“Mày có thấy người đã đồng hành với mày suốt thời gian qua không?” Giọng nam quen thuộc từng xuất hiện tại vùng đất nơi Anh Quân và những kẻ đã biến dị đang vật lộn vang lên.
Một cô bé có mái tóc xanh ngọc, mắt xanh, dáng người nhỏ nhắn tầm đứa nhỏ 8 tuổi đứng bên cạnh hắn, đôi mắt vô hồn dõi theo những người trên màn hình 3D được chiếu trước mặt.
“Tôi thấy, hắn ta có vẻ trưởng thành hơn.”
“Mày có lo chủ nhân của mày sẽ c·hết trong lần này không?” Gã đàn ông ngồi bên cạnh cô bé, chân vắt chữ ngũ.
“Tùy theo lệnh của ngài.” Cô gái thờ ơ.
Gã đàn ông đứng lên, bước tới màn hình vươn tay vuốt qua khuôn mặt Anh Quân. “Hắn không thể c·hết ở nơi này, khi hắn c·hết chính là lúc hắn nuôi lớn ‘cây dược thế giới’ lúc đó hắn mới được quyền c·hết, c·hết trong tay ta.”
“Đó là lý do ngài cho thực hiện qua bước thứ hai, thả ra sinh vật tạo thức ăn mà không cần ép họ kết nhóm.”
“Đúng vậy, nếu để nhóm đó đánh nhau 100% hắn sẽ c·hết, đó không phải là điều ta muốn.”
“Vậy sao lúc đó ngài lại bắt hắn vào đây, để hắn ở ngoài lăn lộn không phải sẽ sống lâu hơn sao?”
“Mùi tây đang ở đây, đưa hắn tới lấy sẽ tiện hơn là ta giao tới. Hơn nữa để hắn trước mặt khi không có mày bên cạnh giá·m s·át sẽ an toàn hơn cho kế hoạch của ta.”
Cô gái gật nhẹ đầu, tỏ ra đã hiểu tất cả. “Ngài có cần tôi làm gì nữa không?”
“Ta muốn ngươi đi tìm Minh Tiêu, điều tra vị trí của các Thiên thần thế giới. Đưa Minh Tiêu vào tay ta hắn chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Hắn ta búng nhẹ lên mặt Anh Quân.
“Tôi có thể mang theo hình dạng này để ra ngoài chứ?”
“Có thể.” Hắn ném cho cô một bao thư. “Trong đây có địa chỉ của ‘Chuồng nuôi heo’ bọn họ là một tổ hợp có thể nhận mọi đơn hàng, nhờ bọn họ tìm Minh Tiêu và tra thông tin về các Thiên thần. Còn nữa ta muốn ngươi tìm cách hạ gục chủ nhân của Chuồng nuôi heo nắm thế lực đó trong tay cho ta.”
“Chủ nhân Chuồng nuôi heo, Lâm Minh Nguyệt.”
“Chính xác.”
“Vâng thưa ngài. Biết Tuốt sẽ không làm ngài thất vọng.” Dứt lời cô quay lưng rời khỏi phòng, khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy dù là trẻ con nhưng lại lạnh lùng vô cảm, khác hoàn toàn tính cách đứa nhỏ hoạt bát từng ở trong đầu Anh Quân.
…
Trên thân mỗi cây có năm quả trẻ con, cả năm đứa nhóc bắn lên cao hướng về thợ làm vườn của nó lao tới. Bảy điều ra thiên phú ‘đao gió’ chặt vào người đứa trẻ nhưng bất thành, da nó nhìn như mềm nhưng lại cứng tựa sắt thép, đã thế còn khiến đứa trẻ nổi giận, gào thét kéo theo sự phẫn nộ của những đứa bé cùng sinh ra trên một thân cây.
Tiếng thét xé rách màng nhĩ, máu từ tai Bảy chảy ra ngoài, đôi mắt hắn mở lớn xung huyết, mặt banh ra cố gắng chống cự lại tiếng hét xuyên não của lũ trẻ con.
