Kinh Dị Nhân Tâm - Quyển 1
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 58: Thả Đi
- Phệ Hồn Chú. Ngươi là trời thì ta là Thiên Tổ.
- Khống Tâm Chú. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Trẻ con đừng nói linh tinh. Con đứng sau lưng mẹ đừng gây chú ý cho Kim đại nhân.
Lê Minh nhếch miệng cười, giọng nói khàn đặc của cậu như thiên lôi phát ra.
Ở hướng đối diện Kim Thù, Lê Minh nãy giờ vẫn đứng bất động, tay cậu nắm chặt Phệ Nguyệt Loan Đao ánh mắt liếc nhìn chưởng ấn chỉ trong vài cái chớp mắt đã xuất hiện kề cận mình kia. Một tiếng cười lớn phát ra từ miệng của Lê Minh, ma khí theo thất khiếu của cậu bắt đầu phun ra mãnh liệt, tròng mắt đỏ tinh huyết kia đã biến thành đen ngòm.
Một ánh đao từ vị trí Lê Minh vừa đứng cũng theo đó lóe lên, chẻ đôi màn bụi mù bắn mạnh về hướng Kim Thù. Con Hắc Hổ như cảm nhận được nguy hiểm, vội gầm lên một tiếng, trong miệng nó cũng phun ra một luồng ma khí muốn phá vỡ ánh đao kia. Tiếng xì xèo vang lên, cột ma khí vừa bắn ra đã bị một đao của Lê Minh chẻ làm đôi, ánh đao không chút dừng lại mà tiếng tục bổ thẳng xuống đầu Kim Thù.
Tiếng hét lớn kèm theo chưởng lực của Kim Thù cùng lúc bộc phát. Một chưởng ấn được tạo thành từ ngàn vạn u hồn theo bàn tay của hắn như kình phong bão vũ quét qua, ma khí khắp làng Nghĩa Bình cũng theo một chưởng này mà b·ạo đ·ộng, hình thành nên một c·ơn l·ốc x·oáy khổng lồ, theo sau chưởng ấn cuốn tới vị trí của Lê Minh đang đứng.
Chương 58: Thả Đi (đọc tại Qidian-VP.com)
- Hư chiêu?
Ở hướng bên kia, ánh mắt như đao của Kim Thù lóe lên, sắc mặt tàn nhẫn của hắn theo một chưởng kia buông xuống mà trở nên ngưng trọng.
Nhưng đến khi những ánh kiếm chạm vào trên người hắn, Kim Thù mới giật mình phát hiện vậy mà cơ thể mình lại chẳng hề hấn gì.
- Ngươi… muốn c·hết thế nào?
Ở dưới đất, Kim đại nhân đang nằm bất động bất ngờ giật mình tỉnh dậy. Đầu óc hắn vẫn còn chưa thanh tỉnh hẳn đã bị Lê Minh tung ra một đạp, thân thể Kim Thù kéo thành một đường dài ra tới tận cổng làng mới dừng lại. m giọng khàn đặc, vô cùng lạnh lẽo của Lê thiếu gia theo đó lần nữa vang lên.
- Mẹ, chú kia đầu bị đá đập hả mẹ? (đọc tại Qidian-VP.com)
Kim Thù không có chút ý định nào chống trả, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi vội ôm bụng bỏ chạy thục mạng, ngay cả chiếc đao to cũng bị hắn bỏ lại, trở thành chiến lợi phẩm của Lê Minh.
Ở đối diện, Lê Minh cả người vẫn tràn ngập lấy ma khí, thấy Kim Thù đứng bất động ở hướng đối diện, hiển nhiên đã dính Khống Tâm Chú của mình. Lê Minh nhếch miệng tạo thành vòng cung, như quỷ mị thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt Hắc Hổ. Con chiến sủng còn chưa kịp định hình đã bị một đao của Lê Minh chẻ đôi đầu lâu, linh hồn nó cũng bị một tay của “h·ung t·hủ” bắt trọn. Trong ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả dân làng Nghĩa Bình, Lê Minh liền há miệng một ngụm nuốt mất linh hồn con Hắc Hổ.
Một tiếng hét lớn như đang chế giễu Kim Thù vang lên từ miệng Lê Minh. Khi vòng xoáy vừa hình thành trước mặt cậu cũng là lúc chưởng ấn kia vỗ mạnh xuống nơi cậu ta đang đứng. Ma khí thông thiên kèm theo cơn lốc song kích khiến bán kính hơn hai mươi mét xung quanh mặt đất đều sụp đổ. Bụi mù theo cơn lốc đi qua còn chưa kịp tiêu tán lại lần nữa bùng lên ngợp trời.
Hắc Hổ gồng lực vội tung người mang theo chủ nhân của nó lách sang bên cạnh, tránh thoát một đao này. Còn hơn mười tên hộ vệ phía sau hắn ta thì không may mắn như vậy. Bị Lê Minh xoay loan đao lập tức tiếng đầu lâu liên tiếp rơi xuống đất, mười hai tia máu như mạch nước bắn mạnh lên trời, sau vài cái chớp mắt mới hạ xuống dần. Không cho bất kỳ ai có cơ hội trốn thoát, Lê Minh há miệng, hút mạnh một hơi. Mười hai linh hồn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Lê thiếu gia một hơi hút trọn.
