“Lam tỷ, ngươi có quen thuộc địa hình nơi đây không?”. Ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, Bắc Tiểu Lục vừa nhìn sa mạc mênh mông, vừa khẽ quay sang nói chuyện với Lam An Lộ.
“Nghĩ gì vậy chứ, ta cũng đâu phải Hóa Chân tiền bối, làm sao mà có thể thăm dò hết trong đây cơ được chứ”. Lam An Lộ trợn mắt với hắn một cái.
Bắc Tiểu Lục xấu hổ, cười khan.
Nghỉ ngơi khoảng ba mươi phút, mọi người cũng tiếp tục đi tiếp, một đoàn người đi theo Lam An Lộ, cứ thế vừa đi vừa thăm dò nơi đây.
Ba ngày sau…
“Lam tỷ ngươi đúng là rất cường, dẫn đường cơ bản đều không có nguy hiểm, chẳng bù có ta, nếu mà lạc trong sa mạc này, mỗi ngày đều đối mặt với những nguy hiểm”. Bắc Tiểu Lục giơ ngón cái với nàng.
Lam An Lộ mặt không nói gì, nhưng khóe miệng hơi vểnh lên đã bán đứng nàng, “Ha ha, ta chẳng qua thời gian ở đây lâu hơn ngươi, biết một chút mánh khóe cũng là bình thường”
Nàng khiêm tốn nhưng Lam Chỉ Yên lại không như vậy, cô nàng kiêu ngạo giống như người đó chính là mình, “ Còn phải nói, thiếu chủ chính là giỏi nhất, hừ”
Bắc Tiểu Lục mới không so đo với cô nàng này, đang định nói chuyện, liền nghe thấy Lam Chỉ Viêm tay chỉ phía trước, miệng còn hô:
“Thiếu chủ bên kia có tu sĩ đang di chuyển tới đây”
Lam An Lộ cùng mấy người nhìn theo, chỉ thấy một chấm đen đang lao tới, một màn sương sa mạc làm tầm nhìn bị giảm xuống. Hai bên cứ càng ngày càng gần, cuối cùng mọi người cũng nhìn rõ, là một nhóm người.
Một nữ hai nam, xem ra là tổ đội, nhóm người Bắc Tiểu Lục cũng không nghĩ muốn xảy ra xung đột. Nhưng ai biết tình huống lại có chút xảy ra, chỉ thấy ba người chạy tới rồi lướt qua bốn người Bắc Tiểu Lục, trên mặt một tên nam tử còn hơi hơi nở nụ cười nhìn mấy người họ.
Bắc Tiểu Lục thì nhíu mày, mấy người này không có ý tử chào hỏi bọn họ, tốc độ cũng không chậm đi chút nào, hơn nữa có có xu thế nhanh hơn, đặc biệt là nụ cười của tên nam tử kia, càng giống như chê cười, cười trên nỗi đau người khác.
Không cần hắn phải nghĩ nhiều, Lam An Lộ đã lên tiếng, “Phía trước còn có đồ vật đang đi đến, khí tức này không sai thì chính là yêu thú”
Hai huynh đệ Lam Chỉ Yên giật mình, “ Mấy người kia không nghĩ tới lại hố chúng ta, không nhắc nhở chính là muốn chúng ta cản lại thứ này, thật đáng c·hết mà”
“Nơi này”. Bắc Tiểu Lục đột nhiên quát lên một tiếng, chỉ chỉ phía bên phải cách đó không xa.
“Ô ô…” Lam Chỉ Viêm đứng bên cạnh đột nhiên xuất thủ, trường kiếm đâm rách không khí, phát ra ô ô tiếng xé gió, hướng về chỗ mà Bắc Tiểu Lục vừa chỉ, đâm xuống.
Trường kiếm màu bạc xuyên vào trong cát vàng.
“Ngao…”. Một tiếng thú rống đau đơn truyền từ bên dưới lên.
Trên mặt cát vàng nơi thanh trường kiếm đâm xuống, đột nhiên bị hất tung ra, một thân ảnh màu đen chui ra, trên lưng đen nhánh cắm một thanh trường kiếm.
Bên kia ba thân ảnh vừa mới lướt qua nhóm người Bắc Tiểu Lục, một nam tử ánh mắt như ưng nhãn, khóe miệng cười lạnh, “Ha ha các người vừa nãy cũng thấy đi, bốn tên ngu ngốc không hiểu chuyện gì, có lẽ bây giờ bọn hắn đã cùng thứ kia xảy ra xung đột”
Thiếu nữ duy nhất trong đội, khí tức của nàng phát ra Trúc Cơ tầng 1 sơ kỳ, nhẹ giọng nói:
“Chúng ta làm vậy thật sự không được tốt lắm đâu”
Nam tử đi theo sau nghe thấy vậy thì cười xùy, nhìn thiếu nữ nói: “ Nếu sư muội cảm thấy mấy người kia đáng thương, tại sao lúc đi qua không nhắc bọn họ”
“Ta, ta... chỉ là sợ quá” Thiếu nữ bị nói không vậy, không dám mở miệng nữa.
