Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 22: Bên trong chiếc nỏ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Bên trong chiếc nỏ


“Một tấm bản đồ”

Sáng hôm sau, Vương dậy rất muộn, cả đêm cậu không ngủ được. Ngay sau khi thức dậy, cậu đem hai con gà trứng của ông nuôi đi đổi lấy một túi thuốc lào to, cậu mang theo cây điếu cày của ông, một vài cây đóm, một bó lông gà rồi đến nhà Hùng. Cậu nhờ Hùng tác động đến cha của mình cho cậu được vào thăm ông và mang cho ông Quy cái điếu cày sớm hơn dự kiến. Cha của Hùng không đồng ý, nhưng năn nỉ một lúc, ông cũng nể mặt và cho phép Vương được vào trại giam để gặp ông. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Dạ! cháu nhớ rồi.

- Nó đẹp có phải không? Cha cháu là một người rất tinh tế, ông thường có thói quen khắc lên những cây cung của mình.

Một lần nữa Vương cảm thấy khó hiểu với những gì ông nói, thời gian quá ít ỏi để gặp nhau, nhưng ông lại nói ra những điều khó hiểu, thậm trí là ông chưa từng nói bao giờ.

- Không sao đâu cháu, họ tốt với ta mà, làm thế nào cháu lại được vào đây?

- Ông ơi, ông có đói không? Họ đối xử với ông như nào?

- Cháu không rõ, cháu nghe cha của Hùng kể lại thì họ bị t·ấn c·ông ngay trong doanh trại số 3?

Vương ấp úng, cậu không hiểu tại sao ông lại nói như thế mà thực tế thì cậu cũng chưa xem xét gì cả.

Chương 22: Bên trong chiếc nỏ

- Dạ.

- Ý ông là sao? Chúng bao vây ngôi làng.

- Dạ! Vâng, cháu nhớ lời ông rồi.

- Dạ vâng!

- Ba người thợ săn ư, đó không phải chuyện gì lạ lẫm với ta, nhưng lý do tại sao?

“Tại sao ông lại nói đến cây cung, hay là cây cung của ông? Không hẳn, cây cung của ông không hề được cha cậu khắc bất kỳ hoa văn nào, còn cây cung của cậu thì là do cậu làm cách đây mới chỉ có vài năm. Chỉ có đúng ba cây nỏ được treo trên tường. Vương tìm khắp căn hầm, dưới gầm giường không có, dưới ghế không có, trong các ngăn tủ cũng không có cây cung nào, cậu loay hoay mở cái cửa hầm ra phía đường hầm bí mật, đường hầm heo hút, đen xì khiến cậu không khỏi lạnh gáy, Vương không dám vào một mình, và cũng như lần trước đi với ông, cậu cũng không cảm thấy có bất kỳ dấu hiệu nào của việc cất giữ một cây cung cả, sao ông lại nói vậy”. Vương trèo lên ghế, và xem xét từng cây nỏ mà cha cậu để lại, cũng không có gì quá đặt biệt, không hề có sự trạm trổ. Cây thứ nhất, rồi đến cây thứ hai, rồi đến cây thứ ba không có gì quá đặc biệt ngoài việc cây nỏ thứ ba có trạm khắc một hình con rồng ở phía báng của cây nỏ. Hình trạm con rồng khá nhỏ, nếu nhìn từ xa khó có thể nhận ra đó là một con rồng. Con rồng uống lượn như những hình chữ S, đường khắc họa khá mềm mại, con rồng khá hiền, vẻ mặt uy nghi nhưng lại không hề dữ tợn, râu trên của con rồng dài đến quá nửa thân nó, ngược về phía sau. Một hình khắc con rồng không hề ăn khớp với cây nỏ. Vương ngồi xuống ghế, chắc hẳn là khi có lính canh đứng dá·m s·át, ông của Vương đã không dám nói thẳng rằng có điều gì đó đặc biệt ở những thứ mà cha cậu để lại. Có thể ông sẽ không để cây cung đó ở dưới hầm chăng. Tìm quanh một lúc, cậu không tìm thấy một viên gạch thừa, hay một cái ổ khóa nào đó giống như việc dẫn sang một căn phòng khác. Hay đơn giản là ông chỉ muốn khoe với mình hình con rồng này. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Cháu có nên nói chuyện này với quân lính không?

Mảnh da là một bản đồ, nhìn từ dưới lên trên, ở phía chính giữa tấm bản đồ hơi chếch xuống phía dưới, có hình vẽ một ngôi nhà mái ngói và hình một bông hoa gạo, bao quanh là một hình tròn, có chữ “làng” và tất cả phần diện tích tấm da còn lại, chính là bản đồ khu rừng. Có vẻ như đây mới thực sự là thứ mà ông muốn nói cho Vương, cha của cậu đã để lại cho cậu, một tấm bản đồ của khu rừng bao quanh làng.

- Đừng nói nữa, đó là những kỷ niệm của cha cháu để lại, cháu phải cất giữ nó cẩn thận nhé, nhớ lau chùi, mà cha cháu khắc rất đẹp đó. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Không cần đâu, họ đã biết chuyện này từ lâu và cũng đang tìm hiểu như ta, chắc là chưa có kết quả nên họ mới chưa công bố cho dân làng thôi, lính canh và thợ săn họ vẫn rất kín tiếng, một phần vì họ không muốn dân làng hoang mang, một phần vì họ muốn thực sự chắc chắn

- Dạ.

