Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9: Ngôi lành hẻo lánh
''Mời công tử ngồi nghỉ ngơi.'' Người phụ nữ đưa tay chỉ về phía chiếc ghế gỗ gần đó. Dù trong lòng nàng đang rất đau buồn về chuyện gì đó, hai mắt đỏ hoe mờ mờ, nhưng nàng vẫn nhiệt tình và chân thành tiếp đãi khách. Sự hiếu khách này đã để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng Thượng Lục.
''Nếu nàng đã chắc chắn như vậy, thì ta cũng yên tâm.'' Người đàn ông thở dài, sự lo lắng trên gương mặt dần dịu đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Anna muốn chơi với Thượng Lục ca ca nhiều hơn nữa, Anna sẽ không để ca ca rời đi đâu!" Tiểu cô nương Anna nũng nịu, nắm lấy tay áo của Thượng Lục, đung đưa.
"Đến rồi," giọng nói của ông thoảng qua không gian, đầy hoảng hốt và lo âu.
Sau một khoảnh khắc yên lặng, giọng nói nghiêm trọng của nhà vua vang lên: "Mau triệu đại thần Alisat đến đây, ta có chuyện gấp cần gặp ông ta."
''Tỷ đừng sợ, ta là người qua đường bị lạc, cần chỗ trú mưa mà thôi. Nếu ta là ma thú hóa hình thì thử nghĩ tỷ còn sống được tới lúc này không cơ chứ,'' Thượng Lục cười hiền dịu, đọc được suy nghĩ trong đầu nữ nhân. Nghe vậy, nàng từ từ bình tĩnh lại, rồi lịch sự đưa tay vào phía trong nhà, ngỏ ý mời Thượng Lục vào.
Trước mặt Thượng Lục là một ngôi nhà nhỏ làm bằng gỗ, mái phủ lá cây khô, trông rất thô sơ. Lớp rêu xanh phủ kín toàn bộ tường gỗ đã mục nát, cho thấy ngôi nhà đã rất lâu đời, hoặc có thể do thời tiết ẩm thấp nơi đây gây nên.
Tứ thức: Đoạn Sơn - Chém núi thành hai nửa dễ dàng, không tốn chút sức lực.
Bốn ngày sau, kể từ khi Thượng Lục đã chữa khỏi bệnh cho thân mẫu của Anna.
"Thượng Lục ca ca, đây là gì vậy?" Cô bé Anna chấm miệng, đôi mắt to tròn nhìn quyển trục trên tay Thượng Lục đầy tò mò.
''Thật tốt khi trà hợp khẩu vị của công tử. Trà còn nhiều lắm, công tử cứ uống thoải mái.'' Người phụ nữ vui vẻ đáp, ánh mắt ánh lên niềm vui nhỏ nhoi giữa cuộc sống khắc khổ.
Thượng Lục cảm nhận được sự chân thành và tấm lòng của người phụ nữ này qua từng cử chỉ nhỏ nhặt, điều đó khiến lòng y càng thêm xao xuyến. Nhìn quanh căn phòng nhỏ, giản dị nhưng sạch sẽ, ngăn nắp, Thượng Lục thấy lòng mình tràn đầy sự kính trọng và cảm thông.
''Lại là một hoàn cảnh tương tự, có lẽ đây cũng là định mệnh...'' Thượng Lục nghĩ thầm, ánh mắt trầm tư.
Nhà vua Haluc đứng dậy, bước tới cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm mịt mù. Ánh trăng mờ nhạt bị che phủ bởi những đám mây đen. Ông thở dài, ánh mắt đầy lo lắng và phiền muộn. "Lần này họa lớn rồi, mong rằng người ấy sẽ không đến đây," ông lẩm bẩm, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng chất chứa nỗi sợ hãi sâu kín. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ngươi hãy quay lại bảo vệ hai mẹ con họ, ta dám chắc nơi đây sẽ không tồn tại được lâu. Chờ cô bé tròn hai mươi tuổi, hãy dạy nó thức đầu tiên trong Okanai kiếm kỹ." Nói xong, Thượng Lục ngay lập tức biến mất, bóng đen kia cũng dần tan biến vào hư vô.