Một đứa bé thi triển kỹ năng ‘âm thanh’ những đứa nhóc ở các cây khác cũng bắt đầu bị kích thích, đồng loạt hét lên.
“Á!” Song Liên là người thường không có linh lực chống cự, tiếng hét khiến não cô tên rần, ngã xuống mất ý thức.
Soobin và Thái cấp tốc lùi về sau nhưng vẫn khó lòng kháng lại ảnh hưởng của âm vực khủng kh·iếp đó, lục phủ ngũ tạng bên trong như bị giáng từng đòn, đau nhức khó tả.
“Chữa lành nội tại.” Thái điều ra thiên phú tự chữa thương cho chính mình.
Trong nhóm bọn họ người còn trụ vững nhất là Minh Anh, cô nhăn mặt nhìn bọn trẻ đang dùng ánh mắt màu đỏ nhìn mình như nhìn kẻ thù, cười nhếch mép. “Đừng cậy thế sơ sinh mà muốn làm gì thì làm nha mấy nhóc.”
Cô đấm hai tay vào nhau. “Để chị dạy cho mấy em biết thế nào là con ngoan.”
Sợi rêu màu xanh lao ra từ sau lưng cô, tấn côn thẳng về phía chúng.
“Oa!”
Đứa trẻ đứng đối diện cô hét lớn, mở miệng thật to.
“Đâm nát nó.” Minh Anh hét lớn, đẩy toàn bộ rêu lao thẳng vào miệng của nó.
“Khự!” cả người cô khựng lại, một lực chấn giữ toàn bộ rêu cô lại không cho nó đâm xuyên qua đầu đứa bé.
Mặt Minh Anh tái mét, cảm giác đầu mũi rêu gửi về, cho thấy chúng gặp phải vật cản vô cùng cứng, không thể đâm xuyên.
“Lọc sạch.” Cô điều thiên phú hòng hút nước trong cơ thể chúng ra với hy vọng có thể làm mềm cơ thể bọn trẻ, nhưng trống không, thiên phú của cô không cảm nhận được gì nó bay ra ngoài và bị trả về lại cơ thể cô.
“Ha Ha.” Bọn trẻ cười lớn. Đứa giữ được rêu của Minh Anh ngoạt một nhát thật mạnh, cắn đứt toàn bộ sợi rêu trong miệng nó.
“Á!”
Minh Anh hét lớn, cả người giật nảy những sợi rêu tổn thương bắn ra toán loạn.
Vùn vụt.
Bốn đứa nhỏ còn lại lao ra khỏi vị trí bám vào sợi rêu của cô, điên cuồng cắn nuốt nhai nhỏ.
“Không, mẹ chúng mày bỏ tao ra!” Minh Anh hét lớn, liên tục quật sợi rêu đủ hướng ném chúng đi, nhưng bọn nhỏ bám vô cùng chắc, chúng gặm sợi rêu của Minh Anh hệt như chim gõ kiến không ngừng gõ vào thân cây.
Răng rắc.
Sợi rêu ngắn dần kéo theo bọn trẻ quỷ quái tới sát Minh Anh.
“Đôi mắt dược sư.” Anh Quân điều thiên phú kiểm tra bọn trẻ. Bên trong người bọn trẻ trống rỗng, chúng không có linh lực. “Thế này là sao?”
“Đường đao tinh chuẩn.” Hắn vung đao chém tới.
Keng.
Tiếng v·a c·hạm vang lên, bọn trẻ ngừng t·ấn c·ông, hướng ánh mắt về phía hắn, khóe miệng dính đầy chất dịch màu xanh lẫn đỏ kéo lên.
“Thơm quá!” Chúng đồng loạt hét lớn, bắn về phía Anh Quân.
“Anh Quân chạy đi!” Minh Anh hét lớn, cố gắng điều thêm sợi rêu quất tới, nhưng không thể, rêu của cô cần thời gian chữa lành nó không thể kéo dài ngay lúc này.
Toàn bộ năm đứa bé bám lên người Anh Quân, mở lớn miệng cắn vào người hắn.
