Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 37: Công đạo người dân

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Công đạo người dân


Liên Hoa nhẹ nhàng vuốt tóc muội muội, rồi nói với giọng trầm ấm: "Đây là của một người tốt bụng đã giúp chúng ta. Hai người chúng ta nợ ngài ấy một ân tình có lẽ cả đời này cũng khó có thể trả hết." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ta không cưỡng ép," Thượng Lục nói, giọng nói trầm ấm nhưng không kém phần nghiêm nghị. "Muốn đi hay ở lại là quyết định của cô. Tất nhiên, nếu cô ở lại, số tiền ta đưa cô đủ để cô sống một đời an nhàn mà không cần phải suy nghĩ. Còn nếu đi theo ta, cuộc sống sẽ không đơn giản, thậm chí có phần khổ cực."

Nghe những lời này, Tuyết Nhi hai tay nắm chặt, lòng tràn đầy những suy nghĩ. Ánh mắt nàng khẽ cúi xuống mặt đất, không thể che giấu được sự băn khoăn và lo lắng. Những kỷ niệm đau thương và những ước mơ chưa thành hiện lên trong tâm trí, làm nàng đứng yên lặng trước câu hỏi của Thượng Lục.

Cô bé mỉm cười, rồi cùng Liên Hoa mở bọc tiền ra. Bên trong, số tiền đủ để hai chị em có thể sống thoải mái một thời gian dài. Liên Hoa biết rằng với số tiền này, họ có thể cải thiện cuộc sống, mua những thứ cần thiết và có thể mở một cửa hàng nhỏ để tự nuôi sống bản thân.

Trong một ngôi làng nhỏ, nằm giữa thung lũng xanh tươi và yên bình, cuộc sống đã dần trở lại bình thường sau những biến động lớn. Nơi đây từng là địa bàn của đám người Lưu Khang, những kẻ sống bằng nghề t·rộm c·ắp và gây rối trong làng. Tuy nhiên, kể từ khi Thượng Lục xuất hiện và can thiệp, mọi thứ đã thay đổi.

Cả hai tiếp tục bước đi, trên con đường phía trước đầy những thách thức nhưng cũng tràn đầy hy vọng. Tuyết Nhi đi sát gần Thượng Lục, lòng nàng cảm thấy an tâm và yên bình hơn bao giờ hết. Những cánh đồng xanh mướt, bầu trời trong xanh và ánh nắng ấm áp.

“Lạc Gia đã tàn, giờ ngươi chẳng còn gì cả.” Một người nói, giọng đầy khinh miệt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thượng Lục nhìn cô gái trẻ, ánh mắt y thoáng chút thương hại. “Ngươi cũng là kẻ đồng lõa, không thể thoát tội.” Y dứt lời, tay khẽ vung lên, một luồng năng lượng vô hình trói chặt Lạc Mẫn, khiến cô không thể nhúc nhích.

Tin tức về sự sụp đổ của Lạc Gia lan truyền khắp vùng, như ngọn lửa bùng cháy không thể kiểm soát. Người ta bàn tán, xì xào về sự kiện động trời ấy, và những lời kể về Thượng Lục, vị cường giả Huyền Sư, được nhắc đến với sự kính nể và khâm phục. Nhưng không phải ai cũng chấp nhận số phận một cách bình thản.

Lạc Thiên Nhân bị đ·ánh đ·ập, lăng nhục, thậm chí còn không có nổi một nơi để tránh mưa tránh nắng. Hắn lê lết trên đường, những v·ết t·hương chồng chất, thân thể bẩn thỉu và hôi hám. Không ai còn nhìn hắn với sự kính nể, chỉ có sự ghê tởm và căm hận.

Hắn tự hỏi, liệu có phải đây chính là cái giá mà hắn đáng phải nhận? Và rồi, trong những khoảnh khắc hiếm hoi khi không có ai đ·ánh đ·ập hay lăng nhục hắn, Lạc Thiên Nhân chỉ có thể nhắm mắt lại, mong chờ một ngày mới đến, với hy vọng mỏng manh rằng mọi thứ sẽ khá hơn. Nhưng trong thâm tâm, hắn biết rằng, đó chỉ là ảo vọng. Những gì đã mất đi sẽ không bao giờ quay trở lại, và cuộc đời hắn giờ đây chỉ còn là một chuỗi dài của sự hối hận và đau khổ.

