0
Lam An Lộ mặc kệ tất cả mọi người kinh ngạc, đi đến bên cạnh Bắc Tiểu Lục, trêu ghẹo nói: “An Lục bất ngờ hay không? Kinh hỉ hay không?”.
“Cái gì mà kinh hỉ, có kinh hãi thì có” Nhưng hắn nào dám nói vậy, nghiêm túc gật đầu, “Lợi hại!”.
Lam An Lộ dương dương đắc ý, tạm bỏ qua cho hắn, hai huynh muội Lam Chỉ Yên cũng chạy đến bên người, Lam Chỉ Yên hai mắt như ngôi sao sáng, trong ánh mắt lộ ra vẻ hết sức dùng bái.
“Thiếu chủ người quả thật quá tuyệt rồi, một kiếm trảm nam tử áo tím, hai kiếm diệt quái vật” mặc dù không nói chuyện nhưng Lam Chỉ Viêm hai mắt cũng lộ vẻ sùng bái.
Lam An Lộ trừng mắt một cái, không chút để ý nói, “Không khoa trương tới vậy đi, chỉ là một tên tà tu phế vật mà thôi, không cần để ý”.
Bắc Tiểu Lục cảm thấy mình bị đả kích không nhẹ, không được rồi, hắn phải mạnh hơn thêm nữa.
Người áo tím thứ không biết giấu đồ vật ở địa phương nào, trên người vừa không có túi đựng đồ, cũng không có trữ vật khác.
Bắc Tiểu Lục cũng không thèm để ý này đồ đạc trên người tên áo tím, một cái tên gia hỏa dựa vào huyết dịch tu luyện, coi như là có thứ gì, cũng không phải hắn mong muốn.
Đến bây giờ, hắn mới có cơ hội quan sát tình huống xung quanh.
Trong này xung quanh đã bị trận pháp bao phủ, có vẻ mơ hồ mờ mịt, ở giữa chính là ao lớn Huyết Trì, ngay phía trên Huyết Trì bị huyết vụ che mất, cũng thấy không rõ lắm. Thần thức đảo qua đi, lập tức liền bị trận pháp cản lại.
Bắc Tiểu Lục tỉ mỉ quan sát mấy lần, xác nhận cái chỗ này ngoại trừ Huyết Trì ra, không có lối ra khác. Đường đi tới đã bị người áo tím phong kín, trừ phi hắn giống như hai gã tu sĩ Trúc Cơ tầng bốn kia, dùng bùa rời đi nơi này.
Duy nhất địa phương có thể đi ra ngoài chính là Huyết Trì, bằng không bọn hắn cũng chỉ có thể công kích xung quanh trận pháp. Không nói Bắc Tiểu Lục căn bản là nhìn không hiểu trận pháp này, coi như là hắn hiểu rõ, cũng không dám tùy tiện công kích.
Về phần Huyết Trì, Bắc Tiểu Lục càng không muốn tiến vào, giữa Huyết Trì này nổi lên từng trận huyết phao, mấy tên tu sĩ Trúc Cơ rơi sau khi tiến vào, liền không có động tĩnh, nghĩ tới vậy da đầu liền có chút tê dại.
Bắc Tiểu Lục quay sang hỏi Lam An Lộ, “Lam tỷ, ngươi xem trong đây không gian đã bị phong bế, ta cũng nhìn không ra trận pháp nơi đây”. Hắn bó tay rồi, biết sao được, phù lục hắn có nhưng không bất đắc dĩ hắn sẽ không muốn dùng nữa.
Lam An Lộ cũng đã quan sát một lượt, nàng cũng không có hiểu trận pháp, cho nên nếu Bắc Tiểu Lục không phá giải được, nàng cũng chỉ có thể dùng lực phá trận. Nhưng nàng cũng không dám chắc công kích trận pháp rồi sẽ xảy ra tình huống gì.
“Ta cũng không rõ ràng trong này lắm, An Lục ngươi có phát hiện ra điều gì không?”
“Để ta qua bên đó thử xem”.Nói xong Bắc Tiểu Lục thử một chút phía trên Huyết Trì, vững tin không có có bất kỳ hút nào, sau đó hắn phi thân rơi vào trên tảng đá tròn mà người áo tím đã ngồi.
Hắn vung tay lên, những cái xương cốt cặn bã đều bị Bắc Tiểu Lục ném vào trong Huyết Trì.
Bắc Tiểu Lục dùng trường kiếm trong tay ở trên tảng đá gõ gõ mấy cái, bên trong phát sinh từng trận “ong ong” âm thanh.
“Hả?Bên trong là không gian trống rỗng”. Nói không chừng nơi đây chính là cửa ra.
Hắn đã nhận ra tảng đá này đã khắc lên một cái trận pháp phong bế đơn giản, Bắc Tiểu Lục chỉ mất vài cái cái trận kỳ, điểm mất cái, vung tay lên, tảng đáp này lền bị hắn mở ra. Bên dưới lộ ra một cái cầu tháng đá, thần thức quét qua phía trong, phát hiện không có vấn đề, mới quay về ba người Lam An Lộ vẫy vẫy tay.