Mọi người xung quanh không nỡ nhìn cảnh tượng này, nhưng đột nhiên mọi thứ như đứng yên trước mặt họ, không có tiếng nhai nuốt, cũng chẳng có máu bắn ra như dự tính, thậm chí Anh Quân không hề kêu đau. Hắn mở lớn mắt nhìn cảnh tượng quái dị trên người mình.
“Cay quá!” Một đứa bé nhả hắn ra bắn về lại thân cây chui vào trong lá trốn mất, bốn đứa còn lại cũng đồng dạng làm theo, chạy biến.
Mọi người sững sờ, ngạc nhiên, khó hiểu, không tin vào mắt mình.
“Cái quái gì vậy?” Lão Giang nhìn Anh Quân rồi liếc qua 27 trưởng nhóm mạnh mẽ khác, bọn họ đang chật vật đối phó với bọn trẻ con, sức mạnh được tiến hóa gấp đôi vẫn không thể nào đẩy lùi được những sinh vật kỳ dị đó. Tên Bảy thậm chí đã bị ăn mất hai tay lớn.
Thái để ý Minh Anh bị tổn thương, cậu vội vàng tiến tới chữa thương cho cô, nhưng năng lực của cậu không đủ để phục hồi hoàn toàn sức lực cô.
Minh Anh mỉm cười. “Cảm ơn như vậy là đủ rồi, lũ con non của tôi đã ngừng than khóc.”
Thái không hiểu cô nói về lũ con non là đang ám chỉ điều gì. Minh Anh bước lại gần Anh Quân. “Chúng vì sao lại bỏ qua anh?”
Quanh Quân chạm vào bao quần, lấy ra một củ tỏi. “Tôi không rõ lắm, nhưng có vẻ một trong số chúng cắn trúng cái này. Cảm giác của chúng dường như kết nối với nhau, chỉ cần một con ăn trúng một cái khó chịu chúng sẽ truyền điều đó cho nhau.”
“Vậy chia đi, mỗi người một tép.” Lão Giang sấn tới, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào củ tỏi trên tay hắn.
Anh Quân bẻ ra chia cho mỗi người một tép tỏi, hắn không quên nghiêng đầu nhìn những người bạn mới.
Quách Kỳ không nói gì, Phan Yến càng không có tư cách, ngược lại An Khê chai mặt hơn tiến lên vươn tay. “Một tép đi.”
“Đồ hai mặt.” Lão Giang không nhịn được chửi lớn. Lão không muốn cho tên này cơ hội sống sót nhưng bọn họ rất cần nhân lực biết đánh đấm.
Anh Quân cũng hiểu điều này, nếu lúc nãy An Khê bỏ rơi họ hay làm họ b·ị t·hương thì giờ khi hắn quay đầu họ vẫn phải thỏa hiệp, vì năng lực của nhóm quá yếu.
Anh Quân đưa cho ba người ba tép tỏi. “Hy vọng mọi người có thể hỗ trợ chúng tôi lúc cần thiết.”
Phan Yến nhận tép tỏi. “Đến lúc này tôi vẫn không hiểu lắm lý do bọn họ cho ghép nhóm kiểu tàn bạo như vậy, nếu một người bị quả trẻ em ăn mất chẳng phải sẽ mất luôn thợ làm vườn sao?”
“Đầu óc của mấy tên điên thích dấu mặt sau màn ai có thể sờ tới được.” Lão Giang không nhịn được xoáy mũi chân vào lũ cỏ dại dưới chân để xoa dịu bớt cơn bực tức trong người.
Chin chít.
Có tiếng kêu quái dị vang lên dưới mũi chân lão. Lão Cúi xuống, cỏ dại vốn hiền lành đột nhiên vươn lên cao. Lũ cỏ dại xung quanh như nhận được mệnh lệnh, đâm vươn lên hướng về phía lão Giang đập mạnh xuống.
“Băng hóa.” Phan Yến điều ra thiên phú cho đóng băng toàn bộ lũ cỏ đang hướng về phía lão.
