Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 49: Rừng Lục Lam (2)
"Không thể nào... Rốt cuộc chuyện này là sao... Ngươi... ngươi rốt cuộc là thứ gì...!?" Con ma thú kinh hoàng hỏi, ánh mắt đầy sợ hãi và ngỡ ngàng.
Thượng Lục đột ngột đưa tay ra, tạo nên một hấp lực mạnh mẽ từ bàn tay y. Ngay lập tức, một con quái vật màu xanh và tím, đang ngụy trang ở thân của một cái cây lớn không xa, bị hút về phía y. Sức mạnh của hấp lực như một cơn bão cuốn phăng mọi thứ trên đường đi, khiến con ma thú không thể kháng cự và bị lôi kéo mạnh mẽ về phía Thượng Lục.
Thượng Lục bị chi phối bởi cảm xúc của Lam Lam, không nhận ra sự nguy hiểm đang đến gần. Con ma thú đã chuẩn bị hành động, từng sợi cơ bắp của nó căng ra, sẵn sàng vùng thoát.
Con ma thú liếc nhìn đám người Tuyết Nhi và Lam Lam với ý định tấn công bọn họ bằng những sợi dây leo. Trong khoảnh khắc đó, con ma thú cảm nhận được sự thiếu mất đi thứ gì đó mà toàn thân lạnh dần. Nhìn xuống phía dưới bụng, nó kinh hãi khi thấy một cánh tay của Thượng Lục đã đâm xuyên qua bụng của nó khiến những dòng máu màu xanh chảy ra ồ ạt.
"Dù sao đã rơi vào tay ngươi thì ta cũng khó có thể sống sót... Nếu vậy, chi bằng ta liều một phen!" Con ma thú hét lên, tiếng gào của nó đầy uy lực và quyết tâm.
"Ngươi đã gây ra quá nhiều tội ác. Không có sự tha thứ cho ngươi," Thượng Lục nói, rồi y bóp nát viên hạch tâm trong tay, chấm dứt sự sống của con ma thú trong tiếng nổ nhỏ.
"Cút...!"
Nói xong, Thượng Lục đưa tay ra và tạo ra một lớp chắn vô hình bao quanh Tuyết Nhi và Lam Lam. Lớp chắn vô hình bao quanh hai người như một bức tường bảo vệ, tạo ra cảm giác an toàn tuyệt đối. Ánh sáng mờ nhạt tỏa ra từ lớp chắn, như một màn sương mỏng bao phủ lấy hai cô gái, khiến họ cảm thấy an tâm hơn trong tình thế nguy hiểm.
Đột nhiên, một âm thanh lớn vang lên, phá tan sự tĩnh lặng. "Đại nhân, cẩn thận!" Tuyết Nhi hét lên, giọng của nàng truyền đạt sự lo lắng cùng với sự kinh hãi, làm cho Thượng Lục bừng tỉnh.
Con ma thú biến cánh tay dây leo thành một thân kiếm sắc bén. Thân kiếm đâm thẳng về phía tim Thượng Lục với tốc độ chóng mặt, như một vũ khí sắc bén của sự tàn bạo. Mỗi sợi dây leo trên thân kiếm như những bóng ma u ám, lan tỏa sự đe dọa khắp không gian xung quanh.
Chương 49: Rừng Lục Lam (2)
"Không đúng...!"
Giọng nói của con quái vật vang lên đầy sợ hãi và van xin, ánh mắt hoảng loạn nhìn Thượng Lục. Sự khiếp sợ và sự bất lực hiện rõ trong ánh mắt của nó.
Những sợi dây leo, như có linh tính, bắt đầu trườn bò âm thầm bá·m s·át đám người Thượng Lục. Mỗi sợi dây leo đều tỏ ra như một sinh vật sống, với sự khéo léo và thông minh trong cách tiếp cận mục tiêu của mình. Chúng trườn bò từ mọi phía, tạo ra một cảm giác rùng rợn, lan tỏa trong không gian yên tĩnh của khu rừng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một đường kiếm đâm xuyên qua, con ma thú toát lên một cảm giác đắc ý và hứng khởi, cười lớn:
"Yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ mang bọn họ về đây bình an vô sự," Thượng Lục nói, giọng y trầm tĩnh nhưng đầy quyết tâm.