Bốn người cùng nhau đi xuống bên dưới, tiện thể đem tảng đá đóng lại. Thang đá không biết dẫn đến nơi đâu, bọn họ đi đã hơn một canh giờ, mới phát hiện phía trước dẫn đến một bề mặt đất cát đá. Hai bên tường đá có những viên dạ minh châu, lập lòe phát sáng, làm cho trong đây không có một chút bóng tối.
Đi được một lúc lâu, bọn người Bắc Tiểu Lục mới phát hiện một động phủ, thần thức quét qua một lượt, cũng phát hiện không có gì dị thường, mấy người liền từ từ đi vào. Chỉ thấy bên trong là một bộ hai cốt, đang ngồi xếp bằng trên một cái bồ đoàn, không biết hài cốt này đã ở đây bao nhiều năm. Chỉ thấy từ trên người bộ xương phát ra một khí thế uy áp cường đại, so với Lam An Lộ còn mạnh hơn nhiều lắm, cảm giác mình giống như đứng trước một tôn thường thân, mình bé nhỏ và yếu ớt.
“An Lục, không nên mất cảnh giác” Một âm thanh kéo lại thực tế, Bắc Tiểu Lục sắc mặt lập tức khó coi, hắn vậy mà lại bị uy áp làm cho thần hồn điên đảo, cảm giác vô biên vô tận đè ép như muốn quỳ xuống, chỉ là một bộ xương khô, dù cho có là Kiếp Biến cường giả đi chăng nữa, cũng chẳng phải là đ·ã c·hết rồi sao. Đã c·hết thì nên phủ bụi xuống mồ đi, lại còn dùng uy áp ép hắn, mẹ nó chứ, càng nghĩ càng tức.
Hít một hơi thật sâu, hai mắt mở ra lôi quang từ trong ánh mắt lóe lên, giống như một thần kiếp hắc lôi xuất hiện, những thứ uy áp kia liền lập tức biến mất. Lam An Lộ ánh mắt khẽ cười cười.
Trong động phủ gần như chẳng có thứ gì, ngoài một cái bàn đá, thách giá ra, thì chẳng còn đồ vật nào khác. Xem ra trong đây đều bị người khác vào đây lấy đi hết rồi, nhìn trước mắt bộ hài cốt hắn có chút nghi ngờ đây là của tu sĩ Kiếp Biến mà Lam An Lộ từng nói.
Điều đáng nói là mặt đất phía trước của bộ hài cốt có ghi một dòng chữ nhỏ, “Vào nơi đây lấy đồ của ta, dập đầu bốn mươi chín cái”
Chưa nói hắn thứ gì cũng không nhận được, coi như là lấy được, hắn cũng sẽ không vô duyên vô cớ, hướng một cái hài cốt cốt xa lạ dập đầu bốn mươi chín cái.
Đúng lúc này Lam Chỉ Yên kêu lên một tiếng: “Thiếu chủ, bên kia có cát vàng rơi xuống”. Theo âm thanh của Lam Chỉ Yên, mọi người nhìn theo, sau khi nhìn thấy không những không sợ hãi mà còn vui mừng. Nếu ở đây có cát từ trên rơi xuống, như vậy chỉ cần đi ngược lại phía trên thì có thể thoát ra khỏi đươc đây.
Nghĩ vậy, bốn người Bắc Tiểu Lục không chần chừ thêm nữa, ngự kiếm đi vào giữa cát vàng ngược đường mà lên.
“Rào rào” Cát vàng rơi xuống càng ngày càng nhiều, mấy người bọn họ nhanh chóng rời đi nhanh. Qua một ngày, mấy người Bắc Tiểu Lục vẫn tại giữa cát vàng mà ngược lên, cũng may hắn có đem đan dược, cho Lam Chỉ Yên, người duy nhất là Luyện Khí kỳ, nếu không nàng hẳn phải kiệt sức mà c·hết.
Nửa ngày sau tất cả mọi người dừng lại, nghỉ ngơi, điều chỉnh lại hô hấp, bắt đầu ăn vào đan dược hồi phục chân nguyên.
Nửa ngày tiếp theo trôi qua, cuối cùng bọn họ cũng ra được khỏi nơi kia, cảm nhận được mênh mông cát vàng, bọn họ biết mình đã trở lại bên trên sa mạc. Bắc Tiểu Lục nhìn Lam An Lộ, nàng là người ở đây, hiểu rõ đường đi hơn hắn, “Lam tỷ, các ngươi hiểu rõ sa mạc này hơn ta, các ngươi xem xét “
Lam An Lộ cũng không nhiều lời dẫn mọi người đi tới một phương hướng, qua một hồi khá lâu mấy người Bắc Tiểu Lục tìm được một mảnh ao hồ ốc đảo, nhưng mặt hồ nước cũng không còn bao nhiêu nước, bọn họ quyết định nghỉ ngơi tại đây.