Kiệt Vương Kỳ Truyện
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Tập kích đêm trăng tròn, đứa bé từ chuồng ngựa.
Người lính già hô lên trong sự vội vã, ông quay lại nhìn người lính trẻ còn đang đứng chôn chân ở đó vì sự ngạc nhiên.
Với tay lay người đồng đội. Vừa nói, cậu vẫn không rời mắt khỏi lũ chim.
-Bà tìm thấy con ngựa nào hay sao? Tôi đã tìm rồi, không còn con nào cả.
Nghe tiếng gọi của người vợ, ông chạy vào trong sân, hối hả đi ra phía sau ngôi nhà, nơi có tiếng người vợ. Vừa rảo bước, ông vừa gọi:
Cuộc t·ấn c·ông bất ngờ chỉ diễn ra vỏn vẹn nửa canh giờ, cả ngôi làng trở lên tan hoang hơn bao giờ hết, khói bụi, lửa cháy, đổ vỡ và hỗn loạn là tất cả những gì người ta có thể thấy. Ngay cả những người thợ săn kỳ cựu nhất, từng chiến đấu với những con thú hung bạo nhất cũng chỉ có thể đứng nhìn trong bất lực. (đọc tại Qidian-VP.com)
Số lượng chim càng lúc càng nhiều hơn, từng nhóm nhỏ năm đến bảy con từ hướng Đông của ngôi làng bay đến, chúng bay vòng vòng quanh bầu trời của ngôi làng. Rồi một vài con chim, nó hạ thấp dần độ cao, họ nhận ra điều đó vì nhìn chúng to hơn lúc mới lộ diện, càng lúc, chúng càng được nhìn rõ hơn, to hơn, và gần hơn. Có khoảng năm mươi con, người lính nhiều tuổi hơn đoán vậy.
Dụi đôi mắt, người lính ngó ra ngoài ô cửa, một sự ngạc nhiên hiện rõ lên khuôn mặt.
- Ông hỏi kỳ lạ, làm sao mà tôi biết được, tôi ra đã thấy nó nằm ở đây rồi, có phải ông trời thương vợ chồng mình, biết chúng ta không có con nên ban cho chúng ta phải không?
-Một con sóc, hoặc một con chuột, một con cóc, chẳng có gì đâu em.
-Chuyện gì thế chú em?
“Gì thế kia?”
- Còn đứa bé gì nữa? phải gọi là con chứ, nó là con chúng ta rồi ông ạ!
“Chia làm từng nhóm nhỏ 10 người, tỏa ra khắp làng đi”. (đọc tại Qidian-VP.com)
-Ông Tuấn, ông đâu rồi, lại đây mà xem này!
Con chim thứ hai xuất hiện, nó tiếp tục vẽ xung quanh mặt trăng những đường tròn khác, to hơn, rộng hơn. Chàng lính trẻ nhìn xuống, người đồng đội có lẽ đã chợp mắt được một chút rồi. Anh cầm chiếc ấm lên và rót những giọt trà cuối. Đắng ngắt và nguội lạnh, chàng trai nhăn mặt, cậu ngả người ra ghế rồi lại đưa tay lên làm gối.
Theo lệnh, từng tốp thợ săn được chụm lại, họ rẽ các ngả để tiến vào trung tâm ngôi làng. Một nhóm nhỏ khác có gần chục thợ săn đi cùng với vị đội trưởng. Từ phía xa, một con diều hâu đang đảo cánh, nó bay thấp dần trên quỹ đạo của một vòng cung, một mái nhà còn nguyên vẹn và chuồng gia xúc là nơi mà nó ngắm đến. Tính toán được điều này, ông thúc ngựa chạy đến hướng của con diều hâu, gần đến nơi, ông xuống ngựa. Ngay cái khoảnh khắc con diều hâu đáp xuống một chuồng ngựa, nó lập tức dơ đôi chân cùng những móng vuốt to lớn quắp thẳng lên thân một chú ngựa non, đôi cánh đập liên hồi khiến khói bụi tung mịt mù. Chỉ có ở khoảng cách gần như thế này thì con người mới tin rằng lũ diều hâu này có kích thước to lớn như nào, sải cánh của chúng rộng bằng cả một ngôi nhà ba gian, những đôi chân cùng móng vuốt cứng cáp, sắc nhọn. Chúng khỏe đến mức có thể quắp và tha đi cả một con bò trưởng thành. Cách đó chừng hai mươi bộ, đội trưởng đội thợ săn số 1, ông cùng những người đồng đội liên tiếp bắn tên vào. Nhưng cơ thể quá to lớn cùng lớp lông dày khiến chúng gần như không hề b·ị t·hương.