Con ma thú cảm thấy một niềm vui hung ác trong việc làm tổn thương và khiến đối thủ phải chịu đau đớn. Nó tin rằng việc đánh bại Thượng Lục sẽ là một bước ngoặt quan trọng trong cuộc chiến và sẽ chứng minh sức mạnh và quyền lực của nó.
Bị buộc phải xóa bỏ lớp ngụy trang, con ma thú dần dần hiện nguyên hình. Hình dạng thật của nó đầy kinh dị và ám ảnh. Thân hình của nó bao phủ bởi một lớp giáp màu xanh đậm, nhưng đã bị rỉ máu và nứt nẻ, tạo nên một hình ảnh thảm hại và đẫm máu.
Sau một hồi dò xét, cuối cùng Thượng Lục mở mắt và nói với Tuyết Nhi, khiến nàng chăm chú lắng nghe.
Thân thể khổng lồ của con ma thú, với từng mảng giáp sắt lởm chởm và lớp da xanh tím đầy vết thương, trông như một cỗ máy g·i·ế·t chóc từ địa ngục.
"Ngươi là ai...? Rốt cuộc ngươi là ai...?" Con ma thú hỏi, giọng run rẩy và đầy lo sợ.
"Không ngờ con cừu nhỏ nhà ngươi vẫn còn sống sót... Thịt của đồng loại ngươi quả là rất ngon...!"
Một giọng nói vang lên khiến con ma thú tỉnh mộng. Nó kinh hãi nhìn về phía người vừa phát ra giọng nói ấy, không ai khác chính là Thượng Lục đang đứng trước mắt hắn, hoàn toàn không hề hấn gì.
Trong khoảnh khắc đầy cảm xúc này, Lam Lam biểu hiện sự sợ hãi và tuyệt vọng của mình một cách chân thành và cầu xin sự giúp đỡ từ Thượng Lục, hy vọng rằng y sẽ là ánh sáng hy vọng trong bóng tối của nguy hiểm.
Y quay sang Tuyết Nhi, giao phó trách nhiệm. "Tuyết Nhi, phiền cô chăm sóc cô ấy giúp ta."
Con ma thú run rẩy, cảm nhận được sự chênh lệch sức mạnh giữa mình và Thượng Lục. Nó bắt đầu hiểu rằng mình đã quá kiêu ngạo và đánh giá thấp đối thủ. Sự hoảng loạn tràn ngập trong ánh mắt của nó khi đối mặt với sự thực rằng Thượng Lục không chỉ mạnh hơn, mà còn là một kẻ mà nó không thể đánh bại.
"Chả phải ngươi nói bản thân rất mạnh sao... Tới đi..." Thượng Lục nói, giọng đầy khinh thường và khiêu khích.
Con ma thú đã thoát khỏi tay Thượng Lục. Tay của y giờ đây không còn túm lấy cổ của nó nữa, mà thay vào đó là một bó dây leo mềm mọc đầy gai nhọn, đâm xuyên qua tay y, khiến máu chảy không ngừng.
Con ma thú nở một nụ cười đắc ý, đôi mắt đỏ rực lấp lánh trong bóng tối. Nhân lúc Thượng Lục không để ý, nó bắt đầu co dãn cơ thể, chuẩn bị tìm cách thoát khỏi khống chế của y.
Trái ngược hoàn toàn với dự tính của con ma thú, khi thân kiếm sắc đâm xuyên qua tim Thượng Lục, thay vì gặp sự c·h·ế·t chóc và máu me, con ma thú lại cảm thấy một cảm giác kinh hoàng và sợ hãi.
Thượng Lục từ từ cúi mình xuống, ân cần đỡ Lam Lam lên, ánh mắt trìu mến cùng một biểu cảm đầy quyết tâm trên khuôn mặt.
"Tha... tha mạng cho ta..." Con ma thú yếu ớt van xin, nhưng Thượng Lục không hề lay chuyển. Y nhìn xuống con ma thú, ánh mắt lạnh lẽo và quyết đoán.
