Kiệt Vương Kỳ Truyện
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Tướng Trung và đội thợ săn số 1
- Thưa tướng Trung, từ bờ của con sông nơi gần đến thác nước, nếu chạy thật nhanh thì vẫn có thể về được, tuy nhiên quân lính của chúng ta ở khắp nơi, các tháp canh, cổng vào làng đều canh phòng cẩn thận, tôi nghĩ là không thể.
Hùng nhìn ông rồi nói:
- Cháu về đến đây rồi, ông mở áo ra, cho My xem v·ết t·hương nào.
- Tớ đến được một lúc rồi, Vương nói ông b·ị t·hương nặng mà không có người giúp, nên tớ qua, mang cả ít lá thuốc đến.
- Cháu... có tin tưởng được không?
- Các người đã cho điểm danh chưa?
- Có ai khả nghi không?
- Lúc cậu mang thuốc đến, có ai theo dõi các cậu không?
- Có nhà! Thưa tướng quân. Quân lính của thần đã nhìn thấy tận mắt.
Nói rồi, Vương chạy vội ra ngoài, anh chạy thẳng đến nhà của My. Một lúc sau, Vương dẫn My đến, trên tay My cầm vài gói thuốc được bọc trong túi giấy. Có lẽ đã quá vội vàng vì cứu chữa cho ông mà hai người không hề biết rằng họ vẫn đang bị theo dõi từng cử chỉ. Từ bên ngoài cửa, Vương đã gọi ông:
- Các người bắt hắn lúc đó hắn đang làm gì?
Đội thợ săn số 1 được lập ngay phía đầu ngôi làng phía Bắc, đội có đến cả trăm người và cũng là lực lượng thợ săn có trình độ cung thủ tinh nhuệ nhất. Đơn giản vì những người bắn cung giỏi nhất sẽ được đưa đến đây vì khu rừng phía Bắc vẫn là nơi xuất hiện nhiều quái thú hơn cả. Bên trong trại, tướng quân của ngôi làng đang ngồi. Ông tên Trung, cao lớn, có bộ râu quai nón nhưng không dài và rất gọn gàng, điểm những sợi râu đã bạc, hai bên tóc mai thì đã bạc hết, đôi lông mày rậm, đôi mắt sắc lạnh, gương mặt luôn toát lên một vẻ nghiêm nghị nhưng theo nhiều người, ông mang một gương mặt buồn và trầm tư. Theo như tướng học, thì họ sẽ nói rằng “số ông vất vả” nhưng có lẽ chẳng ai tin, vì ông đang là người đứng đầu trong quân lính, tướng quân, về địa vị, ông chỉ kém trưởng làng mà thôi. Ông ít nói, trước đây vào thời của cha Vương, ông đã từng làm phó tướng. Chính ông là người ủng hộ nhà vua ra lệnh cấm hoàn toàn việc người dân được ra vào khu rừng tự do nhiều năm nay. Đứng bên cạnh ông là cha của Hùng, phó tướng Hưng.
- Xét trên trình độ, dáng vóc thì chỉ có lão già Quy ở Đình Tây, tuy nhiên lúc điểm danh ông lão đó có nhà.
- Vâng, ông yên tâm, có cả Hùng và Kiệt.
- Ông đừng hiểu nhầm, chính nhờ họ nên lần điểm danh đầu tiên ông đã được cứu đấy.
- Ông ấy nói có nhìn thấy ai không?
- Có nhà ư? Các người nhìn thấy tận mắt không? Là lão già gàn dở đấy à? (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông Quy vừa dứt lời, một tiếng ầm lớn từ phía cửa nhà, cánh cửa bị đạp bung ra, đổ xầm xuống nền nhà khiến Kiệt cũng bị đẩy luôn ra phía rìa, ba người đàn ông cao lớn, uy nghi bước vào, đứng giữa không phải là một ai khác, chính là tướng Trung.
Vương vạch áo ông xuống xem, quả thật, v·ết t·hương vẫn rỉ máu, có mủ, Vương không phải thày thuốc nên kỹ thuật chữa trị còn kém. Vết thương không có dấu hiệu ngậm miệng, thậm trí còn nghiêm trọng hơn.
