Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 8: Khốn cảnh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Khốn cảnh


Thượng Lục không vội rời đi, ánh mắt kiên định nhìn người thiếu phụ. "Nhưng ta đã hứa với tiểu cô nương là sẽ chữa trị cho phu nhân rồi. Ta xin phép từ chối lời đề nghị này của phu nhân." Lời y nói dứt khoát, không có chút do dự.

"Phu nhân là người mẹ tốt, ta chắc chắn sẽ không để phu nhân ra đi như vậy đâu. Hãy tin tưởng ta." Thượng Lục nắm lấy tay người thiếu phụ, cảm nhận sự run rẩy và nỗi đau của cô, ánh mắt chân thành an ủi.

Trong con ngõ nhỏ vắng vẻ, xuất hiện một ngôi nhà chật hẹp, tối tăm. Cửa sổ nhỏ bé đã vỡ, không một tia sáng nào chiếu vào. Bên trong ngôi nhà ấy, chỉ có hai mẹ con sống trong cảnh nghèo khó cùng cực. Bàn tay của họ chai sần, da thô ráp, đôi chân nứt nẻ như phản ánh những tháng ngày khổ cực.

"Đến rồi...!" Người đàn ông thốt lên, giọng nói đầy vẻ hoảng sợ và nghiêm trọng. Ông đứng bật dậy, ánh mắt tràn đầy lo lắng, hướng về phía ánh sáng rực rỡ kia, cảm nhận một biến đổi lớn đang diễn ra, một điều mà có lẽ sẽ thay đổi mọi thứ.

"Nếu được, công tử hãy làm tất cả có thể. Nếu chẳng may ta ra sao thì công tử cũng đừng nên trách bản thân, vì đây là ta tự nguyện." Người thiếu phụ nắm lấy tay Thượng Lục, ánh mắt hiền dịu nhấn mạnh.

Trong không gian tối tăm, không có ai khác, chỉ có tiếng ho và tiếng thở dài của người thiếu phụ bệnh tật vang lên như những tiếng thở dài của một linh hồn kiệt sức.

"Không... ta sẽ cứu phu nhân." Thượng Lục vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt kiên định.

"Mẫu thân, con quên chưa thưa với người. Đây là vị đại ca con dẫn về để chữa bệnh cho người. Người yên tâm, vị này là người tốt." Cô bé vội an ủi mẫu thân, dúi đầu vào lòng người thiếu phụ, giọng nói run rẩy nhưng đầy hy vọng.

Thần lực len lỏi đến từng bộ phận, khử bỏ các tế bào mang mầm bệnh và tái tạo lại tế bào mới theo nguyên tắc "phá rồi lập". Sau một thời gian ngắn, thân thể của người thiếu phụ dần dần được tái tạo, từng dấu hiệu bệnh tật biến mất, thay vào đó là một cơ thể khỏe mạnh, tràn đầy sức sống như thời thanh xuân.

"Mẫu thân đã bao nhiêu lần nói rồi, đừng có đi gây rắc rối cho người khác..." Người thiếu phụ có phần giận dữ nói, khiến cô bé cúi mặt buồn bã.

''Thật ngại quá, đã khiến phu nhân phải sợ rồi.'' Thượng Lục lên tiếng, giọng nói trầm ấm vang lên trong căn phòng nhỏ.

Người thiếu phụ ốm yếu nằm trên chiếc giường cũ kỹ, đã xuống cấp và không còn đủ tiện nghi để ngủ. Phòng tối đen như mực, chỉ có vài vật dụng cũ kỹ như bình đựng nước, nồi cơm cũ, và một số đồ bỏ đi. Không có bóng người nào khác trong ngôi nhà, chỉ có tiếng thở dài não nề của hai mẹ con. Tiếng gió thổi qua cửa sổ vỡ càng làm tăng thêm sự ảm đạm của căn nhà. Không có ánh sáng, không có nơi nào để tránh nắng mưa, chỉ có sự tuyệt vọng và nghèo khó bao trùm.

