Kiệt Vương Kỳ Truyện
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 40: Kế hoạch đào tẩu – Vết rắn cắn trên tay
- Đồ cá nhân của tôi mà, có gì phải xem đâu.
Hai người lính đã bị thuyết phục bởi kế hoạch của Vương. Vương mặc kệ và đi bộ tiếp, có vẻ như bài này đã được cậu chuẩn bị và thành công, cậu cố tình buộc v·ết t·hương khá chặt để máu khó lưu thông nên v·ết t·hương nhìn tím lại trông giống như có vẻ khá nghiêm trọng. Khi bóng hai người lính tuần đi khuất. Vương tăng tốc hơn để cho kịp giờ, trời đã sắp sáng rồi. Nhưng.
Vương nằm sát đất, cậu quan sát. “Tình hình có lẽ là Thạch vẫn đang ngủ ngon như lợn con say sữa”. Vương phải di chuyển để có thể nhìn được vào trong phòng qua khe cửa sổ. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Vâng - Thạch đáp lại.
- Không cần thật mà, hai anh cứ làm việc của mình đi, kệ tôi.
Vương lấy trong túi vải ra hai khúc gỗ trong những khúc gỗ thừa khi nãy, chỉ bằng cách gắn vào các nẫy đã được đục sẵn. Vương đã gắn xong hình dấu cộng, một thanh bằng tre mảnh hơn, được gắn ở vị trí tâm. Còn thanh gỗ kia dài và cứng hơn, được đục hai đầu thon, ở vị trí gần giữa được đục như một nẫy nhỏ. Hai thanh gỗ gắn vào nhau trùng khớp đến từng chi tiết. Vương lấy đoạn dây thừng đang quấn ở tay, cậu móc một đầu vào khúc gỗ mảnh hơn, kéo căng rồi móc vào đầu còn lại. Một chiếc cò được lấy trong tay áo ra, nó được mài bằng sừng trâu. Vương cắm nó vào một lỗ hình vuông trên thân của khúc gỗ to. Một mũi tên ngắn, đầu được bọc đồng nhưng loại mũi tên nhỏ, chỉ như cây đũa được Vương lấy ta từ trong tay áo. Cậu kéo căng dây cung vào cò rồi đặt mũi tên lên. Vậy là từ những khúc gỗ vô tri biến thành một cái nỏ thứ thiệt đã qua mặt được mấy người lính canh.
- Thôi, không cần đâu, mọi người cứ làm nhiệm vụ của mình đi, tôi tự đi được.
- Này cậu thanh niên, đi đâu đấy? Cậu đang ở diện bị theo dõi có biết không?
“Quả thật, Thạch vẫn đang ngủ ngon, Thạch ăn tốt, ngủ khoẻ, không lý gì mà hắn lại to con như thế. Tên này còn ngủ nữa thì mình hỏng việc mất, sắp đến lúc lính canh thay ca rồi”
- Hay để tớ lấy ngựa, đưa cậu đi gặp thầy lang nhé, gần đây có một ông...
Vương nhặt cái túi lên, cậu để lại những khúc gỗ thừa vào trong túi rồi tiếp tục đi về phía nam. Đi quá khu nhà, Vương ra một con đường nhỏ tiến thẳng đến doanh trại của đội thợ săn số 3, cũng là cánh cổng làng phía nam. Chiếc áo trắng của Kiệt treo trên một chiếc cột đã được nhìn thấy. Vậy là Kiệt đã có mặt ở đây và chờ đợi và chứng tỏ kế hoạch đã thành công một phần. Ánh mặt trời đã rạng hơn, Vương quyết định tiến đến phía doanh trại đội thợ săn số 3 theo đúng như kế hoạch, cậu không đi đến cửa doanh trại rẽ lên lối vào rừng, Vương tìm một tảng đá có thể nấp được. Trời canh sáng, lờ mờ không nhìn rõ mặt. Căn phòng phía trước Vương. cách chừng năm bước chân là phòng của Thạch, cậu đã từng vào đây và quan sát khá kỹ. Cửa phòng Thạch quay sang phía bên phải, phía đối diện Vương đang nhìn vào là cửa sổ được đan bằng niếp. Ngày hôm nay trưởng làng sẽ đi săn, điều này có nghĩa là toàn bộ thợ săn trong đội số 3 sẽ có mặt ở đây. Và tất nhiên gồm cả Thạch nữa.
