Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 19: Khách không mời

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19: Khách không mời


- Cậu chắc chắn chứ? Kiệt hỏi.

- Tớ không? Đã ăn rồi mà. Nhưng lâu không về thế này mẹ tớ sẽ tìm đấy. Mẹ tớ hay lo lắng lắm.

- Các cậu định làm gì với Thạch vậy?

Tối hôm đó, Vương tự luộc mấy củ khoai lên ăn, đã bao nhiêu năm từ khi sinh ra, chưa hôm nào Vương lại sống không có ông cả, ngày nào hai ông cháu cũng thay nhau nấu cơm, ngồi nói chuyện tếu, tập luyện một chút võ nghệ hoặc đục đẽo vài khối gỗ rồi đi ngủ. Khung cảnh một mình Vương khiến cậu thấy nhớ ông vô cùng. Bỗng dưng cậu cảm thấy sợ, sợ cảm giác phải sống một mình, sợ một ngày sẽ không được gặp ông nữa, rồi cậu lo cho ông “ông trong trại sẽ như thế nào? có sống tốt không, có chăn ấm để đắp không? hay là ngày mai mình tìm cách thăm ông?”. Vương đi vào trong phòng, nơi ông cùng tướng Trung đã nói chuyện, không có sự xáo trộn gì trong phòng cả, không có dấu vết của sự ẩ·u đ·ả. Cậu lật tấm trải giường, rồi đến cái giáp giường, cửa hầm cũng không bị mở. Cậu định đi xuống hầm nhưng lại thôi, cậu ra ngoài và ngồi lại bên bếp lửa. Suy nghĩ mông lung trong đầu cậu không thể nào hoá giải. Cuộc sống yên bình đã quá lâu khiến Vương cả thấy một canh giờ trôi qua như cả tháng trời. Ăn xong hai củ khoai, Vương vào trong giường nằm. Cậu vẫn để bếp lửa cháy ở đó rồi khoá các chốt của lại cẩn thận, cậu thắp ngọn đèn dầu rồi nằm vào góc giường, kéo chăn kín mặt.

Kiệt thì không phách lối như Hùng, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Thạch rồi nói nhỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Chỉ có cách cắt lưỡi hắn – Hùng vẫn lên giọng dọa nạt.

Rồi Kiệt tháo thừng ở tay cho Thạch. Hắn xoa đôi bàn tay đã đỏ hằn lên vì bị trói. Thạch khá thật thà, điểm mạnh của chàng trai này là sức khỏe, cậu ấy cao lớn hơn tất cả đám bạn cùng trang lứa. Việc đồng áng nhiều lại thêm thường xuyên luyện tập võ thuật với đội trưởng đội thợ săn số 3 nên cậu nhìn đen và rất khỏe mạnh. Nhưng chính vì sự thật thà đó khiến đám bạn không thể tin tưởng được việc cậu sẽ không nói với ai.

- Được rồi, nói xong cậu có thể về.

- Tớ nghĩ cha cũng đã biết rồi, vì thế nên bây giờ họ mới điều tra nghiêm ngặt như vậy.

Tiến ọ ẹ lại càng rõ hơn khiếng Vương chỉ nghĩ đến lợn. Nhưng giọng nói khi nãy chính xác là của Kiệt và Hùng rồi.

Hùng và Kiệt, Vương bàn với nhau…

- Ai đấy?

- Lúc đó… lúc đó tớ đã nấu cơm xong nên định ra gọi mẹ tớ dọn hàng rồi vào ăn cơm thôi, tình cờ nghe thấy tiếng các cậu ngồi ngoài đó nên tớ tò mò nghe được, chuyện các cậu đã vào rừng. Lúc đó tớ nghĩ không có gì nghiêm trọng nên trêu các cậu là sẽ báo quân lính … có thể mở thừng tay cho tớ không, đau quá!

- Nếu như vậy thì chúng ta sẽ phải kể cho hắn và lôi hắn vào rừng ư.

- Cậu đói không? Ăn chưa?

- Thề cá chê chui ống, nếu như mày đàng hoàng, sao mày phải nghe lỏm chuyện của bọn tao. Nói đi, ai xui mày nghe lỏm, mày đã nghe lỏm được gì.

Vương ngủ th·iếp đi được một lát thì có tiếng gõ cửa “cộc cộc”. Cậu giật mình tỉnh giấc, là ai còn gõ cửa vào cái thời gian này, cậu nhảy ra khỏi giường rồi vơ lấy cây giáo, đứng nép bên của nhà rồi hỏi:

- Cậu còn lạ gì sao? Luật của làng ra nhiều năm nay là cấm tuyệt đối không cho ai vào rừng khi chưa được sự cho phép còn gì? Nếu nói ra khác nào tự đeo gông vào cổ.

- Nhanh lên, lợn lợn cái con khỉ, mở cửa.