Ngũ thức: Kiến Không - Chém rách không gian, tạo nên những vết rách vô hình nhưng đầy uy lực. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thượng Lục mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt ấm áp: "Phu nhân không cần nói vậy. Đây là vận may của phu nhân khi cố gắng đến bây giờ. Cho dù không có ta, cũng sẽ có người khác đến cứu giúp. Chỉ c·ần s·au này hai người sống tốt là ta vui rồi."
''Không sao đâu, nhà ta có mấy khi được khách quý ghé thăm!'' Người phụ nữ cười nhẹ, giọng nói ấm áp, mang đến cảm giác thân thuộc và an lành.
"Thượng Lục ca ca, sau khi xong việc hãy quay lại chơi với muội, muội yêu ca ca," Anna níu lấy tay áo Thượng Lục, giọng nũng nịu.
''Thật xin lỗi, ta có việc cần phải làm, mong công tử ngồi chơi vui vẻ. Trời cũng sắp tối rồi, nếu không ngại thì công tử có thể ở lại dùng bữa cùng gia đình ta.'' Người phụ nữ nói, ánh mắt chân thành nhưng pha chút ái ngại.
Ở bên ngoài, cảnh vật vẫn tĩnh lặng trong đêm, nhưng bầu không khí nặng nề như thể đang chờ đợi một điều gì đó khủng kh·iếp sắp xảy ra. Vùng đất Thanh Không quốc dường như đang đứng trước ngưỡng cửa của một biến cố lớn, một thử thách mà ngay cả vị vua tiên tri tài ba cũng cảm thấy bất an và lo ngại.
''Thật kỳ lạ, nơi đây cách bìa rừng đến hươn trăm dặm, sao lại có thể lạc đến đây được?'' Người đàn ông vẻ mặt lo lắng, nhìn qua người vợ, đôi mày nhíu lại.
Thiếu phụ ngượng ngùng, từ chối: "Công tử đã giúp hai mẹ con ta đến mức này, sao ta có thể nhận thêm được chứ?"
Vị vua hiện tại của Thanh Không quốc là Haluc, thuộc dòng dõi hoàng tộc Alakin Ruvo đời thứ 12. Dù không sánh bằng tổ tiên trong việc đánh đuổi thánh quốc Lôi Sắc hay tài cầm quân thống nhất đất nước, Haluc lại nổi bật với khả năng dự báo tương lai. Ông có thiên phú về thuật tiên đoán và bói toán, nhờ đó không ít lần cứu sống nhân dân và đất nước khỏi những t·hảm h·ọa khủng kh·iếp.
Nhất thức: Đạo Quang Phát Khởi - Phát động một đường kiếm khí c·hết chóc, đủ sức g·iết đối thủ cùng cấp tầm trung.
Thượng Lục cúi xuống, xoa đầu cô bé, giọng ấm áp: "Anna ngoan, chơi với Anna rất vui, nhưng ca ca còn công việc quan trọng phải làm. Ca ca hứa sẽ quay lại thăm Anna sau, được không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
''Như vậy có được không?'' Thượng Lục ngập ngừng, vẻ mặt có chút ái ngại.
Nhìn từ bên trong nhà ra ngoài, những giọt mưa nặng hạt rơi lách tách, tạo thành những âm thanh đều đặn và ám ảnh. Những cái cây cổ thụ lớn bên ngoài được gió đung đưa, như những con quái vật khổng lồ giang tay ra bao quanh ngôi nhà, tạo nên một khung cảnh u ám và đáng sợ. Tiếng sấm lớn kèm theo tiếng mưa rơi ào ạt khiến không gian bên ngoài càng thêm phần trầm mặc. Ngồi trên chiếc ghế gỗ ọp ẹp, Thượng Lục nhìn ra bên ngoài, uống nốt chén trà trên tay rồi thở dài.
