Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 50: Rừng Lục Lam (3)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50: Rừng Lục Lam (3)


Thượng Lục nhận ra rằng bản thân cần phải kiềm chế con quái vật. Với sức mạnh tập trung vào cánh tay phải, y tạo ra bốn bức tường vô hình xung quanh con quái vật, nhốt nó lại trong một không gian hẹp.

Những người còn lại, mỗi bước chạy của họ đều là một cuộc đấu tranh không ngừng, với sự kiệt sức và nỗi sợ hãi lan tỏa khắp cơ thể. Những tên còn sót lại đều c·hết dưới sự hung dữ của con Độc Xà Răng Sâu, và giờ đây, chỉ còn một mình người đàn ông đang cố gắng chiến đấu cho sự sống còn của mình.

Khi Thượng Lục bắt lấy cô bé, cành cây lớn đột nhiên gãy đôi dưới tác động của cú nhảy mạnh mẽ. Tuy nhiên, mục tiêu của y không chỉ là cứu cô bé, mà còn là đối đầu với con ma thú. Con ma thú đớp hụt, và trong cơn tức giận, nó ngay lập tức nhổ ra axit đặc về phía Thượng Lục.

Nhìn thấy cảnh này, những người xung quanh không thể nào kìm nén được cảm xúc của họ. Sự kinh hoàng và ám ảnh trước c·ái c·hết đáng sợ mà con ma thú mang lại khiến họ rơi vào trạng thái hoảng loạn tột độ.

"Không sao rồi, ta được sự nhờ vả của Lam Lam đến đây giúp muội nên không cần phải sợ nữa." Thượng Lục trấn an cô bé đang có vẻ vô cùng sợ hãi với cảnh tượng vừa rồi.

"Được rồi, ta sẽ cõng muội đi tìm bọn họ."

Con quái vật, từng là mối đe dọa kinh hoàng, giờ đây chỉ còn lại đống thịt nát bấy, tan biến trong hư vô, không một dấu vết nào còn lại. Thượng Lục đứng đó, ánh mắt vẫn lạnh lùng, chứng kiến cảnh tượng kết thúc của cuộc chiến.

Cô bé thú nhân cố gắng giải thoát khỏi sự kiềm chế của kẻ b·ắt c·óc, cố gắng gào thét và kêu cứu, nhưng miệng bị bịt kín khiến âm thanh chỉ phát ra những tiếng kêu nhỏ nhẹ và khó nghe. Bàn tay và chân bị trói chặt, cô bé không thể tự giải thoát và cảm thấy sự tuyệt vọng lan tỏa trong cơ thể nhỏ bé của mình.

"Cả đội hơn ba mươi người giờ đây chỉ còn từng này... Bao nhiêu người như vậy vẫn chưa đủ thỏa mãn nó sao?!"

Hắn ngã xuống đất, cảm giác đau đớn và tuyệt vọng lan tỏa khắp cơ thể. Nhưng ngay cả khi gặp phải sự thất bại và sự kết thúc đau đớn, ý chí và quyết tâm của hắn vẫn không phai nhạt. Hắn nắm chặt cây kiếm, ánh mắt tràn đầy sức mạnh và quyết tâm, phóng thẳng vào con quái vật nhưng cũng chỉ khiến nó xước nhẹ. Hắn gục xuống tại chỗ, hơi thở cuối cùng tan biến trong không gian lạnh lẽo của khu rừng.

Hắn cảm nhận được từng phần cơ thể mình bắt đầu bị ăn mòn, nhưng trước khi kịp phản ứng, cả nửa người của hắn đã bị tan rã và biến mất dưới tác động của chất nhầy độc hại. Ánh mắt hỗn loạn và tuyệt vọng chỉ còn là một phần nhỏ của cảnh tượng bi kịch mà hắn đang trải qua.

"Bách Lâm...!" Một tên đồng bạn hét lên trong sự hoảng loạn và đau đớn, ánh mắt tràn ngập nỗi kinh hoàng.

