Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 55: Trong cung

Chương 55: Trong cung


Đoàn người Thượng Lục sau khi chứng kiến cảnh tượng kỳ bí của nữ nhân tộc Ngũ Sắc Hồ Điệp, tiếp tục tiến về phía hoàng cung.

Khi đến gần hoàng cung, cảnh tượng trước mắt khiến mọi người không khỏi ngỡ ngàng. Hoàng cung nguy nga tráng lệ, với tường thành cao v·út và cổng lớn uy nghi, được canh gác bởi đội binh lính trang bị đầy đủ giáp trụ, đứng thành hàng dài, ánh mắt nghiêm nghị, tạo nên không khí vô cùng trang nghiêm.

Trước cổng lớn của hoàng cung, đoàn người Thượng Lục dừng lại. Bước chân của họ dừng lại trên nền đá cẩm thạch, tạo ra những âm thanh vang vọng giữa không gian rộng lớn. Từng đôi mắt đều chăm chú nhìn vào cánh cổng to lớn, cảm nhận được sự hùng vĩ và uy nghi của nơi đây.

Một người lính đứng đầu đội ngũ bảo vệ tiến lên, ánh mắt dò xét nhưng không thiếu phần tôn trọng. "Các vị là ai, đến hoàng cung có việc gì?" giọng nói của hắn vang lên, uy nghiêm nhưng không kém phần lịch sự.

Thượng Lục bước lên một bước, tay y chắp sau lưng, ánh mắt kiên định. "Chúng ta đến để gặp nữ hoàng bệ hạ," y nói, giọng trầm tĩnh nhưng đầy uy lực.

Người lính nhìn Thượng Lục một hồi, không thấy y đưa ra bất kỳ giấy tờ hay tín vật gì, liền nhíu mày. "Không có tín vật hay thư xác nhận từ hoàng cung, không ai được phép vào."

Đoàn người Thượng Lục được lính canh hoàng cung dẫn lối, đi sâu vào bên trong cung điện. Họ bước trên những bậc thang bằng đá cẩm thạch trắng, từng bước chân vang lên âm thanh trầm hùng, toát lên vẻ uy nghiêm của nơi đây.

Đoạn người Thượng Lục được dẫn tới một khu đại sảnh lớn. Nơi đây không kém phần lộng lẫy với những chiếc ghế bọc lụa sang trọng và bàn trà đầy đủ các loại trà thơm ngon cùng những món điểm tâm tinh tế. Ánh sáng từ những đèn chùm pha lê lấp lánh chiếu xuống, tạo nên một khung cảnh trang nghiêm nhưng không kém phần ấm cúng.

Người lính dẫn đường dừng lại và quay về phía đoàn người, giọng nói kính cẩn: "Xin mời các vị đợi ở đây, khi nào có lệnh của nữ hoàng bệ hạ, ta sẽ đến báo."

Thượng Lục gật đầu, ánh mắt y không ngừng dõi theo từng động tĩnh xung quanh. Y ngồi xuống, giữ vững vẻ mặt điềm tĩnh và nghiêm nghị.

Sau một hồi chờ đợi lâu, Thượng Lục cuối cùng cũng không còn kiên nhẫn được nữa. Y đứng dậy, ánh mắt sắc bén hướng về phía ngoài đại sảnh, vẻ mặt đầy quyết đoán.

“Các ngươi chờ ở đây một chút, một hồi sau ta sẽ quay lại,” y nói với một giọng trầm nhưng đầy uy lực.

Tuyết Nhi lo lắng tiến lên, giọng khẽ khàng nhưng không giấu được sự quan tâm: “Đại nhân, ngài muốn đi đâu?”

Thượng Lục quay đầu lại, ánh mắt vẫn giữ vẻ lạnh lùng nhưng có chút dịu dàng: “Ta đến gặp một người quen ở đây.”

Y quay sang Điểu Xa Xa, giọng nói trở nên nghiêm nghị: “Xa Xa, ngươi ở lại đây bảo vệ bọn họ. Nếu có gì bất trắc xảy ra, nếu thấy khó khăn, cứ dùng vọng âm mà gọi ta.”

Điểu Xa Xa khẽ cười, đôi mắt lấp lánh sự tự tin: “Đại nhân, ngài yên tâm. Với thực lực của ta, không có mấy ai có thể qua mặt được ta đâu.”

Thượng Lục gật đầu, ánh mắt biểu lộ sự tin tưởng: “Nếu vậy phiền ngươi.”

Dứt lời, thân ảnh Thượng Lục ngay lập tức biến mất giữa đại sảnh, như một làn khói nhẹ tan biến vào hư không. Những người còn lại trong đại sảnh chỉ kịp chớp mắt, đã không còn thấy y đâu nữa.

Đại sảnh trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại những tiếng thở khẽ. Tuyết Nhi và Điểu Xa Xa cùng những người khác đứng yên, ánh mắt dõi theo hướng Thượng Lục vừa biến mất.

Thượng Lục lặng lẽ đứng nép một bên sau cột đá lớn, ánh mắt sắc bén quan sát xung quanh. Phía trước y, một đoàn thái giám đang tiến về phía mình, từng bước đi đều đặn vang lên âm thanh nhỏ nhẹ trên nền đá cẩm thạch. Bỗng nhiên, trong đầu Thượng Lục lóe lên một tia sáng. Y mỉm cười nhẹ, ánh mắt trở nên sắc sảo và đầy toan tính.

Đoàn thái giám càng tiến gần, Thượng Lục nhanh chóng vận dụng pháp lực, y biến đổi trang phục của mình thành bộ y phục giống hệt một thái giám trong đám người trước mặt. Trong nháy mắt, y đã hóa thân thành một thái giám bình thường, với dáng vẻ tầm thường nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên vẻ sắc lạnh và cảnh giác.

Khi đám thái giám dần đi tới gần, Thượng Lục khẽ lướt vào hàng ngũ của họ, động tác nhanh như chớp nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng, khiến không một ai trong đoàn nhận ra sự thay đổi bất thường. Y hòa mình vào dòng người, bước đi đều đặn như thể đã là một phần của đoàn từ lâu.

Người thái giám tổng quản dẫn đầu đoàn, một lão nhân với dáng vẻ uy nghi và quyền lực, bắt đầu phân phó nhiệm vụ cho từng người trong đoàn. Ông ta đi dọc theo hàng ngũ, từng lời nói vang lên mạnh mẽ và rõ ràng, không ai dám chống lại. Khi ông ta tiến đến gần Thượng Lục, đôi mắt sắc bén của ông nheo lại, đầy hoài nghi.

"Ngươi là ai? Sao ta chưa từng thấy mặt?" Ông ta hỏi, giọng điệu đầy nghi hoặc.

Thượng Lục khẽ ngượng ngùng, cố gắng giữ bình tĩnh. Y ấp úng trả lời: "Bẩm tổng quản đại nhân, tiểu nhân là người mới vào cung, còn nhiều bỡ ngỡ, mong đại nhân thông cảm."

Ánh mắt của tổng quản vẫn đầy sự hoài nghi, nhưng thấy thái độ thành khẩn của Thượng Lục, ông ta cuối cùng cũng nửa nghi nửa ngờ mà chấp nhận lời giải thích.

"Hừ, người mới vào cung à? Được, ta sẽ giao cho ngươi một nhiệm vụ. Ngươi hãy đến Khu Vực Minh Quang, ở đó sẽ có một đoàn khách quý gồm năm người. Nhiệm vụ của ngươi là dẫn họ đến chỗ của nữ hoàng bệ hạ. Hiểu rõ chưa?" Ông ta nói, giọng điệu không còn cứng rắn nhưng vẫn mang uy quyền.