Người thiếu phụ với mái tóc nâu nhạt buộc thành bím, trên khuôn mặt thoáng buồn, bước ra từ ngôi nhà ọp ẹp, tay cầm một rổ hoa quả.
"Mong công tử sau này có thể quay lại thăm mẹ con ta," người thiếu phụ nói, ánh mắt đầy hy vọng.
"Đa tạ phu nhân và Anna đã đối đãi tử tế với ta trong những ngày qua. Đã lâu rồi ta mới có cảm giác ấm áp như vậy, thật lòng cảm ơn hai người," Thượng Lục nói, giọng đầy cảm kích.
Tam thức: Thanh Âm Cô Đọng - Tốc độ chém nhanh hơn âm thanh.
Tiếng động từ căn phòng khiến một thuộc hạ trung thành bên ngoài lo lắng hỏi vọng vào: "Thưa bệ hạ, người cần thuộc hạ giúp gì không ạ?"
Nhờ có phép phù tạo lớp chắn bên ngoài, cơn mưa chẳng thể chạm vào người Thượng Lục. Mưa càng lúc càng nặng hạt, sấm chớp đánh liên hồi càng lúc càng dữ dội hơn, thanh âm vang vọng khắp khu rừng, tiếng mưa rơi xối xả phá tan toàn bộ bầu không khí yên tĩnh ảm đạm trước đó.
''Nếu là vậy thì mời công tử vào nhà nghĩ chân tạm cho đến khi hết mưa.''
"Lại nữa sao? Thời tiết c·hết tiệt này!" Thượng Lục đứng trên một ngọn cây cao, ánh mắt hướng lên bầu trời đầy bực dọc. Sau một hồi ngắm nhìn, y bay nhảy lên những cành cây cao phía trước, tiếp tục di chuyển.
''Ngon quá!''
Trong một căn phòng không quá lớn, nhưng được bày trí thanh lịch và trang nhã, một bậc vương giả uy nghiêm đang ngồi lặng lẽ bên chiếc bàn gỗ tinh xảo. Khói trà nhẹ nhàng tỏa ra từ chén trà sứ, quyện với mùi hương trầm từ lư hương cổ đặt trên bàn, tạo nên một không gian yên bình nhưng cũng có chút u buồn khó tả.
''Đa tạ tỷ.'' Thượng Lục lịch sự đáp.
''Mời công tử!''
Thượng Lục ngắt lời, giọng nghiêm túc: "Ta không có ý đó. Chỉ là ta còn một việc gấp cần phải giải quyết."
Nhị thức: Tam Thanh Bức Phát - Chém ba đường trong vòng một giây, nhanh như chớp.
"Thuật kỹ cao cấp là gì vậy ạ?" Anna hỏi, ánh mắt ngơ ngác.
❋❋❋❋❋❋❋❋❋❋❋❋❋❋❋❋❋❋
''Con bé càng lúc càng đau đớn, ta nghĩ...'' Người đàn ông thở dài, nước mắt nghẹn lại, ngậm ngùi nói. Hiểu được ẩn ý của phu quân, người phụ nữ cũng không kìm được mà khóc theo. Trước mặt họ là một cô bé, nằm bất động dưới tấm chăn lớn, chỉ để lộ khuôn mặt xanh xao.
Kể từ ngày chia tay hai mẹ con, Thượng Lục đã lưu lại trong rừng khoảng hơn một tuần. Trong khoảng thời gian này, chẳng có chuyện gì bất thường ngoại trừ lũ ma thú luôn chạy toán loạn mỗi khi thấy y xuất hiện. Không biết có phải bản năng sinh tồn mách bảo cho chúng tự động tránh xa hay không, nhưng rõ ràng Thượng Lục đã kìm nén toàn bộ khí tức, không để lộ ra bên ngoài. Y đã kiểm tra nhiều lần nhưng vẫn không tìm thấy điều gì khác thường.
