Kiệt Vương Kỳ Truyện
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Bạn đồng hành, khu rừng lạ lẫm.
-Vâng!
- À, không đâu, một thứ v·ũ k·hí mới, tớ đang thử nghiệm. Chẳng có nhiều gỗ để đục đẽo, nên tớ phải thử nghiệm trên mấy cây điếu cày của ông.
Kinh nghiệm quý báu của ông Quy, ông luôn mang một lọ vôi nhỏ và một cái que, đầu cái que được vót dẹt như một cái thìa. Khi có vắt hoặc đỉa bám lên người, ông quệt cái thìa vào lọ vôi rồi vỗ lên chỗ mà con vắt đang hút máu. Vôi khiến nó xót và nó sẽ tự nhả ra.
- Đuổi theo nó, nó sẽ gục sớm thôi.
Ông Quy quay người lại nhìn chằm chằm vào Vương, Vương nhận ra và như đã hiểu ý ông rằng cậu đã kể lể quá nhiều. Việc vào rừng, dù sao vẫn không phải là hợp pháp, vì vậy ông Quy vẫn luôn dặn Vương phải kín mồm kín miệng.
-Nó là một con giao long, thường xuyên xuất hiện ở khúc sông này, nó nổi lên để thở đó.
Nhưng cũng đúng khoảnh khắc đấy, một mũi tên khác trúng đâm thẳng vào cổ con nai. Nhưng không phải là của ông Quy. “Là ai đã bắn mũi tên ấy” Từ phía sau Vương nhổm người dậy.
-Ông đã nhìn thấy nó chưa? Dường như làng ta chưa từng bắt được nó phải không?
Ông Quy vào bếp lấy theo câu cung, một cái áo choàng có mũ màu xanh đã có phần bạc màu, giỏ mũi tên đã được Vương vót đầy, Ông Quy đưa cho Kiệt hai cây giáo ngắn được vót từ những ngọn tre và bảo cậu đeo trên lưng, còn Vương cũng đưa hết giáo cho Kiệt, cậu mang theo cây cung nhỏ của mình và cái điếu cày đang được đục đẽo của cậu. Vương cẩn thận bọc nó trong một cái túi vải, ông Quy gói một ít thuốc lào vào lá sen rồi cầm theo cây điếu cày, cây đóm, đồ đạc lỉnh kỉnh trên lưng. Đến gần trưa, ba ông cháu xuất phát, khởi đầu chuyến đi săn đầu tiên của Kiệt.
-Tớ vào nhiều lần rồi, có sao đâu? Thế cậu rèn luyện binh đao, cung tên giáo mác, chỉ để biểu diễn thôi à.
- Nó ở đây – Kiệt gọi.
Ông Quy dẫn hai chàng trai đi xuống dưới chân một khe núi, rồi đi xuống một con suối, nước chỉ nông chỉ đến quá mắt cả chân. Ông rút con dao quắm dắt sau lưng rồi phát lấy ba cây tre, đầu tre được phát chéo khiến nó trở lên nhọn hơn, đưa cho Vương và Kiệt mỗi người một cái để làm gậy.
Ba ông cháu lại lên đường, Vương và Kiệt có vẻ như khá vô tư, chúng thì thầm nói chuyện với nhau những thứ lạ lẫm mà Kiệt thấy được, còn ông Quy đi trước có vẻ như đang lo lắng một điều gì đó. Mỗi lần đi qua một cây tre nhỏ, Kiệt lại dừng lại rồi phát, chặt, tuốt cây tre nhanh chóng giống như là ông Quy đã làm, đi được một đoạn Kiệt đã có được gần chục cây giáo tre bên người. Đầu cây tre được Kiệt phát chéo làm nó trở lên nhọn hơn. Chẳng bù cho sự chủ quan của Vương, Kiệt cẩn thận, háo hức xen lẫn một chút lo âu nên đã chuẩn bị rất nhiều cây tre để làm giáo. Một lúc sau, họ cũng đã đến được vườn vải. Thiên nhiên kỳ diệu tạo lên một vườn vải có một không hai, nó rộng cả mấy cánh đồng, cỏ dưới vườn chỉ cao không quá mắt cá chân, những cây vải thân thẳng đứng, tán cao như những cái ô, tán lá dày và xoè tròn che hết ánh nắng khiến những cây cỏ ở dưới không có được chất dinh dưỡng từ mặt trời, chúng không thể cao và rậm rạp như cỏ những nơi khác, trải qua hàng trăm năm, những quả vải chín và rụng xuống, hạt vải lại nảy mầm và mọc lên cây mới, nhưng kỳ lạ làm sao, những cây vải dường như được xếp ngay hàng thẳng lối giống như có bàn tay con người chứ không phải tạo hóa của thiên nhiên.
