Kiệt Vương Kỳ Truyện
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15: Căn phòng bí mật
-Vậy ông đã xem được gì chưa?
- Cha của cháu cũng giống như cháu, ông luôn tìm kiếm những cách chiến đấu mới, cải tiến những thứ vũ khí mới, tốt hơn, uy lực hơn, chính xác hơn. Nhưng tiếc rằng khi đang phát triển chúng thì cha của cháu lại qua đời.
-Không trách cháu được, cháu đâu có già đời bằng ta.
- Sao con lại quan tâm đến việc này thế?
- Thôi. Về nghỉ đi.
Lúc này Vương mới để ý, thường thì mỗi lần đi săn, ông Quy và Vương vẫn chỉ hay đi lại ở một khu vực nhất định, khi vực rìa con sông Quế hướng lên trên, họ không tiến sâu về phía Bắc hay phía Đông, vì họ muốn trách gặp mặt đội thợ săn ở đó. Sau mười năm đi săn ở đó, những con gì hay xuất hiện Vương đều thuộc lòng cả. Nhưng hổ răng kiếm thì rất hiếm gặp. Chúng ít khi đi săn trong khu rừng rậm rạp và ẩm ướt ven sông.
Hùng quay hẳn lại, đi lại gần cha mình.
Vương đã từng nhìn thấy, một con quái thú xuất hiện trong làng cũng đủ làm một khu dân cư náo loạn cả lên, nay ở giữa một đại lễ đông người, một con hổ chúa khổng lồ bị xổng ra, thì hậu quả có thể là vô cùng.
- Dậy đi, nửa đêm thì ta mới gọi, nói khẽ thôi, đi theo ta mau.
Ông lay lay người cu cậu đang ngủ say giấc.
-Nhưng họ đã nhốt nó vào một cái cũi rất lớn và chắc chắn, rất nhiều xích xung quanh.
Chỉ vì một ông lão vào rừng, mà khiến Phó tướng quan tâm, điểm danh, điều gì đã khiến họ phải làm như vậy, khu rừng chứ có phải là người ta vào ăn cắp, ăn trộm gì đâu? Những câu hỏi vẫn loanh quanh đầu óc cậu thanh niên trẻ, Hùng phải mất một lúc lâu chằn chọn rồi mới thực sự chìm vào giấc ngủ.
-Thông tin mới nhất của tướng quân, vẫn chưa tìm thấy tên đào tẩu.
Ngay trên nắp hầm là một cái miếu, nhìn ra phía bắc ngôi làng, nhìn thẳng trước mặt là cánh rừng già đầy u ám và nguy hiểm. Bầu trời lúc nửa đêm tối đen như mực do mây che phủ, phía xa xa nhìn vào ngôi làng, chỉ thấp thoáng những ánh đuốc ở tháp canh chỉ nhỏ như đầu que tăm hiện lên. Tiếng ếch, tiếng dế kêu, tiếng gió thổi luồn vào những cây mạ non man mát. Mà không, Vương cảm thấy lạnh cả sống lưng khi leo lên đến nắp căn hầm.
- Chưa có cơ sở rõ ràng để chắc chắn, nhưng ta nghi ngờ người ông của bạn con, thanh niên tên Vương.
- Vậy sao con cảm thấy cha căng thẳng thế, đích thân cha đến đó nữa chứ?
Hùng lúc này cũng nhẹ người hơn khi người mà cha thông báo bị bắt không phải ông Quy, cậu có thể ngồi xuống, một cái ghế đối diện và nói chuyện với cha cũng vui vẻ hơn.
- Một lối đi bí mật, ta sẽ chỉ cho cháu…
- Nhưng nếu cứ như vậy, chúng ta sẽ không còn đất mà ở nữa, dân số sẽ tăng lên.
- Dạ, sao ạ? Ý cha là…
“Có đến 3 chiếc nỏ.” Thứ mà Vương vẫn đang mò mẫm và tẩn mẩn nghiên cứu nhiều ngày nay, thậm trí đến cái đầu tiên còn chưa hoàn thiện, vậy mà ở đây đang treo đến ba cái.
- Trước đây, cha cháu đã từng là một tay cung gà mờ, trước khi lấy mẹ cháu, ông ấy đã xây dựng căn hầm này. Mục đích ban đầu là để trú ẩn khi lũ diều hâu tấn công hoặc lũ quái thú vào làng. Nhưng từ khi quân đội của chúng ta trở lên mạnh hơn, những hàng rào được xây dựng nhiều hơn. Lũ quái thú tấn công vào làng cũng ít đi, căn phòng không còn tác dụng như lúc ban đầu nữa. Sau đấy cha của cháu đã ở trong này và thiết kế ra những chiếc nỏ.
