Kinh Dị Nhân Tâm - Quyển 1
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 59: Mỏ Khoáng.
- Ngươi… ngươi là người ở trấn Bình An? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Nơi này là nơi nào? Các người có biết làng Thiên Tạo không?
Sau một hồi suy nghĩ, Lê Minh mới tò mò hỏi tiếp.
Vừa nghĩ đến đây, như nghĩ tới điều gì đó, Lê Minh giật mình truyền ý thức vào nơi Thiên Tổ hỏi lại.
Thở dài một hơi, Lê Minh lấy một ít nước hồi thể lực ra cho hai người bọn họ. Lại chờ bọn họ đi khuất, cậu cũng không ra ngoài mà bắt đầu nhắm mắt, kiểm tra lại tình hình cơ thể của bản thân sau một phen c·hết hụt.
Không để Lê Minh nghi ngờ lâu, giọng nói của Thiên Tổ đã vang lên trong đầu cậu. Nghe thấy lời này, Lê Minh cũng cẩn thận kiểm tra cơ thể mình một hồi, sau đó mới gật đầu đồng ý.
- Có thể là như thế, nhưng chúng ta không thể rời khỏi nơi này. Rất nhiều người trong làng b·ị b·ắt đi đào khoáng, mọi người trong làng không thể bỏ lại người thân của mình mà trốn chạy. Vả lại bây giờ bên ngoài tà ma giống như mất kiểm soát, xuất hiện ở đây ngày càng nhiều. Chúng ta có muốn chạy cũng không kịp nữa!
Vừa mở mắt ra, vang bên tai Lê Minh là tiếng gọi mừng rỡ của Bánh Bao. Đầu óc cậu vẫn có chút mơ hồ chưa biết đầu đuôi ngọn nguồn ra sao, thấy Linh từ bên ngoài mang theo cái nồi nhỏ chạy vào Lê Minh mới ngập ngừng hỏi.
- Dòng nước cuồn cuộn kia đẩy mình đi không biết bao nhiêu ngày lênh đênh mới tấp vào bãi đá và được hai mẹ con này vớt về, nếu bọn họ cũng biết một làng nhỏ chỉ có vài chục người như làng Thiên Tạo thì cũng quá là trùng hợp rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Khuyên ngươi tốt nhất là bỏ cái ý định này đi. Nơi kia là nơi của cái đám quỷ đội lốt người sinh sống, thực lực bọn họ rất cao cường, ta biết năng lực của ngươi cũng rất mạnh, nhưng tên Kim Thù kia cũng chỉ là một tên chân chạy, được cử đến đây để quản lý những thường dân như chúng ta. Nói về thực lực thì ta nghĩ hắn chỉ là tầng dưới cùng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lê Minh nửa thật nửa giả, khuôn mặt lại hết sức chân thành khiến cho Linh cũng tin không chút nghi ngờ. Nhưng khi nghĩ đến việc người này định đến cái nơi kia tìm bạn, nàng bất giác rùng mình một cái, vội vàng xua tay nói.
- Còn vì sao nữa, linh hồn lực tăng lên cấp năm khiến ngươi dù có ngất đi thì vẫn cảm nhận được một phần diễn biến đang xảy ra xung quanh.
- Việc này không cần cô lo, ta cũng không phải loại chán sống muốn tìm đường c·hết. Chỉ cần cho ta biết trấn Bình An nằm ở đâu là được.
- Nếu ta rời khỏi, đám người kia tìm đến không gặp được ta chẳng phải là sẽ giận cá chém thớt, trút hết tội lỗi lên người các ngươi sao?
- Chuyện này… là mẹ con hai người cứu tôi đúng không?
Đến lúc này, mọi người trong làng Nghĩa Bình mới giật mình bừng tỉnh. Cả đám như vẫn chưa tin những gì vừa xảy ra, vây tới xem xét tình hình của Lê Minh. Khi chứng kiến người thanh niên vừa được mẹ con Linh mang về vài ngày trước đang nằm bất động tại đây, tất cả mới hít vào một hơi, đều cảm thấy may mắn vì nhờ có thanh niên này nên bọn họ mới nhặt lại được một mạng.
Nghe nàng đáp, Lê Minh cũng không có chút nào bất ngờ thầm nghĩ.
Chương 59: Mỏ Khoáng.
- Bạn của ta có lẽ bị người khác bắt tới trấn này. Ta muốn đi tìm họ về.
- Ngươi tốt nhất cũng nên sớm rời khỏi đây. Kim Thù tên kia là loại có thù tất báo, e rằng hiện tại hắn đã cho người trở về trấn Bình An để xin viện quân. Đến lúc đó sợ rằng ngay cả ngươi cũng không đánh lại bọn họ.
Linh ôm lấy Bánh Bao thở dài một hơi, ánh mắt buồn bã đầy bất lực than thở. Nghe lời nàng nói, Lê Minh lại có chút tò mò hỏi.
Nghe thấy lời này, Thiên Tổ hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói.
Lắc đầu một cái, Lê Minh lại nhìn sang Linh rồi hỏi tiếp.
- Dân hèn như chúng ta thì làm sao biết được những chuyện này, ngay cả những người b·ị b·ắt đi kia cũng không hề biết vị trí nó nằm ở đâu.
