lên vẻ tò mò khi nhìn vào hình dáng của Thượng Ngũ trước mặt, "Chủ nhân, bộ dạng này của người là...?"

Lưỡi đao hạ xuống, nhanh như tia chớp, chém ngang cổ Dương Địch Long. Máu tươi phun ra, nhuộm đỏ mặt đất. Đầu của hắn rơi xuống, nhưng ánh mắt kiên định và nụ cười bất khuất vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt. Tiếng cười của hắn vẫn vang vọng trong không gian, như lời nguyền rủa cuối cùng dành cho kẻ đã phản bội lòng trung thành của mình.

Tiếng hô vang dội như sóng biển không có điểm kết, lan tỏa khắp đất trời. Người người quỳ lạy, bày tỏ lòng tôn kính và biết ơn đối với Thượng Ngũ. Những tiếng hô hào vang vọng, tràn đầy lòng tôn kính và biết ơn đối với Thượng Ngũ.

Nguyệt Nhi không muốn y đi đột ngột như vậy, liền nên tiếng: "Ngài có cần vội vã như vậy không? Nguyệt Nhi rất nhớ ngài, muốn tâm sự với ngài vài chuyện."

Trong khi đó, bên ngoài, mây đen vẫn bao phủ, sấm chớp vẫn vang lên không ngừng, tạo nên một khung cảnh vừa uy nghiêm vừa kinh hoàng. Những người dân Hạ Quốc cúi đầu, nín thở chờ đợi sự thanh trừng từ Thượng Thần. Họ biết rằng không có nơi nào để trốn thoát, không có ai để cầu cứu. Họ chỉ còn biết chờ đợi và hy vọng rằng Thượng Thần sẽ tha thứ cho họ, dù biết rằng điều đó gần như không thể.

Không khí trở nên yên lặng đầy ám ảnh. Những người chứng kiến đều kinh hoàng, cảm nhận được sự tàn nhẫn và uy lực tuyệt đối của Thượng Ngũ. Mặt đất với từng rãnh nứt, những tia sét cuồng nộ, và cả không gian bị xé rách, tất cả đều là minh chứng cho sức mạnh vô biên của nàng.

Hoàng đế Hạ Tuyên Đế, trong cung điện xa hoa, không một chút mảy may xót thương. Ngài vẫn tiếp tục chìm đắm trong những cuộc vui, không hay biết rằng quyết định của mình đã đẩy đất nước đến gần hơn với bờ vực suy vong.

Các quan lại trong triều, một số kẻ lo sợ, một số kẻ mừng thầm, nhưng không ai dám lên tiếng phản đối. Họ biết rõ rằng Dương gia, một gia tộc trung nghĩa và có nhiều công lao, đã bị vu oan. Tuy nhiên, đối đầu với hoàng đế và gian thần lúc này chẳng khác nào t·ự s·át.

Thượng Lục gật đầu hài lòng. "Tốt! Chuyện còn lại ở đây ta giao cho ngươi. Mong sau khi ta quay lại, sẽ thấy nơi này tốt đẹp hơn."

Những người chứng kiến cảnh tượng đó không khỏi rùng mình, lòng họ trĩu nặng. Dương Địch Long đã hy sinh, nhưng lời hắn nói, "thần linh hạ phàm, đại lục sắc đỏ," như một dự báo cho tương lai đen tối của Hạ Quốc dưới sự trị vì của hoàng đế tàn bạo.

Tiếng khóc than của trẻ nhỏ, tiếng thét đau đớn của phụ nữ, và tiếng binh khí v·a c·hạm vang lên khắp nơi trong Dương phủ. Lửa cháy bùng lên, biến ngôi nhà từng là nơi an bình thành địa ngục trần gian. Máu chảy thành sông, người ngã xuống từng phút từng giây.

Thượng Lục đứng trên cao, ánh mắt nhìn xuống toàn bộ thần dân Hạ Quốc tụ tập đông đủ phía dưới. Với khí chất uy nghi, y bắt đầu cất giọng tuyên bố:

Khi vầng sóng năng lượng và ánh sáng kết thúc, từ từ xuất hiện một nữ nhân có dung mạo đẹp đến động lòng. Nàng khoác trên mình bộ váy lụa trắng tinh khôi, từng nếp váy mềm mại ôm lấy cơ thể mảnh mai nhưng không kém phần uyển chuyển. Mái tóc dài màu bạch kim óng ả buông xuống, từng sợi tóc như những tia ánh sáng lấp lánh. Đôi mắt nàng sâu thẳm, như biển cả vô biên, vừa ẩn chứa sự thông thái, vừa mang vẻ quyến rũ đến mê hoặc.