Chương 50: Rừng Lục Lam (3)

Ngay sau khi bị nhốt vào trong những bức tường vô hình, con quái vật bắt đầu vùng vẫy và đâm sầm loạn khắp nơi, kèm theo những tiếng gầm đáng sợ. Tuy nhiên, nó không có cách nào thoát ra khỏi sự kiểm soát của Thượng Lục. Các bức tường vô hình phát ra ánh sáng lấp lánh, bảo vệ xung quanh như một bức thành kiên cố, giữ chặt con quái vật trong một không gian giới hạn.

"Muội biết chỗ bọn họ ở đâu không?" Thượng Lục hỏi, giọng điềm đạm nhưng đầy quyết tâm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thượng Lục nhẹ nhàng cởi khăn bịt miệng cho cô bé. Bằng sự tận tâm và nhạy bén, y dùng thuật tháo nút trói tay chân cho cô. Động tác của y vừa nhanh nhẹn vừa mềm mại, khiến cô bé dần dần bình tĩnh lại.

Người đàn ông vác theo cô bé thú nhân, có vẻ là người lãnh đạo đám người này, sắc mặt đầy kinh hãi, toát mồ hôi hột khi phải chứng kiến những đồng đội phía sau không ngừng bỏ mạng một cách đáng sợ.

Hàng nghìn ý nghĩ và cảm xúc tranh giành trong tâm trí hắn, nhưng không thể lấp đầy khoảng trống trong lòng. Mặc cho nỗi áy náy và hối tiếc, hắn vẫn giữ vững quyết định, hy vọng có thể giữ lại ít nhất là một ít thời gian để thoát khỏi sự tàn bạo của con quái vật.

"Vù... vù..."

"Ngục Hư Vô!"

"Nha đầu đáng ghét này, nếu cứ vác theo như này cũng không phải cách. Cho dù món hàng này đáng giá thật, nhưng cứ để nó thế này ngay cả mạng cũng khó giữ."

Vẻ mặt của Thượng Lục bình tĩnh nhưng ánh lên sự quyết đoán. Y đã nhận ra vấn đề ở đám người này. "Thì ra đây chính là đám người săn bắt thú nhân, đúng thật là trùng hợp. Thật là đỡ mất công đi tìm chúng," Thượng Lục thầm nghĩ, môi khẽ nhếch lên trong một nụ cười lạnh lùng.

Hồn hắn bị lìa khỏi xác, nhưng trước khi có cơ hội tìm nơi nương tựa, một con quỷ nhỏ bất ngờ xuất hiện. Nó lao tới cắn nuốt linh hồn của hắn trong một cảnh tượng đầy rùng rợn và bi thương. Tiếng kêu thét của linh hồn bị cắn nuốt vang lên trong không gian, nhưng rồi nhanh chóng chìm vào im lặng khi con quỷ biến mất cùng với linh hồn đã bị tiêu hóa.

Bách Lâm, một thanh niên trẻ tuổi, chưa kịp định thần từ cảnh tượng kinh hoàng trước đó, đột nhiên bị một cơn gió mạnh từ trong miệng của con Độc Xà Răng Sâu đưa ra một loại nhầy màu xanh. Khi chất nhầy này chạm vào cơ thể hắn, ngay lập tức một cảm giác cay đắng và châm chích lan tỏa khắp nơi.

Nhưng sự dũng cảm của hắn chỉ kéo dài trong thoáng chốc. Con ma thú lao về phía hắn với tốc độ chóng mặt, và trước khi hắn kịp tiếp tục cuộc đấu, hắn đã b·ị b·ắn bay xa, chỉ còn lại một nửa người, máu và thịt bốc mùi tanh chảy ra.

Những giọt nước mắt lăn dài trên má cô bé, hòa vào những vệt bùn đất và máu. Mỗi bước chạy của người đàn ông vác cô bé trên vai khiến cơ thể nhỏ bé của cô bé đau đớn, từng cơn co giật và cố gắng vùng vẫy càng làm tăng thêm sự tuyệt vọng.

"Quái vật, ta liều mạng với ngươi!" Một người khác gào lên, giọng đầy sự thách thức và quyết tâm. Hắn lao tới con Độc Xà Răng Sâu, bất chấp nỗi sợ hãi và nguy hiểm đang chực chờ, ánh mắt rực lửa quyết tâm báo thù cho đồng đội vừa bị nuốt chửng.