*** Lời tác: Bộ này còn chưa tới đâu đã có ý tưởng cho bộ khác rồi. Haizzz. Chắc phải lập dàn ý dần thôi… cầu đề cử, cầu góp ý, cầu bình luận. ***
Nói đến đây, như nghĩ đến điều gì đó, không đợi Lê Minh trả lời Linh lại nói tiếp.
- Mở khoáng ở đâu ngươi biết sao?
Nghe nàng nói, Lê Minh vẫn một bộ bình tĩnh, một lát sau mới đáp lời.
- Ta cũng không biết là loại khoáng nào, nhưng chắc không phải kim loại. Ta từng thấy một lần, nó có hình dạng giống như một viên đá thông thường, nhưng bên trong lại giống như sương mù, một mảnh tối tăm rất là kỳ lạ.
- Vậy trấn Bình An thì sao?
- Ta là ai, đường đường là Thiên Tổ, vạn vật gặp ta đều phải cúi đầu. Còn không thể biết được trong lòng một tên nhãi nhép như người đang nghĩ gì sao?
Lê Minh mỉm cười lắc đầu, cũng không trả lời vấn đề này, mà lảng sang chuyện khác hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe cậu hỏi, Linh thở dài lắc đầu.
Nghe đến đây, Lê Minh cũng không có gì cần hỏi nữa. Nhìn thấy trong nồi Linh mang vào là một nồi nước màu xanh, khói vẫn còn bốc lên nghi ngút. Không cần nàng ta nói cậu cũng biết đây là bữa tối của hai mẹ con nhà nàng, thứ màu xanh kia chính là mớ rong rêu bọn họ còn trữ lại từ hôm trước.
- Thì ra không phải mình nằm mơ. Trong lúc hôn mê vậy mà mình vẫn cảm nhận được những việc xảy ra xung quanh. Đây rốt cuộc là lý do vì sao?
Nghe nàng miêu tả, với kiến thức nửa mùa hiện tại của mình, Lê Minh cũng chưa thể đoán được đó là loại tài nguyên nào. Nhưng để được đám người bên trên kia chú ý tới thì chắc chắn không phải loại nguyên liệu tầm thường được.
Lê Minh không biết mình đã hôn mê bao lâu, đến khi tỉnh dậy thì trời đã tối. Không gian hoàn toàn tĩnh lặng, đến cả một tiếng côn trùng kêu cũng không nghe thấy. Hiển nhiên tất cả những thứ có thể ăn được đều bị dân chúng nơi này gom sạch.
- Đúng là linh hồn của ta thật sự đã tăng một cấp.
Thấy bộ dạng của nàng ta, lẫn câu hỏi mà nàng vừa đặt ra, trong lòng Lê Minh cũng có chút suy nghĩ, vài hơi thở sau mới thở ra một hơi, lắc đầu đáp.
- A… mẹ ơi, chú tỉnh rồi.
- Đúng rồi, vất vả lắm mẹ cháu mới vác chú về được đến làng đấy.
Linh còn chưa kịp trả lời, ở bên cạnh Bánh Bao miệng mồm nhanh nhảu nói trước. Nghe thấy nhóc tì đáp, Lê Minh mỉm cười gật đầu, đưa tay xoa xoa đầu cô gái nhỏ, trong lòng thầm nghĩ.
- Được rồi, dù sao chuyện cần nói ta cũng đã nói, còn làm thế nào là tùy quyết định của ngươi. Trấn Bình An cách nơi này tương đối xa, hơn hai trăm dặm, đi về hướng Tây Nam.
Vừa nghe đến đây, sắc mặt của Linh như gặp phải quỷ. Khuôn mặt gầy gò của nàng thoáng chốc trở nên tái nhợt, vội với tay kéo lấy Bánh Bao ra sau, lắp bắp hỏi.
Nghe cậu hỏi, Linh tỏ vẻ đăm chiêu, một lúc sau mới lắc đầu nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lê Minh cũng không rảnh đôi co với lão, gật đầu tỏ vẻ cảm ơn hai mẹ con Linh, sau đó mới nói tiếp.
- Ngươi đọc được suy nghĩ của ta?
- Chưa nghe thấy bao giờ. Làng gần nhất cách nơi này hơn năm mươi dặm, nơi đó gọi là làng Hỏa Nguyên, xa hơn khoảng trăm dặm thì có làng Tiền Định. Còn làng Thiên Tạo thì thật sự tôi cũng chưa nghe qua.
Hai mẹ con Linh cùng Thím Trương hỗ trợ mang Thành lão cùng Lê Minh về nhà Linh chăm sóc. Nhà nàng ta nằm gần cuối làng, lại không ở trung tâm trận chiến nên may mắn không b·ị đ·ánh sập. Những thôn dân còn lại cũng không rảnh rỗi, tất cả tay cuốc, tay xẻng cùng nhau thu dọn lại tàn cuộc sau trận chiến, lần nữa tái thiết lập lại làng Nghĩa Bình.
Kim Thù vừa rời khỏi không lâu, thân thể Lê Minh liền thoáng chốc trở nên vô lực, ngã lăn ra đất hôn mê tức khắc, ma khí trên người cậu cũng theo đó dần tiêu tán như chưa từng tồn tại.
- Đào khoáng? Khoáng kim loại sao?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.