Nhìn lại tất cả những gì đã trải qua, Lưu Khang và đồng bọn không thể không cảm thấy biết ơn Thượng Lục. Chính sự can thiệp và lòng tốt của y đã mở ra một con đường mới cho họ, một cuộc sống tốt đẹp hơn. Họ quyết tâm sẽ sống thật tốt, không chỉ để trả ơn Thượng Lục, mà còn để chứng minh rằng họ có thể thay đổi và trở thành những người dân lương thiện, góp phần xây dựng một cộng đồng tốt đẹp hơn.

“Đồ ác nhân!” Một người dân hét lên, ném đá về phía hắn.

Trên bọc tiền có một mảnh giấy nhỏ, viết bằng nét chữ tinh tế và mạnh mẽ. Liên Hoa cẩn thận cầm mảnh giấy lên, đọc những dòng chữ viết trên đó:

Những ngày tháng làm việc trên cánh đồng, đám người Lưu Khang dần nhận ra niềm vui và ý nghĩa của cuộc sống lương thiện. Họ cảm thấy hạnh phúc khi nhìn thấy những thành quả lao động của mình, khi nhận được sự tôn trọng và yêu thương từ dân làng. Họ không còn là những kẻ sống trong bóng tối, mà trở thành những người dân lương thiện, sống một cuộc đời đáng tự hào.

“Phải, thưa cha. Chúng ta đã động nhầm người, và giờ tất cả đã mất hết.” Lạc Thiên Nhân đáp lời, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi và hối hận.

"Liên Hoa, ta biết rằng cuộc sống của tỷ muội hai người không dễ dàng. Đây là một chút tâm ý của ta, mong rằng sẽ giúp được phần nào. Hãy dùng số tiền này để cải thiện cuộc sống, và đừng lo lắng, mọi thứ rồi sẽ ổn thỏa. Hãy mạnh mẽ và tiếp tục sống tốt. Thượng Lục."

Lý Bạch Đình, người được Thượng Lục giao phó việc phân chia tài sản và đất đai cho dân làng, đứng từ xa nhìn lại, lòng tràn đầy sự cảm kích và kính trọng. Ông biết rằng, hành động của Thượng Lục không chỉ giúp người dân lấy lại những gì thuộc về họ, mà còn khôi phục lại lòng tin và hy vọng đã bị mất đi từ lâu.

Lạc Mẫn, dù sợ hãi, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh, đứng chắn trước mẹ mình: “Nếu đại nhân muốn trừng phạt, hãy trừng phạt ta, đừng động đến mẫu thân.”

“Ngươi đã c·ướp đi cuộc sống của bao nhiêu người, giờ thì ngươi phải trả giá!” Một người khác xông đến, đấm đá hắn tới tấp.

Chương 37: Công đạo người dân

Ông Lý, người trưởng làng, đứng giữa đám đông, giọng nói trầm ấm và đầy uy lực: “Hôm nay, chúng ta không chỉ đón nhận lại đất đai của mình, mà còn đón nhận lại niềm tin, hy vọng và lòng tự trọng. Tất cả là nhờ ân nhân Thượng Lục. Hãy cùng nhau làm việc chăm chỉ, để đất đai này trở nên màu mỡ, để con cháu chúng ta có một tương lai tươi sáng.”

"Đại nhân, ta đi theo ngài. Cho dù cực khổ ra sao ta vẫn sẽ lựa chọn theo ngài, ta không muốn ở lại nơi đau buồn đấy nữa. Mong ngài không chê ta vô dụng mà ruồng bỏ...!" Tuyết Nhi nói, giọng nói có chút e rè nhưng quyết tâm hiện rõ.

Thượng Lục trở về sau những ngày dài vắng bóng, mang theo ánh mắt lạnh lùng và sự trừng phạt. Lần này, y đến để thực hiện lời hứa, trừng phạt mẹ con Lưu Thị và Lạc Gia vì những tội ác họ đã gây ra.

