0
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Tiếng v·a c·hạm vang lên không ngừng, chấn động hệt như một quả bom nguyên tử được thả xuống mặt đất. Cụm nổ hình nấm vỡ tung hất bay đất đá tạt vào tấm khiên bằng thép cứng dày của Quách Kỳ.
Bồm bộp!
Tấm khiên rộng xuất hiện vết nứt, Quách Kỳ vội vàng khởi động thiên phú, điều thêm ‘một tấm chắn thép’ nữa đệm vào bên trong.
Lộc cộc.
Gió mạnh khiến hai tấp chắn rung lên bần bật. Đất đá bắt tới không ngừng, tấm chắn đầu tiên vỡ nát, tấm thứ hai bắt đầu biến dạng.
“Tình hình này nếu trận nổ không ngưng sớm có khả năng tôi không giữ được!” Quách Kỳ quay mặt ngược lại với trận gió nói lớn.
Lão Gian nhíu mày, hơi suy tư, lát sau lão điều ra thiên phú của bản thân. “Bảng vật phẩm.”
Trước mắt lão hiện lên một màn hình trong suốt với nhiều ô vuông nhỏ, tổng cộng phải tới 50 ô, bên trong chi chít vật phẩm không rõ hình dạng. Lão lia mắt cực nhanh đảo qua 50 ô vuông, nâng ngón tay ấn vào một ô. Bảng vật phẩm biến mất thay vào đó những gì có trong ô vuông được thể hiện ra rõ ràng, bay lơ lửng trước mặt lão.
“Đây rồi, hy vọng cái này giúp được.” Lão ấn ngón tay vào lều ngủ công chúa màu hồng.
Ánh sáng màu hồng lóe lên.
Quách Kỳ trố mắt nhìn lều màu hồng sặc sỡ xinh xắn, đáng yêu bao xung quanh bọn họ. “Này lão, đây không phải là lúc chơi trò gia đình!”
Lão Giang ngồi bệt xuống, thu ‘bảng vật phẩm’ lại. “Thông cảm, kho của lão chỉ có món này thuộc vào hàng phòng thủ. Yên tâm nhìn vậy nhưng nó cũng không tầm thường đâu.”
“Lão Giang.” Thái dùng tông giọng như gọi hồi. “Chưa bao giờ lão làm cháu mất niềm tin thế này!”
Minh Anh cứng ngắc nói. “Này... này.... có triển vọng không thế!”
Soobin có vẻ tỉnh táo hơn, nói lớn: “Mọi người có nghe thấy gì nữa không?”
Câu hỏi của cậu bé khiến mọi người tập trung lắng tai. Tiếng gió gào đâu? Tiếng đất đá va đập đâu? Tiếng nổ lớn đâu?
“Hả?” Quách Kỳ không thể tin chạm vào lều công chúa, không có cảm giác bị va đập, chất liệu của thứ này mềm mại không cứng rắn như tấm chắn thép của hắn, vậy mà có thể cách âm đến trình độ này, thật là vi diệu!
Lão Giang vuốt nhẹ cằm, tự hào nói: “Lều công chúa, một phát minh vĩ đại của nhân loại, nó có thể chặn bầy muỗi và mọi loài côn trùng, đồng thời nhanh chóng tạo ra một không gian riêng biệt có thể chia cắt với bên ngoài. Dù là ngủ vào buổi nào chỉ cần buông rèm một giấc ngủ ngon là hoàn toàn có thể.”
Minh Anh nuốt nước bọt. “Nó có cả công dụng chắn đòn tấn công của thiên phú sao? Hiện tại thứ chúng ta cần phải có công dụng đó đấy.”
Lão Giang cười đầy tự hào. “Không chỉ là thiên phú nó còn ngăn cả đất đá, gươm đao thậm chí là gió bão mưa rào.”
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên mặt đất lắc lư khiến toàn bộ mọi người bên trong chao đảo. Mặt nền trong lều xuất hiện vết nứt.
Mặt lão Giang méo mó. “Thôi xong lão vẫn chưa thiết kế hoàn thiện mặt dưới của nó, lều này không có sàn nên nơi nguy hiểm nhất.”
Lão chỉ xuống mặt đất, ngón tay run run. “Chính là chỗ này, xin mọi người cẩn thận.”
Mặt mũi ai cũng tái mét, nhìn chằm chằm mặt đất cứ sợ nó nứt toác ra bất cứ lúc nào.
“Lão không thể kéo lều đi nơi khác sao?” Soobin hỏi.
Lão lắc đầu. “Nó là hàng cố định, một khi đã xác định vị trí đóng cọc thì dù có mưa bão, đất sụt hay lửa cháy nó vẫn ở đó sừng sững không rời!”
Lời của lão khiến mọi người lạnh toát, mồ hôi chảy ròng ròng hai bên thái dương. Tưởng đâu tìm được nơi an toàn, không ngờ chỉ là chuyển chỗ đón nhận nguy hiểm.
“À này...” Quách Kỳ vuốt nhẹ trán. “Lúc nguy cấp có lối thoát hiểm không?”