- Dạ! con sẽ làm như thế.
-Việc đội thợ săn số 1 mang về con hổ rất to lớn, cháu biết đúng không?
- Ta biết, người hôm nay vào rừng không phải là ông lão đánh cá.
-Vậy ông ngủ đi, có chuyện gì, ông cháu ta nói sau.
- Không, cháu sẽ quay lại ngay thôi!
- Tội này, thì chỉ có giam một, hai tháng cảnh cáo thôi, dù sao cũng không có hậu quả gì nghiêm trọng?
Tiếng nói chuyện của hai người lính dần nhỏ lại, họ đã đi được một đoạn xa. Ông Quy ra hiệu cho Vương mở nắp hầm rồi leo xuống. Vương xuống trước, rồi tiếp tục đến ông Quy. Nắp hầm được gắn một tấm gỗ mục, người khác nhìn thấy chỉ nghĩ rằng đó là một tấm gỗ đã cũ không có tác dụng gì. Khi lâu không dùng đến, lá cây, thậm trí là rêu mốc, mối mọt phủ lên. Có lẽ vì thế mà sau rất nhiều năm, không có ai biết đến căn hầm này. Bên trong căn hầm, một sợi thừng được nối từ nắp hầm với một chiếc móc ở vách tường giúp nó không bị dễ dàng nhấc lên, phòng một cơn bão.
- Cháu sẽ lau dọn một chút, trong lúc ông nói.
- Ta cũng không rõ nữa, nó dẫn đến một vài con đường khác giống như là mê cung vậy, ta nghĩ chắc cha con sợ có người lạ đột nhập, nên đã làm nó như một mê cung để cho người lạ vào sẽ bị lạc chẳng hạn.
Ông Quy vừa nói, vừa ngáp thêm một vài cái nữa, Vương hiểu rằng ông đã quá mệt mỏi sau một ngày dài và nhiều chuyện xảy ra rồi. Nhiều khi đến Vương cũng phải tự hỏi mình đây là mơ hay thật, sáng còn cùng ông tập bắn cung, chiều cậu cùng đám bạn còn hối hả và lo sợ chuyện ông vào rừng, đến đêm cậu lại được ngồi nói chuyện với ông ở trong một căn phòng bí mật ngay dưới sàn nhà mà cậu đã sống mười bảy năm. Một ngày dài, Vương quay sang, ông đã nhắm mắt, hai tay gối lên phía trên đầu.
-Leo lên theo ta nào.
-Vậy ông thấy gì? Ông nói đi.
-Nhưng đó chưa đủ thuyết phục cháu, một con hổ nó có thể đi lạc, đuổi theo con mồi, đâu có gì là lạ đâu.
-Vậy ta kể cho cháu nghe, cha của cháu, trước cũng là đồi trưởng đội thợ săn số 1, ông đã hy sinh trong cuộc tấn công đến tổ của lũ hổ răng kiếm cách đây mười lăm năm. Và nơi đó chính là thác nước khổng lồ phương Bắc. Xét về tài năng, cha của cháu không hề thua kém bất kỳ ai trong làng, nhưng cuộc chiến đã thất bại hoàn toàn, gần như không còn ai sống sót.
- Lối này đi đâu đây ông?
- Đúng, ta đã già rồi, trời này mà nặn xuống dưới nước để ta c·h·ế·t rét à, mà chẳng phải đi đường ven sông sẽ dễ dàng hơn sao. Mà thôi, đi về đi.
- Thế tên chiều nay chúng ta bắt không phải à? – Người lính kia nói.
-Cháu không! Không thấy gì lạ cả? – Vương nói, tay vẫn đang lau chùi.
- Cháu có thể trèo lên không?
- Nhưng con chẳng bao giờ tin lại có cái mê cung nào lại đơn giản như thế này, chẳng phải ông nói chỉ cần đi thẳng…
- Vâng…
- Ông lên ngủ trước đi, cháu sẽ lau chùi chỗ này một lúc. Có gì mai nói sau.
-Loài hổ và các động vật trong rừng, chúng có sự phân chia lãnh thổ riêng và đánh dấu bằng mùi của chúng. Khi một con vật này xâm phạm đến lãnh thổ của một con vật khác, chắc chắn nó là một điều không bình thường. Tuy nhiên, không ngoại trừ việc nó đi lạc, hay đuổi theo con mồi mà có mặt ở đó.