Khi được người thiếu phụ cho phép, Thượng Lục bắt đầu tiến tới gần chiếc giường nơi cô đang ngồi. Hắn nhìn lại người thiếu phụ một lần nữa, thấy cô gật đầu đồng ý chắc chắn, y mới bắt đầu vào việc. Một tay của Thượng Lục nhẹ nhàng đặt lên mạch ở cổ tay người thiếu phụ. Một cỗ thần lực dịu nhẹ từ tay phải Thượng Lục lan tỏa qua cơ thể người thiếu phụ, len lỏi qua các mạch máu nhỏ, đi sâu vào lục phủ ngũ tạng và hệ thần kinh...

Quá trình này giống như một phép màu, nhưng thực chất đó là một quy trình tạo ra sự sống từ thuở sơ khai. Thượng Lục học được kỹ năng này từ người đại tỷ, dù không mấy thuần thục, nhưng y vẫn có thể cố gắng làm được.

Khi thấy cô bé đã hoàn toàn rời đi, người thiếu phụ mới bắt đầu nói: "Có phải công tử muốn nói cho ta biết thời gian sống còn lại không? Ta biết công tử đuổi con bé ra ngoài là vì không muốn nó biết chuyện này. Thật sự ta rất cảm kích." Người thiếu phụ bắt đầu nhỏ từng giọt nước mắt đau khổ, tay đấm đấm vào ngực.

Trong căn phòng tối om, ánh sáng không thể tiếp cận, chỉ có một chiếc đèn nhỏ phát ra ánh sáng mờ ảo, làm bừng sáng một phần của căn phòng. Bầu không khí trong phòng ẩm ướt và mùi h·ôi t·hối, tạo nên một cảm giác u ám và khó chịu, như một lớp bóng tối đang âu yếm từng góc nhỏ của căn phòng.

"Nếu sau này ta mất, mong công tử có thể thu nhận con bé làm tì nữ, chỉ cần cho nó chỗ ăn chỗ ở là được... Ta biết những lời này thật đáng xấu hổ, nhưng với cương vị là một người mẹ ta vẫn phải nói." Người thiếu phụ khóc nghẹn, ánh mắt như đang cầu xin nhìn Thượng Lục.

''Nana, mẫu thân không đói. Đây là món mà con thích nhất, hãy cứ ăn đi, đừng lo cho ta.'' Người thiếu phụ dùng đôi bàn tay gầy gò nổi đầy gân run rẩy đẩy nhẹ xiên thịt về lại cô bé. Tuy khốn cùng là vậy nhưng bà vẫn nở một nụ cười đầy hiền dịu cho cô bé an lòng.

''Mẫu thân, không tin sao?'' Cô bé đứng dậy, hai tay vỗ nhẹ vào bụng cái bốp. Từ đằng xa, Thượng Lục đã thấy cô bé cố gắng kiễng chân, ưỡn bụng gượng sức.

Trên thân thể của người thiếu phụ trước mắt Thượng Lục không chỉ đơn thuần có một loại bệnh mà nhiều đến mức không nơi nào còn toàn vẹn. Có lẽ do để quá lâu, các bệnh tật đã d·i c·ăn khắp nơi... Với tình trạng hiện tại, người thiếu phụ có lẽ chỉ còn sống được không quá một tháng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiếng ho khan vang lên từ ngực người thiếu phụ, như những tiếng thở rốc đầy khó khăn trong bóng tối. Mỗi cơn ho làm rung động cơ thể yếu ớt của cô, gây ra những cơn đau đớn không thể diễn tả. Bàn tay cô run rẩy, cố gắng vươn lên nhưng không còn đủ sức lực để giảm nhẹ cơn ho.

''Được rồi, công tử có thể thử.'' Người thiếu phụ nói, trong lòng không chút tin tưởng nào với thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi trước mắt, tự nhận là Luyện dược sư tứ phẩm, một trong những danh hiệu cao quý chỉ xuất hiện trong giới quý tộc hoặc những gia tộc lớn.

Người thiếu phụ thở dài, giọng nói pha lẫn sự bất lực. ''Không sao đâu, cứ coi như đó là lời hứa gió thoảng qua thôi. Ta không muốn chỉ vì lời hứa nhất thời mà làm phiền công tử. Dù sao căn bệnh của ta đã gần như vô phương cứu chữa.''

