Anh Quân đã từng nói, hắn có thể hướng dẫn bọn họ nâng cao thiên phú, đạt tới giới hạn trong cách sử dụng nó, đồng thời có thể giúp bọn họ ổn định độ biến dị bên trong cơ thể. Hai điều đó là đủ để bao nhiêu kẻ nhảy vào biển lửa vì hắn, vậy mà giờ đây hắn lại bổ thêm một khả năng nữa.
Thiên phú, hắn có thể cho lão Giang thiên phú phù hợp với lão.
Hắn là ai chứ? Là ai mà dám nói ra lời láo toét như vậy?
“Hống hách quá rồi đấy anh bạn!” Phan Yến cười nhạt. “Những thứ như độ biến dị, anh đã để chúng tôi xem thấy, cách nâng cao thiên phú đến mức tối đa thì anh vẫn chưa thể hiện đâu, giờ anh còn hứa hẹn tăng thêm thiên phú cho kẻ khác. Nghe ngông cuồng bố láo quá đấy, cẩn thận tôi đập cho một phát về gặp ông bà bây giờ!”
Phan Yến rất ghét những kẻ yếu đuối, nhưng lớp người cô ta ghét hơn là bọn thích nổ, nổ không có giới hạn không lường trước được khả năng của mình.
Anh Quân lắc nhẹ đầu. “Mỗi lời tôi nói đều có giá trị và đều là sự thật, tôi họ Lâm chưa từng đi qua Trảng Bom nên không thể nổ được.”
Hay nói đúng hơn hệ thống của hắn không thể nổ, nó có thể làm hơn những gì hắn nói, đặc biệt hệ thống mới này vô cùng đáng tin, nó hệt như một bà chị lạnh lùng sáng suốt tài giỏi.
“Vậy trước tiên nói cho lão đây biết cách để thiên phú đạt đến giới hạn đã nào.” Lão Giang vung tay lên, bảng vật phẩm hiện ra.
“Trước tiên là thứ này đi. Thiên phú của lão có hai loại, một là ‘tác tạo rương chứa’ đây là một phần trong công việc thiết kế trước kia của lão, thường phải tạo ra các ô chứa đồ giúp cho người chơi có túi trữ vật. Thiên phú thứ hai ‘tác tạo vật phẩm’ khi tung ra thiên phú đó, trước mặt lão sẽ hiện lên một công thức bất kỳ, với công thức này sẽ cho phép lão sáng tạo ra một món đồ với điều kiện phải tìm đủ vật phẩm được nêu ra trong công thức.”
Lão thở dài. “Thiên phú nghe thì bá đạo, nhưng ‘tác tạo vật phẩm’ rất hạn chế, công thức nó đưa ra ngẫu nhiên, không phân biệt độ khó dễ, muốn tạo ra được vật phẩm tiếp theo thì phải hoàn thành vật phẩm đã cho công thức trước đó thì mới có được công thức thứ hai.
Hạn chế này khiến cho thiên phú thứ hai của lão trở nên vô dụng. Lão muốn cậu hủy đi sự hạn chế đó cậu làm được không? Chỉ cần làm được từ nay vũ khí hay ‘bảng vật phẩm’ cậu muốn bao nhiêu lão cung cấp bấy nhiêu không đòi tiền công, thậm chí lão có thể trở thành nhà thiết kế chuyên biệt của cậu, nhận lệnh tạo mọi vũ khí từ cậu mà không hề kêu ca.”
Lời của lão vô cùng hấp dẫn nhưng cũng làm khó Anh Quân, hắn vẫn chưa đạt tới trình độ để hủy bỏ đi hạn chế của thiên phú.
“Này hệ thống cô có gợi ý gì không?”
Im lặng. Hệ thống lớn tuổi chín chắn không hề đáp lại hắn, cứ thế mặc kệ vấn đề của hắn.
“Mẹ nó hệ thống chết bầm!” Hắn quát ầm lên trong đầu mình. “Cô chỉ cho tôi nói, giờ lại để tôi một mình gánh lấy hậu quả, đúng là!”
