Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 45: Một chiêu phân thắng bại
Dù đã lùi lại một đoạn khá xa, cô gái nhỏ tộc Tử Linh vẫn không thể hoàn toàn tránh khỏi ảnh hưởng của v·ụ n·ổ. Mái tóc dài của cô bay tung trong gió, áo choàng phấp phới như cánh bướm giữa cơn bão. Đôi mắt sáng ngời của cô ánh lên sự kiên định, dù trong lòng vẫn cảm thấy áp lực nặng nề từ sức mạnh của Thượng Lục.
"Vậy ngươi muốn ta đối phó với người áo đen đó?"
Lão nhân cúi đầu, tay run run khi nói tiếp:
Linh Tuyết không thể che giấu sự ngạc nhiên và kính nể trong ánh mắt khi nhìn thấy dung mạo thần tiên của Thượng Lục. Nàng thầm nghĩ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiểu cô nương tộc Tử Linh nhìn vào ánh mắt đầy lo lắng của lão nhân, rồi khẽ nhíu mày. Nàng cảm nhận được sự nguy hiểm và khó khăn mà tông môn Phong Linh đang phải đối mặt. Trong lòng nàng, một cảm giác trách nhiệm dâng trào.
"Để ta nói cho ngươi biết luôn. Tên này ta chắc chắn kẻ này không phải con người. Tồn tại của hắn ta đã vượt qua nhận thức bình thường của toàn bộ nhân loại."
Tiểu cô nương tiếp tục, đôi mắt tím sáng rực lên đầy quyết tâm. "Ta đã sử dụng Tử Linh Nhãn để quan sát hắn, không thể sai được.''
"Xin lỗi, ta đã quá nóng vội. Thật lực cười khi lại đề nghị một chuyện hoang đường như này. Có ai lại tiết lộ một bí mật to lớn như thế chứ." Cô cười gượng gạo, ánh mắt thoáng chút tự trách.
Sóng năng lượng tiếp tục lan tỏa, mang theo sức mạnh hủy diệt không gì cản nổi. Dù đã tạo ra rào chắn, cô gái nhỏ vẫn cảm nhận được áp lực khủng kh·iếp, cơ thể như bị đè nặng bởi một tòa núi vô hình. Không còn cách nào khác, cô phải che mặt lại để tránh luồng sáng chói lòa và đẩy xa một đoạn dài, cố gắng giữ vững cơ thể trước sức mạnh khủng kh·iếp này.
Sự v·a c·hạm dữ dội của hai kỹ năng tạo nên một cảnh tượng hoành tráng và uy lực, khiến cho không gian xung quanh rung chuyển mãnh liệt. Hai luồng năng lượng khổng lồ xoắn lấy nhau, như hai con rồng khổng lồ giao chiến, mỗi lần v·a c·hạm là mỗi lần không gian bị nứt toác, tạo nên những âm thanh vang dội như sấm rền.
Ngay khi Thượng Lục phát động sức mạnh, cô gái tộc Tử Linh, dù trong lòng không khỏi e sợ, lại nở một nụ cười đầy bí ẩn.
Cô gái nhỏ tộc Tử Linh lập tức hiểu ra tình hình nguy hiểm, nhanh chóng tạo ra một rào chắn mạnh mẽ để bảo vệ các đệ tử và lão nhân đứng đằng xa. Rào chắn này như một chiếc khiên vô hình, ngăn chặn luồng sóng năng lượng hủy diệt, nhưng áp lực từ v·ụ n·ổ vẫn khiến cho mặt đất dưới chân cô rung chuyển dữ dội.
"Khá lắm," y nói, giọng pha chút ngạc nhiên. "Không ngờ lại thuần thục điều khiển thuật kỹ cấp thánh đến vậy. Có lẽ ta đã quá coi thường khả năng của cô rồi!"
Trong sự giao thoa này, không khí như ngừng lại, thời gian bị kéo dài vô tận. Những luồng năng lượng mạnh mẽ xoắn lấy nhau, tạo thành những c·ơn l·ốc x·oáy khổng lồ, cuốn theo mọi thứ trong tầm mắt. Ánh sáng và bóng tối cùng tồn tại.
Thượng Lục khẽ gật đầu, y nhìn vào đôi mắt tò mò của nàng, nụ cười nhẹ nhàng nhưng chứa đựng nhiều điều không thể nói ra. "Ta biết đôi chút về tộc Yêu Linh.''