Như chộp lấy một con côn trùng, Lê Minh nhếch miệng nhìn xuống lòng bàn tay mình, ánh mắt cậu ta ngập tràn ma khí nhưng giống như vẫn còn giữ được thanh tỉnh. Một tay khác của cậu chậm rãi đưa ra, theo tác dụng của Phệ Hồn chú, từ trong linh hồn của họ Kim bị Lê Minh rút ra một tia lực lượng vô cùng mỏng manh, sau đó liền bị cậu ta không chút do dự nuốt vào miệng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Theo một đường thẳng trong diện tích vài chục mét, toàn bộ vật chất bên trong đều bị cuốn đi. Nhà cửa theo lốc xoáy quét qua toàn bộ vỡ nát, vài chục mạng thường dân cũng bởi sự va đập của lốc xoáy mà trở thành một đống bấy nhầy. Mùi máu tươi kèm theo màn trời chìm trong biển ma khí làm tinh thần của tất cả mọi người trong làng đều như chìm trong đáy vực. “Cái c·hết là điều không thể tránh khỏi” chính là suy nghĩ của tất cả bọn họ lúc này.
Lời nói kia như sấm đánh bên tai tất cả mọi người đang hiện hữu trong làng Nghĩa Bình. Hai mẹ con Linh cùng Bánh Bao đứng trong một góc nhà gần cuối làng, nhóc tỳ chứng kiến cảnh kia cũng không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi.
Bóng dáng Lê Minh như u hồn, xuyên qua màn ma khí theo sau một đao kia mà t·ruy s·át. Trên lưng Hắc Hổ, Kim Thù sau một thoáng giật mình cũng đã lấy lại tinh thần. Hắn tung người nhảy lên không, đao to trên tay cũng chém mạnh xuống, muốn cứng đối cứng với tên nhân loại không rõ lai lịch này.
*** Flop quá, cầu được đề cử, cầu được hỗ trợ giới thiệu truyện trên các nền tảng... Tác vô cùng cảm ơn... :( ***
- S·ú·c· ·v·ậ·t chán sống. Để Kim Thù ta cho ngươi biết cảm giác muốn sống không được, muốn c·hết không xong.
Linh hồn Kim Thù nãy giờ vẫn ngơ ngác tương tự thân xác hắn. Theo một tia lực lượng kia bị Lê Minh rút ra, hồn hắn ta thoáng chốc liền bừng tỉnh, khuôn mặt mờ ảo tỏ ra vô cùng sợ hãi. Còn chưa kịp làm gì đã bị Lê Minh siết lại nắm đấm, một luồng khí xám từ miệng của Lê Minh cùng lúc này thổi ra, bao bọc lấy linh hồn của Kim đại nhân. Giống như vứt một túi rác, Lê Minh vung tay ném mạnh linh hồn kia trở lại thân xác Kim Thù.
Thân hình gầy gò của Linh lúc này vẫn quỳ rạp dưới đất. Nghe Bánh Bao ngây thơ hỏi, nàng cũng nghiêm giọng rầy la, vội kéo con bé ra nấp sau lưng mình.
Hai tiếng ngã khụy xuống đất cùng lúc vang lên. Thân hình to lớn như con trâu nước của Hắc Hổ, cùng với thân thể cứng đờ của Kim Thù ngã lăn ra đất. Lê Minh lại lần nữa vung tay ra kết ấn, chú ngữ của Phệ Hồn chú vừa dứt cũng là lúc hồn vía của Kim Thù cùng lúc bị Lê Minh cưỡng ép kéo ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa dứt lời, hai tay hắn đã vung lên, bầu trời mây đen xoay vần. Quanh thân họ Kim lần nữa tỏa ra ma khí cực thịnh tạo thành một mảnh sương đen kèm theo đó là ngàn vạn âm hồn ẩn hiện bên trong.
- Vạn Hồn Chưởng.
Ở trên lưng Hắc Hổ. Vị Kim đại nhân kia nghe thấy lời của Lê Minh, ánh mắt hắn lóe lên một tia ngoan độc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, nghiến răng gằn giọng nói.
- Ta cho ngươi biết thế nào là trời.
Không cho hắn có thời gian nghĩ ngợi, một lực hút vô tận phát ra từ trung tâm v·ụ n·ổ kia bắt đầu không ngừng thôn phệ lấy ma khí xung quanh, những u hồn từ một chưởng kia cũng như những con thiêu thân, toàn bộ đều bị vòng xoáy này hút trọn.
- Tới từ nơi nào thì cút về nơi đó.
- Ngươi dám chơi ta?
Cắm mạnh Phệ Nguyệt Loan Đao xuống đất, hai tay của Lê Minh vung lên kết ấn, miệng cậu cũng vang lên từng đợt chú ngữ, một vòng xoáy giống như cánh cửa không gian theo đó xuất hiện trước mặt Lê Minh.
Vừa dứt lời, tay của hắn lại lần nữa vung lên dự định triển khai chiêu thức khác. Bất ngờ lúc này Kim Thù lại cảm thấy bản thân như trở thành một con người mới, hắn tên là Lê Minh một học sinh đến từ Trái Đất. Một loạt hình ảnh không biết từ đâu lần lượt xuất hiện trong đầu họ Kim, hắn vẫn giữ tư thế tung chiêu, đứng bất động trên lưng Hắc Hổ.
Rơi xuống trên lưng Hắc Hổ, mang theo khuôn mặt như dẫm phải phân, họ Kim vừa thẹn vừa giận nghi ngờ trong lòng. Ánh mắt như muốn chém Lê Minh thành trăm vạn mảnh, miệng không nhịn được mà gằn giọng nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.