Kiệt Vương Kỳ Truyện
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: Kỳ phùng địch thủ
- Ông, v·ết t·hương của ông thế nào, ông làm cháu bất ngờ quá!
Thạch từ trong sân nhà bước ra đầy bất ngờ. “Tớ đã nghe hết câu chuyện của các cậu rồi nhé”. Lũ trẻ giật mình khi Thạch đang đứng ngày phía sau cánh cửa, dường như cậu đã nghe thấy hết những gì lũ trẻ nói. My nhìn Thạch bằng ánh mắt giống không còn thân thiện.
- Cháu uống nước vối. - Hùng chỉ thích uống nước vối.
- Đúng thế, tớ cũng đã gặp một con, khá to - Vương nói – Ông còn nói, đang nghi ngờ một số chuyện, nên ông muốn vào rừng điều tra rõ thực hư. Một cách nói nghiêm trọng, đấy là ông đang nghi ngờ một âm mưu gì đó khủng kh·iếp sắp xảy ra.
- Ờ, thôi, chắc nó cũng đang cơm nước, thế chúng cháu uống gì?
Vương ngồi trầm ngâm không nói gì, gương mặt cậu không khỏi lo lắng chuyện vừa nãy của ông. Bà Hải nhìn vậy liền gọi Vương:
Không khí cuộc nói chuyện bỗng trở lên căng thẳng hơn. Những người bạn cũng chăm chú hơn vào những câu nói của Vương. Sự việc này khiến họ hiểu rằng Vương đang không hề đùa, và cả ông Quy cũng đang không hề đùa.
-Sao thế ông ơi, ông có thể thay giáo khác, ông còn chiến đấu được mà? Ông ơi… ông ơi! (đọc tại Qidian-VP.com)
Thạch bước ra ngoài, trước mặt lũ bạn của mình.
- Tớ xin thề! - Hùng dơ bàn tay lên ngang mặt - Không há miệng nửa lời, đúng là tớ là con của cha tớ, nhưng tớ và cha như nước với lửa, tớ sẽ không nói đâu.
- Các cậu có tò mò ông vào rừng có mục đích gì không? Tại sao phải liều mạng như thế.
- Vậy thì tiếp chiêu đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lũ trẻ như sững lại, Kiệt nói có lý, ông đã trinh chiến nhiều năm trong rừng. My quay sang phía của Vương.
-Nhưng âm mưu, hay sự việc gì, sắp diễn ra hay không, bao lâu nữa thì hoàn toàn không rõ. Ông nói vẫn đang điều tra.
- Dạ thôi… à, mà cho cháu một cốc trà đi ạ.
Ông quay sang nhìn Vương…
Tướng Trung đồng ý, rồi ông Quy dơ tay chịu thua, lũ quân lính của tướng quân reo hò phấn kích, chúng như được thỏa mãn cơn khát trước màn trình diễn của tướng quân mình. Ông Quy đã nhận ra rằng, v·ết t·hương của ông đã bắt đầu chảy máu, ông không thể cầm cự được lâu hơn nữa, dù vậy thì ông cũng đã kịp thấy tướng Trung đã rút ngắn cây giáo lại để phát đánh đó không làm tổn thương đến người bạn của mình. Trong giao chiến, ông có thể lấy một cây giáo khác và chiến đấu lại, nhưng trong thực chiến, v·ũ k·hí mất chỉ có thể là c·ái c·hết.
- Liệu ông có bí mật gì đó trong rừng không? - Kiệt nói:
Vương cầm luôn cốc nước rồi tu một mạch hết sạch trước sự chứng kiến của những người bạn. Bà Hải cười lớn, rồi bà rót cho Vương một cốc trà khác. Vương cúi đầu xuống rồi bắt đầu nói nhỏ với bọn trẻ.
- Bằng chứng đâu?