Nói rồi Kiệt mới để ý, khi đi qua những bụi cỏ, ông Quy có thói quen kéo cao ống quần để lộ ra một vài v·ết t·hương trên cơ thể. Một vào chiếc sẹo giống như những nốt ruồi lớn ở bắp chân của ông.
- Dùng vôi bôi lên, nó nhả cháu ra ngay lập tức.
Vương không nói gì nữa, Kiệt hiểu ý nên cũng không hỏi thêm, nhưng cậu cảm thấy có điều gì đó bí ẩn đang nằm sâu trong khu rừng này. Nó làm kích thích lên sự hưng phấn, làm nóng lên dòng máu đỏ đang cuồn cuộn chảy trong người của Kiệt. Mọi thứ xung quanh đều lạ lẫm, dần dần hiện lên trước mắt. Đã mười tám năm sinh sống trong làng, Kiệt giống như hàng nghìn người trong làng chưa bao giờ được đặt chân vào khu rừng bí ẩn này. Những cái cây khổng lồ thẳng đứng cao bằng mấy lần mái nhà, dây leo chằng chịt, những sinh vật lạ lẫm mà Kiệt chỉ được nghe kể chứ chưa từng được nhìn thấy, một con nhím biết trèo cây, một con cá chép nhiều màu, một con cá có bốn chân, ông Quy nói chúng có thể sống được cả trên cạn và dưới nước, nhưng chúng rất hiền và không t·ấn c·ông con người. Còn có cả những con bướm to bằng cả hai bàn tay bay lượn thành từng đàn vòng quanh người Kiệt, lũ khỉ, vượn leo trèo nhảy nhót. Thỉnh thoảng khu rừng lại vọng lại những tiếng hú, tiếng chim hót xa xăm hòa tấu lên một bản nhạc nhiều màu sắc mà không thể trộn lẫn được. Và ông Quy luôn là người cẩn thận nhắc nhở Kiệt mỗi khi đi qua hay nhìn thấy một thứ gì đó mà trong làng không có.
Kiệt vừa hoang mang nhưng cũng vừa rất háo hức, không hiểu vì sao khu rừng đầy dẫy những thứ hay ho như này mà làng ta lại cấm không cho ai ra vào, chẳng nhẽ nó lại nguy hiểm như bao lời đồn đại, nào là thú dữ quái vật, nhưng con muỗi khổng lồ, nhện độc, rắn hổ mang hay thậm trí là những con đỉa hút máu người... Ăn xong ống cơm lam, ông Quy rút cái điếu cày ra rồi làm một hơi, ông thổi khói lên trời như đang tận hưởng cái hơi cay cay của điếu thuốc.
- Ông ơi, chúng ta còn đi bao xa?
-Chưa từng, ta cũng chưa từng được nhìn thấy nó, nó chỉ nổi phần thân và phần đầu lên mà thôi, nó cũng chưa từng t·ấn c·ông ai, theo trí nhớ của ta thì là vậy. Làng ta cũng không ra sông nhiều mà.
- Đi dưới suối cháu nên có gậy, nó giúp cháu giữ thăng bằng tốt hơn, nếu có dẫm phải sỏi trơn đầy rong rêu. Phần rừng này có nhiều suối, cây cỏ ở đây mọc rất tốc, vì thế có rất nhiều bụi rậm và cây leo. Vì điều này nên đội thợ săn số 1 rất ít khi đi qua đây. Họ thường chọn những nơi chống trải hơn, tầm nhìn tốt và ngựa có thể di chuyển dễ dàng. Đó là lý do ta chọn khu vực này để di chuyển khi ra khỏi làng.
-Thày lang đó đã chữa cho ông à?