Nguyệt Nhi nghe y nói vậy, cười ngượng ngùng. "Chủ nhân, ngài quá khen rồi. Cũng chỉ là danh xưng đồn thổi qua lời đồn được nói quá lên trong sử sách ghi lại mà thôi."

Nghe y nói vậy, Nguyệt Nhi không thể không mỉm cười. Khuôn miệng xinh đẹp khẽ cong lên, nàng cảm thán, "Đúng thật là nhan sắc đứng đầu đại lục, ngài đẹp lắm."

Thượng Lục mỉm cười, đáp: "Ta biết rồi. Hẹn gặp lại."

Thượng Ngũ đứng đó, lặng lẽ như một vị thần không thể chạm tới, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như băng giá. Không ai dám thở mạnh, mọi người chỉ có thể quỳ rạp dưới chân nàng, run sợ trước quyền năng không thể tưởng tượng được. Nàng không nói một lời, nhưng sự hiện diện của nàng đã đủ để khiến mọi sinh linh phải kính sợ, tôn thờ.

Trong khi đó, quan lại triều đình đã thối nát đến mức không còn gì để cứu vãn. Tham nhũng trở thành căn bệnh trầm kha, từ quan lớn đến quan nhỏ đều chỉ biết vơ vét của cải, áp bức nhân dân để thỏa mãn lòng tham vô đáy. Quan lại địa phương thì cấu kết với bọn cường hào ác bá, c·ướp đoạt đất đai, tài sản của người dân, khiến cho cuộc sống của dân chúng lâm vào cảnh cơ cực, lầm than.

Cứ vậy thân ảnh Thượng Lục ngay lập tức biến mất, toàn bộ dị tượng cũng tan biến, để lại một vùng trời xanh thẳm, mây trắng. Không khí trong lành, gió thổi nhẹ nhàng. Những tia nắng ấm áp chiếu xuống, như báo hiệu một khởi đầu mới cho Thần Quốc.

"Tất cả bình thân." (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi Thượng Ngũ đưa tay ra, ra hiệu cho họ dừng lại, âm thanh bên dưới dần lắng xuống. Nàng đứng đó, trên cao, như một ngọn đèn soi sáng cho toàn bộ Hạ Quốc, mang lại hy vọng và tương lai mới.

"Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Vừa dứt lời, bầu trời bỗng nhiên hội tụ toàn bộ năng lượng của trời đất, từ từ khuếch tán mở rộng tạo thành một hố trời hư không. Cảnh tượng vừa đáng sợ vừa diễm lệ với những ánh sao lấp lánh lấp đầy không gian. Từ điểm hố trời, một cột sáng khổng lồ bắn xuống giữa khoảng không, lan tỏa những luồng sóng năng lượng dữ dội, toàn bộ bán kính vạn dặm bị luồng sóng khí san phẳng.

Tuyên Đế liếc nhìn xung quanh, sợ hãi đến tột độ. Hắn ngã ngửa ra phía sau, trườn bò để trốn tránh hiện thực kinh hoàng trước mắt. Vết nứt dưới mặt đất càng lúc càng khủng kh·iếp hơn, rồi bắt đầu những mảng lớn rơi xuống một hố sâu không đáy. Từ hố sâu, những bàn tay đáng sợ trồi lên, rồi chủ nhân của những bàn tay cũng xuất hiện - Quỷ địa ngục. Bọn chúng có ánh mắt vô hồn sâu thẳm, hiện thân của nỗi sợ hãi của nhân loại.

Trong khi đó, tại biên cương, các nước láng giềng thù địch đã nhận thấy sự suy yếu của Hạ Quốc. Quân đội triều đình bị suy yếu do t·ham n·hũng và thiếu hụt nguồn nhân lực, không đủ sức bảo vệ đất nước. Quân địch lợi dụng cơ hội này, liên tục x·âm p·hạm biên giới, gây ra những trận c·ướp phá, hủy hoại mùa màng, tài sản của người dân vùng biên cương. Sự khủng hoảng lan rộng, từ kinh thành đến vùng nông thôn xa xôi, không một nơi nào yên bình.

Lòng dân oán thán đến tận trời xanh, khắp nơi vang lên tiếng kêu than, tiếng khóc than ai oán. Những người nông dân chất phác, từng ngày từng đêm lao động vất vả trên những cánh đồng khô cằn, giờ đây bị bọn quan lại và cường hào bức bách đến mức phải bỏ ruộng đồng, tìm đường chạy trốn. Những người thợ thủ công, thương nhân cũng không thoát khỏi cảnh bị áp bức, thuế má nặng nề khiến họ không thể tiếp tục kinh doanh, sản xuất.