Thượng Lục không chỉ đẹp ở diện mạo, mà còn toát lên khí chất phi phàm, uy nghiêm nhưng cũng đầy sự ấm áp. Từng cử chỉ, từng động tác của y đều tinh tế, duyên dáng, tựa như đang thưởng thức một màn múa của thiên thần. Y đứng đó, tựa như một vị thần từ trên trời cao hạ xuống, mang theo vẻ đẹp tuyệt diễm không ai trên thế gian này có thể sánh bằng.
Gương mặt của y đẹp đến mức khó tin, từng đường nét hoàn hảo như được chạm khắc bởi đôi bàn tay của vị thần sáng tạo. Da y trắng mịn như ngọc, phản chiếu ánh sáng nhẹ nhàng, tạo ra một vầng hào quang quanh khuôn mặt thanh tú ấy. Đôi mắt của y, sâu thẳm như vực thẳm của bầu trời đêm, long lanh như hai viên ngọc quý, có thể hút hồn bất kỳ ai nhìn vào. Ánh mắt ấy không chỉ sắc sảo mà còn chứa đựng một sự dịu dàng, mềm mại, khiến người ta như chìm đắm trong biển cả mênh mông của sự quyến rũ.
Mỗi khi y cười, đôi môi hồng nhạt cong lên một cách tuyệt mỹ, tạo ra một cảm giác vừa ngọt ngào vừa mê hoặc. Nụ cười ấy như ánh nắng ban mai, chiếu rọi vào lòng người, làm tan biến mọi lo lắng và sợ hãi. Mái tóc đen dài, mềm mượt như tơ, buông lơi xuống vai, mỗi lần gió thoảng qua, từng sợi tóc lại bay nhẹ nhàng, như một bức tranh tuyệt sắc đang chuyển động. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đại nhân, có chuyện gì sao? Ta biết người này cấp bậc Pháp Thần hơn ngài một bậc, nhưng hắn ta đã hứa rằng sẽ chỉ dùng thực lực bằng chúng ta ra đòn mà thôi nên ngài yên tâm!" Lão nhân trấn an.
Nghe được điều này, lòng cô gái tộc Tử Linh tràn đầy niềm vui sướng khó tả. Ngay lập tức, cô đáp lời không chút chần chừ, thậm chí còn chẳng thèm hỏi nếu không đỡ được chiêu đó thì hậu quả sẽ ra sao. Trong lòng cô, niềm tin vào thực lực bản thân lẫn viễn cảnh sau khi được hồi sinh đều rực rỡ và rõ ràng.
Ông tiếp tục, giọng trầm đục nhưng đầy quyết tâm:
Y thở dài, cảm nhận sự quyết tâm và sức mạnh to lớn từ cô gái trước mặt. "E rằng lần này ta lại phải chịu thiệt trước cô gái nhỏ này rồi," y nói, với một nụ cười nhẹ, pha lẫn sự thán phục và cảm giác thú vị trước sự thách thức mà cô mang lại.
Không gian như bị nhấn chìm trong một cơn bão siêu nhiên, với những tia sét khổng lồ đan xen, gầm rú vang vọng khắp nơi. Những tia sét màu xanh và trắng nhảy múa một cách hoang dã, xé toạc bầu trời, làm bùng cháy không gian xung quanh.
"Tiền bối là người của tộc Yêu Linh?" nàng hỏi tiếp, giọng pha lẫn sự ngạc nhiên và tò mò.
Cô gái tộc Tử Linh giơ tay lên, cất tiếng thốt ra những từ ngữ cổ xưa, mỗi từ như một lời mời gọi quyền năng. "Thuật kỹ thánh cấp - Hư Vô Phong Thuật!"
Khi cô giơ tay, bầu trời dường như vỡ ra, nhường chỗ cho một sức mạnh không thể diễn tả được. Sức mạnh này tích tụ một hồi lâu, rồi hóa thành một mũi nhọn giống như tên bắn, lao thẳng đi với tốc độ kinh hoàng, xuyên qua không gian với âm thanh rợn người.
"Nếu cứ như vậy đi đến Thần Quốc, chúng ta đã chẳng phải tổn thọ mà triệu hồi làm phiền ngài ra đây." (đọc tại Qidian-VP.com)
Dứt lời, Thượng Lục nắm chặt bàn tay, ánh mắt chăm chú đầy bí ẩn. Một luồng sáng xanh rực rỡ bắt đầu từ kẽ tay y, tỏa ra những tia sáng mãnh liệt, nhấp nháy như những ngọn lửa nhỏ. Khi y khẽ mở bàn tay, một viên ngọc sáng chói bật lên, lao thẳng vào không trung, biến mất trong chớp mắt.
