Kiệt Vương Kỳ Truyện
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21: Hai người bạn già
- Điều gì đã khiến ông phải vào rừng lúc đó? - Tướng Trung hỏi một lần nữa.
- Việc bắt một con hổ chúa là điều hoàn toàn không bình thường. Tôi nghi ngờ nó là một phần của một âm mưu khủng kh·iếp gì đó đang diễn ra. Tôi đã có thể tìm hiểu ra vấn đề nếu như đội thợ săn số 1 không cản bước.
-Chuyện gì? Tôi không nhớ!
- Vậy ông muốn biết điều gì? Thân già này, còn làm được gì khác.
Chương 21: Hai người bạn già
- Sao ông lại đích thân xuống đây nói chuyện với tôi?
- Khi hàng tá những thứ kỳ lạ diễn ra mà chưa thể giải thích được, tôi nghi ngờ, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.
Câu nói như cắm thẳng vào tâm can người tướng quân. Ông khựng lại giây lát, tay ông vẫn đang bám vào cánh cửa của ngôi nhà.
Tướng Trung dứng dậy, ông vươn người nhanh tay kéo chiếc áo của ông Quy xuống, v·ết t·hương của ông vẫn còn chảy máu. Thứ khiến ông không thể chối cãi được lúc này.
- Tại sao ông lại đến thác nước, và ông đã có mặt ở nhà khi điểm danh, một người già dặn như ông chắc chắn là có nhiều điều bí mật rồi?
- Đúng thế, cải thiện bữa ăn cho thằng cháu gầy ốm, chỉ có vậy thôi ông bạn già.
- Đừng tỏ ra là ông biết quá nhiều và dừng nói gở đi! Sẽ chẳng có chuyện gì cả, Đại hội sẽ diễn ra tốt đẹp, và tôi sẽ thả ông, ít nhất là trước đại hội. Ở yên đây đi, và đừng làm gì nữa cả.
- Trong bao nhiêu năm qua, ông ở nhà, trồng rau, câu cá, làm sao ông biết được q·uân đ·ội chúng tôi đã làm gì, rèn luyện như thế nào? Nay đội thợ săn số một, và đội thợ săn họ Trần, họ đã mạnh hơn rất nhiều, chúng tôi đã chiến đấu với những con thú kỳ dĩ, những đàn sói lớn, hổ răng kiếm, tất cả. Và ngôi làng, người dân, họ vẫn an toàn, đã hơn chục năm.
- Đi săn, kiếm con cá, con thỏ, một vài cây thuốc quý? - Tướng Trung hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Chẳng phải, ông biết cả rồi sao? Mà ông không đem thuốc lào cho tôi ư? Ông bạn quên sở thích của tôi rồi à. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Một tháng, theo quy định của làng thôi.
Ông Quy gần như không còn điều gì chối cãi việc mình vào rừng, tiếp cận đến thác nước và chiến đấu với vài người thợ săn của đội thợ săn số một. Sự im lặng của ông đồng nghĩa với những gì tướng Trung nói đã đúng sự thật. Ông Quy hạ chén trà xuống, đôi mắt ông đỏ hơn, khuôn mặt của ông bỗng không giấu nổi nỗi buồn và sự suy tư, ông dừng một lúc, không nói gì, chỉ nhìn xa xăm.... Cách đây hai mươi năm, trong một cuộc trinh sát, ông cùng đội số 1, là đội của cha Vương, đã phát hiện ra một bí mật, rằng cứ khoảng 15 năm, lũ hổ răng kiếm lại sinh ra, chúng sinh sản và trưởng thành, cùng với rất nhiều loài thú dữ khác, chúng t·ấn c·ông con người ngày càng nhiều hơn. Năm đó, ông còn trẻ và rất nhiệt tình. Chính ông là người đã đề xuất việc cử đội thợ săn đặc biệt, một đại đội lớn vào trong rừng nhằm tìm ra hang ổ và tiêu diệt lũ quái thú, không để chúng đe dọa đến sự an nguy của ngôi làng. Trong khi đó, dân làng và các tướng quân đều không ủng hộ việc này, họ cho xây dựng những hàng rào lớn, những chiếc bẫy lớn quanh ngôi làng, họ ra lệnh cho nhân dân phải trồng lúa bao quanh ngôi làng. Vừa để dễ quan sát từ phía xa, cũng là nơi để cài những cái bẫy, lũ quái thú vào trong làng phải băng qua cánh đồng cũng khó khăn hơn.
Ông Quy dừng lại, những gì tướng Trung nói không phải không có lý, dường như chính ông đang có phần muốn phủ nhận tài năng của những người thợ săn đã bắt được con hổ chúa. Người học trò của ông giỏi nhất, đã từng thất bại trước việc này.
Rót ly trà, tướng Trung đưa trước mặt ông Quy, họ ngồi với nhau như những người bạn cũ, ông Quy cũng coi vậy, ông không cho rằng người ngồi đối diện mình là một vị tướng, đứng đầu trong đám quân lính trong làng, ông chỉ coi đó là một người bạn, không hề có sự nhún nhường. Ông vô tư gác chân lên trên ghế, rồi nhâm nhi chén trà.
- Ồ không, tôi nhớ chứ, nhưng vội quá, tôi chưa kịp chuẩn bị gì.