- Lên ngựa đi, để ta giúp cậu đến, để lâu v·ết t·hương sẽ nghiêm trọng đấy.
- Không, tớ không lên ngựa được đâu ... không…
Vương bị hai người lính tuần giữ lại, không quá ngạc nhiên khi Vương đang bị kiểm soát và lang thang trong làng khi mới sáng sớm như thế này. Thường thì đây sẽ là khoảng thời gian những người lớn họ đi ra đồng.
Thạch nhanh chân chạy lại đến cổng phía Nam chỉ cách đó vài chục bộ, hắn gọi hai người ấy đến giúp, nhưng kế hoạch chỉ thành công một nửa, việc này nằm ngoài dự đoán của Vương. Thạch và một người lính đang gác chạy đến bên Vương, Vương đang nằm quằn quại bên nền cỏ, cậu dùng chân đập mạnh vào v·ết t·hương khiến nó nhìn có vẻ như rất nghiêm trọng, máu còn chảy, một chút vết thâm tím giống như rắn độc, lo lắng cho kế hoạch, cậu toát cả mồ hôi. Vương diễn mọi thứ thuận lợi theo đúng kế hoạch, thậm trí cậu đóng giả bị rắn cắn khiến người thợ săn lâu năm cũng không hề phát hiện ra. Nhưng có một điều không nằm trong kế hoạch, chỉ có một người lính chạy đến.
Mũi tên thứ hai trúng vào cánh cửa. Một chút đà nữa đã khiến cánh cửa sổ được mở rộng thêm một chút. Vương lại di chuyển sang bên trái. “Kia rồi, con lợn Thạch vẫn còn đang ngủ ngon, miệng hắn há ra, nước dãi chảy cả xuống mép”. Vương sốt ruột với cái kiểu ngủ như c·hết của hắn.
Chương 40: Kế hoạch đào tẩu – Vết rắn cắn trên tay
- Rắn cắn, cần cậu giúp... tớ bị rắn cắn.
Di chuyển sang bên phải hết cỡ, đủ để cậu có thể nhìn thấy cánh cửa ra vào căn phòng. Một lúc sau, ngay cái khoảnh khắc mà Thạch mở cánh cửa ấy ra, cậu bắn cái mũi tên cuối cùng ấy vào cánh cửa khi nó còn mở chưa hết. “Mũi tên này đảm bảo rằng Thạch phải nhìn thấy nó”. Thạch giật mình, từ trong bụi rậm, Vương có thể thấy được Thạch đang hốt hoảng, nhìn trước nhìn sau. Hắn đã phát hiện ra cuộn giấy dính trên mũi tên và đóng sầm cửa lại.
- Tôi bị rắn cắn, đang đi tìm thấy thuốc, làm ơn hãy cho tôi đi.
- Này chàng trai trẻ, cậu có nhớ là con rắn đó như thế nào, màu gì không?
- Đúng là trẻ con, nghịch ngợm linh tinh.
Người lính canh vạch cái túi ra, rơi ra khoảng chục khúc gỗ chẳng rõ hình thù. Vương chuyển khuôn mặt từ trạng thái lo lắng sang bình tĩnh.
- Ờ... ờ...
Vương bắn thêm một mũi tên nữa, mũi tên thứ ba bay vào cửa sổ cắm lên tường nhà. Nhưng tiếng động nhỏ không đủ để đánh thức hắn dậy. Nhưng ngay sau đó, Thạch đã trở mình, hắn đạp tung cái chăn ra rồi dụi dụi cặp mắt.
Vương chờ cho người lính thứ ba kia vào hẳn trong doanh trại, như kế hoạch cậu bàn với Kiệt: “hãy đi theo sau người này cách chừng trăm bộ, cái thời khắc mà họ giao ca cũng là lúc mà Kiệt sẽ chạy thoát khỏi tầm nhìn của tháp canh”. Thời điểm trời vẫn chưa sáng tỏ, chỉ chốc lát thôi cũng sẽ hỏng việc. Đến lúc rồi. Vương nói nhỏ với Thạch bằng một giọng yếu ớt.
- Cứu tớ … cứu tớ với tớ … bị rắn … cắn. – Vương kêu lên đứt quảng, hơi thở yếu ớt.
- Đây là lệnh của đội trưởng đã được tướng quân đồng ý, đi đâu, làm gì đều bị giá·m s·át chặt chẽ. Nói mau? Mày đi đâu?