Tam và Tứ vào tháo cho Thạch khăn bịt miệng ra. Thạch thở một tiếng to như thực sự thoải mái rồi ngước lên, nhìn lại mấy đứa đã b·ắt c·óc mình.

- Việc gì thế? Có thể nói cho tớ biết không?

Hùng tiến sát đến Thạch, rồi vẻo mai của cậu bé, trước đây cùng học ở đình, Hùng được mọi người khá nể trọng vì mình là con nhà tướng nên tiếng nói của cậu có trọng lượng. Thạch lại là con nhà nghèo nên cậu vẫn thường khá sợ Hùng.

- Chỉ có nhà của Hùng là có chỗ giam thôi, hay đưa hắn đến đây.

Chương 19: Khách không mời

- Vậy các cậu đã điều tra được gì chưa?

- Tớ đây, Kiệt đây... mở cửa cho tớ. Nhanh!

- Hùng đây? Mở cửa nhanh lên còn hỏi.

- Chỉ có cách đó mà thôi, nhưng như thế khá huy hiểm, vì quân lính gần đây kiểm soát rất chặt, chúng ta không thể vào rừng thời điểm này được.

- Tao sẽ không làm gì mày cả, nhưng mày lại nghe lỏm chuyện của bọn tao, vì thế nên tao sẽ giữ mày ở đâu cho đến khi nào mày hứa sẽ không nói – Hùng đáp bằng một giọng trịnh thượng. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Cậu cũng biết chuyện này ư?

- Không! Đừng có điên - Vương phản đối.

Vương không dám kể với lũ bạn rằng đó chỉ là sự suy đoán khi cậu nhớ lại câu nói của ông già điên khi gặp lúc chiều. Nhưng khi sâu chuỗi sự việc thì chỉ có cách đó, nói một cách hợp lý hơn, là nó thuyết phục được Thạch tin theo câu chuyện của cậu.

- Đừng đừng… tớ sẽ không nói... tớ thề! (đọc tại Qidian-VP.com)

- Cũng có thể! Còn một chuyện này nữa, trước khi ông vào trong trại giam, ông có để lại cho tớ một lời nhắn. Việc này Hùng và Kiệt cũng chưa biết, lúc mà ông Quy nói chuyện riêng với Vương trước khi ông theo quân lính vào trại.

- Thế cậu có cách nào khác không?

- Cậu không đùa đấy chứ, dù sao chúng ta cũng là bạn đấy.

- Chúng mày... Chúng... mày... định làm gì tao?

- Vậy thì liên quan gì đến việc ông cậu vào rừng?

- Làm thế nào để hắn không mở lời bây giờ? Vương hỏi.

- Chúng mình sẽ không làm nó b·ị t·hương, nhưng phải có cách nào đó bịt miếng nó... hay là cắt lưỡi.

Vương mở cửa cho họ, một người cao lớn, bị bịt miệng, mặt, trói tay bị đẩy vào nhà, ngã sõng soài ra nằm sấp xuống mặt đất, hắn dãy dụa trông giống như một con lợn sữa sắp bị thịt vậy. Theo sau là Kiệt và Hùng, sau rồi có Tam và Tứ, thằng Tứ đi cuối cùng nhanh tay đóng cửa nhà lại rồi châm cây đuốc lên. Căn phòng trở lên sáng rõ hơn. Lúc này Vương đã nhận ra người bị bịt mồm miệng nằm dãy dụa dưới sàn nhà nền đất kia chính là Thạch. Trên đường về nhà, Hùng và Kiệt lần đầu hợp tác với nhau, hai người đã b·ắt c·óc Thạch với sự hỗ trợ của Tam và Tứ, chỉ với một chiêu đơn giản là gọi Thạch ra ngoài cổng nói chuyện và tóm gọn.

Thạch nằm co ro, chỉ ú ớ mà không nói được gì, Thạch gật đầu. To xác nhưng Thạch không phải hạng người dữ dằn gì cả. Thậm trí Thạch khá thật thà, theo lời kể của chú Hoàng thì là vậy.

Hùng nói rồi nhìn về phía Thạch:

-Nếu như mày hé răng nửa lời, tao thề cứ gặp mày ở đâu là đánh mày ở đó, cha tao là Phó tướng, tao sẽ không làm sao đâu. Hùng nói với giọng đe dọa Thạch.

- Vậy thì giam hắn ở một nơi nào đó.

Kiệt và Hùng sau khi nghe câu nói này giống như một tin giật gân, họ quay lại nhìn Vương với ánh mắt đầy bất ngờ.

- Tớ tưởng chuyện gì ghê gớm, chiều nay tớ trêu các cậu thôi, chứ bản thân tớ vẫn thường được chú Hoàng cho vào rừng mà. Còn được chiến đấu với những con thú thật sự nữa ấy chứ. Nhưng những gì các cậu nói, tớ chẳng tin, hơn nữa làng bây giờ có hệ thống bảo vệ cũng tốt mà, hàng rào cao lớn, lại thêm một cánh đồng bao quanh làng, làm gì có ai t·ấn c·ông.

