Bạch Liên do Tiêu Tử Hà thoạt nhìn cũng không phải do bảo vật nào đó biến thành, mà hoàn toàn do tự thân pháp lực ngưng luyện hình thành, lại có uy lực như vậy thật sự làm cho Lăng Vô Tiện cảm thấy kinh ngạc.
Bất quá kinh ngạc chỉ chợt lóe lên trong đầu gã rồi sắc mặt trở nên âm trầm, hít một hơi cánh tay phải bỗng dựng thẳng lên, phía ngoài Ma Võng Thiên bao phủ bởi một tầng đạm đạm hắc khí.
Hắc khí cực kỳ sống động, không ngừng mạnh mẽ dần dần trở nên dày đặc, khi nó trở nên đen nhánh như mực thì sắc mặt Lăng Vô Tiện bắt đầu trịnh trọng.
Toàn bộ cánh tay gã nhanh chóng bành trướng, trong nháy mắt trở nên lớn gấp hai ba lần, mặt ngoài thậm chí hiện ra một tầng huyết quang chói mắt, được hắc khí bao phủ nên trông có vẻ vô cùng quỷ dị.
Lúc này Lăng Vô Tiện lạnh lùng liếc nàng một cái.
Nói đến cũng khéo, Tiêu Tử Hà này cũng vừa làm phép xong, đồng dạng ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lưu động nhìn lại đây, ánh mắt nàng cùng Lăng Vô Tiện trực tiếp gặp nhau, rồi rơi vào cánh tay yêu dị của gã
Trong mắt hàn quang chợt lóe.
"Đi" Lăng Vô Tiện không chút chần chừ, trong miệng quát khẽ một tiếng.
Cánh tay vừa rơi xuống, hướng lên hư không vung lên.
Một đạo bán nguyệt hắc hồng quang phiến từ cánh tay bắn nhanh ra. Sau khi rời tay biến lớn hơn đến mấy trượng.
Âm thanh phá không vang lên, quang phiến phát ra một đạo quang mang ngay lập tức đánh tới Bạch Liên linh quang.
Tiêu Tử Hà giật mình lập tức há mồm, một đoàn bạch khí trong suốt phun lên trên Bạch Liên, nhất thời một tầng hoa sen ảo ảnh trống rỗng từ Bạch Liên biến ảo ra như thực đem nàng bao phủ ở trong đó.
Quang mang chợt lóe, quang phiến hắc ám bắn đến bạch ảnh, ngay từ đầu dễ dàng xâm nhập vào trong nhưng chỉ được mấy trượng thì tốc độ giảm đi rồi bị nhốt ở trong đó, không cách nào nhúc nhích mảy may.
Trên mặt Tiêu Tử Hà hiện ra một tia đắc ý nhưng sau đó trong mắt lại đột nhiên biến đổi.
Bởi vì đối diện Lăng Vô Tiện không nói gì mà hai tay đánh pháp quyết Ma Thiên Võng như cự sơn đè xuống giống như thiên địa cũng sụp đổ theo.
Nàng không kịp suy nghĩ nhiều, hai tay bắt quyết Bạch Liên và Ma Thiên Võng trên đỉnh trên đầu quấn nhau kịch liệt, còn thân hình nàng bước nhẹ một bước liền biến mất.
Sau một giây, một khu vực cách chỗ này hơn năm mươi mét có ánh quang hoa chớp động rồi hiện ra thân hình nữ tử yểu điệu.
Bên kia pháp thuật bạch sắc không đủ chân nguyên duy trì trở lên ảm đạm, sau đó ngay lập tức bị Ma Thiên Võng đè xuống lập tức hóa thành những mảnh nhỏ tan vỡ.
Được thế Lăng Vô Tiện tiếp tục tiến lên công kích. Ma Thiên Võng một mực dưới tay của gã tiếp tục bao trùm một khu vực mà Tiêu Tử Hà đang đứng. Mắt thấy công kích sắp phá tan vòng bảo hộ của nàng, Lăng Vô Tiện có tám phần nắm chắc làm nàng b·ị t·hương.
Nhưng Tiêu Tử Hà vẫn đứng tại chỗ dường như nàng không định tránh đi. Lăng Vô Tiện trong lòng có chút thấy không ổn. Đúng lúc này từ trên người nàng tỏa ra bạch sắc quang mang, trên mi tâm xuất hiện một đồ án kỳ lạ, dần dần hóa thành một đóa sen màu trắng.