Một người gia nô từ bên ngoài vào đưa cho Hùng một chén nhân trần khác, cậu cầm lấy và nhấp một ngụm.
Một thoáng buồn hiện lên trên khuôn mặt của Vương.
- Đúng vậy, chính cha cháu đã làm ra căn phòng này, và cũng chính cha cháu đã thiết kế ra những chiếc nỏ kia.
- Cha biết chuyện đó ư?
-Đưa cho ta ngọn đèn, rồi xuống cùng ta.
-Một con hổ răng kiếm.
- Có chứ, nhưng hầu hết mọi người khi đó đều phản đối, những chiếc cung cầm tay luôn cơ động hơn, mạnh mẽ hơn, họ không muốn thay đổi, họ vẫn thích truyền thống hơn.
- Thằng ranh này, một chút là quá nhiều rồi đấy. Mà thôi c·h·ế·t rồi, ta quên không mang điếu cày xuống đây rồi.
-Nhưng…
- Ờ! Ta vừa từ doanh trại về. Sự việc này cần phải xử nghiêm, không phải vì hắn mắc tội gì lớn, mục đích là để răn đe những người khác thôi.
- Ý cha là ông Quy.
Căn phòng không quá rộng, nhưng đồ đạc thì khá nhiều. Tất cả đều được sắp xếp rất gọn gàng, ngăn nắp. Bên trái căn phòng là một chiếc bàn gỗ, trải dài hết chiều dọc căn phòng, bên phải có một chiếc bàn nhỏ và vài cái ghế, giống như một chiếc bàn ngồi uống nước hơn là để làm việc. Bên cạnh chiếc bàn nhỏ có một cái giường, chiếc giường chỉ đủ cho một người nằm. Trên chiếc bàn dài để rất nhiều đồ đạc linh tinh, nhưng chủ yếu là đồ làm mộc mà Vương có thể nhận ra được ngay. Gỗ, đục, cưa, bào, dao kéo… đủ các thể loại và kích thước giống như một xưởng làm mộc nhỏ thực thụ. Trên nền tường bằng gạch có hàng trăm những nét vẽ, con số nghuệch ngoạc đã mờ. Nhưng hút hết sự chú ý của Vương chính là những gì đang treo trên tường. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Đã bắt được rồi.
- Ông có biết ai đã đúc những mũi tên này không?
Vương dừng việc lau chùi lại, cậu ngồi xuống ghế, nghe ông nói tiếp.
- Dạ ... con cũng không biết phải diễn đạt như nào, nhưng con thấy... bí bách ... một cảm giác gì đó, con không còn là một đứa trẻ, nhiều khi loanh quanh trong làng con cảm thấy thật buồn chán.
- Chỉ một chút thôi ạ?
Họ trở lại căn phòng của cha Vương. Vương ngồi bên chiếc bàn dài, còn ông Quy ngồi bên chiếc bàn nhỏ, không quên bắn bi thuốc lào giống như một nhiệm vụ thường xuyên phải làm, ông lại nhả khói. Vương hỏi ông:
Tướng Hưng cầm tách nhân trần, ông uống một hơi hết sạch, rồi bắt đầu nói:
Chương 15: Căn phòng bí mật
Tướng Hưng nhập một ly trà rồi hỏi Hùng.
- Lão ta không chịu khai gì sao ạ?
Bắt đầu từ những đồ đạc nhỏ nhất, Vương lau từng thứ, rồi đến cái bàn, tất cả đều được cậu lau dọn khá tỉ mỉ và cẩn thận. Nhẹ nhàng nâng niu từng những thứ linh tinh một. Ngồi ngay gần đó, ông Quy, có lẽ đã suy nghĩ đủ, ông bắt đầu nói:
Giống như loài người, mỗi tộc người lại có một người đứng đầu, ở làng Mộc Miên, đứng đầu là trưởng làng thì trong rừng, các loài động vật cũng sẽ có một con đầu đàn, hay còn gọi là con chúa. Điều này Vương dễ dàng hiểu được vì kiến cũng có kiến chúa, mối cũng có mối chúa. Hổ chúa được ví như mẹ của tất cả các con hổ, nó sống lâu năm và không có gì khó hiểu khi kích thước của nó lại to như thế.
-Ta không biết nữa, với tình trạng của ta hiện tại có lẽ mấy ngày tới ta chẳng thể đi đâu được. Nhưng chỉ cần đến đó, ta có thể giải đáp được nhiều điều. Ta vẫn mong muốn được đến đó.