“Phập”
- Này cậu bé, cho ta xem v·ết t·hương. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vương chìa tay ra.
“À không? nó đã dậy rồi”.
- Chả nhẽ tao lại bắn một cái vào mông ông Thạch cho mày chừa thói ngủ nướng chứ. Không khéo hỏng việc mất. – Vương gắt lên.
- Này, tớ thấy cậu có vẻ nóng đấy, còn toát mồ hôi nữa, có phải rắn độc ko?
- Là rắn lục chăng, nguy hiểm quá, nó là một loài kịch động, cháu cần phải đến chỗ thày lang ngay.
Vương chìa cánh tay có hai vết đinh đâm dơ lên cho Thạch xem, v·ết t·hương giả rắn cắn này đã thâm tím lại, máu vẫn còn chảy một chút.
Về phía Vương, khi Kiệt vừa nấp xong cái lỗ thoát hiểm bằng bức tượng và bắt đầu cuộc t·ẩu t·hoát. Vương đi dọc theo đường hầm về căn phòng, cậu leo lên phòng của mình rồi chuẩn bị đồ đạc, không cung tên, hay giáo mác, chỉ một tấm áo choàng và không bản đồ. Cậu dùng một cái đục nhỏ nhất và khá nhọn, thứ giống như một cái đinh mà cậu vẫn dùng khi làm những chiếc nỏ. Cắn răng chịu đựng, Vương chọc mạnh hai cái đinh tạo thành hai cái lỗ rất sâu ở trên cánh tay mình để máu chảy ra nhiều. Rồi cậu dùng một mảnh vài trắng băng bó nó lại, một đoạn thừng ngắn được buộc lên phía cánh tay trên giả vờ như đang cầm máu, một cây nỏ nhỏ hơn bình thường có thể gập được ngang hai cánh cung lại là lựa chọn của Vương lúc này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một lúc sau hắn mở cửa ra rồi lại nhìn ngó, khuôn mặt ngố của hắn khiến Vương không thể nhịn được cười. Từ trong bụi, Vương vươn cao cẳng tay lên rồi chỉ về phía cánh cổng của doanh trại. Thạch giờ đã hiểu ý và đi ra phía cánh cổng. Trên tờ giấy đó có ghi "Vương đây, ra cửa doanh trại giúp tớ".
- Thắng nhóc cứng đầu này, chúng ta có ý muốn giúp.
- Đưa cho ta xem mau.
- Đi đâu làm gì tôi cũng phải báo cáo các anh hay sao? - Vương tỏ ra cứng một chút.
Tên lính xem xét kỹ lại cái túi, không có gì đặc biệt khác. Hắn đáp xuống đất rồi quay bỏ đi.
- Vết thương có vẻ khá nặng đấy, đây là vết răng nanh của rắn độc, này Thạch, bế cậu ta vào trại rồi hãy gọi thầy lang đi, đừng đi ngựa kẻo cậu ấy lại nặng thêm. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Sao sao, cậu bị làm sao, tớ xem nào - Thạch hốt hoảng đỡ Vương dậy.
- Này, đứng lại đã! - Một người lính canh quay đầu ngựa, đuổi theo Vương.
Cậu bỏ lớp vải quấn ra, hai vết chích giống như răng nanh của một con rắn, v·ết t·hương đã hơi thâm lại và máu vẫn đang chảy. Người lính cầm lấy cánh tay của Vương, hắn nhìn một rất kỹ.
Sốt ruột vì chờ cậu bạn ngủ dậy. Vương di chuyển sang bên phải và ngắm bắn vào cánh cửa sổ nơi thuận hướng để cửa sổ mở rộng thêm ra.
Bằng sự ổn định của cây nỏ và ở một khoảng cách không quá xa. Mũi tên đầu tiên của Vương đã trúng, điểm gần như xa nhất cánh cửa, một chút lực từ mũi tên đã đẩy cánh cửa mở rộng ra.
Hắn đưa tay giằng lấy cái túi. Vương giữ chặt lại, cậu và tên lính canh giằng co nhau một lúc, cái túi tuột ra khỏi lưng Vương. Bên trong, Vương đựng chiếc nỏ của mình, ngoài ra cậu không mang theo bất kỳ thứ v·ũ k·hí gì, nhưng nỏ thì nằm trong kế hoạch rồi.