"Ngọc Lam tỷ cùng mọi người đang gặp nguy hiểm. Lệ Lệ cầu ca ca hãy đến giúp bọn họ, vì muội mà bọn họ mới như vậy." Cô bé van xin, giọng điệu đầy sự cầu khẩn và hy vọng. Mỗi lời nói của cô đều mang theo tình cảm sâu đậm và nỗi lo lắng chân thành.

Người đàn ông ném cô bé thú nhân về phía con ma thú, rồi không chậm thêm bất kỳ giây nào nữa, hắn ta lại ra sức chạy, lòng đầy ám ảnh và tuyệt vọng.

"Thủ lĩnh, cứu ta...!" Một tên trong đám người hoảng loạn hét lên thất thanh, ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía người động đội.

Y đưa tay ra trước mặt, về phía 'Ngục Hư Vô'. Ngay lúc đó, bên trong lồng giam xuất hiện hàng vạn lưỡi đao vô hình từ mọi hướng, sẵn sàng chém g·iết bất cứ thứ gì bên trong.

Chiếc lá mỏng manh mềm mại giờ đây trở thành một loại ám khí sắc nhọn, như một chiếc phi tiêu đáng sợ. Nó đâm xuyên qua đầu người đàn ông kia một cách nhanh chóng và không thương tiếc, làm hắn c·hết ngay tại chỗ. Máu bắn tung tóe, hắn ngã quỵ xuống, đôi mắt mở to trong sự ngỡ ngàng và kinh hoàng cuối cùng của cuộc đời.

"Ngục Trảm," Thượng Lục lạnh lùng thốt lên, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.

"Xin lỗi! Ta không còn lựa chọn nào khác... Ngươi chỉ có thể trách bản thân quá đen đủi khi được sinh ra ở một thế giới đầy tàn nhẫn này mà thôi."

"Ta không muốn c·hết... Ta không muốn c·hết... Đây chỉ là ác mộng, ác mộng, không phải thật," một tên trẻ tuổi trong đám người tháo chạy lẩm bẩm, giọng run rẩy và đầy hoảng sợ, cố gắng trấn an bản thân. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thượng Lục đứng trên cành cây cao, ánh mắt sắc bén nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ khi cô bé thú nhân đang đối mặt với nguy hiểm từ con ma thú. Không chần chừ, y nhận ra ngay rằng phải can thiệp để cứu cô bé. Y lấy đà và bật mạnh, lao xuống với sự quyết tâm nhất định phải cứu cô bé khỏi số phận tàn nhẫn.

Cô bé thú nhân vùng vẫy, nhưng sức lực nhỏ bé của cô chỉ làm tăng thêm cơn giận dữ của gã đàn ông. Hắn quay đầu lại, gầm lên một cách giận dữ: "Nếu còn không câm miệng thì đừng trách ta nhẫn tâm cho ngươi làm mồi cho con quái vật đó!"

"C·hết tiệt! Nếu không phải vì ngươi có giá trị đến vậy thì chúng ta cũng đâu cần phải liều mạng đến mức này," gã đàn ông vác theo cô bé thú nhân hét lên, giọng đầy tức giận và mệt mỏi. Mỗi bước chân của hắn đều nặng nề, hơi thở gấp gáp như muốn nổ tung lồng ngực.

Thượng Lục khẽ gật đầu, nét mặt y dịu dàng và an ủi. Cô bé nhìn y với vẻ mặt lo lắng và sốt sắng, gần như khóc. Trong ánh mắt của cô phản ánh sự bất lực và sợ hãi, khi cô nhớ về những người bạn của mình đang gặp nguy hiểm. Cô không thể giấu đi nỗi lo lắng trong lòng, và tiếng kêu cầu giúp đỡ vang lên đầy khẩn thiết.

"Lam Lam tỷ vẫn còn sống." Cô bé xúc động nhỏ giọng nói, đôi mắt ánh lên niềm hy vọng.