Thượng Lục cúi đầu kính cẩn, đáp lại: "Tiểu nhân hiểu rõ, sẽ hoàn thành nhiệm vụ được giao."

Tổng quản gật đầu, ra hiệu cho Thượng Lục có thể rời đi. Y từ tốn bước lui, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Sự căng thẳng dần tan biến, y biết rằng nhiệm vụ lần này tuy khó khăn nhưng cũng là cơ hội để y tiếp cận nữ hoàng bệ hạ.

Thượng Lục rời khỏi đám người với bộ dạng của một thái giám mới vào cung, lòng không khỏi lo lắng vì không biết đường đến Khu Vực Minh Quang. Y quyết định vừa đi vừa hỏi đường, biết rằng phải tận dụng mọi cơ hội để không bị nghi ngờ.

Y bắt đầu đi qua những hành lang rộng lớn của hoàng cung, với tường trắng ngà và những cột đá khổng lồ khắc chạm tinh xảo. Mỗi ngã rẽ đều là một khung cảnh mới, những bức tượng sừng sững và những bức tranh treo tường tuyệt đẹp làm y không khỏi choáng ngợp.

Khi đi qua một ngã tư, Thượng Lục gặp một nhóm cung nữ đang cười đùa. Y tiến tới với vẻ mặt ngượng ngùng, cúi đầu hỏi: "Thưa các vị tỷ tỷ, tiểu đệ mới vào cung, không biết đường đến Khu Vực Minh Quang, mong các tỷ chỉ dẫn giúp."

Một trong những cung nữ, với nụ cười hiền lành, chỉ tay về phía hành lang bên trái: "Ngươi đi thẳng theo hướng này, đến cuối hành lang sẽ thấy một cổng lớn, đó là lối vào Khu Vực Minh Quang."

"Cảm ơn các tỷ tỷ," Thượng Lục nói, cúi đầu chào rồi nhanh chóng đi theo hướng dẫn.

Đi thêm một đoạn, y thấy một nhóm binh lính đang tuần tra. Y lại gần một người lính có vẻ lớn tuổi hơn, cung kính hỏi: "Thưa đại ca, tiểu đệ mới vào cung, đang tìm đường đến Khu Vực Minh Quang, mong đại ca chỉ giúp."

Người lính nhìn y một lúc rồi chỉ tay về phía trước: "Ngươi đi theo con đường này, qua ba ngã rẽ thì rẽ phải, đi thêm một đoạn nữa sẽ thấy cổng vào Khu Vực Minh Quang."

"Cảm ơn đại ca," Thượng Lục lại cúi đầu chào rồi tiếp tục đi.

Y đi qua nhiều hành lang và ngã rẽ, mỗi lần đều phải hỏi đường thêm một lần. Cuối cùng, y gặp một lão quản gia già đang tưới cây trong khu vườn nhỏ. Y tiến tới với giọng điệu kính cẩn: "Thưa lão bá, ta đang tìm đường đến Khu Vực Minh Quang, mong lão bá chỉ dẫn."

Lão quản gia nhìn Thượng Lục từ đầu đến chân rồi gật đầu: "Ngươi cứ đi thẳng thêm một đoạn nữa, qua một cổng lớn là đến. Chúc ngươi may mắn."

"Cảm ơn lão bá," Thượng Lục nói, lòng nhẹ nhõm hơn khi biết mình đã gần đến nơi.

Cuối cùng, y cũng đến trước một cổng lớn với chữ "Minh Quang" khắc nổi bật trên cổng. Thượng Lục thở phào nhẹ nhõm.

Thượng Lục tiến tới trước mặt năm người khách quý, lòng không khỏi ngạc nhiên khi nhận ra họ chính là những kẻ thần bí đã xuất hiện trên bầu trời không lâu trước đây. Người dẫn đầu là một nữ nhân xinh đẹp, với dung nhan kiều diễm tựa tiên nữ. Khi y tiến tới kêu là người dẫn đường, nữ nhân ấy liền nở một nụ cười xinh đẹp và khẽ bước tới gần, đưa tay nâng cằm y lên, đôi mắt lóe lên ánh sáng sắc bén.

"Thật xinh đẹp... Rõ ràng là nữ nhân mà lại giả làm thái giám," nàng nói, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc.

Thượng Lục thấy nàng ta như vậy, liền vội vã lùi ra sau, cúi mình: "Vị tiểu thư này, ngài nói gì vậy? Giả làm thái giám là một tội c·h·ế·t. Ngài đừng vu cáo ta như vậy."

Nữ nhân xinh đẹp nheo mắt nhìn y, giọng điệu thách thức: "Ngươi thực sự là thái giám sao? Nếu vậy, ta cho ngươi tâm phục khẩu phục."

Ánh mắt nàng bỗng nhiên phát ra một tia sáng kỳ lạ, nhưng trước khi có thể làm gì thêm, người bên cạnh nàng đã thúc giục: "Tiểu thư, chúng ta không nên chấp nhặt hắn làm gì, vẫn nên đi gặp nữ hoàng sớm thì tốt hơn."

Nghe vậy, nữ nhân xinh đẹp có chút không vui, nhưng đành miễn cưỡng nghe theo. "Được rồi, ngươi dẫn chúng ta đến gặp nữ hoàng nhanh đi, ta có chuyện cần nói với người," nàng nói nhỏ giọng, đôi mắt vẫn không rời khỏi Thượng Lục.

Thượng Lục dẫn đoàn năm người khách quý đi qua hành lang dài dẫn đến chính điện, nơi nữ hoàng Nguyệt Nhi đang ngồi trên ngai vàng.

Tiếng bước chân đều đặn của đoàn người vang lên trong không gian tĩnh lặng. Thượng Lục dẫn đầu, ánh mắt cảnh giác, từng bước chân chắc chắn nhưng không kém phần cẩn trọng. Đoàn năm người phía sau y, mỗi người đều toát lên khí chất phi phàm, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp, ánh mắt sắc sảo không ngừng dõi theo từng cử động của Thượng Lục.

Cuối cùng, cánh cửa lớn của chính điện hiện ra trước mắt. Thượng Lục dừng lại, hít sâu một hơi rồi đẩy cánh cửa ra. Cửa mở, một không gian rộng lớn và huy hoàng hiện ra, chính giữa là ngai vàng nơi nữ hoàng Nguyệt Nhi đang ngồi. Ánh sáng từ những chiếc đèn chùm lớn tỏa ra, chiếu rọi khắp đại điện, làm nổi bật vẻ uy nghiêm của nữ hoàng.

Nguyệt Nhi nữ hoàng ngồi trên ngai vàng, dáng vẻ cao quý và uy nghiêm. Nàng mặc một bộ y phục hoàng gia lộng lẫy, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm như biển cả, quan sát đoàn người tiến vào. Thượng Lục dẫn năm người khách quý tiến vào, y cúi mình kính cẩn: "Bệ hạ, năm vị khách quý đã đến."

Năm người đồng loạt tiến lên phía trước, cúi người hành lễ kính cẩn trước nữ hoàng. "Bệ hạ, chúng thần xin bái kiến," họ đồng thanh nói, giọng điệu đầy kính trọng.

Nguyệt Nhi nữ hoàng khẽ gật đầu, ánh mắt quét qua từng người một.

Nữ hoàng Nguyệt Nhi ngồi trên ngai vàng, ánh mắt uy nghiêm quét qua năm người phía dưới. Đột nhiên, ánh mắt nàng dừng lại ở Thượng Lục, định thốt lên "Chủ...nh..." nhưng Thượng Lục nhanh chóng ra hiệu cho nàng dừng lại. Hiểu được ý, Nguyệt Nhi mỉm cười, rồi lạnh lùng nhìn đám năm người kia, nói:

"Các ngươi thuộc tộc Ngũ Sắc Hồ Điệp..."

