Kiệt Vương Kỳ Truyện
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Những bài học cơ bản đầu tiên
Vừa ăn cơm, Vương vừa nhồm nhoàm lại đáp.
Ông Quy tháo bia ra, rồi treo lên một sợi dây, ông kéo nó rồi thả ra để bia lắc lư như một quả lắc.
- Dậy và rửa mặt mũi chân tay đi, ăn củ khoai rồi chúng ta sẽ bắt đầu.
- Có thể cháu khó mà trở thành một thợ săn giỏi, nhưng chí ít thì cháu cũng tự bảo vệ bản thân mình. Đó là lý do tại sao ta sẽ dạy cháu. Sáng mai nhé, nhớ dậy sớm.
Cá kho có lẽ là món duy nhất liên quan đến cá mà Vương thích ăn, cậu đặc biệt thích khi ông cho vào đó là những miếng thịt mỡ. Không để ông chờ lâu, Vương chạy ra giếng tắm ù một cái. Trong lúc ăn cơm cậu đã kể lại câu chuyện hôm nay chứng kiến tại doanh trại đội thợ săn số ba của chú Hoàng. Ông Quy nghe rồi chỉ cười. Vương thắc mắc:
- Cái khó của việc này là cháu phải căn được thời gian của mũi tên bay đến. Thời gian bay của mũi tên sẽ khớp với thời gian rơi của con lắc này, và chúng sẽ chạm nhau ở một điểm, khi đó cháu sẽ bắn trúng bia thôi.
Ông Quy dường như dành cả ngày để chỉ dạy cho Vương những yếu tố căn bản để trở thành một người bắn cung giỏi. Còn việc luyện tập sau này như thế nào thì hoàn toàn phụ thuộc vào sự chăm chỉ của Vương. Buổi học kết thúc khi đã quá giờ chiều, Vương vào trong nhà nghịch ngợm với cây cung, ông lão lại ra vườn trồng rau, đào bới và chuẩn bị cho bữa tối, họ không hề hay biết rằng.
- Thử một mũi tên nữa đi. Hãy dùng ngay mũi tên đầu tiên nãy cháu bắn để chỉnh hướng ngắm của mình, hãy nhớ, phải thật bình tĩnh. Hít sâu, thở nhẹ, nín thở và nhả tên.
- Cháu phải tìm ra điều yếu của chúng có đúng ko? Chẳng phải ông đã nói, cho gì là chúa sơn lâm thì cũng có điểm yếu.
Nói rồi ông đi vào nhà, còn Vương tiếp tục rút những mũi tên ra rồi ngắm bắn. Một tên, hai tên, rồi chục tên ... đến khi hết tên, Vương lại ra rút những mũi tên đã bắn ra khỏi bia rồi lại tiếp tục. Ông Quy vào trong nhà, hút điếu thuốc lào, và quan sát Vương.
-Tuyệt quá! Cháu tắm cái đã, ăn cho ngon.
- Vậy nếu con thú đó đang bay lượn trên bầu trời, nơi mà những mũi tên của cháu không thể bắn tới.
- Nào, hãy bắn nó đi.
Ông Quy đã cố tính hỏi những câu hỏi như vậy, nó giúp Vương định hình những tình huống mà cậu có thể phải v·a c·hạm trong tương lai, lại một đống câu hỏi, phân tích, tính toán được định hình trong cái đầu của cậu. “Nếu quá xa thì đối thủ tránh được, mình phải làm sao? Nếu đối thủ có lá chắn, mình phải làm sao? Nếu con mồi có bộ lông dày, mình phải làm sao? Nếu đối thủ quá nhanh áp sát mình, phải làm sao? Thứ v·ũ k·hí gì, chuẩn bị thứ v·ũ k·hí gì có thể chống lại tất cả....”
- Vâng! thưa ông.
Tối hôm đó, Vương đi ngủ trong sự hoang mang và đầy dãy những câu hỏi của bản thân. Và tại sao ông lại nói thế, mình sẽ phải chiến đấu với ai? Kiệt ư? hay Hùng, hay là tên Thạch mới gặp hồi chiều. Và nếu như cha mình là một thợ săn giỏi, vậy ai có thể khiến ông hy sinh? Một con quái thú, hay một ai đó. “Và ai sẽ là đồng đội của mình?”
-Cháu qua chỗ chú Hoàng chơi, lát ăn cơm cháu kể cho. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một câu hỏi khó đối với Vương, cái đầu óc chỉ tính và toán của cậu đã không thể tính đến trường hợp này.