Đám người Lưu Khang, từng nổi danh khắp vùng vì những hành vi bất chính, giờ đây đã từ bỏ con đường tăm tối đó. Họ nghe theo lời khuyên của Thượng Lục, người đã không chỉ mang lại cho họ sự hướng dẫn mà còn cho họ một cơ hội để làm lại cuộc đời. Thượng Lục đã trao cho họ một khoản tiền lớn, đủ để họ bắt đầu một cuộc sống mới, lương thiện và ổn định.

Thượng Lục không đáp lời, ánh mắt y vẫn lạnh như băng. “Các ngươi đã gây ra quá nhiều tội ác, giờ đây phải trả giá cho những hành động của mình.” Y nói, giọng không hề dao động.

Cứ mỗi buổi tối, sau khi công việc kết thúc, đám người Lưu Khang thường ngồi lại cùng nhau dưới ánh trăng, kể nhau nghe về những kế hoạch tương lai. Họ nói về việc mở một cửa hàng nhỏ, về việc gửi con cái đi học, và về những ước mơ mà họ từng nghĩ là không thể đạt được.

Những lời này như m·ũi d·ao đâm thẳng vào tim Lạc lão gia. Ông ta không thể chịu đựng được cơn sốc, máu từ miệng phun ra thành dòng, mặt mũi méo mó trong cơn đau đớn tột cùng. "Nghịch tử...!" Đó là những lời cuối cùng ông ta nói, trước khi hơi thở cuối cùng tắt lịm, rời bỏ thế gian với một cơn tức giận và tuyệt vọng.

Trên cánh đồng, đám người Lưu Khang làm việc cùng nhau, tiếng cười và những câu chuyện vui vẻ vang lên. Không còn những ánh mắt e dè, sợ hãi từ dân làng, thay vào đó là sự thân thiện và hòa đồng. Những đứa trẻ trong làng không còn sợ hãi khi nhìn thấy họ, mà chạy đến chào hỏi, chơi đùa cùng. Làng quê giờ đây trở nên yên bình và đầy tình thương.

Người già trẻ em tụ tập, khuôn mặt rạng rỡ vì hạnh phúc. Họ kể cho nhau nghe về những tháng ngày khốn khó đã qua, về sự tàn ác của Lạc Gia và về vị ân nhân đã giúp họ đòi lại công bằng. Những nụ cười, những giọt nước mắt hạnh phúc hòa lẫn vào nhau, tạo nên một bức tranh đầy sức sống.

Những người nông dân chất phác, từng bị Lạc Gia c·ướp đất đai và đẩy đến bờ vực đường cùng, giờ đây như những cây non hồi sinh sau cơn bão. Trên những cánh đồng xanh mướt, họ trở lại với công việc canh tác, đôi tay thô ráp và cơ bắp cuồn cuộn, những giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt cháy nắng nhưng đầy vẻ mãn nguyện.

Nàng ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng ấm áp đang chiếu rọi, lòng tràn đầy biết ơn và hy vọng. "Thượng Lục đại nhân, dù chúng ta chưa gặp nhau nhiều, nhưng ta biết ơn ngài vô cùng. Mong rằng một ngày nào đó, ta có thể đền đáp ân tình này."

Cảm xúc tràn ngập trong lòng, nàng không thể kìm nén được những giọt nước mắt. Nhưng nàng biết rằng, dù có lựa chọn thế nào, nàng cũng sẽ không hối tiếc. Đó là sự khởi đầu mới, một cuộc đời mới với nhiều thử thách nhưng cũng đầy hy vọng và cơ hội.

Thượng Lục bước đi, dáng người thanh mảnh và dứt khoát. Bóng dáng y dần khuất xa trên con đường đất, hòa vào ánh sáng rực rỡ của mặt trời. Tuyết Nhi nhìn theo, trái tim nàng chùng xuống với một cảm giác không tên. Những cánh chim bay ngang trời, ánh sáng mặt trời chiếu rọi làm mọi thứ trở nên rực rỡ, nhưng trong lòng nàng vẫn còn đầy băn khoăn và lo lắng.