Vừa nói, ông vừa hối hả rảo bước ra phía sau nhà, người vợ khi đó đang đứng gần chuồng ngựa, nơi ông Tuấn vẫn thường để rơm và cỏ khô dự trữ cho ngựa ăn. Vừa đi, ông vừa nói.
Cánh cổng doanh trại mở tung, từng đoàn người ngựa của đội thợ săn, họ mang theo cung tên và giáo mác chạy về trung tâm ngôi làng, nơi tập trung sự tập kích của lũ diều hâu. Đi đầu là đội trưởng đội thợ săn số 1.
Số lượng diều hâu giảm dần, không phải cho chúng bị đáp trả hay bỏ trốn, mà vì chúng dần rút lui khi đã c·ướp được gia xúc. Thúc ngựa, những người thợ săn vẫn bám đuổi theo những con diều hâu cuối cùng. Nhưng chúng quá to lớn trước sự chống trả yếu ớt của loài người. Con diều hâu cuối cùng cất đôi cánh bay lên không trung, quắp theo một con lợn vẫn còn đang dãy dụa và hét lên bằng những tiếng kêu cứu tuyệt vọng. Phía dưới, người ta chỉ có thể nhìn chúng nhỏ dần, xa dần và khuất dần tầm mắt bay về phía Đông.
-Chưa, chưa từng, kể từ 10 năm làm thợ săn.
Chàng trai xuống dưới, cậu kiểm tra các chốt cổng làng. Cánh cổng lớn, cao và được làm từ những cây gỗ to, mỗi phần gỗ ghép lại cũng phải to bằng cái cột đình. Cánh cổng lớn ngăn cách ngôi làng với khu rừng bên ngoài, mỗi phía Đông, Nam, Bắc của ngôi làng đều có một cánh cổng như vậy, chúng được nối với nhau thành một một hàng rào lớn và liền mạch. Và bên cạnh những cánh cổng là doanh trại của các đội thợ săn. Chỉ riêng phía Tây của ngôi làng là không có hàng rào và cũng không có cổng. Vì nơi đó giáp với một con sông lớn, nước chảy siết quanh năm, một hàng rào tự nhiên rất an toàn, ít nhất là an toàn cho đến thời điểm này.
-Em xuống dưới, kiểm tra lại cổng làng.
“Thức đêm mới biết đêm dài”. Ngày trăng tròn, những đêm canh gác như thế này đôi khi khiến con người ta cảm thấy nó dài vô tận. Chàng lính trẻ ngả người ra chiếc ghế nhỏ, gác tay lên bức vách nhìn ra ngoài bầu trời và tìm kiếm cách nào đó đối phó với cơn buồn ngủ. Ngắm nhìn trăng qua ô của lớn của tháp canh có lẽ là cái thú vui duy nhất lúc này để g·iết thời gian.
-Nhìn kìa, chúng đến từ phía Đông.
-Bà ở đâu đấy?
-Phía sau nhà, chỗ chuồng ngựa, ông ra ngay đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cổng làng phía Bắc, trên chiếc chòi canh nhỏ, hai người lính, một trung tuổi, một trẻ, họ ngồi với nhau, nhâm nhi chén trà cho đỡ buồn ngủ. Người lính già hơn ngồi dựa vào bức vách gỗ, một tay cầm một chiếc quạt mo, ông phe phẩy cái quạt cho mát nhưng thực tế là đuổi những con muỗi đang cố tìm cách tiếp cận ông. Người lính trẻ, một tay cầm chén trà, một tay cầm cung tên. Anh đứng dậy, nhìn ngó xung quanh một hồi rồi lại ngồi xuống, uống chén trà còn chưa kịp nguội.
