Lời thông báo ấy như một tiếng sấm đánh giữa trời quang, nó đứng yên ở đó không cho phép ai phản hồi cũng chẳng cho phép bọn họ từ chối. Sau năm phút xuất hiện bên dưới chẳng có ai dám ra tay, cuối cùng Bảy vẫn là kẻ táo tợn nhất nơi này vung nắm đấm của mình nện qua bên phải, đập vỡ sọ tên đồng bọn đứng gần.
“Nhóm chúng ta nên để tao đứng đầu.” Hàng loạt xúc tua trên đỉnh đầu hắn đua nhau kéo dài cuốn lấy thân xác đồng đội xấu số ăn sạch.
Máu cùng b·ạo l·ực đã khơi lên bản năng khát máu của Chủng phàm ăn, bọn họ bắt đầu lao vào nhau, dùng thiên phú đánh lộn. Đứng từ bên ngoài quan sát có thể thấy được họ chọn đối thủ theo nhóm, mặc kệ nhóm đó có bao nhiêu người họ chỉ ra tay với chính đồng đội của mình.
“Mẹ nó thì ra đây là cách hắn muốn chúng ta bắt đội.” Lão Giang nhổ một hơi trọc khí, tức nhưng không biết xả đi đâu.
“Chúng ta... làm sao đây?” Song Liên run rẩy, cô cắn móng tay đôi mắt hoảng loạn nhìn cảnh tượng thân thể dị hợp bị xé toạc, đè bẹp, cắn nát. Máu tứa ra trên từng khuôn miệng, thịt vụn dính bên mép miệng những kẻ chiến thắng, tiếng hô hào hưng phấn, tiếng thét gào nối tiếp nhau vang lên không ngừng.
Những kẻ g·iết người và ăn xác đồng đội đang dần biến hóa, chúng cao hơn, thô hơn, bắp tay và chân phồng lên căng tràn, có kẻ còn mọc ra cả xúc tua bất thường không rõ giống loài. Móng chân và tay mọc ra những vuốt nhọn, răng trở nên vàng vọt, dài vượt ra khỏi khuôn miệng câu lại như móc câu...
“Thật kinh khủng!” Minh Anh than lên.
“Chúng ta không g·iết lẫn nhau có sao không đây?” Phan Yến khó chịu quay đầu đi không muốn nhìn thấy tình trạng trước mặt.
“Cô... muốn sao?” Soobin run rẩy nhìn Phan Yến. Dù đã tiến bộ trong việc nhìn ngắm c·ái c·hết, cùng những thân xác biến dị nhưng cảnh tượng tàn sát và ăn sống như thế này vẫn là lần đầu cậu bé hơn mười tuổi chứng kiến.
Phan Yến lắc đầu. “Tôi không muốn g·iết người không phải là kẻ thù của mình, nhưng không đảm bảo là sẽ ra tay khi bị ép vào đường cùng.”
Anh Quân cố gắng khống chế cảm giác sợ hãi cùng tởm lợm căng mắt dùng thiên phú quan sát thể trạng của từng kẻ phía trước. Linh lực trong cơ thể kẻ chiến thắng đang co lại kết thành từng đường gân màu đen chạy khắp cơ thể bọn họ, quan sát kỹ hơn hắn thấy đường gân đó khá giống cấu tạo một thân cây có rễ, thân, cành và những nhánh nhỏ.
Mùi máu tanh tưởng tràn khắp nơi mặt đất bị nhuốm màu nâu đỏ, trận chiến tàn bạo cuối cùng cũng kết thúc, trước mặt bọn họ bây giờ chỉ còn lại 28 người, không, phải gọi họ là 28 quái vật với kết cấu cơ thể quái dị, chân tay chẳng còn giống con người, cơ thể được kết hợp từ nhiều loại vật khác nhau, có kẻ nhìn như nhền nhện người, kẻ lại như bướm người, kẻ như thể mang theo cả ổ nòng nọc trên thân mình… trên mặt đất không còn một phần thân thể con người nào, những kẻ đ·ã c·hết hoàn toàn biết mất, nấm mồ chôn bọn họ nằm ngay trong bụng kẻ được gọi là trưởng nhóm.