Ông xuống trước, xuống đến nơi, thì Vương bắt đầu trèo xuống theo, ông vẫn không quên dặn Vương đóng cửa hầm lại. Một căn phòng nhỏ hiện ra Vương khiến cậu không tin vào mắt mình. “Trời đất ơi, chưa bao giờ cậu nghĩ ngay dưới một căn nhà nhỏ dột nát lại có một căn phòng xây dựng kiên cố, ngăn nắp và vuông vức như thế này”.
- Thế thì tại sao cha cháu lại không đem nó ra phổ biến với mọi người, không sử dụng nó.
Ngay phía trên, một cánh cửa, ông Quy mở cửa hầm rồi leo lên phía trên, lá cây, nước, bụi bẩn bắt đầu rụng uống nơi ông đẩy cửa hầm ra. Lên đến trên, thì ra con hầm này nối đến một ngôi miếu bỏ hoang nhìn ra cánh đồng phía Tây Bắc. Cảnh tượng heo hút, xung quanh tối đen như mực.
- Ờ! Nói đi!
-Ta chưa? Khi gần tiếp cận, ta đã gặp đội thợ săn số 1. Chúng đuổi theo ta. May mắn là ta đã thoát được chúng.
- Đây, thưa quý ông… Vương đưa cho ông cây điếu cậu dắt sau lưng từ lúc chưa xuống hầm, cả lá thuốc và đóm.
- Khi đó, cha của con đã từ bỏ ý định, không cải tiến những chiếc nó nữa, thay vào đó, cha con đã mài rũa, rèn luyện kỹ năng bắn cung của mình ngày càng thành thục hơn, cao cấp hơn. Và cuối cùng khi trở thành một người thợ săn thực thụ, một người đội trưởng cấp cao, cha của con đã không cần đến những chiếc nỏ nữa.
- Được, nhưng cháu muốn lên sớm thế sao?
-Vậy thì lý do gì ông lại vào rừng, chỉ vì con hổ đó?
-Cháu biết.
-Cháu có biết, con hổ mà họ bắt được, là hổ như nào không?
Đúng như ông nói, đồ đạc trong căn phòng vẫn giữ nguyên vị trí của nó, rất có thứ tự và ngăn nắp, giống như có một ai đó thường xuyên lau dọn vậy, chỉ có khác là lớp bụi dày đã phủ lên chúng.
- Ờ! Đúng thế, thật là cứng đầu.
-Ta có lý do thuyết phục hơn.
- Đưa đèn vào gần đây soi cho ta.
- Vậy thì cha sẽ định làm thế nào?
- Việc hạn chế mọi người vào làng đã có từ rất lâu rồi, từ khi ta còn nhỏ hỏn, khi ấy, mọi người có thể vào rừng tự do, nhưng đồng nghĩa với việc những người vào rừng và không trở lại ngày càng tăng lên. Và lũ quái thú cũng dễ dàng xâm nhập vào làng, chúng cướp phá, tấn công con người. Từ đó, trưởng làng đã ra lệnh cấm hoàn toàn việc vào rừng tự do, xây dựng lên hàng rào này, mục đích chính của ông là bảo vệ những người dân làng, lập lên đội cung thủ thợ săn là để đảm bảo lương thực cũng như kiểm soát hoạt động của lũ thú rừng.
- Ý con là sao lại cấm mọi người vào rừng, hay nói cách khác, là ra khỏi làng có phải không?
-Cháu và ông vào rừng khi cháu bảy tuổi, nay đã hơn chục năm, gặp nhiều lần rồi, lần gần nhất gặp, cháu không lấy làm lạ.
Một ngã ba đường hiện ra trước mắt, một lối tiếp tục đi thẳng, một lối rẽ ngang bên phải của Vương.
- Là ai vậy cha?
- Chắc chỉ có ông thợ rèn họ Lỗ, mọi người vẫn gọi như thế, ông Lỗ, thợ rèn nổi tiếng thời đó, nay ổng đã già, không biết còn nhận rèn nữa không.
- Không, ta không thèm lo cho cháu đâu, chẳng qua là ta không muốn nửa đêm cháu sẽ gõ vào mông ta đòi chui lên thôi.
- Cha có thể cho con hỏi một chút được không? Một câu hỏi.
-Đúng thế, nhưng nó lại xuất hiện ở khu vực đó, nơi ông cháu ta vẫn hay đi săn.
- Không, một lão đánh cá, người khá nhỏ con, đội thợ săn số một xác nhận không phải ông ta. Rất có thể nửa đêm hắn sẽ về, vì thế chúng ta phải tuần tra rất kỹ.
- Cháu nghĩ dưới này đủ kín đáo rồi, vậy ông nói đi, tại sao ông lại vào rừng và ông vào rừng điều tra việc gì?