Họ đuổi theo con mồi đến quá vườn vải, nơi những cây vải thưa hơn, thay vào đó là những cây nhãn, cỏ cũng cao hơn một chút, ba ông cháu đi chậm lại, v·ết m·áu vẫn còn nhưng ngắt quãng, con mồi dường như đã mệt và tìm nơi ẩn nấp, có lẽ nó đã chui vài một bụi cây nào đó.
Cỏ không cao nên rất khó để trở thành một nơi trú ẩn tốt, nhưng những con nai và lợn rừng lại rất thích nơi này, vì những những cây vải khiến chúng dễ chạy lắt léo hơn và cũng dễ phát hiện ra kẻ thù nào đang rình rập mình. Chính vì vậy mà chúng thường xuyên qua lại vườn vải để gặm cỏ và nghỉ chân. Thậm trí là tận hướng những quả vải chín đỏ rụng xuống. Như lời ông Quy nói thì nhiều con thú lại rất ghét mùi của những con bọ hay bám trên thân cây vải, dường như nơi này là thiên đường cho nai và lợn rừng đến tìm thức ăn.
Sau một hồi chờ đợi, cuối cùng thì con mồi đầu tiên cũng đã xuất hiện, một con nai cỡ trung bình, khoảng một năm tuổi, và nó đang mải mê tận hưởng những nọn cỏ non. Thỉnh thoảng, nó lại nhỏm đầu dậy nhìn ngó xung quanh, cái tai vẫy vẫy rồi lại cúi xuống gặm cỏ. Ông Quy đã đánh dấu mục tiêu. Ba ông cháu nằm sát xuống mặt đất, từ từ di chuyển từng chút một, khi chỉ còn cách con mồi khoảng ba chục bước chân, ông ra hiệu dừng hẳn lại, ông Quy di chuyển ra một gốc cây vải to có thân chia làm hai như một cái chạc ba, Vương thì vẫn nằm sát dưới tán cỏ, còn Kiệt thì bò lại cần một mô đất cao. Con nai lại ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh rồi vẫy cái tai, nó tiến thêm vài bước rồi lại chúi múi xuống gặm nấy gặm để những miếng cở thơm. Ngay lúc này, ông Quy ngồi dậy, tư thế chân trước đưa lên, chân sau quỳ xuống, chỉ một thoáng nhanh như chớp, tay phải ông đã nắm chặt cây cung, tay trái cầm tên, dây cung đã căng, đầu mũi tên chĩa xuyên qua cái chạc ba của thân cây vải.
“Trượt rồi” mũi tên bay ra khỏi tay ông Quy. Nhưng cái cảm giác đã bắn ra hàng chục nghìn mũi tên khiến ông biết rõ cái tên lần này ra không thể bắn trúng vào cổ nó được, ngay cái khoảnh khắc ông nhả mũi tên từ tay trái ra, con nai đã nhảy lên bằng đôi chân sau chắc nịch của mình.
-Trúng rồi, cháu đã bắn trúng nó.
Ông Quy đi trước, đến Kiệt, và Vương đi sau. Khi học con chữ ở đình làng, Kiệt luôn tỏ ra xuất sắc hơn Vương rất nhiều, nhưng trong cái thế giới lạ lẫm này, thì Vương lại là người sành sỏi hơn Kiệt, Vương chỉ cho kiệt những thứ mà Kiệt chưa bao giờ nhìn thấy, cậu khoe khoang rằng những thứ này Vương đã khám phá ra. Đi được một lúc, đoạn đường suối ngày càng hẹp lại nhiều hơn, nước đã sâu lên đến ngang bụng, men theo con suối, thỉnh thoảng lại có những ngọn thác nhỏ chảy xuống, nước từ trên cao đổ xuống những vách đá bắn lên dưới ánh nắng của buổi trưa khiến chúng lung linh như những viên thuỷ tinh đủ màu sắc. Bên cạnh những bức tường bằng đá bao quanh lấy con suối, nếu để ý kỹ, Kiệt có thể nhìn thấy những hình vẽ về con người rất cổ xưa, một con voi có rất nhiều ngà, một con chim khổng lồ, một hình người nhỏ bé, những hình vẽ một nét được trạm khắc lên những vách đá không ai biết rằng nó có từ bao giờ. Kiệt chưa bao giờ được nhìn thấy những cảnh tượng đẹp và lạ lẫm như vậy. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống dòng sông tạo thành những cột sáng nhìn xuyên đến tận đáy, nhấp nhô theo làn sóng tạo lên những cảnh tưởng vô cùng huyền ảo. Đôi khi những con cá luồn qua chân cậu làm Kiệt giật mình vui vẻ. Chuyến đi dài và đẹp hơn Kiệt tưởng tượng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tối hôm đó, Vương háo hức cho buổi học việc đầu tiên vào sáng mai nên cậu không ngủ được, cậu dậy và tiếp tục đục đẽo cái điếu cày cũ của ông Quy. Còn ông Quy thì đã làm được một giấc ngủ ngon say. Nhưng có lẽ cả đêm trằn trọc háo hức, sáng hôm sau, như thường lệ, Vương ngủ say và người luôn đánh thức chỉ có thể là ông Quy.