,,

Lời tuyên bố của Thượng Lục vang vọng khắp không gian, khiến mọi người bên dưới sửng sốt. Sau giây phút im lặng đầy kinh ngạc, một đại thần trung nghĩa đứng lên, hô lớn:

Thượng Lục nhìn nàng, môi nở một nụ cười hài lòng. "Đúng là một trong Tam Đế trong truyền thuyết sử sách có ghi. Khí chất quân vương của ngươi đúng thật là, sau cả hàng vạn năm, vẫn không chút thay đổi."

Bên trong hậu cung, sự ồn ào náo nhiệt của tiệc tùng bỗng chốc trở nên ngưng đọng khi một người lính hối hả chạy vào bẩm báo với Hoàng đế Hạ Tuyên. "Hoàng thượng, ngoài kia... ngoài kia là Thượng Thần!" Người lính nói, giọng run rẩy, đôi mắt hoảng hốt.

Ánh mắt Thượng Ngũ sắc lạnh như băng nhìn xuống phía Tuyên Đế. Không nói một lời, nàng ngay lập tức sử dụng Thần Kỹ "Diệt Hồn Địa Ngục". Mặt đất nơi Tuyên Đế đang quỳ bỗng nhiên hóa thành những vết nứt sâu hoắm, lan rộng ra khắp nơi. Những mảng dung nham nóng rực bốc lên, khí nóng hừng hực.

Không gian như ngừng lại, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía nàng. Nàng từ từ đáp xuống mặt đất, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng lại mang đến sự rung chuyển của trời đất. Toàn bộ những người chứng kiến cảnh tượng này đều quỳ rạp xuống, lòng tôn kính và ngưỡng mộ dâng trào trong họ. Thạch Nguyệt Nhi cúi đầu chào Thượng Ngũ, giọng nàng thanh thoát nhưng không kém phần uy quyền, "Thưa chủ nhân, Nguyệt Nhi có mặt."

Hạ Tuyên không chần chừ, lập tức rời khỏi hậu cung, lao vội ra phía ngoài cùng đám gian thần theo sau. Ông ta chỉnh tề lại long bào, hốt hoảng quỳ rạp xuống trước bóng hình Thượng Thần Ngũ, người đang đứng lặng lẽ trên không trung. Vẻ mặt hoảng sợ và run rẩy, ông ta nói:

Hạ Tuyên đang vui vẻ bên các phi tần, cười nói rộn ràng, thì bỗng nhiên ngã gục xuống. Sắc mặt ông ta tái nhợt như bị hút mất hồn, đôi mắt mở to đầy kinh hoàng. Tiếng cười đùa của các phi tần im bặt, họ cũng chẳng dám cử động, chỉ biết nhìn hoàng đế với ánh mắt lo sợ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thượng Lục cười, đáp lại nàng: "Ngươi cũng biết ta vẫn còn lời hứa với đại tỷ mà."

Trong khi đó, tại Dương phủ, Dương lão gia đứng giữa sân, ánh mắt kiên định nhưng đầy bi thương. Bên cạnh ông là các thành viên trong gia tộc, những người đã cống hiến cả đời mình cho triều đình và đất nước. "Chúng ta không có tội, nhưng triều đình đã mù quáng. Các ngươi hãy nhớ, dù có c·hết cũng phải giữ gìn danh dự của gia tộc." Dương lão gia nói, giọng ông run run nhưng kiên quyết.

Nguyệt Nhi đáp lời, giọng nói tràn đầy quyết tâm: "Chủ nhân yên tâm, Nguyệt Nhi sẽ không phụ vào lòng tin của ngài."

Thượng Lục nghe nàng nói vậy, liền có chút khó xử. "Thành thật mà nói, ta vẫn còn người đang đợi trở về nên không ở lại đây với ngươi được nữa. Để lần sau đi, chắc chắn ta sẽ trở lại đây thăm ngươi."

Từ đây, câu chuyện về Dương gia trở thành một vết nhơ trong lịch sử Hạ Quốc, là minh chứng cho sự tàn bạo và mù quáng của một hoàng đế bị lũ gian thần lừa lọc, một quốc gia từng thịnh vượng giờ đang trên đà sụp đổ vì sự thiếu minh triết của người đứng đầu.

Trong đại điện, ánh sáng từ những chiếc đèn lồng treo cao chiếu xuống tạo nên khung cảnh u ám và đầy uy quyền. Hoàng đế Hạ Tuyên Đế, mặc long bào màu vàng rực rỡ, khuôn mặt đằng đằng sát khí. Ngài ngồi trên ngai vàng cao ngất, trước mặt là chiếu chỉ được viết trên tấm lụa vàng.

