Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 41: Đào Tẩu thành công

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41: Đào Tẩu thành công


Nói đến Kiệt, ngay khi người lính canh ở vọng gác thay ca cho nhau, Kiệt bám theo con mương nước ở giữa những cánh đồng để di chuyển, xa xa khỏi tầm nhìn của tháp canh, Kiệt giữ khoảng cách chừng trăm bước chân với người lính canh đang trở về doanh trại sau ca gác đêm và chờ nấp ở một bụi cỏ cao gần cổng. Chỉ cần thấy không còn người lính canh nào ở cổng, Kiệt sẽ mở cổng và chạy thẳng vào khu rừng. Cậu thoát ra ngoài ngôi làng nhờ kế hoạch của Vương và một chút may mắn cộng với một chút bất cẩn trong canh gác, nhưng chưa phải kết thúc, cuộc đi săn của trưởng làng sắp diễn ra nên những người thợ săn sẽ không đi tuần và đi săn lúc này, nhưng có nghĩa rằng trưởng làng cùng đoàn tuỳ tùng, cận vệ, và thợ săn sẽ vào rừng, và họ săn ở đâu hay làm gì ở khu vực nào sẽ không hề được biết trước. Lúc này trời đã sáng hẳn. Kiệt chỉ có một cách đó là di chuyển thật xa về phía nam, càng nhanh và càng xa cánh cổng của ngôi làng càng tốt.

- Vào trong đi, tớ thấy v·ết t·hương của cậu nghiêm trọng rồi đấy, là rắn độc chắc rồi, cậu sẽ c·hết đấy.

Cuộc nói chuyện về cánh cổng làng bị mở của họ đủ chứng minh rằng Kiệt đã thoát được ra ngoài. Lúc này Vương mới thở phào nhẹ nhõm. Chẳng biết rằng Kiệt và con Gạo sẽ sống ra sao nhưng ít nhất thì Vương cũng đã giúp được Kiệt việc này. Cậu ra về trong sự bối rối của hai người lính. Còn Thạch thì ở lại với một vẻ đầy bỡ ngỡ, mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến Thạch vẫn còn nghĩ mình đang mơ và cậu vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiếng cãi vã của hai người lính gác nhỏ dần, Vương vui vẻ ra về. Trong lòng cậu đã nhẹ nhõm hơn. Một chút phấn khởi trong lòng Vương, lần đầu tiên Vương làm được một việc mà cậu cho rằng “tốn trí tuệ” mà lại thành công như thế. Vết rắn cắn của ông, một khoảnh khắc nhìn ngắm căn phòng của Thạch, sự khen ngợi của ông Quy về kỷ luật của những người lính, sâu chuỗi tất cả những yếu tố đó đã khiến cậu nghĩ ra kế hoạch này.

“Nãy rõ ràng là tôi đã đóng cổng cài then, sao cổng lại mở như thế này”

Vương nằm quằn quại, cậu cố gắng nhìn về phía cổng gác nhưng người lính còn lại vẫn đang đứng ở đó. Họ có vẻ khá nghiêm túc và không rời vị trí. Thạch đỡ người Vương, còn chú lính kia thì bế chân, nhưng nếu làm thế thì kế hoạch đổ bể mất. Vương một lần nữa giãy đạp giả vờ như đang thực sự đau đớn nhưng thực ra cậu không muốn cho người khác bế cậu dậy, Thạch sốt ruột, còn Vương vẫn đang muốn tìm cách câu kéo cả người lính còn lại đang đứng ở cổng.

-Cháu không đi nổi nữa rồi... giúp cháu với.

- Nhưng ông cũng đã nghe nó đã nói là một con rắn lục đấy, loài kịch độc đấy biết không?

- Chỉ là rắn thường cắn, không phải rắn độc đâu. Cháu lo lắng quá, tím tái mặt mày, đổ cả mồ hôi kìa.

Vương không để ý đến lời Thạch nói, cậu lấp trong phòng, nhìn qua khe cửa, nghe thấy từ bên ngoài có tiếng hai người lính canh cãi nhau.

- Thằng nhóc này làm sao?

- Hay cháu, Thạch, đi gọi thầy lang cho nó đi - Người lính nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Tôi đã bảo rồi mà, đó không phải là vết rắn độc cắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thạch chạy vào trong doanh trại, cậu lấy ngựa rồi phóng đi như điên. Vương lại cố gắng nhìn ra cánh cổng, người lính kia vẫn ở đó. Vương cố gắng đứng dậy rồi giả vờ lê từng bước về phía doanh trại, rồi cậu lại giả vờ ngã khuỵ xuống.

- Vâng! Vâng! để cháu - Thạch nhanh nhảu đáp.

“Cũng tốt, thằng Thạch ngố nó đi rồi”. Vương thầm nghĩ trong đầu.

Chương 41: Đào Tẩu thành công

Thày lang nói vậy, Vương tỏ ra tự tin và khỏe khoắn hơn chút. Người thày lang dặn dò Vương rửa sạch vết thương rồi ra về. Lúc này chỉ còn Thạch và Vương ở lại căn phòng, Vương bật dậy rồi đóng kín các cửa sổ lại, rút nốt hai mũi tên ở cửa sổ và một mũi tên còn lại ở cửa phòng.