Bỗng nhiên Kiệt nhìn chằm chằm vào mội bụi cây rậm rạp, bản năng của Kiệt mách bảo rằng một sinh vật sống đã nằm trong đó, cậu cảm nhân được một nhịp thở dốc và tim đập nhanh, cậu tiến lại gần bụi cây. Phía sau bụi cỏ to, con nai đang nằm ở đó. Nó thở gấp nhưng hơi thở cuối cùng ngồi gục hẳn.
- Ông ơi, hôm nay chúng ta đi săn nhé, cho Kiệt đi cùng với, chả nhẽ hôm nay ta lại mời Kiệt ở lại ăn cơm rau dưa.
- Hãy cẩn thận đấy Kiệt, nếu cháu đi quá sát những cây cỏ. Cháu có thể bị những con vắt bám vào người và hút máu.
Những gì ông Quy nói khiến Kiệt cảm thấy ông Quy thực sự là một người rất kinh nghiệm, mấy chục năm sống trong rừng chắc hẳn ông đã gặp nhiều điều thú vị.
- Không được! Rừng không phải là nơi thích vào là vào, ra là ra.
- Dậy, dậy, thằng quỷ này, gần đến trưa rồi, có Kiệt đến tìm cháu này.
-Tất nhiên là tớ không đùa rồi. Vào rừng thú vị lắm, không chán như trong làng đâu.
Nhưng nếu không vào rừng, đồng nghĩa với việc Vương sẽ tiếp tục phải ăn cá, rau, dưa, củ, quả. Những thứ khiến cậu chán ngấy. Điều đó khiến Vương không từ bỏ ý định thuyết phục ông. Còn Kiệt thì không khỏi ngạc nhiên.
-Thì nãy ông chẳng bảo con rắn đó là loài kịch độc đó sao? Chất độc của nó có thể g·iết được một con bò mộng. Chính ông đã kể với cháu.
-Chân ông, có những vết gì kia?
Cả ba ông cháu nhanh chóng đứng dậy rồi lần theo con mồi, đã đến lúc Kiệt thể hiện. Kiệt nhanh chân hơn, vừa đi vừa ngó xuống v·ết m·áu mà con nai để lại, cậu lấy cây giáo cầm ra tay. Vương chạy phía sau rồi đến ông Quy, khi mà ông Quy vẫn còn đang không hiểu chuyện gì đã khiến thằng nhóc vụng về như Vương lại có thể bắn tên chuẩn đến vậy thì Kiệt đã chạy vọt lên phía trên. Bản năng của một người thợ săn mách bảo Kiệt rằng con mồi sắp gục, v·ết m·áu của nó còn vãi trên nền cỏ. Con nai chạy bán sống bán c·hết thoát khỏi tầm nhìn của hai ông cháu, nhưng Kiệt vẫn đang lần được theo dấu vết của nó.
Nhưng ngay cái khoảnh khắc Kiệt gọi mọi người xong, Kiệt cảm nhận có điều gì đó bất thường đang ở đây, cậu cảm nhận được tiếng thở phì phò, cảm nhận được không chỉ có mỗi con nai kia đang hiển hiện ở nơi đây. Ý định tiến đến con nai, thành quả của cuộc rượt đuổi, chợt biến mất. Kiệt dừng lại.
- Thác nước ư? Thác nước khổng lồ?
Phía đằng sau, Vương cười một cách khoái trí.