Sau hơn mười lăm phút di chuyển, trước mắt Thượng Lục hiện ra một ngôi làng nhỏ nằm giữa khu rừng rộng lớn. Những ngôi nhà nhỏ bé, xập xệ được dựng lên từ gỗ và lá cây. Đường đất sỏi mòn nối liền các ngôi nhà, bao quanh là những cánh đồng trồng lúa và rau mọc um tùm. Người dân nơi đây dường như sống một cuộc sống nghèo nàn, chật vật.
Ánh mắt Thượng Lục trở nên sắc bén, y quyết định tiến vào ngôi nhà để tìm hiểu. Bước qua cánh cửa gỗ cũ kỹ, y nhìn thấy nội thất đơn sơ, chỉ có vài món đồ cơ bản. Mọi thứ đều phủ bụi, chứng tỏ như đã lâu rồi không có người sử dụng.
"Đã là tấm lòng của hai người thì ta cũng không thể từ chối," Thượng Lục đưa tay nhận lấy chiếc giỏ trái cây, miệng không ngừng cảm ơn.
Thượng Lục lấy từ trong người ra một túi bạc, đưa cho thiếu phụ: "Đây là chút lòng thành của ta, mong phu nhân nhận lấy."
Nói xong, nữ nhân cúi mình một cái rồi từ từ tiến vào căn phòng nhỏ sâu bên trong. Từ vẻ mặt vui vẻ, người phụ nữ ngay lập tức đổi sắc thành vẻ u sầu, buồn bã, ánh mắt tràn ngập nỗi lo âu.
Ngoại vi của làng là những khu rừng rậm rạp, bí ẩn, nơi mà ma thú có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Điều khiến Thượng Lục thắc mắc là tại sao ngôi làng này vẫn tồn tại được trong hoàn cảnh hiểm nguy như vậy.
Thanh Không quốc, một quốc gia trung lập, tọa lạc giữa Hạ quốc và tiểu quốc Hắc Nham. Địa lý nơi đây được bao bọc bởi những dãy núi trải dài, tạo nên một pháo đài thiên nhiên kiên cố. Lối duy nhất hướng ra ngoài là một vùng biển rộng lớn, nơi các con ma thú Kình Cát Hải Lục giai mạnh mẽ sinh sống. Những con thuyền đi qua vùng biển này phần lớn đều m·ất t·ích một cách bí ẩn, ai cũng hiểu rằng nguyên nhân nằm ở sự hung hãn của những con ma thú biển khủng kh·iếp này. Với lợi thế địa lý khó công dễ thủ, Thanh Không quốc trở thành mục tiêu mà không quốc gia láng giềng nào dám xâm chiếm. Dù nhiều cường quốc hùng mạnh bên ngoài có ý định chiếm đoạt, tất cả đều phải ngậm ngùi rút lui, chịu tổn thất nặng nề. Họ chỉ có thể nhìn chiếc bánh béo bở này một cách thèm thuồng, nhưng không dám chạm tới.
Sự thịnh vượng và an ninh của Thanh Không quốc đã thu hút nhiều thiên tài trẻ tuổi từ khắp nơi đến đây sinh sống và cống hiến. Họ mong muốn được góp phần vào sự phát triển của quốc gia này. Đến nay, Thanh Không quốc đã có tiếng nói quan trọng trên toàn đại lục, trở thành một biểu tượng của sự phồn thịnh và an lành.
''Nhà ta chỉ có một chút Thanh Hương Thảo để pha trà, mong công tử dùng tạm. Tuy không phải là loại trà ngon, nhưng cũng giúp phần nào công tử bớt cảm lạnh.'' Giọng nói của người phụ nữ mềm mại, nhưng ẩn chứa nỗi niềm của người luôn lo lắng cho gia đình.