Cây giáo bổ nhào xuống, những suy đoán trong tích tắc đã hiện lên trong đầu ông Quy: vẫn như những lần giao chiến ngày xưa cũ của hai người bạn từ thời thủa nhỏ, những trận chiến không có hồi kết, ông còn nhớ nếu như giao đấu một trăm lần thì có lẽ tướng Trung đã chiến thắng 51 lần, và 49 lần còn lại là dành cho ông Quy. Mũi giáo đập xuống dứt khoát nhưng cũng đầy toan tính, nếu mình lùi lại, tướng Trung sẽ đưa cây giáo dài ra, nếu ông tránh sang một bên thì ngay khi mũi giáo hạ xuống sẽ tiếp tục là một cú càn quét hình cầu vồng sang bên phải… chiêu thức này tuy đơn giản nhưng nếu rơi vào tay một cao thủ thì sẽ rất khó đỡ. Cách đỡ duy nhất và hiệu quả nhất, an toàn nhất chính là... ông Quy khụy một chân, đỡ ngọn giáo bằng hai tay ngang mặt mình. Một tiếng v·a c·hạm lớn của hai cây giáo vang lên.
Đế vương sa cơ, thời đổi ngôi.
- Có phải cái My không, giờ đã thành thiếu nữ rồi kìa.
Chương 18: Kỳ phùng địch thủ
Trời cũng đã tối hơn, bà Hải bán nước cũng bắt đầu dọn hàng, Vương chờ lúc bà ấy đi vào trong nhà rồi mới tiếp tục câu truyện với lũ bạn.
Bà Hải là mẹ của Thạch, bà chỉ khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng cuộc sống của một người phụ nữ tần tảo đồng áng đã khiến bà cảm giác như già hơn. Trước họ từng nghe Thạch kể, mẹ của Thạch bị bệnh đau lưng nên không thể làm được những việc nặng nhọc, bà bỏ việc đồng áng về với gia đình, mở quán bán nước chè ven đường để kiếm sống. Cha của Thạch cũng là người đã mất trong những trận chiến trước kia, vì thì nên chú Hoàng đội trưởng đội thợ săn số 3 đã thương tình nhận Thạch làm con nuôi.
Chuyện ông Quy và tướng Trung so tài đã đồn ra cả làng với tốc độ chóng mặt, nhưng mọi người lại đón nhận nó chỉ như một câu chuyện khá vui vẻ chứ không hề có chút căng thẳng gì. Những người có tuổi trong làng họ đều biết tướng Trung và ông Quy đã từng là đồng chí đồng đội với nhau, không những thế họ lại được xem một trấn đấu khá mãn nhãn nữa. Mặc dù đã nhận được nhiều lời khuyên nhưng có vẻ như Vương không giảm bớt chút lo lắng nào.
- Thạch có nhà không hả bác - Hùng hỏi bác gái.
Vương quay sang nhìn Hùng với ánh mắt đầy nghi ngại, dù gì thì Hùng cũng là con của phó tướng, lỡ gì điều gì cậu báo với quân lính thì không hay chút nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trên đường về nhà, Vương gặp ông lão đánh cá bên đường, một ông lão chạc tuổi ông Quy, gầy và hơi gù, ông bận một bộ quần áo đã cũ rách, trên tay luôn là một chiếc giỏ và cái cần câu bằng trúc. Cậu nhận ra chính là ông lão đánh cá thường xuyên qua lại với ông Quy, cũng chính là người đã b·ị b·ắt trước khi họ phát hiện ra ông của mình. Có lẽ khi ông Quy đã thừa nhận việc của mình thì ông lão đánh cá ấy đã được thả ra. Họ đi gần nhau một đoạn đường ngắn. Ông ấy giả vờ như không nhìn thấy Vương mà chỉ lẩm bẩm một câu thơ:
- Ta biết chứ, tướng Trung là người hiền hậu, ông ấy chỉ giam cảnh cáo ông cháu thôi, sẽ không giam lâu đâu, ta đoán khoảng hai tuần, cùng lắm là một tháng, hoặc trước ngày lễ hội họ cũng sẽ thả ra hết ấy mà. Thế cháu không uống nước à?
Lũ trẻ khúc khích cười, không khí căng thẳng đã có phần giảm bớt một chút, Vương bình tĩnh, nhấp ngụm nước như một ông lão rồi nói:
- Ta biết ta không thể chiến đấu được lâu nữa, hơn nữa Tướng Trung cũng không phải hạng tầm thường nào đâu, một chiến binh làm mất v·ũ k·hí của mình thì sẽ chẳng có sự lựa chọn nào khác ngoài c·ái c·hết, không quan trọng thứ v·ũ k·hí đó là gì, mà Vương này…
- Thôi bác ơi, không cần đâu ạ, chúng cháu ngồi một lát rồi về
Vương không hiểu, cậu cũng không có tâm trí nào mà hiểu bây giờ, cậu đi về nhà và không còn để tâm đến những lời thơ thẩn của ông lão.