- Không, không có gì?

- Gọi thầy … lang giúp tớ … với.

“Chắc then tuột thôi… hay chúng ta đã quên chưa cài”

- Chỉ là rắn thường, vậy tại sao nãy cậu tím tái cả mặt mày vậy?

- Nó bị rắn cắn, thằng Thạch gọi thấy lang rồi, giúp tôi bế nó vào trong.

“Lần sau thì cẩn thận, đừng để mất tập trung, tôi nghĩ thằng bé ấy nó chỉ bị rắn thường cắn thôi, làm gì có độc chứ”. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vào khu rừng, Kiệt vẫn cõng trên lưng con Gạo đang ngủ, nó vẫn là một con hổ con ham ăn ham ngủ. Kiệt chạy không theo bất kỳ con đường nào trên bản đồ, cậu chạy thẳng, gặp suối băng suối, gặp đồi băng đồi, thi thoảng, cậu dừng chân bên con suối để uống ngụm nước, nhá tạm miếng cơm lam. Khu rừng phía nam có vẻ yên bình hơn, cậu nghe thấy tiếng chim và tiếng vượn nhiều hơn, nếu như Vương nói đúng thì nơi này "đất lành, chim đậu" nơi nào có nhiều chim hót thì nơi đó có sự thanh bình, ít thú dữ và máu me. Khu rừng phía nam cây cối cũng rậm rạp hơn, mưa nhiều hơn nên cậu gặp nhiều con suối nhỏ, có lẽ vì thế nên nó không phải vùng đi săn lý tưởng cho những thợ săn thích mạo hiểm như khu rừng phía Bắc.

Người lính gác cho rằng tình trạng của Vương đang nguy kịch, thậm trí Vương còn giống như đang dần mất lí trí và không tỉnh táo. Ông ta quyết định gọi người lính còn lại. “Đến bao giờ thì người lính kia mới chịu ra đây”. Mang một khuôn mặt khá bất mãn và nghiêm túc, người lính gác kia đi một cách từ từ chậm rãi giống như việc không phải của hắn mà hắn chả vội gì cả.

“Thì tôi ra giúp thằng bé với ông, làm sao biết được” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đúng như Vương nghĩ, hai người lính cõng Vương vào trong trại. Họ đưa Vương vào phòng của Thạch, cậu ấy đang không có ở đây, kế hoạch đã gần như thành công ít nhất là vai diễn của Vương. Một người lính canh ở lại với Vương, còn một người thì lại ra cổng, may mắn là họ không để ý đễn mũi tên của Vương cắm trên tường. Một lúc sau, khi Thạch phi ngựa đưa thày lang đến, người lính còn lại cũng ra ngoài và giao lại Vương cho thày lang. Khi họ vừa đi khỏi, Vương bật dạy rút mũi tên trên tường ra. Cậu cho vào túi áo rồi lại giả vờ nằm. Thạch cùng một ông thày lang đi vào trong phòng, vị này bắt mạch cho Vương. Ông nặn từ hai vết đinh đâm trên tay của Vương ra một ít máu và ông nói.

- Thày lang chữa hay thật, thằng bé đã khoẻ lại rồi kìa.

Vương đi ra khỏi doanh trại, hai người lính canh nhìn thấy cậu đi lại vội vàng và chẳng có vẻ gì là đang bị thương nặng cả.

- Kiệt ư? ý cậu là đi đâu.

Sau quãng đường đi khá dài, và Kiệt gặp một con suối lớn, nó khá nông như rất nhiều sỏi to, Kiệt quyết định ngồi lại một tảng đá lớn để nghỉ chân. Ở đây không khí trong lành, vui tươi và bình yên, nhưng không có nhiều cảnh đẹp và hùng vĩ như ở miền Bắc. Núi non cũng không còn nhiều núi trẻ và nhọn, chủ yếu là những ngọn đồi hay núi tròn. Nghỉ ngơi một lát, Kiệt quyết định đi tiếp dọc theo con suối lớn tách ra làm nhiều con suối nhỏ, trên đường đi, Kiệt gặp một cây cầu nhỏ bắc qua suối. Cây cầu lối hai đường mòn nhỏ chỉ vừa một đi người một. Kỳ lạ rằng, cây cầu này được nối hoàn toàn bằng dây leo của khu rừng, giống như nó được làm tự nhiên nhưng thực tế là đã có ai đó bện chúng lại với nhau. Kiệt leo lên phía trên gốc cây mà có nhưng dây leo đó, một số dây leo bị cắt đứt, có lẽ để cho thoáng và dễ đi hơn, cậu quan sát con đường mòn, nó nhỏ, nhưng mà cỏ ở phía mép bị dập nát. Điều này chứng tỏ rằng có người sinh sống ở đây. “Có bàn tay con người”. Có thể là của những người thợ săn số 3 đã làm, cũng có thể là thế giới loài người hóa ra không chỉ có gói gọn trong một ngôi làng, tưởng chừng là rộng lớn nhưng hóa ra nó thật nhỏ bé. Từ trước đến nay làng ta đã ếch ngồi đáy giếng mất rồi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41: Đào Tẩu thành công