-Đó là điều không bình thường, ta chưa muốn nói là phi thường.
Ông Quy nói tiếp:
Vương không nói gì, cậu chỉ ngồi nghe ông giải thích và kể chuyện về cha của cậu trước đây.
Vương cầm cây nỏ lên bằng hai tay, cậu bế nó như một đứa trẻ con.
Nhìn Vương đang đắm chìm vào những sản phẩm của cha mình, một thoáng buồn hiện lên trên gương mặt cậu, Vương không có ký ức về cha, nhưng cậu có cảm giác cậu thật giống cha của mình, chỉ có khác là cha đã trở thành một người thợ săn tài ba, còn Vương thì… cậu đã từng nghĩ mình sẽ trở thành một người thợ mộc thực thụ. Ông Quy nói:
-Không, nó không phải hổ răng kiếm bình thường. Nó là hổ chúa, chúa của loài hổ răng kiếm.
-Với tài năng của họ, cháu không thấy có gì là lạ.
-Ta đã nghĩ, con không nên biết nó, vì con có biết nó cũng chẳng giải quyết được việc gì, khi cha con giao con cho ta trước lúc ông ta mất, cha con đã bắt ta hứa phải bảo vệ con, đừng cho con làm thợ săn như cha của con, hãy cho con một cuộc sống bình yên như những đứa trẻ khác.
Ông Quy nói đến đây, có vẻ như Vương đã hiểu ra được phần nào sự khúc mắc trong đầu ông Quy. Cậu vẫn im lặng, lắng nghe.
Vẫn là cái phong cách ấy, ông không thích dài dòng, ngắt lời Hùng, dường như ông đang muốn giục Hùng nói nhanh vào vấn đề.
Vương trèo lên phía trên căn hầm, đẩy cái nắp hầm ra rồi trèo ra ngoài, chỉ một lát sau, Vương quay trở lại với hai chiếc giẻ lau ướt đẫm và một cái chổi rễ. Cậu không quên đóng nắp cửa hầm cẩn thận và đi lại nhẹ nhàng hết sức có thể.
Vừa đi trước, ông vừa kể cho Vương nghe. Con đường hầm nhỏ, ẩm thấp và nhưng lại được xây dựng khá kiên cố và vuông vức.
- Thì chịu phạt chứ làm sao nữa, ta chỉ tiếc là nếu như việc này không được tìm hiểu ra sớm, ta e rằng sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra mà thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
-Soi cho ta, cẩn thận đổ không là nhà ta sáng nhất làng đấy.
- Vụ hôm qua, vậy là khi quân lính đến, ông đã ở đây?
- Ờ! Rất có thể là ông ấy! Con hãy để ý, theo dõi ông ấy giúp ta, nếu có vấn đề gì, hãy báo cho ta ngay.
Ông cháu Quy, Vương bỏ qua cái lối rẽ đó, rồi tiếp tục đi thẳng phía trước, con đường heo hút, tối tăm, không hề có một chút tiếng động, một chút ánh sáng nào cả, ngay cả một con gián hay chuột cũng không hề có. Con đường và cả căn hầm đều được bao quanh bằng gạch đất nung. Vương thầm nghĩ, giá mà ngày xưa cha mình lấy gạch này xây nhà thì cậu không phải thỉnh thoảng ăn cơm chan nước mưa nữa rồi. Nửa canh giờ sau, cuối cùng thì con đường hầm cũng đã chấm dứt, bức tường phía trước hiện lên những ô gạch bị lõm vào, vị trí Ông Vương bắt đầu đặt chân vào rồi leo lên.
- Phải, không người lính nào khi ta hỏi lại dám nói dối ta.
- Đó là chuyện của hàng trăm năm sau, con không cần phải quan tâm…
-Thác nước là nơi hổ chúa sinh sống, và xung quanh nó, dường như là lãnh thổ của loài hổ. Đó cũng là lý do tại sao ta không bao giờ đưa cháu đến gần thác nước.
- Ờm … chuyện vào rừng ấy … tại sao làng lại cấm gắt gao vậy ạ? Ý con là…
-Vậy thì ông đang nghi ngờ điều gì?
- Nhưng ông nói, cha cháu bắn cung rất giỏi, vậy sao ông lại làm những chiếc nỏ này. Chẳng phải ông đã chê cháu khi cháu làm những chiếc nỏ như vậy sao?