Con ma thú hóa hình này lúc này đây đã vô cùng sợ hãi khi nhìn vào ánh mắt đằng đằng c·h·ế·t chóc từ y. Ánh mắt của Thượng Lục như muốn xuyên thủng tâm hồn, mang theo uy lực đè nén khiến bất cứ sinh vật nào cũng phải khiếp sợ.
Thượng Lục rút tay ra, trên tay y là một viên đá sáng lấp lánh màu xanh khá lớn hình thoi. Con ma thú nôn ra máu không ngừng, toàn thân run rẩy và yếu dần đi.
Thượng Lục, dù bị thương nặng, nhưng vẫn giữ vững tinh thần và sức mạnh. Một nụ cười c·h·ế·t chóc nở trên môi của y, truyền tải sự sảng khoái và thách thức. Điều này khiến con ma thú cảm thấy sự run sợ và hoảng loạn.
Thượng Lục đứng đó, uy nghi và lạnh lùng, ánh mắt y như băng giá, tỏa ra một uy lực không thể chối cãi. Vết thương trên tay y đã lành lặn, không một dấu vết của đau đớn hay tổn thương. Sự tự tin và sức mạnh từ Thượng Lục khiến không gian xung quanh như bị bao trùm bởi sự đáng sợ.
Tuyết Nhi ánh mắt có chút bồn chồn lo lắng nhìn Thượng Lục đang chuẩn bị rời đi. "Bảo trọng, ta cùng Lam Lam sẽ luôn đợi ngài ở đây bình an trở về," cô nói, giọng chứa đầy sự quan tâm và hy vọng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn lại lớp bảo vệ một lần nữa, Thượng Lục thấy đã chắc chắn và kiên cố. Từ trên tay y xuất hiện một phù văn màu tím, phóng thẳng vào thân cây gần đó. Tấm phù văn dán chặt lên thân cây, phát ra một ánh sáng nhẹ rồi biến mất, như một dấu ấn của sự bảo vệ và an toàn. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nhưng trước đó, ta có cảm nhận được đồng loại của Lam Lam trong số đám người đang bị con 'Thiên Độc Sâu' này săn đuổi... Ta cũng không dám chắc đó có phải bọn họ hay không vì trong số đó ta cảm nhận được sự xuất hiện của một thú nhân."
Khi Lam Lam biết được đồng loại của mình vẫn còn sống và đang gặp nguy hiểm, cô trở nên hoảng loạn, lo sợ rằng điều tồi tệ sẽ xảy ra như trước kia. Bước chân của cô trở nên nặng nề khi cô lao tới nơi Thượng Lục đang đứng, mặt đầy vẻ lo lắng và tuyệt vọng.
Thượng Lục nhìn cô, ánh mắt kiên định. "Ta làm vì linh tính mà thôi, cô không cần phải khách sáo vậy đâu."
Lửa bén đỏ lan tỏa từ bàn tay của Thượng Lục, lan ra mọi ngóc ngách. Những sợi dây leo, như cảm nhận được sự đau đớn kinh khủng, rít lên từng cơn khi bị đốt cháy trong ngọn lửa. Ngọn lửa ma thuật sáng rực, biến không gian xung quanh thành một biển lửa chói lọi, làm cho khu rừng bừng sáng trong ánh lửa dữ dội.
Ánh mắt của Thượng Lục tỏ ra đầy đe dọa, sát khí bùng phát, đối mặt với con quái vật này. Bằng cách nắm chặt cổ của nó, Thượng Lục đã gần như có thể g·i·ế·t c·h·ế·t con ma thú bất cứ lúc nào nếu y muốn. Sự hiện diện uy nghiêm của Thượng Lục làm cho không khí trở nên ngột ngạt, đè nén mọi thứ xung quanh. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ra đây cho ta..."
"Mộc Thứ Kiếm Sát!" Con ma thú hô vang, thân kiếm dây leo đâm tới với tốc độ khủng khiếp. Ánh sáng chói lóa từ thân kiếm phản chiếu, tạo ra một vệt sáng sắc lạnh trên không trung.
"Con ma thú đó có lẽ đã xuất hiện rồi và cách nơi này cũng không xa," Thượng Lục nói, vẻ mặt y trở nên nghiêm trọng.
