Kiệt Vương Kỳ Truyện
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Mười tám năm sau, những cuộc đi săn thường xuyên.
Vương không giấu nổi sự vui mừng, cậu vẫn luôn mong được đi săn cùng ông và được thưởng thức những bữa thịt nướng do ông làm. Mở màn buổi đi săn bằng một con thỏ xám, ông Quy ngồi xuống, rút sau lưng ra cây điếu cày, móc trong túi ra một nhúm lá sen, ông mở ra rồi lấy ngón tay nhón lấy một ít thuốc lào thơm. Lấy trong túi ra cây đóm rồi đưa cây điếu lên miệng và dít lấy một hơi thật dài. Ngửa mặt lên trời, ông Quy nhả khói nghi ngút cả một bụi cây rồi hà hơi một cái thật dài và ngồi tận hưởng cái sự mê sảng của hơi thuốc. Ông Quy quay sang nhìn thằng cháu ông đang buộc con thỏ vào người. Còn Vương quay ra nhìn ông Quy vẫn đang ngồi thở dốc. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Đi thôi, hôm nay phải làm hai con nữa, mày lớn rồi, phải ăn nhiều cho to khoẻ.
- Cho cháu xin một lần được hút như ông đi.
Từ khi lập làng đến nay, người dân, lính canh và thợ săn, tất cả mọi người đều truyền tai nhau và được biết về một loài thú dữ, nó xuất hiện trong những câu truyện họ thường kể cho những đứa trẻ, trong những câu truyện hả hê kể về chiến tích của những người thợ săn. Nó không phải là loài có kích thước to nhất, tốc độ nhanh nhất, cơ bắp mạnh mẽ nhất trong các loài, nhưng một cách toàn diện, nó là loài thú dữ mạnh nhất trong rừng - “Hổ răng kiếm”. (đọc tại Qidian-VP.com)
-Ông để cháu.
“Ta linh tính rằng ở đây có thú dữ, trèo lên cao và ngồi im đi” - Một lần nữa, ông nói nhỏ, chỉ đủ cho hai ông cháu nghe thấy.
Hai ông cháu tiếp tục lên đường. Vương lại chùm cái áo làm bằng lá cây lên người để nguỵ trang còn ông Quy thì chùm áo choàng màu xanh lên cao, loại áo choàng có mũ che kín cả khuôn mặt. Mỗi lần đi đằng sau ông, Vương lại ngắm nhìn cái dáng vẻ tỏ ra là gù và lụ khu như một ông già chống gậy, nhưng tâm trí cậu hiểu rằng, con người kia, trình độ và kinh nghiệm, chẳng thua kém bất kỳ cao thủ hay thợ săn nào. Tiến sâu vào trong rừng một cách từ từ và thận trọng khoảng một tuần hương, Vương chưa tìm thấy con mồi tiếp theo nào thích hợp. Việc đi săn trong rừng không hề đơn giản, nó đòi hỏi sự kiên nhẫn và cận trọng. Có khi cả ngày chẳng có con mồi nào thích hợp lọt vào tầm ngắm, con thì quá to, con thì quá nhỏ, rừng thì rập rạp luôn hạn chế tầm nhìn. Chưa kể, có những buổi đi săn hai ông cháu gặp phải những con thú dữ, thú có độc, khi ấy thì tìm đường thoát thân được ưu tiên hàng đầu. Không ít những buổi đi săn của Vương ra về tay trắng.
Thu mình gọn gàng nhất có thể trên một cái cây khổng lồ, nép mình trong những chiếc bụi lá cây, những kỹ năng cơ bản của ông Quy dậy cho Vương. Tránh tầm nhìn của thú dữ, và cũng tránh sự phát hiện của những người thợ săn nếu không may họ có đi qua đây. Đi săn với dân thường là một điều cấm kỵ trong làng. Sự kiên nhẫn của tuổi trẻ chỉ có hạn, một lúc sau, Vương có vẻ ngứa ngáy và cậu bắt đầu thắc mắc.