Đêm đó, dưới ánh trăng mờ ảo, Lạc phủ chìm trong bầu không khí ảm đạm. Thượng Lục đứng trước cửa chính, lạnh lùng nhìn vào trong, không khí quanh y dường như lạnh thêm vài độ. Đám gia nhân trong phủ không dám tới gần, chỉ đứng nhìn từ xa, sợ hãi trước sự xuất hiện của y.

Trong ánh sáng rực rỡ của ngày mới, Thượng Lục đứng đó, thân hình thanh mảnh cao gầy được bao phủ bởi bộ hắc y kín đáo. Chiếc nón che khuất một phần gương mặt nhưng không thể giấu được ánh mắt sắc lạnh đầy quyết đoán. Y khẽ quay đầu lại, nhìn Tuyết Nhi với ánh nhìn thấu hiểu.

Thượng Lục tiến vào đại sảnh, nơi Lưu Thị và Lạc Mẫn đang ngồi chờ trong lo lắng. Thấy Thượng Lục xuất hiện, Lưu Thị lao tới, quỳ gối trước y, nước mắt tuôn rơi: “Xin đại nhân tha mạng, xin hãy tha cho chúng ta!”

Đêm đó, ánh trăng soi sáng cả vùng đất, như chứng nhân cho sự thay đổi. Lạc Gia, từ một gia tộc quyền thế, giờ đây chỉ còn là một đống tro tàn. Nhưng từ đống tro tàn đó, một cuộc sống mới, công bằng hơn, nhân văn hơn đã bắt đầu nảy mầm.

Thượng Lục gật đầu, nhìn đám nông dân với ánh mắt trấn an. “Những người bị Lạc Gia cưỡng ép đoạt đất, từ nay sẽ được trả lại. Đất đai của các ngươi sẽ thuộc về các ngươi một lần nữa.”

Lưu Khang, người đứng đầu nhóm, giờ đây không còn là k·ẻ t·rộm cắp gian manh nữa. Hắn đã dùng số tiền Thượng Lục cho để mua lại một mảnh đất nhỏ, trồng trọt và chăn nuôi. Hằng ngày, hắn và đồng bọn cùng nhau làm việc chăm chỉ, dưới ánh nắng ấm áp của mặt trời. Những cây lúa, bắp ngô và rau xanh mọc lên tươi tốt trên mảnh đất màu mỡ, biểu tượng cho một khởi đầu mới.

Bỗng nhiên, từ phía sau, Thượng Lục nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp. Y quay đầu lại, ánh mắt có phần ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt. Người đang chạy tới không ai khác chính là Tuyết Nhi. Trên vai nàng, túi hành lý mà Thượng Lục vừa để lại đung đưa theo từng bước chạy. Hơi thở nàng dồn dập, nhưng ánh mắt kiên định.

Mặt trời buổi sớm ló dạng, ánh sáng vàng rực rỡ trải dài trên cánh đồng bát ngát. Tiếng chim hót líu lo hòa cùng tiếng cuốc xới đất vang lên nhịp nhàng. Những người nông dân cần cù, chăm chỉ cày bừa, gieo hạt, và tưới tiêu cho những mảnh đất đã từng thuộc về họ, nay được trả lại dưới sự chỉ đạo của Thượng Lục.

Tiếng kêu than, tiếng khóc lóc của Lưu Thị vang lên thê lương, nhưng không thể làm Thượng Lục mủi lòng. “Với tội ác các ngươi đã gây ra, chỉ c·ái c·hết mới có thể chuộc lỗi.” Y lạnh lùng tuyên án.

Muội muội của Liên Hoa, một cô bé nhỏ nhắn với đôi mắt trong veo, tiến lại gần, nhìn người tỷ tỷ rồi nhìn bọc tiền trên bàn. "Tỷ tỷ, ai đã để lại cái này?" Cô bé hỏi, đôi mắt ngây thơ tràn đầy sự tò mò.