Trong đám người đang tháo chạy, một người đàn ông vác trên vai một cô bé thú nhân. Cô bé bị trói tay và chân, miệng bị bịt kín, vùng vẫy và kêu cứu trong sự tuyệt vọng. Đôi mắt của cô bé đầy sợ hãi và hoảng loạn, nhìn quanh như tìm kiếm một tia hy vọng, một phép màu nào đó sẽ đến cứu mình.

Cô bé khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên sự hy vọng và tin tưởng.

"Đáng ghét...!"

Con quái vật, bị nhốt trong lồng giam không lối thoát, hoảng sợ và tuyệt vọng. Nó không thể tránh khỏi cuộc t·ấn c·ông đặc biệt này. Hàng vạn lưỡi đao vô hình chém tới từ mọi phía, biến không gian bên trong thành một cơn bão c·hết chóc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mặc cho nỗi đau về quyết định khó khăn, người đàn ông quyết định vứt cô bé thú nhân xuống một cách lạnh lùng, như một cách để giải quyết vấn đề ngay lập tức. Dù biết rằng hành động này đầy tàn nhẫn và tàn bạo, cũng như tiếc về giá trị của cô bé mang lại, hắn cảm thấy không còn lựa chọn nào khác trong tình huống hiện tại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thượng Lục đứng trên cành cây cao, ánh mắt chăm chú nhìn tình hình trước mắt. Từ vị trí cao, y quan sát mọi diễn biến của cuộc chiến dưới đất, nơi con ma thú Sâu răng độc đang t·ấn c·ông đám người đang tháo chạy.

"Bách Lâm... cẩn thận!" Một người khác trong đám người tháo chạy hét lên thất thanh, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía Bách Lâm đang cố gắng đứng dậy.

Cơn đau đớn không thể tả lan tỏa khắp cơ thể, khiến hắn không kịp nhắm mắt hay làm bất kỳ phản ứng nào khác. Trong nháy mắt, hắn đ·ã c·hết một cách tàn nhẫn, không bao giờ có cơ hội nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa.

Tiếng cắt xé không gian của lưỡi đao hòa cùng tiếng gào thét đau đớn của con quái vật, tạo nên một bản giao hưởng kinh hoàng. Máu và thịt của nó bắn tung tóe, từng phần thân thể bị xé toạc, biến thành từng mảnh vụn. Sự tàn phá và hủy diệt hoàn toàn nhấn chìm con quái vật, để lại một cảnh tượng tàn bạo và đáng sợ.

Hắn không thể chứng kiến nỗi đau khốc liệt của người huynh đệ tốt và quyết định đứng lên hành động. Hắn cầm lấy một cây kiếm, dũng cảm lao thẳng vào con quái vật, quyết tâm trả thù cho người bạn đã khuất.

"...!"

Không mất một giây nào để phản ứng, Thượng Lục giữ chặt cô bé trong tay, cơ thể uốn lượn tránh đợt t·ấn c·ông đầy c·hết chóc. Axit đặc rơi xuống mặt đất, làm tan chảy mọi thứ tiếp xúc, tạo nên những hố lớn và khói trắng bốc lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

"..."

"Rốt cuộc thứ quái vật này từ đâu xuất hiện? Sao ta chưa từng nghe nói về loại này trong khu rừng? Lần này đúng là khó thoát rồi." Một người trong đám còn lại thì thầm, ánh mắt hoảng loạn và tuyệt vọng nhìn con ma thú đang tiếp tục tàn sát.

Cảnh tượng kinh hoàng này tiếp tục diễn ra, biến cánh rừng yên bình thành một nơi đẫm máu và tuyệt vọng. Những tiếng hét và tiếng rên rỉ của những người b·ị t·hương, hòa cùng tiếng gầm rú của con quái vật, tạo nên một bức tranh đen tối và ám ảnh không thể nào quên.

Bên trong cơn đau đớn và tuyệt vọng, tên này cảm nhận được sự nuốt chửng từ con Độc Xà Răng Sâu. Cảm giác máu và n·ộ·i· ·t·ạ·n·g của mình bị văng ra tứ tung, biến một nửa cơ thể hắn trở thành một đống thịt bầy nhầy nham nhở. Máu và nước mắt trộn lẫn trên khuôn mặt của hắn, biến hắn trở thành một hình ảnh của sự tuyệt vọng và c·hết chóc.