28 con quái vật đồng loạt quay đầu nhìn về phía họ.
Bảy đã tiến hóa với số tay vượt xa người thường, thân trên của hắn khá giống một con cua, với hai tay thô to và sáu cánh tay nhỏ hơn. Tay nhỏ gầy gò với ngón tay dài ngoằn móng vuốt sắc bén, đôi chân hắn biết hóa thành chân một loài động vật quái dị, bắp to như voi, bàn chân có màng giống chân vịt. Quần áo trên cơ thể rách bươn chỉ còn che đậy bộ vị quan trọng.
Hắn chỉ về phía những con người bình thường. “Bọn dị hợp, lũ thức ăn! Thịt hay nuôi chúng đây?”
Một câu nói chưa đầy hai mươi chữ nhưng lại vang lên đủ giọng nam nữ, âm cao âm thấp. Thân xác Bảy và đồng đội của hắn hòa trộn thì giọng nói cũng hòa trộn, xem ra đúng chuẩn ‘nhóm’ bên trong hắn vẫn còn những người khác, đây có thể xem là một sự hợp nhất.
“Không g·iết kẻ ngoài nhóm.” Một gọng nam bất thình lình vang lên. “Chỉ có kẻ trong nhóm mới có quyền hợp nhất nhóm. Thế nào nhóm cuối không làm sao?”
Giọng nam vọng xuống từ vị trí có dòng chữ, lời hắn như mệnh lệnh của tử thần, nhóm Anh Quân toát mồ hôi, bọn họ không muốn tàn sát nhau, thế chẳng khác gì tìm vào chỗ c·hết.
Quách Kỳ và Phan Yến chủ động bước ra xa nhóm Anh Quân, An Khê cũng làm tương tự. Bọn họ đã sẵn sàng cho một cuộc đối đầu không mong muốn.
Lão Giang nhìn cách họ lui đi nhịn không được chửi tục: “Mẹ nó cứu kẻ vô ơn!”
“Vì hoàn cảnh thôi.” Quách Kỳ thẳng thắn.
Anh Quân không chấp nhận cách hợp nhóm tàn bạo kia, hắn hướng về phía dòng chữ hỏi: “Vì sao phải làm như vậy, mục đích của ngươi là gì?”
“Tạo ra Thợ làm vườn, hay ngươi có thể gọi chính mình sau khi đã hợp nhóm là lão nông chăm chỉ.”
Anh Quân không thích câu trả lời này, hắn nghiến răng ánh mắt sắc lạnh, gằn giọng: “Tôi hỏi vì sao phải làm vậy? Thợ làm vườn nhiều người không phải tốt hơn sao? Hơn nữa nơi đây có cây cối đâu mà để chúng tôi làm vườn.”
“Cây cối nơi này không dành cho những thợ làm vườn yếu đuối, muốn chăm được cây con lớn lên thợ làm vườn phải mạnh mẽ. Nếu nhóm các ngươi không chịu hợp lại, vậy ta sẽ để các ngươi đi vào vòng thứ hai luôn vậy.”
“Có vụ này?” Lão Giang cảm thấy không hay lắm, dù đã thoát cảnh phải ăn thịt nhau nhưng lời của kẻ giấu mặt kia không bình thường, bên trong đó ẩn chứa bao nhiêu dự báo xấu họ chẳng thể đoán hết được.
Lời hắn vừa dứt dòng chữ trên cao liền vỡ nát các điểm sáng rơi xuống mặt đất, ánh sáng hạ ở đâu cây con mọc lên ở đó, máu trên mặt đất bị hút hết, 28 cây con cao lên, mang theo cỏ dại mọc trên mặt đất, chẳng mấy chốc bao kín toàn bộ khu vực nơi bọn họ đang đặt chân, cỏ dại dưới chân bọn họ nhìn như những bụi cỏ tầm thường không hề biến dị. 28 cây con dần cao lên màu sắc như những loại cây thường thấy, nâu gỗ, cành mọc ra lá nhú chồi non rồi vươn dài tạo thành những chiến lá xoăn cuộn lại cùng nhau.