Thượng Lục nhìn nàng, nụ cười hiền lành nở trên môi. Ánh mắt y tràn đầy sự đồng cảm và hiểu biết. "Đi thôi, theo ta ta nhất định sẽ không khiến cho cô chịu thiệt đâu," y nói, giọng nói trầm ấm và vững chãi.

Trong lúc đó, Thượng Lục đứng từ xa, lặng lẽ quan sát. Y biết rằng việc làm của mình sẽ mang lại sự công bằng và hy vọng cho những người từng bị Lạc Gia áp bức. Dù không nói gì, nhưng trong ánh mắt y, có thể thấy được sự hài lòng và an lòng.

Sau khi xử lý mẹ con Lưu Thị, Thượng Lục tiến đến trung tâm của Lạc Gia. Tại đây, y đứng trước đám đông gia nhân và nông dân đã bị Lạc Gia bóc lột, tuyên bố trừng phạt. “Lạc Gia từ nay sẽ bị giải thể. Toàn bộ tài sản sẽ được giao cho Lý Bạch Đình phân phát lại cho dân nghèo.”

Thấy Tuyết Nhi vẫn không có động thái trả lời, Thượng Lục khẽ cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng mang theo vẻ hiểu biết sâu sắc. Y quay người, trước khi rời đi, y để lại túi hành lý trên tay nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất. "Nếu ta là cô, có lẽ cũng sẽ có quyết định như vậy. Tạm biệt, có duyên sẽ gặp lại," y nói, giọng nói vang lên trong không gian tĩnh mịch như một lời hứa hẹn xa xôi.

Trẻ con chạy nhảy, đùa giỡn trên cánh đồng, ánh mắt trong trẻo và nụ cười hồn nhiên. Họ không còn sợ hãi trước những bóng đen ám ảnh của quá khứ, mà chỉ nhìn thấy tương lai tươi sáng phía trước. Những người nông dân hăng say làm việc, tiếng nói cười rộn rã, hòa cùng âm thanh của thiên nhiên, tạo nên một khung cảnh thanh bình và hạnh phúc.

Tiếng reo hò, tiếng khóc vui mừng vang lên khắp nơi. Những người nông dân từng mất hết tài sản, nhà cửa nay được phục hồi lại quyền sở hữu. Họ không ngừng cảm tạ Thượng Lục và Lý Bạch Đình, lòng tràn ngập sự biết ơn.

“Ngươi đáng phải c·hết!” Tiếng la hét, chửi rủa không ngừng vang lên quanh hắn.

Lý Bạch Đình, một vị quan nổi tiếng với lòng nhân từ và chính trực, bước ra từ đám đông. Ông kính cẩn cúi đầu trước Thượng Lục, nhận nhiệm vụ cao cả này. “Ta sẽ không phụ lòng đại nhân, sẽ phân phát tài sản một cách công minh nhất.” Lý Bạch Đình nói, giọng chắc nịch.

Nụ cười trên môi Liên Hoa thêm phần rạng rỡ, và nàng biết rằng từ nay, cuộc sống của tỷ muội họ sẽ khác đi. Những khó khăn trước mắt không còn làm nàng sợ hãi, mà trở thành động lực để nàng và muội muội tiến bước về phía trước. Căn nhà nhỏ bé ấy, giờ đây tràn đầy ánh sáng và hy vọng.

Lạc Thiên Nhân, giờ đây chỉ còn là một kẻ tứ cố vô thân, không nơi nương tựa. Những người từng sợ hãi và cúi đầu trước hắn nay không ngần ngại biểu lộ sự khinh miệt. Hắn đi đến đâu, ánh mắt căm ghét và những lời chửi rủa đuổi theo đến đó.

“Quả nhiên trên đời này vẫn còn có người ma ta có thể tin tưởng.” Lý Bạch Đình nói, giọng nói vang vọng giữa cánh đồng.

“Cái gì? Lạc Gia... đã sụp đổ?” Lạc lão gia thì thào, giọng nói yếu ớt nhưng đầy sự kinh hoàng.

