Kiệt Vương Kỳ Truyện
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 45: Rừng là nhà
Những gì Vương dặn Kiệt dường như Kiệt đều khắc cốt ghi tâm, Vương sống trong rừng không nhiều nhưng cậu ấy khá thông minh và có sự tính toán kỹ càng.
-Tao mới 18 tuổi thôi và chưa có vợ con đâu, vậy mà đã phải chăm mày như chăm trẻ.
Đang mải tưởng tượng ra món thịt dê nướng cho ngày mai, nhưng Kiệt sững người, cậu chợt nhận ra có tiếng gì đó giống như một bàn chân to lớn giẫm lên cỏ giống Kiệt, sau lưng cậu, nó đã có một lúc rồi. “Con Gạo nó rơi khỏi lưng mình ư, mệt quá mà rơi cả Gạo mà không biết”. Kiệt đưa tay lên sờ vào sau lưng, nhưng không, con Gạo vẫn ở trên đó. Tiếng bước chân càng gần hơn, nhanh hơn. Kiệt quay người lại, một bóng đen khổng lồ đang tiến đến bên cậu, nó đi bằng hai chân, rồi tiến thêm vài bước nữa, nó đổ mình xuống và bắt đầu đi bằng bốn chân, đen xì và khổng lồ, nó bắt đầu chạy. Những bước chân mạnh mẽ, dận rầm rầm trên mặt đất. Nó bắt đầu leo qua những tảng đá đầu tiên bằng bốn cái chân to lớn. Kiệt cố gắng leo lên càng cao hơn, nhưng nó vẫn đang tăng tốc điên cuồng đuổi theo Kiệt. Biết rằng không thể chạy nhanh hơn nó, trong cái lúc Kiệt đang đói và mệt, còn mang thêm bao nhiêu đồ đạc nữa.
-Thịt dê nướng có ngon không đây?
-Tao sẽ cố gắng kiếm thịt cho mày ăn, rồi dạy mày đi săn, mày còn phải săn về cho tao ăn cùng chứ.
Kiệt nghỉ ngơi bên con sông, khi nhà vua vào khu rừng thì có lẽ Kiệt đã đi rất xa rồi, cậu tiến thẳng đến phía nam, theo như sự chỉ dẫn của Vương, một đường thẳng và không đi theo bất kỳ lối rẽ nào. Kiệt cùng con Gạo, giống như hai người bạn, họ đi cùng nhau và cùng ăn cơm do Vương đã chuẩn bị cho họ.
Kiệt lại một lần nữa đưa bàn tay lên lưng con gạo, cậu từ từ tiếp cận, rồi vuốt nhẹ, một lần, hai lần, con Gạo có vẻ giật mình, nhưng lần này nó đã để kệ cho Kiệt sờ vào người nó. Bình thường, khi một con vật, cho dù là c·h·ó nhà đi chăng nữa thì khi chúng ăn cũng không phải lúc nên sờ vào người chúng. Chúng sẽ nghĩ rằng có k·ẻ c·ướp thức ăn và có thể cắn bất kỳ lúc nào. Bản năng của một con vật là như vậy.
Một thoáng buồn khi Kiệt nhớ về ngôi làng, những người bạn, và cô bạn gái. Băng qua một quả núi, mặt trời, lại giống như mọi ngày, mọi buổi chiều khác, nó đang dần nặn xuống, chỉ để lại những ánh nắng le lói yếu ớt xuyên qua những kẽ lá của khu rừng phía nam. Kiệt chỉ đi, chiều nay cậu chưa săn được gì, một con lợn rừng răng quặp, một con nai với một cặp sừng đồ sộ, nhưng Kiệt còn chẳng thể cầm vững cây cung mà săn chúng nữa. Đã khá mệt rồi.
Chương 45: Rừng là nhà
Đi được khoảng một nghìn bộ, Kiệt bắt đầu thấy có đá ở dưới chân, những tảng đá khá lớn và đất dốc lên phía trên, cậu ngửa mặt lên nhìn, cây cối cũng thưa hơn và thay vào đó là những bụi rậm, trước mặt Kiệt là một ngọn núi đá già, những ngọn núi có đỉnh khá tròn chứ không nhọn như những ngọn núi trẻ. “Vậy là đây là ngọn núi mà Vương nói”
Kiệt nhớ lại lời Vương chỉ cho cậu, kinh nghiệm vào rừng đã nhiều năm từ người ông Quy để lại giờ đã có hữu ích. Nấp sau một thân cây to, Kiệt đốt ngọn đuốc nhỏ, cậu mở bản đồ ra xem, nếu như dựa trên những gì mà Kiệt đã đi qua, thì chỉ còn một đoạn ngắn nữa thôi, khoảng một nghìn bộ, thì Kiệt sẽ đến được một ngọn núi đá. Khi đó, Kiệt ít ra có thể kiếm một cái hang, nơi đó hy vọng sẽ an toàn. Kiệt kiếm một thân củi to, cậu quấn một cái giẻ tẩm dầu và đốt một cái đuốc lớn, lửa cháy to đủ để soi sáng giúp Kiệt đi một cách dễ dàng hơn. Dù sao nếu di chuyển thì vẫn nên có lửa, để nhìn đường, và một số loài thú khá sợ lửa, ở khoảng cách này thì chắc chắn là không có ai có thể nhìn thấy ánh đuốc của Kiệt.