Hai người lính thay ca ở cổng gác xong, một người lính khác đã đi đến tháp canh. Khoảng nửa tuần hương nữa là họ sẽ thay ca, như vậy nếu người lính đang gác ở vọng ngoài kia trở về thì đồng nghĩa với việc theo đúng như kế hoạch thì Kiệt sẽ bám theo người lính đó và tiếp cận gần đến nơi này. Những bờ cỏ cao men theo hàng rào sẽ là thứ giúp Kiệt di chuyển mà không sợ lộ.
Vương buộc lại miếng vải quấn quanh v·ết t·hương, hướng nam cũng là hướng mà cậu đang tiến đến.
Thạch di chuyển ra cửa thì Vương cũng di chuyển theo. Ngay khi Thạch mở cửa ra thì Vương nằm ật xuống đất. Vương ôm lấy cánh tay mà cậu đục hai cái lỗ rắn cắn.
Hai người lính gác gườm mặt lại, như đang muốn đe doạ Vương, Vương đã lường trước được việc này, họ chưa có bằng chứng để bắt cậu nhưng chỉ cần Kiệt b·ị b·ắt thì chắc chắn sẽ liên luỵ. Vương vạch cánh tay đang băng bó của mình.
- Thạch, cậu … gọi giúp tớ hai người lính gác cổng … lại đây, bảo họ rằng tớ bị rắn độc cắn. Nhanh lên!
- Chỉ là ba khúc gỗ cháu đục đẽo chơi thôi, cháu đang học nghề mộc chỗ ông Tuấn mà.
- Có vẻ nghiêm trọng, sao không nói sớm, phía nam ngôi làng có nhà thầy lang, mau đến đó đi.
- Cho ta xem, cậu mang cái gì đi đâu? - Hắn chỉ tay vào cái túi vải mà Vương đang mang trên vai.
Thạch đã Vương ngồi dậy, cậu để ý đến dáng vẻ hốt hoảng của Thạch, có vẻ như Thạch không phát hiện ra đó là vết rắn cắn giả. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Trời ơi sao không đến nhờ My giúp hay đến thầy lang, mà lại chạy đến đây?
“Có lẽ hắn sẽ đọc”.
- Cháu... cháu nhớ, nó màu xanh, nhỏ nhỏ, cháu không nhớ rõ lắm chỉ nhớ nó có màu xanh.
“Đã đến lúc rồi” quãng đường đi của Vương và Kiệt nếu cùng đi đến doanh trại đội thợ săn số 3, thì của Kiệt dài hơn một quãng từ ngôi miếu đến khu ruộng phía Tây nơi đầu con mương nước. Còn quãng đường đê thì cũng giống như quãng đường từ nhà Vương đi vậy. Chờ một khoảng thời gian thích hợp mà Vương đã căn chỉnh, cậu quyết định ra khỏi nhà khi ánh mặt trời đang rạng những tia nắng đầu tiên. Vương đi bộ, cậu đi thẳng đến doanh trại đội thợ săn số 3. Không nằm ngoài dự đoán, trên đường đi, cậu đã bị quân lính chặn lại.
Hắn bắt đầu bò dậy, vươn vai, nhưng hắn không hề chú ý đến mấy cái mũi tên mà Vương vừa bắn. Cơ hội đây rồi. Vương móc trong túi áo ra một đoạn vải nhỏ, cậu quấn quanh mũi tên cuối cùng rồi Vương ngắm bắn vào tường bên cạnh giường của Thạch. Nhưng không may, một con gió đã thổi khiến cánh cửa sổ khép lại. “Không thể bắn được mũi tên cuối cùng này được nữa, nó sẽ ở bên ngoài cửa sổ và tên Thạch tiều phu này hắn sẽ không để ý đâu”. Vương tỏ ra bực mình và sốt ruột. Không còn cách nào khác, phải bắn vào cửa ra vào.
- Cái gì đây?
Hai người lính gác được thay đi vào trong doanh trại và thường thì sau một đêm canh gác, họ sẽ được nghỉ ngơi một buổi sáng. Càng đến thời điểm quan trọng, Vương càng lo lắng nhiều hơn. Cậu nóng và khó chịu đến toát cả mồ hôi, mặt hơi đỏ lên. Còn Thạch thì lại càng tin rằng người bạn của mình bị rắn cắn thật và c·hất đ·ộc đang làm Vương tím tái và
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.