Nữ tử xinh đẹp kính cẩn đáp: "Đúng là như thế."

Nguyệt Nhi tiếp tục: "Vậy các ngươi đến tìm ta có chuyện gì?"

Nữ tử xinh đẹp tiến lên một bước, giọng nói dịu dàng nhưng không kém phần kiên định: "Tiểu nhân nghe nói, người đang chiêu sinh nhân tài khắp nơi trên đại lục đến đây gia học nên cũng muốn đến thử sức xem sao. Mong người không chê mà thu nhận ta là môn sinh của nơi đây."

Nguyệt Nhi nghe vậy, khẽ cười nhẹ, vẻ mặt đầy thâm ý: "Với thiên phú này của ngươi, ta nghĩ những bí thuật tu luyện của tộc các ngươi đào tạo, sao chỗ chúng ta có thể sánh bằng. Ta khuyên ngươi vẫn nên về tộc của ngươi mà tu luyện thì tốt hơn, nơi đây e chỉ sợ làm cản đường tốc độ tu luyện của ngươi."

Lời nói của Nguyệt Nhi khiến không khí trong đại điện trở nên căng thẳng. Nữ tử xinh đẹp kia tuy vẫn giữ nụ cười nhưng ánh mắt không khỏi dao động. Nàng cúi đầu, giọng nói vẫn dịu dàng nhưng mang theo một chút khó xử: "Bệ hạ, tiểu nhân không dám tự phụ. Chỉ mong có cơ hội học hỏi thêm nhiều điều mới mẻ từ quý quốc."

Nguyệt Nhi, nữ hoàng uy nghiêm, nhìn về phía nữ tử xinh đẹp của tộc Ngũ Sắc Hồ Điệp, ánh mắt đầy thách thức. Giọng nàng vang vọng trong đại điện như tiếng chuông đồng, sắc bén và đầy quyền uy:

"Được! Nếu ngươi đã quyết tâm đến đây để học hỏi đến vậy, thì bổn tọa cũng không làm khó ngươi. Chỉ cần ngươi có thể chịu đựng được áp lực mà ta tạo ra, ta sẽ không ngần ngại thu nhận ngươi. Ta sẽ dùng thực lực ngang với ngươi để làm điều đó."

Nữ tử xinh đẹp, với sự kiên định trong ánh mắt, cúi đầu đáp: "Nếu vậy, tiểu nhân xin được chỉ giáo."

Nàng lập tức nhắm mắt lại, cơ thể tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Các hoa văn đặc trưng của tộc Ngũ Sắc Hồ Điệp từ từ hiện ra trên làn da nàng, như những họa tiết ma thuật cổ xưa. Sau lưng nàng, đôi cánh Hồ Điệp vươn ra, phát ra ánh sáng kỳ diệu, rực rỡ như những vệt sao băng, tỏa sáng khắp không gian xung quanh.

"Tiểu nhân đã sẵn sàng," nàng thì thầm, giọng nói nhẹ như sương mai nhưng đầy sự chuẩn bị sẵn sàng.

Nguyệt Nhi ngồi vững trên ngai vàng, môi nở một nụ cười thanh thoát nhưng ẩn chứa sự nghiêm nghị. "Được lắm," nàng nói, âm thanh vang vọng khắp đại điện.

Ngay lập tức, cơ thể của Nguyệt Nhi bắt đầu phát ra những sóng năng lượng cuộn trào mạnh mẽ. Sóng năng lượng này lan tỏa ra khắp không gian, tạo nên một luồng khí mạnh mẽ đến mức bốn người hộ vệ của nữ tử xinh đẹp phải đưa tay ra che chắn, lùi lại vài bước mới có thể đứng vững.

Không gian xung quanh nữ tử tộc Ngũ Sắc Hồ Điệp bị một sức mạnh vô hình từ Nguyệt Nhi ấn xuống. Sức mạnh này không chỉ mạnh mẽ mà còn mang theo một loại áp lực tinh thần, như những lớp sóng xô ập đến, khiến cho không khí xung quanh trở nên nặng nề. Cái áp lực này giống như một ngọn núi khổng lồ đè lên cơ thể nàng, khiến mỗi một hơi thở trở nên khó khăn, như đang đối diện với thử thách lớn nhất của cuộc đời.

Ánh sáng từ đôi cánh Hồ Điệp bị sức mạnh vô hình này làm nhòe đi, trở nên mờ mịt. Nữ tử xinh đẹp cố gắng giữ vững tâm thần, nhưng khóe miệng đã bắt đầu toát mồ hôi. Từng lớp năng lượng vô hình tiếp tục ép xuống, mỗi giây trôi qua, nàng cảm nhận được sức nặng ngày càng tăng.

Nguyệt Nhi vẫn ngồi vững vàng trên ngai vàng, ánh mắt không rời khỏi nữ tử xinh đẹp, như thể đang quan sát một màn trình diễn. Mặc dù vẻ mặt nàng vẫn bình thản, nhưng trong ánh mắt lại chứa đựng sự đánh giá sắc sảo.

Không khí trong đại điện trở nên căng thẳng, mỗi nhịp thở của nữ tử xinh đẹp đều trở nên nặng nề, nhưng nàng vẫn cố gắng kiên trì, mắt nhắm chặt, tập trung toàn bộ sức lực vào việc chống chọi với áp lực mà Nguyệt Nhi tạo ra.

Áp lực từ Nguyệt Nhi ngày càng gia tăng, như một bàn tay vô hình khổng lồ không ngừng đè nén xuống cơ thể nữ tử xinh đẹp. Áp lực này không chỉ đơn thuần là sức nặng, mà còn ẩn chứa một loại năng lượng tinh thần sắc bén, như những mảnh dao cạo cắt xé tâm hồn và thể xác. Cơ thể nàng bắt đầu chống chọi khó khăn, sức mạnh của nàng không đủ để giữ vững dưới cơn áp lực mãnh liệt này.

Hai chân của nữ tử xinh đẹp dần khụy xuống, đôi cánh Hồ Điệp phía sau nàng cũng trở nên mờ nhạt, không còn sức mạnh như trước. Mặt đất dưới chân nàng bắt đầu xuất hiện những vết nứt, như phản ánh sự khủng hoảng trong nội tâm và sức mạnh của nàng. Những vết nứt lan rộng ra, giống như những vết thương mở toang trong lòng đất, biểu thị sự chịu đựng đến cực điểm.

Mồ hôi đổ xuống như mưa, khuôn mặt nàng đỏ bừng, từng giọt máu nhẹ nhàng rướm ra từ khóe miệng, chứng tỏ sự đau đớn và khó khăn mà nàng phải trải qua. Đôi môi nàng mấp máy, nhưng chỉ có âm thanh nghẹn ngào, không thể phát ra một lời nào.

Bốn người hộ vệ đứng gần, nhìn thấy tình cảnh khổ sở của nữ tử xinh đẹp, lập tức nhận thấy không ổn. Họ nhanh chóng lao về phía trước, ý định phá vỡ áp lực để cứu nàng. Nhưng chưa kịp hành động, Nguyệt Nhi từ trên ngai vàng đã phát hiện ra động thái của họ. Ánh mắt nàng lóe lên, như một tia chớp sắc bén, và ngay lập tức, một lực lượng vô hình mạnh mẽ tỏa ra, ập xuống bốn người hộ vệ.

Những cường giả hùng mạnh, thường ngày hiên ngang bất khuất, giờ đây không khác gì những con kiến hèn mọn dưới sức mạnh của Nguyệt Nhi. Họ bị sức mạnh vô hình đè chặt xuống nền đất, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút. Mỗi bước di chuyển đều trở nên vô vọng, và họ chỉ có thể nhìn nhau với ánh mắt đầy lo lắng và thất vọng.