Ở vùng rìa ngoài thị trấn, ánh sáng mạnh mẽ tỏa ra từ ngôi nhà heo hút, nơi không một bóng người. Ánh sáng rực rỡ ấy làm toàn bộ cảnh vật xung quanh trở nên sống động, tràn đầy sức sống hơn bao giờ hết. Những ma thú ở bìa rừng cũng hướng ánh mắt về phía ánh sáng, khẽ cúi đầu như thể cảm nhận được điều gì đó thiêng liêng và đặc biệt.

"Được rồi, phu nhân hãy ngủ một giấc đi. Khi tỉnh lại, chắc chắn những bệnh tật trên cơ thể phu nhân sẽ biến mất." Thượng Lục nói, giọng trầm ấm như lời hứa. Người thiếu phụ mỉm cười yếu ớt, rồi từ từ chìm vào mê men do Thượng Lục sử dụng mê thuật

Thượng Lục vẫn giữ nụ cười trên môi, ánh mắt nhìn thẳng vào người thiếu phụ. ''Nếu phu nhân không tin thì ta có thể thử cho phu nhân thấy!''

"Công tử không cần phải an ủi ta như vậy đâu! Ta biết công tử là người tốt. Thân thể của ta, ta biết hơn ai hết." Người thiếu phụ, giọng nghẹn ngào.

Người thiếu phụ vội vàng ngồi dậy, đôi mắt đượm buồn nhìn Thượng Lục với vẻ mặt hối lỗi. ''Thành thật xin lỗi, tiểu nữ lại gây rắc rối cho công tử. Mong công tử tha lỗi cho tiểu nữ lần này, ta hứa sẽ dạy bảo lại thật tốt.''

Trong căn phòng nhỏ bé và ẩm ướt, người mẹ khốn khổ nằm trên chiếc giường gỗ cũ kỹ. Gương mặt cô tràn đầy sự mệt mỏi và đau khổ, những nếp nhăn sâu hằn trên da kể lại những năm tháng gian truân. Tóc cô đã bạc quá nửa, đôi mắt mờ nhòe thể hiện sự yếu đuối và tuyệt vọng.

Thượng Lục mỉm cười, một nụ cười tự tin nhưng không kém phần chân thành. ''Vậy nếu ta nói bản thân là luyện dược sư tứ phẩm thì sao?''

Người thiếu phụ sửng sốt, ánh mắt khó tin nhìn Thượng Lục. ''Chuyện này sao có thể! Những người cao quý như vậy chỉ có ở đế đô, kinh thành mà thôi. Sao lại xuất hiện ở nơi hẻo lánh như này!''

''Con đừng có lừa mẫu thân nữa, thời buổi như này đâu có ai dư thừa lòng tốt mà cho con ăn uống như thế!? Nói dối như vậy là không tốt đâu!'' Nụ cười trước đó của người mẹ bỗng tắt đi, thay bằng một giọng nói có phần nghiêm khắc dạy dỗ.

Người thiếu phụ thả lỏng cơ thể, tay xoa xoa má con gái, giọng nói thoáng nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn không giấu được sự hoài nghi. ''Nếu công tử khăng khăng như vậy thì ta đây cũng không thể cưỡng cầu.''

Khi thấy được cảnh tượng này, nét mặt của Thượng Lục càng lúc càng khó coi, hai mắt y nhắm chặt lại, không muốn đối diện với cảnh tượng trước mắt này. Hai tay y bỗng khẽ run lên vì cảm xúc kìm nén. Một người sống trên cả vua chúa như y quả thực chưa bao giờ có thể nghĩ trên đời còn có cảnh tượng khổ sở đến vậy tồn tại.

Dưới ánh đèn dầu lờ mờ, Thượng Lục từ từ bước ra từ khoảng tối. Bóng hình y mập mờ hiện ra, dần rõ nét hơn. Y từ từ cởi chiếc mũ choàng đầu ra, lộ khuôn mặt phi giới tính, với những đường nét sắc sảo nhưng mang lại cảm giác thân thiện và dễ mến. Thấy Y không có ý xấu, phu nhân cũng bớt cảnh giác đi phần nào.

Xa xa, ở một nơi rất xa thị trấn, trong một căn phòng trang nhã, một người đàn ông khí chất đạo mạo đang thưởng thức chén trà. Bất giác, ông ta làm rơi chén trà xuống đất, vỡ tan, vì cảm nhận được một luồng khí khác lạ. Vẻ mặt ông ta cứng đờ, đôi mắt ngưng trọng hướng về phía xa xăm tối tăm.