Thượng Ngũ bước một bước, toàn bộ không gian địa trận rung lên kịch liệt khiến mặt đất phía dưới chao đảo kinh hoàng. Những tia sét cuộn trào, giận dữ như muốn nuốt chửng mọi thứ. Gió lớn gào thét, khiến y phục váy lụa của Thượng Ngũ bay tung, tôn lên vẻ uy nghiêm của nàng. Không gian xung quanh bắt đầu xuất hiện những vết rách lớn, như muốn xé toạc cả bầu trời, giống những chiếc miệng há đói nuốt chửng toàn bộ vật chất.

Nhưng trước khi có ai kịp trả lời, từ trên không trung, một thân ảnh hiện ra giữa màn lôi quang. Đó là một nữ thần với mái tóc bạch kim dài bay phấp phới trong gió, vẻ mặt cực kỳ xinh đẹp. Mỗi bước chân của nàng di chuyển trên không, không gian như bị xé rách ra từng mảng lớn trên bầu trời. Toàn bộ sóng khí tỏa ra vạn dặm không ngớt, như những làn sóng mạnh mẽ tràn ngập cả không gian.

"Thượng Thần vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Hạ thần là Hạ Tuyên, hoàng đế của Hạ Quốc, xin Thượng Thần tha thứ cho mọi lỗi lầm mà Hạ Quốc đã phạm phải. Nếu có điều gì bất kính, xin Thượng Thần chỉ bảo, chúng sinh sẽ lập tức sửa đổi."

Nàng không nói một lời nào, chỉ nhìn qua quang cảnh pháp trường bên dưới với ánh mắt có chút thương cảm. Toàn bộ những người chứng kiến cảnh Ngũ Thượng Thần xuất hiện đồng loạt quỳ rạp xuống, không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng.

Những bàn tay quỷ dữ lôi kéo hồn phách của Tuyên Đế, hắn bị lôi xuống hố Địa Ngục sâu thẳm, biến mất vào bóng tối vô tận. Hố Địa Ngục ngay lập tức đóng lại, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Lý Phúc đứng bên cạnh, khuôn mặt gian xảo nở nụ cười đắc ý, mắt ánh lên sự thâm hiểm. Hắn cúi đầu, chắp tay: "Hoàng thượng anh minh, loại trừ phản nghịch chính là bảo vệ sự ổn định và thịnh vượng của quốc gia."

Thượng Ngũ bỗng nhiên lên tiếng, giọng nàng khẽ mà đầy quyền uy, "Thạch Nguyệt Nhi, ngươi đến đây đi." (đọc tại Qidian-VP.com)

Thượng Ngũ bỗng nhiên lên tiếng, giọng âm thanh cao vang dội trong không gian, "Ta tuyên bố. Hạ Quốc...!" Toàn bộ thần dân của Hạ Quốc quỳ xuống mặt đất, chỉ có thể nhắm mắt lại sẵn sàng đón nhận kết cục tàn khốc nhất. Tất cả chìm trong nỗi tuyệt vọng, không có chút mong đợi kỳ tích nào xảy ra. Trong lúc họ đang cảm nhận nỗi tuyệt vọng dâng trào, câu nói chưa hết của Thượng Ngũ khiến cho tất cả kinh ngạc đến tột độ, "Sẽ do ta chủ quản...!"

Chiếu chỉ được ban xuống, các quan lính nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành và các vùng phụ cận. Dương gia, một gia tộc đã từng được kính trọng, giờ đây trở thành mục tiêu của sự đàn áp tàn khốc. Những binh lính mặc giáp sáng loáng, tay cầm gươm giáo, tiến vào Dương phủ, không chút thương tiếc, bắt bớ tất cả mọi người từ già trẻ đến lớn bé.

Xác Tuyên Đế nằm đó, bị một con quỷ khác dùng tay cưỡng ép rút hồn ra bên ngoài. Hồn hắn thoát xác, không ngừng than vãn xin tha, gương mặt méo mó biến dạng vô cùng đáng sợ. "Tha cho ta! Xin ngài, tha cho ta! Ta không muốn c·hết!" Hắn gào thét trong tuyệt vọng, nhưng những lời cầu xin của hắn bị những tiếng cười ma quái của lũ quỷ địa ngục nhấn chìm.

Hạ Tuyên, vẫn quỳ rạp dưới chân Thượng Thần, không dám ngẩng đầu lên, tiếp tục cầu xin trong run rẩy: "Thượng Thần, hạ thần biết tội của mình và Dương gia đã được thanh trừng theo luật lệ. Xin Thượng Thần xét lại và ban ân huệ cho Hạ Quốc, cho chúng thần một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm. Hạ thần sẵn sàng làm bất cứ điều gì Thượng Thần yêu cầu, chỉ mong Thượng Thần nương tay tha thứ."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 38: Hạ quốc diệt vong