Nhưng chỉ giây lát sau, Vương lại đi vào căn bếp, trên tay cậu cầm theo cây nỏ. Ông Quy ngước lên nhìn, cây nỏ có phần khác biệt so với lần trước ông thấy, còn Vương, không hề giống với những gì ông đã tưởng tượng, khuôn mặt cậu vẫn rạng rỡ, đầy tự tin và không hề vương một chút buồn.
Buổi học đầu tiên bắt đầu bằng một cách như thế, rồi chuyện gì đến cũng phải đến. Người thày đã dạy dỗ cha của Vương nay trở thành thầy của Vương. Vương bước ra sân và cầm theo cây nỏ của mình, cậu khá háo hức, vì trước đến nay ông Quy chỉ dạy cho Vương những thứ cơ bản nhất, cầm cung, nhà tên, cầm giáo, những gì bài bản và nâng cao thì ông chưa hề.
Ông Quy đã tưởng tượng ra khuôn mặt ngắn tũn và tràn đầy thất vọng của Vương khi nghe ông nói ra những câu đó. Bố của Vương từng là một thợ săn rất giỏi, ông Quy cũng vậy, chính vì thế Vương sẽ cảm thấy thất vọng về chính bản thân mình nhiều hơn. Vương đặt bát đũa xuống, rồi đi thẳng ra ngoài bếp.
- Cháu đã thử rất nhiều lần, mũi tên cháu bắn ra hay lệch sang bên phải, cháu nghĩ là do cách cầm cung, hoặc do cây cung này, và cách điều chỉnh đơn giản nhất đó chính là cháu di chuyển tâm ngắm sang bên trái, lệch cộng lệch bằng chuẩn, cháu đã nghĩ vậy và thử.
- Có thể cháu không cao lớn, to khỏe, có thể cháu không có năng khiếu. Nhưng không có nghĩa là cháu sẽ không thể trở thành thợ săn giỏi. Ông còn nhớ việc cháu bắn con nai chính xác như thế nào không?
Vương nhìn xuống cái nỏ mà cậu đã làm ra, thứ mà ông gọi là món đồ chơi, cậu ngẫm nghĩ những lời ông vừa nói rồi đi vào trong bếp, lấy cung và tên của ông ra dùng. Ông bắt đầu nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ông ăn nữa chứ?
- Hôm nay ta đã nói hết những kỹ năng của một người cung thủ, nhưng trong chiến đấu, nó sẽ không dễ dàng gì đâu.
- Chẳng có gì chắc chắn rằng ngôi làng sẽ mai bình yên như thế này cả, mà ta chỉ hỏi vậy thôi, cũng chỉ là có thể... nhưng hãy nhớ... một người cao thủ, họ sẽ không chạy trốn như những con nai, không vồ vập vào cháu như những con hổ răng kiếm đâu, họ sẽ tìm được điểm yếu của cháu như cháu tìm được điểm yếu của lũ quái thú vậy.
Vương giương cung rồi hít một hơi thật sâu, sự láu cá đã chỉ ra Vương nên bắn vào điểm giữa của quả lắc, nơi chiếc bia sẽ lắc qua lắc lại hai lần mỗi nhịp. Nhưng tên không trúng.
- Vậy với những con thú đang chạy, cháu sẽ phải bắn vào nơi chúng sắp sửa chạy đến.
Ông Quy dừng lại, ông nhìn thằng cháu Vương, không nói gì, Vương vẫn hục mặt vào bát cơm và ông Quy hiểu mỗi khi nó im lặng như này, là có nghĩa nó đang lắng nghe. Ông nói tiếp.
-Sau này không biết cháu có trở thành một thợ săn giỏi hay không, nhưng cháu phải luôn ghi nhớ điều này, cháu sẽ phải lớn và trưởng thành, điều quan trọng nhất của một người đàn ông là phải bảo vệ được người mình yêu thương, người quan trọng đối với cháu, gia đình của cháu. Sau này cháu sẽ có gia đình riêng của mình, sẽ có người mà cháu yêu thương, hãy bảo vệ họ bằng mọi giá, vì cháu là đàn ông.
Ông Quy cầm theo cây điếu, rồi dùng nó để chỉ chỏ mọi thứ.
Ông Quy ngồi trong bếp nói vọng ra.
- Trật tự nghe ông nói ... yếu tố cơ bản đầu tiên để có thể đạt được sự chính xác đó chính là chất lượng của cung và tên, cung tên có sự đàn hồi nhất định và phải tuyệt đối cân bằng giữa hai cánh cung, dây cung đàn hồi tốt, chắc chắn, thân cây cung không quá to vì quá to sẽ làm lệch hướng mũi tên sang trái hoặc sang phải do khi tên bay ra sẽ chạm phải thân cây cung.