Hắn đã nhìn quanh không có lối ra, người ta thiết kế lều còn có nơi để vạch ra, còn lều của lão khá giống một cái hộp cứ vậy úp từ trên xuống.
Lão Giang cười gượng gạo. “À cái này, chưa kịp xẻ lối ra.”
“CÁI GÌ!!!”
Bốn đồng đội gào thẳng vào mặt lão.
Lão co rúm người lại, xua tay liên hồn. “Bình tĩnh, bình tĩnh, đâu còn có đó. Aaaa!”
Mặt đất rung lên dữ dội hất văng mỗi người tới một góc khác nhau, nền đất bên dưới nứt ra lớn hơn, chỉ cần một lần chấn động nữa thôi rất có thể cả bọn sẽ rơi xuống khe nứt đang xuất hiện bên trong lều.
“Mẹ lão già, lão mau thu lều công chúa lại ngay!” Quách Kỳ níu chặt mép lều gào lên.
Lão Giang khóc không ra nước mắt. “Lão không thu được, cái này có thời gian và quy định cụ thể.”
“Đứa ngu nào làm ra thứ này vậy?” Minh Anh gào lên.
Mặt lão Giang sa sầm. “Lão đây này!”
Minh Anh sượng ngắt, không biết phải nói gì đáp lại lời lão. Quách Kỳ không chết ngôn ngữ như cô hắn nhanh trí bổ một câu: “Sau vụ này nếu lão còn sống trở về, phải nhớ khi thiết kế cần nhất lối thoát hiểm, hoặc nút thoát khẩn cấp. Nếu không tạo ra được mấy thứ đó phiền lão thiết kế theo hình thức ‘kín bưng’ nội bất xuất ngoại bất nhập.”
Lão Giang nhìn Quách Kỳ hai mắt tỏa sáng. “Nhóc được phết, nếu sống sót ra khỏi đây việc đầu tiên lão làm đó là nhận nhóc về làm trợ lý.”
Quách Kỳ quay đầu đi. “Cho xin tôi không muốn làm việc dưới trướng kẻ ngu!”
Lão Giang đần mặt nhìn hắn, rất muốn chửi nhưng chẳng thể tìm nỗi từ ngữ để phun vào hắn, lão nhìn vết nứt trên mặt đất, lần này lão yếu thế nên chẳng thể biện minh cho mình.
“Chó chết!” Lão phun ra hai chữ xem như xả ra ấm ách trong người.
“Vật sao chép: bê tông Asphalt.” Quách Kỳ vươn tay về phía vết nứt, từ lòng bàn tay hắn vô số viên đá màu than bay ra phun như máy phụt bê tông, ào ào rơi xuống vết nứt.
“Cái thằng này là giống gì vậy?” Lão Giang thán lên, hết hồn nhìn máy phun bê tông hình người.
Thái nuốt ‘ực’ một hơi. “Anh trai anh cừ quá đi!”
Mặt Quách Kỳ tái mét, vật sao chép Asphalt, đây là hợp chất người ta thường dùng để đổ đường, sân bay, cầu vượt. Lần chạy qua tỉnh Đ hắn có đi qua một công trình xây dựng, nhìn thấy hợp chất này hắn thấy hay còn tưởng tượng đến tương lai, một ngày có thể tự mình xây một căn nhà không cần mua vật liệu xây dựng, cứ việc đứng phun và phun. Nghĩ thôi đủ ngầu nên mới dùng thiên phú ‘sao chép toàn vẹn’ copy toàn bộ đặc tính của nó.
Cứ tưởng thứ này sẽ không bao giờ dùng tới cho đến lúc hắn xây được nhà, không ngờ lại dùng vào lúc này, ngay trước mặt nhiều người, đã thế còn chuẩn theo công dụng Asphalt lấp lỗ hổng, nề đường.
Càng phun mặt Quách Kỳ càng đen.
“À có tiện không?” Minh Anh đưa cao tay xin phép.
Quách Kỳ ném ánh mắt sắc lạnh qua. “GÌ?”
Khóe miệng Minh Anh giật nhẹ. “À thì, khi chứa cái thứ đó đó.”
Cô chỉ chỉ tay vào vật liệu. “Trong người anh có cảm giác gì?”
Quách Kỳ cúi gằm mặt, không đáp lời. Đơn giản hắn chẳng có cảm giác gì, bên trong người hắn có vô số thứ kỳ quái, nhưng hắn ăn cơm vẫn ngon, uống nước vẫn đi tiểu như thường. Đến lúc này hắn cũng nghi ngờ những vật mình copy rốt cuộc trốn đi đâu, không lẽ nấp trong máu?
Đầu hắn hơi nhức, mắt bắc đầu xuất hiện ảo giác, giống như có cả đàn muỗi đang bay trước mặt, cánh tay phun thiên phú tê tê.
“Tràn rồi.” Soobin hét lớn.