Sự v·a c·hạm của hai thuật kỹ tạo nên một cảm giác ma mị và bí ẩn, đồng thời cũng đầy uy lực và đe dọa. Ánh sáng phát ra từ sự v·a c·hạm lung linh và lấp lánh, tạo ra một không gian kỳ bí và huyền diệu, nhưng cũng chứa đựng sự nguy hiểm và sức mạnh kinh hoàng.
Thượng Lục nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt như gió xuân lướt qua Linh Tuyết, khiến trái tim nàng thoáng rung động.
Chương 45: Một chiêu phân thắng bại
"Sắc đẹp này... chẳng lẽ là người của tộc Yêu Linh?" Cô gái nhỏ, với vẻ mặt đầy nghi hoặc, thốt lên.
Các vòng xoáy không gian nở rộng, làm mờ đi ranh giới giữa thực tại và hư không, tạo ra một cảm giác mơ hồ và mê hoặc. Không gian như bị bóp méo.
"Mong cô không làm cho ta thất vọng." Y nói thêm, ánh mắt lấp lánh ánh sáng của sự thách thức và hy vọng.
Trong khi đó, Thượng Lục vẫn đứng vững, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cô gái nhỏ. Dù v·ụ n·ổ đã kết thúc, không gian vẫn còn rung động, như thể dấu vết của cuộc chiến vẫn còn hiện hữu. Thượng Lục khẽ mỉm cười, trong lòng có chút tán thưởng đối với khả năng của cô gái trước mặt. Trận chiến này, dù không chính thức, đã thể hiện rõ tài năng và sức mạnh của cả hai bên, tạo nên một màn trình diễn đáng nhớ trong lịch sử của Trấn Quỷ.
"Ngài nói gì cơ?" Lão nhân tròn mắt, không tin vào tai mình.
Dưới sức mạnh hủy diệt này, đất đai run rẩy trong nỗi sợ hãi, như muốn tan chảy dưới áp lực khủng kh·iếp. Sự hỗn loạn và sức mạnh áp đảo của hai thuật kỹ không ngừng v·a c·hạm, tạo nên một cảnh tượng vừa kỳ diệu vừa đáng sợ, khiến bất kỳ ai chứng kiến cũng phải kinh hoàng và kính nể. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Pháp Thần... sao ngươi biết hắn ta cấp bậc Pháp Thần?"
Cô gái tộc Tử Linh đứng giữa trung tâm của cơn bão ma thuật, các ký hiệu bí ẩn sinh ra từ một bảng chữ kỳ lạ, vây quanh cô như một đoàn rắn sao chuyển động. Các biểu tượng đập nhịp với sức mạnh, mở ra thực tại. Chúng nhảy múa theo một nghi lễ ma quái, dệt nên một chuỗi các hình thái vàng sáng xuyên qua không gian bóng tối, chi phối những năng lượng gãy vỡ ranh giới giữa các không gian.
"Thiên Huyền có nhiều loại, trong đó phải kể đến Kirin, một loại ma thú có hình dạng giống ngựa hoặc linh dương, có một sừng dài và cánh hoặc vảy. Nếu Phong Linh Tông ở mãi nơi đó, ta e rằng không thể tồn tại được lâu hơn nữa."
Lão nhân cầm trên tay bức phong thư, ánh mắt có phần ể oải và bất lực, thở dài một tiếng.
Thượng Lục nhẹ nhàng nhìn nàng, ánh mắt y ẩn chứa sự trìu mến nhưng cũng phảng phất một nỗi buồn mơ hồ. "Xuất thân của ta? Ngay cả ta cũng không dám chắc nữa. Còn về tộc Yêu Linh, ta quả thật có quen biết một vài người ở đó."
Lão nhân ấp úng, ngập ngừng, cố gắng tìm lời giải thích hợp lý. "Ta... Ta chỉ đoán mò vì nghĩ đối phương có thể đánh vào thần thức của bản thân như vậy nên đánh giá hắn cao hơn một bậc. Ta không nghĩ người trước mắt có khả năng đạt cấp Thánh, một cấp bậc mà trên đại lục không quá mười người, và những người này đều là kẻ ẩn dật, khó nộ diện, cũng như đa số không phải con người."