“Sư muội ta biết ngươi có lòng tốt, nhưng tu chân giới rất nguy hiểm, sơ xẩy một chút là m·ất m·ạng, làm gì có ai trong tay không nhuốm máu, không phải ta lừa người gạt. Ngươi không cần để trong long”. Nam tử phía trước nói xong, ba người trầm mặc tiếp tục đi về phía trước.
…
Trở lại hình ảnh nơi đám người Bắc Tiểu Lục.
Lam Chỉ Viêm cùng Lam Chỉ Yên xông lên, trong tay phi kiếm chém ra kiếm quang. Lúc này, bụi mù bao phủ bóng hình màu đen kia rốt cuộc cũng tiêu tán đi, hiện ra một đầu yêu thú màu đen, tứ chi to lớn, cái đuôi như mũi kim, thân thể mập mạp, bao phủ trên người là từng mảnh lân phiến, trên móng vuốt tản ra đạo quang mang bóng loáng, đang nằm vật vã trên mặt cát.
“Đây là Sa Ngạc, nhất giai đỉnh phong, Thổ hành yêu thú, da dày thịt béo, tương đương với Luyện Khí Kỳ viên mãn”
Lam Chỉ Viêm nhìn thoáng yêu thú màu đen nằm trên mặt đất, chỉ thấy vốn dĩ nó đang nằm xấp, liền bật nhảy lên không trung, như thiểm điện vồ tới Lam Chỉ Yên.
“Ong ong…”
Một tia vầng sáng ngập trời chỉ thấy thanh phi kiếm lóe lên, hóa thành một đạo ánh sáng chói lóa, phi tới ngăn cản Sa Ngạc. Keng! Một âm thanh v·a c·hạm, phi kiếm bắn trúng vào móng vuốt của Sa Ngạc, làm nó bật ngữa ra đằng sau, Lam Chỉ Yên vừa nãy có chút bất ngờ, bây giờ hoàn toàn tỉnh táo, trên tay phi kiếm, lóe lên một đạo hỏa diễm, lợi dụng thời cơ lúc Sa Ngạc mất thăng bằng, một kiếm hỏa diễm xuyên qua người nó.
“Phốc phốc…”
Một thanh hỏa diễm phi kiếm xuyên qua tim của Sa Ngạc, xuyên ra sau lưng của nó, chỉ trong nháy mắt, hỏa diễm chân khí tàn phá cơ thể của Sa Ngạc, máu tươi bắn ra, thân thể như bị ấp chín, dần dần hóa thành một đống vũng máu.
Trên mặt Lam Chỉ Yên tươi cười, nhìn bên cạnh Lam Chỉ Viêm, vô cùng ăn ý vỗ tay ăn mừng, sau đó vui sướng chạy tới bên Lam An Lộ khoe khoang, cười không ngớt.
Bắc Tiểu Lục một bên thì nhả rãnh.
Lam An Lộ lắc lắc đầu, để cho nàng vui mừng một lúc rồi mới lên tiếng: “Chỉ là một con yêu thú cấp 1 đỉnh phong cũng để nó tập kích bất ngờ, ngươi cũng quá bất cẩn, nếu không có Lam Chỉ Viêm kịp thời ra tay, ngươi không c·hết cũng mất nửa cái mạng”.
Nghe được Lam An Lộ nhắc nhở, Lam Chỉ Yên không có tức giận vẫn cười rất tươi, gật gật đầu tỏ ý mình hiểu. Lam An Lộ cũng lười nói nàng, gõ một cái lên trán nàng, Lam Chỉ Yên hai tay ôm trán, b·iểu t·ình hết sức ủy khuất.
Bắc Tiểu Lục một bên thì ăn dưa quần chúng.
Trong sa mạc, yêu thú chủng loại mặc dù không nhiều, nhưng bất cứ loại yêu thú nào xuất hiện, đều có thể so sánh với Luyện Khí tầng năm, tầng sáu. Hơn nữa nếu gặp phải thú triều, những loài yêu thú chuyên săn mồi theo nhóm, dù là Bắc Tiểu Lục nếu đối cứng cũng không dám nói trở ra toàn thân, chứ nói gì mất tu sĩ cấp thấp.
