0
Minh Anh nhảy cẫng lên, xua tay liên tục: “Không không, cậu ấy không phải ngủ, mà lạ lắm, tự nhiên cậu ấy lên cơn...”
Cô khoa tay múa chân, ánh mắt không giấu nổi hào hứng. “Biết ra đủ thứ.”
Minh Anh chỉ vào đống đồ vật Quách Kỳ nhả ra. “Đó là những thứ cậu ta đẩy ra ngoài thông qua đôi tay của mình, rất nhiều rất nhiều.”
“Sau đó thì ngỏm tò te, vậy đó!” Lão Gian chỉ vào người đang nằm dài chân trên ghế sofa, đã lâu lắm rồi lão chưa được đặt lưng nằm ngủ ngon lành như thế, cái thằng oắt này không chỉ thiên phú bá đạo còn rất hữu dụng, chằng bù cho lều của lão, toàn hố chủ nhân.
Minh Anh gật đầu theo câu nói của lão Giang, im lặng nhìn về phía nhóm Anh Quân, ánh mắt như muốn nói. Xin hãy tin tôi, những gì tôi nói là sự thật!
Mọi người tò mò nhìn cái đống mà Quách Kỳ đã thải ra, mắt hai chàng trai đều ghim thẳng vào cái thứ đặc biệt đó. BCS ba cái chữ đó hơi chói và sáng lạ thường.
Khóe miệng Anh Quân giật nhẹ, đôi mắt sắc lạnh họ nhà chó của An Khê cũng phải thay đổi đôi chút, nó hình như hiền hòa hơn hứng thú hơn và có gì đó khao khát.
“Thật không ngờ thằng này còn sao chép cả thứ đó!” Phan Yến nghiến răng, là bạn đồng hành với Quách Kỳ trên một chặng đường dài vậy mà cô lại không phát hiện ra thằng đồng đội thù lù như cái lu nhà mình lại có hứng với thứ này.
“Ưm!”
Quách Kỳ rên nhẹ từ từ mở mắt, một khoảng trời màu xanh bao la hiện ra trước mắt hắn. Hắn chớp mắt hơi ngờ ngợ, nhưng khung cảnh này đúng là tuyệt vời, phải vậy chứ bao la xanh thẳm và mát mẻ, chứ không từ túng bí bách như cái nơi ấy...
Nơi ấy!
Hắn ngồi bật dậy, nhìn xung quanh. “Lều, lều màu hồng đâu?”
“Mừng quá anh tỉnh rồi!” Thái hô lên.
Tay cậu nhóc vẫn còn run run. Lúc nhìn thấy Quách Kỳ bất tỉnh không còn cách nào khác Thái phải thi triển thiên phú của mình, ‘chữa lành’ cho hắn, nhưng dù có bơm bao nhiêu năng lượng chữa thương thân xác to con đó vẫn nằm ỳ ra không có dấu hiệu tỉnh lại.
Vốn không phải là kẻ có lượng linh lực cao nên Thái vô cùng biết giới hạn, mệt mỏi hay choáng váng cậu sẽ ngừng lại ngay.
Thấy Quách Kỳ không tỉnh, Minh Anh liền đề nghị tha hắn lên ghế, nhường lại nơi êm ái cho hắn ta.
Quách Kỳ nhìn quanh, rồi dừng tâm điểm ngay Phan Yến. “Ồ cô ổn rồi hả?”
Mặt Phan Yến đen sì, chỉ vào đống đồ hắn biến ra. “Cậu làm cái trò quỷ gì vậy?”
Quách Kỳ nhìn theo tay cô, chớp chớp mắt. “Đứa nào bỏ đống rác đây vậy?”
Lời hắn thốt ra gây hoang mang choáng váng cho toàn bộ những ai đã chứng kiến máy sản xuất đa năng hình người mang tên ‘Quách Kỳ.’
Lão Thái hắng giọng. “À người đó không phải ai xa lạ chính là chàng trai bê tông Asphalt.”
Nghe tới danh hiệu này Quách Kỳ nổi cáu. “Lão im đê, cấm lão gọi cái tên đó!”
Lão Giang vội vàng thay đổi xưng hô. “Ừ vậy thì là chàng trai BCS.”
“Hả?” Quách Kỳ chẳng hiểu mô tê gì. “Lão bị ấm đầu à? Con quái vật đó kinh thế, đánh không xuyên qua lớp phòng thủ màu hồng của lão vậy mà vẫn có thể khiến lão hư não.”