Quách Kỳ thoát khỏi trạng thái đắm chìm trong suy nghĩ nhanh tay thu hồi thiên phú. Vết nứt trong lều đã được lấp, cả nhóm thở phào một hơi.
Lão Giang cười hề hề. “Ngon lắm nhóc, thiên phú này tiện phết, còn ngon hơn bảng vật phẩm của lão nữa.”
Quách Kỳ lườm lão bằng ánh mắt nảy lửa, ngồi khoanh chân, hất cằm lên. “Chuyện, ba cái thứ tầm phào của lão làm sao sánh bằng đồ của ta!”
Hể? Biểu hiện gì đâu?
Tiếng lòng mọi người không hẹn mà cùng gặp nhau. Quách Kỳ một chàng trai lạnh lùng mặt lúc nào cũng âm trầm vậy mà lại có biểu cảm quái dị này, trông rất cao ngạo ngứa đòn.
Quách Kỳ hậm hực nhìn một lượt từng người một. “Sao không khen nữa? Mau khen đi, hiếm khi một nhân tài như ta mới xuất hiện, các ngươi phải xem đó là vinh dự, mau cúi đầu kính phục, đem những ngôn từ mĩ miều nhất ban tặng cho ta. Nhanh lên!”
Khuôn mặt điểm trai kết hợp cùng biểu cảm ‘ta là nhất’ kia không hiểu sao lại trẩu đến khó nói hết.
“Anh ấy bị gì vậy?” Soobin kéo nhẹ tay Minh Anh.
Cô lắc đầu, trường hợp đổi tính này là lần đầu tiên cô gặp, không ngôn ngữ nào có thể định nghĩa được lúc này.
“Giống như bị đa nhân cách. Một mặt lạnh lùng một, một mặt kiêu ngạo.” Thái đáp.
“Trên đời này không ai có thể bằng ta, các ngươi nhìn xem, thế gian này có ai có thể sao chép được vô vàn vật như ta không?” Quách Kỳ cười lớn, hệt như một ác ma đánh bại được cả vạn thiên thần đứng trên đỉnh chúng sinh. “Chiêm ngưỡng sức mạnh của ta đi, thế gian này chẳng có ai bằng ta đâu!”
Từ lòng bàn tay Quách Kỳ vô vàn vật hiện ra. Bút, cung tên, súng lục, giáo, nồi gang, còn có cả lu muốn cà, tệ hơn là quần lót nam, gấu bông, huy hoàng hơn có có bao cao su, gel bôi trơn...
“Đây, cả đây và đây nữa! ha ha ha...” Quách Kỳ nhìn tay mình càng biến càng hăng, hai mắt rực lửa, hơi thở hổn hển.
“Này!” Minh Anh di chuyển về phía trước vài bước nhưng không dám đến gần. “Cậu ổn chứ?”
“Đây!” Quách Kỳ hét lên một tiếng lớn làm Minh Anh giật mình ngã phịch xuống đất.
Một chiếc ghế sofa được tạo ra rơi xuống đặt giữa lều.
“Nó... to... nhất!” Quách Kỳ hổn hển nói, sau đó hắn ngã đùng nằm vật ra đất, bất tỉnh.
Thái và Soobin gào lớn: “Anh trai.”
Minh Anh hoảng hốt: “Quách Kỳ!”
Lão Giang bối rối: “Này nhóc!”
Trong mê man Quách Kỳ nhìn thấy một cậu bé ngồi thu mình trong góc, xa xa kia giữa căn phòng có ba người đang đứng, một nam một nữ và một đứa bé.
Người nữ cười tươi, giọng nói dịu dàng: “Con giỏi quá, được chọn đi thi học sinh giỏi tỉnh.”
Người nam chán nản nhìn về hướng đứa nhỏ co ro: “Chẳng bù cho anh trai con, học thôi cũng không xong, toán còn để ăn hẳn con ngỗng. Tôi đi họp phụ huynh nghe cô giáo báo cáo kết quả học tập của nó không biết giấu mặt đâu.”
“Đúng là khác nhau một trời một vực, riết rồi em không biết nó có đúng là con mình không nữa.”
Người nam dửng dưng: “Anh tính rồi, gia đình mình không có điều kiện, để một đứa đi học thôi, còn nó cho nghỉ học ở nhà phụ việc.”
Người phụ nữ tán đồng không chút do dự: “Ừ, thằng nhỏ tương lai nuôi chúng ta, thẳng cả xem như phế.”
Đứa bé vươn tay bịt hai tai lại. “Không đừng nói nữa, đừng so sánh, con cũng giỏi mà, con vẽ rất giỏi, môn mĩ thuật của con toàn A sao mọi người không khen con!”
Bóng tối bao trùm đứa bé, xung quanh nó chỉ toàn câu nói. “Con cả xem như phế.”
Không ta mới là nhất, ta không phế!
Nếu lúc này Anh Quân ở đây hắn có thể giải thích cho mọi người nghe, Quách Kỳ đang trong tình trạng quá độ khi sử dụng thiên phú với tần suất vượt quá mức cho phép của bản thân – Phun quá nhiều Asphalt.