Tiểu cô nương nhìn quanh, rồi hướng ánh mắt xuống phía dưới, nơi mà Thượng Lục đang đứng sừng sững, đầy uy nghi và lạnh lùng.
"Nhưng chuyện các ngươi đưa thư đến Thần Quốc thì có liên quan gì đến ta?"
Cô gái tộc Tử Linh cười ngượng, ngoảnh mặt đi, không muốn thẳng thắn trả lời câu hỏi có phần n·hạy c·ảm này. "Khiến ngài chê cười rồi. Ta hiện tại cũng chỉ là một mảnh tàn hồn, may mắn thoát được trước khi bị tiểu nhân ám hại mà ra."
Bước đi nhẹ nhàng của tiểu cô nương như dải ánh sáng tỏa ra giữa không gian, thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh. Không khí trở nên trang nghiêm và tôn kính, nhưng cũng tràn đầy hy vọng và kỳ vọng vào những gì cô mang lại. Sự hiện diện của cô làm cho không gian trở nên sáng sủa và ấm áp hơn, khiến mọi người cảm thấy yên bình và tin tưởng vào tương lai, hy vọng có thể đối trọi lại được lời đề nghị của Thượng Lục.
Với giọng nói sắc bén và đầy trách móc, nàng nhìn thẳng vào lão nhân, đôi mắt tím vẫn còn lấp lánh sự sợ hãi chưa tan biến:
Cô gái nhỏ chắp tay kính cẩn, giọng nói hết sức nhẹ nhàng vang lên từ phía trên, nơi Thượng Lục đang đứng.
Ngay lập tức, một xoáy ma thuật thuần khiết xoay tròn dưới chân cô, tạo thành một hố đen bao quanh bởi ánh sáng lấp lánh của các ký hiệu. Hố đen ấy đe dọa nuốt chửng ánh sáng của các ngôi sao và hy vọng của những người dũng cảm. Đây không chỉ là một sự triệu hồi đơn giản; nó chính là khởi nguồn của một t·hảm h·ọa siêu nhiên, một hiện tượng đến mức kinh hoàng, làm bẻ cong các nguyên tắc tự nhiên và gieo rắc nỗi sợ hãi vào trái tim của tất cả những sinh linh dám chứng kiến.
"Vậy ý ngươi là...?"
Nam nhân rơi nước mắt trước vẻ đẹp ấy, nữ nhân cũng không thể cưỡng lại lòng thèm khát. Sự hấp dẫn của Thượng Lục làm cho bất kỳ ai cũng muốn chạm vào, khám phá và hòa mình vào thế giới tuyệt vời mà y tạo ra. Vẻ đẹp của y thực sự khiến người ta phải thốt lên rằng nó quá đỗi phi thường.
Trong khoảnh khắc này, không gian và thời gian như hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản giao hưởng của sức mạnh và sự hủy diệt. Cả thế giới như ngừng lại, chỉ còn lại sự v·a c·hạm dữ dội của hai thuật kỹ, mang theo uy lực tuyệt đối.
Lão nhân cung kính cúi đầu, giọng trầm ấm nhưng không giấu nổi sự lo lắng:
"Đúng vậy, chỉ cần ngài giúp chúng ta đỡ được một chiêu của hắn, thì con đường tiến đến Thần Quốc sẽ được mở ra."
Các vòng xoáy không gian mở rộng, làm mờ đi ranh giới giữa thực tại và hư không, tạo ra một cảm giác mơ hồ và mê hoặc. Không gian như bị bóp méo, những tia sáng chói lóa xuyên qua màn đêm, tạo nên một bức tranh siêu thực, đầy bí ẩn và quyến rũ.
Khi hai thuật kỹ bắt đầu v·a c·hạm, không gian xung quanh như bị biến đổi, tạo ra một cảnh tượng phong ba hỗn loạn và vô tận. Các phần tử không gian dường như bị hút vào trung tâm của sự v·a c·hạm, bị kéo lê và xoay tròn một cách kỳ quái, mất đi sự ổn định và hiện diện của chúng. Trong khi đó, các luồng phong vũ từ hai kỹ năng tiếp tục tăng cường, tạo ra một sức mạnh mạnh mẽ và áp đảo, khiến không khí trở nên dày đặc và nặng nề.