Sa Ngạc vừa nãy mà bị bọn họ g·iết, cũng chỉ là một con yêu thú cấp thấp, nhưng đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ, toàn thân của nó đều là bảo bối. Da Sa Ngạc có tính bền deo rất cao, có thể được dùng làm nguyên liệu chế tạo áo giáp, lực phòng ngự không thua kém gì pháp khí hạ phẩm. Nhưng cho phí để rèn ra cũng không rẻ, bởi vậy đa số mọi người sẽ bán lấy linh thạch.
Bắc Tiểu Lục có thể chướng mắt, nhưng Lam Chỉ Yên thì không, nàng thu thập hết những đồ vật có thể bán được vào trong túi trữ vật. Sau đó bốn người bọn họ lại tiếp tục rời đi khỏi nơi đây.
Bôn ba hơn mười ngày trời cũng may có Lam An Lộ dẫn đường, mấy lần bọn họ tránh thoát được hướng di chuyển của Địa Sa thú, còn tìm được một ốc đảo. Bắc Tiểu Lục trên tay cầm những xiên thịt đang vàng cháy da, mỡ chảy ra từng giọt, hương thơm ngào ngạt từ xiên thịt truyền ra, làm cho mấy người Lam An Lộ nuốt nước miêng.
Mặc dù tu sĩ không cần ăn lương thực phàm nhân, có Tích Cốc Đan, nhưng mà đó chỉ là tu sĩ cấp thấp mà thôi, hoặc bất đắc dĩ, cũng có thể không còn hứng thú với những thứ này. Đám người Lam Chỉ Yên cùng Lam Chỉ Viêm cũng không hay ăn uống như còn khi là phàm nhân. Thời gian chủ yếu vẫn là đi theo Lam An Lộ, đêm tối thì bắt đầu tu luyện, gần như chưa từng nghĩ tơi sẽ hưởng thụ như phàm nhân.
Ai nói bước vào con đường tu chân thì sẽ vui sướng, phàm nhân chỉ nhìn được cái lợi trước mắt, đúng là tu sĩ có thể bay lượn, có thể phi thiên độn địa, có pháp thuật cường đại, đặc biệt hướng tơi cái gọi là Trường Sinh. Phàm nhân điều tiếc nuối nhất đó là gì? Tất nhiên là tuổi thọ, họ cảm thấy không đủ, cảm thấy nhân sinh vẫn còn nhiều thứ cần phải làm.
Nhưng khi họ bước vào được con đường tu chân, họ sẽ biết có những thứ khi là phàm nhân, điều đơn giản nhất cũng chưa chắc muốn làm là được, hoặc có thể không còn vui sướng hưởng thụ cảm giác được nữa. Trờ thành cái gọi là Tu chân giả, chỉ là sống lâu hơn, thực lực mạnh hơn, nhưng ai biết được ngày mai liệu có phải là ngày cuối cùng.
Mỗi ngày cố gắng tu luyện, nhưng bao nhiêu người có thiên phú, bao nhiêu người có bối cảnh, họ sẽ nhận ra ngay thôi. Tu chân giới, đi vào khó mà ra cũng càng khó hơn, thất tình lục dục không còn? Không, nó chỉ là phóng đại lên gấp gấp nhiều lần hơn nữa mà thôi.
Để có thể được kéo dài tuổi thọ, không có ít người dùng hàng ngàn, hàng nghìn hay hàng vạn máu tươi của phàm nhân để hiến tế, bước vào con đường tà đạo. Đến khi năm tháng kết thúc, nhân sinh đến hạn lộ, nhìn lại hóa ra chỉ có thể mà thôi, một đời cầu trường sinh, nhưng nhân sinh vốn thất thường không đoán trước được, ta được gì sau giấc mộng tu chân?....
“An Lục, đệ làm sao ngây người rồi?” Một âm thanh truyền đến bên tai, kéo Bắc Tiểu Lục về thực tại.
“A, a không có gì, thịt được rồi, mọi người mau ăn đi” Bắc Tiểu Lục vội vàng nói. Lam Chỉ Yên ăn một miệng, hai miệng dính đầy mỡ, hai mắt sáng dực, giơ một ngón tay cái với hắn. Bắc Tiểu Lục cũng cười cười, không đáp lại, hắn từ khi chuyển sinh sang thế giới này, không biết từ lúc nào lại thích cảm ngộ những thứ này, lắc đầu, cầm một xiên thịt lên từ từ ăn.
Lam An Lộ một bên nhẹ nhàng ăn từng chút, ánh mắt thì luôn dõi theo mỗi cử chỉ của hắn, ngay cả việc vừa rồi, nàng cũng có chút hiểu rõ, không muốn để hắn không chìm quá sâu vào trong đó. Biết và nhận ra một số điều là đúng, nhưng nếu quá cố chấp cũng như hãm sâu vào đó, vậy thì đó là ngược lại. Nhưng nàng không biết, bản thân nàng…
0