Lão Giang chỉ vào đống đồ gần ghế sofa. “Không đầu lão rất bình thường, lão gọi ra danh hiệu đó là có nguyên nhân, bởi vì cậu chính là người đã sản xuất ra cái đó.”
Lão Chỉ vào BCS, nhấn mạnh: “Cái đó đó!”
Quách Kỳ nhìn theo lão, màu xanh nhàn nhạt, thiết kế ít chữ nhưng chỉ số độ dày chỉ 0,01mm lại được in đập đập thẳng vào mắt hắn. Tay Quách Kỳ ngưa ngứa, hắn đã từng thấy cái thứ này trong một tiệm thuốc tây, khi nhìn thấy chỉ số tuyệt vời đeo như không, 0,01mm kia hắn đã thực hiện ‘sao chép toàn vẹn’ không bỏ qua bất kỳ cấu tạo thành phần nào của nó. Dù bên trong cơ thể đã sở hữu mẫu mã tuyệt với ấy, nhưng giờ nhìn thấy hắn vẫn cứ ngứa tay, hận không thể xông tới nắm lấy cảm nhận sao chép thêm vài phiên bản dự phòng.
Dù sao có nhiều thứ này vẫn tốt mà, khéo về sau có thể làm giàu không chừng. Lòng hắn nở nụ cười khoái chí, ngoài mặt vẫn cố tỏ ra ngây ngô không biết gì.
“Của cậu đúng không? Cậu sao chép nó khi nào vậy?” Giọng Phan Yến như gọi hồn. “Có nhiều thứ giá trị cậu không sao chép lại đi lấy cái thứ này, đầu cậu nghĩ gì thế?”
Quách Kỳ nhìn cô, không hài lòng. “Đừng đổ lỗi cho tôi, tôi không thải mấy thứ đó ra, dù có có... e hèm, tôi cũng sẽ không thải lung tung như vậy, thật vô văn hóa không tôn trọng môi trường.”
Minh Anh nhìn qua lão Giang, lão Giang nhìn qua Soobin, Soobin nhìn qua Thái, bọn họ mịt mù không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lão Giang thở dài một hơi thương tiếc. “Đáng thương, không ngờ một nhân tài như vậy lại hư não.”
“Cậu không nhớ gì sao?” Minh Anh lớn tiếng. “Cậu phun ra bê tông bịt kín khe nứt, sau đó thì...”
Minh Anh kể hết mọi chuyện, Quách Kỳ nhìn đống rác trước mặt, biểu cảm như táo bón. “Không thể nào! Tôi không nhớ gì hết!”
Anh Quân nghe chuyện thấy hơi nghi ngờ. Hắn bước lên nhìn chằm chằm mặt Quách Kỳ rồi quay qua hỏi Minh Anh. “Trước khi hắn ngất đi biểu cảm của hắn thế nào?”
Minh Anh ngại ngùng miêu tả: “À thì... hơi điên điên.”
“Điên?” Quách Kỳ lặp lại câu hỏi, hắn không tin mình từng bị điên.
“Cậu ta mà điên á!” Phan Yến cười nhạo. “Hô hố, cậu mà điên được cũng khó, từ ngày đi với cậu tôi chưa bao giờ thấy cậu ta đánh rắm chứ điên cái gì.”
“So sánh lịch sự chút đê!” Quách Kỳ gằn giọng.
“Quá độ.” Anh Quân phán một cậu, không khí xung quanh im phăng phắc. Hai từ này khá xa lạ với rất nhiều người, nhưng có vẻ Quách Kỳ và Phan Yến biết, bọn họ cúi mặt không nói gì.
Anh Quân nói lại lần nữa. “Tôi nghi ngờ cậu bị quá độ, quá độ là tình trạng bản thân sử dụng thiên phú vượt mức cho phép, khiến thân thể bị tổn thương đưa tới tình trạng mệt mỏi, khiến bản thân mất kiểm soát làm ra những hành động lạ, có người sẽ sợ hãi một thứ gì đó, có người sẽ thể hiện ra điều mình khao khát bấy lâu, rất nhiều triệu chứng, nó tùy theo quá khứ, lối suy nghĩ và khát khao của từng người.”
“Có chuyện như vậy sao?” Lão Giang vuốt cằm. “Không biết triệu chứng của nó sẽ thế nào nhỉ? Lão cũng muốn biết để kịp thời nhận ra.”