“Mười lăm năm vận khí rời
My nhỏm người dậy như muốn đi về. Nhưng từ phía sau, một giọng nói lớn cất lên khiến đám trẻ giật mình.
- Cậu làm gì được tớ? Tớ sẽ mách chuyện này lên quân lính, mà không, tớ sẽ mách tướng quân, rằng các cậu đã vào rừng nhiều lần.
- Không sao đâu, ta đã thỏa thuận với quân lính rằng, nếu ta đi theo họ, thì họ sẽ không truy cứu đến các cháu nữa, còn nếu không họ sẽ làm đến cùng, các cháu còn tương lai… đừng để ông bạn già này làm liên lụy.
- Nó vừa mới về trước các cháu một lúc thôi, để ta gọi nó ra, chắc nó đang nấu cơm đấy, Thạch … (đọc tại Qidian-VP.com)
- Tớ thì nghĩ đó là do sắp đến lễ hội lớn, nên họ tăng cường canh phòng thôi mà, có gì đâu… tớ muốn về rồi, hôm nay về muộn quá tớ sẽ bị cha mẹ mắng mất.
- Đúng thế, tớ và Hùng đã được vào rừng từ lâu rồi, thỉnh thoảng một hai tuần tớ vẫn vào rừng một lần hoặc nhiều hơn. Còn Kiệt thì được vào một lần rồi, là ông tớ dẫn vào, chúng tớ có một con đường bí mật.
Bà Hải chưa dứt lời thì Hùng ngăn lại.
-Tớ nghĩ chắc hẳn ông đã có một bí mật gì đó giấu trong rừng, chứ không lý nào ông lại vào rừng bất chấp nguy hiểm như vậy, cậu đã bao giờ hỏi trực tiếp ông chưa, mà sao? Ngày hôm ấy khi điểm danh ông lại không có mặt ở nhà.
Khoảng cách giữa hai người đủ xa, tướng Trung vung cây giáo xoay một vòng quanh người mình, rồi hai vòng, ba vòng, đủ để tăng tốc cây giáo lên một tốc độ kinh hoàng kết hợp với những bước chân di chuyển nhịp nhàng và kết thúc bằng một cú lộn xoay vòng rồi vung cây giáo thẳng từ trên cao bổ nhào xuống phía trước mặt ông Quy. Một kỹ năng hoàn toàn khác, không phải những kỹ năng chiến đấu với những con quái thú kỳ dị. Những chàng trai đã nhận ra, đó là những kỹ năng chiến đấu giữa người với người. Những điều mà chúng chưa bao giờ được học trong cái thời bình của ngôi làng này.
- Tại sao họ lại ra cái quy định cấm vào rừng ngặt nghèo đến vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Bác có chắc vài ngày là họ sẽ thả ông cháu không ạ?
Ông Quy chia tay bọn trẻ rồi theo những người lính, tuổi tác cũng đã cao hơn nữa ông lại là bạn của tướng Trung, chính vì thế nên ông không bị trói tay hay chân gì cả. Đám lính cũng tỏ ra tôn trọng người tiền bối của mình, ông đi rồi để lại lũ trẻ ngơ ngác nhìn, tràn ngập hoang mang và lo lắng. Vương lại thêm phần suy tư về câu nói của ông. “Khi nào cần, hãy xem kỹ lại những thứ cha cháu để lại nhé”.
- Ông cũng chẳng kém cạnh đâu, ra đòn cũng dứt khoát lắm.
- So với trước đây, ông có vẻ yếu đi nhiều rồi tướng Trung.
- Dạ.