Ngay khi hai thuật thuật kỹ bắt đầu v·a c·hạm, không gian xung quanh lập tức biến đổi, tạo nên một cảnh tượng phong ba hỗn loạn và vô tận. Các phần tử không gian bị hút vào trung tâm của sự v·a c·hạm, xoay tròn một cách kỳ quái, mất đi sự ổn định và hiện diện của chúng. Những luồng phong vũ từ hai kỹ năng tiếp tục gia tăng sức mạnh, khiến không khí trở nên dày đặc và nặng nề.
Tiểu cô nương ân cần giải thích tiếp: "Không, ta nghĩ tên này còn hơn thế nữa."
Chờ đợi một lúc, Linh Tuyết thấy Thượng Lục bên dưới mới có chút động tĩnh. Y từ từ cởi mũ chùm đầu, để lộ ra một khuôn mặt tựa như thần tiên giáng trần.
"Ta nói thật đấy, nhưng để hồi sinh chỉ với một tàn hồn không những rất khó khăn, ngay cả sau khi được hồi sinh cũng phải đánh đổi rất nhiều thứ."
Bỗng nhiên, một v·ụ n·ổ khổng lồ xảy ra giữa không trung, tạo ra một luồng sáng chói lòa, ánh sáng lan tỏa khắp nơi, khiến cho cả bầu trời và mặt đất như bị nhuộm trong một màu trắng lóa mắt. Vụ nổ này mang theo sức mạnh kinh hoàng, sóng năng lượng không ngừng lan tỏa ra mọi hướng, xé toạc không gian và thổi bay mọi vật cản trên đường đi của nó.
Ngay khi viên ngọc biến mất, không gian xung quanh như bùng nổ, mặt đất rung chuyển dữ dội, tạo ra những đợt sóng lan tỏa khắp nơi. Những cơn gió mạnh như vũ bão từ bốn phương kéo đến, cuốn bụi và lá cây xoáy lên, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ đầy hỗn loạn.
Khi nghe tin về khả năng hồi sinh, cô gái nhỏ bừng lên như một ngọn lửa mong manh giữa cơn bão, tràn ngập bởi một cảm giác vừa hy vọng, vừa sợ hãi. Đôi mắt của cô phản chiếu ánh sáng của cơ hội, nhưng trong đó cũng chứa đựng một tia lo lắng không nguôi. Nó lung lay trong sự bất an, nhưng cũng không thể kìm lại sự hy vọng lấp lánh, như một dòng suối nhỏ trong sa mạc khô cằn.
Đám đông xung quanh, không phân biệt nam nữ, đều mê mẩn trước vẻ đẹp hoàn mỹ của y. Gương mặt của Thượng Lục tỏa sáng như một viên ngọc quý, khiến mọi ánh nhìn đều không thể rời xa. Vẻ đẹp đó không chỉ là sự hoàn mỹ về diện mạo mà còn mang theo một sự quyến rũ kỳ diệu, như một phép màu không thể chối từ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng đọc qua tấm phong thư với sự tập trung và chăm chú. Biểu cảm trên khuôn mặt nàng biểu hiện sự quan tâm và tò mò, đôi mắt nhỏ bé lướt qua từng từ ngữ trên tấm phong thư, như muốn hiểu rõ hơn về thông điệp được truyền đạt. Ánh sáng từ phong thư phản chiếu trong đôi mắt tím lạnh lùng của nàng, tạo nên một hình ảnh đầy quyền uy và bí ẩn.
"Chẳng lẽ ngài biết về tộc Yêu Linh?" Cô gái nhỏ hỏi tiếp, sự ngạc nhiên hiện rõ trong mắt nàng.
Mặt đất bên dưới, từ lâu đã yên bình, giờ đây run rẩy trong nỗi sợ hãi tuyệt đối. Sức mạnh này không chỉ là sự hủy diệt, mà còn là lời tuyên bố về quyền lực tuyệt đối của Thượng Lục. Không gian xung quanh như biến đổi, mọi thứ đều chìm trong sự hỗn loạn và quyền năng vô biên.
Tử Linh Nhãn, với mắt màu tím và điểm nhấn là hình mặt trăng lưỡi liềm ở chính giữa, có khả năng nhìn thấu vạn vật, linh hồn... thậm chí là cả tương lai.
"Chả nhẽ là Thần Thú Thượng Cổ hóa hình?" Lão nhân bất ngờ thốt lên.