Hắn thở hắt một hơi, vấn đề này xem ra hắn phải tự giải quyết rồi.
Hắn lựa lời. “Thật ra tôi không thể giải quyết vấn đề hạn chế đó, nhưng tôi có thể nói cho lão biết. Lão phải thường xuyên sử dụng thiên phú của mình, đừng quá phụ thuộc vào cái tên cố định được hình thành ban đầu của thiên phú.”
Đây có lẽ là một điều đặc biệt, chỉ cần thiên phú xuất hiện, người sở hữu nó tự khắc sẽ gọi được ra tên của nó, nếu kẻ nào quá tệ không gọi được cũng sẽ đặt một cái tên gần đúng tác dụng của nó. Chỉ cần gọi ra tên, thiên phú sẽ cho kẻ đó sức mạnh đúng thuộc tính của nó.
Anh Quân tiếp tục. “Tôi nói vị dụ nhé, khi xuất ra thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’ khi đọc riêng lẻ tên thiên phú đó thì chiêu xuất ra rất bình thường, nhưng khi tôi quyết tâm cao độ, hay cảm xúc muốn tiêu diệt kẻ thù lên đến đỉnh điểm, choáng toàn bộ tâm trí tôi, thì một cảm giác sẽ xuất hiện nó thôi thúc tôi đọc thêm một câu ‘đường đao tinh chuẩn, hủy diệt hắc ám’ câu khẩu lệnh ấy truyền vào thiên phú làm nó đạt tới giới hạn, mạnh bạo hơn.
Ngoài ra một người có được nhiều thiên phú hãy thử kết hợp nó với nhau, thiên phú chắc chắn không sinh ra ngẫu nhiên, đừng lãng phí.”
Cảm ơn Biết Tuốt, nhờ những trải nghiệm với mày tao mới đủ tự tin nói ra những lời đó.
[Xin ngài chớ hạ thấp mình, ngài dư sức nói ra những điều cao siêu hơn thế này. Còn nữa tôi hy vọng ngài hãy quên con mắm đó đi, nó không giúp ích được cho ngài đâu.]
Xem ra hệ thống với nhau cũng có lòng ghen ăn tức ở. Hắn nghĩ thế cũng không thèm đôi co cãi nhau với hệ thống lớn, im lặng chuyên tâm vào việc của mình.
Lời của hắn nói tuy không phải là kiến thức lớn lao khó hiểu gì, nhưng vẫn hiếm kẻ không biết, đặc biệt là nhóm người ở nơi này, giờ thì bọn họ đã ngộ ra.
“Nghĩa là chúng ta không được gò bó trong cách sử dụng thiên phú, phải đa dạng hóa nó lên dựa theo suy nghĩ của mình?” Quách Kỳ hỏi lại.
“Đúng vậy, con người vốn là sinh vật có suy nghĩ, có thể phát minh và làm thay đổi phát minh của mình, vì thế đừng để nó mai một đi, phải biết tận dụng.”
Lão Giang mỉm cười. “Hay lắm, những điều đơn giản thế này lại không nghĩ ra.”
[Ngài đã dần quay trở về là bản chất của mình, hãy cố hấp thụ thêm nhiều linh lực hay nói đúng hơn là sinh mệnh, đường về nhà đang gần hơn với ngài. Ngài thông thái hơn cả tôi và cả Biết Tuốt, những gì tôi và con mắm đó nói không bằng một phần của ngài, vì thế tôi không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện của ngài, như thế là khinh thường chủ nhân, tôi không làm được.]
Mặt Anh Quân đen thu. “Cô tốt hơn hãy can thiệp đi, khi nào tôi thu đủ sự thông thái cô hãy offline.”
Hệ thống im lặng, im lặng và im lặng.
Anh Quân biết mình chẳng thể nào thuyết phục được hệ thống, hắn nhìn mọi người nở nụ cười nói tiếp vấn đề thiên phú. “Việc tôi nói có thể cung cấp thêm cho lão Giang thiên phú là hoàn toàn có cơ sở. Tôi có thể tiến hành phẫu thuật cấy ghép thiên phú.”