Nhưng lớp cỏ này đóng băng, lớp khác lại mọc lên vẫn tiếp tục hướng mục tiêu về phía lão Giang.
Anh Quân mở thiên phú đôi mắt dược sư, hắn phát hiện có một điều kỳ lạ đang xảy ra. Một nguồn linh lực thuần khiến bám vào người lão giữ lão đứng chặt, nguồn linh lực này tỏa ra kết nối với toàn bộ cỏ dại mọc trong khu vực thân cây mà bọn họ đang phải chăm sóc.
“Băng Hóa.” Phan yến thực hiện thêm lần nữa, đóng băng lớp cỏ thứ hai.
Lớp cỏ thứ ba lại mọc lên, hướng về phía lão Giang, đập nát lớp cỏ băng thứ hai hạ dần xuống lớp cỏ băng thứ nhất.
“Linh lực chuyển hóa, cánh tay kéo.” An Khê chuyển hóa linh lực vào hai tay tạo thành hai cái kéo sắc bén lao tới cắn vào gốc cỏ nhằm loại bỏ bớt chúng nó.
Cạch.
Kéo sắt va vào cỏ cứng như cắt phải thép. “Chắc quá!”
“Đường đao tinh chuẩn.” Anh Quân vung dao một đường đao gió chém qua, chém bay toàn bộ số cỏ đang vươn cao nơi đó. Những sợi cỏ bị cắt làm đôi rơi xuống đất tự mọc ra rễ lần nữa cắm xuống đất, sống tiếp.
“Mẹ kiếp chúng tái sinh kiểu này chơi thế nào!”
“Nhìn kìa.” Soobin chỉ về phía đối diện.
27 người biến dị cũng đang bị lũ cỏ t·ấn c·ông, bọn họ bị chú định lại một chỗ, nhưng thân thể họ rắn chắn, khi lũ cỏ đánh xuống, hút lấy máu của họ chúng sẽ dần héo úa.
Anh Quân thấy điềm lại vội dùng thiên phú đôi mắt dược sư nhìn xem, linh lực cỏ vốn thuần khiết giờ đang dần chuyển qua không thuần khiết.
“Hết đau rồi!” Có người than lên.
Với đôi mắt của mình Anh Quân có thể nhìn thấy, linh lực trong cơ thể của những kẻ biến dị đang khống chế ngược lại linh lực đến từ cỏ dại thậm chí chúng bắt đầu có khuynh hướng kết hợp với người biến dị.
“Đây có lẽ là lý do bọn họ muốn kết nhóm theo hình thức tàn bạo, để tạo ra loại linh lực không thuần khiết đủ sức thuần phục những nguồn linh lực khác.” Hắn lẩm bẩm.
Hai mắt nhói lên, đầu cũng nhói, toàn thân bủn rủn, cảm giác này không tốt lắm. Hắn vội thu hồi thiên phú, Biết Tuốt từng nói về quá độ có lẽ hắn đang đối mặt với quá độ. Hắn liếc qua An Khê, ở đây có một con chó hình người, hắn không muốn thất thố trước kẻ này bèn ngừng sử dụng linh lực nói cho bọn họ kết quả mình vừa quan sát được.
Bên kia những người biến dị bắt đầu chơi đùa với lớp cỏ dưới chân mình, quay ngược lại đánh đòn những quả trẻ con trên cây, tiếng khóc vang lên cùng tiếng cười sung sướng khi trả được thù, đặc biệt là tên Bảy hắn đánh nát một đứa bé, khi đứa bé c·hết một linh hồn màu trắng bay ra, linh hồn đó không mang hình dáng nhỏ bé, nó lớn cỡ đứa trẻ tám tuổi.
“Đó là.” Soobin nhận ra đứa bé ấy. “Cô gái đó được chọn vào tháng trước trong ngày 15.”
Lời của Soobin khiến mọi người phải nhìn lại những đứa trẻ sơ sinh đang đậu trên thân cây.
Tất cả chúng không lẽ đều là người thật!
0