-Tôi biết rồi, mất mấy con ngựa và bị phá tan cả cái chuồng, mai tôi phải vất vả làm lại rồi đây.
Chương 1: Tập kích đêm trăng tròn, đứa bé từ chuồng ngựa.
- Làm sao tôi biết được, tôi ra xem chỗ đổ vỡ này, thì nhìn thấy nó, có vẻ như ai đó đã cố tình để nó ở đây, ông nhìn đi, nó vẫn đang ngủ ngon và dường như chẳng xây xát gì. Là con trai, nó đáng yêu quá ông này.
Ông Tuấn – một thợ mộc lành nghề trong làng, cũng giống như bao gia đình khác, ông cùng người vợ cũng lao ra khỏi nhà khi cuộc tập kích bắt đầu. Nhà của ông may mắn không bị t·ấn c·ông, nhưng chuồng nuôi ngựa thì bị phá nát, những con ngựa của ông không hay chúng đã b·ị b·ắt, hay vì sợ hãi mà bỏ chạy. Khi con diều hâu cuối cùng bay đi, cũng là lúc mọi người hiểu rằng cuộc t·ấn c·ông đã kết thúc, ông Tuấn khi đó đang ở ngoài con ngõ nhỏ cùng với rất nhiều người dân khác thì nghe thấy tiếng gọi thất thanh của người vợ.
- Nó đang nhăn mặt kìa, nó đang đói, để tôi đi xin sữa cho nó.
Lịch sử ngôi làng một lần nữa được ghi chép lại cuộc t·ấn c·ông của thú dữ, và lần này là của loài diều hâu khổng lồ, lần đầu tiên xuất hiện, và không hề có một sự dự báo từ trước, cũng không có quá nhiều sự phản kháng. Ngôi làng thiệt hại khá nặng nề, họ bị mất một phần lớn gia xúc của dân làng, nhiều chuồng trại và căn nhà bị phá hủy. Một vài người b·ị t·hương và may mắn thay, không có ai t·hiệt m·ạng. Thời gian trôi qua, cuộc sống bình thường dần trở lại với ngôi làng cùng với sự lớn lên của đứa trẻ mà gia đình ông Tuấn vẫn chưa có câu trả lời “ai đã mang nó đến đây?”
-Dậy! Anh ơi! Anh ơi.
Một con chim bất ngờ hạ thấp độ cao, nó lượn một đường vòng cung thấp dần rồi lao thẳng đến một nhà dân giữa ngôi làng mở màn cho một cuộc tập kích đầy bất ngờ. Khói bụi tung trời, những mảnh gỗ, rơm rạ và cả đồ đạc bị hất tung. Sau cú t·ấn c·ông bất ngờ, nó lại đập cánh bay lên. Hơn lúc nào hết, người ta có thể nhìn rõ nó mồn một, những con diều hâu khổng lồ, lao xuống, t·ấn c·ông, phá phách rồi lại bay lên.
-Tiếng gì thế anh? (đọc tại Qidian-VP.com)
-Gõ kẻng, gõ kẻng nhanh lên.
- Tôi đi khắp làng xin sữa, nhưng không ai nhận ra đứa bé này cả, làng ta cũng không có đứa trẻ nào m·ất t·ích ông ạ, kỳ lạ quá.
Ông Tuấn có nghề thợ mộc được ông cha để lại, trong làng, ông là người giỏi nghề mộc nhất, hiền lành và chịu khó. Vợ ông là một người vợ đảm đang, chăm chỉ, ngoài việc đồng áng và cơm nước, vợ ông vẫn thường giúp ông khi có nhiều việc. Việc có một đứa bé “từ trên trời rơi xuống” không khỏi khiến vợ chồng ông vui mừng nhưng đầy hoài nghi.
