Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 50: Tập Cẩn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50: Tập Cẩn


Nghe thấy lời này, người tên Tập Cẩn kia càng khoái chí cười ha hả, ánh mắt d·â·m tà nhìn qua người phụ nữ, chiếc lưỡi đen ngòm của hắn thè ra, liếm một vòng quanh miệng, không che dấu chút nào d·ụ·c vọng của bản thân.

- Cứ cố gắng hết sức, ít nhất chúng ta sẽ sống một cuộc đời huy hoàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Hai…

Nhớ lại tràng cảnh hôm qua, Lê Minh không nhịn được mà cảm thán một câu. Sau đó như nhớ ra chuyện gì đó, liền nói tiếp.

- Haha muốn chạy? Khôn hồn thì hầu hạ ta thoải mái một chút, nếu không…

- Bốn… (đọc tại Qidian-VP.com)

- Haha ngược lại anh lo cho hai đứa hơn đấy, hôm qua nguy hiểm thật, cứ tưởng rơi xuống địa ngục luôn rồi.

Những người khác cũng sợ có họa sát thân, nên lũ lượt quỳ lạy Tập Cẩn, sau đó kéo nhau rời khỏi nơi này. Con đường khá đông người “bán thịt” thoáng chốc chỉ còn lại ngổn ngang là những cái xác c·h·ế·t đang phân hủy, cùng vài người vừa ngã xuống lúc nãy kia.

- Chân em nếu theo tiến độ này thì khoảng bốn ngày là có thể đi lại bình thường, nhưng anh cũng không cần đặt nặng vấn đề em có nằm trong top 5 hay không đâu, thứ gì của mình ắt sẽ là của mình, em cần mạng để về nhà hơn là những thứ khác.

Vừa nói, tay hắn vừa chỉ về hướng một người phụ nữ còn khá trẻ, ước chừng hơn ba mươi tuổi, cũng đang treo biển “Bán Thịt”. Cơ thể người này tuy đã bị cắt mất vài miếng thịt ở hai bắp tay, nhưng cũng còn có chút lòi lõm, không tới mức da bọc xương như những người khác.

Ba ngày nhanh chóng trôi qua, Lê Minh hàng ngày vẫn dành một giờ lúc bình minh để mang kiếm gỗ đi phơi nắng, sau đó mới bắt đầu theo dọc bờ sông kiếm một ít thức ăn cũng như một số tài nguyên cậu cho là có thể sử dụng được trong cuộc hành trình dài sắp tới.

Phía bên trong thành, nhà cửa san sát nhau, cao lớn nguy nga và bề thế, để cho người ta hoài niệm về nơi này từng là một thành thị phồn vinh, tấp nập, nhưng hiện tại ở đây chẳng khác gì là địa ngục trần gian. Những xác c·h·ế·t nằm la liệt, dòi bọ như ong vỡ tổ bâu kín những thi thể đang phân hủy kia, máu thịt bấy nhầy theo vết thương chảy ra đường tạo thành từng vũng lớn, tiếng bầy quạ kêu vang mỗi khi có một người xấu số nào đó nằm gục xuống đất, không khí c·h·ế·t chóc bao trùm toàn bộ nơi đây.

Từng tiếng đếm theo những lần xốc nẩy mà ngắt quãng, nối tiếp nhau vang lên. Càng đến gần người phụ nữ, Tập Cẩn càng cười lớn, ánh mắt nhìn từ đầu đến chân bà ta như nhìn một con mồi đang nằm trên đĩa.

Dứt lời, hắn xoay người lại nhìn về phía sau lưng người phụ nữ trung niên đã đi ra được một đoạn.

- Vừa tỉnh dậy đã không thấy anh, tưởng anh có chuyện gì rồi chứ.

Lê Minh cũng không biết an ủi thế nào, chỉ tiến đến vỗ vỗ vai nàng nhẹ giọng nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Năm… ngươi chậm rồi. Hahaha.

Vừa vào trong, Lê Minh đã thấy Thanh Trà gượng người ngồi dậy từ lúc nào. Thấy cậu bước vào nàng ta hơi động người, sắc mặt nhăn lại vì v·ết t·hương ở chân nhưng cũng cố nặn ra một nụ cười nói.

Nghe Lê Minh nói, Thanh Trà cũng thở ra một hơi mỉm cười nói.

Những kẻ “bán thịt” kia sau khi thấy được bóng dáng của tên thanh niên này, khuôn mặt bọn họ không giấu nổi sự sợ hãi. Nhiều người không biết vì sợ hay vì đói, hay là một lý do nào khác mà ôm ngực, trực tiếp gục xuống đất, chẳng ai biết, và cũng chẳng ai quan tâm đến việc bọn họ còn sống hay đã c·h·ế·t.

Tên nô lệ đang bị người thanh niên ngồi trên lưng sau khi nghe thấy lời này giống như nhận được liều thuốc kích thích. Mắt hắn trợn lớn, hít một hơi thật sâu, bờ môi khô khốc nứt nẻ không nhịn được mà nhăn mặt nuốt xuống một ngụm nước bọt, phát ra âm thanh khàn khàn giống như đã từ rất lâu không lên tiếng.

Trên đường phố, những thân hình gầy còm, da bọc xương đang treo lấy tấm biển “Bán Thịt Đổi Cơm.” Kẻ nào kẻ nấy thương tích đầy mình, trên bắp tay, trên đùi, trên gò má, thậm chí có người là ở dưới cằm… đều có dấu vết cắt xẻ. Những vết thương sâu hoắm chưa lành hẳn, theo đám ruồi bọ không ngừng đeo bám khiến máu, mủ xì ra trông hệt như những xác sống đang phân hủy xác thịt.