- Suỵt! đừng có lớn tiếng, ngồi yên đấy đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Và quả nhiên, linh tính của ông Quy lần này là chính xác, mà không hẳn là linh tính, đó là thành quả của kinh nghiệm thâm niên và trình độ của một người đã từng là đội trưởng đội thợ săn. Một đàn chim nhỏ tung cánh bay đi từ một cái cây, những tiếng xột xoạt, những bụi cỏ trùng xuống báo hiệu có một thứ gì đó to lớn đang tiến gần đến đây. Cuối cùng thì nó đã xuất hiện.
Ông Quy đưa cây cung về đằng sau lưng, sắp lại đống mũi tên trong bao, buộc chặt vào đai lưng rồi chuẩn bị leo xuống.
“Chúng ta đã ngồi ở đây một lúc rồi ông, cháu chẳng nhìn thấy gì hết”.
Nhưng Vương đã nhanh nhảu chui ra khỏi đám bụi cây rồi chạy ra phía con thỏ đang nằm thoi thóp. Cậu hý hửng cầm hai tai con thỏ lên, rút mũi tên ra khỏi người nó. Ông Quy lại gần.
Ông Quy có dáng người gầy và cao, gương mặt đã hằn lên dấu vết của thời gian, ông để râu chỉ dài quá cằm một chút và chỉ còn phần nhỏ là những sợi râu đen, ông hay có thói quen vuốt mái tóc bạc mình ra phía sau để lộ vầng trán cao điểm những nếp nhăn của tuổi tác. Trong những cuộc đi săn, ông thường mặc một chiếc áo choàng liền với một chiếc mũ lụp xụp, một cây cung, một cuộn thừng, vài cây giáo ngắn, giỏ mũi tên, đồ ăn khô và không thể thiếu một cây điếu cày.
Vương cảm thấy tiếc nuối, cậu hiếm khi được ăn thịt nai. Trong làng của Vương. Thịt vẫn luôn là một thứ hàng khan hiếm, một phần vì lũ diều hâu c·ướp mất, một phần vì nó được ưu tiên cấp cho thợ săn và lính canh, trưởng làng, chỉ huy và đến những gia đình quan chức, giàu có mới có thể được mua. Khổ nỗi Vương lại rất thích ăn thịt lợn, có những hôm ông Quy phải bán chục con cá sông câu được mới đổi được cho Vương một miếng thịt lợn to bằng nửa bàn tay.
-Ông đã bảo cháu rất nhiều lần rồi, trong rừng già, cháu đừng gây ồn ào, m·ất m·ạng chẳng chơi.
Nơi ông cháu Vương đi săn là một khu rừng rậm, với những cây cổ thụ khổng lồ, dây leo rậm rạp, và tầng dưới cùng là những bụi cây nhỏ hơn. Ngước nhìn lên trên những tầng cao nhất chỉ thấy ánh nắng xiên qua những kẽ lá, còn tầng giữa là chằng chịt những dây leo vắt qua lại như mạng nhện khổng lồ. Vương lách mình qua những chiếc lá, còn ông Quy đi phía trước. Họ băng qua một con dốc nhỏ, tầm nhìn lúc này đã thoáng hơn. Ông Quy đi chậm lại, ngó xung quanh và chọn một cái cây cao nhiều nhánh để trèo lên. Trèo lên cây là một thói quen ưa thích của ông Quy khi đi săn, nó giúp ông tăng tầm nhìn trong khoảng rừng rậm rạp và cũng tránh được những con thú dữ nếu bị t·ấn c·ông bất ngờ. Vương cũng chọn cho mình một cây khác rồi trèo được đến tán thứ hai, Vương nhìn xuống dưới thấy một khoảng đất rộng và thông thoáng, nhưng không có con mồi vừa tầm nào. Còn ông Quy thì đã trèo lên đên tán thứ tư, Ông Quy quay lại nhìn Vương. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một con thỏ rừng màu xám đang gặm nhấm lá cây cỏ và không hề biết mũi tên của ông Quy đang chĩa vào nó. Mũi tên được bắn ra.
Bất ngờ ông Quy dơ tay ngang, ra hiệu có Vương chậm lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
“ Trật tự đi ... nó sắp đến rồi”.