Con giao long đang được chú ý, bỗng nhiên nó quẫy nước, Kiệt nhìn thấy nó đang hướng cái đầu về phía ba người. Cậu có cảm giác rằng nó không có ý định t·ấn c·ông hay lại gần, nó chỉ giống như đang canh gác con sông này, hoặc đơn giản là nó chỉ đang nhìn mấy người mà thôi.
- Vườn vải ạ?
- Có phải ông Tuấn nhờ Kiệt đến gọi cháu.
-Tớ cũng đã từng nhìn thấy nó nổi thân lên rồi, nhưng chỉ thấy lưng nó mà thôi, thân nó như một con rắn, nó có vảy, một cái đầu to và mõm dài, trên lưng nó có những cái vảy nhọn như sừng dọc theo thân đến đuôi. Nó dài lắm, phải đến cả chục bước chân ấy.
- Làm gì thế này ông tướng, cậu định biến cây điếu cày của ông cậu thành một kiệt tác à?
Ba ông cháu tiếp tục đi, đến đoạn cỏ cao, ông ra hiệu cho Vương và Kiệt hạ thấp người xuống, Vương dùng liềm cắt một bó cỏ rồi buộc lại, đưa cho Kiệt để đeo bên người nguỵ trang. Tiếp tục di chuyển, chưa đầy nửa canh giờ, họ ra đến bờ con sông Quế. Lúc này nước xuống, lòng sông thu lại làm lộ ra hàng đá to ven bờ, ba ông cháu tiếp tục lội ngược dòng nước, càng lên cao, đá càng lởm chởm, khó di chuyển hơn, khu rừng càng hiện ra gần trước mắt. Ở phía xa xa người ta vẫn còn nhìn thấy rõ con sông Quế chảy qua một thung lũng nằm giữa khe của hai quả núi cao tưởng chừng như chạm đến mấy tầng mây, cảnh tượng thật hùng vĩ khiến Kiệt phải mất môt lúc mới hoàn hồn. “Đẹp quá, vậy mà mình chưa từng nhìn thấy”. Nhìn kỹ xung quanh, Kiệt mới để ý thấy rằng tuy ven bờ sông là những đá cuội lớn, nước chạy nhẹ nhàng không có gì là nguy hiểm, nhưng phía xa, giữa dòng sông, cậu có thể nhìn thấy những xoáy nước, có cả những tiếng “phì phì” giống như một con gì đó đang phun nước. Xa xa, một thứ gì đó nổi lên trên mặt nước, nó động đậy, rồi lại nặn xuống, một lúc sau nó lại nổi lên. Kiệt giữ Vương dừng hẳn lại để quan sát. Một con quái vật nào đó mà Kiệt không thể nhìn rõ, nó chỉ nổi lên trên mặt nước một phần của cái đầu, chính xác là một chiếc mõm dài, hai lỗ mũi to phía trước, Kiệt có thể nhìn thấy một phần của cái đầu ở phía sau, nó rất to. Nó là chủ nhân của cái tiếng phì phò khi nãy.
Ông Quy ra hiệu cho hai đứa cúi thấp người xuống, nguỵ trang bằng cỏ cẩn thận, quan sát xung quanh để tìm xem có chú nai nhỏ nào vì mải chơi mà lạc đàn hay không.
Vương lôi cái áo nâu từ trong chăn ra rồi chạy vụt ra ngoài cửa.
Kiệt vào trong nhà, còn Vương thì chạy ra giếng nước để rửa mặt, Kiệt ngó nghiêng trong nhà Vương thì thấy cái điếu cày của Vương đang đục đẽo.
Ông Quy tiếp tục đi, vừa đi ông vừa kể:
Chương 5: Bạn đồng hành, khu rừng lạ lẫm.
- Kiệt, lùi lại, nguy hiểm – Tiếng gọi của ông Quy từ phía sau.
-Rắn cắn, đã lâu rồi, cũng là một lần vào rừng, một con rắn lục xanh cỡ lớn đã cắn ta. Nó là một loài kịch độc.
-À không có gì đâu! Thực ra nó cũng bình thường thôi, tớ cũng được nghe kể chứ chưa thấy bao giờ.
- Đi qua nhanh đi, kẻo người khác nhìn thấy bây giờ - Ông Quân đáp.
-Nó khá hiền, theo tớ là vậy! Đi qua đây bao nhiêu lần, cũng chỉ thấy nó ngoi lên và thở.