Áp lực từ Nguyệt Nhi không chỉ tấn công nữ tử xinh đẹp, mà còn lan ra toàn bộ không gian xung quanh. Đại điện chợt im lặng, chỉ còn âm thanh duy nhất là tiếng thở dốc nặng nề và âm thanh của những vết nứt trên mặt đất lan rộng.

Trong đại điện mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nữ tử xinh đẹp đang vật lộn dưới áp lực không thể tưởng tượng nổi. Đứng sau cột đá lớn, Thượng Lục suy nghĩ chốc lát, nhớ đến những công việc quan trọng cần phải xử lý. Thoáng chốc, y quyết định sử dụng thuật âm truyền tin để thông báo cho Nguyệt Nhi. Đôi tay y lướt nhẹ trong không khí, hình thành một biểu đồ tinh tế của thuật truyền âm.

Những dòng chữ vô hình như được viết trên không khí, xuyên qua sự tĩnh lặng, truyền thẳng vào tâm trí của Nguyệt Nhi. Lời nhắn gửi của Thượng Lục vang lên rõ ràng trong đầu nàng: “Được rồi, ta có chuyện cần phải nói với ngươi.”

Nguyệt Nhi đang ngồi trên ngai vàng, vẻ mặt nàng vẫn bình thản, nhưng nụ cười trên môi bỗng nhiên chững lại. Mắt nàng khẽ nheo lại, ánh mắt trở nên sắc bén hơn, như thể nàng đang cân nhắc điều gì đó quan trọng. Một thoáng yên lặng bao trùm không gian, chỉ còn âm thanh của hơi thở và tiếng lách tách của những vết nứt trên mặt đất.

Như thể đã hiểu rõ ý nghĩa của thông điệp, Nguyệt Nhi gật đầu nhẹ, một tia sáng tinh anh hiện lên trong mắt nàng. Nàng vươn tay ra, bàn tay xinh đẹp của nàng như chạm vào một lớp không khí vô hình, từ từ thu lại áp lực đang tỏa ra.

Áp lực vô hình lập tức giảm bớt, như là một làn sóng vỡ tan, tản ra khắp nơi và nhanh chóng tan biến. Những vết nứt trên mặt đất khép lại, không còn vết tích của sức mạnh vũ bão. Nữ tử xinh đẹp và bốn người hộ vệ, sau một thời gian dài chịu đựng, cuối cùng cũng cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm trở lại.

Nữ tử xinh đẹp lảo đảo đứng lên, đôi cánh Hồ Điệp phía sau lại trở nên rực rỡ. Mặc dù mệt mỏi và hơi thở gấp gáp, nhưng nàng vẫn duy trì dáng vẻ cao quý và không để lộ sự yếu đuối. Bốn người hộ vệ của nàng cũng từ từ đứng dậy, ánh mắt chứa đầy lo lắng và lo âu khi nhìn lên Nguyệt Nhi.

Nguyệt Nhi, đang ngồi vững trên ngai vàng, ánh mắt dừng lại nơi nữ tử xinh đẹp trước mặt. Nàng mỉm cười, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm nghị, "Ngươi tên là gì?"

Nữ tử xinh đẹp, với dáng vẻ kiêu sa và khí chất đặc biệt, cúi đầu cung kính đáp: "Tiểu nhân tên là Điệp Mộng Thiên."

Nguyệt Nhi gật đầu, đôi mắt lấp lánh sự quan tâm. "Được rồi, Mộng Thiên. Người đến đây tìm Trưởng lão Lâm Kỳ, dẫn ngươi vào Nội viện để nhập học."

Điệp Mộng Thiên nghe vậy, trong lòng cảm kích, nàng lập tức quỳ xuống, hai tay chắp lại trước ngực, ánh mắt lấp lánh sự tôn kính. "Cảm ơn bệ hạ đã chiếu cố."

Nguyệt Nhi khẽ vẫy tay, ra hiệu cho nàng và đoàn hộ vệ của nàng rời khỏi điện. Điệp Mộng Thiên đứng dậy, cùng với bốn người hộ vệ của nàng cúi đầu chào Nguyệt Nhi một lần nữa, rồi nhanh chóng bước ra khỏi đại điện.

Những bước chân của họ nhẹ nhàng nhưng vững chãi, từng tiếng bước chân vang vọng trong không gian lắng đọng của đại điện. Đoàn người rời khỏi, vết lăn của những chiếc đệm mềm dưới chân họ không còn làm nổi lên một âm thanh nào, chỉ còn lại sự yên lặng và sự tôn kính còn đọng lại trong không khí.

Nguyệt Nhi quay lại, ánh mắt thâm trầm, sắc thái từ từ chuyển sang một nụ cười mơ hồ.

Nguyệt Nhi, với dáng vẻ thanh thoát và khí chất kiêu hãnh, liếc nhìn Thượng Lục một cách lặng lẽ nhưng đầy quyền uy. Nàng ra lệnh bằng một giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, “Ngươi, theo ta.”

Thượng Lục, vẫn giữ vẻ im lặng và cung kính, đứng dậy và theo sát bước chân của Nguyệt Nhi. Trong ánh sáng lấp lánh của đại điện, mỗi bước đi của nàng đều toát lên một vẻ đẹp huyền bí, mang theo sự tĩnh lặng của quyền lực.

Nàng dẫn đường qua những hành lang xa hoa của hoàng cung.

Khi đến gần một cánh cửa lớn làm bằng gỗ hương, Nguyệt Nhi dừng lại. Nàng quay đầu nhìn Thượng Lục, đôi mắt ánh lên sự nhẹ nhàng và nghiêm khắc. “Đến rồi.”

Những cung hầu và thị nữ phía sau, tất cả đều cúi đầu, không dám ngẩng lên khi thấy sự mệnh lệnh của nữ hoàng. Họ lặng lẽ lui ra ngoài.

Thượng Lục khẽ cười, ánh mắt đầy sự hiểu biết khi quay sang nữ hoàng. "Thật không ngờ rằng khu vườn cây cảnh lại có sức hút lớn đến vậy với ngươi. Ngươi yên tâm, khi tỷ tỷ của ta trở về, tỷ ấy sẽ sắp xếp người xuống thay ngươi."

Nguyệt Nhi nghe vậy, vẻ mặt hiện rõ niềm vui không che giấu. Tuy nhiên, nàng nhanh chóng nhận ra rằng Thượng Lục không chỉ đến để nói những điều này. Vẻ nghi ngờ hiện lên trong mắt nàng, và nàng liền hỏi: "Chủ nhân, ngài không đến đây chỉ để nói những điều này với thuộc hạ chứ?"

Thượng Lục sắc mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng. "Quả nhiên, ngươi đã nhận ra rồi."

"Ta đến để nhờ ngươi nhận nuôi một vài đứa trẻ," Thượng Lục nói, sau đó bắt đầu giải thích chi tiết về sự việc cho Nguyệt Nhi.

Nguyệt Nhi lắng nghe một lúc, rồi nhíu mày suy nghĩ. Sau đó, nàng lên tiếng với sự quyết tâm: "Nếu là chuyện này, chủ nhân có thể yên tâm. Tiểu nhân sẽ đảm bảo cho bọn trẻ có cuộc sống tốt nhất có thể."

Thượng Lục tiến tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Nguyệt Nhi, làm nàng đỏ mặt ngượng ngùng. "Lại làm phiền ngươi rồi!"

"Chủ nhân, đừng nói vậy," Nguyệt Nhi nói với giọng chân thành, "Là mệnh lệnh của ngài, tiểu nhân đều sẵn lòng làm."

Nguyệt Nhi quay người ra phía ngoài, ánh mắt nghiêm nghị và kiên quyết. "Minh Hạ, ngươi hãy đưa bọn họ đến nơi ở dành cho khách quý rồi ngày mai đưa bọn họ trực tiếp tới đây gặp ta," Nguyệt Nhi ra lệnh, giọng nói đầy sự tín nhiệm và quyết đoán.