“Mệt mỏi, tê tê nơi phát ra năng lực, trước mắt thấy vô số muỗi bay qua.” Quách Kỳ miêu tả lại. “Đó là những gì mà tôi nhìn thấy trước khi mất ý thức.”
Anh Quân gật đầu. “Đại loại là thế. Thông thường người từng trải qua quá độ lần sau sẽ tự biết mình có vấn đề lúc nào. Khi nào thấy cơ thể xuất hiện những triệu chứng bất thường nhớ dừng lại, chỉ cần nghỉ ngơi cho cơ thể ổn một chút có thể sử dụng lại, đừng cố quá, nếu đang ở giữa trận đánh căng thẳng bị quá độ không hay lắm đâu.”
Quách Kỳ gật đầu, mắt liếc qua chỗ BCS. Đây chính là cái giá hắn phải trả cho việc quá độ.
Mẹ kiếp sao hắn lại rặn ra cái thứ hấp dẫn như thế chứ!
Lão Giang vươn tay tới cầm lên BCS, cười dâm dê. “Lão xin phép giữ lại cái này nhé!”
Mọi người trong phòng im bặt, ánh mắt dồn về phía lão chất chứa trăm mối ngổn ngang, có người cũng muốn lấy nó nhưng chậm tay hơn lão, có người lại muốn thiêu hủy đi nhưng không tiện nói, trước không khí quỷ dị đó lão Giang hớn hở cất BCS vào ‘bảng vật phẩm’ thần thánh của mình.
Số đồ Quách Kỳ ném ra không thể thu lại được. Lão Giang bèn sử dụng ‘bảng vật phẩm’ của mình để lựa lấy những thứ có giá trị bỏ vào. Lão bước tới chỗ ghế sofa, kéo tay Quách Kỳ, cười gian. “Nào để lão cất hộ cái này nhé.”
Quách Kỳ có thể sản xuất nhưng không có chức năng lấy lại vật đã tạo ra, đành nhường cho lão.
Nhìn lão hút tất cả vào một tấm bảng 3D trước mặt, Anh Quân tiến lên. “Này lão Giang ‘bảng vật phẩm’ của tôi đâu?”
Lão Giang lườm hắn. “Đừng quên giao dịch của chúng ta, chưa có được những thực vật không biến dị thì đừng có mơ.”
Anh Quân không hài lòng. “Giao dịch đó cần đổi lại, hiện tại chúng ta đang trong hoàn cảnh này không thể tìm được thực vật không biến dị, lão cho tôi ứng trước thứ đó đi.”
Hắn cần một vật chứa đồ, đề phòng cho trường hợp săn được thứ gì đó.
“Thứ đấy là do lão làm ra sao?” Phan Yến tiến lên. “Nếu đúng như vậy làm ơn để lại cho tôi một bảng, cuộc hành trình nơi này rất dài có nó chứa đồ sẽ tiện hơn.”
Lão Giang không dễ nói chuyện, dù đang trong tình thế khó khăn lão vẫn không quên vòi tiền. “Đâu dễ dàng thế được, phải có gì đó trao đổi.”
Lão vuốt cằm, điểm cống hiện nơi này không dùng được, thứ có thể dùng được có lẽ là. Lão cười cười. “Nếu cô chấp nhận xả thân cứu lão trong ba lần gặp nguy hiểm ở nơi này lão sẽ làm cho cô một bảng vật phẩm với 10 ô chứa, mỗi ô có thể chứa tối đa năm món đồ.”
Phan Yến nhíu mày, giao dịch này hơi cao. Cô quay đi. “Vậy thôi.”
Anh Quân biết rất khó thuyết phục được lão, hiện giờ hắn cần ‘bảng vật phẩm’ rất cần.
[Ngài có thể dùng phương thức cấy ghép thiên phú để trao đổi, với năng lực hiện tại của ngài có thể làm được việc đó, chỉ cần tìm thiên phú phù hợp với lão là được. Ngoài ra lão có thể chế tạo vũ khí, trình độ hiện tại không cao nhưng nếu được nâng cấp về mảng này tương lai lão nhất định sẽ trở nên kiệt xuất.]
Anh Quân bước lên phía trước, đứng trước mặt lão Giang. “Tôi muốn dùng thiên phú để trao đổi với lão. Đưa cho tôi ‘bảng vật phẩm’ tôi sẽ cho lão những thiên phú phù hợp nhất.”
Lời này không khác gì một quả bom nổ giữa trời quang, khiến lòng người vừa sợ hãi vừa tò mò.
Trên đời này có kẻ có thể cho người khác thiên phú sao?