Ở trung tâm của cơn bão, một cấu trúc khổng lồ hình thoi xuất hiện, dài và sắc nhọn như một thanh kiếm băng khổng lồ. Những tia sét màu xanh và trắng liên tục bắn ra từ cấu trúc này, đánh vào không gian xung quanh với sức mạnh kinh hồn. Tiếng sét đinh tai nhức óc, gầm rú như tiếng rồng thần thịnh nộ, khiến cho bất kỳ ai cũng phải run rẩy.
Ông dừng lại, lấy hơi sâu trước khi tiếp tục:
"Thứ lỗi cho ta đã triệu hồi ngài lúc này. Ta biết chỉ có thể triệu hồi các ngài khi tông môn gặp nguy cấp hoặc những trường hợp đặc biệt có ảnh hưởng lớn."
Thấy dáng vẻ mờ mờ ảo ảo như làn khói của cô gái tộc Tử Linh, Thượng Lục nhíu mày, sắc mặt có chút ái ngại, hỏi: "Bộ dạng của ngươi đây là...?!"
Những tia sét như những con rắn khổng lồ, uốn lượn và quằn quại trong không trung, mỗi nhánh sét là một tia c·hết chóc, lấp lánh và đẹp đẽ trong sự hủy diệt của nó. Những nhánh sét này không chỉ xé toạc bầu trời, mà còn đánh vào mặt đất, tạo ra những vết nứt lớn, những hố sâu không thấy đáy.
Thượng Lục khẽ đưa tay ra, tạo nên một kết giới lớn bao phủ toàn bộ Trấn Quỷ. Đám người xung quanh không khỏi kinh ngạc trước sức mạnh này. Lòng họ tràn ngập sự ngưỡng mộ và biết ơn, bởi Thượng Lục không chỉ không khinh thường những kẻ tầm thường mà còn sẵn lòng bảo vệ họ.
"Hồi sinh! Ngài nói thật chứ... Chuyện này sao có thể?"
"Ồ...!" Tiểu cô nương tộc Tử Linh nhìn bức phong thư, ánh mắt lộ rõ vẻ bất ngờ. Ấn ký vàng kim kia phát quang nhẹ, một thứ sức mạnh bên trong đó mơ hồ nhưng vẫn tạo ra một cảm giác kỳ lạ khó có thể lý giải được. Nàng biết chắc rằng người tạo ra ấn ký này không phải dạng vừa, thậm chí là một kẻ cường đại đến đáng sợ.
Tiểu cô nương dùng Tử Linh Nhãn để nhìn thấu sức mạnh tiềm ẩn của người áo bào đen bên dưới. Đôi mắt tím nhỏ bé của nàng phát sáng như hai bức tranh mở ra, đưa nàng vào thế giới tinh thần sâu thẳm. Tuy nhiên, khi nàng nhìn thấy sức mạnh ẩn giấu sâu trong người áo bào đen, nàng không kìm được sự bất ngờ và kinh hoàng.
Bầu trời chuyển màu u ám, những đám mây đen tụ tập, xoắn lại với nhau như bị cuốn vào một cơn bão vô hình. Thượng Lục từ từ bay lên, đôi tay mở rộng, điều khiển sức mạnh tựa như một vị thần kiểm soát cơn bão siêu nhiên. Không khí trở nên ngột ngạt, nặng nề với sức mạnh không thể đoán trước.
"Tiểu bối đến từ tộc Tử Linh Tiên Tử, tên Linh Tuyết, kính lễ tiền bối. Ngài có thể cho ta mạn phép hỏi ngài thuộc gia tộc tôn quý nào hay không? Nếu ngài không muốn trả lời thì tiểu bối cũng không dám hỏi thêm."
Lão nhân đứng yên lặng, ánh mắt chờ đợi câu trả lời. Mọi người xung quanh cũng im lặng, nín thở chờ đợi quyết định của tiểu cô nương. Bầu không khí trở nên căng thẳng, nhưng cũng tràn đầy hy vọng vào sự trợ giúp từ nàng. Thời gian như ngừng trôi, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào thân ảnh nhỏ bé nhưng đầy uy nghi của tiểu cô nương tộc Tử Linh.
"Ngài cũng biết, Phong Linh Tông của chúng ta ở Lôi Vực, một khu vực có vị trí địa lý không hề thuận lợi, thậm chí vô cùng xấu. Quanh năm hai thánh quốc Hỏa Triều và Bắc Thổ đánh nhau liên miên tranh giành khu rừng Andebit. Còn nữa, những con ma thú Thiên Huyền ngũ giai nhiều lần t·ấn c·ông học viện, khiến nhiều người phải bỏ mạng."