"Hạ thần đã rõ, thưa nữ hoàng bệ hạ." Minh Hạ chắp tay hành lễ, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, để lại sự im lặng trong không gian rộng lớn.

Nguyệt Nhi quay lại, ánh mắt nhìn về phía cửa phòng nơi Minh Hạ vừa rời đi, như đang chờ đợi điều gì đó. Sau một hồi im lặng, nàng từ từ quay người đối diện với Thượng Lục.

"Chủ nhân," Nguyệt Nhi nói, giọng có phần ngạc nhiên và cảm khái, "Ngài giờ đây trông khác quá."

Nàng quan sát Thượng Lục với ánh mắt thấu hiểu. Trước kia, Thượng Lục là một Thượng Thần với quyền uy vô hạn, nhưng giờ đây, y lại có vẻ giống một người bình thường hơn, khác xa với hình ảnh quyền lực của quá khứ.

Nguyệt Nhi bước tới gần, bàn tay nhẹ nhàng đưa lên phần cổ áo Thượng Lục, gỡ bỏ một chiếc lá khô còn vướng lại trên đó. Hành động này tuy đơn giản nhưng đầy sự chăm sóc và quan tâm.

Đột nhiên, ánh mắt của Nguyệt Nhi bị thu hút bởi một chuyển động lạ từ phía sau rèm phòng. Đôi mắt nàng sắc lạnh và tập trung, không rời khỏi điểm nghi ngờ đó.

Trong một nháy mắt, Nguyệt Nhi dịch chuyển về phía sau bức rèm như một bóng ma, sự nhanh nhẹn của nàng không để lại bất kỳ dấu vết nào. Qua tấm rèm, chỉ thấy hình bóng của nữ hoàng đang nắm chặt cổ của một người, nâng lên cao.

"Sao lại là ngươi?" Giọng nói của Nguyệt Nhi phát ra từ phía sau rèm, đầy sự khó chịu và bực bội. Nàng từ từ hạ người đối diện xuống, biểu hiện không còn vẻ kiên nhẫn như trước.

"Chủ nhân, đừng nói vậy," Nguyệt Nhi nói với giọng chân thành, "Là mệnh lệnh của ngài, tiểu nhân đều sẵn lòng làm."

Cô quay người, ánh mắt nghiêm nghị và kiên quyết. "Hạ thần, ngươi hãy trở về và đưa bọn trẻ tới đây," Nguyệt Nhi ra lệnh, giọng nói đầy sự tín nhiệm và quyết đoán.

"Hạ thần đã rõ, thưa nữ hoàng bệ hạ." Minh Hạ chắp tay hành lễ, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, để lại sự im lặng trong không gian rộng lớn.

Nguyệt Nhi quay lại, ánh mắt nhìn về phía cửa phòng nơi Minh Hạ vừa rời đi, như đang chờ đợi điều gì đó. Sau một hồi im lặng, nàng từ từ quay người đối diện với Thượng Lục.

"Chủ nhân," Nguyệt Nhi nói, giọng có phần ngạc nhiên và cảm khái, "Ngài giờ đây trông khác quá."

Nàng quan sát Thượng Lục với ánh mắt thấu hiểu. Trước kia, Thượng Lục là một Thượng Thần với quyền uy vô hạn, nhưng giờ đây, y lại có vẻ giống một người bình thường hơn, khác xa với hình ảnh quyền lực của quá khứ.

Nguyệt Nhi bước tới gần, bàn tay nhẹ nhàng đưa lên phần cổ áo Thượng Lục, gỡ bỏ một chiếc lá khô còn vướng lại trên đó. Hành động này tuy đơn giản nhưng đầy sự chăm sóc và quan tâm.

Đột nhiên, ánh mắt của Nguyệt Nhi bị thu hút bởi một chuyển động lạ từ phía sau rèm phòng. Đôi mắt nàng sắc lạnh và tập trung, không rời khỏi điểm nghi ngờ đó.

Trong một nháy mắt, Nguyệt Nhi dịch chuyển về phía sau bức rèm như một bóng ma, sự nhanh nhẹn của nàng không để lại bất kỳ dấu vết nào. Qua tấm rèm, chỉ thấy hình bóng của nữ hoàng đang nắm chặt cổ của một người, nâng lên cao.

"Sao lại là ngươi?" Giọng nói của Nguyệt Nhi phát ra từ phía sau rèm, đầy sự khó chịu và bực bội. Nàng từ từ hạ người đối diện xuống.

Sau khi bị Nguyệt Nhi bóp cổ và thả ra, âm thanh ho khan của đối phương vang lên sau bức rèm, phản ánh sự khó khăn và hoảng loạn.

Nguyệt Nhi, mặt đầy tức giận, quát lớn với giọng lạnh lùng: "Ngươi thật to gan, dám nghe lén cuộc trò chuyện riêng tư của ta!"

Đối phương, vẫn còn đang ho khan và thở dốc, cố gắng giải thích một cách khó khăn: "Nữ hoàng bệ hạ, tiểu nữ không có ý định xâm phạm vào chuyện riêng tư của người, chỉ là...!" Cô ta ngưng lại, không dám tiếp tục, cảm giác hoang mang và sợ hãi lan tỏa.

Nguyệt Nhi, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn, nhấn mạnh: "Sao ngươi không nói gì nữa?"

Thượng Lục, đứng ở một bên, lắng nghe và quan sát diễn biến với sự thấu hiểu. Nhận thấy tâm trạng của đối phương, y tiến đến và lên tiếng giải vây cho cô ta: "Nguyệt Nhi, ngươi vẫn chưa hiểu ý của cô ta sao? Có lẽ cô ta đã có một tình cảm khó nói với ngươi."

Thượng Lục tiếp tục giải thích với sự từ tốn và thông cảm: ''Được rồi đừng làm khó cô ta nữa, để cô ta đi đi.''

Nữ tử vừa rời khỏi phòng, tên là Lâm Dao, chính là con gái của Hạ Tuyên Đế. Mặc dù cô ta được Nguyệt Nhi thu nhận làm tỳ nữ thân cận, nhưng mối quan hệ giữa hai người không hề có sự phân cách rõ ràng giữa chủ và tớ.

Nguyệt Nhi nghe Thượng Lục giải thích như vậy, mặc dù có vẻ ngây ngô nhưng nàng vẫn cảm thấy chưa hoàn toàn rõ ràng. Nàng nhìn Thượng Lục với ánh mắt mong chờ thêm sự chỉ dẫn, sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt.

Thượng Lục, không khỏi cảm thấy một chút thất vọng, đưa tay lên trán, thể hiện rõ sự mệt mỏi đối với mức độ hiểu biết của Nguyệt Nhi về vấn đề này.

"Chủ nhân, ngài có thể giải thích rõ hơn cho tiểu nhân được không? Tiểu nhân vẫn chưa hiểu ý của ngài," Nguyệt Nhi nài nỉ với vẻ chân thành, không giấu nổi sự lo lắng.

"Được rồi, nếu ngươi vẫn chưa rõ, hãy thử hỏi cô ta để mọi chuyện được sáng tỏ," Thượng Lục khuyên nhủ, giọng điệu nghiêm khắc.

Nguyệt Nhi cảm thấy tâm trạng của Lâm Dao đang trở nên rối ren và mất kiểm soát. Cô ta đẩy nhẹ Nguyệt Nhi qua một bên, đôi mắt đầy nước mắt không thể kìm nén, rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng qua khe hở của bức rèm, bỏ lại Nguyệt Nhi và Thượng Lục.