“Không hẳn là sẽ buồn và xác định một cuộc sống trong rừng đầy gian nan, thử thách, là bóng đêm, là quái thú, là những con rắn độc...” (đọc tại Qidian-VP.com)
No cơ bụng thì trùng cơ mắt, thức trắng một đêm, di chuyển từ sáng đến giờ khiến Kiệt cảm thấy khá mệt mỏi, con Gạo cũng vậy. Cậu tự hỏi: “Thực sự thì vị trí này sẽ có ai t·ấn c·ông không?” Kiệt buộc sợi dây xích con Gạo lại vào một gốc cây, rồi cậu đi một vòng xung quanh xem có gì lạ không? Ngoài cây cối, tiếng chim kêu, phía xa khu dòng sông, Kiệt thấy một con trâu rừng to lớn đầy lông lá đang ngụp nặn, nếu giống như trâu nhà, thì có lẽ nó sẽ là động vật ăn cỏ. Kiệt muốn nằm ngả lưng nhưng cậu không dám, không phải trong nhà, mà đây là một khu rừng đầy dãy sự nguy hiểm tiềm tàng. Khu rừng phía nam từng được biết đến là ít thú dữ nhưng lại rất nhiều bí ẩn, những chiến binh khi vào khu rừng phía Bắc, họ có thể hy sinh nhưng đều tìm thấy xác, nhưng ở khu rừng phía Nam, họ có thể m·ất t·ích và không bao giờ trở lại, câu chuyện về khu rừng phía nam không có nhiều, và nó vẫn là một bí ẩn đến bây giờ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kiệt quyết định không nghỉ ngơi mà sẽ đi tiếp, cậu lại cõng con Gạo trên lưng, tất nhiên là nó sẽ lại ngủ rồi, nó chẳng khác nào một đứa trẻ con cả.
-Này này, tao đã nuôi mày mấy hôm nay đấy, suýt c·hết mấy lần vì mày đấy con khốn…
“Việc đầu tiên cần làm là tìm một nơi để có thể trú ngụ, như một cái hang chẳng hạn, tối hãy ngủ trên cây nếu chưa có nhà. Dù sao trên cây vẫn tốt hơn là dưới mặt đất. Đừng đốt lửa vào ban đêm. Nó sẽ thu hút mọi ánh mắt” (đọc tại Qidian-VP.com)
Kiệt đưa tay lên định vuốt lưng nó khi nó đang ăn, con Gạo quay lại rồi ghừ một tiếng, Kiệt giật mình, cậu rút tay lại. Nó vẫn chỉ là một con hổ răng kiếm mà thôi, bản chất của nó vẫn là một con thú dữ, có lẽ Kiệt phải thuần hóa nó.
Một tay cầm đuốc, một tay hạ thấp người, đá lởm chớm khá khó trèo nên Kiệt phải dùng thêm một tay nữa để trợ giúp cho đôi chân. Không gian tĩnh lặng, tiếng chim cũng không còn, chỉ còn tiếng vượn hú, thi thoảng, một con dê núi nhảy từ tảng đá này sang tảng đá kia khiến Kiệt giật mình.
Nhưng đối với Kiệt, một sự gian nan giống như một bài học, và cậu cảm thấy khá thoải mái và phấn khích khi ở trong những hoàn cảnh đó. Bộ hành giữa khu rừng một mình, Kiệt không hề cảm thấy ngột ngạt, tiếng chim hót, tiếng thú rừng, tiếng vượn hú hay tiếng nước chảy đều khiến Kiệt cảm thấy thật gần gũi hơn bao giờ hết. Chỉ có điều, sẽ không có ai nấu cơm cho Kiệt, không ai gọi cậu dậy những khi ngủ nướng, không có ai giặt quần áo cho cậu, và tối đến, Kiệt sẽ không biết nên ngủ ở đâu, buộc mình vào một cái cây trên cao, một cái hang có lẽ là một giải pháp an toàn hơn. Đến trưa, cậu nằm dài lên tảng đá giống như một con cá sấu đang tắm nắng. Khu rừng phía nam khá yên ả, nhưng có thực sự như lời người ta vẫn đồn đại, thực tế thì quái thú ở khu rừng phía nam hiền hơn, kín đáo hơn và bí ẩn hơn.
“Trời tối là lúc cậu không nên di chuyển, hãy tìm một nơi trú ẩn sớm nhất, nếu đi kịp, thì phía nam sẽ có nhiều núi đá già, hãy kiếm một cái hang ở đó. Ngủ trên cây, hay dựng lều đều có thể bị thú dữ t·ấn c·ông dễ dàng đấy”.
Một con thỏ chia làm hai dường như là không đủ, Kiệt lấy thêm phần cơm nữa cho cả Kiệt và con Gạo ăn. Một con hổ răng kiếm ăn cơm và thịt được nướng chín. Kiệt nhìn con Gạo đang ăn miếng cơm, nó khá khó ăn mà cứ phải xục mõm và liếm liên tục, răng của nó được tự nhiên ban cho là dùng để cắn và xé con mồi hơn là để nhai từng hạt cơm. Kiệt lấy ra một mũi tên, cậu quay đuôi mũi tên lại rồi giữ không cho cục cơm nắm lăn đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kiệt nhớ lại lời Vương dặn: (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cậu hãy đi đủ xa, xa đủ để an toàn và sẽ có một ngày có thể trở lại, xa khuất khỏi sự tìm kiếm của quân lính, nếu đi thẳng về phía Nam, nếu tớ tìm cậu, tớ cũng sẽ đi như thế”.
“Nào, cùng lên thôi”
Trời đã tối, và ánh trăng khuyết le lói không đủ tầm nhìn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.