Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4: “Thợ mộc” những ý tưởng đầu tiên.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: “Thợ mộc” những ý tưởng đầu tiên.


- Không, nhìn thấy ban ngày chứ, đêm hôm đó lũ diều hâu còn oanh tạc trên bầu trời, tôi nào có dám ra ngoài. Chính mắt chúng tôi nhìn thấy mà, nó còn tấn công hai ông cháu tôi, may mà chạy thoát thân được đấy.

Chương 4: “Thợ mộc” những ý tưởng đầu tiên.

Vương bắt đầu tư duy, cậu tiếp tục ngồi xuống theo tư thế chân trước, chân sau, cung được giương lên một cách bài bản như những gì cậu đã từng được học, nhưng tâm trí Vương mách bảo cậu rằng nếu thả tay tên ra lúc này, kết quả không có gì khác ngoài “bắn trượt”. Cánh tay phải cầm thân cây cung run lên, tay trái cầm vào đuôi mũi tên không còn chắc chắn. Cậu biết rằng có lẽ đứng ngay bên cạnh con thỏ thì cậu mới có thể bắn trúng, “vậy tại sao những người cận vệ hay những người thợ săn thực thụ, họ có thể bắn trúng đồng tiền xu khi ở cách xa mục tiêu đến cả vài chục bước chân”.

- Mai ông dẫn cháu đến gặp ông Tuấn nhé, cháu muốn học nghề thợ mộc của ông ấy.

“Cơ hội đây rồi, mình sẽ được ăn thịt sau gần một tuần không săn được con gì”

“Chưa bao giờ mình bắn một con thỏ chuẩn như thế mà lại ở cự ly xa như vậy, chắc là do may mắn ư?” Vương bắt đầu lẩn thẩn, cậu nghĩ một lúc rồi tủm tỉm cười như đã nghĩ ra được một cái gì đó rất hay ho.

- Không, chỉ một mũi tên duy nhất, và cháu đã nhặt lại cho ông, mai cháu sẽ vót cho ông bó tên mới nhé.

Vương nhổm dậy gọi ông:

- Lạ lắm, mấy năm nay tôi đã không gặp lũ hổ răng kiếm rồi, tôi cứ nghĩ sau cái c·h·ế·t của cả đội thợ săn, lũ hổ răng kiếm cũng không còn. Hôm nọ tôi và thường nhỏ đã gặp một con...

- Khà khà - tiếng cười khoái trí của ông Quy - Thằng cháu trời đánh, mấy giờ rồi mà còn chưa dạy hả, định trưa nay ăn khoai nữa hả?

Tối hôm đó, ước mơ được thường xuyên ăn thịt đã dâng lên đến đỉnh đầu của cậu bé, cậu chằn trọc tự hỏi làm sao để có thể bắt đc lợn rừng, nai, hay đơn giản chỉ là mấy con thỏ để cải thiện bữa ăn. Vương đã ngấy lắm việc ăn rau và cá ông câu hàng ngày rồi, cách đây chục năm khi ông Quy còn trẻ khoẻ, ông vẫn thường xuyên dẫn Vương vào rừng đi săn cùng, nay ông đã hơn sáu mươi tuổi, không còn nhanh nhẹn và minh mẫn nữa. Một tia hy vọng lóe lên trong đầu cậu bé, Vương chợt nhớ đến ông Tuấn, thợ mộc trong làng và cũng là người quen của ông Quy.

- Cái gì thế? Cháy nhà sao?

Vương và Kiệt đi ra chỗ hai ông nói chuyện, cậu cố tình đi dậm chân to tiếng để đánh tiếng cho hai ông biết, ông Quy thấy vậy liền đổi chủ đề. (đọc tại Qidian-VP.com)

Câu nói của ông dường như chạm vào lòng tự ái của Vương. Kể ra cũng phải, “mười bày tuổi bẻ gãy sừng trâu” nhưng Vương vẫn phải để ông nuôi cơm hàng ngày, đi săn với ông cũng chỉ giữ trách nhiệm hỗ trợ, mang vác là chính.

-Thứ gì kia ông Tuấn? – Ông Quy chỉ vào cái cũi.

Vương tỏ ra thất vọng, cầm cây cung trở vào nhà, nhưng dây cung đã vướng vào một cái cột ở hàng rào. Cậu giật cây cung ra, nhưng nó rất chắc chắn, Vương phải luồn tay qua rồi nhấc cả cây cung lên cao rồi kéo ra ngoài.