- Trong rừng còn nhiều cảnh đẹp như này nữa không?
Ông Quy ngoái đầu lại nhìn xuống chân mình. Ông lấy cây giáo chỉ vào phần bắp chân sau, nới có hai vết sẹo tròn.
Ông Quy khi đó đang ở ngoài vườn. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Đi qua ngọn núi này chúng ta sẽ đến một vườn vải, ở đó s·ú·n·g ta sẽ săn những con nai và lợn rừng nếu được.
Nhưng con nai rất thính, một vài tiếng động nhỏ của ông Quy đã khiến nó cảnh giác, nó nhổm đầu dậy khi nghe thấy tiếng động lạ, linh tính nó mách bảo rằng ở đây có mối nguy hiểm đe dọa, ngay lập tức nó quay đầu rồi chạy phốc về phía xa khoảng vài chục bước chân rồi nó lại tiếp tục dừng lại ăn cỏ. Ông Quy hạ cung rồi đeo lên trên vai, tiếp tục ra hiệu cho Vương và Kiệt tiến lên gần đến chỗ con mồi. Một lúc sau, họ lại tiếp cận được chú nai vàng ngơ ngác ấy, lần này Vương và Kiệt bò xa khỏi ông Quy, tạo thành một hình vòng cung ôm lấy con nai, có nghĩa là giờ nó chỉ còn một phía để chạy, nếu nó chạy lại một trong ba phía còn lại, nó sẽ bị áp sát và t·ấn c·ông b·ằng giáo. Ông Quy ra hiệu cho Kiệt đừng làm gì cả vì cậu không mang theo cung tên. Lần thứ hai, ông Quy có lẽ đã cẩn thận hơn, giữ một khoảng cách xa hơn đến chỗ con nai, cự ly này thì ông không dám chắc mình sẽ bắn trúng cổ nó - điểm yếu chí mạng của bất kỳ con thú nào. Ông từ từ ngồi dậy và nấp sau một cây vải khá già, thân cây to, cung và tên được giương lên. Từ phía bên kia Vương cũng đã sẵn sàng thử “món đồ chơi mới” của mình, còn Kiệt thì lại đang chăm chú quan sát cử động của hai ông cháu nhà Vương.
- Một lúc nữa thôi, Chúng ta phải tránh con đường mòn lớn vì có thể bắt gặp đội thợ săn bất kỳ khi nào. Và ở đây cũng có nhiều loài thú chúng ta không nên săn chúng.
- Nhiều lắm, có đầm lầy nước xanh này, có mấy con hang động ... rừng trúc, rừng thông, và cả thác nước khổng lồ.
- Trời ơi, cháu dậy muộn quá rồi, tối qua cháu không ngủ được.
-Giao long ư? Lần đầu tiên tớ nhìn thấy.
-Vào rừng dù sao cũng là điều cấm kỵ và nguy hiểm, hai đứa nhất nhất nghe theo lời ta. Nếu không sẽ không có lần thứ hai.
-Vậy thì thân nó như thế nào hả ông?
- Thỉnh thoảng, khoảng mỗi tháng một lần, hai lần, khi nào tớ thèm ăn thịt thì ông lại vào rừng săn thỏ cho tớ.
Ông Quy bắt chuyện hai chàng trai.
-Vâng!
-À! Nó là con giao long! - Vương nói với Kiệt.
Vương ra vườn, lại gần ông và tiếp tục màn thuyết phục lải nhải của cậu. Ông Quy tỏ rõ việc không hài lòng với thằng cháu của mình. Việc vào rừng dù sao cũng bị làng cấm, mình vào đã đành, việc Vương rủ rê thêm người mà không hỏi ý kiến ông Quy đã khiến ông không hài lòng. Nhưng sau màn năn nỉ ỉ ôi của Vương, cuối cùng thì ông Quy cũng phải gật đầu. Còn Kiệt, cậu chưa từng vào rừng, vẻ rụt rè hiện rõ trên khuôn mặt nhưng sau khi bị Vương thuyết phục thì Kiệt cũng đồng ý.
Ông Quy khựng lại:
Mũi tên trúng vào lưng con nai.
- Này Vương, cậu đã vào rừng nhiều chưa?
- Vậy hả, may quá, buổi đầu đã đến muộn thì tớ còn mặt mũi nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
-Ồ không, tớ không vào đâu, quân lính bắt được, thì phạt nặng lắm.