Nguyệt Nhi, đứng giữa sự bàng hoàng và ngạc nhiên, dõi theo bóng dáng của Lâm Dao rời đi mà không hiểu rõ nguyên do. Cô cảm thấy một nỗi hoang mang dâng lên trong lòng.

Nữ hoàng bước ra từ sau tấm rèm, ánh mắt hướng về Thượng Lục, tìm kiếm một lời giải thích rõ ràng hơn. "Chủ nhân, chuyện này là sao? Sao sau khi cô ta nghe ngài nói xong lại kích động như vậy?" Nguyệt Nhi hỏi, vẻ lo lắng không thể giấu nổi trên khuôn mặt.

Thượng Lục ra hiệu cho nàng lại gần. Khi Nguyệt Nhi vừa đến gần, bất ngờ Thượng Lục dùng một động tác nhanh nhẹn, kẹp nhẹ tay nàng vào cổ rồi dùng ngón trỏ đặt lên trán. Hành động này không những tạo ra một cơn đau nhẹ mà còn khiến nàng cảm thấy bối rối và phải lên tiếng.

"Chủ nhân, tiểu nữ ngu dốt không hiểu được ý ngài, mong ngài tha cho ta lần này." Nguyệt Nhi vừa vùng vẫy vừa kêu xin trước sự trừng phạt của Thượng Lục.

Thượng Lục từ từ buông tay ra, ánh mắt của cậu đầy sự trầm tư, rồi thở dài và bắt đầu giải thích.

"Nguyệt Nhi, chuyện này không phải đơn giản như ngươi nghĩ. Mặc dù cảm xúc của hai người cùng giới tính có thể không giống như những gì ngươi từng hiểu, nhưng đó là điều hoàn toàn có thể xảy ra."

Nguyệt Nhi, vẫn còn bối rối, bỗng nhiên nổi đoá. "Nhưng tiểu nhân và cô ta đều cùng giới tính mà, sao lại có chuyện này được?"

Thượng Lục thở dài, kiên nhẫn giải thích. "Đúng là vậy, nhưng chuyện này không phải là hiếm. Theo lý thuyết sinh học, các yếu tố di truyền và môi trường có thể tác động đến sự phát triển của cơ thể và tâm trí. Những yếu tố này có thể dẫn đến sự đa dạng về cảm xúc và hành vi, bao gồm cả cảm xúc đặc biệt giữa những người cùng giới tính."

Nguyệt Nhi, nghe Thượng Lục giải thích, ánh mắt cô vẫn còn đầy hoài nghi. Cô nhìn Thượng Lục với vẻ lo lắng và hỏi:

"Vậy chủ nhân, ngài thuộc kiểu nào vậy? Đừng nói với tiểu nhân là ngài cũng..."

Nguyệt Nhi mỉm cười đầy ẩn ý, ánh mắt lấp lánh như biết rõ điều gì đó. Thượng Lục hiểu ngay ý đồ của cô và lập tức khẽ khều vào trán cô, như để xua tan suy nghĩ lạ lùng đó khỏi đầu óc nàng.

"Ngươi đang nghĩ gì thế? Ta cũng không biết bản thân thuộc loại nào, nhưng chắc chắn không phải kiểu đó."

Nguyệt Nhi vẫn không từ bỏ, tiếp tục cười nham hiểm. "Nếu ngài đã không phải trường hợp đó, thì chắc chắn ngài thuộc về kiểu người còn lại."

"Vậy nếu là như thế, tiểu nhân có cần hầu hạ ngài giống như với các nam nhân thực thụ khác hay không...?" Nguyệt Nhi nói, giọng điệu đầy khiêu khích.

Vừa nói xong, đôi bàn tay thon thả và trắng nõn của Nguyệt Nhi nhẹ nhàng lướt vào trong ngực áo của Thượng Lục, ánh mắt cô trở nên đằm thắm, nhu mì. Đôi môi đỏ mọng của nàng nở một nụ cười xinh đẹp như hoa, làm cho mọi ánh mắt phải mê mẩn trước vẻ quyến rũ của nàng. Với sắc đẹp tuyệt trần, cô gần như không để ai có thể từ chối.

Mặc dù Nguyệt Nhi bề ngoài đang cố gắng mê hoặc Thượng Lục, nhưng thực ra phần lớn cô đã sẵn sàng tự nguyện làm tất cả những gì cần thiết, nếu Thượng Lục muốn.

Thượng Lục cảm nhận được sự quyến rũ mạnh mẽ từ Nguyệt Nhi, nhưng chỉ khẽ cười ngượng ngùng. Y từ từ nắm lấy cổ tay nàng, nhẹ nhàng kéo ra khỏi ngực áo của mình.

“Chúng ta thuộc loại thực thể bất tử, nên những hành vi duy trì giống loài như thế này cũng chỉ là điều mà tỷ ta tạo ra cho muôn loài mà thôi.”

Thượng Lục mỉm cười nhạt nhẽo, từ chối lời mời của Nguyệt Nhi với sự chân thành. “Nguyệt Nhi, lần này chắc ta phải từ chối ý tốt này của ngươi rồi.”

Nguyệt Nhi khép tay lại, ánh mắt nàng hiện rõ phần nuối tiếc. Cô cảm nhận được sự từ chối, dù nhẹ nhàng, vẫn làm cho bầu không khí trong phòng trở nên lắng đọng.

“Chủ nhân, chuyện vừa rồi khiến ngài phải chê cười rồi,” Nguyệt Nhi nói, sắc mặt bỗng nhiên tối lại, và vẻ mặt của nàng hiện lên sự không tự nhiên.

Một chút im lặng trôi qua, rồi Nguyệt Nhi ngập ngừng hỏi: “Chủ nhân, ta có thể hỏi ngài một chuyện được không?”

“Ngươi cứ hỏi đi,” Thượng Lục đáp, giọng điệu nhẹ nhàng và khích lệ.

Nguyệt Nhi hít một hơi dài, ánh mắt cô chứa đựng sự lo lắng và ái ngại. “Liệu ngài đã từng nghĩ đến việc bản thân sẽ có một ngày phải c·h·ế·t?”

Thượng Lục trầm tư một hồi, vẻ mặt y bỗng nhiên trở nên sầu tư. “Ta cũng không biết nữa. Nhưng nếu một ngày linh hồn và thể xác của ta bị tiêu tán hoàn toàn, thì cũng chỉ có thể trách bản thân vận số đã hết mà thôi.”

Bỗng nhiên, Thượng Lục khẽ cười, ánh mắt lấp lánh một tia mơ màng và suy tư. “Ta nghĩ chẳng có gì có thể mãi mãi tồn tại cả…”

“Nguyệt Nhi, ngươi thử máu của ta có được không? Ta biết chủng tộc ma cà rồng của cô có khả năng đặc biệt về tiên tri qua máu của đối phương.”

Thượng Lục vừa nói xong, vén tay áo lên, để lộ cánh tay trắng ngần và tinh khiết. Cử chỉ của y đầy tự tin nhưng cũng không thiếu phần nghiêm túc. Nguyệt Nhi nhìn thấy vậy, đôi mắt cô hiện lên vẻ ngạc nhiên, rồi hỏi lại với sự hoài nghi:

“Chủ nhân, ngài đừng đùa tiểu nhân nữa. Khả năng phán đoán tương lai của ngài sao tiểu nhân dám so sánh.”

Thượng Lục thở dài, nhắm mắt lại, vẻ mặt hiện lên sự tiếc nuối và mệt mỏi. “Đúng là ta có khả năng phán đoán tương lai, nhưng thật ngược đời khi ta lại không thể đoán được tương lai của chính mình.”