Ông Quy chồm dậy, cơn thèm thuốc của ông mách bảo ông rằng thằng bé này không đùa, nó đã làm thật, cái điếu của ông ấy đã bị Vương khoan đục mấy cái lỗ hình vuông mà không hiểu nó làm cái gì. Ông đi xuống bếp, Vương đã để nó ở một góc. Vẫn giống như cái điếu cũ nhưng lần này Vương đã trạm khắc hình một con hổ hung dữ lên trên. Ông quy làm một hơi rồi bò lồm gồm vào trong giường. Hai ông cháu đi ngủ, Vương đã nhắm mắt và ngủ trong sự háo hức chờ đợi.

-Trời ơi, chút nữa là có thịt thỏ ăn rồi.

Chiều hôm sau, hai ông cháu dẫn nhau đến nhà ông Tuấn thợ mộc, ông Tuấn nay đã gần sáu mươi tuổi, ít hơn tuổi ông Quy, là thợ mộc lâu năm nhất trong làng, trước đây cha của ông Tuấn cũng làm thợ mộc, đã từng đóng nhà và làm rất nhiều đồ đạc cho trưởng làng và các vị chỉ huy. Ông Tuấn có vợ nhưng không sinh được người con nào nên không có ai nối dõi cái nghề của ông. Kiệt là con nuôi của ông Tuấn, chính là đứa trẻ được tìm thấy gần chuồn ngựa sau cuộc tấn công của lũ diều hâu khổng lồ mười tám năm trước. Vương và Kiệt thân với nhau từ nhỏ, từ khi cùng học con chữ ở đình làng, Kiệt hiền lành, ít nói, cậu chỉ thích tập võ và bắn cung. Kiệt không có ý định nối nghiệp thợ mộc của cha Tuấn nên khi nghe Vương và ông Quy đến nhà xin học việc, ông Tuấn đã rất vui và nhận lời ngay.

- Ông không quan tâm đến việc cháu nói, rằng cháu đã bắn suýt trúng một con thỏ hay sao? Mà ở một cự ly rất xa.

- Đúng rồi, thằng Kiệt, nó giỏi lắm, cung giỏi, giáo giỏi, nó còn biết sử dụng dao găm nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vương bắt đầu nghĩ nhiều hơn: “Hướng gió, sự ổn định ở hai cánh tay, sự chuẩn xác ở cánh cung, dây cung hay mũi tên? Mọi thứ đều không hoàn hảo? không hề có một chút cảm giác gì là bắn trúng cả”.

- Hổ răng kiếm ư, cũng đã lâu tôi không thấy đội thợ săn săn được con nào? Mà ông vào rừng ban đêm sao?

- Ừ, mai vót cho ta một ít, mà này, ta cũng vừa gặp ông Tuấn thợ mộc, ông ấy có đứa cháu học cùng với cháu có đúng ko?

Vương cùng Kiệt đã đi một vòng quanh nhà ông Tuấn thì quay ra ngoài, Vương thấy ông mình đang thì thầm to nhỏ, Vương dừng lại, không bước tiếp nữa mà nấp sau cánh cửa để nghe, giọng của ông Quy.

Vương ra sân, cậu lại gần cái giếng nước, cậu giương cung lên, kéo căng dây cung, mũi tên cũng đã sẵn sàng bay ra khỏi bàn tay. Dù vậy, Vương lại hạ xuống, con thỏ đã chạy sang luống rau bên cạnh. Vương cúi thấp người rồi đi theo con thỏ, dường như đến con thỏ lạc kia cũng biết rõ tài bắn cung của Vương có hạn nên cũng chẳng tỏ ra sợ hãi gì. Nó tiếp tục gặm nhấm rau củ trong vườn.

Kiệt rủ Vương ra đằng sau nhà nơi xưởng của ông Tuấn và chỉ cho cậu một số đồ dùng trong kho, rất nhiều bàn ghế, xe ngựa, tượng … ông Tuấn còn đóng cả xe bò, xe kéo, điếu cày, khung cửi dệt vải... Ông Quy và ông Tuấn thì ngồi nói chuyện uống nước chè ngoài sân.

- Gì thế thằng nhóc... để yên cho ta ngủ.

- Ông cũng có tuổi rồi, vào rừng làm gì nhiều. Cũng đâu có lý do gì khẳng định hổ răng kiếm không còn tồn tại, đúng không nào?