- Đúng! Cảm ơn ông vì đã bảo vệ chúng tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta sẽ mai an toàn, ngày mai, vài ngày nữa, hay đại hội, tôi không dám chắc.
Một lần nữa, ông Quy không nói lại được người bạn già của mình. Ông không có nhiều căn cứ, không có nhiều thông tin, mọi thứ dường như vẫn chỉ là những phỏng đoán mơ hồ của ông. Tướng Trung đứng dậy, ông chắp tay ra sau lưng, rồi đi loanh quanh trong ngôi nhà, vừa đi, ông vừa nói.
Buổi chiều hôm ông Quy bị đưa vào trại giam, trước khi ba người lính bị phát hiện là đã mất. Ông Quy được giam trong một căn phòng đặc biệt, nó giống như một ngôi nhà lớn hơn là một phòng giam chật hẹp và hôi hám, có lẽ vì là bạn của tướng Trung nên ông cũng được ưu ái hơn. Bữa tối hôm đó, chính tướng Trung cùng với phó tướng là cha của Hùng đã đem cơm vào cho ông. Họ còn đem theo một ấm trà nhỏ, cùng ngồi xuống bàn và nói chuyện…
- Chẳng phải ông biết rõ hơn ai hết sao tướng Trung.
Tướng Trung không nói gì. Ông uống chén trà, chờ đợi người bạn già nói tiếp.
- Vậy, ý ông là chúng ta đang có vấn đề gì hay sao? - Tướng Trung đi chậm lại, ông nói với giọng nghiêm túc hướng về ông Quy.
Nói xong, tướng Trung đi thẳng ra ngoài cửa. Ông Quy vẫn ngồi bên trong nhà.
-Một người thợ săn đã nói rằng, chúng đã t·ấn c·ông ông và chắc chắn rằng ông đã b·ị t·hương ở vai, khuôn mặt của một người đã nhiều tuổi. Chúng kể rằng, một người có kỹ năng chiến đấu rất tốt. Nếu chỉ vì con thỏ, con cá, tôi nghĩ rằng ông sẽ không liều mình đến vậy đâu.
-Tướng Trung, vậy sự mất mát của ông? Ông đã quên nó chưa? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Đúng vậy, tôi đã không cho bất kỳ người lính nào được điều tra việc này, tôi sẽ nói chuyện với ông, ông bạn già ạ?
- Ý ông là, việc chúng bắt con hổ hoàn toàn bình thường? – ông Quy nói.
- Ông định giam tôi bao lâu? (đọc tại Qidian-VP.com)
-Nếu như chúng ta không phải những đồng đội cùng nhau vào sinh ra tử nhiều năm trước, liệu ông có được nhốt trong một căn nhà kiên cố, sạch sẽ như thế này không? Nói thật, nó còn tốt hơn căn nhà ông đang ở đấy. Nể mặt tôi một chút đi.
Không giống như ông Quy, tướng Trung chỉ muốn cuộc sống của người dân bao bọc bởi ngôi làng, hàng rào và những lính canh. Còn ông Quy, ông không ủng hộ việc làm này, ông muốn gia tăng sức mạnh cho thợ săn, ông muốn tiêu diệt và làm chủ được cánh rừng. Khu rừng, nói một khía cạnh khác, nó vẫn rất đẹp và nhiều điều cần được khám phá, lũ trẻ con, lứa của Vương khi sinh ra, chúng không được biết rằng khu rừng đẹp như thế nào. Cũng vì lý do đó, ông không đồng ý với nhiều chính sách của làng và của tướng quân, cộng thêm tuổi đã cao, ông quyết định từ bỏ nghề thợ săn, trở thành một ông lão trồng rau nuôi cá, và cái trách nhiệm đó để lại cho tầng lớp kế cận. Vài năm sau, một cuộc chiến lớn giữa đội thợ săn số một và hổ răng kiếm đã c·ướp đi tính mạng của chính người học trò mà ông ưng nhất, quý nhất, giỏi nhất, trong đó có cha của Vương. Cuộc chiến đã khiến ông Quy mất niềm tin vào cuộc sống, càng chứng minh rằng ông đã sai lầm. Và những chính sách bảo vệ của ngôi làng vẫn được giữ trọn vẹn cho đến ngày nay.
Tướng Trung vòng ra phía trước mặt ông Quy, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, một sự nghiêm túc hiện rõ lên trên khuôn mặt hai người đàn ông già. Tướng Trung gằn giọng: (đọc tại Qidian-VP.com)
- Nào, giờ hãy nói cho tôi biết, ông vào rừng để làm gì?
- Vậy thì theo ông, có điều gì không bình thường ở đây?
Nói xong, tướng Trung đi thẳng. Tướng Hưng cũng đi theo. Một người lính khác đến khóa cửa căn phòng lại.
- Ông đã già rồi, đừng cố làm những chuyện điên khùng ấy nữa đi. Tầng lớp kế cận, họ giỏi hơn chúng ta ngày xưa nhiều. Ông thấy đó, một con hổ chúa đã bị mang về làng trong chiếc cũi khổng lồ. Điều mà chúng ta chưa từng nghĩ đến và chúng ta đã thất bại trước kia. Và tôi cũng buồn thay cho ông, chúng đã c·ướp đi người họ trò giỏi nhất của ông, chẳng lẽ bao nhiêu năm nay ông không quên được sự mất mát này.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.