"Ta hiểu rồi. Để đáp lại lời mời của Thần Quốc, ta sẽ giúp các ngươi lần này. Nhưng hãy nhớ, sự tồn vong của tông môn không chỉ dựa vào sự giúp đỡ từ bên ngoài, mà còn phải từ sự nỗ lực và quyết tâm của chính các ngươi. Hãy nhớ điều đó."
Đám người xung quanh, dù đã được bảo vệ bởi rào chắn, vẫn không khỏi kinh sợ trước sức mạnh kinh hoàng này. Họ nhìn lên bầu trời, nơi v·ụ n·ổ vừa xảy ra, trong lòng tràn ngập sự kính sợ và ngưỡng mộ. Sức mạnh của Thượng Lục và cô gái tộc Tử Linh đã vượt xa mọi tưởng tượng của họ, để lại một dấu ấn khó phai trong lòng mỗi người.
Nàng ngẩng đầu lên sau khi đọc xong, đôi mắt tím ánh lên sự quyết đoán và thông tuệ:
Tiểu cô nương nhìn thẳng vào lão nhân, đôi mắt tím bừng lên sự kiên định và quyết tâm. "Ngươi không biết rõ thực lực của đối phương mà đã dám đối đầu, thật liều lĩnh." Nàng thở dài một tiếng, rồi quay lại đối diện với người áo bào đen. "Nhưng bây giờ không còn đường lùi nữa. Chúng ta phải đối mặt với thách thức này."
"Nghe ngài nói như vậy, có lẽ ngài rất am hiểu về cách thức để hồi sinh n·gười c·hết. Liệu ngài có thể tiết lộ, chỉ bảo cho ta cách để có thể hồi sinh không?!" Cô gái nhỏ nói với giọng đầy khẩn khoản và hy vọng.
Khi cô gái tộc Tử Linh này trước đó dùng Tử Linh Nhãn để nhìn Thượng Lục, cô chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng hình phảng phất phía sau hắn, hình dáng thật của hắn. Nhưng trước khi kịp nhìn rõ hơn, cô đã bị Thượng Lục ngăn lại, khiến cô giật mình và phải lùi lại.
Mặc dù bị đả thương, tiểu cô nương vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Cảm giác kinh hoàng tràn ngập trong tâm trí, đẩy nàng ra khỏi thế giới tinh thần một cách đột ngột và b·ạo l·ực. Tiểu cô nương giật lùi lại, ôm lấy Tử Linh Nhãn với vẻ mặt bất an và lo lắng. Sức mạnh tiềm ẩn của người áo bào đen đã làm tổn thương tinh thần của nàng, gây ra một sự xao lãng và đau đớn không thể diễn tả bằng lời.
Tiểu cô nương tộc Tử Linh thấy lão nhân kể lể mãi mà vẫn chưa vào vấn đề chính, bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn, liếc nhẹ qua. Đôi mắt tím lạnh lùng quét qua, giọng nói mang theo uy lực không thể chối từ:
Nói xong, Thượng Lục khẽ đưa tay ra, tạo nên một kết giới lớn bao phủ toàn bộ Trấn Quỷ. Đám người không khỏi kinh ngạc trước sức mạnh này, lòng thầm cảm ơn và ngưỡng mộ vị hiệp khách trước mặt, người không chỉ không khinh thường những kẻ tầm thường như họ mà còn sẵn lòng ra tay bảo vệ.
Ánh sáng và sóng năng lượng từ v·ụ n·ổ lan tỏa khắp không gian, tạo nên một cảnh tượng đẹp mắt nhưng cũng đầy nguy hiểm. Những tia sáng lung linh và những luồng gió mạnh mẽ cuốn theo bụi mù mịt, khiến cho không gian trở nên hỗn loạn và huyền bí.
"Đúng như ta nghĩ," cô tự nhủ, "ngay cả khi tùy tiện cũng đã điều động được thứ sức mạnh đáng sợ này, nếu để hắn dùng toàn lực thì quả thật nghĩ đến thôi đã thấy rùng mình. Nhưng cho dù vậy, ta đây cũng không chịu thua đâu. Lần này, cho dù có phải hồn bay phách tán, ta cũng nhất định phải nắm bắt cơ hội này."