- Nơi này chỉ cách khu rừng già năm thửa ruộng thôi. Và cũng khá xa tháp canh của lính canh gần nhất cũng phải vài trăm bước chân. Từ đây, nếu muốn vào khu rừng sẽ rất nhanh, cháu chỉ cần đi theo mương nước, cúi thấp người. Đến cuối mương nước là một cái cống nối với một con suối trong rừng. Ngay phía dưới hàng rào ngăn rừng, nặn xuống dưới, cháu sẽ thấy nó đã được đào sâu xuống đủ để một người to lớn chui qua. Ta đã vào rừng bằng con đường đó, rất khó phát hiện ra. Nhưng cũng hơi lạnh.
- Gì vậy ông? Trời còn tối mà ông.
Vương đưa ngọn đèn dầu sát vào nơi ông Quy. Thì ra dưới gầm giường của ông có một cánh cửa đầy bụi bặm, vậy mà bấy lâu nay Vương không hề hay biết. Nó chỉ đủ nhỏ để nhét vừa một người duy nhất, nếu ai nặng cân, chắc chắn là sẽ rất khó khăn để chui vào. Ông Quy nhẹ nhàng mở cánh cửa lên, nó không có khóa, nhưng từ bé đến giờ, ông luôn ngủ ở đây và Vương cũng không hề biết rằng ngay dưới nơi ông nằm lại có những thứ này. Ông Quy bắt đầu trèo xuống, đến nửa người thì ông gọi.
-Nhưng chắc chắn họ sẽ thả nó ra, vì nó là một phần của buổi biểu diễn.
- Hùng đấy à con? Sao giờ này còn chưa nghỉ.
-Đúng thế! Cháu cứ tưởng tượng xem, trong đại hội, con hổ ấy mà bị xổng ra thì nó sẽ như thế nào?
-Cháu có nhận ra gần đây, làng ta, khu rừng, nó không bình thường không?
Dưới ánh đèn dầu le lói, Vương dụi dụi mắt, ngáp vài cái rồi nhìn ông lật cái chiếu trải giường lên, rồi đến cái ráp giường, ông nhẹ nhàng để chúng sang một bên rồi đặt xuống không một tiếng động.
-Để bắt được con hổ chúa, một đội thợ săn sẽ phải chiến đấu với cả một đàn hổ, trong đó có cả những con trưởng thành rất to lớn và khỏe mạnh. Đây là một điều phi thường từ trước đến giờ làng ta chưa làm được. Không phải họ chỉ chiến đấu với một con hổ chúa duy nhất, mà có thể là vài chục đến hàng trăm con lớn nhỏ. Một cuộc chiến như thế không thế chỉ có một hai người bị thương thôi đâu.
-Âm mưu?
- Con ... tò mò thôi, cả làng điểm danh ầm ĩ lên, con không khỏi thắc mắc là ai mà dám trái lệnh của làng vậy ạ?
-Ừ! Đầu tiên là sự xuất hiện của một con hổ răng kiếm, cháu đã từng gặp đúng không?
- Không cần đâu ông, cháu không buồn ngủ mà.
- Thôi, để ta giải thích cho con nghe.
- Chẳng phải con vẫn trốn ta vào rừng cùng đội thợ săn đó của dòng họ thôi.
- Dạ, cha đã về.
- Mà ông này, lính gác sẽ tìm liên tục cho tới khi nào tìm ra người đột nhập, nếu nhỡ họ tìm ra ông thì sao?
- Vậy là cách này, hay còn gọi là luật này của nhà vua, theo cha thì không có gì đáng phàn nàn ư?
Cứ như thế, Vương dọn dẹp đến gần sáng, rồi cậu cùng ông lên nhà. Căn nhà vách đất, mái lá, khiến Vương bỗng dưng thích căn hầm hơn rất nhiều, yên tĩnh, đầy đủ đồ đạc, lại sạch sẽ. Vương quyết định, từ nay trở đi sẽ thường xuyên xuống dưới này hơn.
Vương bất ngờ, chẳng phải tối nay họ đã nói rằng bắt được một tên đó sao.
- Vậy là, ông đã vào rừng từ căn hầm này, khi mà ông Quân bị đổi chỗ gác.
Ông Vương ngồi xuống ghế, châm một điếu rồi hút… ông nhả khói ra mù mịt cả một góc nhà. Thằng Vương hít phải, cứ ho sặc sụa. Và cứ sau mỗi lần hút thuốc lào, ông lại bắt đầu kể một câu chuyện dài.
-Cháu cứ giả sử như đúng là đang có một âm mưu gì đó đang diễn ra, thì điều này đâu đủ khiến ông phải vào rừng nguy hiểm đến vậy, nay họ đã nghi ngờ ông rồi?