Nguyệt Nhi tiến lại gần, đôi mắt nàng sáng rực, ánh lên sự quyết tâm. Cô nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Thượng Lục, cánh tay của y đang chờ đợi. Với một sự chính xác đầy kỹ năng, Nguyệt Nhi đưa hai răng sắc bén của mình găm chặt vào cánh tay Thượng Lục, hút một ngụm máu.

Ngay khi máu tiếp xúc với môi, một loạt hình ảnh mơ hồ và chập chờn hiện ra trong tâm trí Nguyệt Nhi. Những hình ảnh này không rõ ràng, như một bức tranh vỡ vụn, mờ ảo.

Chưa kịp phân tích hết, một sức mạnh vô hình như sóng thần đã ập đến, đánh thẳng vào linh hồn của Nguyệt Nhi. Cảm giác đau đớn dữ dội khiến cô bị văng ra, suýt ngã lộn nhào trên mặt đất.

Thượng Lục phản ứng nhanh chóng, sử dụng sức mạnh để giữ cho Nguyệt Nhi không bị ngã, giúp cô thăng bằng trở lại.

“Ngươi có sao không?” Thượng Lục ân cần hỏi, ánh mắt lo lắng nhìn Nguyệt Nhi.

Nguyệt Nhi đứng vững lại, mặc dù đầu óc còn nhức nhối, nàng cố gắng đáp lời với vẻ mặt đầy nỗ lực.

“Tiểu nhân không sao đâu, ngài yên tâm.”

Sắc mặt của Nguyệt Nhi trở nên khó coi rõ rệt, như thể nàng đã chứng kiến điều gì đó hết sức nghiêm trọng. Thượng Lục nhận thấy sự thay đổi đó, không kìm được sự lo lắng, tiến lại gần và hỏi:

“Ngươi đã nhìn thấy gì?”

Nguyệt Nhi hít một hơi dài, rồi bắt đầu kể lại những hình ảnh mơ hồ mà nàng đã nhìn thấy. “Tiểu nhân chỉ thấy một số hình ảnh không rõ ràng. Chúng không giống với bất kỳ thứ gì mà tiểu nhân từng biết đến, và cũng xuất hiện một nhân vật.”

Nàng miêu tả rằng trong những hình ảnh đó xuất hiện một nhân vật kỳ lạ, hoàn toàn khác biệt so với Thượng Lục. Người này không chỉ có vẻ ngoài khác biệt mà còn có cách ăn mặc và không gian sống hoàn toàn lạ lẫm, khiến Nguyệt Nhi cảm thấy bối rối và hoang mang.

Thượng Lục lắng nghe, gương mặt lộ vẻ buồn bã. Ánh mắt của y dõi về phía không gian vô định, như thể đang chìm đắm trong những suy tư sâu xa, xa rời thực tại.

“Nguyệt Nhi, nếu một ngày thực sự ta phải ngã xuống, liệu các ngươi còn nhớ đến ta... hay chỉ là hạt cát trôi giữa cát bụi, đến nhanh mà đi cũng không còn dấu vết...”

Những từ ngữ của Thượng Lục như những làn sóng lặng lẽ vỗ về bờ cát của tâm hồn Nguyệt Nhi. Nàng không thể không cảm nhận được sự nặng nề và cô đơn trong lời nói của Thượng Lục. Đôi mắt nàng, thường ánh lên sự sáng rực và kiêu hãnh, giờ đây lấp lánh với một nỗi buồn sâu thẳm. Nàng thốt lên, giọng đầy cảm xúc:

“Chủ nhân, ngài nói gì vậy? Ngài là một thực thể tuyệt đối, sao có thể có kết cục như vậy được chứ?”

Nỗi lo lắng của Nguyệt Nhi hiện rõ trong từng lời nói và cử chỉ. Mặc dù nàng là người quyền uy, nhưng sự xúc động của nàng bộc lộ rõ ràng hơn bao giờ hết. Nàng kiên quyết, đôi tay chắp lại, ánh mắt nàng sáng ngời, như muốn nói rằng bất kể điều gì xảy ra, nàng cũng sẽ không rời xa Thượng Lục.

“Cho dù nếu có một ngày như vậy, tiểu nhân cũng sẽ nhất định theo hầu ngài, cho dù là cõi c·h·ế·t.”

Thượng Lục nhìn Nguyệt Nhi, cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Thượng Lục biết rằng không nên để không khí trở nên nặng nề hơn. Thay vào đó, y nhẹ nhàng chuyển chủ đề:

“Nguyệt Nhi, ta cảm thấy hơi đói rồi.”

Những lời nói của Thượng Lục như một làn sóng tươi mới làm giảm bớt sự căng thẳng. Nguyệt Nhi, dù vẫn còn chút lo lắng, nhưng không thể che giấu được giọt lệ lăn dài trên gò má, phản ánh nỗi sợ hãi sâu sắc trong lòng nàng.

“Chủ nhân, ngài hứa lần sau đừng đùa với tiểu nhân như vậy nữa, tiểu nhân sợ lắm...”

Thượng Lục đưa tay lên xoa đầu nàng, hành động này vừa an ủi vừa mang lại sự ấm áp. Nụ cười nhẹ nhàng của Thượng Lục như một nguồn ánh sáng dịu dàng giữa không gian u tối. Y khẽ nói, giọng điệu chân thành và an ủi:

“Nguyệt Nhi, ngươi nghĩ nhiều quá rồi. Ngươi biết rằng chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra mà.”

Nguyệt Nhi không kìm nổi nỗi xúc động, đột ngột lao tới ôm chặt Thượng Lục, nước mắt nàng lăn dài, rưng rưng trên gò má.

Thượng Lục, bất ngờ trước hành động của nàng, cảm nhận được sự ấm áp và chân thành trong cái ôm này. Y từ từ đưa tay ôm lại nàng, nhẹ nhàng vỗ lên vai Nguyệt Nhi vài cái, như muốn truyền đạt sự an ủi và động viên. Cảm giác ấm áp từ cái ôm của Thượng Lục làm dịu bớt nỗi đau và lo lắng trong lòng Nguyệt Nhi.

Nguyệt Nhi từ từ rời khỏi vòng tay của Thượng Lục, ánh mắt nàng đỏ hoe, ánh lên sự cảm xúc sâu sắc. Nàng đưa tay lên gạt đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên má hồng, vẻ mặt vẫn còn chút xúc động.

“Chủ nhân, ngài đói rồi, để tiểu nhân tự tay chuẩn bị món ăn ngon cho ngài,” Nguyệt Nhi nói, giọng đầy ân cần và quyết tâm.

Thượng Lục mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự cảm tạ. “Nguyệt Nhi, phiền ngươi rồi.”

Nguyệt Nhi lắc đầu, nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên môi. “Được làm đồ ăn cho ngài, tiểu nhân cảm thấy rất vui. Ngài đừng nói vậy. Ở kia là ghế ngồi làm việc của tiểu nhân, nếu ngài thấy mệt thì cứ việc đến đó ngồi.”

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ánh sáng của ngày tàn dần nhường chỗ cho màn đêm, nàng tiếp tục. “Còn giờ tiểu nhân phải đi đây, trời cũng không còn sớm nữa.”

Thượng Lục gật đầu đồng ý, nụ cười trên môi mang theo sự biết ơn và hài lòng. Trong không gian lấp lánh ánh sáng từ những ngọn nến, cảm giác ấm cúng và sự chăm sóc chân thành của Nguyệt Nhi đã làm cho khoảnh khắc này trở nên ấm áp và đáng nhớ.

Nguyệt Nhi, công chúa của vương triều Nguyệt Quang, là một nhân vật huyền thoại, mang trong mình nguồn gốc vĩ đại của ma cà rồng và con người. Sinh ra dưới ánh trăng bạc, nàng được ban tặng một thiên phú vô song trong luyện cấp. Khi mới 19 tuổi, nàng đã chạm đến đỉnh cao cấp Đế Hoàng, khiến cả lục địa phải kính phục.