- Ông cháu ta đi thôi, quá trưa rồi, chúng ta phải về trước khi trời tối kẻo bỏ mạng lại đây, nhưng dù sao vẫn phải mang được chút thịt về.
- Đúng rồi, trong rừng có rất nhiều cây lạ, vào mùa hè khoảng tháng bảy tháng tám. Vải chín và rất ngon, tớ và ông vẫn thường vào đây vặt trộm mà, có đợt còn ăn thay cơm luôn ấy chứ. Vương hý hửng khoe với Kiệt.
-Đã hai chục năm rồi, ta nghe mọi người kể lại, ta đi hôn mê, tím tái mặt mày, c·hất đ·ộc lan khắp cơ thể. Rồi ta ngất đi, vài ngày sau ta tỉnh dậy khi đang ở trong làng, một nhà thày y.
- Lần này đi săn sớm vậy thày... nhưng sao hôm nay lại có ba người.
-Cậu nói gì cơ, vào rừng ư? Cậu không đùa đấy chứ?
Kiệt đã hiểu rõ hơn lý do và không hỏi nữa, ba ông cháu đi đến cuối con suối, nó là một ngọn thác nhỏ, nước từ trong một khe núi chảy ra mát lạnh, có màu xanh của đá, họ lên bờ rồi ngồi xuống bên những tảng đá to và khô ráo, Vương bỏ trong túi những ống cơm lam ra đưa cho ông Quy và Kiệt, mỗi người hai ống. Họ cùng nhau ngồi ăn lấy sức.
Vương bò dậy lổm ngổm rồi vơ lấy cái đồ chơi của cậu, cái mà đã bắn ra mũi tên trúng vào cổ con nai đó. Con nai nguỵ xuống rồi lại bật dậy nhanh chóng, nó dẫy, đạp rồi co cẳng bỏ chạy.
Ông Quy ra hiệu cho hai đứa tiếp tục đi. Kiệt rảo bước đi cho kịp với ông, cậu tạm quên chuyện con giao long hiền lành kia, loài thú đầu tiên trong chuyến đi của Kiệt khiến cậu cảm thấy khá háo hức. Nó hoàn toàn khác biệt so với con gà hay con lợn, con trâu, con bò mà cậu thường xuyên thấy trong làng. Kiệt quay lại nói với Vương.
- À thằng Kiệt, con ông Tuấn, ông yên tâm, đều là người nhà cả, hôm nay dẫn nó kiếm mấy con thỏ.
Nhanh như chớp, ông Quy phi ngọn giáo tre của ông vào một bụi cây gần đó, rồi tới Kiệt cũng phi ngọn giáo của mình vào. Một con sói vàng xuất hiện.
Nói rồi Vương gọi với ra ngoài chỗ ông Quy.
Cùng nhau tiến ra hướng bờ sông, đoạn đầu tiên, họ sẽ phải đi qua một cánh đồng lúa, nếu ai có hỏi ông Quy đều dặn phải trả lời là đi câu cá và bắn thỏ, bắn chuột, tại bờ sông. Khi đi hết đoạn cánh đồng thì họ gặp ông Quân.
-Không hẳn, ông ta nói rằng ta tự hồi phục, ta cũng chẳng nhớ rõ nữa, đã hai chục năm rồi. Các cháu nên đề cao cẩn thận.
-Ý cháu là vết này à?
-Hỏi thế mà cũng hỏi, ta không sống mà đi lù lù trước mắt hai đứa sao?
Vương choàng tỉnh.
Lúc này thì Vương chen ngang. (đọc tại Qidian-VP.com)
-Vậy ư? Vậy khi đó ông có sống được không?
- Chưa đầy trăm bộ nữa, nó sẽ gục ngay thôi.
Vương nửa tỉnh nửa mê, mắt còn chưa mở rõ thì Kiệt đã vào trong nhà. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Không phải đâu. Mình sang chuyển lời của cha nuôi, sáng nay cha mẹ mình vào gặp tướng quân rồi, ông ấy cần sửa cái xe ngựa nên bảo tớ sang đây báo với cậu. Cha tớ sẽ bắt đầu dậy việc cho cậu từ ngày mai.
Kiệt hỏi ông Quy:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.