-À, một món hàng đội thợ săn số một đặt tôi làm. Một cái cũi.

-Cả tháng nay rồi, tôi cũng thắc mắc sao nó có thể lớn như vậy, nhét được cả vài con trâu mộng. Nhưng họ yêu cầu, tôi chỉ biết làm theo. (đọc tại Qidian-VP.com)

-Cũng đã rất lâu rồi, tôi không còn quan tâm đến đội thợ săn họ đang làm gì nữa.

- Đúng, suýt nữa thì cháu đã bắt được một con thỏ đi lạc vào vườn, cháu đã bắn tên và mũi tên chỉ cách nó có một đốt ngón tay mà thôi

Ông Quy vừa nói vừa thổi khói từ cái điếu thuốc lào của ông vào mặt của Vương như kiểu chọc tức cậu bé.

- Vầng, lần sau xin ông đừng làm thế, cháu bị sặc đấy, ông nghiện ngập quá. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Vậy tốt quá rồi, chúng ta sẽ thống nhất thế nhé.

Ông Quy cầm chén trà, nhấp môi rồi nhìn ra ngoài cửa, suy tư và chưa biết đáp lại ông Tuấn thế nào, bỗng nhiên một thứ lạ lẫm đập vào mắt ông. Phía ngoài xưởng, một cái lồng bằng gỗ lớn, bên dưới có cáng và được lắp bánh xe. Giống như một cái nhà tù di động khổng lồ. Có vẻ như nó chưa được hoàn thiện và đang dang dở.

Ông Quy treo cây cung lên trên tường bếp, cái giỏ đựng tên bằng ống tre, chỗ mũi tên đã vơi đi nhiều. Vương biết là sáng nay ông đã dậy sớm rồi đi ra bãi cỏ sậy gần sông Quế để săn chuột, thỏ để kiếm bữa thịt cho Vương. Nhưng có lẽ hôm nay là một ngày không may mắn, ông Quy từng được biết là toàn diện trong việc sử dụng giáo và cung tên, nhưng tuổi tác có lẽ cũng là một vấn đề. Ông đi vào làng, Vương ra vườn và đào mấy củ sắn và củ cải để cho ông kho cá, một lúc sau cậu đem củi vào trong bếp. Đặt nồi lên bếp xong, Vương nhìn thấy cung tên của ông treo trên tường. Vương tự làm mấy cái cung này bằng sự khéo tay của mình, nhưng vì để dễ cầm nên cậu đã làm cây cung nhỏ hơn cho bản thân. Vương cầm cây cung của ông lên, tự nhủ lòng mình “làm thế nào để bắn được cung giỏi đây” và liếc nhìn cây cung nhỏ như cây cung đồ chơi của cậu với một sự ái ngại. Trong lúc chờ nồi nước sôi, Vương quyết định mang cây cung của ông ra vườn bắn tập, tình cờ, một con thỏ lạc đang lấp lo đôi tai trong vườn. Chẳng có con thỏ nào có thể lạc từ khu rừng bên kia hàng rào lớn vào đến tận đây cả, chắc là của nhà ai đó xổng chuồng mà thôi.

- Vậy ư? Ông Quy trợn tròn mắt. Thật vậy hả? và cháu đã dùng hết số mũi tên còn lại của ta.

Sáng hôm sau, mặt trời đã lên đến nửa thân cây tre, khi Vương còn đang nửa mơ nửa tính thì bỗng nhiên cậu ngửi thấy mùi khét, một làn khói trắng từ đâu lướt qua mũi của cậu, nhưng nó rất hôi khiến cậu ho lên không thành tiếng.

- Trời ơi lại ăn cá, cháu không thích ăn cá đâu, cháu thà ăn rau còn hơn.

-Nó lớn vậy sao? Chắc hẳn ông đã làm rất vất vả.

- Dậy đi và ra đào mấy củ sắn lên luộc đi, ông chạy vào trong làng mua mấy con cá và dưa chua về ông kho lên nhé, hôm qua ông Quân trả ông mấy hào ngày trước ông ấy vay, hôm nay ta kho cá diếc cho cháu ăn.