"Không ngờ đại nhân đây lại là cường giả Đế Hoàng cấp... Chỉ cần ngài tha mạng cho ta... ta nhất định sẽ làm mọi điều ngài muốn...!"
Ở phía không xa đám người Thượng Lục...
Lời hứa ấy khiến Lam Lam không khỏi xúc động, nước mắt lấp lánh trên gương mặt cô. "Cảm ơn đại nhân... cảm ơn ngài. Ơn nghĩa này cả đời Lam Lam sẽ không quên."
Những sợi dây leo, sau khi bị phát hiện, ngay lập tức lao thẳng đến mục tiêu với tốc độ nhanh chóng, giống như những con rắn xanh tím đầy ám độc, trông vô cùng đáng sợ. Chúng trở nên hung ác và đầy nguy hiểm hơn bao giờ hết, như muốn tấn công và hủy diệt mọi thứ trên đường đi. Mỗi sợi dây leo đều tỏ ra rất quyết đoán và ác độc trong cách tiếp cận mục tiêu, như là một thế lực tà ác không ngừng tấn công.
Con ma thú bắt đầu trấn an lại tinh thần, lùi ra phía sau, ánh mắt đối diện Thượng Lục gầm rú khàn giọng nói: "Là ngươi ép ta..."
Thân thể con ma thú dần tan biến, để lại một vùng đất trống rỗng và yên tĩnh.
Như cố tình khơi lại ký ức đau buồn, lời nói của con ma thú khiến Thượng Lục phải quay sang Lam Lam. Sắc mặt cô tái nhợt, run rẩy khi nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng trước đó. Cô và người thân đang tháo chạy khỏi “Độc Xà Răng Sâu” thì lại bắt gặp con ma thú này, khiến cho hơn một nửa số người chạy trốn bị nó ăn thịt. Chính vì điều này, cô và người tỷ tỷ bị chia cách, và cô bị đám buôn người bắt rồi mang đi bán ở khu đấu giá Trấn Quỷ. Vẻ mặt tối sầm lại, kinh hãi của Lam Lam khiến Thượng Lục cùng Tuyết Nhi đứng bên cạnh không khỏi thương xót.
"Cường giả Đế Hoàng...?! Sao lại yếu đến mức này cơ chứ! Không ngờ một kẻ như ta lại chỉ cần một chiêu là có thể thích sát được một tên Đế Hoàng... Không ngờ bản thân ta lại mạnh đến vậy... Có lẽ nào con sâu to kia ta cũng có thể..."
Thượng Lục nhìn vào viên đá trong tay, ánh mắt lạnh lẽo như băng: "Đây là hạch tâm của ngươi, nguồn sức mạnh duy nhất của ngươi. Giờ ngươi không còn gì nữa."
Nụ cười ma quái hiện lên trên khuôn mặt gớm ghiếc, hàm răng sắc nhọn như muốn nhấn chìm mọi sinh vật trong sự khủng khiếp. Những lời nói đầy ác ý của con ma thú như lưỡi dao đâm thẳng vào lòng Lam Lam, khiến cô không khỏi run sợ.
"Ngươi thực sự nghĩ rằng chỉ một chiêu kiếm của ngươi có thể đánh bại ta sao?" Thượng Lục khẽ cười, giọng nói bình thản nhưng đầy uy lực. "Ta không phải là một kẻ dễ dàng bị hạ gục như ngươi tưởng."
"Ta sẽ đi cứu bọn họ," Thượng Lục trả lời, ánh mắt y tràn đầy sự quyết tâm.
Cái đầu của con ma thú là một tổ hợp của màu tím đen và xanh lơ lạnh lẽo, đôi mắt đỏ lửa bừng cháy trong bóng tối như những đốm lửa địa ngục. Đôi mắt đó như chứa đựng sự hận thù và sự ác độc tột cùng. Hàm răng sắc nhọn của nó lộ ra, từng chiếc răng trắng toát và đáng sợ, cùng với nước dãi đỏ máu nhỏ xuống, tạo ra một hình ảnh kinh hoàng.
"Đại nhân, ta cầu xin ngài hãy cứu bọn họ," Lam Lam van xin, giọng cô rung lên trong không gian. "Xin... ngài... xin ngài. Ta không muốn mất thêm bất kỳ ai nữa..."