Bà Năm, người từng mất chồng vì sự tàn ác của Lạc Gia, nước mắt lưng tròng, nắm chặt tay ông Lý và nói: “Chúng ta sẽ không quên những gì đã xảy ra, nhưng chúng ta sẽ dùng lòng biết ơn đối với ngài ấy để vun đắp lại mảnh đất này. Mọi người hãy cùng nhau đồng lòng, để không ai có thể c·ướp đi niềm vui và hạnh phúc của chúng ta nữa.”

Lý Bạch Đình nhanh chóng tổ chức việc phân phát tài sản. Những thùng bạc, những túi gạo, từng miếng đất đều được phân chia công bằng cho dân nghèo. Cảnh tượng này khiến ai ai cũng xúc động, nhìn thấy hy vọng trong mắt mọi người.

Liên Hoa đọc xong, đôi mắt nàng khẽ sáng lên, rồi một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. Nàng cảm nhận được sự ấm áp và biết ơn trong lòng, biết rằng Thượng Lục không chỉ là một ân nhân mà còn là người đã giúp họ vượt qua khó khăn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lạc Thiên Nhân chỉ biết cúi đầu chịu đựng, không dám phản kháng. Hắn biết rằng, những gì đang xảy ra với hắn là cái giá phải trả cho tội ác mà hắn đã gây ra. Không còn quyền lực, không còn tài sản, hắn trở thành kẻ bần cùng, sống trong sự khinh bỉ của mọi người. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thượng Lục bước đi trên con đường đất dài, mỗi bước chân nhẹ nhàng như hòa mình vào cảnh sắc thiên nhiên xung quanh. Người dân đang chăm chỉ làm việc trên những cánh đồng xanh mướt, không khí trong lành của buổi sớm mai tràn ngập khắp nơi. Ánh nắng mặt trời len lỏi qua từng kẽ lá, chiếu sáng những giọt sương còn đọng lại trên cỏ. Một nụ cười khẽ nở trên môi y, cảm nhận sự thanh bình và yên tĩnh của buổi sáng.

Nói xong, Thượng Lục tiếp tục bước đi trên con đường đất, dáng người cao gầy nhưng tràn đầy sức mạnh. Tuyết Nhi nhìn theo, lòng tràn đầy cảm kích và hy vọng. Nàng chạy nhanh lại gần y, bước chân nhẹ nhàng nhưng quyết tâm. Ánh nắng mặt trời chiếu sáng hai người, tạo nên một khung cảnh đẹp đẽ và ấm áp.

Không gian xung quanh tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng gió thổi nhẹ qua những cành cây. Tuyết Nhi đứng đó, giữa sự lựa chọn của cuộc đời, cảm nhận rõ rệt sự thay đổi đang đến. Nàng biết rằng quyết định này sẽ thay đổi cả cuộc đời mình, dù chọn đi theo Thượng Lục hay ở lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong căn nhà nhỏ bé của tỷ muội Liên Hoa, ánh nắng buổi sáng chiếu qua ô cửa sổ, rọi vào những chiếc bàn ghế đơn sơ nhưng sạch sẽ. Liên Hoa và muội muội dậy sớm như thường lệ, chuẩn b·ị b·ắt đầu một ngày làm việc. Bước vào phòng khách, mắt Liên Hoa đột nhiên dừng lại khi thấy một bọc tiền được gói cẩn thận đặt trên bàn.

Lưu Khang nhìn lên bầu trời xanh thẳm, nhớ lại những lời dạy bảo của Thượng Lục. "Ngài đã cho ta và huynh đệ ta một cơ hội, ta sẽ không phụ lòng ngài," hắn thầm nghĩ, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. Hắn biết rằng con đường lương thiện không dễ dàng, nhưng với sự giúp đỡ của Thượng Lục, họ đã có cơ hội để làm lại cuộc đời và trở thành những người tốt.

Lạc lão gia, người đứng đầu Lạc Gia, đang nằm trên giường bệnh, thân thể yếu ớt và lụi tàn như ngọn nến trước gió. Khi nghe tin từ kẻ nghịch tử Lạc Thiên Nhân, rằng Lạc Gia đã động nhầm người và giờ phải gánh chịu hậu quả thảm khốc, ông ta không thể nào chấp nhận sự thật đau lòng này.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Công đạo người dân