- Chưa rõ ràng, hơn nữa tớ cũng chưa hỏi được ông đã điều tra được gì chưa? Lũ hổ răng kiếm ngày càng xuất hiện nhiều, rồi đến sói vàng, linh cẩu, chúng thường xuyên xuất hiện…

-Bây giờ tớ sẽ thả cậu ra, cấm cậu la hét, chỉ cần hét một tiếng thì một cái khúc gỗ này sẽ bay vào đầu.

- Không hẳn, nhưng chắc chắn là chúng mình sẽ phải tìm hiểu thêm về chuyện này.

- Không được! - Hùng quát.

- Thật, nhưng cậu phải nghe bọn tớ nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Giam ở đâu bây giờ?

- Mấy cậu đem lợn đến thịt hay sao?

- Tớ không chắc nhưng chính vì điều này nên ông tớ đã phải vào rừng một mình để điều tra lý do có phải như thế thật không?

- Ông nói với tớ thế này, cứ mỗi mười lăm năm, khi một lứa thú dữ mới được sinh ra và trưởng thành, chúng sẽ tìm cách t·ấn c·ông con người vì con người thường xuyên vào rừng săn chúng, chính vì thế, sau mười năm năm kể từ cuộc chiến giữa thú và người năm ấy, năm nay đúng tròn mười năm năm rồi.

- Tham gia chuyện gì cơ? “ Hội những người thích vào rừng” ư?

“Mai mình sẽ tìm cách thăm ông, có lẽ phải nhờ đến My hoặc Hùng rồi”

- Không được, nếu đưa đến đấy cha tớ sẽ biết.

-Chúng tớ vào trong rừng không phải để chơi, chúng tớ có việc.

- Sao ông lại nói thế? Hùng hỏi Vương.

- Thôi nào, để tớ mở cho, cứ để xem hắn làm được gì.

- Dạo gần đây, khu rừng có một số biểu hiện rất lạ, chúng tớ vào để điều tra xem là những chuyện gì?

Lũ bạn bàn bạc tìm cách để bịt miệng Thạch nhưng có lẽ không còn cách nào khác ngoài việc phải cho Thạch biết và thông cảm về chuyện này. Vương đến và nói chuyện với Thạch, cậu ngồi xuống, kéo Thạch về phía chiếc giường rồi để Thạch ngồi dựa vào thành giường.

Hùng và Kiệt ngồi xuống giường, Vương kéo một chiếc ghế gỗ nhỏ ngồi kế bên Thạch bắt đầu nói, Tam và Tứ vẫn canh gác tại cửa nhà, thi thoảng chúng lại ngó qua những khe cửa xem có ai đang rình rập không. Có lẽ quân lính sau khi bắt giam ông của Vương rồi nên họ cũng không giá·m s·át tại nhà Vương nữa.

- Ông bảo rằng, ngôi làng sắp bị đe dọa… và không còn an toàn nữa.

Vương không giấu được vẻ ngượng ngùng trong câu nói, vì thực tế rằng trước đây việc vào rừng của cậu chủ yếu là để đi săn thú để kiếm thịt ăn.

- Vì điều này nên chúng tớ vào rừng cậu hiểu không? Nếu coi bọn tôi là bạn, cậu nên giữ im lặng thì hơn, nếu được, cậu có thể tham gia cùng chúng tớ.

- Thật chứ?

Có tiếng ọ ẹ như người câm, nói không lên lời giống như một con lợn bị bịt miệng vậy.

- Vậy tại sao ông lại không báo lên cấp trên hay quân lính để họ đề phòng.

- Không được - Vương chen ngang - Chẳng có lý do nào mà nó giữ lời hứa đâu, nhưng chúng mình cũng không nên làm cậu ấy b·ị t·hương.

-Được, thả nó ra, tháo bịt miệng thôi, còn chân tay đừng tháo thừng.

- Còn ai nữa? (đọc tại Qidian-VP.com)

- Nó đã biết được bí mật của chúng mình, dù có bằng chứng hay không thì nếu nó nói ra hoặc lính canh, chắc chắn chúng mình sẽ khó mà chối cãi, chính vì thế nên tớ đã bắt nó về đây?

- Ông tớ cũng vào rừng vì việc này, nhưng vì sợ liên lụy đến chúng tớ nên ông đã vào rừng một mình.

- Chúng ta có thể báo không, Hùng, cậu có thể nói điều này với cha cậu.

Rồi Vương nhìn xuống Thạch rồi nói:

Thạch hoảng hốt cứ nghĩ rằng Hùng sẽ cắt lưỡi cậu thật.

- Đúng vậy, tớ thường xuyên đi với họ mà... họ bảo chỉ đơn giản là chúng đi kiếm ăn, săn mồi rồi lạc đến đây thôi.

- Tớ nghĩ rồi, chỉ còn một cách là lôi kéo hắn theo phía chúng ta.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19: Khách không mời