My và Vương đang lau khám v·ết t·hương cho ông thì Hùng và Kiệt đến, mỗi người họ đi một con ngựa, chắc là ngựa của Hùng rồi vì Kiệt không có ngựa riêng. Vương mở cửa, ngó nghiêng một lúc rồi cho Hùng và Kiệt vào, Kiệt đi sau nhanh tay đóng chặt cửa. Sự việc càng khiến cho lính canh nghi ngờ thêm. Những người bạn trẻ hồn nhiên và không hề hay biết mọi cử chỉ của họ đều bị theo dõi. Vào đến nhà, Hùng và Kiệt đóng cửa nhà lại rồi hỏi ông:
- Các người hãy theo dõi nhà lão Quy, còn ông đánh cá, cứ giam thêm vài ngày xem sao. Hàng ngày phải báo cáo cho ta, chỉ cần ông ta vắng mặt, lập tức truy tìm.
- Cháu có cách rồi, ông cố chịu, cháu sẽ nhờ cô bạn cháu làm thày thuốc.
- Thưa, đã điểm danh, tuy nhiên không thiếu ai!
Nhận lệnh của Tướng Trung, đội trưởng Toàn đi ra ngoài và thông báo cho lính tuần tra. Là một người chính trực, luôn tuân lệnh và làm hài lòng cấp trên của mình, luôn hoàn thành nhiệm vụ được giao, việc để xổng một kẻ lạ mặt này cũng làm ông phải mất ăn mất ngủ.
- Không thưa tướng quân.
- Ông yên tâm đi, My cũng biết việc ông đã làm. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Hình như v·ết t·hương của ta đã rỉ máu, chúng không lành được.
My đáp, cô đang buộc lại miếng vải quanh v·ết t·hương cho ông.
Mọi người đều trầm tư, suy nghĩ một lúc, không ai nói gì cả cho đến khi Hùng đến ngồi lại bên cạnh My.
Kiệt đứng ở cạnh cửa, thỉnh thoảng cậu lại cẩn thận nhìn ra khe cửa như đang thăm dò, rồi cậu quay lại hỏi My:
- Không ổn rồi ông ạ, nếu cứ thế này sẽ nguy mất, để cháu đi mời thầy lang.
Trong doanh trại của đội thợ săn số 1, Sáng sớm hôm sau sự kiện điểm danh.
- Ta không lạ gì phong cách làm việc của tên đội trưởng đội thợ săn số 1, cẩn thận, tỉ mỉ và nghiêm khắc. Hắn sẽ dễ dàng đoán ra được người vào rừng hôm qua không phải là ông lão đánh cá đâu. Nếu như hắn coi ta là một con thú, hắn sẽ không bao giờ buông tha. Ta dự đoán chắc chắn đến khoảng chiều nay, đích thân hắn đến tìm ta.
- Lúc đó là giờ nào? từ lúc các ngươi mất dấu đến lúc điểm danh tại nhà hắn, bao lâu?
Chương 16: Tướng Trung và đội thợ săn số 1
- Trời ơi cái thằng lỏi này sao mày cho họ biết.
Đều đặn cứ một canh giờ hai lần, hai người lính tuần tra sẽ đi qua nhà của ông Quy và Vương. Từng cử chỉ, việc làm của hai ông cháu đều được để ý đến. Sáng hôm sau, ông Quy vẫn ra vườn trồng rau, ngồi h·út t·huốc lào, rồi vào chợ, còn gặp ông Tuấn, lính tuần vẫn theo dõi ông dường như công khai. Trên người ông có hai v·ết t·hương, một ở chân, một ở vai, chúng đã được cầm máu nhưng không hề có tiến triển tốt. Trưa hôm đó, Vương về nhà sớm và thấy ông đang ngồi trong nhà. Ông Quy đang sờ lên v·ết t·hương của mình, khuôn mặt nhăn nhó.
- Có hai tên lính canh ở đây, một ở phía xa sau khu vườn, một lính đi tuần vòng quanh nhà của ta cách khoảng trăm bước chân. Cứ nửa canh giờ chúng sẽ thông tin về cho chỉ huy và sẽ thay người.
Trên tay My đang cầm một nắm lá nhọ nồi và hoa hòe đã được nghiền nát.Cô dùng nước ấm có pha một chút muối để rửa v·ết t·hương cho ông Quy rồi đắp lá thuốc lên. Một lúc sau, cô dùng một miếng vải dài quấn quanh lưng và vai của ông Quy. Lúc này ông Quy đã cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Vết thương cũng không còn chảy mủ. Ngôi nhà có thêm một người khác khiến ông Quy cũng cảm thấy đỡ buồn chán hơn là việc suốt ngày nhìn thằng cháu Vương của ông nằm ngủ. Họ nói chuyện vui vẻ mà quên mất rằng lính canh vẫn đang theo dõi họ.