“Hiểu rồi”

- Cháu hãy nhớ kỹ những lời ta dặn cháu nhé, cẩn thận và tự bảo vệ mình. Thôi về đi cháu… mấy hôm nữa lại qua thăm ta nhé, ngày trăng dằm nhớ mang cho ta nắm xôi gấc, tự dưng ta muốn ăn xôi quá. Nửa đêm ngắm trăng tròn, ngồi ăn nắm xôi thì thì thật tuyệt.

- Cháu đã xem lại đồ mà cha cháu để lại chưa?

- Doanh trại số 3 ư, tức là doanh trại phía nam của ngôi làng? Kỳ lạ nhỉ? Phía nam từ trước giờ vẫn rất ít xuất hiện thú dữ, chẳng nhẽ chúng đã tràn xuống cả phía nam rồi ư?

Không phải cây cung và chả có cây cung nào, đơn giản vì ông không muốn nói ra từ “cái nỏ” còn con rồng, không phải xem con rồng, mà hãy xem cây nỏ. Cậu lấy cây nỏ thứ ba xuống, nhìn kỹ quanh cái nỏ xem có điều gì đặc biệt không, cậu tò mò, mở ra một số bộ phận. Chắc chắn có điều gì đó ẩn giấu trong cái nỏ này rồi. Vương lấy dụng cụ của cha cậu để lại rồi bắt đầu tháo, bắt đầu soi. Gõ lên cái nỏ, có những tiếng “bộp bộp” Vương hiểu ra ngay cái báng nỏ này không phải là gỗ đặc, mà rỗng bên trong. Xem xét một lúc, Vương phát hiện ra cuối báng có mật vân hình tròn, giống như là một tấm gỗ hình tròn ghép lại vào báng, vừa khớp như in khiến người ta chỉ nghĩ rằng có ai đó vẽ hình tròn lên trên đó vậy. Vương lấy đục, đục thẳng vào đó. Miễng gỗ tụt vào bên trong, lộ ra phần ruột rỗng bên trong giống như một cái hộp. Vương dùng kìm móc từ bên trong ra một mảnh da mỏng, Vương lấy miếng da ra. Và thứ cậu nhìn thấy khiến Vương không thể tin vào mắt mình, những hình vẽ trên tấm da này.

Không có bất kỳ một cây cung nào!

Cậu ngẫm lại lời ông nói: con rồng, đẹp, khắc họa, cha để lại… cây cung, xem kỹ cây cung.

Về đến nhà, những lời ông Quy nói vẫn văng vẳng trong đầu của Vương. Ông Quy không phải là người dành chút ít thời gian ít ỏi để nói mấy chuyện linh tinh như vậy, chắc chắn sự có mặt của người lính canh đã khiến ông không thể nói thẳng ra vấn đề. Vương bắt đầu ngẫm lại từng câu nói của ông, cây cung của cha, cha của Vương, chính xác thì ông không để lại cho cậu cây cung nào cả, dưới căn hầm chỉ có ba cây nỏ và những đồ đạc, dụng cụ của ông. Vương đóng cửa nhà lại, ngó nghiêng một lúc xem có ai đang theo dõi căn nhà của mình không. Dân làng dường như đang chú ý tới c·ái c·hết của ba thợ săn đội số ba, họ cũng quên dần chuyện ông Quy đã b·ị b·ắt nên căn nhà của Vương nay không còn là tâm điểm chú ý của mọi người nữa. Vương lật cái chiếu ở giường ông lên, rồi như lần trước đó, cậu mở cửa nắp rồi xuống căn hầm bí mật, nơi cha cậu đã để lại cho cậu nhiều thứ. Một căn phòng kín đáo và yên tĩnh, luôn là nơi lý tưởng để Vương có thể suy nghĩ.

- Chà… say quá, đã mấy ngày rồi ta không được h·út t·huốc.

- Mà cháu này, đừng đi linh tinh, đừng đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Đúng vậy? Chắc hẳn phải có một lý do nào đó? Khiến chúng phải tràn xuống cả phía nam, rồi t·ấn c·ông vào cả ngôi làng. Chẳng nhẽ trong rừng thiếu thức ăn cho chúng.

- Thằng Hùng có vẻ tốt với cháu nhỉ?

- Cháu nhờ ông phó tướng Hưng và Hùng đấy ạ.

Lính canh dẫn Vương đến trước của phòng của ông, nhưng cậu không được vào bên trong, một cánh cửa nhỏ được mở ra, Vương và ông Quy chỉ được nói chuyện với nhau qua lỗ của sổ ấy, một người lính luôn đứng gần hai ông cháu để đảm bảo rằng họ sẽ không trao đổi thông tin mật. Cũng là một nguyên tắc mà chính tướng quân đã đề ra từ rất lâu. Vương đưa cho ông cây điếu, đóm, lông gà, túi thuốc lào, ông Quy cầm cây điếu như Vương vớ được miếng thịt. Ông hút liền ngay hai hơi rồi dựa lưng vào tường tận hưởng hơi thuốc đã nhịn mấy ngày nay. (đọc tại Qidian-VP.com)

Người lính đứng bên cạnh khiến ông Quy không thể nói ra điều mà ông muốn nói, hai ông cháu trò chuyện một lúc, rồi người lính lại nhắc nhở, họ không được gặp nhau quá lâu, đã đến lúc phải chia tay rồi. Ông vẫn không quên dặn Vương phải chú ý ăn uống và cũng đừng lo lắng quá cho ông, ông sẽ về sớm thôi.

- Dạ vâng, Hùng giúp cháu nhiều, à mà ông đã biết chuyện có ba thợ săn bị t·hiệt m·ạng hôm qua chưa?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Bên trong chiếc nỏ