Cô bé mỉm cười, lòng tràn đầy biết ơn, rồi bước ra phía sau lưng Thượng Lục, nhẹ nhàng bám vào vai y. Thượng Lục cúi xuống, cõng cô bé trên lưng, cảm nhận trọng lượng nhẹ nhàng của cô trên vai. Y cảm thấy như đang gánh vác cả sự sống của cô và những người bạn của cô, điều này khiến y quyết tâm hơn bao giờ hết.

Cô biết rằng chỉ có Thượng Lục mới có khả năng cứu vãn tình hình, và cô không thể ngồi yên khi những người thân thiết của cô đang gặp nguy hiểm. Đó là một lời van xin chân thành từ trái tim, đầy tình cảm và hy vọng, khi cô mong chờ sự giúp đỡ từ một người đáng tin cậy như Thượng Lục.

Từ trên cao, Thượng Lục quan sát các thành viên của đám người đang chạy trốn trong sự hoảng loạn và kinh hãi. Những tiếng thở gấp gáp và bước chân nặng nề của họ vang lên, hòa lẫn với tiếng rít gào của con ma thú Độc Xà. Dù đối diện với cửa tử sau lưng, họ vẫn phải tiếp tục chiến đấu để bảo vệ bản thân. Chỉ cần dừng lại một nhịp, tất cả sẽ biết được kết cục thảm khốc đang chờ đợi—c·ái c·hết, một c·ái c·hết vô cùng tàn bạo và thảm thiết, nơi thân thể sẽ bị xé nát không toàn vẹn. Cảm giác kinh hoàng và lo sợ lan tỏa trong không khí, nhưng họ vẫn cố gắng giữ vững sức mạnh và ý chí để đối phó với mối nguy hiểm trước mắt.

Một tên bị vấp vào rễ cây ngáng ra ngay lập tức khiến hắn mất thăng bằng và té ngã xuống đất. Trước khi hắn kịp đứng dậy, con Độc Xà Răng Sâu khổng lồ xuất hiện từ phía sau, ngoặm lấy hắn bằng những răng sắc nhọn và mạnh mẽ. Âm thanh của xương vỡ và thịt bị xé toạc vang lên, kèm theo tiếng rít khát máu của con quái vật, tạo nên một cảnh tượng đáng sợ.

"Muốn chạy?!" Thượng Lục thầm thì, giọng nói đầy quyết tâm và sự phẫn nộ.

"Cạch... rầm...!"

Y bắt lấy một chiếc lá đang rơi xuống trước mặt, kẹp chặt nó giữa hai ngón tay. Sự tập trung và sức mạnh dồn vào chiếc lá mỏng manh, biến nó thành một v·ũ k·hí c·hết người. Ánh mắt sắc bén của Thượng Lục khóa chặt vào người đàn ông đang tháo chạy ở phía xa, quyết tâm không để hắn thoát.

Từng người một sau lưng hắn lần lượt trở thành con mồi trước hàm răng sắc của con quái vật.

Với một động tác nhanh như chớp, Thượng Lục phi chiếc lá thẳng vào người đàn ông kia. Khoảng cách hơn trăm mét không làm lệch đi quỹ đạo của chiếc lá. Nó xé gió lao tới.

Ngay lập tức, Thượng Lục nhảy lên phía trên, lướt qua các cành cây với sự linh hoạt và nhanh chóng như một cơn gió. Những cành cây dưới chân y bật ra, tạo điểm tựa mạnh mẽ để y tiếp tục di chuyển.

Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, cô bé thú nhân trên vai hắn cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi cánh tay người đàn ông, khiến hắn phải lắc lư chao đảo để duy trì thăng bằng trong sự hỗn loạn. Con Độc Xà Răng Sâu phía sau càng ngày càng gần, mỗi bước tiến của nó như một lời thách thức đối với sự sinh tồn của họ.

"Không nghĩ nhiều nữa, mạng sống bản thân vẫn hơn hết, không thể liều hơn nữa," hắn thầm nghĩ, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50: Rừng Lục Lam (3)