- Ông làm cháu hoang mang quá... cứ thỉnh thoảng vài ngày ông lại sến sẩm một lần vậy.
-Chào ông ạ! Hôm nay có món gì thế ông?
- Một chiến binh thực thụ họ phải trải qua hàng chục năm kinh nghiệm, cháu sẽ phải tập luyện nhiều. Buổi hôm nay ta chỉ nói vậy thôi, cháu hãy bắn cho ta vài trăm tên cho đến khi trúng hồng tâm thì thôi. Khi nào trúng tâm bia, ta sẽ dạy tiếp.
- Cháu biết rồi, ông dậy cháu mấy cái cao siêu đi.
- Người đời trước có câu, “Danh sư xuất cao đồ” ta đã đào tạo nhiều thế hệ thợ săn giỏi, ta hy vọng con sẽ nối tiếp được họ.
- Ý cháu là dạy một cách tử tế và bài bản. Còn cầm cung lên, kéo dây cung, ngắm bắn, thả tên. Thì ai chẳng biết chứ.
Vương giương cung lên rồi ngắm bắn, một... hai... ba. Hít thở sâu rồi ngưng thở trong tích tắc. Mũi tên lao ra, cắm trúng vào ngay bên cạnh mũi tên cũ đã trúng hồng tâm.
Đầu giờ chiều hôm đó, khi ông Quy còn đang ngủ. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Thực ra thì ta nhận thấy rằng cháu không có năng khiếu trở thành thợ săn, còn thợ mộc, thì ngược lại, cháu rất có tài.
Cuộc gặp gỡ ở doanh trại đội thợ săn số 3 khiến Vương về nhà muộn. Một cảm giác nhẹ nhõm trong lòng khi về đến nhà, Vương nhìn thấy ánh đèn từ căn bếp. Cậu đã thấy ông của mình đang ngồi chờ ở đó, bên mâm cơm đạm bạc đang sửa soạn. Vương chào từ xa.
- Thôi dừng lại đi.. nghe ta nói này. Cây cung đối với một người thợ săn, nó như một cánh tay phải, nó có cùng nhịp đập, cùng hơi thở, gắn bó đủ lâu dài, cháu sẽ làm chủ được nó thôi. Lúc ấy cháu sẽ thấy việc bắn trúng một mục tiêu không hề khó... mỗi khi giương cung và nhắm vào mục tiêu, sẽ không có một phép toán nào mà cháu có thể tính toán được lúc đó cả, chỉ có cảm nhận, bằng sự luyện tập chăm chỉ, cháu sẽ cảm nhận được, mũi tên đó bay ra như thế nào.
- Ta hỏi cháu, nếu như một ngày cháu phải đối mặt với những con thú khổng lồ, những con thú mà hàng chục mũi tên găm vào người chúng cũng không gục, những con thú mà có bộ lông dày đến cả nửa gang tay. Cháu sẽ làm gì?
- Chưa hết, ở một cự ly đủ xa, mũi tên của cháu bay sẽ mất thời gian. Một cao thủ họ sẽ tránh được, hoặc dùng lá chắn đỡ được những mũi tên của cháu đó, khi ấy cháu sẽ làm gì?
- Dậy mau thằng quỷ này, hôm qua còn nói mày quyết tâm lắm mà.
- Cháu... sẽ đợi chúng hạ cánh xuống.
Cuộc thuyết phục cuối cùng cũng có kết quả giống như mong muốn của Vương, cuối cùng thì ông cũng đồng ý hướng dẫn cho Vương kỹ thuật căn bản và nâng cao nhất. Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, ông Quy vào trong bàn thờ, thắp cho cha của cậu một nén nhang. Ông Quy đi vào phòng của Vương, cậu đang hỳ hục đục đẽo một thứ gì đó, thấy ông vào, Vương giấu vội đi rồi quay ra nhìn ông.
- Vậy ta hỏi cháu, nếu một ngày, đối thủ của cháu không phải một con mồi đang bỏ chạy, không phải là lũ chim diều hâu, không phải là một con thú to lớn có điểm yếu… mà là một con người, có đầy đủ trí thông minh và kỹ năng, một cao thủ thực sự, thì cháu sẽ làm gì?
Bữa tối hôm đó, ông Quy vừa ăn vừa nói chuyện với Vương.
- Ý cháu là dạy cháu bắn cung, những kỹ thuật tốt hơn, để cháu có thể giỏi như cha cháu, hoặc ít nhất là chú Hoàng.