Nhưng cái sự tĩnh lặng của ban đêm cũng có tác dụng riêng của nó, tiếng bước chân, tiếng ngựa từ phía xa Vương và ông Quy dễ dàng nghe thấy. Ông Quy kéo Vương vào trong miếu, nấp sau một bức tượng. Tiếng chân ngựa ngày càng rõ hơn, dựa vào tiếng chân thì có thể đoán được là có hai lính gác đi hai ngựa, chắc hẳn là họ đang đi tuần quanh đây. Ánh sáng từ những ngọn đuốc dần rõ ràng hơn, Vương cùng ông cũng dần nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người lính. Khi đến gần cái miếu, họ đi chậm lại, vừa ngồi trên lưng ngựa vừa nói chuyện.
- Một ông lão đánh cá. Cái ông già đánh cá vùng phía Tây làng đấy, nhưng tra hỏi ông ta không khai gì, chỉ im lặng.
- Nếu giam lỏng mà bảo vệ được họ, thì đâu có gì sai, thực tế rằng, khi luật được ban ra, gần như chẳng còn ai thiệt mạng vì thú dữ nữa, những người thiệt mạng duy nhất tính đến thời điểm này chỉ có những người thợ săn xấu số mà thôi.
-Việc đưa một con hổ chúa về làng, ta nghi ngờ không phải đơn thuần chỉ là biểu diễn trong đại hội, một âm mưu gì đó lớn hơn đang được từng bước thực hiện.
Ông Quy vừa nói, vừa ngáp một cái thật dài, có lẽ ông đã buồn ngủ lắm rồi, ngày hôm qua là một ngày vất vả với ông.
Cùng lúc đó, phía bên kia ngôi làng chếch hướng Đông Nam, tại đình Đông, nhà của Hùng, Hùng đã về nhà trước và đợi cha của mình. Nửa đêm, tướng Hưng về đến nhà, ông ngồi vào chiếc ghế của mình ở một bàn uống trà, một người gia nô mang đến cho ông một tách nhân trần, thức uống khiến cho người ta ngủ ngon hơn một chút. Ông cởi áo giáp và bộ y phục rồi đưa cho người gia nô. Từ phía ngoài, Hùng nhìn vào, cha cậu đang ngồi một mình, trầm ngâm, một chút mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt. Hùng lưỡng lự một chốc rồi quyết định vào trong với cha.
- Đúng thế, và ta đã chê cả cha của cậu. Nhưng một tên yếu ớt như cháu đã bắn trúng một con nai trong lần đi săn trước đã khiến ta thay đổi suy nghĩ một chút.
- Ta sẽ ngủ ở đây khi cháu lau dọn xong.
- Đúng thế, đến thời điểm này, ta thấy nó vẫn đúng và không có gì phàn nàn.
- Quả đúng như cháu nghĩ, nhưng tại sao ông lại trở về đây nhanh như thế được. (đọc tại Qidian-VP.com)
-Vương, Vương…
Ông kéo Vương dậy, rồi dẫn Vương sang phòng của ông, ông cuộn đống chăn lại rồi trùm lên cái gối để trông giống như là đang có người nằm trong giường. Rồi ông châm đóm, thắp ngọn đèn dầu lên và đưa cho Vương cầm.
-Việc họ bắt con hổ đó như thế nào, nếu ta biết được, có thể giải đáp được câu hỏi này. Chính vì vậy ta muốn tiếp cận đến chỗ thác nước để xem xét. Nếu đúng rằng có một cuộc chiến lớn ở đó, chắc chắn dấu vết của cuộc chiến còn nhiều.
Ông Quy nằm lên cái giường nhỏ, còn Vương tiếp tục lau dọn đồ đạc trên chiếc bàn làm việc của cha mình, mỗi khi cầm một món đồ lên, cậu lại tưởng tượng ra việc cha cậu đang làm gì với nó. Một mảnh giấy được ép từ gỗ đông hồ vẽ lại hình dáng của chiếc nỏ, một cái thước bằng gỗ, một vài miếng da, những chiếc đinh nhỏ xíu, rất nhiều đồ làm mộc giống như của Vương mới mua. Cậu kéo một ngăn kéo ra, bên trong chứa hàng chục đầu mũi tên được đúc bằng sắt. Ông Quy nằm lên chiếc giường nhỏ, tay vắt lên trán nhưng vẫn chưa ngủ.