- Cho cháu cốc trà ạ! Kiệt đáp
Ông Quy giơ hai nửa cây giáo đã gẫy lên trên đầu ra hiệu đầu hàng, và tất nhiên phần thắng thuộc về tướng Trung. Tiếng reo hò xen lẫn với những tiếng phản đối của lũ trẻ, Vương ớ dưới nói to lên phía ông:
- Tớ nghĩ chắc hẳn sẽ có một lý do khác nữa, thực ra - Hùng kể chuyện của mình - Thực ra tớ vào rừng không nhiều, chủ yếu là tớ đi cùng với mấy người thợ săn trọng họ Trần tớ, nhưng ở nhà tớ cũng nghe phong phanh quân lính kể chuyện rằng gần đây họ cũng tuần tra nhiều hơn trước, t·hương v·ong cũng nhiều hơn, lính canh thì đổi ca, luân phiên nhau liên tục. Cha tớ thì chẳng bao giờ nói chuyện quân binh với tớ rồi.
Cả khán đài bỗng nhiên lặng thinh, rồi ồ lên hân hoan khi kết quả dường như đã định… Cây giáo của ông Quy gẫy làm đôi, mũi giáo của tướng Trung vẫn theo đà, đâm thẳng xuống đưới đất sượt qua mặt ông rồi cắm phập xuống nền gạch sân đình. Một viên gạch vỡ tung.
Đám bạn trẻ quá sức ngạc nhiên trước màn trình diễn đầy ngoạn mục của “hai ông già” cũng đã rất lâu rồi, ông Quy lẫn tướng Trung, họ đều đã không có dịp thể hiện mình, thậm trí đã đến lúc mà mọi người quên đi cả sự lão làng của họ.
Tướng Trung rút cây giáo lại, lùi ba bước, ông Quy cũng đứng dậy.
- Ông có thể thay cây giáo mới, gẫy giáo không có nghĩa là thua, có thể ông đã chọn phải một cây giáo chất lượng không tốt.
- Bác cũng biết chuyện rồi ạ?
Rừng sâu thăm thẳm, thần lộ diện.
- Cậu là người ở cùng ông, tớ nghĩ cậu phải rõ hơn ai hết chứ, sao lại hỏi chúng tớ.
Không biết nói gì hơn, My đứng dậy.
- Mà bây giờ biết rồi thì làm thế nào nhỉ - Thạch nói với giọng thách thức.
Lũ trẻ chối việc mà chúng vừa kể, Thạch cũng không nói được gì thêm vì cậu chẳng có bằng chứng nào mà kết tội chúng nó. Khi mà cảm thấy tranh luận không đem lại ích lợi gì, các chàng trai rút lui trong im lặng, Vương về thẳng nhà của mình, còn Kiệt và Hùng đưa My về.
- Thôi khỏi, ta đã thua rồi, ông lại thắng rồi ông Trung.
- Chào các cháu, lâu rồi không gặp, đứa nào đứa nấy cũng lớn tướng cả rồi kìa.
- Vương, cháu uống gì, trà nhé, chắc là lo cho ông à, ôi xời, vài ngày là họ lại thả ông cháu ra thôi mà.
Ông Quy nhìn về phía thằng cháu Vương cùng lũ trẻ, ông lắc đầu, rồi quay sang nói chuyện với tướng Trung.
- Đồ vô duyên.
- Tớ nghe thấy cả rồi, các cậu giỏi lắm.
Nửa tuần hương đầu, đã qua một hiệp đấu, không có sự chênh lệch giữa hai đối thủ, một vạt áo rách sẽ trả lại bằng một vạt áo khác. Nhưng sự khác biệt nhỏ đã xuất hiện, có lẽ những v·ết t·hương đang làm khó ông Quy. Tìm cách nghỉ ngơi bằng việc bắt chuyện, ông Quy lại thể hiện sự láu cá của mình.
Thấy vậy, Hùng kể tiếp câu chuyện và hướng về phía My.
- Trước đây, gặp hổ răng kiếm rất hiếm, kể từ sau cuộc chiến mười lăm năm trước, nhưng gần đây tớ nghe nói hổ răng kiếm đã xuất hiện nhiều hơn
- Nếu cậu có hé răng nửa lời, thì đừng trách tớ ác.
- Bây giờ không phải lúc tranh luận, Vương à, cháu ở nhà tự chăm sóc sức khỏe, ta vào trại một thời gian rồi ra thôi, tướng Trung là bạn của ta, họ sẽ không đối sử tệ với ta đâu, cháu yên tâm nhé.