Lóe lên trong đầu là suy nghĩ bất chợt về sự lạ lẫm trước mắt. Không chỉ còn là một đôi chim uyên ương vẽ lên bầu trời những đường quỹ đạo quanh mặt trăng nữa, chỉ sau chốc lát đã có đến cả chục con. Ít nhất là cậu đếm được hơn mười con mặc dù nó bay vòng quanh rất rối mắt. Chàng bật dậy, như một phản xạ, cậu ngó ra ngoài ô cửa của tháp canh và nhìn quanh khắp bầu trời.
Đêm trăng tròn mùa hạ, một ngôi làng nhỏ đang ngủ yên giữa núi rừng mênh mông, bao quanh bởi một hàng rào lớn còn chưa hoàn thành. Một bầu không khí yên tĩnh bao trùm lên ngôi làng, chỉ còn thi thoảng vang lên tiếng ngựa lóc cóc của lính tuần đêm xen lẫn tiếng xào xạc của những rặng tre đón gió.
- Vậy là ông trời ban cho vợ chồng ta hả bà?
Một bức tranh tan hoang của ngôi làng trong đêm sáng trăng nhanh chóng được vẽ lên và điểm thêm là màu vàng của những anh lửa bập bùng, khói bụi và đổ vỡ, những người dân họ đổ xô ra khỏi căn nhà của mình, la hét, gọi nhau và cả những tiếng khóc của trẻ con, ai lấy đều hoảng sợ trước cuộc tập kích bất ngờ.
“Ồ! đây rồi!” Chàng trai lầm nhẩm trong miệng.
- Được rồi, cứ thế đi, từ nay con sẽ có tên là Kiệt.
Ông Tuấn bế đứa trẻ lên tay, đứa bé he hé đôi mắt, nó không khóc, đôi bàn tay nhỏ xíu nắm lấy ngón tay còn ngượng ngịu của ông Tuấn.
- Chứ còn gì nữa! Cảm tạ trời đất, cảm tạ trời đất. À, mà này, chúng ta nên đặt tên cho nó chứ.
- Chứ còn gì nữa.
-Anh nhìn đi, nhìn lên bầu trời ấy.
- Đúng rồi, tôi vui quá mà quên mất, đứa bé này, kháu khỉnh khôi ngô... chắc chắn lớn lên sẽ trở thành một trang tuấn kiệt. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Trời đất nào ở đây cơ chứ? Bà để tôi bế đứa bé xem nào.
Chàng trai chui ra khỏi tháp canh, cậu chạy xuống dưới, bước vài bước đến một nơi chống trải hơn, người lính nhiều tuổi cũng đi theo.
- Vậy ông đã nghĩ ra tên cho đứa bé này chưa?
“Chẳng có gì đặc biệt” chàng lính trẻ thầm nghĩ, cánh cổng đã được chốt chặt và hiếm khi nó được mở ra. Chàng lính trẻ nhận ra rằng mình đã quá n·hạy c·ảm hoặc thiếu kinh nghiệm, những tiếng động như vậy ai cũng có thể nghe thấy hàng ngày, chỉ cần một con chuột mà thôi. Anh lại trèo lên tháp canh, nơi người lính kia đang nằm gối lên tay dựa vào bức vách, ngồi xuống và uống thêm một chén trà khác.
Một canh giờ sau, người vợ quay trở lại, bà ấy đã xin được sữa từ một người phụ nữ cũng mới sinh còn đứa bé đã ngủ. Khuôn mặt hối hả của người vợ chẳng giấu nổi niềm vui, bà nhanh chóng bế đứa bé vào trong nhà và đặt lên giường. Ông Tuấn đi theo sau, thắp một ngọn nến.
- Vậy đi, đơn giản thôi, tôi tên Tuấn rồi, hãy đặt tên đứa bé là Kiệt. Tôi muốn nó sau này trở thành một người kiệt xuất.