“Mùi tây.” Anh Quân nhìn ra được đặc điểm của chúng, nhưng họ Mùi tây vốn thuộc loại thảo mộc thân thảo chứ không phải là thân gỗ như thế này.
“Cẩn thận, cây biến dị.” Anh Quân nhắc cả nhóm bọn họ.
“Bây giờ tới lúc chăm cây rồi đấy!” Giọng nam cất lên.
“Khoan đi đã, tôi chưa hỏi xong.” Anh Quân gào lên cố níu giữ người không thấy mặt kia.
Hắn ‘ồ’ lên có vẻ ngạc nhiên. “Ngươi muốn hỏi gì?”
“Anh là ai? Vì sao lại muốn cháng ta chăm lũ cây này?”
Hắn cười thành tiếng. “Muốn biết đáp án hãy chiến thắng. Cố gắng sống sót đến vùng đất thứ 9, nơi đó ngươi sẽ biết tất cả những gì ngươi muốn biết. Chúc may mắn.”
Một cơn gió v·út qua báo hiệu kẻ đó đã biến mất.
“Được rồi chăm thế nào đây?” Bảy lượn lờ xung quanh thân cây hắn chọn. Mỗi người đều đã chọn cho mình một thân cây, chúng mới lớn chỉ cao qua nửa thân người bọn họ.
Bảy dùng ngón tay thô to của mình chạm lên lá non.
“Oa oa oa!” Tiếng khóc trẻ con vang lên, lá cây lay mạnh, từ giữa cụm lá quăn một đứa bé xuất hiện, nó hệt như thể là quả của thân cây, treo lơ lửng cuộn mình như bào thai trong cơ thể mẹ khóc nức nở, da nhăn nheo đỏ hỏn, không tóc không lông mày.
Bảy nuốt nước bọt, lùi lại nửa bước chân.
“Oa oa oa.”
Tiếng khóc vang lên khắp nơi trên mỗi thân cây đều xuất hiện trẻ con, ban đầu chỉ một đứa nhưng sau đó nhiều đứa khác được sinh ra.
“Không có hoa mà lại có quả, lại còn là quả người. Cây này rốt cuộc là cây gì? phải chăm sóc chúng thế nào đây?” Lão Giang che tai lẩm bẩm.
Tiếng khóc của trẻ con như đâm xuyên màng nhĩ, xoáy vào não hệt như một mũi khoan sắt nhọn không ngừng khoan sâu vào tâm trí, vô cùng đau đớn.
“Đói, muốn ăn!”
m thanh trẻ con đồng loạt nói một lúc, hô lên trong đầu bọn họ.
“Đói, ăn, ăn. Đói đói.”
“Chúng đang đói!” Soobin hốt hoảng, nhảy ngược về phía sau cố gắng né xa chúng.
“Im miệng hết cho tao!” Tên Bảy không nhịn được vung tay lên đánh xuống người một đứa nhỏ.
Cánh tay hắn vừa chạm vào nó, khuôn miệng vốn đang khóc mở lớn bên trong mọc ra răng cưa sắc nhọn, táp lấy cánh tay tên Bảy, cắn chặt đến tứa máu.
“Á!!!” Tên Bảy gào lớn, cố gắng kéo tay ra khỏi miệng đứa bé.
Tiếng khóc ngưng bặt, đôi mắt bọn trẻ từ từ mở ra, màu đỏ như máu không có con ngươi, miệng chúng kéo rộng nở nụ cười ghê sợ.
“Thơm, thức ăn!”
Chúng đồng loạt nói, hướng ánh mắt về phía thợ làm vườn của riêng mình.
0