Hùng không còn gì để nói, những gì tướng Hưng trả lời cậu đã quá rõ ràng, không thể chỉ vì một chút đam mê với những thứ lạ lẫm trong rừng mà những người đứng đầu ngôi làng có thể đánh đổi lấy sự an toàn của họ. Hùng đứng dậy, cậu cúi đầu xin phép cha ra về. Nhưng khi đi đến cửa, tướng Hưng đã gọi Hùng lại.
Vậy là theo những gì ông Quy kể lại, thì mấy hôm nay ông luôn tìm cách tiếp cận đến thác nước khổng lồ, nơi ông cho là lãnh thổ của loài hổ răng kiếm để tìm kiếm dấu vết của cuộc chiến hôm nọ, khi mà đội thợ săn số 1 và số 2 đem về một con hổ chúa. Chẳng phải tự nhiên mà những người cùng lứa tuổi của ông hay gọi là ông là một ông già gàn dở, thích làm điều không giống người khác. Bất chấp nguy hiểm để tìm hiểu một thứ gì đó chưa rõ ràng. Nhưng những gì ông nói không phải không có lý, với kinh nghiệm và tuổi đời của ông, nó hoàn toàn có thể xảy ra, đại hội, hoặc là một ngày vui của cả làng, hoặc một chuyện tày đình gì đó có thể xảy ra bất kỳ lúc nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mải mê trong cuộc trò chuyện khiến Vương không hề quan sát thấy, cuối căn phòng sau lưng ông Quy đang đứng là một cánh cửa nhỏ khác dẫn ra một đường hầm. Ông Quy cầm cây đèn, rồi vẫy tay ra hiệu cho Vương đi theo. Vương cầm lấy một chiếc nỏ của cha mình và đi sau ông.
- Vâng, đấy là con, còn những người khác.
Canh ba nửa đêm hôm đó, ông Quy gọi Vương dậy.
-Nhưng sao ông không hề cho cháu biết cha cháu đã có một căn phòng như thế này?
Ông đặt đèn dầu xuống một cái bàn, nơi ánh sáng thắp đủ cho cả một căn phòng.
Hết bất ngờ này lại đến bất ngờ khác, giờ thì Vương đã tỉnh ngủ hẳn, cậu đứng lên ghế, rồi hạ từng chiếc nỏ xuống. Có ba chiếc, nếu nhìn qua Vương có thể đoán ra chúng được sắp xếp theo thứ tự thời gian. Một chiếc nhìn rất đơn sơ, chiếc thứ hai nhìn phức tạp hơn, có thêm tay cầm, cánh cung cũng rộng hơn. Chiếc thứ ba giống như đã được cải tiến vậy, hoàn thiện hơn, chau chuốt hơn, thân của chúng cũng được bào rất nhẵn và mịn, có báng tỳ tay, có tay đỡ phía trước, có rãnh để đặt mũi tên, đầu nỏ cũng được chạm khắc hình mỏ một con chim nhìn rất sinh động, nhưng khi Vương đưa lên ngắm bắn, thì nó lại có tác dụng giống như một thước ngắm, rãnh đặt tên có hai khấc, nó có tác dụng khi đặt mũi tên lên, nó sẽ giữ chặt mũi tên không bị rơi khi di chuyển.
- Nhưng như thế này, khác gì giam lỏng họ. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Dạ vâng!
Ông Quy trầm ngâm một hồi lâu, rồi lại bắn thêm một hơi thuốc lào nữa. Vương hiểu, khi có việc gì đó khiến ông phải nặng đầu suy nghĩ, ông sẽ hút rất nhiều thuốc. Chờ một hồi ông vẫn chưa trả lời, Vương nói.
- Thì ra đó là lý do tại sao mùa đông ông không thích vào rừng.
- Không, sự thật là ta đã vào rừng.
-Ở dưới này có đuốc nhưng ta chỉ nên dùng đèn dầu thôi, đủ sáng rồi.
-Cháu biết, đã chứng kiến tận mắt.
- Nỏ, người mà ông nói đã làm ra nỏ trước cháu, có phải chính là chúng có đúng ko? Vương chỉ tay lên tường.
- Cái thằng này… Cuối con đường bên phải này, là một cánh cửa gỗ rất lớn và cứng, nó có từ khi ta biết căn hầm này. Ta cũng chưa từng khám phá rằng sau tấm gỗ ấy là cái gì. Cũng có thể chỉ đơn giản là lúc đó cha con chưa làm xong nó. Đi thẳng theo ta, có cái này ta sẽ cho con biết.
- Dạ, con đợi cha về, vụ việc hôm nay thế nào rồi cha, đã bắt được kẻ lạ mặt chưa cha?
-Giờ ông đã bị thương rồi, ông định sẽ thế nào?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.