Người vợ bế đứa trẻ đi khắp xóm, một phần để xin sữa cho đứa trẻ, một phần là để hỏi xem có ai biết đứa trẻ này không? Là con của ai? Tại sao lại gửi ở đây? Người vợ đi rồi, ông Tuấn quay lại chuồng ngựa nơi người vợ mình đã phát hiện ra đứa trẻ, dưới đụm rơm khoanh tròn, ông nhận ra có một con dao găm nhỏ. Có lẽ nó được chủ ý đặt ở dưới đứa trẻ này khi ai đó đã đặt nó ở đây. Một con dao găm, nhỏ, cán gỗ, có những hoa văn rất lạ mà ông chưa bao giờ được nhìn nó.
Vợ ông Tuấn ngồi xuống, rồi bế lên trên tay một đứa trẻ trước sự bàng hoàng của người chồng. Một bé trai còn đỏ hỏn, chỉ chừng vài tuần tuổi, vẫn đang ngủ say sưa được bọc bằng nhiều lớp vải. Ai đó đã để đứa bé ở chuồng ngựa nhà ông Tuấn, đặt trên những đụm rơm.
Một tiếng loạt xoạt vang lên từ phía khu rừng u ám. Chàng trai trẻ tuổi giật mình nghiêng người quay lại, anh nhìn thẳng vào khu rừng nơi phát ra âm thanh vừa nãy. Một màu đen hoàn hảo. Chén trà vãi nước.
- Bà đi đi, nhớ hỏi mọi người xem nó là con ai, thì trả cho họ, không tội nghiệp bố mẹ nó.
- Vậy thì nó là con của ai?
Một con chim đang lượn quanh mặt trăng, chính xác là theo hướng nhìn của chàng lính trẻ. Nếu như ngắm trăng đã chán thì có lẽ hướng mắt theo đôi cánh chim kia sẽ đỡ chán hơn. Một con chim cỡ lớn, chàng trai đoán vậy, vì nó ở xa tít trên bầu trời nhưng anh vẫn có thể nhìn khá rõ. Một vòng, hai vòng… nó cứ lượn vòng vòng quanh mặt trăng tròn vành vạnh ngay hướng nhìn của chàng trai khiến cậu không thể rời mắt.
Người lính nhiều tuổi hơn không mảy may quan tâm, anh đưa tay lên đầu, dựa người vào bức vách, nhắm mắt như muốn nghỉ ngơi một chút.
- Bà thấy đứa bé ở đâu? Sao … sao lại có đứa bé này?
-Anh nhìn thấy bao giờ chưa? Chúng là như nào vậy?
Ông Tuấn ngẫm nghĩ một lúc.
Rồi ông chạy thẳng vào trong doanh trại của đội thợ săn số 1 nằm ngay gần đó. Phía Bắc, Đông, Nam, rồi chính trung tâm ngôi làng, tiếng kẻng báo hiểu vang lên xen lẫn với tiếng đỗ vỡ và phá phách, đâu đó người ta đã bắt đầu nghe thấy những tiếng la hét, tiếng gọi nhau của những người dân lành.
Cung tên không có tác dụng, ông rút cây giáo dài trên lưng ngựa ra rồi chạy thẳng đến con diều hâu hung hãn, phía sau ông, những người thợ săn liên tục xả tên iểm trợ, nhưng ngay khi tiếp cận. Con dâu hâu đập mạnh đôi cánh, nó cùng với con ngựa con bật lên không trung một đoạn thoát khỏi tầm với của cây giáo, khói bụi, những mảnh vỡ của căn chuồng bay mù mịt. Con diều hâu đổi hướng, cao hơn và xa hơn, phía dưới là những mũi tên yếu ớt không đủ tầm cố vươn mình, người ta nhìn thấy sau khi quắp được những con gia xúc của dân lành, chúng bay về phía Đông, cũng là nơi chúng vừa xuất hiện.
Một cảm giác gì đó bất an khiến chàng trai trẻ không khỏi lo lắng. Anh cầm lấy cây cung, vắt lên trên vai. Tay phải cầm cây giáo rồi từ từ trèo xuống tháp canh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.