Cô bé nhắm mắt lại, tận hưởng cái xoa đầu của Thượng Lục, mỉm cười hạnh phúc. "Trước khi đi, ca ca muốn tặng Anna một thứ!" Thượng Lục lấy ra một quyển trục da thú cao cấp, ánh mắt y sáng lên với sự dịu dàng và quyết tâm.
''Dù sao, cảm giác cứu người cần giúp cũng không quá tệ.'' Y tự nhủ, cố gắng tìm chút an ủi trong lòng.
''Ai ở bên ngoài đó?'' Giọng nói của một người đàn ông từ trong căn phòng u tối vang lên, trầm đục và đầy lo lắng.
Sau một khoảng thời gian ngắn chờ đợi, cuối cùng cũng thấy bóng người từ trong nhà bước ra. Đó là một người phụ nữ tầm ba mươi, vẻ mặt hốc hác tiều tụy, mái tóc có phần rối bời. Nàng đang lau vội những giọt nước mắt còn sót lại trên má, đôi mắt đỏ hoe chứng tỏ người phụ nữ đã khóc rất nhiều. Khi thấy Thượng Lục, vẻ mặt của nàng không khỏi ngạc nhiên, tựa như nhìn thấy quái vật hoặc một thực thể đáng sợ nào đó.
Chương 9: Ngôi lành hẻo lánh
Thượng Lục cố gắng thuyết phục nhưng thấy thiếu phụ nhất quyết từ chối, đành cất lại túi bạc, nhưng trong lòng vẫn âm thầm để lại bọc bạc trong nhà với dòng chữ: "Hãy sống thật tốt."
'Cộc...cộc!'' Tuy cửa nhà đã mở ra sẵn, nhưng Thượng Lục vẫn gõ cửa để giữ phép lịch sự tối thiểu khi muốn vào bên trong.
Trong căn phòng tối tăm, ánh sáng từ ngọn đèn dầu leo lét không đủ để xua tan bóng tối đang bao trùm. Những tiếng thở dài, tiếng nức nở khe khẽ hòa lẫn vào không gian, tạo nên một bầu không khí t·ang t·hương và ảm đạm. Nội tâm của mỗi người đều bị giằng xé giữa hy vọng mong manh và hiện thực tàn khốc, khiến cho mọi thứ trở nên nặng nề, khó thở. Nỗi đau sắp mất con gần kề như một cơn bão, không ai có thể ngăn cản, chỉ có thể đứng nhìn và cầu nguyện cho một phép màu giữa cõi đời đầy khắc nghiệt.
Từ phía trong, giọng một người phụ nữ vọng ra: ''Chờ một chút, ta ra ngay!''
''Dung mạo cậu ta rất sáng sủa, không giống kẻ xấu, cử chỉ cũng rất đúng mực. Th·iếp nghĩ chắc cậu ta bị lạc đường khi khám phá khu rừng mà thôi. Dù sao, trường hợp này cũng từng xảy ra trước đây rồi.'' Người phụ nữ an ủi, giọng điệu đầy tin tưởng.
''Là một vị khách từ phương xa đến.'' Người phụ nữ đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
Thượng Lục đứng trước ngôi nhà, lòng đầy hoài nghi và cảnh giác. "Tại sao âm khí lại tụ tập ở đây nhiều như vậy?" Y thầm nghĩ. Từ khi bước vào ngôi làng, y đã cảm nhận được sự khác thường này. Sức mạnh đen tối không chỉ bao phủ ngôi nhà mà còn len lỏi khắp nơi trong làng, tạo nên một bầu không khí nặng nề và u ám.
Tiếp tục hành trình về phía tây, điểm đến có lẽ là Hạ Quốc. Mới phút trước bầu trời còn quang đãng, thì ngay sau đó đã phủ đầy mây đen, sấm chớp báo hiệu một cơn mưa sắp đến.
"Đây là một Thuật Kỹ cao cấp," Thượng Lục đáp.
"Nếu có dịp, ta nhất định sẽ quay lại thăm hai người," Thượng Lục quay lại vẫy tay tạm biệt, ánh mắt đầy lưu luyến, rồi bắt đầu rời đi.