Đội trưởng đội thợ săn số 1, ông tên là Toàn, một người văn võ toàn tài, được tướng Trung hết sức trọng dụng và đề bạt chỉ huy đội thợ săn tinh nhuệ này, được mệnh danh là “cánh tay phải” của tướng quân, luôn có mặt trực tiếp trong những cuộc đi săn định mệnh. Nghe nói rằng cuộc chiến mười lăm năm trước giữa người và quái thú, ông là người lính duy nhất còn sống sót trong đội của cha Vương.
- Thế thì phải làm sao bây giờ, chỉ có hai ông cháu ta, cháu lại không biết chữa trị, hay qua nhà ông Tuấn, ta nhờ ông ấy. Nếu cứ để như thế này cháu e rằng viết thương sẽ trầm trọng thêm.
Tướng Trung lại đưa tay lên cằm, vuốt bộ râu quai nón:
- Sao ông tinh tường thế! - Lũ trẻ ngạc nhiên.
- Vâng, thưa tướng quân - Vị đội trưởng đội thợ săn số 1 hô to, dõng dạc rồi lùi dần xuống phía dưới.
- Không được rồi, Vương hãy đun cho tớ một ấm nước nóng, nước nóng sẽ rửa v·ết t·hương tốt hơn.
Rồi ông quay xuống ra lệnh cho người đội trưởng đội thợ săn số 1: (đọc tại Qidian-VP.com)
-Ông cảm ơn các cháu nhé, không cần phải quan tâm đến ta quá đâu, ta khoẻ lắm. Mấy v·ết t·hương này nhằm nhò gì.
- Không được, đừng làm liên luỵ đến ông ấy. Ông ấy đâu có phải thày lang.
-Tớ đã rửa sạch v·ết t·hương, cầm máu và băng bó rồi. Giờ ông nên nằm nghỉ ngơi cho v·ết t·hương ngậm miệng lại, đừng đi lại hay vận động quá mạnh nhé, khi tắm ông nhớ đừng để nước chảy vào v·ết t·hương.
Ông Quy ngắt lời bọn trẻ.
-Ông đã khoẻ lại chưa? v·ết t·hương sao rồi.
- Đừng! Sẽ bị nghi ngờ đấy, không thấy lính tuần đang theo dõi chúng ta à.
Ông Quy khoác chiếc áo lên vai rồi nhìn mấy đứa trẻ.
Tướng trung vuốt bộ râu quai nón của mình rồi quay sang nhìn cha của Hùng.
- Liệu chỉ trong một canh giờ, hắn có thể về kịp đến nhà không?
- Vấn đề không phải v·ết t·hương của ông, mà là lý do ông b·ị t·hương ấy, quân lính họ đã để mắt tới ông rồi, cháu biết ông còn khoẻ mạnh nhưng v·ết t·hương này ông giải thích sao với bọn họ.
- Bẩm tướng quân, đã tra khảo, tuy nhiên ông lão không nhận, cũng không hề khai ra đã nhìn thấy ai trong khu rừng, theo như thần phán đoán thì không thể là lão già này.
- Ở cái tuổi này, chỉ có lão ta là mới làm mấy cái chuyện đấy thôi.
- Tớ cũng không để ý nữa, thuốc tớ cầm trên tay.
- Ta chưa tính tới nhưng sớm muộn gì họ cũng hỏi thôi.
- Thần cùng các thợ săn đuổi theo kẻ lạ mặt đến bờ sông thì không thấy nữa, các binh sĩ đã xuống ngựa, phong toả bờ con sông nhưng chỉ thấy một lão già này đang quăng lưới, lão có một chiếc áo choàng xanh giống như của tên lạ mặt nên các binh sĩ đã bắt về đây.
- Khoảng một canh giờ ạ.
- Cậu đến lâu chưa? Nãy tớ tìm cậu thì cha cậu nói cậu đi với Vương rồi.
- Suỵt, vách có tai, đừng nói to.
Nghĩ một lúc, không còn cách nào khác, Vương cảm thấy bực mình vì cậu đã quên béng mất cô bạn gái tên My. My học nghề thày thuốc, ít nhiều thì cô cũng sẽ chữa được những v·ết t·hương như thế này, chí ít thì cũng phải khá khẩm hơn Vương, và nhờ My có lẽ là an toàn hơn cả. (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ bên ngoài, Đội trưởng đội thợ săn số 1 đi vào trong nơi hai vị tướng quân đang ngồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ông để cháu xem!
- Chúng ta đến đông người, với lại My mang thuốc đến, khó tránh khỏi bị nghi ngờ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.