Với thành tựu rực rỡ ấy, Nguyệt Nhi nhanh chóng được phong làm nữ hoàng của vương quốc khi chỉ mới 20 tuổi, sức mạnh vĩ đại của nàng khiến không ai dám đối đầu. Chỉ sau hai năm, nàng đã chinh phục hơn 18 quốc gia, xây dựng một triều đại thịnh vượng và hùng mạnh trên lục địa.

Tuy nhiên, số phận trớ trêu đã đưa nàng vào cơn bĩ cực. Khi nàng bước sang tuổi 28, hoàng đệ cùng cha khác mẹ đã tố cáo nàng là ma cà rồng, một tội danh bị cấm kị. Mặc dù có đủ sức mạnh để phản kháng, nàng quyết định nhận án tử để bảo vệ sự bình yên của muôn dân vô tội. Trong thời khắc hiểm nguy, một lực lượng siêu nhiên huyền bí xuất hiện, cứu nàng khỏi cái c·h·ế·t.

Sau sự kiện huyền thoại này, nàng Nguyệt Nhi điên cuồng tìm kiếm danh tính của người đã cứu mình. Đó là một thần linh hiện thân, một thực thể chỉ xuất hiện trong những truyền thuyết cổ xưa. Vào tuổi 35, nàng nhường ngôi cho một hoàng đệ khác và quyết tâm tiếp tục hành trình tìm kiếm người cứu mạng năm đó.

Trải qua hơn 3500 năm tu luyện, Nguyệt Nhi đã vươn đến đỉnh cao của "Thượng nhân cấp" khiến cả lục địa phải run sợ. Sau sự kiện "Nghịch Thiên Cải Mệnh" nàng cùng một người khác thành công tiến vào Thượng Giới. Trong lúc lựa chọn chủ nhân, nàng nhận ra giọng nói quen thuộc của Thượng Lục.

Dù biết rằng Thượng Lục cứu nàng chỉ vì nhiệm vụ, nhưng tình cảm của nàng vẫn không phai mờ. Điều đó chứng tỏ sự nhớ nhung và tình cảm sâu sắc của nàng trong suốt hơn 3000 năm, mặc dù hai người ở hai thế giới khác biệt, với thân phận và quy mệnh hoàn toàn khác nhau.

Năm ngày sau...

Nữ hoàng Nguyệt Nhi tiến lại gần Thượng Lục, ánh mắt nàng lấp lánh sự không nỡ rời xa. “Chủ nhân, người phải rời đi sao?”

“Ta phải đi rồi,” Thượng Lục đáp, giọng nói chứa đựng nỗi tiếc nuối. “Thời gian quay lại Thượng Giới của ta cũng sắp đến. Trước khi ta rời khỏi, ta vẫn phải hoàn thành những công việc mà tỷ đã giao.”

“Nguyệt Nhi,” Thượng Lục tiếp tục, ánh mắt cậu bỗng nhiên trở nên trầm tư. “Mấy ngày qua ở đây cùng ngươi, ta cảm thấy rất thoải mái.”

“Ngươi hãy chăm sóc bản thân thêm một chút,” Thượng Lục nhấn mạnh, “Quản lý quốc gia là quan trọng, nhưng không cần phải làm việc quá độ như vậy.”

Y quay sang, ánh mắt đầy lo lắng khi nhìn vào phòng của nàng. “Mỗi lần ta qua phòng ngươi, ta đều thấy đèn vẫn sáng cho đến đêm muộn. Nếu ngươi tiếp tục như vậy, ta không biết việc đưa ngươi đến đây có thực sự tốt hay không.”

Thượng Lục quay lại nhìn Nguyệt Nhi, rồi lại nhìn về phía cửa, sự quyến luyến không thể che giấu trong ánh mắt. “Nguyệt Nhi, ta đi đây.”

“Chủ nhân, liệu có khi nào tiểu nhân có thể gặp lại ngươi không?”

“Có lẽ sẽ sớm thôi,” Thượng Lục mỉm cười.

Khi thấy Thượng Lục chuẩn bị rời đi, Nguyệt Nhi không kìm được mà lên tiếng, giọng nói vang dội và đầy cảm xúc:

"Chủ nhân, chúc người thượng lộ bình an!"

Thượng Lục mỉm cười, tay đưa lên chỉnh lại chiếc mũ chùm đầu quen thuộc của mình. Nguyệt Nhi đứng lặng lẽ, ánh mắt không rời khỏi bóng lưng của Thượng Lục, tay nàng khẽ giơ ra như muốn giữ lại nhưng rồi lại hạ xuống, tay nắm chặt.

Khi bước ra khỏi phòng của Nguyệt Nhi, Thượng Lục đã thấy Tuyết Nhi đứng một bên, chờ đợi sẵn sàng.

"Chúng ta đi thôi," Thượng Lục quay sang Tuyết Nhi, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy quyết đoán.

Tuyết Nhi gật đầu đồng ý, ánh mắt chứa đựng sự chuẩn bị và sẵn sàng.

Lam Ngọc đứng một bên, không nỡ rời xa những đứa trẻ và Lam Lam. Bọn họ biết rằng có thể sẽ không gặp lại trong thời gian dài.

"Tỷ, muội sẽ luôn ở đây chờ tỷ trở về," Lam Ngọc nói, ánh mắt lấp lánh sự ấm áp và chân thành.

Nhìn về phía hai người đang đợi, Lam Ngọc miễn cưỡng chia tay Lam Lam và những đứa trẻ, lòng không khỏi xót xa.

Lau nhẹ góc mắt, Lam Ngọc xoay người rời đi. Trước khi khuất bóng, cô quay lại một lần nữa, giọng nói đầy kiên định:

"Lam Lam, hãy nhớ chăm sóc những đứa trẻ thật tốt. Ta nhất định sẽ sớm trở về cùng mọi người."

Dứt lời, Lam Ngọc vẫy tay tạm biệt với ánh mắt đầy lưu luyến và bước nhanh về phía Thượng Lục đang đứng đợi. Những đứa trẻ và Lam Lam cũng không kìm được, đồng loạt vẫy tay tạm biệt, những nụ cười nhỏ xinh nở trên môi họ như gửi gắm bao lời hứa hẹn về những ngày tái ngộ.

Khi Lam Ngọc vừa tiến tới gần, Tuyết Nhi bỗng lên tiếng với giọng điệu đầy thông báo.

"Điểu Xa Xa có việc gấp trong nội tộc, nên đêm qua đã rời đi và nhắn nhủ với đại nhân rằng xin phép ngài được đi trước."

Thượng Lục nghe vậy, ánh mắt lộ vẻ hiểu rõ, đáp lại bằng giọng điệu bình thản.

"Ta biết rồi," y nói, như thể đã biết trước chuyện này.

"Lần này chúng ta sẽ đến phương Bắc, nơi đây con người và phong tục tập quán sẽ hoàn toàn khác biệt so với phương Nam mà chúng ta hiện tại đang sống," Thượng Lục giải thích, giọng nói trầm ấm nhưng rõ ràng. "Ta nói trước vậy để hai người đỡ phải bỡ ngỡ khi đến nơi."

Nhìn thấy cả hai đã sẵn sàng, Thượng Lục không chút do dự, đưa tay ra và khẽ niệm một câu chú. Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ ba người đã được bao phủ bởi ánh sáng kỳ lạ. Hình ảnh xung quanh như bị kéo co, rồi đột ngột chuyển động, ba người hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của các lính canh và đám người đang đứng đó.

Trước mắt những lính canh và người còn lại, sắc mặt họ ngỡ ngàng, vẻ mặt trấn kinh, như thể không tin vào sự việc vừa xảy ra.

Chương 55: Trong cung