"Tuân lệnh, thần sẽ lập tức gọi ngài ấy đến ngay," người thuộc hạ đáp lại với sự kính cẩn, rồi nhanh chóng ra lệnh cho một nhóm lính nhỏ thực hiện nhiệm vụ.
Phía bên trong căn nhà đúng như những gì Thượng Lục đã phần nào suy đoán. Căn phòng được trang trí bởi những tấm vách gỗ lộ thiên, những đường nét thô sơ nhưng lại mang vẻ giản dị và ấm cúng. Một chiếc thảm trải sàn đơn giản nằm giữa phòng, tạo nên một điểm nhấn nhẹ nhàng. Nội thất rất mộc mạc, chỉ có vài chiếc ghế gỗ được sắp xếp ngăn nắp xung quanh chiếc bàn nhỏ, trung tâm của căn phòng. Dù đơn sơ, căn phòng vẫn rất sạch sẽ và ngăn nắp, điều này khiến Thượng Lục ngầm khen ngợi trong lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi đã đi được một đoạn đường dài, ở một góc vắng nhỏ cạnh bìa rừng, Thượng Lục dừng lại. Dùng thần lực dò xét xung quanh, không thấy ai, hắn bắt đầu từ cơ thể phân ra một bóng đen mờ ảo như làn khói.
Không gian trong phòng nhỏ hẹp càng trở nên nặng nề hơn với nỗi đau và sự lo lắng của đôi vợ chồng. Mỗi hơi thở của cô bé như một nhát dao cứa vào trái tim họ, khiến cho từng phút trôi qua đều dài đằng đẵng và đầy ám ảnh. Sự hiện diện của Thượng Lục ở ngoài kia, tuy là một sự an ủi nhỏ nhoi, nhưng cũng không đủ để xóa đi nỗi đau sâu thẳm mà họ đang phải chịu đựng.
Dưới sự lãnh đạo của vua Haluc, Thanh Không quốc ngày càng có tiếng nói trong vùng thánh địa phương Bắc. Với nguồn tài nguyên phong phú và tài lãnh đạo xuất sắc, quốc gia này không chỉ phát triển mạnh mẽ mà còn trở thành một thế lực quân sự hàng đầu. Thực lực q·uân đ·ội của Thanh Không quốc sau nhiều năm rèn luyện và phát triển đã vươn lên hàng top tại thánh địa phương Bắc. Nhân dân Thanh Không quốc sống trong cảnh ấm no và hạnh phúc nhờ những chính sách ưu tiên tuyệt đối của nhà vua. Tình yêu và sự kính nể mà dân chúng dành cho ông là vô hạn.
"Trước khi đi, công tử hãy cầm lấy những thứ này để ăn tạm trên đường đi. Dù không có giá trị lớn, nhưng đây là tấm lòng của ta và Anna, chúng ta đã hái suốt cả ngày hôm qua ở bìa rừng," người thiếu phụ tiến tới, đưa cho Thượng Lục một giỏ trái cây tươi ngon.
Khi thấy Thượng Lục đã yên vị trên ghế, người phụ nữ cầm lấy ấm nước gần đó, ân cần rót vào một chén nhỏ và đưa ra trước mặt y. Làn khói ấm từ chén trà bốc lên, lan tỏa mùi hương dịu nhẹ khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu khi hít vào. Thượng Lục cảm nhận được sự chân thành và tấm lòng của người phụ nữ này qua từng cử chỉ nhỏ nhặt, và điều đó khiến lòng y càng thêm xao xuyến.
Haluc nâng chén trà lên, chuẩn bị thưởng thức thì bỗng dưng một cảm giác kỳ lạ ập đến. Ông khẽ rùng mình, chén trà rơi khỏi tay, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ trên sàn nhà. Đôi mắt ông đờ đẫn, tay ông thõng xuống bên cạnh bàn.