Ông Quy, một người thợ săn kỳ cựu về hưu, nay đã hơn sáu mươi tuổi, sống trong một căn nhà nhỏ bên cạnh một mảnh vườn nhỏ phía Tây của ngôi làng, nhà của ông được ví như vùng ngoại ô, xung quanh xóm làng thưa thớt. Ngôi nhà nhìn thẳng ra một cánh đồng rộng lớn, chếch phía bên trái là con đê và dòng sông Quế nước chảy siết quanh năm. Thằng cháu duy nhất của ông Quy, tên là Vương, mồ côi cha mẹ và năm nay đã bước sang tuổi mười tám. Giờ đây, Vương loanh quanh ở nhà, trồng rau với ông, làm mấy việc linh tinh kiếm tiền mua gạo và bao gồm cả một công việc mà Vương cảm thấy thích thú hơn cả. Đó là vào rừng săn bắt bất chấp sự nghiêm cấm của làng và kiểm soát của những người lính.
- Thôi đi! Trẻ con đừng có đụng chạm vào mấy cái thứ nghiện ngập này. Đi săn cả ngày giời may ra mua được có một nhúm thuốc thơm thôi, nói chung là chỉ đủ cho ta hút.
Nói xong ông cất bọc lá sen và cây đóm vào trong túi áo, nhặt lấy cây cung rồi đứng phắt dậy.
Trong khi Vương còn tiếc nuối vì con nai vừa tầm. Ông Quy thì khác, ông nhìn các hướng rồi ra hiệu cho Vương đi theo.
Vương cũng nhận ra ngay phía đằng xa, cách chừng vài chục bước chân, một con nai nhỏ đang mai mê gặp nhấm những nọn cỏ non. Có lẽ khoảng cách còn quá xa nên nó chưa nhận ra sự có mặt của hai ông cháu. Từ từ và chậm rãi, ông Quy đi trước, Vương đi sau, tách từng bụi cây và bước những bước thật nhẹ nhàng. Một lát sau, con nai vẫn mải mê thưởng thức những ngọn cỏ non còn đọng vài giọt sương mà không hề biết rằng ông Quy đang đã ở khá gần nó. Lựa chọn được một khoảng cách thích hợp, ông Quy lấy cung tên, ra hiệu cho Vương ở phía sau và chờ đợi. Nhưng khi cung và tên đã sẵn sàng, bất ngờ con nai nhảy dựng lên như kiểu nó cảm nhận được sự nguy hiểm ập đến rồi lẩn vào trong bụi rậm m·ất t·ích. Bằng kinh nghiệm đi săn hàng chục năm, ông Quy hiểu rằng bản thân mình chưa làm điều gì khiến bị lộ, khoảng cách là hợp lý và cũng không hề phát ra tiếng động nào, ông quay lại nhìn phía sau, thằng cháu ông, Vương, nép mình vào một bụi cây, ngồi im và nghe ngóng, ngay cả ông cũng khó mà nhận ra nó. Và đôi khi gương mặt ngây ngô của Vương khi đang “chờ” thành quả từ ông Quy phải khiến ông bật cười.
Chương 2: Mười tám năm sau, những cuộc đi săn thường xuyên.
Mỗi tháng một đến hai lần, ông Quy lại dẫn Vương vào rừng bằng một con đường bí mật, nơi có sự canh phòng lỏng lẻo nhất của lính canh. Khi câu chuyện bắt đầu, lúc này, trong khu rừng phía Bắc, cách hàng rào lớn chừng vài dặm đường, Vương ngồi nấp trong một gốc cây khổng lồ chờ con mồi, gốc cây lõm vào và rêu mốc, đôi bàn tay cầm cây cung còn chưa vững. Trên lưng Vương đeo một cây giáo dài, một vài ống cơm lam, đóm lửa, bận một bộ đồ màu nâu và choàng một chiếc áo choàng màu xanh có gắn mấy cành cây để ngụy trang. So với bạn bè cùng trang lứa, Vương có phần hơi nhỏ con, dáng gầy và dong dỏng. Cách đó không xa, ở trên một thân cây lớn khác ông Quy đang thủ thế với một cây cung lớn hơn, dường như một con thỏ rừng đã lọt vào tầm ngắm của ông.
-Một con nai phía trước – Ông Quy nói nhỏ, đủ chỉ để hai ông cháu nghe thấy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.