Lão nhân khẽ gật đầu, ánh mắt tràn đầy hy vọng và biết ơn.
"Trên đại lục, có tổng cộng ba tông môn ở Lôi Vực nhận được phong thư từ Thần Quốc. Họ đề nghị chúng ta cử đệ tử xuất sắc nhất đến đó để xem có thể đào tạo thêm hay không. Ngay cả tông môn lớn nhất ở Thánh Quốc, mạnh nhất ở Bắc Địa, cũng đã đến đó trước với những đệ tử ưu tú nhất."
"Tuy không nhìn thấu được thân phận của tên này, nhưng ta dám chắc ở lục địa này cũng chả mấy ai là đối thủ của hắn ta."
Sự v·a c·hạm của hai Thuật kỹ tạo ra một cảm giác ma mị và bí ẩn, nhưng cũng đầy uy lực và đe dọa. Ánh sáng phát ra từ sự v·a c·hạm lung linh và lấp lánh, tạo ra một không gian kỳ bí và huyền diệu, nhưng đồng thời cũng chứa đựng sự nguy hiểm và sức mạnh đáng sợ.
Thượng Lục thoáng buồn, tỏ ra đồng cảm. "Đúng là thiên tài thường hay c·hết yểu. Với thiên phú ngất trời như ngươi, ta nghĩ thành tựu sau này sẽ không hề nhỏ. Nhưng để hồi sinh từ một tàn hồn tuy rất khó nhưng cũng không phải là không có cách."
Nàng tiếp tục, giọng nói mềm mại.
Lão nhân tiếp tục, giọng trầm ấm: "Tông môn của chúng ta và một tông môn khác mới nhận được thư từ năm hôm trước."
ĐOẠN DƯỚI REMAKE LẠI HOẶC CŨNG CÓ THỂ KHÔNG
"Ta biết rồi!" Thượng Lục vui vẻ đáp lời, trong lòng tràn ngập sự kỳ vọng đối với cô gái trước mặt đầy tự tin này.
Khi nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của tiểu cô nương, lão nhân nhận ra rằng nàng đang trải qua một loạt cảm xúc phức tạp. Biểu cảm của ông thể hiện sự chú ý và quan sát sắc bén, nhưng cũng không thiếu đi sự nhân từ và sự thấu hiểu đối với trạng thái tâm trí của nàng. Đôi mắt của ông sáng lên với ánh sáng sự quan tâm khi nhẹ nhàng tiến tới.
"Ta đồng ý, chỉ cần ngài giữ đúng lời hứa trước đấy là không được dùng thực lực quá cấp Đế Hoàng." Cô nói, vẻ mặt đầy tự tin và quyết đoán, kèm theo một nụ cười nhẹ nhưng rạng rỡ.
Ông ngước lên, đôi mắt chứa đựng nỗi niềm khôn tả:
"Chỉ cần đỡ được một chiêu của người đó, chúng ta mới có thể thuận lợi đi tiếp."
Chỉ đợi có vậy, lão nhân từ trong tay áo lấy ra một tấm phong thư được cất giữ cẩn thận, trông vô cùng sang trọng với một dấu ấn vàng kim ở góc trái. Ông kính cẩn đưa phong thư đến trước mặt tiểu cô nương tộc Tử Linh để nàng xem qua.
"Đám đần độn các ngươi động vào thứ quái vật gì thế này...?"
"Đẹp quá...!" Cô gái nhỏ không kiềm chế được sự thán phục khi nhìn thấy dung nhan của Thượng Lục.
"Cũng không hẳn, chỉ cần cô có thể đỡ được một chiêu của ta như lão già kia nói, thì không những ta sẽ nói cho cô cách thức hồi sinh mà thậm chí ta còn có thể trực tiếp giúp cô làm chuyện đó."
Thượng Lục nhìn cô với ánh mắt thấu hiểu. Trên tay y lúc này bỗng xuất hiện một con bướm nhỏ. Y khẽ đưa tay ra, và chú bướm nhỏ như được mời gọi, chủ động đậu trên những ngón tay thon dài của y. Y nhìn qua con bướm nhỏ, ánh mắt tỏ vẻ thích thú và chăm chú. Cho đến khi con bướm bay đi, y vẫn cố nhìn theo, rồi khẽ nở một nụ cười thánh thiện, tựa như nụ cười của một vị thần ban phát ân huệ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.