Trong một phút căng thẳng và nguy cấp, Thượng Lục đột ngột toả ra một cỗ sức mạnh cực kỳ cường đại. Sức mạnh này khiến đám dây leo không kịp tiếp cận mục tiêu mà lập tức bị đốt cháy trong lửa sáng chói.
Khi con ma thú nhìn thấy Lam Lam, đôi mắt đỏ của nó lóe lên một tia hận thù và đầy ác độc. Nó khàn giọng lên tiếng, từng lời nói mang theo sự ma quái và độc ác.
"Ngươi có lẽ đang rất vui nhỉ?"
Con ma thú này đang định chạy thì bị Thượng Lục bóp cổ và nâng cao, khiến cho nó không thể di chuyển được.
Tuyết Nhi gật đầu, ánh mắt lo lắng nhưng cũng đầy tin tưởng. "Đại nhân, ngài định đi đâu?" cô hỏi, giọng có chút bồn chồn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Con ma thú cảm nhận được sự tuyệt vọng và c·h·ế·t chóc đang bao trùm lấy nó. Mọi sự kiêu ngạo và hung hãn trước đó giờ chỉ còn lại sự hối hận và sợ hãi. Nó ngã quỵ xuống, không còn khả năng chống cự.
Con quái vật, dù đã bị hút về phía Thượng Lục, vẫn cố gắng chiến đấu và phản kháng. Âm thanh kêu lên từ nó là một biểu hiện của sự giãy giụa và sự tuyệt vọng trong nỗ lực giành lại tự do. Những tiếng rít của nó vang lên giữa khu rừng yên tĩnh, như muốn kêu cứu, nhưng vô vọng.
Trong một khoảnh khắc, Thượng Lục cảm thấy có điều gì đó không bình thường. Y liếc nhìn xung quanh và bắt gặp sự hiện diện của những sợi dây leo đáng sợ. Những sợi dây leo này không chỉ là các vật thể vô tri vô giác mà dường như chúng được điều khiển bởi một thứ gì đó, như để làm công cụ t·ấn c·ông và quan sát con mồi.
Trong nháy mắt, thân ảnh của Thượng Lục cũng ngay lập tức biến mất, để lại một cơn gió nhẹ lay động cỏ cây xung quanh do ảnh hưởng bởi năng lượng khi y biến mất. Tuyết Nhi và Lam Lam nhìn theo hướng Thượng Lục vừa biến mất, trong lòng tràn đầy hy vọng.
Một mùi máu tươi bất thường phảng phất qua mũi Thượng Lục, làm cho y nhận ra ngay lập tức đây không phải chuyện đơn giản. Mùi máu ấy không phải từ loài vật, mà là của con người.
"Ngươi... ngươi đã..." Con ma thú lắp bắp, ánh mắt đầy sự kinh hoàng và bất lực.
Nhìn thấy Thượng Lục, Lam Lam không kìm nén được nước mắt và bắt đầu cầu xin y giúp đỡ. Cô quỳ gối xuống trước mặt y, kêu lên trong nước mắt và tiếng nức nở, bày tỏ sự lo lắng và sự tuyệt vọng của mình.
Thượng Lục nhắm mắt lại, tập trung vào cảm giác của mình như một chiếc radar rò rỉ sóng. Y cảm nhận được sự hiện diện của một thứ gì đó khổng lồ đang săn đuổi một đám người, đang tìm kiếm mục tiêu của mình để hạ sát.
Với mắt lấp lánh nước mắt, cô nhìn Thượng Lục với hy vọng và khao khát sự giúp đỡ. Cô cảm thấy mình yếu đuối và vô dụng trước mối nguy hiểm này, chỉ có thể dựa vào sức mạnh của Thượng Lục để bảo vệ mọi người.
Trong khoảnh khắc yên tĩnh của khu rừng, bất ngờ một vùng rừng muông thú bỗng nhiên bắt đầu chạy loạn láo, toàn bộ không gian như bị rung lên bởi những tiếng chạy bước và kêu gào của loài vật. Cánh rừng lúc này như đang chứa đựng một sinh vật đầy nguy hiểm và tàn bạo.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.