“Cái gì?”
Quách Kỳ lẫn Phan Yến kinh ngạc hô lớn cùng lúc. Anh Quân nhìn qua bọn họ, cả hai liền quay mặt đi ấp úng.
Quách Kỳ im lặng nhường lời cho Phan Yến nói trước. “Tôi chỉ là hơi ngạc nhiên không có ý gì.”
Quách Kỳ cũng cùng ý kiến với Phan Yến. Anh Quân nheo mắt nhìn hai người bọn họ, xem ra hai người này biết gì đó. Hắn cũng không muốn thể hiện ra việc mình nghi ngờ bọn họ, bình tĩnh nói tiếp: “Chúng ta sẽ tìm thiên phú phù hợp sau đó tôi sẽ cấy ghép thiên phú đó qua cho lão Giang.”
Lão Giang chỉ qua ba người lạ. “Nếu bọn họ có nhờ cậu tính sao?”
Anh Quân thẳng thắn. “Tôi sẽ lấy phí, phí do tôi đề cập là bất cứ thứ gì.”
Phan Yến cười nhạt. “Biết có làm được không mà to miệng thế.”
Anh Quân đáp lại vô cùng tự tin. “Cô có thể chống mắt thật to để nhìn.”
Quách Kỳ nhận ra vấn đề thực tế hơn. “Nếu vậy chúng ta phải lấy thiên phú của người khác để đắp vào cơ thể mình, như thế chẳng phải là ăn cắp thiên phú, khác gì cách làm của nhóm người đã chết.”
Lời Quách Kỳ khá gay gắt, nhưng không phải không có ý đúng. Anh Quân im lặng Hệ thống online rất đúng lúc.
[Thiên phú ở trong vạn vật, đâu chỉ có con người có.]
Nhắc rất xúc tích, ngắn gọn.
Anh Quân hiểu ý của nó, bèn nói: “Thiên phú có trong vạn vật đâu chỉ ở mỗi con người.”
Phan Yến, Quách Kỳ thậm chí là An Khê đều sững sờ nhìn hắn, bọn họ chợt nhận ra một bí mật khủng khiếp.
“Cậu nói thật?” Phan Yến phải xác định lại lần nữa, cô nàng nuốt nước bọt có vẻ rất hứng thú.
Anh Quân cười cười. “Tôi không thích nói dối.”
Hắn không ngờ việc lặp lại lời hệ thống lại có tính thuyết phục đến vậy, rất ngầu.
“Được rồi, cậu chờ lão một chút, lão đưa trước cho cậu một ‘bảng vật phẩm’ trị giá 20 ô vuông, mỗi ô vuông chứa được năm món đồ kích cỡ có giới hạn, nếu đặt vật như ghế sofa, giường ngủ, tủ lạnh thì mỗi ô chỉ được 3 món, nhớ cân nhắc cẩn thận.”
Lão nhìn quanh, mày nhướng cao. “Quái vật đã bị hạ hoàn toàn?”
Anh Quân gật đầu. “Đúng vậy.”
“Sao chẳng có động tĩnh gì khác lạ thế? Chẳng phải chúng ta tới đây để thực hiện 9 nhiệm vụ đến 9 vùng đất sao?”
Mọi người lúc này cũng nhớ tới vấn đề này, đưa mắt quan sát hiện trạng khu đất, bầu trời đang dần chuyển màu hoàng hôn, chứng tỏ nơi này có ngày và đêm, nhưng mây trắng xung quanh chẳng hề tan đi, vẫn dày đặc như thế, vùng đất mới không có dấu hiệu mở ra.
“Xem ra vẫn chưa ổn!” Anh Quân lo lắng, siết chặt nắm đấm.
[Không, raid 1 đã xong rồi, thời gian để vùng đất tiếp theo mở ra sắp tới, chuẩn bị đi, raid 2 sắp bắt đầu, nơi này không dành để thư giãn.]
0