Xung quanh cơ thể nàng dần dần hình thành một đồ án đóa sen màu trắng y như trên mi tâm của nàng. Ma Thiên Võng đang ập xuống lập tức bị vô số cánh hoa v·a c·hạm, càng ngày càng mãnh liệt giống như tấm lưới đen sắp bị bạo nổ.
Sắc mặt Lăng Vô Tiện rất khó coi nhưng gã chưa kịp làm gì thì một phiến cánh hoa sen chạm vào trên tay gã. Vừa mới tiếp xúc Lăng Vô Tiện chỉ thấy cánh tay chấn động, trong lòng gã hoảng hốt, phiến cánh hoa sẽ này sao vô thanh vô thức đã đến bên người gã, mà gã lại không hề nhận ra.
Động tác của Tiêu Tử Hà rất thong thả không nhanh nhưng mà hắn lại vô pháp tránh đi, trơ mắt nhìn phiến liên hoa sẽ chạm vào trên người.
"Bịch" một tiếng. Trước ngực hắn nổi lên một trận đau nhức, cả người một chút b·ị đ·ánh bắn bay ra.
Sau khi b·ị b·ắn ra hai ba mươi mét thì Lăng Vô Tiện mới miễn cưỡng điều chỉnh được thân hình, có chút lay động dừng lại. Một tay ấn trước ngực, vẻ mặt kh·iếp sợ nhìn nàng.
Chỉ thấy trên tay áo của nàng giờ đã nở rộ một đóa hoa sen to cỡ mấy mét. Một mảnh phiến bạch sắc hoa sen, bao bọc phía ngoài thân thể bốn phía chậm rãi chuyển động. Tiêu Tử Hà mặt không lộ vẻ gì đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn gã.
Ngay cả Ma Thiên Võng cũng b·ị đ·ánh bật ra ngoài không có cách nào chạm được vào phạm vi của phiến hoa sen. Lúc này Lăng Vô Tiện chỉ cảm thấy cổ ngọt ngọt, không nhịn được há mồm phun ra một ngụm huyết dịch.
Không xong gã bị Ma Thiên Võng phản phệ!
Chỉ thấy Ma Thiên Võng giống như mất kiểm sát đang không ngừng vùng vẫy trên không trung, Lăng Vô Tiện hai tay bắt một pháp quyết chỉ thấy Ma Thiên Vọng hóa thành một đạo hắc mang rơi vào trong tay gã.
Một dãi phiến hoa sen như dãi lụa phi tới bên người Lăng Vô Tiện, Ma Thiên Võng đã bị thu lại không có khả năng ngăn cản bước tiến của hóa sen.
Đúng lúc này, Một hư ảnh huyết kiếm như thiên thần hàng xuống bao trùm một thiên địa kịch liệt ngăn chặn dãi phiến hoa sen.
“Hừm!” Tiêu Tử Hà nhìn sang phía bên trái đằng xa chỉ thấy Huyền Thiên đang ngồi một tay đánh ra pháp quyết nhìn qua có vẻ rất miễn cưỡng. Hai lực lượng v·a c·hạm làm không gian bạo tạc liên tục Tiêu Tử Hà bất đắc dĩ lùi lại. Mắt thấy Lăng Vô Tiện bị lực lượng kẹp giữa bay đập xuống mặt đất, cả người giống như trọng thương.
Lúc này không nhân cơ hồi thì chờ đến lúc nào từ nhẫn trữ vật nàng lấy ra Băng Cung. Băng Cung vừa ra không gian nhiệt độ liền giảm xuống, hàn khí từ Băng Cung tỏa ra ai ở gần liền cảm nhận được sự ác liệt của nó.
Liên tiếp bắn ra chín mũi tên, băng tiễn tốc độ rất nhanh không gian nó đi qua giống như đều để lại hàn khí. Lăng Vô Tiện lập tức nhảy dậy một tay lấy ra phù lục màu đen sau vài phá quyết phù lục hóa thành một tấm khiên cực bự, ngăn chặn hết uy lực của băng tiễn nhưng gã vẫn bị uy lực v·a c·hạm hất văng ra.
Mắt thấy phiến hoa sen có xu thế vượt đến phá tan hư ảnh huyết kiếm, không chút do dự Lăng Vô Tiện một tay xách lên Huyền Thiên cố gắng kích hoạt Huyết Độn, hóa thành một màn độn quang biến mất nơi đây.
Bắc Tiểu Lục bên trong Ngũ Hành thế giới lúc này mới nhìn rõ tình hình, hắn chỉ thấy hai người kia độn quang biến mất.