Thượng Lục bước tới một bước, đưa tay ra phía trước, ánh mắt quyết tâm. ''Ta không thử thì sao biết được!''

"Cạch...!" Tiếng bước chân của Thượng Lục khi vô tình dẫm vào một mảnh gỗ vang lên trong căn phòng nhỏ, khiến người thiếu phụ theo bản năng ôm chặt con gái, ánh mắt cảnh giác nhìn về khoảng tối trước mặt.

Thượng Lục đứng trước, ánh mắt chăm chú đầy quyết tâm. Y bắt đầu tập trung thần lực, truyền vào cơ thể người thiếu phụ. Lượng thần lực lớn từ tay y bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể bà, như dòng nước dịu dàng chảy qua từng mạch máu, từng tế bào.

Sau một hồi dò xét, Thượng Lục thu tay lại, sắc mặt có chút khó coi, thở dài. Thấy biểu hiện của Thượng Lục như vậy, người thiếu phụ cũng chẳng mấy ngạc nhiên, chỉ cười nhẹ, hai tay phẩy phẩy.

''Ta đã nói với công tử trước rồi, căn bệnh này của ta vốn đã hết cách cứu chữa. Lý do ta sống tới giờ chỉ vì thương con bé. Nếu một ngày không còn ta trên đời này nữa, không biết con bé sẽ sống ra sao...'' Bỗng nhiên người thiếu phụ buồn bã nhìn vào khoảng không vô định, giọng nói trầm lắng.

''Mẫu thân, con mang đồ ăn tới cho người đây!'' Cô bé khẩn khoản chạy vào một căn phòng nhỏ, quỳ xuống trước một chiếc giường gỗ ọp ẹp gần như có thể sập bất cứ lúc nào. Cô bé nói như khóc rồi cầm xiên thịt nướng trên tay đang run rẩy do quá đói, đưa lên cho người phụ nữ trước mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)

''Là ai!?''

Lý do Thượng Lục khó coi không phải vì y không thể cứu chữa, mà vì y ngạc nhiên về mức độ chịu đựng của người thiếu phụ trước mặt. Theo như y biết, đây đã vượt quá mức chịu đựng của một nhân loại bình thường. (đọc tại Qidian-VP.com)

''Mong công tử đi thong thả!'' Người thiếu phụ khẽ đẩy nhẹ tay, như muốn đuổi khéo vị khách lạ mặt.

Chương 8: Khốn cảnh

Người thiếu phụ lắc đầu, giọng nói yếu ớt nhưng vẫn đầy sự quyết liệt. ''Vô ích thôi, ngay cả luyện dược sư tam phẩm cũng bó tay thì còn hi vọng gì nữa cơ chứ.''

"Đẹp quá! Đây là thứ gì?" Anna thốt lên, giọng nói pha lẫn kinh ngạc và vui sướng. (đọc tại Qidian-VP.com)

''Anna vừa được người khác cho ăn no rồi, Anna không đói...!'' Cô bé đưa vạt áo rách nát lau hết đi những giọt nước mắt trước đó rồi cười nói vui vẻ với mẫu thân.

Bên ngoài, Anna vì quá lo lắng, thấp thỏm đứng ngó qua khe cửa nhỏ để nhìn vào bên trong. Ánh sáng lấp lánh dịu nhẹ, đầy sức sống từ căn phòng chiếu thẳng vào mắt cô bé. Đôi mắt long lanh đáng yêu của Anna sáng lên, nụ cười ngây thơ và thích thú hiện rõ trên khuôn mặt.

"Anna, phiền muội ra ngoài một chút." Thượng Lục quay sang nhìn cô bé đang nắm chặt tay mẫu thân, ánh mắt lo lắng. Y nhẹ giọng nói, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên quyết. Cô bé ngước lên nhìn mẫu thân, thấy mẫu thân gật đầu hiền từ, mới chậm rãi bước ra khỏi phòng, nhưng vẫn quay lại nhìn mẫu thân đầy lưu luyến. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thân thể của người thiếu phụ bắt đầu lơ lửng trên không trung, ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn dầu hắt lên, tạo ra một cảnh tượng kỳ ảo trong căn phòng nhỏ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Khốn cảnh