Ông đã chuẩn bị một tấm gỗ, trên tấm gỗ vẽ những vòng tròn đồng tâm. Vương ngáp một cái, rồi giương cung và bắn thử một mũi tên. Tên trúng vào rìa của tấm gỗ, không nằm trong bất kỳ vòng tròn nào.
- Quen chú Hoàng cũng đã lâu, lần đầu tiên cháu được chứng kiến tài năng bắn cung của chú ấy. Ông từng là thày của họ, vậy tại sao ông lại không dạy cháu chứ?
Vương không nói được gì, cậu rất bất ngờ với câu hỏi của ông, làng đã trải qua rất nhiều cuộc chiến khi Vương chưa sinh ra cho đến nay, nhưng đó chỉ là những cuộc đi săn lùng, những cuộc chống trả những đàn thú dữ, cậu chưa từng nghĩ đến việc người trong làng t·ấn c·ông nhau như vậy.
Chương 11: Những bài học cơ bản đầu tiên
- Kỹ thuật căn bản của một người học bắn cung.
- Nhưng không phải bằng cái nỏ thần hay nỏ thường và cất cái đống đồ chơi của cháu đi, vào một trận chiến thực sự, cháu không có thời gian để thay tên và bắn được phát tên thứ hai đâu, vào trong bếp và lấy cung tên của ta ra đây! Hãy bắt đầu bằng những gì khó nhất, thô sơ nhất.
- Đúng vậy, một nơi trong tương lại gần, trong cùng một thời gian, mũi tên và con mồi cùng di chuyển đến một điểm là cháu sẽ bắn trúng. Đối với một con chim đang bay trên trời. Cháu có thể lia cây cung đang giương của cháu theo sự di chuyển của nó, di chuyển của cung tên khớp với con mồi, khi mũi tên phóng ra, nó sẽ đuổi theo con mồi mà thôi. Đó là một cách khác.
Sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên đến giữa thân ngọn tre, người ta có thể cảm nhận được cái nóng rát khác hoàn toàn với cái ánh nắng dịu nhẹ mát mẻ của buổi sáng, và như thường lệ, ông Quy vẫn phải gọi Vương dậy.
Thế rồi Vương lia cây cung và mũi tên liên tục sang trái, sang phải theo tấm bia đang lắc, điều này thực sự khiến ông Quy ngứa mắt.
-Cá kho dưa. Và một vài miếng thịt mỡ trong đó
- Yếu tố tiếp theo quyết định đến độ chính xác của mũi tên, đó chính là hướng gió, mà cháu không cần nghỉ ngơi chứ?
- Hướng gió và lực gió là thứ làm thay đổi hướng đi của mũi tên sau khi mũi tên đã được phóng ra. Tuỳ vào độ mạnh yếu sẽ làm thay đổi hướng bấy nhiêu, chỉ có một cách duy nhất là cháu tập luyện ở cánh đồng nơi có gió lớn, cháu sẽ quen với nó. Còn bây giờ ta sẽ chỉ cho cháu bắn mục tiêu đang chạy.
Ông Quy không thể giả vờ là không hiểu ý thằng Vương được mãi. Ông và nốt miếng cơm rồi hạ bát đũa xuống.
- Vậy cây cung này của ông được coi là tốt chưa?
- Dạ, cháu dậy ngay đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vương giương cung, hít một hơi thật sâu, nhưng bàn tay của Vương vẫn chưa ổn định, tay run nhẹ, mồ hôi cậu bắt đầu toát ra. Chính Vương cũng cảm nhận được mũi tên này chẳng khá khẩm hơn mũi tên trước là bao. Nó bay trúng vòng tròn ngoài cùng, có nghĩa là nếu mục tiêu là một con lợn rừng thì cậu đã suýt bắn trúng được đuôi của nó.
- Không! Ta no rồi.
- Cháu hiểu rồi.
Ông Quy mắng nó vậy thôi, chứ thực ra ông biết cả đêm qua nó đã làm gì đó, đục đẽo và cắt gọt cái gì đó cả đêm. Gần sáng nó mới ngủ.
-Ông ơi, cháu đã bắn trúng tâm.
- Thằng ngốc này, bắn đã giỏi chưa mà “trứng không hơn vịt”. Bình tĩnh nghe ta nói: Kỹ thuật căn bản đầu tiên, là cầm chắc cây cung, tay phải cầm cung, vị trí cầm phía dưới tâm cung khoảng một đốt ngón tay, tay trái kéo dây cung, hai ngón trỏ và ngón giữa đồng thời nắm lấy dây cung, đồng thời kẹp vào đuôi mũi tên”
- Gian lận sẽ không thể khiến con khá hơn đâu, ít nhất là trong việc luyện tập. Việc bắn cung giỏi không sẽ quyết định sống còn đến nghiệp thợ săn.