Bỏ chạy?
Hắn nhìn qua Tiêu Tử Hà, thiếu nữ này không ngờ mạnh như vậy có thể một mình đánh bại hai người này, hơn nữa còn để bọn họ phải chạy trốn. Đây cũng có chút mạnh.
Bỗng hắn có chút nghi hoặc người này vẫn đứng chỗ đó dường như không di chuyển chút nào, chẳng nhẽ hai người kia còn quay lại hay sao?
Không để hắn phải nghĩ ngợi nhiều, chỉ thấy cô nàng đột nhiên độn quang xuống lòng đất đi vào trận pháp tự nhiên ngăn chặn thần thức. Sau đó chưa kịp làm gì liền ngã xuống trên mặt đất b·ất t·ỉnh nhân sự. Bắc Tiểu Lục trong lòng mắng to một trăm lần, cô nàng này không ngờ đã phát hiện ra trận pháp tự nhiên này.
Lần này thì xong thật rồi cô nàng này không nghĩ tới đi vào được nơi đây, xem ra cô nàng này trên lĩnh vực trận pháp thiên phú rất mạnh . Còn vì sao tên Lăng Vô Tiện khi bố trí trận pháp ở đây mà không phát hiện ra cũng đơn giản do hắn chủ quan và trình độ trận pháp của gã cũng không mạnh lắm.
Bắc Tiểu Lục chờ một lúc vẫn không thấy nàng ta cử động có chút nhíu mày. Bây giờ là cơ hội tốt nhất để hắn rời đi, đợi một chút nữa ai biết được hai người kia có quay lại hay không.
Nhưng mà… hắn nhìn về phía nữ tử đang nằm trên mặt đất, hắn không nắm chắc người này liệu có phải thật sự b·ất t·ỉnh hay không. Trong chớp mắt hắn quyết định, quyết không đi ra dù có chuyện gì cũng không đi ra. Hư Thần Kỳ không phải hắn bây giờ có thể đối phó được, hắn muối rời khỏi nơi đây chắc chắn phải đi ra bên ngoài trận pháp tự nhiên này.
Hiện tại hắn mà đi ra không cẩn thận bị thần thức đối phương quét được, dù hắn có thể đi vào Ngũ Hành thế giới cũng sẽ không có đường đi ra. Bời vì khi hắn tự dưng biến mất thì tu sĩ Hư Thần Kỳ sẽ biết ngay hắn có một cái động thiên phúc bảo. Loại đồ vật này cho dù Tu sĩ Hóa Chân Kỳ cũng đỏ mắt.
“Được rồi chắc không sao đâu, cùng lắm ở trong đây một thời gian dù sao bên trong đây cũng không thiếu tài nguyên tu luyện”. Nghĩ tới điều gì đó hắn bỏ mặc Tiêu Tử Hà bên ngoài, trở lại vào trong Lâu Các. Hắn cần tiếp tục học tri thức về trận pháp, bố trí ra trận pháp cường đại hơn nữa.
Từ khi hắn bắt đầu bước vào con đường Trận pháp sư, hắn liền nhận ra thiên phú trận pháp của bản thân có chút lợi hại. Mặc dù hắn có bản ghi chép tay của một vị lão tổ trong tộc địa nhưng mà không có ai chỉ bảo, mà có thể bước được vào hàng ngũ Trận pháp sư cấp năm thật cũng không đơn giản. Mà đây vẫn chưa phải hắn thật sự dành nhiều thời gian chuyên tâm tu trận. Nhân tiện lần này hắn liền có thể chuyên tâm học tập trận pháp.
Ba ngày sau Bắc Tiểu Lục thông quan trận pháp theo dõi bên trong trận pháp tự nhiên phát hiện Tiêu Tử Hà đã thức tỉnh, nàng còn đang đả tọa giữa căn thạch thất, xung quanh bố trị một Tụ Linh Trận bên trong chất đầy linh thạch, coi bộ hẳn là đang trị thương.
Thở dài một tiếng Bắc Tiểu Lục tiếp tục đắm chìm vào bên trong trận văn. Cứ thế một tuần trôi qua,...một tháng rồi hai tháng, rốt cuộc đến ngày đầu của tháng thứ ba Bắc Tiểu Lục vẫn theo thói quen nhìn ra bên ngoài, cứ tưởng sẽ là một hình ảnh quen thuộc không ngờ lại không thấy hình bóng của Tiêu Tử Hà.
0