- Vốn trong lòng em vẫn nghĩ có lẽ đây chỉ là một giấc mơ dài, khi chúng ta tỉnh lại thì ai vẫn ở nhà người đó, cuộc sống vẫn tiếp diễn bình thường. Nhưng có lẽ chuyện này còn phức tạp hơn chúng ta nghĩ, chúng ta có lẽ chỉ là một con cờ cho những lực lượng siêu nhiên kia giải trí.

- Một…

Vừa nói, Tập Cẩn vừa chậm rãi đưa tay về phía trước. Theo đó, người phụ nữ kia bị một luồng lực lượng đen ngòm, như rồng như rắn nhấc bổng nàng ta lên không trung, lớp quần áo đã rách rưới quấn tạm trên thân nàng ta lập tức theo lực lượng này tác động lên mà chia năm xẻ bảy, thân thể lõa lồ chằng chịt vết cắt xẻ hiện ra rõ mồn một trước mắt Tập Cẩn.

Tập Cẩn liếc mắt nhìn người phụ nữ, chiếc lưỡi dài ngoằn, đen ngòm như rắn của hắn lần nữa quét qua hai bên mép. Ánh mắt hắn ta theo những vết rách trên quần áo người phụ nữ, như xuyên thấu qua đó để nhìn vào làn da hơi tái lại cực kỳ mịn màng, ẩn hiện phía sau lớp vải thô.

- Nô, nhanh tới kia cho ta, trong năm hơi thở nếu ngươi bò được tới đó, Chủ Nô như ta tất thưởng cho con c·h·ó ngươi một miếng thịt tươi.

Theo tiếng “Bắt đầu” vang lên, tên nô lệ lập tức dùng hết sức bình sinh, tứ chi như một con thú thực thụ chạy thẳng đến địa điểm mà chủ nhân của hắn yêu cầu.

Chương 50: Tập Cẩn

- Đội ơn Tập Cẩn chủ nhân ban thưởng lớn.

Thân hắn mặc giáp sắt, đầu quấn khăn vải đang ngồi trên lưng một người đàn ông trung niên khá cao lớn, nhưng rất gầy, cực kỳ gầy. Từng chiếc xương sườn của người trung niên kia như muốn lòi ra khỏi lớp da, hai mắt lõm sâu đoán chừng có thể chứa được cả ngụm rượu bên trong. Da hắn xanh xao, tái nhợt, đang thở hồng hộc với ánh mắt lờ đờ như sắp ngất đi, nhưng hắn ta vẫn cố gượng người để không ngã xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Gần đó, một người nam giới trẻ tuổi khoanh tay nhìn thấy tràng cảnh xung quanh vậy mà khóe mắt lại lộ ra vẻ phấn khởi, hắn thè chiếc lưỡi đen ngòm của mình ra liếm quanh môi, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu như đang tận hưởng lấy cái mùi vị huyết tinh này.

Tại một thành trì rộng lớn, xung quanh được bao bọc bởi một tường đá cao đến hơn chục mét. Phía bên ngoài thành, ma hồn quỷ vật lởn vởn khắp nơi, nhưng bọn chúng chỉ cần vừa chạm đến tường đá, liền lập tức bị trận pháp nơi này đánh bật ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Cút qua bên kia canh chừng, khi nào có lệnh của ta thì trở lại đây.

Vừa nói, Lê Minh vừa chậm rãi kể lại chuyện đêm qua xảy ra tại nơi này. Nghe cậu kể, biểu cảm trên khuôn mặt Thanh Trà cũng thay đổi không ngừng, đến hơn nửa giờ sau nàng ta mới thở ra một hơi, trong lòng đầy nặng trĩu nói.

- Nó đang xảy ra ít vấn đề, anh cũng chưa thể xác định được là tốt hay xấu, nhưng có lẽ không có nguy hiểm tới tính mạng…

Cầm chiếc roi quất mạnh vào mông “thú cưỡi” tên thanh niên khoái chí cười lớn nói.

Vết thương dài trên mặt làm nụ cười của Lê Minh trông thật dữ tợn. Cả hai nhìn nhau cười, ánh mắt cùng lóe lên sự quyết tâm giành lấy cơ hội trở về nhà.

- Ba…

Bước chân xuống khỏi lưng tên nô lệ, Tập Cẩn tiện tay vứt cho hắn một cái bánh bao nhỏ, ánh mắt lộ ra vẻ khinh miệt nói.

Nghe nàng nói, Lê Minh cũng mỉm cười gật đầu, chỉ sang Thiên Duy nói.

Vừa thấy hắn tới, người nữ kia dường như cũng nhận ra chuyện chẳng lành, vội đứng dậy thu gọn bảng “bán thịt” không quên hướng Tập Cẩn cúi người sát đất lạy chào. Sau đó nàng ta mới khom người, đi lùi về sau, dự định rời khỏi con đường này.

- À, thằng Duy đã hoàn thành nhiệm vụ số 3 rồi, cũng nằm trong hạng 4, hiện tại chỉ còn một vé cuối. Em cố gắng nhanh chóng hồi phục, nếu ổn thì chúng ta mang theo thằng Duy tranh thủ lên đường tranh giành lấy cơ hội cuối cùng này.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50: Tập Cẩn