- Ông ơi, ông … ông ngủ chưa? (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiến lại gần con thỏ cũng là một giải pháp để có thể bắn trúng dễ dàng hơn, Vương bước từ từ, chậm rãi, tiến lại gần hàng rào trong vườn. Một lần nữa, Vương lại dơ cung lên, kéo dây cung nhưng lại hạ xuống, Vương không hề có một chút tự tin nào vì cậu biết rằng nếu chỉ cần bắn trượt một lần duy nhất, con thỏ sẽ chạy đi ngay lập tức và cậu sẽ bỏ lỡ con mồi. Một ý tưởng lóe lên trong đầu cậu, Vương ấn cánh cung mắc vào hàng rào ở vườn, rồi cậu di chuyển nó sao cho mũi tên hướng thẳng tới con thỏ. Thay vì phải dùng cánh tay để giữ cây cung vững chắc nhất, thì nay Vương đã giao nhiệm vụ đó cho cái hàng rào, cậu chỉ việc ấn nó tỳ chặt vào đó. Đường mũi tên ổn định hơn nhiều. Vương thả tên. Mũi tên bất ngờ sượt qua người con thỏ lạc. Con thỏ giật mình, rồi nhảy thật nhanh ra khỏi vườn, ẩn mình vào những bụi cỏ.

Vương choàng tỉnh:

- Muốn ăn thịt thì tự đi mà săn đi, từng nấy tuổi đầu một con thỏ cũng không bắn nổi. Nhà không có tiền, lấy gì mà mua thịt.

- Làm cháy mấy củ sắn rồi, cháu có gì mà vui thế?

- Vậy à, thỏ đi lạc từ rừng vào tận đây thì hiếm lắm, chắc thỏ nhà ai xổng chuồng rồi.

Một lúc sau, ông Quy về, ông mang theo vài con cái diếc, vài quả cà chua và một ít dưa về để ông kho cá, Vương đã chuẩn bị sẵn củ cải, đun bếp lửa và chuẩn bị nồi. Nhưng khuôn mặt hý hửng của Vương không khỏi làm ông Quy tò mò, ông còn phát hiện ra một vài củ sắn bị cháy đen, ông Quy vừa cho thức ăn vào nồi, Vương thì chổng mông lên thổi bếp, ông Quy hỏi:

Vương vẫn đang mải mê nghe hai ông già ngồi thì thầm với nhau. Bỗng nhiên từ phía sau, Kiệt vỗ vào vai của Vương làm vương giật mình, Vương quay lại đưa ngón tay lên ra tín hiệu “đừng nói gì”. Hai thằng bé cùng nghe trộm câu chuyện của hai người đàn ông lớn tuổi. Nhưng câu chuyện dường như chỉ xoay quanh việc hổ xuất hiện sau một thời gian vắng bóng, chiếc cũi, và ôn lại những câu truyện cách đây hàng chục năm. Vương và Kiệt giường như không quan tâm lắm về việc có sự xuất hiện của hổ răng kiếm trong rừng. Rừng rộng mênh mông, làm sao vài tổ thợ săn lại có thể tiêu diệt vài con hổ rồi cho rằng hết sạch hổ trong rừng được, thật là khó tin, nhưng cậu lại quan tâm hơn đến việc câu chuyện của hai ông đã nói rằng sự ra đi của cha cậu. Vậy là nguyên nhân sự hy sinh ấy chính là lũ hổ, ông đã chiến đấu với lũ hổ và hy sinh anh dũng cách đây mười lăm năm.

- Làm điếu cày thì cháu cần gì phải học, Cháu đã làm trả cho ông một cái ở trong bếp đó.

- Từ mai, mỗi sáng thằng Vương sẽ sang nhà ông học việc nhé ông Tuấn, ông cho nó ăn ở đây bữa trưa, cuối tháng tôi sẽ bán con ngựa còi của tôi để trả tiền học cho nó, khi nào nó quen việc, mong ông hãy nhận nó làm thợ cho ông luôn được không?

- Ông cứ giữ lấy con ngựa mà dùng, thằng Vương thông minh nó chỉ học một tuần là biết việc, khi đó nó làm, tôi nuôi ăn nuôi ở, nếu làm thợ tốt, tôi sẽ trả lương cao. Hiện giờ tôi cũng rất nhiều việc. Chỗ thân quen, ông Quy đừng khách sáo, thằng Kiệt nhà thôi thích võ vẽ cung tên giáo mác, khi nào có thời gian, ông chỉ bảo nó là tôi mừng rồi.

- Chiều mai đi, sáng mai ra câu lấy mấy con cá to mang biếu ông ấy, mày định sau này làm nghề làm điếu cày bán lấy tiền hả cháu?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: “Thợ mộc” những ý tưởng đầu tiên.