-Khi nào cần hãy xem kỹ những thứ cha cháu để lại nhé! Và đến thăm ta trước khi trăng tròn.
- Này, chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Trẻ con như cậu nói chẳng ai tin đâu, trừ khi nào bắt quả tang nhé, mà này, nãy giờ chúng tớ nói đùa đấy, không có thật đâu.
- Chào bà ạ! - Chúng đồng thanh.
- Còn cháu uống nhân trần thôi ạ? Mấy thứ kia khiến cháu mất ngủ, cháu chỉ quen uống nhân trần. - My đáp.
-Ta biết, ông đã rút giáo để không làm ta b·ị t·hương thêm nữa, ta chấp nhận thua, nhưng hay cho ta xin ít phút để ta nói chuyện với thằng cháu của ta.
Dứt tiếng hô, tướng Trung là người ra đòn trước, một pha t·ấn c·ông chí mạng rất nhanh gọn, mũi giáo được bổ thẳng từ trên đầu xuống với một tốc độ cực mạnh. Không quá lạ lẫm, ông Quy đỡ đòn bằng hai tay dơ ngang cây giáo của mình rồi nhanh chóng nghiêng cây giáo về bên trái, theo đà, mũi giáo của tướng Trung cũng đổ về phía bên trái, ông Quy quay một vòng đồng thời giải phóng cây giáo ra khỏi cây giáo của tướng Trung, một đòn phản công mạnh mẽ được tung ra, ngọn giáo quét một vòng cầu vồng quanh thân người ông Quy, đầu mũi giáo hướng thẳng về phía tay trái của tướng Trung. Tướng Trung ngửa người về phía sau đồng thời rút cây giáo thần tốc lại và né được cú quét giáo đầy tốc độ. Mỗi khi hai cây giáo va vào nhau, một tiếng chấn động lớn vang lên đầy uy lực, nó khiến cây giáo bị cong đi. Quãng thời gian đầu của trận đấu hoàn toàn ngang sức ngang tài, những cây giáo được cung cấp đầy đủ tốc độ và sức nặng lại đang được trao cho những người có kỹ thuật thượng thừa. Bản thân Vương không nhận ra rằng, người đang “ăn miếng, trả miếng” với tướng Trung lại chính là ông thân thuộc của mình.
- Khu rừng có điều gì thay đổi sao? Tớ chưa từng được vào rừng - My nói.
- Thế cậu không phải con của cha cậu thì là con của ông hàng xóm à?
Sông rộng, trời cao, quỷ dạo chơi.”
- Bằng chứng ư… à...
- Thì cả làng đồn tai nhau ầm lên rồi, lúc nãy còn kéo nhau ra xem ông cháu và tướng Trung so tài đấy, nhưng ta chậm không đi được ấy chứ.
Ông Quy tiến lại gần lũ trẻ, Vương chạy lên trước, My, Hùng, Kiệt đứng đằng sau:
Cuối ngày, cũng không còn khách nữa, bà chuẩn bị dọn quán ra về thì bốn đứa trẻ đến.
-Nói thật với các cậu, là …
Cuộc vui nhanh chóng chấm dứt, Ông Quy bị đưa vào trại giam, ai lại về nhà nấy. Lũ trẻ không về nhà ngay, Vương, My, Kiệt và Hùng tụ tập lại tại quán nước của bà Hải, mẹ của Thạch. Mặt trời cũng đã dần xuống núi, ánh sáng không còn rõ như ban ngày nữa, khói bếp bắt đầu tỏa lên từ những ngôi nhà, chúng tụ tập lại với nhau, ngồi uống nước chè cuối ngày.
- Ông bạn già, không nể mặt đồng chí đồng đội gì cả.
- Ý cậu là làm gì? Ông đã b·ị b·ắt đi, chúng ta giúp gì được, hơn nữa ông cũng có phải bị tội gì tày đình đâu, ông sẽ sớm được thả ra thôi.
- Nhưng, sao ông không chiến đấu - Kiệt đứng sau hỏi ông
Hùng tiếp lời:
“Các cậu giỏi lắm!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.