Lúc này Vương mới nhớ lại khoảnh khắc mà chú Hoàng đã bắn trúng tâm bia khi bia đang ném trên trời, chú không hề do dự, không có sự tính toán trong đầu, nhanh và quyết đoán. Vậy có phải là “đằng sau bao nhiêu sự tính toán, thì đỉnh cao lại là một sự trống rỗng trong tâm trí”. Khi một người thợ săn đã làm chủ được cung tên, nó như một phần cơ thể họ, họ hiểu và sai bảo được mũi tên ấy sẽ bay đi đâu.
- Cái này cháu biết rồi mà.
- Muốn trở thành người giỏi nhất, thì cháu cần phải rèn luyện rất nhiều, hơn tất cả, đó là những kỹ năng và sự chuẩn bị. Và một yếu tố cực kỳ quan trọng nữa, cháu cần phải có những người đồng đội.
-Nhanh lên, mà sao hôm nay về muộn thế.
- Vâng!
- Cháu cũng biết rồi đấy, giả dụ như giờ cháu bắt ta phải đục đẽo một khúc gỗ, chắc chắn ta sẽ chẻ nó ra làm củi, bởi vì ta không hề có chút năng khiếu. Cũng giống như việc bắt cháu trở thành một người thợ săn giỏi trong khi cháu không có năng khiếu là một điều rất khó. Thứ lỗi cho ta đã nói thẳng.
- Cháu tiếp tục được, ông nói đi.
- Đúng vậy, khi cháu đang đi ngựa, giả sử con mồi chạy ngang với cháu cùng tốc độ, cháu hãy ngắm bắn nó như hai vật đang đứng yên vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vương không nói gì, lúc này cậu chỉ biết nghe lời ông dặn, Vương mất cha từ sớm, còn ông thì chỉ có Vương là người thân duy nhất bây giờ, có lẽ điều đó khiến ông cảm thấy quý trọng tình thân trong gia đình hơn hết thảy. Ông Quy nói tiếp.
- Thằng nhóc này đã khá hơn ta tưởng đấy. Thời gian ngắm hơi lâu một chút nhưng như thế là quá tốt rồi.
“Nói vậy sẽ làm nó buồn, nhưng ta phải thừa nhận điều đó”.
- Cháu đã bắn trúng. Ông thấy chứ?
Ông Quy miệng vẫn còn nhai cơm, nhồm nhoàm trả lời cậu bé.
Ông Quy dừng lại, ngẫm nghĩ một chốc, rồi ông lại nói tiếp.
Ông Quy giật mình tính giấc, dụi mắt và nhìn ra phía ngoài sân, đúng là Vương đã bắn trúng hồng tâm.
- Không mà, ông xem này.
- Đâu phải ta không dạy cháu đâu? Đi săn với ta bao nhiêu năm rồi còn gì nữa.
- Một mũi tên sẽ chỉ hay thẳng trong một khoảng cách gần, nó sẽ chúi xuống phía dưới. Khi muốn bay xa, cháu sẽ phải đưa mũi tên hướng lên trên và vẽ đường đi của nó thành một đường cầu vồng.
-Vâng, cháu sẽ cố gắng.
- Giống như khi cháu đang đi ngựa.
- Thông minh, ta đã định nói với cháu điều đó nhưng cháu nghĩ ra sớm quá rồi. Ta muốn cháu học cách cầm cung thật chắc và bình tĩnh hơn. Thôi được rồi, chúng ta sẽ sang bài tập tiếp theo.
- Ta đã dùng nó mấy chục năm nay, cháu nghĩ nó có tốt ko? Yếu tố tiếp theo, đó là sự ổn định của người cầm cung, tay phải nắm chắc, tay trái kéo cung về phía sau, áp sát người, nheo một mắt để ngắm bắn. Để có sự ổn định đó, cháu phải giữ cho tay không được rung, hít sâu, thở nhẹ và tuyệt đối bình tĩnh, dừng thở một vài tích tắc khi nhả mũi tên bay ra. Nào, hãy thử mũi tên đầu tiên ở vị trí của cháu đến tấm gỗ này xem.
- Ờ! Ta nghĩ thế này! Thời gian trước, cháu còn trẻ con ta nghĩ việc học săn bắn chưa là phù hợp, gần đây ta lại nghĩ cháu nên học một cái nghề, kiếm sống, kiếm cái ăn, theo đuổi nghiệp thợ săn cũng có nhiều cái hại lắm.
- Dạy? là dạy gì cơ?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.