"Không đúng... Âm khí ở ngôi làng này sao lại dày đặc quá vậy?" Thượng Lục tự nhủ. Trước mắt y, qua thần nhãn, những luồng sức mạnh đen tối bao trùm toàn bộ ngôi làng, như làn khói đen không chịu di động, tồn tại một cách dày đặc và u ám.
Người phụ nữ nhẹ nhàng đưa tay mời, ánh mắt chân thành và có phần lo lắng. Căn phòng nhỏ bỗng trở nên ấm cúng hơn với làn khói trà mỏng manh lan tỏa trong không khí.
"Sau này muội sẽ biết, hiện tại vẫn chưa phải lúc," Thượng Lục nhẹ nhàng trả lời, đôi mắt ẩn chứa sự bí ẩn.
Hai cánh cửa bị lay mạnh do gió, va vào nhau kêu lên những tiếng "cạch cạch" vang dội trong không gian yên tĩnh, càng làm tăng thêm vẻ ảm đạm và căng thẳng của bầu không khí.
Okanai kiếm kỹ được chia làm năm thức:
Ba ngày sau, toàn bộ Thanh Không quốc bế quan tỏa cảng. Một lớp kết giới khổng lồ bao phủ khắp vương quốc, sáng rực lên với ánh sáng huyền ảo, như một chiếc lồng bảo vệ khổng lồ. Kết giới này có tác dụng phát hiện bất kỳ ai hoặc vật gì cố gắng xâm nhập vào đất nước, ngay cả một con ruồi cũng khó thoát qua. Lệnh cấm người từ bên ngoài vào được ban hành nghiêm ngặt, nhưng nguyên nhân thì chỉ có bệ hạ và đại thần thân cận mới biết rõ.
"Vì sao mưa lại càng lúc càng to như thế này, quả không giống với những ngày trước!" Thượng Lục đứng yên, một cỗ thần lực tỏa ra tứ phương tám hướng dò xét xung quanh.
Từ trên cây cao trước làng, Thượng Lục quan sát một hồi, gương mặt lộ rõ biểu cảm hoài nghi phức tạp.
Người đàn ông, Haluc, 54 tuổi, là một Huyền sư cao cấp, sở hữu thuật lực hệ phong, thuộc dòng dõi đời thứ 12 của gia tộc Alakin Ruvo. Dù không có những chiến tích lẫy lừng như cha ông, ông nổi danh với khả năng tiên tri, dự báo tương lai, giúp quốc gia tránh được nhiều t·hảm h·ọa.
''Lilia sao rồi, chàng?'' Người phụ nữ hỏi, giọng đầy lo lắng.
"Đây rồi, một ngôi làng cách đây không xa lắm. Với tốc độ hiện tại, chỉ khoảng mười lăm phút nữa sẽ tới." Hướng ánh mắt về phía đằng xa, Thượng Lục lại đạp lên những cành cây tiến về phía trước, mỗi bước chân làm những tán lá nặng trĩu nước mưa rơi xuống.
"Hóa ra là như vậy, làm ta cứ tưởng có ma thú hóa hình cao cấp cư ngụ cơ chứ!" Thượng Lục lẩm bẩm. Từ trên cành cây cao, y hạ xuống mặt đất, điểm tiếp xúc nhẹ nhàng nhưng đủ khiến lá cây xung quanh bay tản ra.
"Công tử không thể ở lại thêm ít ngày nữa sao? Có phải vì..." Thiếu phụ ngập ngừng, giọng nói đầy lo lắng.
''Đa tạ, như vậy đã quá tốt rồi!'' Thượng Lục đáp, cầm chén trà nhỏ trên tay, hít sâu một hơi mùi hương thanh khiết rồi từ từ đưa lên môi nhấp thử một ngụm. Hương vị trà thoảng nhẹ, mang đến cảm giác thư thái, khiến nét mặt Thượng Lục nở ra một nụ cười khoan khoái và thích thú.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.